Hoàng Bán Tiên
-
Chương 1: Dương thai mộ vũ
Vu Hạp2 điều điều cựu Sở cung
Vi sinh tẫn luyến nhân gian nhạc
Chích hữu Tương vương ức mộng trung.
(Cung Sở lìa xa Vu Hạp rồi
Thế gian cứ vui say hoan nhạc
Tương Vương mộng cũ nhớ không thôi)
Một đêm khuya mưa to gió lớn, một hài nhi trắng trẻo bụ bẫm lặng lẽ xuất hiện ở trước cửa nhà thầy lang họ Hoàng. Lão lang trung này phiêu bạt nửa đời người, rốt cuộc cũng đã có một đứa con nối dõi. Ông ta cảm thấy rất sung sướng, đặc biệt mời bà con trong thôn thẳng thắn đến xem tướng bảo bảo nhà mình một cái, kết luận đúng là, quả nhiên đứa trẻ này có bán tiên thể! Vì vậy, cứ đặt tên luôn cho bảo bảo là – Hoàng Bán Tiên.
Tiểu Hoàng Bán Tiên là một hài tử dễ nuôi, nó chẳng bao giờ quấy khóc, lớn lên cũng không hay nói nhiều, trung thực, văn hoa nho nhã, chỉ có duy nhất một sở thích là im lặng trốn vào một góc để đọc sách.
Lúc lên năm, Tiểu Hoàng giúp Vương đại thẩm trong thôn tìm được con bò đi lạc, bởi nó từng đọc trong sách bảo có thể nhìn dấu vết phân bò để lại mà tìm kiếm tung tích. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thôn.
Năm lên mười, Tiểu Hoàng xui xẻo nói đúng chóc ba ngày sau có động đất, bởi trong sách có viết, trước những cơn động đất thì động vật và thời tiết chắc chắn sẽ có thay đổi khác thường. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thành.
Năm lên mười lăm, tình cờ làm sao y cứu được hoàng đế đương triều đang vi phục xuất tuần, là bởi y đọc sách thấy bảo đế tinh ảm đạm, phụ tinh lấn át, ấy là có thảm họa chiến tranh. Thế là y được khâm thử phong hào “Thần Tiên Sống”, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền đi khắp nước.
Trong phút chốc, Hoàng Bán Tiên là Thần Tiên Sống, mấy lời đại loại vậy, thịnh hành khắp đại giang nam bắc!
Mười lăm năm trôi đi, Hoàng Bán Tiên bước vào độ tuổi mười sáu. Y vốn dự định an ổn ngụ tại quê hương, vừa giúp người trong thôn chữa bệnh bốc thuốc, vừa dạy học cho đám trẻ trong trường tư thục, kiếm đủ ngân lượng để duy trì sinh kế. Dù sao thì những tiền tài mà hoàng thượng năm ấy ban cho cũng đã có thể đảm bảo cho y có sách đọc suốt đời không hết…Thế rồi đột nhiên, biến cố xảy đến.
…
Đầu thu năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, tại huyện Vu Sơn thuộc Thục Trung.
Huyện Vu Sơn là nơi núi rừng trùng điệp, địa thế trứ danh hiểm trở. Phía Đông thành có Vu Sơn Thập Nhị phong, vách núi cao sừng sững, biêng biếc một màu.
Những ngọn núi ấy nếu không kỳ lạ thì cũng hùng vỹ, nếu không dốc đứng thì cũng hiểm trở, vút cao ven rìa một dòng sông, khuấy động mây trời, hệt như một mê cung huyễn hoặc tự nhiên, xa lánh thế gian trần tục.
Ở thành Tây cũng có một tòa dương đài trên núi, mây mù giăng giăng, khói sương phủ kín, lại có mưa sa tầng tầng lớp lớp. Đây chính là “Dương thai mộ vũ” , một trong tám cảnh đẹp của Vu Sơn3. Tương truyền rằng khi xưa chính tại nơi này, Sở Tương Vương đã từng tao ngộ với Vu Sơn thần nữ, lưu lại thần thoại ngàn năm.
Đúng lúc hoàng hôn đang nghiêng bóng, trên sơn đạo bên dưới dương đài có hai bóng người một trước một sau đi đến. Người phía trước toàn thân bạch y, diện mạo hơi đạm mạc, sau lưng gùi một giỏ thảo dược, vừa đi vừa hái vài thứ cỏ cây. Đi cách khoảng độ mươi bước chân phía sau là một người vóc dáng cao ráo, toàn thân vận trường bào đen tuyền, tóc buộc tùy tiện sau gáy. Nếu nhìn kỹ thì ngũ quan người này so với người Trung Nguyên có đôi phần sâu hơn, sắc bén tinh anh, thật sự khó lòng phân biệt là anh tuấn hay là hung ác, tóm lại, người có đôi mắt lạnh nhạt xa cách như thế thật khiến người khác không dám đối diện.
“Ngươi nhanh chân một chút được không? Ta đây có bệnh không thể đi nhanh thì thôi đi, ngươi so với trâu còn khỏe hơn thế mà sao lại chậm hơn cả ta thế?” – bạch y nhân phía trước nhịn không được, quay đầu lại thúc giục.
Kẻ kia thong thả ngồi xuống một tảng đá ven đường, dùng tay nhặt một nhánh cây lên chỉ vào người phía trước – “Đồ đầu gỗ ốm o nhà ngươi! Ta cùng ngươi đến đây đã là sai lầm rồi, còn dám la lối cái gì hả?”
Đúng lúc ấy, từ trên sườn núi loáng thoáng có bóng người chạy xuống. Mà bảo chạy xuống thì chi bằng bảo là lăn xuống còn chính xác hơn. Đó là một thiếu niên vận y phục bố sam màu xanh, vóc người không phải thấp bé nhưng gầy vô cùng, trên mặt bê bết bùn đất nên không trông rõ diện mạo. Tuy nhiên, vẫn có thể thấy ở y hiện diện một đôi mắt rất sáng. Và theo như cánh tay lộ ra khỏi tay áo thì màu da của y có vẻ rất trắng trẻo.
Sau lưng y vác một chiếc giỏ rất to, và khi y lăn từ trên sườn núi xuống thì vô tình đụng vào một tảng đá, sách và một cuộn tranh từ bên trong rơi ra ngoài, vương vãi trên mặt đất.
“Không xong rồi…không xong rồi…” – Thiếu niên không để ý tay mình toàn là bùn đất, đau lòng nhặt từng quyển sách rơi trên mặt đất, cẩn thận phủi sạch đất cát rồi xếp trở lại vào giỏ.
Hai người đã có mặt sẵn trên triền núi khi ấy vẫn tò mò dõi theo hành động của y, nhưng rồi hắc y nhân hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn lại phía trên sườn núi…Quả nhiên, rất nhanh sau đấy có mấy quân lính tay lăm lăm đao kiếm xông đến.
Thiếu niên vội vàng ôm chặt chiếc giỏ, liếc trái ngó phải rồi mau mắn núp sau lưng hắc y nhân.
Thân hình của hắc y nhân vốn rất cao lớn nên có thể giúp y che chắn toàn bộ.
Nhìn thấy hành động của y, bạch y nhân đứng cách đó không xa chợt mỉm cười –“Thiếu niên này trốn khéo nhỉ, chỉ cần lệch một tí là bị phát hiện ngay.”
Những quân lính kia nương theo triền núi mà chạy xuống, thiếu niên vội chỉnh lại tư thế, vừa tĩnh tâm lắng nghe tiếng bước chân của đám quân lính, vừa tính toán thử phương vị của mình để mấy người đó không phát hiện ra.
Một trong số những binh sỹ cất tiếng hỏi bạch y nhân – “Này! Ngươi có nhìn thấy một thiếu niên mặc áo xanh, trên lưng vác một giỏ sách không?”
Bạch y nhân lắc đầu.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” – tên lính nọ làu bàu – “Nếu tìm không thấy thì lúc về biết ăn nói với Vương gia sao đây?”
“Mau tìm thêm đi…y có thể bay đi đâu chứ? Y cùng lắm chỉ là bán tiên thôi mà, làm sao mà thăng thiên hay độn thổ được nào.” – Đoạn đối thoại của đám quân lính này thu hút sự chú ý của hắc y nhân, khiến hắn phải liếc nhìn thiếu niên đang trốn sau lưng mình một cái.
Lúc này bọn quân lính bắt đầu tỏa ra tìm kiếm, thiếu niên cũng khẽ động đậy, hoàn toàn không ngờ rằng hắc y nhân vốn vẫn ngồi yên ngay chỗ tảng đá che chắn cho mình, lại đột nhiên đưa chân ngáng y một cái.
“Ái da!” – Bị ngáng chân, thiếu niên lảo đảo rồi ngã ngửa ra, lăn đến ngay bên cạnh chân của hắc y nhân.
Thiếu niên ngước mắt nhìn lên khó hiểu, vừa vặn đúng lúc hắc y nhân từ trên cao nhìn xuống, bốn mắt giao nhau, và hắc y nhân hơi có phần giật mình…Thiếu niên này hiển nhiên là không biết võ công, vậy mà dám đối diện với hắn…Mà trong mắt y lại không pha nửa phần tạp niệm, rất thú vị.
“A! Ở đây này…” – Bọn lính phát hiện ra thiếu niên liền xúm lại.
Thiếu niên vừa đứng dậy, ôm khư khư lấy giỏ sách của mình thì đã thấy bản thân bị bao vây.
“Thế nào tiểu tiên sinh, đã chịu theo chúng ta trở về chưa?” – Một tên lính đứng phía đầu vừa cười vừa nói.
Thiếu niên lắc đầu – “Ta không muốn đi.” – Thanh âm rất nhẹ, mà lại còn ôn hòa nữa.
“Vương gia là mời người về đảm nhận một chức quan mà, người đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” – Gã kia uy hiếp, vung đao muốn sấn lên.
“Ta không muốn làm quan.” – Thiếu niên tiếp tục trốn phía sau lưng hắc y nhân. “Nào đâu có cái lý bức ép người khác ra làm quan chứ.”
“Ai bảo người là bán tiên chứ hả…Mau ngoan ngoãn theo chúng ta trở về đi. Vương gia đã dặn không được động đến một sợi tóc của người.” – Vừa nói xong đã có một tên lính tiến đến bắt lấy cổ tay thiếu niên – “Đừng làm khó chúng ta nữa…ái da…”
Lời còn chưa dứt thì gã nọ đã kêu thét lên một tiếng, thì ra là bị hắc y nhân vẫn luôn trầm mặc kia đá văng ra ngoài, mạnh đến nỗi lăn quay ra mặt đất mãi một lúc mà vẫn chẳng thể dứng dậy nổi. Có mấy người đến đỡ hắn dậy thì cả bạch y nhân lẫn thiếu niên cùng đồng loạt hô lên – “Hiện tại không thể đụng vào hắn.”
Lời nói vừa thốt ra, cả hai giật mình liếc nhìn sang đối phương.
“Ha ha…” Hắc y nhân đột nhiên bật cười, nhìn người đứng cạnh bên vốn chỉ là một thiếu niên, lại cao chưa đến bả vai mình, đánh giá một lúc lâu rồi hỏi – “Bọn họ gọi ngươi là bán tiên, chẳng lẽ ngươi chính Hoàng Bán Tiên được Hoàng thượng phong hào là “Thần tiên sống” hử?”
Thiếu niến cũng ngẩng đầu đánh giá nam tử bá đạo hắc ám, có đôi chút tà ác này, rồi thoáng gật đầu.
“Ha ha.” – Hắc y nhân quay lại nhìn bạch y nhân ở đằng xa – “Mộc Lăng, nhặt được của quý rồi!”
Hắn nói xong liền vươn tay bắt lấy cánh tay của thiếu niên. – “Nghe bảo ngươi là một bán tiên, có phép thuật thần thông quảng đại, chẳng có gì không làm được?”
Thiếu niên cố sức giãy ra nhưng lại thấy tay run rẩy cả lên, tránh sao cũng không được, chỉ đành lắc đầu – “Không phải…”
“Ta thấy ngươi là đúng vậy rồi” – Hắc y nhân cũng không buông tay, chỉ quay đầu nhìn mấy binh sỹ đang khẩn trương kia, mỉm cười nói với thiếu niên – “Xem chừng là ngươi đang gặp phiền toái?”
“Này, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi. Người này là người của Thụy Vương gia!” – Một tên lính bạo gan nói với hắc y nhân – “Mau giao người cho chúng ta.”
Hắc y nhân không thèm để tâm, chỉ quay lại hỏi thiếu niên – “Sao nào, có muốn cùng ta làm một giao dịch nho nhỏ không?”
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn hắn, hồi lâu sau mới hỏi lại – “Giao…giao dịch gì?”
“Ta có thể bảo hộ ngươi, hơn nữa còn đưa ngươi đến bất kỳ nơi nào ngươi muốn đi. Nhưng, bù lại ngươi phải giúp ta làm một việc!” – Nói xong hắn liền đưa tay nắm lấy một lọn tóc của thiếu niên, khẽ kéo kéo – “Sao hử, chọn đi, hoặc là đáp ứng ta, bằng không thì ta sẽ giao ngươi cho đám quân lính này, để họ xách cổ ngươi đi làm quan.”
Thiếu niên nhìn hắc y nhân, trong lòng suy tính thiệt hơn. Nếu thật sự bị mang đi tiến cung làm quan, nhất nhập hầu môn thâm tự hải4, cả đời sẽ phiền toái mãi không thôi. Từ xưa đến nay những người ra làm quan, có mấy ai có kết cục tốt đẹp đâu. Mơ ước được bầu bạn cùng sách, an ổn sống hết một đời của chính y, càng không còn trông mong gì nữa…Hắc y nhân trước mặt này tuy thoạt nhìn có đôi chút thô lỗ, nhưng hắn cũng chỉ bắt y giúp hắn một việc, dù sao so với tiến cung thì được hơn nhiều…
“Được…” – Y gật đầu – “Ta đồng ý với huynh.”
“Tốt lắm!” – Hắc y nhân tiến đến thì thầm vào tai thiếu niên – “Nói lời phải giữ lấy lời đấy.” – Nói xong liền buông tóc thiếu niên ra, kéo tay y lại, dùng bàn tay mình vỗ một cái không quá nặng vào bàn tay trắng nõn nà ấy, cười rồi nói – “Vỗ tay lập lời thề nào! Không được đổi ý.” – Đang nói nửa chừng thì chỉ thấy một bóng đen nháng lên, một trận cuồng phong rào rào quét qua. Đến khi lắng lại thì đám lính kia toàn bộ đều ngã rạp xuống mặt đất không ngóc dậy nổi, mà hắc y nhân kia vẫn cầm trong tay một nhánh cây, trông vô cùng ung dung nhàn nhã.
Bọn quân lính vội đỡ nhau đứng dậy, trong đó có một kẻ không sợ chết hỏi tới – “Ngươi…ngươi không sợ đắc tội Thụy Vương sao…có gan thì mau lưu lại danh tánh đi!”
“Haha…” – Hắc y nhân cười lạnh một tiếng rồi rầu rĩ nói – “Tư Đồ Ngận Suất…”
“Phụt…” – Người bật cười chính là thiếu niên, trong khi những tên lính kia chẳng ai dám cười, mặt mày người nào người nấy xanh mét như tàu lá chuối.
Cái tên “Tư Đồ Ngận Suất” này trên giang hồ không ai không biết, không người nào không nghe – Bởi vì hắn nổi tiếng là kỳ tài hiếm thấy, có võ công đệ nhất thiên hạ, là võ lâm đệ nhất kỳ nam, lại còn là bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang phái – Hắc Vân Bảo – Tư Đồ Ngận Suất.
Bọn quân lính kia bị cái tên này hù dọa hoảng sợ đến nỗi xoay người chạy mất. Tư Đồ có chút đắc ý liếc mắt sang chỗ thiếu niên, thấy hai con ngươi y đang ngó mình chằm chằm.
“Sao thế?” – Tư Đồ khẽ nhướng một bên chân mày lên…rồi nhếch mép cười xấu xa – “Lúc này biết ta là ai rồi đó. Nên ngươi cũng an tâm đi. Nói cho ngươi hay, đừng nói là Thụy Vương, cho dù là đích thân hoàng đế đến đây thì ta cũng có thể bảo hộ ngươi được bình an.”
Thấy thiếu niên vẫn ngơ ngơ ngác ngác không nói lời nào, Tư Đồ phát hỏa – “Ngươi ngây ra cái gì vậy hả? Còn nghĩ cái gì! Nói nhanh!”
Thiếu niên do dự trong chốc lát, rồi nhỏ giọng hỏi – “Huynh…phụ mẫu huynh có phải rất không thương huynh không?”
“Cái gì cơ?!” – Nghe rõ lời y xong thì Tư Đồ thoáng ngẩn người.
“Ta cứ nghĩ tên ta đã đủ mất mặt lắm rồi.” Thiếu niên dùng một ánh mắt đồng cảm nhìn Tư Đồ – “Vậy mà không nghĩ núi cao còn có núi cao hơn…Huynh so với ta hình như còn bất hạnh hơn nữa…”
“Phụt… Hahahahahaha!” – Bạch y nhân tên gọi Mộc Lăng kia nghe thấy thế liền ôm bụng cười đến giậm chân giậm cẳng. Tư Đồ mặt mày hết tái xanh lại đến trắng bệt, chốc lát sau nghiến răng bảo – “Mặt ngươi sao lại bẩn thế chứ…nào, mau đi rửa sạch!” – Nói xong liền nhấc bổng thiếu niên lên, xách đến một khe suối nhỏ trong mát gần đó rồi thả y xuống.
“Nha~” – Thiếu niên chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi thì đã “tõm” một phát bị ném vào trong lòng nước rồi. May mắn làm sao, nước có phần sâu nên không va phải tảng đá ngầm nào.
Thiếu niên giãy giụa một lúc rồi bám vào một tảng đá bên rìa suối, vừa ho vừa sặc.
Sau khi y rửa mặt xong, Mộc Lăng và Tư Đồ nhìn thấy dung mạo của y lộ ra thì đều cả kinh – tiểu hài tử này, trông thanh tú quá chừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook