Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
-
Chương 21
Đó là tiểu nhi tử trong tâm khảm mình yêu thương a!
Từng bản tử hạ đánh hạ vào thân mình hắn kia, liền giống như đánh vào tâm mình vậy, chính mình lại thế nào không đau lòng.
Nhìn vết máu loang lổ thân mình, yếu đuối vô lực buông cánh tay xuống, khinh thiển hô hấp không theo quy luật, Triệu Cực không khỏi buông lỏng tay, gia pháp trong tay thật mạnh rơi xuống đất, kích khởi đầy bụi trên mặt đất.
Triệu Thanh Khâu vừa thấy Triệu Cực thái độ rõ ràng mềm đi, vội cởi bỏ dây thừng trói chặt trên người Triệu Trường Hữu, gọi người đưa hắn nâng trở về trong phòng.
Triệu phu nhân cùng bốn vị tiểu thư khóc sướt mướt đi theo ra ngoài, liền ngay cả Triệu Cực vẫn đứng ở nơi đó cũng không tự chủ được đi theo.
Tới phòng Triệu Trường Hữu rồi, Triệu phu nhân cố thủ ở trước giường hắn, một bên lau lệ một bên lo lắng chờ đợi đại phu đến.
Không bao lâu sau, quản gia dẫn người đại phu cấp bách tới rồi.
Đại phu ngay cả hơi thở cũng chưa ổn định lại, đầu tiên là lật xem chỗ đau Triệu nhị công tử bị cha hắn đả thương, lại ngồi xuống, sờ trên cổ tay Trường Hữu, bắt đầu chẩn mạch.
Cuối cùng Hồ đại phu đã trung niên, cuối cùng đem hơi thở vẫn chưa đều lại, thở hổn hển đi lên, nắn vuốt sơn dương hồ (chòm râu dê núi =))), buông cổ tay Trường Hữu ra, đối Triệu phu nhân bên cạnh làm cái lễ nói:
“Nhị công tử thương chính là bị thương ngoài da, cũng không trở ngại gì, chỉ cần tu dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn.
“Kia vì sao đệ đệ ta còn chưa thanh tỉnh!”
Triệu Thanh Khâu tái một bên lo lắng mở miệng hỏi:
“Mạch tượng nhị công tử không ổn định, cũng là quá độ kinh hách, huyết khí dâng lên, hoảng hốt sợ hãi gây nên, nếu là muốn dụng tâm hảo hảo thêm vào đó điều trị mới không trở thành bệnh căn!”
“Kia hắn khi nào mới có thể tỉnh lại!”
“Xem thương thế của Nhị công tử tối nay có lẽ sẽ sốt cao, ta khai mấy thang thuốc ra mồ hôi, cho Nhị công tử ăn vào, công tử ra hết mồ hôi liền tự nhiên tỉnh lại!”
“Làm phiền đại phu rồi!”
Triệu Thanh Khâu tiễn bước đại phu, đem thang thuốc đi sắc hảo rồi cho Triệu Trường Hữu uống hết, quay đầu lại lại khuyên nhủ mẫu thân, khuyên nhủ bốn vị tiểu thư, thật vất vả đem các nàng dỗ đi, giương mắt lên nhìn thì, sắc trời đã sớm tối đen, đã muốn gây sức ép suốt một ngày rồi.
Cuối cùng không rảnh ngồi ở bên giường Triệu Trường Hữu, dùng sức nhéo nhéo thối bộ (cẳng chân) của mình, chỗ tiểu thối vừa tê vừa trướng, mới nhớ đến, chính mình từ Kim kiếm phủ vội vàng gấp trở về, thẳng đến hiện tại ngay cả nước miếng cũng chưa nuốt xuống.
Dựa vào mộc lan (lan can gỗ) bên giường, thuận tay thuận thuận tóc mái Trường Hữu rơi xuống, vì hắn dịch dịch góc chăn một lần, Triệu Thanh Khâu ở đây cũng cố gắng không được ngồi ở chỗ kia ngủ.
Nửa đem, Triệu Trường Hữu vẫn hôn mê, mí mắt vẫn nhắm chặt, con mắt hơi hơi chuyển động, dần dần cả người Triệu Trường Hữu nóng lên, động tác bất an lên, thần trí trong mộng không rõ, toàn bộ đều là người xinh đẹp không giống nam nhân kia, lấy gia pháp tổ truyền của nhà mình, liều mạng truy mình chạy, thế nào cũng không bỏ lại được.
Ngay tại lúc Triệu nhị công tử bị ác mộng tra tấn, Triệu Thanh Khâu từ trước đến nay dựa vào mà nằm đột nhiên mạnh mở to mắt, nhẹ giọng hét lên một tiếng:
“Người nào …”
Nhân ảnh trên cửa sổ nhoáng lên một cái, không cẩn thận chăm chú nhìn, tuyệt đối không nhìn ra được, Triệu Thanh Khâu vừa định phi thân đuổi theo, lại bị một tiếng kêu kinh thiên động địa thê lương ngăn lại.
——-
Từng bản tử hạ đánh hạ vào thân mình hắn kia, liền giống như đánh vào tâm mình vậy, chính mình lại thế nào không đau lòng.
Nhìn vết máu loang lổ thân mình, yếu đuối vô lực buông cánh tay xuống, khinh thiển hô hấp không theo quy luật, Triệu Cực không khỏi buông lỏng tay, gia pháp trong tay thật mạnh rơi xuống đất, kích khởi đầy bụi trên mặt đất.
Triệu Thanh Khâu vừa thấy Triệu Cực thái độ rõ ràng mềm đi, vội cởi bỏ dây thừng trói chặt trên người Triệu Trường Hữu, gọi người đưa hắn nâng trở về trong phòng.
Triệu phu nhân cùng bốn vị tiểu thư khóc sướt mướt đi theo ra ngoài, liền ngay cả Triệu Cực vẫn đứng ở nơi đó cũng không tự chủ được đi theo.
Tới phòng Triệu Trường Hữu rồi, Triệu phu nhân cố thủ ở trước giường hắn, một bên lau lệ một bên lo lắng chờ đợi đại phu đến.
Không bao lâu sau, quản gia dẫn người đại phu cấp bách tới rồi.
Đại phu ngay cả hơi thở cũng chưa ổn định lại, đầu tiên là lật xem chỗ đau Triệu nhị công tử bị cha hắn đả thương, lại ngồi xuống, sờ trên cổ tay Trường Hữu, bắt đầu chẩn mạch.
Cuối cùng Hồ đại phu đã trung niên, cuối cùng đem hơi thở vẫn chưa đều lại, thở hổn hển đi lên, nắn vuốt sơn dương hồ (chòm râu dê núi =))), buông cổ tay Trường Hữu ra, đối Triệu phu nhân bên cạnh làm cái lễ nói:
“Nhị công tử thương chính là bị thương ngoài da, cũng không trở ngại gì, chỉ cần tu dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn.
“Kia vì sao đệ đệ ta còn chưa thanh tỉnh!”
Triệu Thanh Khâu tái một bên lo lắng mở miệng hỏi:
“Mạch tượng nhị công tử không ổn định, cũng là quá độ kinh hách, huyết khí dâng lên, hoảng hốt sợ hãi gây nên, nếu là muốn dụng tâm hảo hảo thêm vào đó điều trị mới không trở thành bệnh căn!”
“Kia hắn khi nào mới có thể tỉnh lại!”
“Xem thương thế của Nhị công tử tối nay có lẽ sẽ sốt cao, ta khai mấy thang thuốc ra mồ hôi, cho Nhị công tử ăn vào, công tử ra hết mồ hôi liền tự nhiên tỉnh lại!”
“Làm phiền đại phu rồi!”
Triệu Thanh Khâu tiễn bước đại phu, đem thang thuốc đi sắc hảo rồi cho Triệu Trường Hữu uống hết, quay đầu lại lại khuyên nhủ mẫu thân, khuyên nhủ bốn vị tiểu thư, thật vất vả đem các nàng dỗ đi, giương mắt lên nhìn thì, sắc trời đã sớm tối đen, đã muốn gây sức ép suốt một ngày rồi.
Cuối cùng không rảnh ngồi ở bên giường Triệu Trường Hữu, dùng sức nhéo nhéo thối bộ (cẳng chân) của mình, chỗ tiểu thối vừa tê vừa trướng, mới nhớ đến, chính mình từ Kim kiếm phủ vội vàng gấp trở về, thẳng đến hiện tại ngay cả nước miếng cũng chưa nuốt xuống.
Dựa vào mộc lan (lan can gỗ) bên giường, thuận tay thuận thuận tóc mái Trường Hữu rơi xuống, vì hắn dịch dịch góc chăn một lần, Triệu Thanh Khâu ở đây cũng cố gắng không được ngồi ở chỗ kia ngủ.
Nửa đem, Triệu Trường Hữu vẫn hôn mê, mí mắt vẫn nhắm chặt, con mắt hơi hơi chuyển động, dần dần cả người Triệu Trường Hữu nóng lên, động tác bất an lên, thần trí trong mộng không rõ, toàn bộ đều là người xinh đẹp không giống nam nhân kia, lấy gia pháp tổ truyền của nhà mình, liều mạng truy mình chạy, thế nào cũng không bỏ lại được.
Ngay tại lúc Triệu nhị công tử bị ác mộng tra tấn, Triệu Thanh Khâu từ trước đến nay dựa vào mà nằm đột nhiên mạnh mở to mắt, nhẹ giọng hét lên một tiếng:
“Người nào …”
Nhân ảnh trên cửa sổ nhoáng lên một cái, không cẩn thận chăm chú nhìn, tuyệt đối không nhìn ra được, Triệu Thanh Khâu vừa định phi thân đuổi theo, lại bị một tiếng kêu kinh thiên động địa thê lương ngăn lại.
——-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook