Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
-
Chương 120: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [8]
chương 120:
Thời điểm Tề Nhạc Nhân đến cửa hàng của Trần Bách Thất sớm hơn dự kiến hai mươi phút, Trần Bách Thất đưa lưng về phía cậu đang nói chuyện phiếm với một người phụ nữ, hai người cùng nhìn Tề Nhạc Nhân đứng ở cửa, Tề Nhạc Nhân cũng nhìn người phụ nữ kia.
Đó là một vị mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, mặc một thân trang phục nữ vu thấp ngực hoa lệ phức tạp, trên đầu đội mũ lớn hình chóp; mặc dù trang phục trên người tối màu nhưng lại càng tô điểm thêm cho làn da trở nên trắng nõn, môi son đỏ tươi và đôi mắt màu khói phá lệ hấp dẫn lòng người —— Thời điểm chú ý đến điểm này, Tề Nhạc Nhân tự kiểm điểm mình, lần đầu tiên nhìn thấy em gái thế mà ánh mắt lại phân tích khuôn mặt của đối phương trước…. Quả nhiên là xu hướng giới tính có vấn đề thật sao?
“Nếu cô có khách thì tôi đi trước, mới vừa chấp hành xong nhiệm vụ trở về tôi cũng mệt, hôm nào nói chi tiết hơn.” Đại mỹ nữ hơi mỉm cười với Tề Nhạc Nhân, cầm lấy gậy chống kiểu nữ để ở bên cạnh bàn, phong tư yểu điệu đi ra cửa hàng của Trần Bách Thất.
“Đó là ai?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ảo thuật sư.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới thời điểm Diệu Lị Sở thẩm phán tiến hành chỉ đạo cảnh trong mơ có nhắc qua với cậu, vì nhiệm vụ Sát Lục Mật Hội, ảo thuật sư giúp cậu che giấu mộ bia trên Vong Linh đảo, hóa ra là vị mỹ nữ vừa rồi?
“Ăn sáng chưa?” Trần Bách Thất hỏi cậu.
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Ăn no rồi.”
Trần Bách Thất cười ý vị thâm trường: “Lần sau đừng ăn quá no, miễn cho cậu lại nôn ra.”
“….” Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy tiền đồ của chính mình thật xa vời.
“Tuy rằng chúng ta đã quen biết nhau một đoạn thời gian, nhưng từ trước đến nay tôi chưa tự giới thiệu về bản thân mình, nếu bắt đầu từ hôm nay cậu huấn luyện ở chỗ tôi, vậy tôi sẽ giới thiệu lại bản thân mình một lần nữa. Đi theo tôi.” Trần Bách Thất dẫn Tề Nhạc Nhân đi vào bên trong. Trước nay Tề Nhạc Nhân chưa đi vào mặt sau cửa hàng, cho nên khi cậu phát hiện nơi này thế mà còn có tầng hầm ngầm hơn nữa có tới mấy tầng, không nhịn được vốc một phen nước mắt đồng tình thật sâu cho tương lai chính mình.
“Tôi từng là quan chấp hành của phòng mê tín dị đoan Sở Thẩm Phán, chủ yếu phụ trách xử quyết kẻ tín ngưỡng ác ma, sau đó bởi vì liên quan đến việc bị thương mà không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm mang tính cường độ cao nữa, vì thế về hưu trước, bây giờ coi như làm nhân viên nửa tình báo.”
Thang máy dừng lại tầng ba dưới lòng đất, Trần Bách Thất dẫn Tề Nhạc Nhân đi ra, chỗ tầng ngầm lầu ba dưới lòng đất này lớn cỡ nửa sân bóng rổ, mặt đất trát xi măng, không có chướng ngại vật nào, không đến mức dọa người.
Tề Nhạc Nhân không quá ngạc nhiên, cậu vẫn luôn cảm thấy bộ dáng Trần Bách Thất rất quen thuộc với Sở Thẩm Phán, liên hệ tới việc cô ấy nắm giữ nhiều tin tức tình báo trong tay như vậy, liên lụy cùng Sở Thẩm Phán là điều nằm trong dự kiến.
“Trong Thế Giới Ác Mộng có nhiều người chơi như vậy, có đến hơn 20 năm thời gian mò ra một ít về phương pháp chơi trò này. Hôm nay nói đơn giản về ‘chức nghiệp’ này một chút.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
“Thời điểm người chơi ở Tân thủ thôn sẽ nhận được một tấm thẻ kỹ năng, tấm thẻ kỹ năng này không phải đưa ra một cách tùy tiện; hầu hết người chơi cuối cùng đều xoay quanh tấm thẻ kỹ năng này mà tạo ra phương thức chiến đấu cho riêng mình. Nói cách khác, thật sự lúc ban đầu tấm thẻ kỹ năng kia đã lựa chọn chức nghiệp phù hợp cho người chơi.”
“Lấy ví dụ Tân thủ thôn kia của cậu, rõ ràng bác sĩ Lã đi cùng cậu là một bác sĩ trị liệu, Tiết Doanh Doanh hiển nhiên là một tên cuồng chiến sĩ, còn cậu, bởi vì cơ sở thẻ kỹ năng của cậu vô cùng vi diệu, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có loại thẻ kỹ năng như vậy, cho nên chức nghiệp cơ bản của cậu không thể phán đoán.”
“Nhưng cũng không quan hệ, người chơi sẽ đạt được thẻ kỹ năng trong nhiệm vụ kế tiếp, hầu hết trong đó đều sẽ tuần hoàn theo quy luật riêng, chẳng hạn như một trị liệu rất hiếm khi rút được thẻ kỹ năng thuộc loại hình cuồng chiến sĩ. Nói cách khác, thẻ kỹ năng về sau đạt được, kỳ thực đều trên cơ sở của tấm thẻ kỹ năng đầu tiên, tiến hành cường hóa xoay quanh ‘chức nghiệp’ này.”
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ, cho nên lúc sau cậu nhận được mấy tấm thẻ kỹ năng như Trời Mưa Thu Quần Áo, Cách Đấu Thuật Sơ Cấp hay Ác Ma Lễ Nghi… Bao gồm tấm thẻ Âm Thầm Quan Sát mới nhất này, kỳ thực là đều đang cường hóa chức nghiệp của cậu.
—— Thích khách.
“Tôi chỉ biết một ít về thẻ kỹ năng của cậu, nhưng cũng có thể đoán đại khái rằng, cậu là một thích khách.” Trần Bách Thất ôm cánh tay, cười khanh khách nhìn cậu: “Cho nên chúc mừng cậu, cậu cùng chức nghiệp với tôi. Bất quá cho dù đồng dạng là thích khách, cũng sẽ được chia thành nhiều loại khác nhau do tính cách và sở trường đặc biệt của mỗi người, dù sao thẻ kỹ năng của mỗi người là khác nhau. Nếu cậu tin tôi, có thể nói cho tôi biết thẻ kỹ năng hiện tại của cậu, tôi sẽ không tiết lộ với người khác.”
Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được Trần Bách Thất có lòng muốn dạy cậu, câu trả lời kế tiếp của cậu chính là mấu chốt, đương nhiên cậu có thể không nói, Trần Bách Thất vẫn sẽ huấn luyện cậu như cũ, nhưng cô sẽ không dốc lòng truyền thụ. Trần Bách Thất đây là... Trong đầu Tề Nhạc Nhân linh quang chợt lóe, cô ấy muốn tìm người nối nghiệp!
Không sai, Trần Bách Thất vào game từ rất sớm, cô ấy nói đã qua tám năm, điều này có nghĩa là cô ấy là một người chơi lâu năm có kinh nghiệm dày dặn, càng có nghĩa là, thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa.
Trần Bách Thất xem trọng cậu, sẵn lòng chỉ dạy cậu, đối với một tân nhân còn đang bỡ ngỡ mới vào trò chơi chưa lâu mà nói quá quan trọng, Tề Nhạc Nhân thập phần cảm kích. Cậu không cảm thấy Trần Bách Thất có ác ý gì với mình, dù sao thực lực hai người chênh lệch ở trước mắt, Trần Bách Thất muốn giết cậu căn bản chỉ cần động tay mà thôi.
Nghĩ thông điểm này, Tề Nhạc Nhân một năm một mười báo thẻ kỹ năng của mình ra, ngay cả đạo cụ cũng nói.
Trần Bách Thất nghe xong nói: “Quả nhiên là thích khách. Kỹ năng dự cảm cơ bản cậu đã có, kỹ năng điều tra và ẩn núp cũng có, thậm chí còn có nửa tấm thẻ ngụy trang, hiện tại cậu còn thiếu một tấm thẻ kỹ năng chạy trốn và cường hóa sức mạnh chiến đấu —— cấp bậc Cách Đấu Thuật Sơ Cấp quá thấp, chờ cậu hoàn thành giai đoạn đầu huấn luyện có thể cầm đi bán.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Ở phương diện sức chiến đấu, tôi rõ ràng cảm giác được điểm yếu. Không có thủ đoạn công kích hiệu quả, rất nhiều thời điểm tôi chỉ có thể áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận.”
Điều này cũng dẫn tới việc cậu ỷ lại quá nhiều vào SL Đại Pháp.
“Tuy rằng thẻ kỹ năng rất tốt, làm tăng cơ hội tồn tại cho tân nhân ở thế giới này, nhưng tôi không đề xướng cậu quá ỷ lại vào chúng. Thế Giới Ác Mộng là một thế giới siêu thực, có rất nhiều sự tình chúng ta căn bản không làm được trong thế giới hiện thực, nhưng ở chỗ này lại có thể làm được, nó cũng có hệ thống sức mạnh riêng của mình, nếu cậu muốn dung nhập vào trong sức mạnh hệ thống này, việc ỷ lại quá nhiều vào thẻ kỹ năng sẽ tạo thành trở ngại cho cậu. Nói đơn giản một chút, cậu muốn trở thành cao thủ cấp lĩnh vực, cậu nhất định phải từ bỏ thẻ kỹ năng.” Trần Bách Thất nghiêm túc nói.
“Cô nói sức mạnh hệ thống, là chỉ ác ma cùng giáo đình?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đúng vậy, nhóm người chơi chúng ta nếu muốn đạt tới lĩnh vực cấp, tất nhiên sẽ đứng đầu một phương. Bởi vì cậu đã bị giết chóc chi chủng ký sinh trước đó, vốn dĩ tôi cảm thấy thuộc tính của cậu thiên về hướng ác ma, nhưng xem hiện tại, có lẽ cậu có khuynh hướng nghiêng về phía sức mạnh thần thánh bên này hơn.” Trần Bách Thất nói.
“Làm sao cô biết được?” Tề Nhạc Nhân khó hiểu hỏi.
Khóe miệng Trần Bách Thất cong lên, nhắm hai mắt lại, chờ lần nữa mở ra, kia đã là một đôi mắt đỏ như máu: “Sức mạnh thánh khiết trên người cậu đã biến mất, trước khi Maria đưa cậu trở về hẳn là đã tặng cho cậu một phần đại lễ đúng không?”
Tề Nhạc Nhân hồi tưởng cái loại cảm giác ấm áp thoải mái khi bị vô số quang điểm tín ngưỡng lực dũng mãnh tiến vào thân thể mình, yên lặng gật đầu.
“Kỳ thật ngoại trừ hai lực lượng hệ thống lớn này, Thế Giới Ác Mộng còn có rất nhiều lực lượng không thể tưởng tượng được. Ví dụ như, tôi rất ít khi dùng thẻ kỹ năng loại điều tra, bởi vì tôi từng học điểu ngữ từ một vị tiền bối, tuy không tính là quá tinh thông nhưng đối thoại cơ bản không thành vấn đề. Cậu có thể tưởng tượng một chút, tại một chuyến dã ngoại gặp phải sự việc tuyệt vọng trong rừng, đây chính là năng lực mạnh hơn bất kỳ một thẻ loại hình điều tra nào, dù sao cái này không có thời gian CD.”
Tề Nhạc Nhân tưởng tượng nếu ở rừng cây chính mình gặp phải một đối thủ như vậy trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu... Chim trong toàn bộ khu rừng này đều là đôi mắt của cô ấy, cô ấy có thể quan sát mỗi một kẻ thù trong suốt 24 giờ liền mà không cần thời gian CD, vòng qua bất luận nguy hiểm nào, thiết kế bẫy rập đối phó với bất cứ người nào mà cô ấy muốn đối phó. Điều này quả thực rất đáng sợ.
“Được rồi, trước nói mấy cái này, tôi sẽ kiểm tra các hạng mục năng lực của cậu một chút, bao gồm tố chất thân thể của cậu, sức phán đoán và trực giác, vv… Trước kiểm tra trực giác của cậu đi, muốn trở thành một thích khách ưu tú, không có trực giác siêu cường thì không thể được. Cậu bịt kín mắt đứng ở đó, rất nhanh, không đến một phút.” Trần Bách Thất chỉ huy nói.
Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn đi tới chỗ cô chỉ định, cầm lấy mảnh vải đỏ cô đưa cho che kín mắt, trước mắt tức khắc chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi: “Kiểm tra như thế nào?”
Thanh âm Trần Bách Thất từ phía trước truyền đến: “Rất đơn giản, tôi ném một ít phi đao về phía cậu, cậu dùng trực giác né tránh, trước khi ném tôi sẽ không nhắc nhở cậu.”
???
!!!
Này nào phải kiểm tra, cái này gọi là liều mạng thì có!
“Thu hồi Trời Mưa Thu Quần Áo đi, chỉ cho phép dùng một thẻ SL Đại Pháp thôi, miễn cho cậu chết thật.” Trần Bách Thất nhẹ nhàng vui sướng nói.
“Tiên Tri bảo tôi ít dùng nó.” Tề Nhạc Nhân yếu ớt kháng nghị.
“Ồ, vậy thì cậu không dùng cũng được, tôi sẽ cố gắng không nhằm vào điểm yếu hại.” Trần Bách Thất nói.
“….Hầy, tôi vẫn nên dùng thì hơn.” Tề Nhạc Nhân đầu hàng, nghĩ thầm dùng lúc này đây.
SL Đại Pháp được kích hoạt, thiết lập vị trí trước mặt làm điểm Save, Tề Nhạc Nhân nhìn một mảnh đỏ sẫm trước mắt, tim đập nhanh vì căng thẳng, trong lòng cậu đếm từng giây Đại pháp SL.
30, 29, 28...
Trần Bách Thất không có ra tay, cô đi lòng vòng —— Tề Nhạc Nhân không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng cậu có một cảm giác mãnh liệt, Trần Bách Thất đi vòng quanh bên người cậu... Cô đi bên trái...Ở phía sau cậu...
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
Rõ ràng không có bất luận lời cảnh báo nào, cũng không có một chút dấu hiệu gió thổi cỏ lay, chỉ là trong đầu Tề Nhạc Nhân reo vang hồi chuông cảnh báo, cậu không chút nghĩ ngợi mà ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu cậu, xẹt qua khiến hai sợi tóc bay lên.
“Hử? Phản ứng không tồi.” Giọng Trần Bách Thất từ phía sau truyền đến, quả nhiên ở ngay sau lưng cậu!
Tề Nhạc Nhân đứng lên tiếp tục đọc giây: mười bảy, mười sáu, mười lăm...
Dưới chân!
Tề Nhạc Nhân đột ngột nhảy lên, phi đao nghiêng nghiêng phóng xuống phía dưới, ‘keng’ một tiếng cắm trên mặt đất.
Cho dù không bị ném trúng, Tề Nhạc Nhân vẫn cảm thấy chân hơi đau đau, đại khái đột ngột nhảy lên nên bị rút gân.
“Không sai.” Lúc này thanh âm ngay trên đỉnh đầu cậu!
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghiêng người qua một bên, lăn trên mặt đất chừng ba bốn vòng, phía sau không ngừng vang lên tiếng ‘keng keng keng’, rõ ràng là vài thanh phi đao liên tiếp cắm vào nền xi măng. Cậu căng thẳng đến mức ngừng thở, cứ như thế trong một mảnh hắc ám dựa vào trực giác né tránh nguy hiểm trí mạng có ở mọi nơi, quả thực khiến tinh thần người ta hỏng mất.
Thời điểm đứng dậy lần nữa, Tề Nhạc Nhân quên mất đọc giây, giọng nói Trần Bách Thất từ phía trước truyền đến: “Được rồi, trước tới đây thôi.”
Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng thở ra, cả người từ trạng thái tập trung cao độ dần thả lỏng xuống, vươn tay gỡ mảnh vải che mắt ra. Kéo xuống mảnh vải, phía trước không có thân ảnh Trần Bách Thất —— chỉ có một con vẹt anh vũ trên mặt đất, dùng thanh âm Trần Bách Thất cười nhạo cậu: “Đồ ngốc.”
Tề Nhạc Nhân sững người đứng tại chỗ, một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau đâm vào ngực cậu, một đao xuyên tim. Chưa đầy 30 giây, SL Đại Pháp thành công.
Giọng nói Trần Bách Thất mang theo ý cười từ sau lưng Tề Nhạc Nhân truyền đến: “Đây là bài học đầu tiên dành cho cậu —— khi đối mặt với nguy hiểm, vĩnh viễn đừng thả lỏng cảnh giác quá sớm.”
****
Thời điểm Tề Nhạc Nhân đến cửa hàng của Trần Bách Thất sớm hơn dự kiến hai mươi phút, Trần Bách Thất đưa lưng về phía cậu đang nói chuyện phiếm với một người phụ nữ, hai người cùng nhìn Tề Nhạc Nhân đứng ở cửa, Tề Nhạc Nhân cũng nhìn người phụ nữ kia.
Đó là một vị mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, mặc một thân trang phục nữ vu thấp ngực hoa lệ phức tạp, trên đầu đội mũ lớn hình chóp; mặc dù trang phục trên người tối màu nhưng lại càng tô điểm thêm cho làn da trở nên trắng nõn, môi son đỏ tươi và đôi mắt màu khói phá lệ hấp dẫn lòng người —— Thời điểm chú ý đến điểm này, Tề Nhạc Nhân tự kiểm điểm mình, lần đầu tiên nhìn thấy em gái thế mà ánh mắt lại phân tích khuôn mặt của đối phương trước…. Quả nhiên là xu hướng giới tính có vấn đề thật sao?
“Nếu cô có khách thì tôi đi trước, mới vừa chấp hành xong nhiệm vụ trở về tôi cũng mệt, hôm nào nói chi tiết hơn.” Đại mỹ nữ hơi mỉm cười với Tề Nhạc Nhân, cầm lấy gậy chống kiểu nữ để ở bên cạnh bàn, phong tư yểu điệu đi ra cửa hàng của Trần Bách Thất.
“Đó là ai?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Ảo thuật sư.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới thời điểm Diệu Lị Sở thẩm phán tiến hành chỉ đạo cảnh trong mơ có nhắc qua với cậu, vì nhiệm vụ Sát Lục Mật Hội, ảo thuật sư giúp cậu che giấu mộ bia trên Vong Linh đảo, hóa ra là vị mỹ nữ vừa rồi?
“Ăn sáng chưa?” Trần Bách Thất hỏi cậu.
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Ăn no rồi.”
Trần Bách Thất cười ý vị thâm trường: “Lần sau đừng ăn quá no, miễn cho cậu lại nôn ra.”
“….” Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy tiền đồ của chính mình thật xa vời.
“Tuy rằng chúng ta đã quen biết nhau một đoạn thời gian, nhưng từ trước đến nay tôi chưa tự giới thiệu về bản thân mình, nếu bắt đầu từ hôm nay cậu huấn luyện ở chỗ tôi, vậy tôi sẽ giới thiệu lại bản thân mình một lần nữa. Đi theo tôi.” Trần Bách Thất dẫn Tề Nhạc Nhân đi vào bên trong. Trước nay Tề Nhạc Nhân chưa đi vào mặt sau cửa hàng, cho nên khi cậu phát hiện nơi này thế mà còn có tầng hầm ngầm hơn nữa có tới mấy tầng, không nhịn được vốc một phen nước mắt đồng tình thật sâu cho tương lai chính mình.
“Tôi từng là quan chấp hành của phòng mê tín dị đoan Sở Thẩm Phán, chủ yếu phụ trách xử quyết kẻ tín ngưỡng ác ma, sau đó bởi vì liên quan đến việc bị thương mà không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm mang tính cường độ cao nữa, vì thế về hưu trước, bây giờ coi như làm nhân viên nửa tình báo.”
Thang máy dừng lại tầng ba dưới lòng đất, Trần Bách Thất dẫn Tề Nhạc Nhân đi ra, chỗ tầng ngầm lầu ba dưới lòng đất này lớn cỡ nửa sân bóng rổ, mặt đất trát xi măng, không có chướng ngại vật nào, không đến mức dọa người.
Tề Nhạc Nhân không quá ngạc nhiên, cậu vẫn luôn cảm thấy bộ dáng Trần Bách Thất rất quen thuộc với Sở Thẩm Phán, liên hệ tới việc cô ấy nắm giữ nhiều tin tức tình báo trong tay như vậy, liên lụy cùng Sở Thẩm Phán là điều nằm trong dự kiến.
“Trong Thế Giới Ác Mộng có nhiều người chơi như vậy, có đến hơn 20 năm thời gian mò ra một ít về phương pháp chơi trò này. Hôm nay nói đơn giản về ‘chức nghiệp’ này một chút.” Trần Bách Thất nói.
Tề Nhạc Nhân vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
“Thời điểm người chơi ở Tân thủ thôn sẽ nhận được một tấm thẻ kỹ năng, tấm thẻ kỹ năng này không phải đưa ra một cách tùy tiện; hầu hết người chơi cuối cùng đều xoay quanh tấm thẻ kỹ năng này mà tạo ra phương thức chiến đấu cho riêng mình. Nói cách khác, thật sự lúc ban đầu tấm thẻ kỹ năng kia đã lựa chọn chức nghiệp phù hợp cho người chơi.”
“Lấy ví dụ Tân thủ thôn kia của cậu, rõ ràng bác sĩ Lã đi cùng cậu là một bác sĩ trị liệu, Tiết Doanh Doanh hiển nhiên là một tên cuồng chiến sĩ, còn cậu, bởi vì cơ sở thẻ kỹ năng của cậu vô cùng vi diệu, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có loại thẻ kỹ năng như vậy, cho nên chức nghiệp cơ bản của cậu không thể phán đoán.”
“Nhưng cũng không quan hệ, người chơi sẽ đạt được thẻ kỹ năng trong nhiệm vụ kế tiếp, hầu hết trong đó đều sẽ tuần hoàn theo quy luật riêng, chẳng hạn như một trị liệu rất hiếm khi rút được thẻ kỹ năng thuộc loại hình cuồng chiến sĩ. Nói cách khác, thẻ kỹ năng về sau đạt được, kỳ thực đều trên cơ sở của tấm thẻ kỹ năng đầu tiên, tiến hành cường hóa xoay quanh ‘chức nghiệp’ này.”
Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ, cho nên lúc sau cậu nhận được mấy tấm thẻ kỹ năng như Trời Mưa Thu Quần Áo, Cách Đấu Thuật Sơ Cấp hay Ác Ma Lễ Nghi… Bao gồm tấm thẻ Âm Thầm Quan Sát mới nhất này, kỳ thực là đều đang cường hóa chức nghiệp của cậu.
—— Thích khách.
“Tôi chỉ biết một ít về thẻ kỹ năng của cậu, nhưng cũng có thể đoán đại khái rằng, cậu là một thích khách.” Trần Bách Thất ôm cánh tay, cười khanh khách nhìn cậu: “Cho nên chúc mừng cậu, cậu cùng chức nghiệp với tôi. Bất quá cho dù đồng dạng là thích khách, cũng sẽ được chia thành nhiều loại khác nhau do tính cách và sở trường đặc biệt của mỗi người, dù sao thẻ kỹ năng của mỗi người là khác nhau. Nếu cậu tin tôi, có thể nói cho tôi biết thẻ kỹ năng hiện tại của cậu, tôi sẽ không tiết lộ với người khác.”
Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được Trần Bách Thất có lòng muốn dạy cậu, câu trả lời kế tiếp của cậu chính là mấu chốt, đương nhiên cậu có thể không nói, Trần Bách Thất vẫn sẽ huấn luyện cậu như cũ, nhưng cô sẽ không dốc lòng truyền thụ. Trần Bách Thất đây là... Trong đầu Tề Nhạc Nhân linh quang chợt lóe, cô ấy muốn tìm người nối nghiệp!
Không sai, Trần Bách Thất vào game từ rất sớm, cô ấy nói đã qua tám năm, điều này có nghĩa là cô ấy là một người chơi lâu năm có kinh nghiệm dày dặn, càng có nghĩa là, thời gian của cô ấy không còn nhiều nữa.
Trần Bách Thất xem trọng cậu, sẵn lòng chỉ dạy cậu, đối với một tân nhân còn đang bỡ ngỡ mới vào trò chơi chưa lâu mà nói quá quan trọng, Tề Nhạc Nhân thập phần cảm kích. Cậu không cảm thấy Trần Bách Thất có ác ý gì với mình, dù sao thực lực hai người chênh lệch ở trước mắt, Trần Bách Thất muốn giết cậu căn bản chỉ cần động tay mà thôi.
Nghĩ thông điểm này, Tề Nhạc Nhân một năm một mười báo thẻ kỹ năng của mình ra, ngay cả đạo cụ cũng nói.
Trần Bách Thất nghe xong nói: “Quả nhiên là thích khách. Kỹ năng dự cảm cơ bản cậu đã có, kỹ năng điều tra và ẩn núp cũng có, thậm chí còn có nửa tấm thẻ ngụy trang, hiện tại cậu còn thiếu một tấm thẻ kỹ năng chạy trốn và cường hóa sức mạnh chiến đấu —— cấp bậc Cách Đấu Thuật Sơ Cấp quá thấp, chờ cậu hoàn thành giai đoạn đầu huấn luyện có thể cầm đi bán.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu: “Ở phương diện sức chiến đấu, tôi rõ ràng cảm giác được điểm yếu. Không có thủ đoạn công kích hiệu quả, rất nhiều thời điểm tôi chỉ có thể áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận.”
Điều này cũng dẫn tới việc cậu ỷ lại quá nhiều vào SL Đại Pháp.
“Tuy rằng thẻ kỹ năng rất tốt, làm tăng cơ hội tồn tại cho tân nhân ở thế giới này, nhưng tôi không đề xướng cậu quá ỷ lại vào chúng. Thế Giới Ác Mộng là một thế giới siêu thực, có rất nhiều sự tình chúng ta căn bản không làm được trong thế giới hiện thực, nhưng ở chỗ này lại có thể làm được, nó cũng có hệ thống sức mạnh riêng của mình, nếu cậu muốn dung nhập vào trong sức mạnh hệ thống này, việc ỷ lại quá nhiều vào thẻ kỹ năng sẽ tạo thành trở ngại cho cậu. Nói đơn giản một chút, cậu muốn trở thành cao thủ cấp lĩnh vực, cậu nhất định phải từ bỏ thẻ kỹ năng.” Trần Bách Thất nghiêm túc nói.
“Cô nói sức mạnh hệ thống, là chỉ ác ma cùng giáo đình?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Đúng vậy, nhóm người chơi chúng ta nếu muốn đạt tới lĩnh vực cấp, tất nhiên sẽ đứng đầu một phương. Bởi vì cậu đã bị giết chóc chi chủng ký sinh trước đó, vốn dĩ tôi cảm thấy thuộc tính của cậu thiên về hướng ác ma, nhưng xem hiện tại, có lẽ cậu có khuynh hướng nghiêng về phía sức mạnh thần thánh bên này hơn.” Trần Bách Thất nói.
“Làm sao cô biết được?” Tề Nhạc Nhân khó hiểu hỏi.
Khóe miệng Trần Bách Thất cong lên, nhắm hai mắt lại, chờ lần nữa mở ra, kia đã là một đôi mắt đỏ như máu: “Sức mạnh thánh khiết trên người cậu đã biến mất, trước khi Maria đưa cậu trở về hẳn là đã tặng cho cậu một phần đại lễ đúng không?”
Tề Nhạc Nhân hồi tưởng cái loại cảm giác ấm áp thoải mái khi bị vô số quang điểm tín ngưỡng lực dũng mãnh tiến vào thân thể mình, yên lặng gật đầu.
“Kỳ thật ngoại trừ hai lực lượng hệ thống lớn này, Thế Giới Ác Mộng còn có rất nhiều lực lượng không thể tưởng tượng được. Ví dụ như, tôi rất ít khi dùng thẻ kỹ năng loại điều tra, bởi vì tôi từng học điểu ngữ từ một vị tiền bối, tuy không tính là quá tinh thông nhưng đối thoại cơ bản không thành vấn đề. Cậu có thể tưởng tượng một chút, tại một chuyến dã ngoại gặp phải sự việc tuyệt vọng trong rừng, đây chính là năng lực mạnh hơn bất kỳ một thẻ loại hình điều tra nào, dù sao cái này không có thời gian CD.”
Tề Nhạc Nhân tưởng tượng nếu ở rừng cây chính mình gặp phải một đối thủ như vậy trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu... Chim trong toàn bộ khu rừng này đều là đôi mắt của cô ấy, cô ấy có thể quan sát mỗi một kẻ thù trong suốt 24 giờ liền mà không cần thời gian CD, vòng qua bất luận nguy hiểm nào, thiết kế bẫy rập đối phó với bất cứ người nào mà cô ấy muốn đối phó. Điều này quả thực rất đáng sợ.
“Được rồi, trước nói mấy cái này, tôi sẽ kiểm tra các hạng mục năng lực của cậu một chút, bao gồm tố chất thân thể của cậu, sức phán đoán và trực giác, vv… Trước kiểm tra trực giác của cậu đi, muốn trở thành một thích khách ưu tú, không có trực giác siêu cường thì không thể được. Cậu bịt kín mắt đứng ở đó, rất nhanh, không đến một phút.” Trần Bách Thất chỉ huy nói.
Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn đi tới chỗ cô chỉ định, cầm lấy mảnh vải đỏ cô đưa cho che kín mắt, trước mắt tức khắc chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi: “Kiểm tra như thế nào?”
Thanh âm Trần Bách Thất từ phía trước truyền đến: “Rất đơn giản, tôi ném một ít phi đao về phía cậu, cậu dùng trực giác né tránh, trước khi ném tôi sẽ không nhắc nhở cậu.”
???
!!!
Này nào phải kiểm tra, cái này gọi là liều mạng thì có!
“Thu hồi Trời Mưa Thu Quần Áo đi, chỉ cho phép dùng một thẻ SL Đại Pháp thôi, miễn cho cậu chết thật.” Trần Bách Thất nhẹ nhàng vui sướng nói.
“Tiên Tri bảo tôi ít dùng nó.” Tề Nhạc Nhân yếu ớt kháng nghị.
“Ồ, vậy thì cậu không dùng cũng được, tôi sẽ cố gắng không nhằm vào điểm yếu hại.” Trần Bách Thất nói.
“….Hầy, tôi vẫn nên dùng thì hơn.” Tề Nhạc Nhân đầu hàng, nghĩ thầm dùng lúc này đây.
SL Đại Pháp được kích hoạt, thiết lập vị trí trước mặt làm điểm Save, Tề Nhạc Nhân nhìn một mảnh đỏ sẫm trước mắt, tim đập nhanh vì căng thẳng, trong lòng cậu đếm từng giây Đại pháp SL.
30, 29, 28...
Trần Bách Thất không có ra tay, cô đi lòng vòng —— Tề Nhạc Nhân không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhưng cậu có một cảm giác mãnh liệt, Trần Bách Thất đi vòng quanh bên người cậu... Cô đi bên trái...Ở phía sau cậu...
Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
Rõ ràng không có bất luận lời cảnh báo nào, cũng không có một chút dấu hiệu gió thổi cỏ lay, chỉ là trong đầu Tề Nhạc Nhân reo vang hồi chuông cảnh báo, cậu không chút nghĩ ngợi mà ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu cậu, xẹt qua khiến hai sợi tóc bay lên.
“Hử? Phản ứng không tồi.” Giọng Trần Bách Thất từ phía sau truyền đến, quả nhiên ở ngay sau lưng cậu!
Tề Nhạc Nhân đứng lên tiếp tục đọc giây: mười bảy, mười sáu, mười lăm...
Dưới chân!
Tề Nhạc Nhân đột ngột nhảy lên, phi đao nghiêng nghiêng phóng xuống phía dưới, ‘keng’ một tiếng cắm trên mặt đất.
Cho dù không bị ném trúng, Tề Nhạc Nhân vẫn cảm thấy chân hơi đau đau, đại khái đột ngột nhảy lên nên bị rút gân.
“Không sai.” Lúc này thanh âm ngay trên đỉnh đầu cậu!
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nghiêng người qua một bên, lăn trên mặt đất chừng ba bốn vòng, phía sau không ngừng vang lên tiếng ‘keng keng keng’, rõ ràng là vài thanh phi đao liên tiếp cắm vào nền xi măng. Cậu căng thẳng đến mức ngừng thở, cứ như thế trong một mảnh hắc ám dựa vào trực giác né tránh nguy hiểm trí mạng có ở mọi nơi, quả thực khiến tinh thần người ta hỏng mất.
Thời điểm đứng dậy lần nữa, Tề Nhạc Nhân quên mất đọc giây, giọng nói Trần Bách Thất từ phía trước truyền đến: “Được rồi, trước tới đây thôi.”
Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng thở ra, cả người từ trạng thái tập trung cao độ dần thả lỏng xuống, vươn tay gỡ mảnh vải che mắt ra. Kéo xuống mảnh vải, phía trước không có thân ảnh Trần Bách Thất —— chỉ có một con vẹt anh vũ trên mặt đất, dùng thanh âm Trần Bách Thất cười nhạo cậu: “Đồ ngốc.”
Tề Nhạc Nhân sững người đứng tại chỗ, một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau đâm vào ngực cậu, một đao xuyên tim. Chưa đầy 30 giây, SL Đại Pháp thành công.
Giọng nói Trần Bách Thất mang theo ý cười từ sau lưng Tề Nhạc Nhân truyền đến: “Đây là bài học đầu tiên dành cho cậu —— khi đối mặt với nguy hiểm, vĩnh viễn đừng thả lỏng cảnh giác quá sớm.”
****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook