Hoạn Quan H FULL
Chương 29


“Nhưng chỉ chải tóc thôi mà, cũng không phải muốn mạng của ngài, nhanh lên.”
Hơi nước bốc lên nghi ngút, không thấy rõ làn da dưới cổ nàng, Thịnh Tuyết Tản không còn cách nào khác, ngón tay căng thẳng, cúi người nắm lấy bồ kết.
“Mạo phạm rồi, nương nương.” Thịnh Tuyết Tản xoa bồ kết trong tay để tạo bọt, sau đó bôi lên tóc nàng.
Lô Vãn nghĩ thầm, nếu bây giờ mình đột nhiên đứng lên liệu hắn có xoay người bỏ chạy như lần trước không.

Nàng đè trái tim xao động xuống, Lô Vãn rất an phận chờ Thịnh Tuyết Tản làm xong.
“Được rồi, ngài để quần áo ở nơi đó, sau đó ra ngoài chờ đi.”
Thịnh Tuyết Tản thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng có thể ra ngoài.

Hắn ngay cả tròng mắt cũng không dám lộn xộn, chỉ nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của Lô Vãn, cơ mặt gần như co giật.


Hắn để y phục của nàng xuống, sau đó chạy ra phía sau bình phong như chạy nạn.
Lô Vãn thay quần áo xong thì gọi Thịnh Tuyết Tản một tiếng.

Thịnh Tuyết Tản dời bình phong, chờ đưa nàng trở về tẩm điện.
Đang đi rất bình thường, vừa muốn đến trước mặt Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đang mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, cúi đầu chờ Lô Vãn thì chợt nghe thấy một tiếng khẽ hô, không biết Lô Vãn giẫm phải cái gì mà ngã một cái.
Thịnh Tuyết Tản vội vàng tiến lên đỡ nàng, nhưng còn chưa thấy rõ là nàng vấp phải thứ gì thì Lô Vãn lại đặt tay lên mu bàn tay hắn, hơi ấm từ lòng bàn tay vừa tắm xong của nàng với hắn mà nói lại quá nóng bỏng.
“Ồi, y phục tuột rồi.”
Thịnh Tuyết Tản đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạt áo của Lô Vãn lỏng lẻo, da thịt như ngọc lộ ra ngoài, gần như có thể nhìn thấy màu đỏ tươi trên bộ ngực đầy đặn của nàng.
“Nương nương.” Thịnh Tuyết Tản nuốt nước bọt, nhắm chặt mắt, làm bộ muốn đứng dậy chạy trốn.
Lô Vãn lại giữ chặt tay hắn, không cho hắn chút cơ hội nào, theo động tác quá lớn của hắn, nàng cũng bị nhấc dậy, trong lúc di chuyển vạt áo bị kéo xuống càng lớn hơn, cả người nàng nhào vào trong lòng hắn.
Trên mặt Lô Vãn mang theo vẻ quyết phải có được ngươi.


Từ lúc vào cung, mỗi một cảnh tượng đều giống với trong mơ, điều này khiến nàng nhìn thấy Lý Cảnh Hòa là buồn muốn, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại nhanh chóng trở thành tâm ma của nàng.

Mỗi lần nàng giả vờ ân cần với Lý Cảnh Hòa, nàng lại nghĩ đến Thịnh Tuyết Tản, giống như kẹo ngọt được ăn khi uống thuốc xong lúc nhỏ, nàng mưu đồ người của hắn, nàng muốn ở bên hắn, bất kể là ở nơi nào.
Thịnh Tuyết Tản giãy dụa không được, nữ tử trong ngực tựa như hắn chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn, cho nên hắn không dám dùng sức quá lớn, nhưng đối phương dù thế nào cũng không chịu buông hắn ra, trong giọng nói lạnh lùng của hắn mang theo chút cầu xin: “Nương nương, đừng như vậy.”
Lô Vãn không quan tâm, nàng bám lấy cổ Thịnh Tuyết Tản, buộc hắn nhìn thẳng mình, hôn lên môi hắn trong ánh mắt sáng sủa của hắn.

Thân thể Thịnh Tuyết Tản cứng đờ, đầu cũng không chịu cúi xuống, Lô Vãn cố gắng kiễng chân ngửa đầu mới có thể hôn được hắn.
“Ôm ta.” Hơi thở phả vào sườn cổ hắn, hắn cảm thấy như khớp xương toàn thân mình đều đã rỉ sét.
Hắn hồi lâu cũng không cử động, Lô Vãn cũng không tức giận, nàng lại nói một lần nữa: “Thịnh đốc chủ, ôm ta.

Ôm ta đi mà.”
Cuối cùng Thịnh Tuyết Tản cũng không có cách nào từ chối Lô Vãn.

Hắn nghĩ, có phải Lô Vãn hạ cổ cho hắn rồi không, vì sao mỗi lần hắn đều không thể từ chối nàng như vậy.
Hắn theo lời Lô Vãn ôm lấy nàng, ôm chân nàng ở cánh tay, hai tay Lô Vãn ôm cổ hắn, đầu dựa sát vào cổ hắn: “Thịnh đốc chủ, thương ta.” Giọng Lô Vãn vỡ vụn, mang theo sự khẩn cầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương