Hoàng Bán Tiên
-
Chương 84: Làm chỉ đùa, mà sự thành ra thật
Lễ rước Tiểu Hoàng vào thành có thể nói là long trọng. Sau khi đến hoàng thành Nam quốc, Tô Mẫn bày tiệc thết đãi Tiểu Hoàng và Tư Đồ ăn uống. Thấy Tiểu Hoàng vẫn câu nệ chuyện y phục mặc trên người, bà không hổ danh làm cô cô, lập tức lệnh cho người mang y phục mới cho Tiểu Hoàng thay đổi.
Tư Đồ muốn đi theo, nhưng bị Tiểu Hoàng quyết liệt trừng mắt lên không cho, hắn đành tiu nghỉu ngồi ngoan ngoãn chờ trong đại điện.
“Ngận Suất à, cháu cùng Tiểu Hoàng đến Nam Cương là vì sao vậy?” – Tô Mẫn hỏi Tư Đồ.
“Khụ khụ…” – Tư Đồ nghe thấy có người gọi thẳng đại danh của hắn thì thật sự có chút không quen, sặc cả ngụm rượu ra. Hắn ho hai ba tiếng xong rồi trả lời – “À, bọn ta nhàn rỗi không việc gì làm, tín mã do cương[1] thôi, tới Bách Kiếm Thành cũng là việc tình cờ.”
“Thật à?” – Tô Mẫn cười to – “Nên mới bảo là có duyên đấy!”
Tư Đồ hớp rượu, trong lòng nhủ thầm, tính cách của Tô Mẫn –––– thật sự rất đoan chính.
Lại uống thêm mấy chén nữa thì thấy rèm cửa sau điện nhẹ lung lay, Tiểu Hoàng “lộc cộc cộc” đi ra.
Sao lại là “lộc cộc cộc” ư? Vì Tiểu Hoàng đang mang một đôi hài gỗ.
Nam quốc có khí hậu oi nóng quanh năm, do đó phòng ốc đều làm bằng tre trúc, mục đích là để tránh các loại rắn, trùng đến quấy nhiễu. Đôi hài gỗ nhỏ kia là hài cao, làm bằng gỗ, mang vào thì mát mẻ, lúc bước đi thì tạo tra những chuỗi âm lốc cốc.
Dẫn Tiểu Hoàng vào thay y phục là thị vệ trưởng Tử Tịnh của Tô Mẫn. Nàng ta cho Tiểu Hoàng mặc một tấm áo màu xanh ngọc, trên lớp áp còn có điểm tô bằng bạc, là phục sức đặc biệt theo kiểu của Nam quốc. Tiểu Hoàng mặc vào trông phù hợp lạ, rồi mang đôi hài gỗ ra ngoài như thế Tư Đồ trông thấy thì nhìn chằm chằm, xoa cằm…Nam quốc thật sự là một vùng rất tốt nha.
Mọi người ngồi xuống xong rồi, Tô Mẫn gọi lên những món ăn đặc sản của Nam Quốc, còn có thêm một vò rượu hùng hoàng để diệt sâu bọ, vừa ăn vừa huyên thuyên chuyện trò.
Khi hỏi han đến những sự kiện mà Tiểu Hoàng đã trải qua, Tô Mẫn nghe xong thì tức giận lật cả bàn dậy, dậm chân mắng lão cẩu hoàng đế kia, mắng chửi lão cả đời này chưa đủ lại mắng chửi qua tới kiếp sau của lão, rồi còn mắng Ân Tịch Ly làm cha mà không có trách nhiệm gì cả.
“Được rồi, cô cô, gã Hoa Liên Mạch kia và Nam Cương địa mạch đồ là chuyện gì vậy ạ?” – Tiểu Hoàng hỏi Tô Mẫn.
“Ừ…nói tới địa mạch đồ, người đâu, áp giải Hoa Liên Mạch lên đây đi!” – Tô Mẫn ra lệnh cho thủ hạ.
Rất nhanh, đã có người trói gô Hoa Liên Mạch giải lên. Hoa Liên Mạch ủ ê vào trong đại điện quỳ xuống, nói có vẻ bất đắc dĩ – “Ai, họ Lạc cũng là có tội sao? Thôi quên đi, coi như ta xui xẻo!”
“Từ đâu mà ngươi biết đến Nam Cương địa mạch đồ?” – Tô Mẫn hỏi Hoa Liên Mạch.
“Là mới vừa bị bắt xong thì nghe tới đấy.” – Hoa Liên Mạch lườm một cái – “Vốn ta căn bản không biết có cái thứ quỷ quái đó.”
Tô Mẫn cau mày, nói với thủ hạ – “Giải xuống phía dưới trước, tăng cường canh giữ!”
Chờ khi thủ hạ dẫn người lui xuống xong, Tô Mẫn mới quay mặt sang nhìn Tiểu Hoàng và Tư Đồ, nói – “Các cháu đi theo ta, ta cho các cháu xem vài thứ!”
Tiểu Hoàng và Tư Đồ cùng liếc mắt nhìn nhau, đứng lên cùng Tô Mẫn đi đến sau điện, rồi đến tiểu trúc lâu nơi bà sinh sống hằng ngày.
Tô Mẫn kéo một ngăn tủ nơi đầu giường ra, lấy một quyển trục đưa sang cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng đón lấy rồi nhìn qua, thấy tên trên quyển trục viết rằng ––––– Địa mạch đồ.
“Địa mạch đồ?!” – Tiểu Hoàng thất kinh, lại chú ý thấy rằng bên dưới ấn trạc còn có viết tên, Ân Tịch Ly.
“Trong trận chiến khi trước, khi Ân Tịch Ly bắt được cô đã nói rằng phải giao lại cho cháu. Đệ ấy đã miệt mài chế tác hết nửa năm mới vẽ xong.” – Tô Mẫn cười nói – “Con biết thì cũng như cha biết đấy mà.”
Tiểu Hoàng nhanh tay mở địa đồ ra nhìn qua, thấy phía trên có vẽ lại địa mạch của một vài thành trấn, từng địa phương đều đánh dấu lại, còn ở phía dưới thì viết rất nhiều chiến lược, những gì cần phải chuẩn bị, tất cả đều giống như sở liệu khi trước của Tiểu Hoàng như đúc.
“Đây là…” – Tiểu Hoàng giật mình xem địa đồ, xem ra những phương cách của y đều đã được Ân Tịch Ly tiên liệu cả.
“Cái gọi là Nam Cương địa mạch đồ thật ra không hề tồn tại” – Tô Mẫn đến ngồi bên cạnh ghế trúc, rồi tường thận giảng giải cho Tiểu Hoàng và Tư Đồ – “Vùng Nam Cương này của ta, rừng nhiều non lắm, chướng khí rất dày đặc trong những vạt rừng sâu, lại có thêm các loại trùng độc, rắn độc, nên phòng thủ thì dễ mà tấn công vào thì khó.”
“Ừm.” – Tư Đồ cũng ngồi xuống, nói – “Cho tới lúc này, thật sự công phá được Nam Cương cũng chỉ có mỗi Ân Tịch Ly thôi, đúng không?”
Tô Mẫn gật đầu – “Năm xưa, ta nhất thời hành động theo cảm tính, xé cờ tạo phản. Tịch Ly thấy chiến sự sắp sửa nổ ra, mà đệ ấy từ nhỏ đã thấu hết quần thư, từ lâu đã xem qua du ký của Lạc Trĩ, do đó đã hiểu được địa mạch phần nào. Có điều, các địa danh mà Lạc Trĩ ghi lại bao hàm rất nhều cái tên thời cổ, tối nghĩa khó hiểu. Cũng chỉ có đệ ấy có thể dùng thời gian mấy ngày mà đã vẽ được địa mạch của toàn vùng Nam Cương, kết quả, dựa vào địa mạch, không đánh mà thắng, chiếm cứ hết toàn bộ thành đô của ta.”
“Thì ra là vậy.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Thảo nào năm xưa mọi người cũng không biết Ân Tịch Ly dùng phương cách nào để đánh Nam Cương, còn nói là người đã mượn được thiên binh nữa.”
Tô Mẫn bật cười – “Đệ ấy hành sự rất không phép không tắc, vào thành rồi thì ăn không uống không còn chưa nói, lại còn nổi máu ba hoa chích chòe lên, bảo rằng cái gì mà thiên binh thiên tướng hạ phàm…”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau. Tô Mẫn là nữ trung hào kiệt, nhưng những khi bà nhắc đến Ân Tịch Ly thì trên khuôn mặt lại bất giác có một chút thẹn thùng cùng chờ mong, là thần thái rất đỗi nữ nhi… Xem ra, Tô Mẫn đối với ông ta là tình còn chưa dứt.
Tư Đồ thấy tình huống không còn đúng đắn nữa thì nhắc trở lại vấn đề chính – “Bản địa mạch đồ này là do ông ta vẽ gần đây nhất sao?”
“Phải” – Tô Mẫn chấn chỉnh tâm tình lại nói với Tiểu Hoàng – “Đệ ấy bảo, cháu nhất định sẽ tìm kiếm Lạc Trĩ du ký và địa mạch đồ, núi cao sông dài, các cháu có tìm khắp mọi nơi cũng không biết phải tìm ở đâu, cho nên cứ đưa hẳn bản đồ cho cháu là xong, cháu tự xem mà dùng lấy.”
Tiểu Hoàng cuộn bản địa đồ lại, nhẹ nhàng cho vào trong lòng Tư Đồ, ý bảo hắn giữ cho tốt.
Tư Đồ nhanh chóng cất đi, tự nhủ, đây chính là một phần tâm ý của nhạc phụ đại nhân rồi.
“Đệ ấy còn nói,” – Tô Mẫn tiếp tục – “Trong khoảng thời gian này, các cháu coi như tĩnh dưỡng, cứ du ngoạn ở Nam Cương đi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, Tô Mẫn vỗ vổ lên vai y – “Có điều nếu chuyện Nam cương địa mạch đồ đã lan truyền ra bên ngoài, thì tức đã có kẻ đến dọ thám thứ này rồi…”
Tiểu Hoàng khẽ nhíu mày, nói – “Có lẽ là vì người kia sợ chúng ta sẽ liên kết với nhau, cho nên mới nghĩ đến việc bình định Nam Cương,”
Tô Mẫn lắc đầu – “Lão tặc Hạ Viêm Quảng kia, năm xưa ta phải thật sự làm thịt lão mới đúng.”
“Đừng lo” – Tiểu Hoàng thoải mái cười với Tô Mẫn – “Cháu có cách, sẽ không khiến lửa chiến sự bùng đến Nam Cương đâu.”
Tô Mẫn dụi vào người Tiểu Hoàng – “Ngoan quá chừng, sao lại khả ái thế chứ?”
Sau đó, Tô Mẫn có chính sự cần xử lý, để lại Tử Tịnh dẫn hai người bọn họ đi đến nơi ở, sau đó đi dạo hơi ở Nam quốc. Chuyện ăn ở Tô Mẫn đã lo cả, chỉ cần hai người thoải mái hưởng thụ là tốt lắm rồi.
Tư Đồ nhẹ kéo tay Tiểu Hoàng bước lảo đảo ra ngoài, nhân lúc Tử Tịnh ở phía trước không chú tâm thì cúi xuống nói với Tiểu Hoàng – “Vị cô cô này của ngươi là tình còn chưa dứt đó!”
Tiểu Hoàng cũng có một chút u buồn, gật đầu – “Thảo nào cô cô tới bây giờ vẫn lẻ loi một mình.”
Tư Đồ cười – “Lão cha của ngươi cũng không biết là yêu nghiệt gì nữa, ngươi nghĩ xem ông ta đã trêu ghẹo bao nhiêu người rồi? Một mình Tề Dịch còn chưa đủ, còn có lão hoàng đế, rồi Nam Vương, hơn nữa tất cả đều si ông ta thành cuồng…chậc chậc.”
Tiểu Hoàng trừng mắt lên với Tư Đồ – “Huynh còn nói vậy à, người đã chuẩn bị cho chúng ta tấm địa mạch đồ này đã tốn rất nhiều công phu rồi, có nó, trận này chúng ta xem như đã thắng được phân nửa!”
“À…” – Tư Đồ bĩu môi – “Ông ta hại ngươi phải chịu nhiều đắng cay như vậy, làm như thế cũng phải thôi!” – Nói rồi, không đợi Tiểu Hoàng phản bác lại đã hỏi Tử Tịnh ở trước mặt – “Tử Tịnh này, Nam Cương có chỗ nào chơi vui không?”
“Có đấy.” – Tử Tịnh quay đầu lại nói – “Có thể đi ngắm biển, còn có thể đi đến thôn làng…trên núi có cả suối nước nóng Tiểu Ngư! Chỗ các vị ở chính là nơi đó.”
Tiểu Hoàng vừa nghe đến mấy chữ “suối nước nóng” thì sợ hãi. Y đối với suối nước nóng có rất nhiều ký ức chẳng tốt đẹp gì. Đang muốn lắc đầu lại nghe thấy Tư Đồ cười ha hả – “Suối nước nóng hả? Nghe được đấy!” – Nói rồi thì tóm lấy Tiểu Hoàng đang vùng vẫy – “Tiên Tiên, chúng mình đi tắm suối nước nóng đi!”
————————–
Lương Thành không hổ danh là thành trấn gần kinh thành nhất, vào buổi đêm thì náo nhiệt vô cùng. Ngao Thịnh kéo Tương Thanh một mạch lủi đi vòng lại, vẻ mặt hớn ha hớn hở. Tương Thanh không nhận ra, cho đến cùng là nó vui vẻ thật hay là chỉ bày ra cho người khác xem. Y đã không còn nhìn rõ được Ngao Thịnh nữa rồi.
Nhưng gã Hạ Lỗ Minh đi bên cạnh Tương Thanh dường như cứ nhớ mãi chuyện Tương Thanh không được thoải mái. Đi chưa được mấy bước hắn đã hỏi – “Tiên sinh không được khỏe ở đâu sao? Có muốn uống nước không?” đại loại thế.
Tương Thanh trừ việc phiền lòng chuyện Hạ Lỗ Minh cứ nhìn mình chằm chằm rồi đờ đẫn, còn lại cũng không ghét kiểu người thật thà như hắn, hơn nữa hắn luôn ân cần rào trước đón sau như thế khiến y thật lòng có đôi chút phân vân. Thái độ đối với hắn cũng không lạnh nhạt như lúc trước nữa. Thỉnh thoảng y còn tươi cười với hắn. Hạ Lỗ Minh trông thấy, thế là cứ bồn chồn lo lắng suốt cả buổi.
Ngao Thịnh lạnh lùng nhìn, không biết vì sao mà trong lòng có gì đó khó chịu, Chỉ cần Tương Thanh và Hạ Lỗ Minh bắt đầu trò chuyện, thằng nhóc sẽ sấn tới túm lấy Tương Thanh, nói lảng ngay qua chuyện khác.
Ba người đi dạo một hồi, trông thấy trời càng lúc càng tối dần. Kẻ qua người lại trên phố xá cũng mỗi lúc một thưa thớt. Hạ Lỗ Minh hơi lo lo, xin Ngao Thịnh hãy trở lại. Ngao Thịnh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, khi vừa quay người lại thì Tương Thanh cúi xuống kề vào tai nó thì thầm – có người theo dõi.
Ngao Thịnh vừa nghe thấy thế đã tỉnh táo trở lại, tiện thể đỡ Tương Thanh – “Thanh? Ngươi làm sao vậy?”
Hạ Lỗ Minh đang đi phía trước nghe thấy vậy bèn sửng sốt, nhanh chóng quay trở về xem sao. Tương Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ không được khỏe cho lắm, được Ngao Thịnh đỡ lấy.
Mãng hán như Hạ Lỗ Minh, vừa bước đến thấy sắc mặt Tương Thanh không khỏe đã bế y lên, bảo rằng phải đưa về cho quân y xem thử.
Ngao Thịnh trừng mắt với hắn ta – “Ngươi nghĩ rằng đang có chiến tranh à? Trong số đoàn người đi theo chúng ta làm gì có quân y?”
Hạ Lỗ Minh sửng sốt – “Vậy, vậy phải quay về tìm người mời đại phu.”
Ngao Thịnh lạnh lùng nói – “Ngươi buông Thanh xuống cho ta!”
Hạ Lỗ Minh nhìn Tương Thanh, Tương Thanh cũng khó chịu gần chết, nhủ thầm, kẻ ngu ngơ này vì sao lại lỗ mãng như thế? Y cũng nói – “Buông ta xuống đi!”
Hạ Lỗ Minh lập tức nghe theo thả y xuống. Tương Thanh chạm đất rồi, Ngao Thịnh nhìn quanh quất, thấy bên kia có một tửu lâu, bèn nói – “Ta cùng Thanh vào bên trong chờ, ngươi nhanh chóng tìm lang trung lại đây xem!”
“Ách…Chỉ hai người các vị thôi sao?” – Hạ Lỗ Minh lo lắng.
“Sợ cái gì?!” – Ngao Thịnh trừng mắt – “Đang ở chốn rõ ràng an toàn như vậy, hơn nữa ta cũng có võ công, ngươi đi nhanh về nhanh là xong!”
“Vâng!” – Hạ Lỗ Minh nhanh chóng chạy đi, Ngao Thịnh đỡ Tương Thanh lên khách ***, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi – “Có bao nhiêu người?”
Tương Thanh nói – “Bốn hoặc năm.”
“Được.” – Ngao Thịnh cười nhạt.
Vào trong khách *** ngồi xuống đâu đấy xong, Ngao Thịnh dặn chưởng quỹ dâng trà lên. Không ngoài dự đoán của họ, chưởng quỹ xuống dưới lầu một hồi lâu, lúc trở lên thì là một tiểu nhị.
“Hai vị, mời uống trà!” – Tiểu nhị đặt trà xuống bàn, Ngao Thịnh vờ như thong dong đưa tay ra cầm chén trà, nhưng bất thinh lình hất nước trà lên mặt *** tiểu nhị.
“Á…” – Tiểu nhị kêu lên. Vì trong nước trà đã bỏ kịch độc, do đó vừa tiếp xúc đến da mặt đã đau rát. Kẻ này vừa che mặt vừa thấy nhói bên hông. Tương Thanh xuất thủ nhanh như chớp, đã điểm huyệt đạo của gã.
Cùng lúc đó, từ trên lầu nhảy xuống bốn tên sát thủ che mặt, đao lăm lăm trên tay, hướng về hai người xông tới.
Lúc trước, Ngao Thịnh đã trải qua sự dạy dỗ của Tư Đồ và Tương Thanh, công phu coi như cũng không tệ, nhưng cũng loay hoay mới ngăn chặn được cả bốn tên. Tương Thanh rút từ ống đồng trên bàn ra một chiếc đũa, xoay về phía bốn tên kia vung tay lên. Chiếc đũa bay một vòng qua cả bốn tên rồi trở về trong tay Tương Thanh. Nhìn qua bốn tên kia, tất cả đều bất động.
Ngao Thịnh cầm trủy thủ, quắc mắt một cái, xoay qua một trong bốn tên thích khách đâm tới.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, tiểu hài tử Ngao Thịnh này thật sự là lòng dạ ngoan độc.
Khi ấy, chợt nghe bên ngoài có tiếng rống lên, một người lao vọt đến.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh ngẩng đầu lên, thì ra là Hạ Lỗ Minh đã trở về. Hắn ta dắt theo một lão đầu, rồi chợt nhìn thấy có mấy kẻ giương đao định chém Ngao Thịnh và Tương Thanh, vội hét to lên rồi xông tới.
Ngao Thịnh thấy cơ hội đã tới. Nó mỉm cười, nhẹ nhàng tóm lấy một tên sát thủ không thể cục cựa trước mắt. Kẻ này liền bị ném thẳng về phía Tương Thanh rồi ngã ngay xuống đất. Mà Ngao Thịnh, giả vờ như tấn công vào tên đó, khi trở tay đã đâm chết tên thích khách bất động kia.
“Tiên sinh cẩn thận!” – Hạ Lỗ Minh phi thân xông đến, tóm lấy tên thích khách, xoay tay tung một đao chém vào tên kia để bảo vệ Tương Thanh.
Tương Thanh nhẹ chau mày, trong nháy mắt đã hiểu thấu dụng ý của Ngao Thịnh. Hạ Lỗ Minh đánh ngã tên thích khách rồi nghĩ đến việc kiểm tra thương thế của Tương Thanh, chợt nghe Ngao Thịnh ở phía sau thét lên – “Cẩn thận…”
Cùng lúc đó, Hạ Lỗ Minh cảm thấy phía sau hông tê rần lên, ngoái đầu lại thì thấy một kẻ vận y phục của tiểu nhị đang đứng phía sau hắn, còn trên hông hắn thì đang cắm một thanh trủy thủ.
Thật ra trong nháy mắt đó, Tương Thanh đã thấy rất rõ ràng, là Ngao Thịnh phóng phi đao qua đâm phập vào thắt lưng Hạ Lỗ Minh, rồi đẩy gã tiểu nhị bất động kia về phía trước.
Hạ Lỗ Minh đau nhói bên hông, nhưng trong lúc vô ý thức vẫn bảo hộ cho Tương Thanh, lật tay lại chém *** tiểu nhị một đao, sau đó ngã nhoài về phía Tương Thanh.
Tương Thanh mau chóng đỡ hắn dậy, thấy Ngao Thịnh đang lộ vẻ cười đắc ý, y cảm thấy bất đắc dĩ, đỡ lấy Hạ Lỗ Minh – “Hạ tướng quân?”
“Không…không việc gì.” – Hạ Lỗ Minh lắc đầu, còn muốn gượng gạo nhếch môi cười.
Tương Thanh dở khóc dở cười. Người này không những là một kẻ khờ, mà còn là một thằng ngốc. Y quay mặt sang đã thấy lão lang trung cứng đờ người ra. – “Mau đến trị thương!”
Chật vật lắm lang trung mới phản ứng lại được, nhanh chóng mang theo hòm thuốc vào bên trong.
Một tràng rối loạn nơi đây cũng đã dẫn những người lại qua trên phố đến, còn có mấy kẻ hiếu sự đi báo cho quan phủ.
Nhóm quân lính đi tuần đêm đã tới, Ngao Thịnh quay sang kẻ đi đầu đưa ra một tấm thẻ bài giắt trên đai lưng. Kẻ này sợ hãi quỳ rạp xuống. Ngao Thịnh nâng hắn dậy, bảo hắn không được để lộ ra ngoài, mau mau đi tới khách sạn phía trước mời Thái sư tới đây.
Nhóm quân lính kia vâng mệnh rút đi, Ngao Thịnh quay lại, thấy Hạ Lỗ Minh bị thương nặng đã hôn mê bất tỉnh, lão lang trung đang chữa thương cho hắn. Tương Thanh ở một bên nhìn, lo lắng mơ hồ nổi lên trong đôi mắt.
Ngao Thịnh khẽ cau mày, trong ngực đột nhiên có tí chút khó chịu, đi qua đưa tay kéo lấy Tương Thanh – “Bộ ngươi lo lắm sao?”
Tương Thanh sửng sốt quay sang nhìn hắn – “Là tự nhiên thôi.”
Sắc mặt Ngao Thịnh càng thêm xấu xí.
Lúc này, Thái sư và Khâu Minh Phiền dẫn theo nhân mã đã chạy tới, thấy tình trạng hỗn loạn, Hạ Lỗ Minh bị thương nặng, còn Ngao Thịnh thì mặt mũi khó coi đến mức không nói nên lời, hối hả thưa thốt đầy sợ hãi với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh quay sang, thấy Tương Thanh hãy còn đang nhìn lão lang trung trị thương cho Hạ Lỗ Minh, vốn nó định nói mấy câu khó nghe với Hạ Viêm Quảng, nhưng lúc này đây thì tâm tình gì cũng không có nữa, chỉ buông một lời – “Thái sư, ông tự xử lý đi” – rồi mới đưa tay kéo Tương Thanh, mạnh mẽ lôi người đi mất.
Chú thích
[1] Tín mã do cương: Tùy ý thả lỏng cương, để ngựa tự do đi tới. Nghĩa là tự do tự tại.
Câu này rất đặc biệt với mình, về sau có dịp sẽ nói nhiều hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook