Cúi người ôm lấy thanh niên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Lí Hưu Dữ lúc này thật sự là hết chỗ nói rồi.

Ông trời để cho mình gặp hắn, nhận thức hắn, thật sự là không biết rốt cục là bởi vì y bất hạnh hay là bởi vì ngu ngốc xui xẻo này!

Theo bản năng nhét góc chăn vào cho thanh niên kia, Lí Hưu Dữ thì lại bắt đầu tức giận chính y chỉ thích chõ mõm vào, nhưng mà hoàn toàn vô ích.

Làm đều làm rồi, chẳng lẽ còn có thể đem chăn xốc lên hay sao.

Đỡ lấy cái trán mình, y chưa từng có cảm giác đau đầu như thế, rồi lại không đủ sức.

Cùng với cảm giác cực kỳ vô lực phát ra từ đáy lòng, Lí Hưu Dữ chỉ có thể tuyệt vọng ngồi vào cái bàn bên cạnh, lấy qua chén trà chậm rãi thượng một ly nghĩ thông yết hầu, đưa đến trong miệng thì mới phát hiện nước trà đã sớm lạnh đi rồi.

Buông cái chén xuống, ánh mắt vừa động, liền khôi phục thành một nụ cười phiêu dật tiêu sái nhẹ nhàng hiện lên bên khóe miệng.

Đi đến cạnh cửa, mở cửa phòng ra, xoay người trở lại bên cạnh bàn, mở miệng nói:

“Các hạ vẫn là đi vào đi, một đường vất vả mệt nhọc, còn muốn treo ở đó sao, nghĩ cũng biết không phải chuyện thoải mái gì!”

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, giống như Lí giáo chủ võ nghệ cao siêu đang lầm bầm lầu bầu cùng với không khí vậy

Đêm, có chút tối tăm đáng sợ…

Nụ cười hơi lộ ra bên miệng trở nên càng đậm, Lí Hưu Dữ phất tay lên, cái chén đơn độc đầy nước trên bàn kia biến mất không thấy.

Bóng đen trong khóe mắt nhoáng lên một cái, bóng dáng kia bay nhanh từ trên mặt đất đứng lên, phân thân nhảy lên đỉnh!

Muốn chạy trốn!

Lí Hưu Dữ nhẹ nhàng thả người, cũng nhảy theo.

Chầm chậm trong gió nhẹ, mùi máu tanh loáng thoáng phiêu đãng, xem ra bóng dáng kia bị chén trà của Lí Hưu Dữ tổn thương không nhẹ, bóng dáng từ phía trước di động tiến lên tốc độ có thể nhìn ra được.

Lí Hưu Dữ đến không vội, đi theo phía sau bóng đen kia, vẫn bảo trì khoảng cách nhất định kia, y đến là muốn nhìn một chút, người này rốt cục có mục đích gì.

Từ khi cùng Minh Thư tách ra bên hồ, hắn liền đuổi kịp theo mình, nửa đường từng bị mình cố ý bỏ rơi, chính là người này thật sự có chút bản lĩnh, không nghĩ tới ngắn ngủn một ngày, liền lại bị hắn tìm tới cửa.

Mới nghĩ tới đây, bóng người phía trước chợt lóe, vốn không có tăm hơi, Lí Hưu Dữ vốn đứng ở chỗ cao, đánh giá khắp nơi một phen, đứng ở một phía trên một hộ nhà, theo địa thế mà nói thì nhà này cũng có khả năng khiến hắn đào thoát, một cái xoay người liền mất tung tích ở trong sân nhà người ta.

Toàn bộ sân một mảnh tối đen, xem ra chủ nhân cũng không có nhà.

Sân bình thường cũng không tính là quá lớn, lại có thể nhìn ra hộ này cũng quyết không tầm thường.

Bóng đen kia xác nhận rất tinh tường nơi này, đã muốn biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả huyết tinh vừa mới giấu kín trong không khí cũng biến mất không thấy.

Chẳng lẽ phán đoán sai lầm rồi, bản thân không chú ý đi theo nên đánh mất sao!

Xoay người định rời đi, lại nghe thấy phía sau mình có tiếng đập cửa nho nhỏ, đang nghĩ đi thì không còn kịp rồi.

Tiếng cửa chi chi chậm rãi mở ra, bàn tay trắng nõn thon dài cầm theo một chiếc đèn ***g có viết chữ Lâm thật to.

Trong đèn ***g phát ra ánh sáng mờ nhạt, mặc dù không thể nhìn thấy rõ nét, nhưng cũng có thể nhìn thấy sơ sơ, một chiếc áo choàng đậm màu vắt trên cánh tay cầm đèn ***g, trên cánh tay còn lại kia thì xách một vò rượu nho nhỏ, một thân trường bào nhìn không ra màu sắc, chất liệu không phải tốt lắm.

Hiển nhiên, bởi vì Lí Hưu Dữ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, nam tử trở về hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người ở tại chỗ nào rồi!

Ba một tiếng, đèn ***g rớt ở trên mặt đất.

Ngay cả ánh nến có chút mông lung kia cũng tắt theo.

“Là ngươi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương