Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
-
Chương 123: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [11]
chương 123:
Đáng tiếc, Tề Nhạc Nhân thoát được cuộc “hẹn hò” với ảo thuật sư nhưng lại trốn không thoát Trần Bách Thất.
Bởi vì hôm nay không hẹn thời gian luyện tập cố định nên sáng sớm Tề Nhạc Nhân liền dậy, cậu còn tưởng rằng chính mình sẽ bị đau eo đau lưng do huấn luyện quá độ từ ngày hôm trước, kết quả ngoại trừ bắp đùi ngoài đau nhức, toàn thân trên dưới thế nhưng không có một tia di chứng sử dụng quá độ nào, điều này làm cho Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó tưởng.
Chẳng lẽ bởi vì có quan hệ với thánh quang chúc phúc của Maria?
Rõ ràng lúc tối hôm qua cậu tới tìm Đỗ Việt còn mệt như chó chết, Đỗ Việt thật sự nhiệt tình tiếp đãi cậu, rất dứt khoát mà đồng ý giữ kín sự tình bảo mật khế ước. Căn cứ theo hiệp nghị khế ước cậu ta không thể tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai, bất kể là nói hay viết, cho dù là loại kỹ năng nhiếp hồn, chỉ cần cậu ta để lộ bí mật, cậu ta liền không thể làm được, Tề Nhạc Nhân cũng có thể cảm ứng được.
Kỳ thực đây là một bản khế ước không công bằng, Đỗ Việt không có bất kỳ chỗ tốt nào, Tề Nhạc Nhân muốn bồi thường cho hắn một ít điểm sinh tồn nhưng Đỗ Việt không đáp ứng: “Có thể kiếm được nhiều điểm sinh tồn như vậy đều dựa vào manh mối của tiền bối, em đã kiếm lời lắm rồi, không dám muốn thêm điểm của anh nữa đâu, sau này có cơ hội rồi nói, tiền bối mang em đi, nhé!”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Đỗ Việt, Tề Nhạc Nhân không nói hai lời liền đáp ứng.
Đúng sáu giờ sáng, Tề Nhạc Nhân xuất hiện trước cửa hàng của Trần Bách Thất, gõ gõ cửa.
Cửa mở, Trần Bách Thất quần áo chỉnh tề thoạt nhìn như vừa mới gội đầu xong, nhìn cậu cười tủm tỉm: “Rất tích cực, vốn tưởng rằng sau bảy giờ cậu mới có thể đến.”
Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ nếu mình thực sự 7 giờ mới tới, vậy còn không biết sẽ bị Trần Bách Thất lăn lộn như thế nào đâu?
“Nhìn thấy cậu tích cực như vậy tôi rất vui mừng, về sau cứ đúng giờ này đến đây báo danh, hậu quả tới trễ, cậu hiểu ~ ” Trần Bách Thất tươi cười rạng rỡ, ở trong mắt Tề Nhạc Nhân, đó là một nụ cười tràn ngập ác ý: “Còn về bữa sáng, cậu hỏi Thiến Thiến muốn ăn cái gì, liền mua giúp tôi một phần giống vậy.”
Mắt Thiến Thiến mông lung đậm vẻ buồn ngủ ngáp một cái từ sau phòng đi ra, dùng giọng miền Đông Bắc nói: “Bánh nướng lớn và bánh quẩy, cảm ơn.”
Trần Bách Thất đặt một chiếc đồng hồ cát lên bàn, cổ vũ Tề Nhạc Nhân: “Hai mươi phút.”
“Từ chỗ này chạy đến phụ cận Giang Kiều ít nhất cũng phải mất mười phút!” Tề Nhạc Nhân kêu lên.
Trần Bách Thất liếc nhìn đồng hồ cát: “Mười chín phút năm mươi giây. Nếu cậu cảm thấy áp lực, tôi có thể cử một chú chó đáng yêu đến bồi cậu.”
Tề Nhạc Nhân ngọa tào một tiếng, đẩy cửa ra cất bước liền chạy, giống như chạy chậm một bước sẽ có một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển như hổ rình mò cúc hoa của cậu đuổi theo sau vậy —— Sự thật đúng là như thế, đó mới là chỗ đáng sợ nhất.
Nhiều năm sau Tề Nhạc Nhân vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi mua bữa sáng kia, những ngày tháng liều mạng chạy như điên dưới ánh mặt trời chiều ngã về tây, thời kỳ đó là thời kỳ tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu. Toàn bộ chủ tiệm ở chợ đều nhớ rõ người đàn ông như gió này, cứ đúng 6 giờ sáng mỗi ngày cậu với đầu tóc ngắn hỗn độn, ánh mắt đằng đằng sát khí vọt đến trước quầy hàng mua hai phần bữa sáng; nếu còn những người khác xếp hàng, vẻ mặt của cậu giống như cha mẹ chết vậy, động tác không ngừng nhìn đồng hồ làm người ta hoài nghi cậu là một người mắc chứng bệnh cuồng táo.
Một lần khoa trương nhất chính là, cậu đối mặt với một hàng người xếp hàng dài dằng dặc, thế là dứt khoát trả cho mỗi người mười phút sinh tồn để đổi lấy thời gian cắm đội. Mua đồ xong, trong nháy mắt cậu biến mất khỏi tầm mắt của mọi người giống như một vị khách hàng vô lương tâm.
—— So với lão bà sinh hài tử thì cậu ta chạy còn nhanh hơn. Một người bán hàng nói như thế.
—— Có một lần cậu ta mang theo một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đến tập thể dục buổi sáng, chạy trốn còn nhanh hơn ngày thường. Một người bán hàng khác nói.
——Tiểu gia hỏa này lớn lên thật soái, động tác làm bánh của cửa hàng ta chậm, cậu ấy thì nhanh đến phát khóc, thiệt là làm người đau lòng. Một vị nữ chủ quán trìu mến nói.
Nhóm người trên chợ phỏng đoán lai lịch của cậu, nhưng suốt một đoạn thời gian dài không ai biết đến tột cùng cậu là ai. Vì thế cái vị “Người 6 giờ vội vàng đến mua bữa sáng” cũng bị xếp vào danh sách mười sự việc khó tưởng tượng nhất. Đáng để nhắc tới chính là gần đây nội dung xếp hạng đầu danh sách của bảng đơn này —— Tại sao trên Vong Linh Đảo có nhiều bia mộ của Tề Nhạc Nhân như vậy?
Mà độc chiếm hai hạng nội dung trên bảng đơn đều là Tề Nhạc Nhân, đối với việc chính mình “hot ngoài ý muốn” cậu hồn nhiên không biết, bởi vì gần đây cậu thật sự là sống không bằng chết. Trần Bách Thất vui sướng nói với cậu rằng bởi vì quan hệ với việc Maria ban cho cậu thánh quang chúc phúc, cho nên thân thể cậu thập phần dẻo dai, hoàn toàn có thể tiếp nhận các khóa huấn luyện cường độ cao. Lấy cái cớ này cô sắp xếp cho Tề Nhạc Nhân một loạt khóa huấn luyện không dành cho người.
Hai mươi phút buổi sáng liều mạng chạy như điên căn bản chỉ là món khai vị, vừa đứng tấn vừa luyện tập xạ kích là chuyện thường ngày, thậm chí bơi từ cảng Vùng đất Hoàng Hôn đến Vong Linh Đảo cũng bị xếp vào các bài huấn luyện hằng ngày. Mỗi ngày trước khi kết thúc huấn luyện còn phải bị Trần Bách Thất “yêu giáo dục” một hồi, phiên dịch lại thành lời của người nói thì chính là “Dạy bạn làm thế nào khi bị tấn công bởi các loại vũ khí khác nhau.”
Lúc này Tề Nhạc Nhân mới biết được lúc trước Ninh Chu huấn luyện cho mình thật quá đơn giản quá nhẹ nhàng, hắn làm huấn luyện viên cũng thật quá ôn nhu. Nhìn thành quả huấn luyện ma quỷ của Trần Bách Thất mà xem, Tề Nhạc Nhân bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đuổi theo, còn chưa tới một vòng đã có thể mặt không đổi sắc nhảy lên nóc nhà, bò còn nhanh hơn khỉ. Nếu không phải Trần Bách Thất không cho cậu động thủ với “ái khuyển” thì cậu đã sớm chĩa súng nhảy vào chó dữ rồi.
Đúng rồi, Tề Nhạc Nhân cũng học xạ kích, là Trần Bách Thất dạy.
Trước khi dạy Trần Bách Thất còn hỏi cậu hiểu biết bao nhiêu về súng ống đạn dược, muốn thử loại nào.
Tuy rằng là đàn ông nhưng cậu không có hứng thú với súng cho lắm, Tề Nhạc Nhân nói: “Tôi chưa chơi qua trò chơi bắn súng, Desert Air thì sao? Nghe nói cái này rất lợi hại.”
Mắt Trần Bách Thất trợn trắng: “Quả nhiên là mong manh.”
Trần Bách Thất đề cử khẩu Smith & Wesson 625 súng lục ổ quay cho cậu - miệng to, sáu viên đạn, băng đạn vừa phải không dễ bị mắc kẹt, nghe đâu là do một người chơi mê súng ống làm ra. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Vùng đất Hoàng Hôn, trước mắt còn chưa thể sản xuất nhiều, dựa vào đôi bàn tay tài nghệ của mình, anh ta kiếm lời không ít số ngày sinh tồn.
Tề Nhạc Nhân cầm khẩu súng xa lạ, nhớ tới vấn đề máy biến thế và bộ sạc laptop. Thời điểm lần cuối cậu làm nhiệm vụ thì người đó vẫn còn sống, có lẽ hiện tại đã trở lại, cậu tính toán hôm nay huấn luyện xong sẽ đi qua nhìn một cái.
Thời điểm huấn luyện vào buổi chiều, Trần Bách Thất tâm huyết dâng trào muốn dạy Tề Nhạc Nhân lặn biển, còn là không có dụng cụ lặn; nói là rèn luyện năng lực bế khí cho cậu, sự chịu đựng dưới áp lực cùng khả năng kiểm soát nhịp tim và hơi thở, nếu có thiên phú thích khách, không thể không có một trái tim lớn.
Tề Nhạc Nhân buồn khổ nghe xong lặn xuống chỗ nước cạn, mang đèn trên đỉnh đầu, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ trong lòng chột dạ.
“Tôi chủ trương mỗi người chơi lộ tuyến thích khách đều phải học lặn, bởi vì muốn trở thành một thích khách ưu tú, cần phải học cách khắc phục sự căng thẳng và sợ hãi của mình.”
“Không có buổi huấn luyện nào lẻ loi hơn một mình nhảy vào biển rộng khiêu chiến cực hạn của bản thân, nó có thể rèn luyện một người, lặn xuống càng ngày càng sâu, ánh sáng rồi sẽ tắt, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh bóng tối. Giữa trời và đất chỉ còn lại tiếng tim đập của chính cậu, giống như linh hồn đã rời khỏi thân thể, dạo chơi trong bóng đêm vô tận, cậu tứ cố vô thân, không có bất cứ thứ gì có thể cứu vớt cậu, cậu phải học cách dựa vào chính mình. Áp lực nước từ bốn phía càng ngày càng mạnh, oxy trong phổi ngày càng ít, tử vong cũng cách cậu càng ngày càng gần, mà cậu thậm chí không biết chính mình đã lặn sâu bao nhiêu.”
“Cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi, mà sợ hãi sẽ khiến tim cậu đập nhanh hơn, lượng oxy tiêu hao gia tăng mãnh liệt, không học được cách chiến thắng nỗi sợ hãi này, cậu sẽ chết càng nhanh.” Trần Bách Thất nhìn Tề Nhạc Nhân cởi chỉ còn lại một chiếc quần bơi, đứng run bần bật trong gió lạnh, cười một cách sung sướng.
“Vùng biển này không tính là sâu, cậu đi xuống nhặt một cái vỏ sò đi lên, rất đơn giản, chính là để cậu thể nghiệm một chút.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân thống khổ nói: “Có thể mắc dây thừng cho tôi được không? Vạn nhất tôi ở đáy biển không nổi lên thì phải làm sao?”
Nụ cười của Trần Bách Thất càng sâu, khuôn mặt thon dài làm nụ cười này càng thêm ác ý: “Đừng sợ, một chốc nữa không lên cũng không sao cả, dù sao qua một hai ngày cơ thể cậu sưng vù là nổi lên ngay thôi.”
“……”
*****
Đáng tiếc, Tề Nhạc Nhân thoát được cuộc “hẹn hò” với ảo thuật sư nhưng lại trốn không thoát Trần Bách Thất.
Bởi vì hôm nay không hẹn thời gian luyện tập cố định nên sáng sớm Tề Nhạc Nhân liền dậy, cậu còn tưởng rằng chính mình sẽ bị đau eo đau lưng do huấn luyện quá độ từ ngày hôm trước, kết quả ngoại trừ bắp đùi ngoài đau nhức, toàn thân trên dưới thế nhưng không có một tia di chứng sử dụng quá độ nào, điều này làm cho Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó tưởng.
Chẳng lẽ bởi vì có quan hệ với thánh quang chúc phúc của Maria?
Rõ ràng lúc tối hôm qua cậu tới tìm Đỗ Việt còn mệt như chó chết, Đỗ Việt thật sự nhiệt tình tiếp đãi cậu, rất dứt khoát mà đồng ý giữ kín sự tình bảo mật khế ước. Căn cứ theo hiệp nghị khế ước cậu ta không thể tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai, bất kể là nói hay viết, cho dù là loại kỹ năng nhiếp hồn, chỉ cần cậu ta để lộ bí mật, cậu ta liền không thể làm được, Tề Nhạc Nhân cũng có thể cảm ứng được.
Kỳ thực đây là một bản khế ước không công bằng, Đỗ Việt không có bất kỳ chỗ tốt nào, Tề Nhạc Nhân muốn bồi thường cho hắn một ít điểm sinh tồn nhưng Đỗ Việt không đáp ứng: “Có thể kiếm được nhiều điểm sinh tồn như vậy đều dựa vào manh mối của tiền bối, em đã kiếm lời lắm rồi, không dám muốn thêm điểm của anh nữa đâu, sau này có cơ hội rồi nói, tiền bối mang em đi, nhé!”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Đỗ Việt, Tề Nhạc Nhân không nói hai lời liền đáp ứng.
Đúng sáu giờ sáng, Tề Nhạc Nhân xuất hiện trước cửa hàng của Trần Bách Thất, gõ gõ cửa.
Cửa mở, Trần Bách Thất quần áo chỉnh tề thoạt nhìn như vừa mới gội đầu xong, nhìn cậu cười tủm tỉm: “Rất tích cực, vốn tưởng rằng sau bảy giờ cậu mới có thể đến.”
Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ nếu mình thực sự 7 giờ mới tới, vậy còn không biết sẽ bị Trần Bách Thất lăn lộn như thế nào đâu?
“Nhìn thấy cậu tích cực như vậy tôi rất vui mừng, về sau cứ đúng giờ này đến đây báo danh, hậu quả tới trễ, cậu hiểu ~ ” Trần Bách Thất tươi cười rạng rỡ, ở trong mắt Tề Nhạc Nhân, đó là một nụ cười tràn ngập ác ý: “Còn về bữa sáng, cậu hỏi Thiến Thiến muốn ăn cái gì, liền mua giúp tôi một phần giống vậy.”
Mắt Thiến Thiến mông lung đậm vẻ buồn ngủ ngáp một cái từ sau phòng đi ra, dùng giọng miền Đông Bắc nói: “Bánh nướng lớn và bánh quẩy, cảm ơn.”
Trần Bách Thất đặt một chiếc đồng hồ cát lên bàn, cổ vũ Tề Nhạc Nhân: “Hai mươi phút.”
“Từ chỗ này chạy đến phụ cận Giang Kiều ít nhất cũng phải mất mười phút!” Tề Nhạc Nhân kêu lên.
Trần Bách Thất liếc nhìn đồng hồ cát: “Mười chín phút năm mươi giây. Nếu cậu cảm thấy áp lực, tôi có thể cử một chú chó đáng yêu đến bồi cậu.”
Tề Nhạc Nhân ngọa tào một tiếng, đẩy cửa ra cất bước liền chạy, giống như chạy chậm một bước sẽ có một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển như hổ rình mò cúc hoa của cậu đuổi theo sau vậy —— Sự thật đúng là như thế, đó mới là chỗ đáng sợ nhất.
Nhiều năm sau Tề Nhạc Nhân vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ hãi khi mua bữa sáng kia, những ngày tháng liều mạng chạy như điên dưới ánh mặt trời chiều ngã về tây, thời kỳ đó là thời kỳ tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu. Toàn bộ chủ tiệm ở chợ đều nhớ rõ người đàn ông như gió này, cứ đúng 6 giờ sáng mỗi ngày cậu với đầu tóc ngắn hỗn độn, ánh mắt đằng đằng sát khí vọt đến trước quầy hàng mua hai phần bữa sáng; nếu còn những người khác xếp hàng, vẻ mặt của cậu giống như cha mẹ chết vậy, động tác không ngừng nhìn đồng hồ làm người ta hoài nghi cậu là một người mắc chứng bệnh cuồng táo.
Một lần khoa trương nhất chính là, cậu đối mặt với một hàng người xếp hàng dài dằng dặc, thế là dứt khoát trả cho mỗi người mười phút sinh tồn để đổi lấy thời gian cắm đội. Mua đồ xong, trong nháy mắt cậu biến mất khỏi tầm mắt của mọi người giống như một vị khách hàng vô lương tâm.
—— So với lão bà sinh hài tử thì cậu ta chạy còn nhanh hơn. Một người bán hàng nói như thế.
—— Có một lần cậu ta mang theo một con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đến tập thể dục buổi sáng, chạy trốn còn nhanh hơn ngày thường. Một người bán hàng khác nói.
——Tiểu gia hỏa này lớn lên thật soái, động tác làm bánh của cửa hàng ta chậm, cậu ấy thì nhanh đến phát khóc, thiệt là làm người đau lòng. Một vị nữ chủ quán trìu mến nói.
Nhóm người trên chợ phỏng đoán lai lịch của cậu, nhưng suốt một đoạn thời gian dài không ai biết đến tột cùng cậu là ai. Vì thế cái vị “Người 6 giờ vội vàng đến mua bữa sáng” cũng bị xếp vào danh sách mười sự việc khó tưởng tượng nhất. Đáng để nhắc tới chính là gần đây nội dung xếp hạng đầu danh sách của bảng đơn này —— Tại sao trên Vong Linh Đảo có nhiều bia mộ của Tề Nhạc Nhân như vậy?
Mà độc chiếm hai hạng nội dung trên bảng đơn đều là Tề Nhạc Nhân, đối với việc chính mình “hot ngoài ý muốn” cậu hồn nhiên không biết, bởi vì gần đây cậu thật sự là sống không bằng chết. Trần Bách Thất vui sướng nói với cậu rằng bởi vì quan hệ với việc Maria ban cho cậu thánh quang chúc phúc, cho nên thân thể cậu thập phần dẻo dai, hoàn toàn có thể tiếp nhận các khóa huấn luyện cường độ cao. Lấy cái cớ này cô sắp xếp cho Tề Nhạc Nhân một loạt khóa huấn luyện không dành cho người.
Hai mươi phút buổi sáng liều mạng chạy như điên căn bản chỉ là món khai vị, vừa đứng tấn vừa luyện tập xạ kích là chuyện thường ngày, thậm chí bơi từ cảng Vùng đất Hoàng Hôn đến Vong Linh Đảo cũng bị xếp vào các bài huấn luyện hằng ngày. Mỗi ngày trước khi kết thúc huấn luyện còn phải bị Trần Bách Thất “yêu giáo dục” một hồi, phiên dịch lại thành lời của người nói thì chính là “Dạy bạn làm thế nào khi bị tấn công bởi các loại vũ khí khác nhau.”
Lúc này Tề Nhạc Nhân mới biết được lúc trước Ninh Chu huấn luyện cho mình thật quá đơn giản quá nhẹ nhàng, hắn làm huấn luyện viên cũng thật quá ôn nhu. Nhìn thành quả huấn luyện ma quỷ của Trần Bách Thất mà xem, Tề Nhạc Nhân bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đuổi theo, còn chưa tới một vòng đã có thể mặt không đổi sắc nhảy lên nóc nhà, bò còn nhanh hơn khỉ. Nếu không phải Trần Bách Thất không cho cậu động thủ với “ái khuyển” thì cậu đã sớm chĩa súng nhảy vào chó dữ rồi.
Đúng rồi, Tề Nhạc Nhân cũng học xạ kích, là Trần Bách Thất dạy.
Trước khi dạy Trần Bách Thất còn hỏi cậu hiểu biết bao nhiêu về súng ống đạn dược, muốn thử loại nào.
Tuy rằng là đàn ông nhưng cậu không có hứng thú với súng cho lắm, Tề Nhạc Nhân nói: “Tôi chưa chơi qua trò chơi bắn súng, Desert Air thì sao? Nghe nói cái này rất lợi hại.”
Mắt Trần Bách Thất trợn trắng: “Quả nhiên là mong manh.”
Trần Bách Thất đề cử khẩu Smith & Wesson 625 súng lục ổ quay cho cậu - miệng to, sáu viên đạn, băng đạn vừa phải không dễ bị mắc kẹt, nghe đâu là do một người chơi mê súng ống làm ra. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Vùng đất Hoàng Hôn, trước mắt còn chưa thể sản xuất nhiều, dựa vào đôi bàn tay tài nghệ của mình, anh ta kiếm lời không ít số ngày sinh tồn.
Tề Nhạc Nhân cầm khẩu súng xa lạ, nhớ tới vấn đề máy biến thế và bộ sạc laptop. Thời điểm lần cuối cậu làm nhiệm vụ thì người đó vẫn còn sống, có lẽ hiện tại đã trở lại, cậu tính toán hôm nay huấn luyện xong sẽ đi qua nhìn một cái.
Thời điểm huấn luyện vào buổi chiều, Trần Bách Thất tâm huyết dâng trào muốn dạy Tề Nhạc Nhân lặn biển, còn là không có dụng cụ lặn; nói là rèn luyện năng lực bế khí cho cậu, sự chịu đựng dưới áp lực cùng khả năng kiểm soát nhịp tim và hơi thở, nếu có thiên phú thích khách, không thể không có một trái tim lớn.
Tề Nhạc Nhân buồn khổ nghe xong lặn xuống chỗ nước cạn, mang đèn trên đỉnh đầu, nhìn biển rộng mênh mông vô bờ trong lòng chột dạ.
“Tôi chủ trương mỗi người chơi lộ tuyến thích khách đều phải học lặn, bởi vì muốn trở thành một thích khách ưu tú, cần phải học cách khắc phục sự căng thẳng và sợ hãi của mình.”
“Không có buổi huấn luyện nào lẻ loi hơn một mình nhảy vào biển rộng khiêu chiến cực hạn của bản thân, nó có thể rèn luyện một người, lặn xuống càng ngày càng sâu, ánh sáng rồi sẽ tắt, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh bóng tối. Giữa trời và đất chỉ còn lại tiếng tim đập của chính cậu, giống như linh hồn đã rời khỏi thân thể, dạo chơi trong bóng đêm vô tận, cậu tứ cố vô thân, không có bất cứ thứ gì có thể cứu vớt cậu, cậu phải học cách dựa vào chính mình. Áp lực nước từ bốn phía càng ngày càng mạnh, oxy trong phổi ngày càng ít, tử vong cũng cách cậu càng ngày càng gần, mà cậu thậm chí không biết chính mình đã lặn sâu bao nhiêu.”
“Cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi, mà sợ hãi sẽ khiến tim cậu đập nhanh hơn, lượng oxy tiêu hao gia tăng mãnh liệt, không học được cách chiến thắng nỗi sợ hãi này, cậu sẽ chết càng nhanh.” Trần Bách Thất nhìn Tề Nhạc Nhân cởi chỉ còn lại một chiếc quần bơi, đứng run bần bật trong gió lạnh, cười một cách sung sướng.
“Vùng biển này không tính là sâu, cậu đi xuống nhặt một cái vỏ sò đi lên, rất đơn giản, chính là để cậu thể nghiệm một chút.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân thống khổ nói: “Có thể mắc dây thừng cho tôi được không? Vạn nhất tôi ở đáy biển không nổi lên thì phải làm sao?”
Nụ cười của Trần Bách Thất càng sâu, khuôn mặt thon dài làm nụ cười này càng thêm ác ý: “Đừng sợ, một chốc nữa không lên cũng không sao cả, dù sao qua một hai ngày cơ thể cậu sưng vù là nổi lên ngay thôi.”
“……”
*****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook