Đưa hai tay rời khỏi chỗ ban đầu, bắt đầu xé rách quần áo trên người mình, lớn mật xâm nhập vào, ngón tay mềm mại trắng nhỏ, vuốt ve trên làn da quang lỏa.

Thanh niên ***g ngực bằng phẳng, làn da chỗ đó không giống nữ tử nhẵn nhụi, so với những quân nhân thì bóng loáng, không mềm mại như nữ nhân, cũng không cứng rắn như nam tử.

Xúc cảm đặc biệt hấp thụ nhân thủ, làm cho người ta không nghĩ đơn giản rời đi, liền nghĩ cứ như vậy tiếp tục vuốt ve, không thể buông tay.

Dần dần, quần áo trên người đều bị thoát ly, lộ ra thân hình thanh niên to cao lại khuyết thiếu ánh sáng mặt trời.

Tuy rằng đã là đầu hạ, nhưng ***g ngực thoáng bày ra ở dưới không khí, vẫn là có chút rét lạnh, nhưng hàn ý này lại lập tức bị thứ khác thế chỗ.

Bởi vì nam tử vuốt ve, làm cho nội tâm giống như thủy triều hình thành gợn sóng, lưng nhịn không được run rẩy, tứ chi tựa như lên cơn mà không ngừng run theo.

Một cỗ cảm giác giống như tê liệt đau ngứa, giống như biết phản ứng bình thường của người dưới thân, ác ý hơi hơi dùng sức, làm cho trên người thanh niên lưu lại một vết ngón tay.

Bởi vì đột nhiên bị đau, Triệu Trường Hữu hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Chờ, chờ một chút, không đúng, sai rồi!”

“Sai chỗ rồi!”

Nhướng lông mi lên, càng làm hiện lên phần diễm lệ của nam tử, dừng động tác bận việc trong tay, nhìn thanh niên dưới thân.

Triệu Trường Hữu trộm ngắm sắc mặt nam tử, nín thở, giống như sắp phải chịu chết đáp:

“Ta, ta không cần, không cần ở mặt dưới!”

Nói thật, đến bây giờ, hai gia khỏa này vẫn là đứa nhỏ thuần thuần túy túy, đừng nhìn Triệu Trường Hữu cường thưởng nữ tử, nhưng mà chân chính thành công lại là chưa có, cũng chính là nghiện đùa qua miệng thôi, Lí Hưu Dữ thì lại càng không cần phải nói.

Lí Hưu Dữ chỉ bắt đầu hiểu biết từ năm mười sáu tuổi ấy, sư đệ dẫn mình đi thanh lâu khai trai, đối phó Triệu nhị công tử vừa vặn đều là theo tên đầu bài ở đó học, nhưng là thời điểm tức khắc muốn đi tới bước cuối, người ta đường đường đại giáo chủ thật sự là chịu đựng không được, một phen đẩy nữ tử mỹ mạo kia ra, xoay người đi mà thôi. =..=

Triệu nhị công tử càng đáng thương.

Mỗi lần đều như thế nghĩ, lại chưa từng có thay đổi thực hành qua. (tội 2 ng, có tiếng mà hem có miếng =]])

Triệu gia gia giáo xưa nay nghiêm khắc, Triệu nhị công tử không có khả năng đi những chỗ thanh lâu sở quán đó, nhưng nữ tử nhân gia đứng đắn, hắn cũng không dám đụng, từ lần đầu tiên cường thưởng nữ tử bị lão ca Triệu Thanh Khâu của hắn thả đi, lại giáo huấn hắn một chút sau đó, hắn vốn chưa gặp qua cơ hội cho hắn thoát ly cảnh ngộ này.

Lần trước trên đường đi gặp Khương Tiểu Tiểu, vốn nghĩ tới lần này cuối cùng làm chút sự tình xấu xa, nhưng lại để nam tử hiện tại ở trên người mình làm hỏng chuyện tốt.

Cho nên Triệu nhị công tử chỉ có một chút tri thức tình sự đáng thương, đều là từ những tay họa sĩ ấy, đều là công lao của xuân cung.

Kia trong đó cũng không tránh khỏi một vài thứ long dương.

Nhưng ở đây nói thế nào đi nữa, Triệu nhị công tử phải so với nam tử trên người hắn cường hơn, tối thiểu hắn biết làm như thế nào, hơn nữa chính yếu cái chỗ phía dưới kia nhất định sẽ đau!

“Vì cái gì?!”

Vừa mới còn đang phiền não bước tiếp theo rốt cục phải làm sao đây, chẳng lẽ chính là muốn Lí đại giáo chủ vẫn sờ tiếp, trong lòng lập tức có suy tính.

“Ta, ta mới, không cần, ngươi đem cái kia đặt vào nơi đó của ta!”

“Ân?”

Không quá rõ ý tứ của hắn, Lí Hưu Dữ ngồi dậy, mặt nhăn mày nhó.

Triệu nhị công tử mặt đỏ lên, cái thứ như vậy, nói làm sao a!

Chỉ có thể dùng ánh mắt lươn lướt qua chỗ khố tử của người ta.

“Nơi đó của ngươi?!”

Nói dường như rất dễ dàng, Lí Hưu Dữ một bộ vân đạm phong khinh, hoàn toàn nhìn không ra, là một lính mới, chỉ là thuận theo ánh nhìn của Triệu nhị công tử hướng về phía mình, lại hỏi giống như là muốn cố ý làm khó dễ đối phương.

Triệu nhị công tử mặt càng đỏ lên, thấy qua như mông khỉ không? So với cái kia còn hồng hơn! Thấy qua môi son đỏ thẫm của hoa kiểm (diễn viên hí khúc) chưa? So với nó còn tươi hơn! Vừa đỏ vừa tươi, thấy thế Lí Hưu Dữ liền vươn cánh tay ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương