Hoàng Bán Tiên
-
Chương 64: Một hòn đá ném trúng hai chim
“Tiên Tiên!” – Tư Đồ nhón nhanh hai bước chân bám theo Tiểu Hoàng đang cắm cúi vội vàng đi phía trước – “Đợi ta với.”
Tiểu Hoàng làm như lờ tịt hắn. Mặt y đỏ lựng, bộ dạng lúng ta lúng túng.
“Sao vậy hử?” – Tư Đồ đã biết tỏng mà còn hỏi, rồi làm mặt cười vô lại – “Ta có nói sai cái gì đâu.”
Tiểu Hoàng khựng lại, trừng mắt với Tư Đồ – “Huynh mà không có nói tầm bậy sao? Ta nào có…”
“Nào có cái gì?” – Tư Đồ cười xấu xa, thấy sắc mặt Tiểu Hoàng lại cau có thêm mấy phần thì vội vàng hỏi – “Ngươi đã không để cho ta làm đã đành, giờ còn không cho ta nói có đúng không? Nếu như ngươi cho ta làm thì ta hết nói ngay!”
Tiểu Hoàng lườm cho hắn một cái, trong bụng nghĩ huynh nằm mơ à, rồi xoay người bỏ đi. Y bị Tư Đồ túm lấy cái một, hắn khanh khách cười bảo – “Có mệt không hở? Ta cõng ngươi nhé.”
Tiểu Hoàng thấy bộ dạng cợt nhả của hắn thì vừa ấm ức vừa nổi giận, vùng ra – “Không cần.”
Hai người bọn họ kẻ muốn người không, cứ giằng qua giằng lại mãi một lúc lâu thì bất thình lình Tư Đồ thốt lên một câu khó hiểu – “Cô xem đã đủ chưa?”
Tiểu Hoàng sửng sốt, ngước lên nhìn Tư Đồ nhưng chỉ thấy hắn đang nói chuyện với rừng cây bao quanh họ.
“Ha ha…Ta chỉ là trông thấy các vị đang trò chuyện thân mật như vậy, nên không muốn quấy rầy đó thôi.” – Từ phía rừng sâu vọng ra một giọng nói trong trẻo của phụ nữ. Nương theo tiếng nói ấy, một nữ tử dáng vóc uyển chuyển chậm rãi bước ra từ phía bóng rừng. Cô nương ta toàn thân vận áo màu đỏ thắm, khuôn mặt trắng ngần, ngũ quan đoan trang thanh tú. Trên vầng trán cô, nơi hơi chếch về bên trái một chút có một vết chu sa chỉ bé bằng hạt gạo, càng khiến cô trông thêm xinh đẹp. Tuổi cô không lớn lắm, chỉ độ vừa quá đôi mươi. Bên vai cô mang theo một tay nải quần áo, tay phải cô cầm kiếm.
Tư Đồ quan sát cô nương ta một lượt từ trên xuống dưới, dù không biết cô là ai nhưng trông cô không có ý gì xấu thì bèn bỏ qua, dắt tay Tiểu Hoàng lên núi.
“Xin đợi một lát.” – Cô ta hấp tấp đuổi theo mấy bước, mỉm cười hỏi – “Làm ơn cho hỏi, Hắc Vân Bảo có phải ở trên đỉnh núi không?”
Tư Đồ không trả lời, chỉ sẽ chau mày nhìn cô ta. Tiểu Hoàng thì lại gật đầu.
“A…” – Nữ tữ kia ngẫm ngợi một chốc lại hỏi thêm – “Vậy, trên núi trừ Hắc Vân Bảo ra thì còn có hộ dân nào khác hay không?”
Tiểu Hoàng quay sang hỏi Tư Đồ – “Có nhà nào khác không?”
Tư Đồ nhướn mày – “Không có.”
“Cảm tạ.” – Nữ tử gật đầu với họ.
Tư Đồ lại xoay đi, kéo Tiểu Hoàng tiếp tục lên núi. Cô nương ta cũng cùng đi theo phía sau bọn họ. Mới đi được vài bước thì cô lại mở miệng hỏi – “Hai vị đây cũng lên núi ư?”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ không buồn đoái hoài gì đến người ta nên ngoảnh đầu lại bảo – “Phải nha…”
“Vậy là cũng đến Hắc Vân Bảo ư?” – Nữ tử bèn vui vẻ – “Chúng ta đi cùng đường rồi, các vị là người của Hắc Vân Bảo sao?”
Tiểu Hoàng hơi tò mò nên hỏi cô – “Cô nương đến Hắc Vân Bảo làm gì?”
“Ta có việc muốn tìm Hoàng Bán Tiên!” – Cô ta trả lời một cách sảng khoái.
Tiểu Hoàng nhìn sang Tư Đồ. Tư Đồ bèn đến bên cạnh nữ tử kia mà liếc nhìn cô, hỏi – “Cô là người phương nào?”
“Tiểu nữ là Viên Thiến.” – Cô gái cất cao giọng nói.
“Họ Viên?” – Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút giật mình.
“Phải.” – Cô nương ta trả lời rất thẳng thắn – “Cũng khéo thật, các vị biết Hoàng Bán Tiên sao? Dẫn ta đi gặp y nhé, ta có chuyện rất hệ trọng cần y trợ giúp.”
Tiểu Hoàng trông thấy cô nói rất thành khẩn thì hỏi – “Cô tìm y có việc gì?”
Nữ tử chỉ lắc đầu cười – “Chuyện này có hệ hụy rất to lớn, không gặp được y thì ta không thể nói.”
Tư Đồ lạnh giọng bảo – “Y chính là Hoàng Bán Tiên.”
…Cô nương kia rõ ràng đang thảng thốt hết mực, cô giương mắt lên đăm đăm nhìn vào Tiểu Hoàng đầy khó hiểu. Một hồi lâu sau cô mới nói – “Còn nhỏ đến thế ư…Ta còn tưởng rằng đã là một tiểu lão đầu tiên phong đạo cốt rồi đấy…Nhưng mà cũng đúng nhỉ, Ân tướng quốc còn chưa đến bốn mươi mà, nhi tử của ông dĩ nhiên cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi.”
Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ có vẻ hơi sửng sốt. Họ quay sang nhìn cô, nom cô như còn chưa biết gì nhiều nhặn cho lắm…Lại còn họ Viên! Họ Viên là quốc họ của đương triều, cô nương này chẳng phải là người hoàng tộc? Nhưng hoàng tộc thì thế nào lại đi một thân một mình đến nơi này?
“Nếu y là Hoàng Bán Tiên, vậy huynh đây chẳng lẽ nào lại chính là Tư Đồ bang chủ?”
Tư Đồ gật đầu, hỏi – “Cô là ai?”
“Ta là Viên Thiến.” – Nữ tử mỉm cười – “Hoàng đế đương triều Viên Lạc là phụ hoàng của ta, ta là công chúa.”
Tư Đồ khẩy môi – “Không phải kêu rằng lão hoàng đế chỉ có một gã con trai sao? Từ đâu lại chạy tới một cô công chúa?” – Vừa nói xong đã bị Tiểu Hoàng khẽ kéo kéo. Tư Đồ nghĩ lại, cũng phải, còn có một tên Ngao Thịnh nữa kia mà, có điều chẳng ai hay biết rằng có nó ở trên đời mà thôi.
“Ta là nghĩa nữ được phụ hoàng thu nhận, khâm tứ cho họ Viên.” – Viên Thiến mỉm cười – “Thật là trùng hợp quá, xin Hoàng tiên sinh giúp ta một việc lớn!”
Tiểu Hoàng có chút khó xử. Nữ tử trước mắt này có thân phận khả nghi, không biết cô ta nói là thật hay giả. Y đành phải hỏi – “Cô…có chuyện gì?”
“Ta muốn nhờ Hoàng tiểu tiên sinh giúp ta xem một quẻ vận mệnh của đương triều.” – Viên Thiến nghiêm nghị nói.
Tiểu Hoàng cau mày, lắc đầu với cô ta – “Thuật Kỳ Hoàng[1] vốn dĩ không chính xác.”
“Hoàng tiểu tiên sinh nhất định phải có cách chứ.” – Viên Thiến dấn đến mấy bước để cản đường Tiểu Hoàng, giọng cô khẩn thiết – “Phụ vương của ta đang bệnh tình nguy kịch, giờ đây phương nam có Tề Dịch trăm vạn hùng binh đang dòm ngó, mặt khác trong triều lại hỗn loạn, Thụy Vương mặc dù đã bị tuyệt diệt toàn quân, nhưng vây cánh của lão ta trong kinh thành vẫn còn rất nhiều. Gần đây đã nghe phong thanh Tả thừa tướng Viên Mai, là cháu ruột của Thụy Vương đang mưu đồ tạo nên cung biến hòng đoạt vị…Cho nên ta muốn nhờ Hoàng tiểu tiên sinh giúp ta gieo một quẻ đoán quốc vận đến tột cùng sẽ đi về đâu.”
Tiểu Hoàng khẽ ngước đầu lên chạm vào ánh mắt của Tư Đồ. Quả nhiên, trong triều đã có biến.
“Ta chạy một mạch đến đây đã thay liên tục ba con ngựa chết, đi đường không kịp ngủ mới có thể đến được nơi này.” – Viên Thiến sốt ruột – “Hoàng tiên sinh xin hãy giúp ta đi.”
Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài, bảo – “Cô nương… ta thật sự không có cách nào giúp cô cả.”
Viên Thiến đứng lại, bất đắc dĩ mà nói – “Vậy, người có thể nào giúp ta xem một quẻ rằng phụ hoàng ta sẽ còn thọ thêm được bao lâu?”
Tiểu Hoàng nhíu chặt mi, việc này càng không thể nào có cách.
“Phụ hoàng của ta nếu không có việc gì, ắt chỉ một thời gian ngắn nữa trong triều sẽ không còn loạn.” – Sắc mặt Viên Thiến nặng nề – “Nhưng bệnh tình phụ hoàng thật sự rất trầm trọng, ta đang sợ ông…”
Tiểu Hoàng còn đang muốn khước từ thì bỗng thấy Tư Đồ nheo nheo mắt với y rồi lia ánh mắt về phía cánh rừng.
Ngay tức khắc Tiểu Hoàng hiểu rõ, Tư Đồ đang bảo y rằng –––– hẵng còn người bên trong rừng. Nghĩ ngợi một hồi sau, Tiểu Hoàng mới bảo – “Thôi được…Ta sẽ gieo một quẻ cho cô.”
“Thật ư?” – Viên Thiến mừng rỡ – “Đa tạ Hoàng tiểu tiên sinh!”
Tiểu Hoàng bước đến ven lối đi rồi nhặt lấy hai hòn đá, rồi sẽ sàng ước lượng chúng trong lòng bàn tay mình. Sau đó, y nhắm mắt lại, trầm ngâm một hồi rồi thả hai hòn đá về lại xuống đất xong mới từ tốn mở mắt ra, chăm chú ngắm hìn hai viên đá trên đất…rồi nhíu mày.
“Không ổn rồi” – Tiểu Hoàng lắc đầu bảo Viên Thiến – “Quẻ xem chừng không tốt.”
“Không ổn…” – Mặt mũi Viên Thiến tái đi, cô ta hỏi – “Vậy…phụ hoàng của ta…ông ấy…”
Tiểu Hoàng nói với khuôn mặt ảm đạm – “Cô mau chóng trở về đi, phụ hoàng của cô chỉ còn bảy ngày sinh mệnh nữa mà thôi.”
“Gì cơ?!” – Viên Thiến kinh hãi, lập tức nét mặt cô lộ vẻ bi thống. Nhưng Tiểu Hoàng hẵng còn chưa nói xong, y tiếp lời – “Không chỉ có phụ hoàng của cô…còn có thái tử đương triều nữa. Người này và phụ hoàng cô là cùng chung số mệnh, đều không sống qua khỏi bảy ngày nữa.”
“Vậy…nói cách khác, phụ hoàng và hoàng huynh của ta đều không sống được lâu nữa ư?” – Viên Thiến lắc đầu – “Không thể nào.”
Tiểu Hoàng thấy cô buồn bã thì có hơi đau khổ thì mới nói – “Mấy ngày tới đây, trong kinh thành sẽ nổi lên một trận đại loạn, quẻ tượng còn cho thấy một điều nữa, kẻ nào đi vào trong tẩm cung của hoàng đế trước nhất sẽ là quân vương tiếp theo.”
“Tẩm cung?” – Viên Thiến giật mình – “Thật sao?”
“Phải!” – Tiểu Hoàng gật dầu – “Ta chỉ có thể đoán đến chỗ ấy mà thôi.”
“Hoàng tiên sinh có thể thấu rõ cả quỷ thần, liệu có phương pháp nào không?” – Viên Thiến hấp tấp kêu lên – “Giang sơn của Viên thị lẽ nào lại có thể rơi vào tay kẻ khác?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Huyền cơ ở điểm này có út u ám không rõ, nên có nói cũng không chính xác! Nói chung, ai có thể bước vào tẩm cung của hoàng đế trước thì kẻ đó cũng sẽ có thể làm hoàng đế, hơn nữa giang sơn đời tiếp sau sẽ vô cùng hưng thịnh.”
Viên Thiến những muốn hỏi thêm nữa nhưng đã bị Tư Đồ vươn tay ra ngăn cản. Hắn lạnh giọng – “Thiên ý đã vậy, cô có cưỡng cầu cũng vô dụng!” – Dứt lời thì ôm lấy Tiểu Hoàng, vận khinh công rồi trong tích tắc đã biến mất trên con đường lên núi.
Để lại một mình Viên Thiến ngơ ngác đứng thẫn thờ đứng dưới này. Sau cùng, cô phất tay áo, rồi vội vàng chạy về phía chân núi.
Tư Đồ dẫn Tiểu Hoàng về đến trước cửa chính của Hắc Bân Bảo. Hai người họ ngoái nhìn lại phía sau rồi nhìn nhau mà cười, sóng vai cùng đi vào trong bảo.
“Lúc nãy, trong rừng cây có bao nhiêu người đang nghe?” – Tiểu Hoàng tò mò hỏi.
Tư Đồ ngẫm một chút – “Có hai tên, một tên từ nơi gần mà tới, còn tên kia đường xa mà tới.”
“Việc này làm sao biết được?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Nghe hơi thở là đoán ra được thôi.” – Tư Đồ bâng quơ nói – “Ngươi đoán coi hai tên này là từ đâu phái tới?”
Tiểu Hoàng khẽ suy tư một lát rồi nói – “Kẻ ở gần chắc chắn là thám tử do Tề Dịch bố trí ở quanh đây. Còn gã ở xa kia, có lẽ là ở kinh thành phái tới.”
Tư Đồ gật gù cười – “Ngươi nghĩ, Viên Thiến kia là người thế nào?”
“Cô nương ta…rất biết diễn tuồng” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu – “Cố tình dẫn thám tử tới đây.”
“Bất quá, Tiên Tiên ngươi tính toán rất đúng.” – Tư Đồ nuông chiều xoa xoa mái đầu Tiểu Hoàng – “Lúc trước ngươi có nói trong vòng mấy ngày nữa sẽ có người từ trong cung đến, quả nhiên không phải giả.”
Tiểu Hoàng mỉm cười nhẹ nhàng – “Thụy Vương dù đã chết rồi, nhưng thế lực của ông ta chủ yếu nằm ở mạng lưới vây cánh phức tạp trong kinh thành. Giống như chân rết vậy, chết đốt này đi còn đốt khác. Thụy Vương chết thì đã chết rồi, nhưng vây cánh của ông ta nhất định sẽ mau chóng tập hợp trở lại mà trỗi dậy, chọn ra một kẻ cầm đầu mới để tiếp tục đoạt vị. Cho nên, hoàng đế nhất định muốn nghĩ ra cách thức gì đó để dẫn dụ phân nửa nhân mã của Tề Dịch vào kinh thành, trước hết là để hai bên đấu đá lẫn nhau, bên này sống bên kia chết.”
“Hơn nữa, nếu quân đội của Tề Dịch phải san sẻ đi phân nửa, chỉ còn lại phân nửa, chúng ta cũng dễ đối phó hơn rất nhiều.” – Tư Đồ cười – “Lão hoàng đế kia nhất định có tâm tư rất sâu sắc. Lão cũng đoan chắc rằng chúng ta vì Hắc Vân Bảo, nhất định sẽ hợp tác cùng lão phen này, cho nên mới công khai phái một cô công chúa tới đây.”
“Không chỉ vậy đâu.” – Tiểu Hoàng nói – “Ông ta phái một vị công chúa đơn độc đến đây càng thể hiện ra rằng hoàng đế trong cung lúc này cũng đang bị cô lập. Mặt khác, chắc hẳn Tề Dịch giữa đường sẽ chặn thám báo theo Viên Thiến từ kinh thành đến đây, không để cho bọn họ đem tin tức này trở về trong cung, đặng ông ta có thể tranh thủ thêm ít thời gian nữa.”
Tư Đồ nghĩ ngợi, rồi bảo – “Ý của ngươi là, chúng ta phải giúp lão ta rải tin tức này khắp thiên hạ cho ai ai cũng hay biết, khuấy động cục diện cho loạn thêm một ít, để cho Tề Dịch không kịp trở tay?”
Tiểu Hoàng ngước mặt lên mỉm cười với Tư Đồ – “Phải, Tư Đồ, huynh thông minh lắm.”
Tư Đồ ngạc nhiên trông khuôn mặt tươi cười của tiểu hài tử. Nét mặt y ngây ngô, thế là khiến cho lòng hắn cồn cào không yên. Hắn kéo y vào lòng ôm chặt lấy, còn miệng mồm thì hừ hừ tàn bạo – “Tiên Tiên, ta thuyết phục không được sao? Ba ngày một lần đi?”
Tiểu Hoàng khẩn khoản lắc đầu – “Không được.”
Tư Đồ ôm siết không tha, hai người cứ dây dưa mãi thế, y thì phải chứng kiến Tư Đồ ăn một miếng đậu hũ thật là to. Chính lúc này, Mộc Lăng hấp tấp chạy đến kêu lên – “Tư Đồ, thuốc chuẩn bị xong rồi!”
“Thật sao?” – Tư Đồ và Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều rất đỗi vui mừng.
“Ờ coi như là tàm tạm!” – Mộc Lăng gãi gãi đầu – “Có điều, làm sao khiến đám hào sĩ giang hồ ăn vào mà không nghi ngờ gì cả?”
Tiểu Hoàng nói – “Ta có cách!”
“Cách gì?” – Mộc Lăng hỏi – “Đám người giang hồ này thần cũng nghi quỷ cũng ngờ, sợ hãi chúng ta muốn hãm hại bọn họ. Ở tại Hắc Vân Bảo mà thà để bụng đói cũng không động đến đồ ăn chúng ta đưa tới nữa là.”
Tiểu Hoàng cười – “Nếu bọn họ đã đói meo cả một ngày thì hay quá!” – Nói đoạn, kề sát vào tai Mộc Lăng thì thào nói nhỏ mấy câu. Mộc Lăng vỗ vai tiểu Hoàng – “Được đó nha! Cách này hay ghê!”
Chờ Mộc Lăng đi rồi, Tiểu Hoàng mới kéo Tư Đồ đi – “Tư Đồ, chúng ta bắt đầu đi!”
Tư Đồ thảng thốt, xong rồi thì ôm chầm lấy Tiểu Hoàng đặt lên bàn – “Tiên Tiên, rốt cuộc ngươi cũng thông suốt rồi!” – Vừa nói vừa cởi áo Tiểu Hoàng ra.
“Không phải mà!” – Tiểu Hoàng hoảng hồn cuống quýt níu lại y phục của mình, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ – “Huynh chỉ biết nghĩ có mấy chuyện này thôi. Ta nói là chuyện đàng hoàng, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị đánh nhau với Tề Dịch một trận rồi. Nếu như ta đoán không nhầm thì sẽ chỉ nội trong ba ngày nữa thôi đó!” – Nói rồi thì nhảy phốc xuống bàn, kéo tay Tư Đồ chạy ra ngoài.
Tư Đồ rầu rầu rĩ rĩ theo sau y, lầm bầm – “Mấy thứ này chỉ là đồ bỏ, chuyện kia mới là đàng hoàng đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook