Hoàng Ân Hạo Đãng
-
Chương 53: Đêm ly biệt
Chúc Vân Cảnh kêu người đem nước nóng đến rót vào trong thùng nước tắm xong, liền đi đến trước mặt Hạ Hoài Linh giúp đối phương cởi thắt lưng, sau đó trút bỏ từng lớp y phục.
Hầu kết Hạ Hoài Linh lúc này chợt nuốt ực một cái, cười cười nhìn đối phương: “Không nghĩ tới có một ngày lại được điện hạ hầu hạ cho, hiện tại cho dù có một đi không trở lại cũng cảm thấy đáng giá.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong chợt dừng tay lại, giương mắt trừng ai kia: “Câm miệng, không được nói mấy thứ không may này nữa.”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh càng thêm đậm, vội sửa lại: “Được được, ta không nói.”
Ngay lúc này, lớp y phục cuối cùng cũng được cởi ra,Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh đang lõa thể trước mặt, ánh mắt liền trở nên dập dờn, bèn đẩy nhẹ đối phương: “Ngươi ngồi vào thùng đi, ta giúp ngươi chà.”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ, nghe theo lời ngồi vào, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Chúc Vân Cảnh.
Chúc Vân Cảnh không biết hầu hạ người ra làm sao, bởi lúc trước chỉ có Hạ Hoài Linh đơn phương làm cho hắn. Lúc này Chúc Vân Cảnh ngồi trên ghế đẩu cạnh thùng, tay cầm lấy khăn vải vụng về chà lưng cho Hạ Hoài Linh, chỉ mới chà được một chút đã làm ướt nhẹp phần ống tay áo xắn lên, bộ dáng nhìn qua vô cùng chật vật. Thế nhưng hắn cũng không màng để tâm đến, mà vẫn tiếp tục chăm chú làm việc của mình. Trên lưng Hạ Hoài Linh có nhiều vết sẹo đếm không xuể, những vết hằn trên thịt trên da kia chính là vết tích năm năm lăn lộn nơi chiến trường để lại. Chúc Vân tỏ ra hết sức cẩn thận chà rửa, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện lần này đi ra ngoài chắc hẳn sẽ có thêm nhiều vết sẹo mới chợt không khỏi trầm đi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Hoài Linh nằm nhoài bên thùng tắm, cười nhìn gương mặt Chúc Vân Cảnh đang đỏ bừng do bị hun, bèn giơ tay cầm lấy một sợi tóc đang rủ xuống nhẹ nhàng quấn vòng nó lại.
“Vết thương này có khi nào?” Ngón tay Chúc Vân Cảnh chọt chọt lên chỗ dưới xương vai bên trái, ở đây có một vết sẹo vô cùng đáng sợ.
“Bị người đánh lén, kẻ kia dự định bắn từ sau lưng tới vị trí ngay tim ta, thế nhưng lại bắn lệch.” Hạ Hoài Linh buông lơi âm thanh, có vẻ như không để ý đến mấy.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc chạy trốn trở về sau khi chém được thủ cấp hãn vương Thương Nhung.”
“… Ngươi cũng giỏi thật, dám một người một ngựa xông vào trận doanh địch lấy đi thủ cấp, quả nhiên không sợ chết.”
Hạ Hoài Linh nhướng mày: “Bây giờ ngươi mới nhận ra phu quân của ngươi rất tài giỏi sao?”
“Tự cao.”Chúc Vân Cảnh hừ nhẹ, thế mà lúc trước nhớ ai kia giả vờ giả vịt nói nào là lúc đó đối phương đã trúng mấy mũi tên, tâm lý quân địch tan rã, rồi địch bắt đầu chia năm xẻ bảy, thành ra chỉ là may lúc nhặt được hời mà thôi, bây giờ đúng là đã lộ ra bản tính thật.
Hạ Hoài Linh dường như cũng nhớ đến cái buổi trò chuyện vui vẻ sau giờ ngọ ngày ấy ở Đông cung, trong lòng chợt có chút bồi hồi không sao nói rõ: “Lần xuất chinh này, cho dù có nắm bắt được cơ hội như vậy, ta cũng sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện lỗ mãng như vậy nữa.”
“Ngươi nói gì?”
Hạ Hoài Linh than nhẹ: “Lúc trước ta một thân một mình, không bị ràng buộc, cho nên nếu chết thì chết thôi. Nhưng bây giờ thì lại khác, hiện tại ta còn có ngươi và Nguyên Bảo, cho nên sẽ biết tiếc mạng của mình.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong hơi ngây người, một lát sau mới khẽ rủ mắt rầm rì: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Hạ Hoài Linh nhìn Chúc Vân Cảnh, tự nhiên nhớ lại tâm trạng lần đầu tiên mình được ra trận cùng cha. Khi đó trong lòng hắn tràn ngập mong đợi với chiến sự, bản tính ngang ngạnh đầy chí khí không sợ bất kỳ kẻ nào, trong đầu lúc bấy giờ cũng chỉ tập trung vào duy nhất chuyện kiến công lập nghiệp, làm rạng thanh danh. Hiện tại hắn đã thực hiện xong những mục tiêu đó, còn bây giờ, thì điều duy nhất mà hắn nghĩ tới lúc này, chính là lo cho người hắn yêu cùng hài tử một tương lai an ổn không cần phải lo âu điều gì.
“Tước Nhi, ta đi rồi, ngươi có nhớ ta không?”
Chúc Vân Cảnh khẽ mím môi hồi lâu, mới đáp: “Nhớ ngươi làm cái gì?”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ: “Nếu như trong lòng ngươi có ta, yêu ta, thì chắc chắn sẽ nhớ.”
“… Sao ngươi lại mặt dày như vậy chứ?”
“Trong lòng ta có ngươi, cũng yêu ngươi, cho nên khi ra ngoài sẽ vô cùng nhớ ngươi.” Trong con ngươi Hạ Hoài Linh giờ đây nồng đậm ý cười, thế nhưng lời nói dịu dàng kia chứ đựng một sự tùy hứng, cứ như đây chỉ là một câu trêu đùa thuận miệng, hoặc là chút bộc bạch ấp ủ trong lòng rất lâu mới bộc phát ra.
“… Ở trên chiến trường phân tâm là điều tối kỵ.”Chúc Vân Cảnh nhắc nhở.
“Vậy ta sẽ nhớ ngươi ở trong mơ, mỗi đêm đều muốn ngươi…”
Chúc Vân Cảnh ném khăn vải trong tay vào người ai kia rồi đứng lên: “Tự mình tắm đi, ta đi xem Nguyên Bảo.”
Hạ Hoài Linh bất ngờ nắm lấy tay Chúc Vân Cảnh kéo đối phương lại, khiến cho đối phương không kịp chuẩn bị chỉ kịp hô một tiếng rồi ngã nhào về phía thùng nước, sau đó liền bị vòng tay Hạ Hoài Linh giam giữ lại.
Trong nháy mắt, y phục của Chúc Vân Cảnh trở nên ướt đẫm, hắn bỗng trợn mắt hỏi người đối diện: “Ngươi làm gì vậy?”
Hạ Hoài Linh cười to: “Muốn cùng tắm với điện hạ.”
Y phục trên người Chúc Vân Cảnh thời khắc này đã bị lột bỏ sạch sành sanh, lúc này đang tỏ ra cáu giận ngồi ở trên đùi Hạ Hoài Linh cáu véo hắn.
Hạ Hoài Linh nháy mắt với đối phương: “Xấu hổ sao?”
Kể từ sau khi bọn họ thành hôn, Chúc Vân Cảnh xem như đã có chút tiến triển trong phương diện này, mỗi khi có hứng còn chủ động quyến rũ đối phương, thế nhưng ngoài miệng xưa nay chưa từng nói mấy lời sến sẩm như vậy. Hạ Hoài Linh dĩ nhiên biết đối phương ngoài mặt vậy thôi, còn thật tâm trong lòng vô cùng yêu thương hắn.
“Sao ta phải xấu hổ? Có nơi nào trên người ngươi ta chưa từng thấy hay sao?”Chúc Vân Cảnh đang tức giận, bản thân hắn vốn mới thay y phục hồi chiều xong bây giờ đã ướt. Hạ Hoài Linh nhìn xong, càng muốn trêu chọc đối phương thêm chút nữa.
Tay Chúc Vân Cảnh đặt trên cơ đùi dưới làn nước của Hạ Hoài Linh, khẽ hừ nhẹ: “Nơi này đúng là cứng ngắc.”
Hạ Hoài Linh ghé sát tai đối phương lẩm bẩm: “Còn có nơi cứng hơn, chẳng phải điện hạ đã sớm hưởng thụ qua rồi hay sao?”
Chúc Vân Cảnh’ chậc’ một tiếng: “Ai mà có thể ngờ được vị Định Viễn hầu ngoài mặt chính nhân quân tử kia, thực ra là một con người tùy tiện vô lại.”
“Ngươi là phu nhân ta, chuyện chăn gối phu thê là lẽ thường tình, sao cứ hở ra là trách mắng ta vô lại vậy?” Hạ Hoài Linh hết sức bất bình.
“Sao ngươi có thể…”Chúc Vân Cảnh dùng bàn tay ướt nhẹp của mình bóp mặt đối phương, sau đó chầm chậm vuốt ve lên hàng lông mày kiên nghị kia: “Ngươi tuyệt đối không được làm tổn hại đến gương mặt này, cho dù bị thương ở đâu cũng không thể làm bị thương gương mặt.”
Hạ Hoài Linh sớm biết Chúc Vân Cảnh là người yêu sắc đẹp, bèn cười đáp ứng: “Không dám.”
Hạ Hoài Linh nắm lấy tay Chúc Vân Cảnh dán môi lên, khẽ phà hơi thở ấm áp luồng vào từng kẽ rồi trầm giọng nỉ non: “Tước nhi…”
Cái nơi ban nãy Hạ Hoài Linh bảo rằng cứng giờ đây thật sự cứng lên kề sát chỗ bắp đùi Chúc Vân Cảnh mà biểu lộ cảm giác tồn tại. Chúc Vân Cảnh cũng không hơn đối phương là bao, hiện tại ai nấy đều trong độ tuổi sung mãn, dù gì cũng là phu thê giao bái với dất trời, khi đối diện với những chuyện như vậy, thì ai mà chịu đựng cho nổi.
Bức bình phong ngăn giữa phòng lờ mờ hằn lên bóng người đang quấn quýt nhau, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng đè nén thở dốc. Nước tắm trong thùng từ từ nguội đi, thế nhưng hai người bên trong dòng nước lại cảm thấy mỗi lúc một khô nóng khó nhịn hơn, đến mức giờ khác này đã không còn nhận rõ là mồ hôi của ai chạy dọc theo cơ bắp lặng yên hòa vào dòng nước, khiến cho dòng nước thoáng dập dờn, tạo ra từng vòng tròn nhỏ rồi tản đi.
Lúc bị ôm vào giường, chúc Vân Cảnh cứ theo bản năng liếc mắt nghiêng đầu nhìn sang giường nhỏ bên cạnh, lúc này Nguyên Bảo đang giơ hai tay nhỏ ra ngủ vô cùng ngon giấc. Hạ Hoài Linh thấy vậy chợt véo nhẹ cằm Chúc Vân Cảnh, sau đó xoay mặt đối phương qua mình, trước khi cúi đầu hôn một cái còn nỉ non nhắc nhở: “Chuyên tâm chút.”
Nơi mẫn cảm nhất nhất trên người Chúc Vân Cảnh bị đâm chọc không ngừng, chỉ một lúc sau, bản thân hắn đã không còn hơi đâu lo nghĩ chuyện khác, chỉ biết khe khẽ đẩy Hạ Hoài Linh: “Ngươi nhẹ…”
Từ cuối cùng bất ngời bị nuốt mất trong sự hòa quyện môi lưỡi của đôi bên, chỉ còn đọng lại những thanh âm rên rỉ trầm thấp kéo dài. Thân thể trắng nõn của Chúc Vân Cảnh trong lúc cuồng say như nhiễm phải một tầng khí mê người, hai chân lảo đảo quấn quanh hông Hạ Hoài Linh, ý thức dần mơ hồ, chỉ còn biết theo bản năng để mặc cho Hạ Hoài Linh thao túng vào chốn trầm luân.
Một đêm xuân.
Lúc này vẫn chưa qua giờ dần, trời vẫn còn đang tối, Hạ Hoài Linh đã tỉnh dậy. Hắn chỉ hơi động đậy liền khiến Chúc Vân Cảnh kế bên cũng tỉnh lại, đối phương mơ mơ màng màng ngồi dậy, tấm chăn đắp trên người chợt rớt xuống, để lộ thân thể đầy dấu vết ám muội. Hạ Hoài Linh đang mặc y phục chốc xoay người lại, khi thấy đối phương tỉnh liền xoa xoa gương mặt ngáy ngủ kia, sau đó kéo chăn lên che lại cho đối phương: “Còn sớm, ngươi ngủ tiếp, ta phải đi.”
Chúc Vân Cảnh từ từ tỉnh lại, mím chặt môi không lên tiếng mà chỉ giương mắt nhìn Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng đứng lên mặc y phục vào xong xuôi, rồi mới gọi người đem thao nước tới rửa mặt. Chúc Vân Cảnh từ nãy đến giờ vẫn một mực không lên tiếng ngồi ở trên giường nhìn, mãi đến tận khi Hạ Hoài Linh cầm lấy áo giáp ở bên cạnh định mặc lên, thì cánh tay Chúc Vân Cảnh đột nhiên duỗi tới đặt trên mu bàn tay ai kia ngăn lại. Hạ Hoài Linh dừng lại nhướng mày, lại thấy Chúc Vân Cảnh khoác hờ một tấm y phục mỏng đi chân đất xuống giường: “Để ta giúp ngươi.””
Sau khi tỉ mỉ giúp Hạ Hoài Linh tròng lên tầng ngoài cùng áo giáp xong, Chúc Vân Cảnh dùng ngón tay vuốt ve lên bề mắc áo giáp thô cứng một lúc. Hạ Hoài Linh thấy đôi phương rủ mắt xuống lại không nói lời nào chợt hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“… Lần đầu tiên nhìn thấy người ở Đức Thắng Môn, ngươi cũng là mặc bộ y phục này.”
“Thật sao?” Bên trong giọng điệu Hạ Hoài Linh chứ đựng ý cười: “Khi đó có phải người cảm thấy phu quân ngươi vô cùng anh tuấn bất phàm, vừa gặp lần đầu đã bị làm cho mê mẩn rồi đúng không?”
Chúc Vân Cảnh: “…”
Khi đó Hạ Hoài Linh rõ ràng là một người suốt ngày cứ trưng ra bộ dạng lạnh nhạt sâu xa không đoán được, không hiểu sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ…
“Lúc đó cảm thấy ngươi khó đối phó, chỉ muốn làm sao giải quyết được mối phiền toái lớn là ngươi, để sao cho Chúc Vân Tuần không thể quá đắc ý.”
Hạ Hoài Linh: “….”
Chúc Vân Cảnh cũng cười: “Chính ngươi tự hỏi mà”
Hạ Hoài Linh vuốt ve tay đối phương, sau đó không nói thêm gì nữa, mà chỉ đến giường nhìn con trai còn đang say ngủ của mình. Chúc Vân Cảnh theo tới, khom lưng cẩn thận bế Nguyên Bảo lên, không hề làm nhóc con tỉnh giấc, đoạn nói nhỏ: “Ngươi hôn nhẹ nó một cái đi, nói không chừng trong lúc ngươi đi nó cũng không nhớ ngươi đâu.”
Hạ Hoài Linh cười thở dài, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của Nguyên Bảo. Nhóc con đang mơ ngủ kia không biết đang mơ mộng đẹp gì, trong lúc nhắm tịt mắt vẫn nhếch môi nở nụ cười.
Chúc Vân Cảnh buồn cười chọt chọt mặt Nguyên Bảo: “Ngủ say như vậy cũng cười được, đúng là kẻ ngốc cũng có hạnh phúc của ngốc.”
Hạ Hoài Linh lại hôn lần nữa lên con mình: “Ngươi sinh hắn, ngươi càng có phúc hơn.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong không nói gì thêm, một lúc sau, liền đi đến góc tường giúp Hạ Hoài Linh lấy thanh kiếm xuống, sau đó mở hộp gỗ đặt trên bàn trà cạnh giường ra, bên trong là một tua rua treo kiếm cầu bình an. Hắn lấy tua rua ra treo trên chuôi kiếm vàng đen, lúc này tua rua đỏ thẫm kia buông xuống khẽ lắc lư. Chúc Vân Cảnh làm xong trầm mặc một hồi, rồi nói: “Ngươi đi đi.”
Hạ Hoài Linh gẩy tua kiếm một cái, mặc dù ngoài miệng Chúc Vân Cảnh không nói trắng ra, nhưng trong lòng đối phương thực sự vô cùng lo lắng cho hắn. Hạ Hoài Linh chợt giơ tay khẽ ôm vai Chúc Vân Cảnh chốc lát, sau đó ghé vào lỗ tai nói nhỏ: “Ta sẽ sớm ngày trở về, đừng lo lắng.”
“.. Được”
Hầu kết Hạ Hoài Linh lúc này chợt nuốt ực một cái, cười cười nhìn đối phương: “Không nghĩ tới có một ngày lại được điện hạ hầu hạ cho, hiện tại cho dù có một đi không trở lại cũng cảm thấy đáng giá.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong chợt dừng tay lại, giương mắt trừng ai kia: “Câm miệng, không được nói mấy thứ không may này nữa.”
Ý cười trong mắt Hạ Hoài Linh càng thêm đậm, vội sửa lại: “Được được, ta không nói.”
Ngay lúc này, lớp y phục cuối cùng cũng được cởi ra,Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh đang lõa thể trước mặt, ánh mắt liền trở nên dập dờn, bèn đẩy nhẹ đối phương: “Ngươi ngồi vào thùng đi, ta giúp ngươi chà.”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ, nghe theo lời ngồi vào, sau đó yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Chúc Vân Cảnh.
Chúc Vân Cảnh không biết hầu hạ người ra làm sao, bởi lúc trước chỉ có Hạ Hoài Linh đơn phương làm cho hắn. Lúc này Chúc Vân Cảnh ngồi trên ghế đẩu cạnh thùng, tay cầm lấy khăn vải vụng về chà lưng cho Hạ Hoài Linh, chỉ mới chà được một chút đã làm ướt nhẹp phần ống tay áo xắn lên, bộ dáng nhìn qua vô cùng chật vật. Thế nhưng hắn cũng không màng để tâm đến, mà vẫn tiếp tục chăm chú làm việc của mình. Trên lưng Hạ Hoài Linh có nhiều vết sẹo đếm không xuể, những vết hằn trên thịt trên da kia chính là vết tích năm năm lăn lộn nơi chiến trường để lại. Chúc Vân tỏ ra hết sức cẩn thận chà rửa, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện lần này đi ra ngoài chắc hẳn sẽ có thêm nhiều vết sẹo mới chợt không khỏi trầm đi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Hoài Linh nằm nhoài bên thùng tắm, cười nhìn gương mặt Chúc Vân Cảnh đang đỏ bừng do bị hun, bèn giơ tay cầm lấy một sợi tóc đang rủ xuống nhẹ nhàng quấn vòng nó lại.
“Vết thương này có khi nào?” Ngón tay Chúc Vân Cảnh chọt chọt lên chỗ dưới xương vai bên trái, ở đây có một vết sẹo vô cùng đáng sợ.
“Bị người đánh lén, kẻ kia dự định bắn từ sau lưng tới vị trí ngay tim ta, thế nhưng lại bắn lệch.” Hạ Hoài Linh buông lơi âm thanh, có vẻ như không để ý đến mấy.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc chạy trốn trở về sau khi chém được thủ cấp hãn vương Thương Nhung.”
“… Ngươi cũng giỏi thật, dám một người một ngựa xông vào trận doanh địch lấy đi thủ cấp, quả nhiên không sợ chết.”
Hạ Hoài Linh nhướng mày: “Bây giờ ngươi mới nhận ra phu quân của ngươi rất tài giỏi sao?”
“Tự cao.”Chúc Vân Cảnh hừ nhẹ, thế mà lúc trước nhớ ai kia giả vờ giả vịt nói nào là lúc đó đối phương đã trúng mấy mũi tên, tâm lý quân địch tan rã, rồi địch bắt đầu chia năm xẻ bảy, thành ra chỉ là may lúc nhặt được hời mà thôi, bây giờ đúng là đã lộ ra bản tính thật.
Hạ Hoài Linh dường như cũng nhớ đến cái buổi trò chuyện vui vẻ sau giờ ngọ ngày ấy ở Đông cung, trong lòng chợt có chút bồi hồi không sao nói rõ: “Lần xuất chinh này, cho dù có nắm bắt được cơ hội như vậy, ta cũng sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện lỗ mãng như vậy nữa.”
“Ngươi nói gì?”
Hạ Hoài Linh than nhẹ: “Lúc trước ta một thân một mình, không bị ràng buộc, cho nên nếu chết thì chết thôi. Nhưng bây giờ thì lại khác, hiện tại ta còn có ngươi và Nguyên Bảo, cho nên sẽ biết tiếc mạng của mình.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong hơi ngây người, một lát sau mới khẽ rủ mắt rầm rì: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Hạ Hoài Linh nhìn Chúc Vân Cảnh, tự nhiên nhớ lại tâm trạng lần đầu tiên mình được ra trận cùng cha. Khi đó trong lòng hắn tràn ngập mong đợi với chiến sự, bản tính ngang ngạnh đầy chí khí không sợ bất kỳ kẻ nào, trong đầu lúc bấy giờ cũng chỉ tập trung vào duy nhất chuyện kiến công lập nghiệp, làm rạng thanh danh. Hiện tại hắn đã thực hiện xong những mục tiêu đó, còn bây giờ, thì điều duy nhất mà hắn nghĩ tới lúc này, chính là lo cho người hắn yêu cùng hài tử một tương lai an ổn không cần phải lo âu điều gì.
“Tước Nhi, ta đi rồi, ngươi có nhớ ta không?”
Chúc Vân Cảnh khẽ mím môi hồi lâu, mới đáp: “Nhớ ngươi làm cái gì?”
Hạ Hoài Linh cười nhẹ: “Nếu như trong lòng ngươi có ta, yêu ta, thì chắc chắn sẽ nhớ.”
“… Sao ngươi lại mặt dày như vậy chứ?”
“Trong lòng ta có ngươi, cũng yêu ngươi, cho nên khi ra ngoài sẽ vô cùng nhớ ngươi.” Trong con ngươi Hạ Hoài Linh giờ đây nồng đậm ý cười, thế nhưng lời nói dịu dàng kia chứ đựng một sự tùy hứng, cứ như đây chỉ là một câu trêu đùa thuận miệng, hoặc là chút bộc bạch ấp ủ trong lòng rất lâu mới bộc phát ra.
“… Ở trên chiến trường phân tâm là điều tối kỵ.”Chúc Vân Cảnh nhắc nhở.
“Vậy ta sẽ nhớ ngươi ở trong mơ, mỗi đêm đều muốn ngươi…”
Chúc Vân Cảnh ném khăn vải trong tay vào người ai kia rồi đứng lên: “Tự mình tắm đi, ta đi xem Nguyên Bảo.”
Hạ Hoài Linh bất ngờ nắm lấy tay Chúc Vân Cảnh kéo đối phương lại, khiến cho đối phương không kịp chuẩn bị chỉ kịp hô một tiếng rồi ngã nhào về phía thùng nước, sau đó liền bị vòng tay Hạ Hoài Linh giam giữ lại.
Trong nháy mắt, y phục của Chúc Vân Cảnh trở nên ướt đẫm, hắn bỗng trợn mắt hỏi người đối diện: “Ngươi làm gì vậy?”
Hạ Hoài Linh cười to: “Muốn cùng tắm với điện hạ.”
Y phục trên người Chúc Vân Cảnh thời khắc này đã bị lột bỏ sạch sành sanh, lúc này đang tỏ ra cáu giận ngồi ở trên đùi Hạ Hoài Linh cáu véo hắn.
Hạ Hoài Linh nháy mắt với đối phương: “Xấu hổ sao?”
Kể từ sau khi bọn họ thành hôn, Chúc Vân Cảnh xem như đã có chút tiến triển trong phương diện này, mỗi khi có hứng còn chủ động quyến rũ đối phương, thế nhưng ngoài miệng xưa nay chưa từng nói mấy lời sến sẩm như vậy. Hạ Hoài Linh dĩ nhiên biết đối phương ngoài mặt vậy thôi, còn thật tâm trong lòng vô cùng yêu thương hắn.
“Sao ta phải xấu hổ? Có nơi nào trên người ngươi ta chưa từng thấy hay sao?”Chúc Vân Cảnh đang tức giận, bản thân hắn vốn mới thay y phục hồi chiều xong bây giờ đã ướt. Hạ Hoài Linh nhìn xong, càng muốn trêu chọc đối phương thêm chút nữa.
Tay Chúc Vân Cảnh đặt trên cơ đùi dưới làn nước của Hạ Hoài Linh, khẽ hừ nhẹ: “Nơi này đúng là cứng ngắc.”
Hạ Hoài Linh ghé sát tai đối phương lẩm bẩm: “Còn có nơi cứng hơn, chẳng phải điện hạ đã sớm hưởng thụ qua rồi hay sao?”
Chúc Vân Cảnh’ chậc’ một tiếng: “Ai mà có thể ngờ được vị Định Viễn hầu ngoài mặt chính nhân quân tử kia, thực ra là một con người tùy tiện vô lại.”
“Ngươi là phu nhân ta, chuyện chăn gối phu thê là lẽ thường tình, sao cứ hở ra là trách mắng ta vô lại vậy?” Hạ Hoài Linh hết sức bất bình.
“Sao ngươi có thể…”Chúc Vân Cảnh dùng bàn tay ướt nhẹp của mình bóp mặt đối phương, sau đó chầm chậm vuốt ve lên hàng lông mày kiên nghị kia: “Ngươi tuyệt đối không được làm tổn hại đến gương mặt này, cho dù bị thương ở đâu cũng không thể làm bị thương gương mặt.”
Hạ Hoài Linh sớm biết Chúc Vân Cảnh là người yêu sắc đẹp, bèn cười đáp ứng: “Không dám.”
Hạ Hoài Linh nắm lấy tay Chúc Vân Cảnh dán môi lên, khẽ phà hơi thở ấm áp luồng vào từng kẽ rồi trầm giọng nỉ non: “Tước nhi…”
Cái nơi ban nãy Hạ Hoài Linh bảo rằng cứng giờ đây thật sự cứng lên kề sát chỗ bắp đùi Chúc Vân Cảnh mà biểu lộ cảm giác tồn tại. Chúc Vân Cảnh cũng không hơn đối phương là bao, hiện tại ai nấy đều trong độ tuổi sung mãn, dù gì cũng là phu thê giao bái với dất trời, khi đối diện với những chuyện như vậy, thì ai mà chịu đựng cho nổi.
Bức bình phong ngăn giữa phòng lờ mờ hằn lên bóng người đang quấn quýt nhau, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng đè nén thở dốc. Nước tắm trong thùng từ từ nguội đi, thế nhưng hai người bên trong dòng nước lại cảm thấy mỗi lúc một khô nóng khó nhịn hơn, đến mức giờ khác này đã không còn nhận rõ là mồ hôi của ai chạy dọc theo cơ bắp lặng yên hòa vào dòng nước, khiến cho dòng nước thoáng dập dờn, tạo ra từng vòng tròn nhỏ rồi tản đi.
Lúc bị ôm vào giường, chúc Vân Cảnh cứ theo bản năng liếc mắt nghiêng đầu nhìn sang giường nhỏ bên cạnh, lúc này Nguyên Bảo đang giơ hai tay nhỏ ra ngủ vô cùng ngon giấc. Hạ Hoài Linh thấy vậy chợt véo nhẹ cằm Chúc Vân Cảnh, sau đó xoay mặt đối phương qua mình, trước khi cúi đầu hôn một cái còn nỉ non nhắc nhở: “Chuyên tâm chút.”
Nơi mẫn cảm nhất nhất trên người Chúc Vân Cảnh bị đâm chọc không ngừng, chỉ một lúc sau, bản thân hắn đã không còn hơi đâu lo nghĩ chuyện khác, chỉ biết khe khẽ đẩy Hạ Hoài Linh: “Ngươi nhẹ…”
Từ cuối cùng bất ngời bị nuốt mất trong sự hòa quyện môi lưỡi của đôi bên, chỉ còn đọng lại những thanh âm rên rỉ trầm thấp kéo dài. Thân thể trắng nõn của Chúc Vân Cảnh trong lúc cuồng say như nhiễm phải một tầng khí mê người, hai chân lảo đảo quấn quanh hông Hạ Hoài Linh, ý thức dần mơ hồ, chỉ còn biết theo bản năng để mặc cho Hạ Hoài Linh thao túng vào chốn trầm luân.
Một đêm xuân.
Lúc này vẫn chưa qua giờ dần, trời vẫn còn đang tối, Hạ Hoài Linh đã tỉnh dậy. Hắn chỉ hơi động đậy liền khiến Chúc Vân Cảnh kế bên cũng tỉnh lại, đối phương mơ mơ màng màng ngồi dậy, tấm chăn đắp trên người chợt rớt xuống, để lộ thân thể đầy dấu vết ám muội. Hạ Hoài Linh đang mặc y phục chốc xoay người lại, khi thấy đối phương tỉnh liền xoa xoa gương mặt ngáy ngủ kia, sau đó kéo chăn lên che lại cho đối phương: “Còn sớm, ngươi ngủ tiếp, ta phải đi.”
Chúc Vân Cảnh từ từ tỉnh lại, mím chặt môi không lên tiếng mà chỉ giương mắt nhìn Hạ Hoài Linh. Hạ Hoài Linh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng đứng lên mặc y phục vào xong xuôi, rồi mới gọi người đem thao nước tới rửa mặt. Chúc Vân Cảnh từ nãy đến giờ vẫn một mực không lên tiếng ngồi ở trên giường nhìn, mãi đến tận khi Hạ Hoài Linh cầm lấy áo giáp ở bên cạnh định mặc lên, thì cánh tay Chúc Vân Cảnh đột nhiên duỗi tới đặt trên mu bàn tay ai kia ngăn lại. Hạ Hoài Linh dừng lại nhướng mày, lại thấy Chúc Vân Cảnh khoác hờ một tấm y phục mỏng đi chân đất xuống giường: “Để ta giúp ngươi.””
Sau khi tỉ mỉ giúp Hạ Hoài Linh tròng lên tầng ngoài cùng áo giáp xong, Chúc Vân Cảnh dùng ngón tay vuốt ve lên bề mắc áo giáp thô cứng một lúc. Hạ Hoài Linh thấy đôi phương rủ mắt xuống lại không nói lời nào chợt hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“… Lần đầu tiên nhìn thấy người ở Đức Thắng Môn, ngươi cũng là mặc bộ y phục này.”
“Thật sao?” Bên trong giọng điệu Hạ Hoài Linh chứ đựng ý cười: “Khi đó có phải người cảm thấy phu quân ngươi vô cùng anh tuấn bất phàm, vừa gặp lần đầu đã bị làm cho mê mẩn rồi đúng không?”
Chúc Vân Cảnh: “…”
Khi đó Hạ Hoài Linh rõ ràng là một người suốt ngày cứ trưng ra bộ dạng lạnh nhạt sâu xa không đoán được, không hiểu sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ…
“Lúc đó cảm thấy ngươi khó đối phó, chỉ muốn làm sao giải quyết được mối phiền toái lớn là ngươi, để sao cho Chúc Vân Tuần không thể quá đắc ý.”
Hạ Hoài Linh: “….”
Chúc Vân Cảnh cũng cười: “Chính ngươi tự hỏi mà”
Hạ Hoài Linh vuốt ve tay đối phương, sau đó không nói thêm gì nữa, mà chỉ đến giường nhìn con trai còn đang say ngủ của mình. Chúc Vân Cảnh theo tới, khom lưng cẩn thận bế Nguyên Bảo lên, không hề làm nhóc con tỉnh giấc, đoạn nói nhỏ: “Ngươi hôn nhẹ nó một cái đi, nói không chừng trong lúc ngươi đi nó cũng không nhớ ngươi đâu.”
Hạ Hoài Linh cười thở dài, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của Nguyên Bảo. Nhóc con đang mơ ngủ kia không biết đang mơ mộng đẹp gì, trong lúc nhắm tịt mắt vẫn nhếch môi nở nụ cười.
Chúc Vân Cảnh buồn cười chọt chọt mặt Nguyên Bảo: “Ngủ say như vậy cũng cười được, đúng là kẻ ngốc cũng có hạnh phúc của ngốc.”
Hạ Hoài Linh lại hôn lần nữa lên con mình: “Ngươi sinh hắn, ngươi càng có phúc hơn.”
Chúc Vân Cảnh nghe xong không nói gì thêm, một lúc sau, liền đi đến góc tường giúp Hạ Hoài Linh lấy thanh kiếm xuống, sau đó mở hộp gỗ đặt trên bàn trà cạnh giường ra, bên trong là một tua rua treo kiếm cầu bình an. Hắn lấy tua rua ra treo trên chuôi kiếm vàng đen, lúc này tua rua đỏ thẫm kia buông xuống khẽ lắc lư. Chúc Vân Cảnh làm xong trầm mặc một hồi, rồi nói: “Ngươi đi đi.”
Hạ Hoài Linh gẩy tua kiếm một cái, mặc dù ngoài miệng Chúc Vân Cảnh không nói trắng ra, nhưng trong lòng đối phương thực sự vô cùng lo lắng cho hắn. Hạ Hoài Linh chợt giơ tay khẽ ôm vai Chúc Vân Cảnh chốc lát, sau đó ghé vào lỗ tai nói nhỏ: “Ta sẽ sớm ngày trở về, đừng lo lắng.”
“.. Được”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook