Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
-
4: Pháo Hôi Thái Tử Phi 4
Edit: Tử Nguyên Nhi
Tuy rằng trong cốt truyện trò chơi Nhan tiểu thư đã từng mắng Giản Ngọc Nhi, nhưng Giản Ngọc Nhi là một nữ chính đơn thuần thiện lương, điểm này Nhan Nhất Minh cũng rất rõ ràng, Giản Ngọc Nhi mời Nam Cung Huyền tới Phù Ngọc sơn ngắm hoa thật là chỉ do trùng hợp.
Giản Ngọc Nhi một chút cũng không biết Nhan tiểu thư nguyên lai cũng mời thái tử tới ngắm hoa, nhưng dù tính như thế, nàng vẫn thay đổi sắc mặt.
Không còn cách khác, chỉ bởi vì Nhan Nhất Minh là tiểu thư Định Quốc Công phủ, Giản Ngọc Nhi là khuê tú đương triều Tể tướng, đều là thân phận phi phú tức quý, thường xuyên sẽ cùng phẩm trà trò chuyện "Hảo tỷ muội".
Cũng vì như thế, Giản Ngọc Nhi biết rõ cảm tình "Nhan Nhất Minh" đối với thái tử điện hạ có bao nhiêu sâu.
Nàng cùng thái tử cũng không quen biết, trước đó vài ngày thái tử tới tướng phủ tìm ca ca vô ý gặp được, lúc này mới lần gặp mặt này.
Tuy nói thái tử điện hạ thân phận cao quý, nhưng cách nói năng bất phàm tài hoa hơn người, ca ca lại là bạn chơi cùng thân cận nhất của điện hạ, Giản Ngọc Nhi một cô gái khuê phòng khuê tú sao có thể không sinh ra vài phần hảo cảm, huống chi thái tử đối đãi với nàng lại phá lệ kiên nhẫn sủng nịch.
Nhớ tới bộ dáng Nam Cung Huyền tuấn mỹ như vậy, mặt Giản Ngọc Nhi hơi hơi có chút đỏ nghĩ thầm, thiên chi kiêu tử như vậy, có ai không thích, dù tính là người được cầu thân đạp vỡ ngạch cửa như Nhan tiểu thư.
Giản Ngọc Nhi đắm chìm trong những ngày quen biết ngọt ngào cùng thái tử, thẳng đến đột nhiên quay đầu phát hiện, Nhan Nhất Minh người mà những ngày gần đây nàng cố tình quên đi, nàng đã đứng ở cách đó không xa như vậy, cặp mắt đẹp kia thẳng tắp nhìn bọn họ tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin tưởng.
Giản Ngọc Nhi sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nàng nhớ tới thời điểm đầu năm, lúc Nhan Nhất Minh cùng nàng chơi đùa có nói, đến mùa xuân tháng ba, nhất định phải mời điện hạ cùng đi Phù Ngọc sơn ngắm hoa.
"Nhan tỷ tỷ ta......", Giản Ngọc Nhi tâm loạn thành một đoàn, trơ mắt nhìn Nhan Nhất Minh từng bước một đi vào, dưới hoảng loạn vội vàng từ ghế đá đứng lên, "Ta, ta chỉ là......"
Ta chỉ là cái gì? Lời nói đến bên miệng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Nam Cung Huyền cũng không có dự đoán được Nhan Nhất Minh sẽ xuất hiện ở chỗ này, Nhan Nhất Minh vừa mới xuất hiện ở chỗ này, Nam Cung Huyền liền có chút không được tự nhiên, nhưng là quay đầu nhìn thấy Giản Ngọc Nhi đứng lên, gương mặt đẹp trắng bệch một mảnh.
Nam Cung Huyền đau lòng Giản Ngọc Nhi, nhìn Nhan Nhất Minh lạnh lùng nói, "Sao ngươi ở đây."
Giản Ngọc Diễn không ngăn lại Nhan Nhất Minh, lập tức sắc mặt hơi trầm xuống, Nhan gia tiểu thư tính tình quá mức tàn nhẫn, đặc biệt là liên quan đến Nam Cung Huyền thì càng không muốn sống, hai bước ba bước tiến lên hộ trước mặt Giản Ngọc Nhi nói, "Nhan tiểu thư, hôm nay là ta cùng với điện hạ tới đây ngắm hoa, thuận đường mang theo Ngọc Nhi lại đây."
Hộ Giản Ngọc Nhi trong tâm, biến Nhan Nhất Minh trở thành hồng thủy mãnh thú.
Nhan Nhất Minh đến gần bước chân cứng lại.
Nàng nhìn Giản Ngọc Hàm một cái, ánh mắt thanh triệt thông thấu, khóe môi lộ ra một mạt trào phúng, "Giản công tử cho rằng ta muốn làm cái gì?"
Giản Ngọc Diễn chợt nhớ tới lý do vừa nãy mình đã ngăn nàng ở bên ngoài, lại nhìn Nhan Nhất Minh cũng không động tác, trong lúc nhất thời có chút nan kham.
Nhan Nhất Minh cũng không muốn cùng Giản Ngọc Diễn nói cái gì, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm giờ phút này bao phủ cảm tình quá mức phức tạp, đại khái là bởi vì muốn cười những lời này Nam Cung Huyền, nhưng cuối cùng cảm thấy khổ sở, thế cho nên cười cũng cười không nổi, con ngươi thanh triệt nhìn chăm chú vào Nam Cung Huyền chậm rãi nói,
"Nơi này cũng không phải là hoàng gia tư uyển, ta vì sao không thể ở chỗ này."
Nam Cung Huyền ngẩn ra, lấy hiểu biết của hắn đối với Nhan Nhất Minh, hôm nay đụng phải hắn cùng nữ tử khác đơn độc ở chung, đặc biệt là sau khi cự tuyệt nàng, chắc chắn nàng sẽ giận tím mặt, trước tiên sẽ kêu đánh một phen đối với nữ tử bên người hắn, cho nên lúc này mới sẽ theo bản năng lạnh giọng uốn lui Nhan Nhất Minh.
Chỉ là hôm nay Nhan Nhất Minh, lại không như trong tưởng tượng của mình, nàng không có tức giận, không có lạnh lùng sắc bén, mà là bình tĩnh như là một đầm nước.
Cũng không phải là bộ dáng ương ngạnh ngày thường, trái lại Nam Cung Huyền mất đi vài phần chán ghét, "A Minh, cô không phải ý tứ này."
Nhan Nhất Minh ngước mắt nhìn Giản Ngọc Nhi đang sợ hãi cười như không cười, "Kia điện hạ là có ý tứ gì a, chẳng lẽ điện hạ cho rằng ta là biết được ngài cùng Giản tiểu thư ở chỗ này nên cố ý tìm tới?"
Nam Cung Huyền mím môi, hắn xác thật nghĩ như vậy.
Nhưng nghĩ lại, Nhan Nhất Minh sao có thể biết.
"Ta còn không có bực này bản lĩnh", Nhan Nhất Minh rũ mắt bình tĩnh nói, "Ta sớm đã nói với điện hạ hôm nay muốn đi Phù Ngọc sơn ngắm hoa, điện hạ thất ước, nhưng điều này chưa từng ảnh hưởng việc ta tới nơi đây ngắm hoa.
Nhưng trái lại điện hạ nói với ta hôm nay cùng Giản công tử có chuyện quan trọng trò chuyện với nhau, Giản công tử nói điện hạ công vụ quấn thân sớm đã trở về Đông Cung, nhưng ngài vì cái gì lại ở chỗ này."
Nam Cung Huyền không vui nhất là khi có người chất vấn hắn, nhưng Nhan Nhất Minh lần này không hề có bộ dáng hùng hổ doạ người, dù sao cũng là chính mình thất ước trước, chuẩn bị giải thích một hai đã nghe Nhan Nhất Minh nói, "Là ta vượt quá, điện hạ coi như cái gì cũng chưa nghe được đi."
Nam Cung Huyền ngạc nhiên, nhìn Nhan Nhất Minh, trong lúc nhất thời không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Nhưng trái lại Giản Ngọc Nhi biết được Nhan Nhất Minh nguyên lai cùng Nam Cung Huyền sớm có ước định, hoảng loạn thất thố không dám nhìn Nhan Nhất Minh mà vội vàng mở miệng giải thích, "Nhan tỷ tỷ ta không biết ngươi cùng điện hạ đã sớm......"
Nghe được Giản Ngọc Nhi nói, Nam Cung Huyền đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Tuy nói kinh thành mỗi người đều biết được Nhan gia tiểu thư ái mộ hắn, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới thật muốn cưới Nhan Nhất Minh làm thái tử phi, Giản Ngọc Nhi vừa nói lời này, quả thực giống như là mình cùng Nhan Nhất Minh đã có cái gì.
Hắn là thái tử, muốn cưới ai liền cưới, Nhan Nhất Minh là cái gì?
Lập tức có chút không vui đối với Giản Ngọc Nhi, "Việc này ngươi không có lỗi."
"Đúng vậy", Nhan Nhất Minh gật gật đầu quay đầu nói với Giản Ngọc Nhi, "Ta tuy mời điện hạ, điện hạ lại chưa đáp ứng ta, điện hạ thích ai hay không thích ai đều là ý nguyện của điện hạ, ta chưa bao giờ là người của điện hạ, Giản tiểu thư cần gì phải giải thích."
Nhan Nhất Minh trước kia đều kêu Ngọc Nhi, hiện giờ xưng hô nàng Giản tiểu thư.
Giản Ngọc Nhi thân mình lắc lư, Giản Ngọc Diễn một tay đỡ Giản Ngọc Nhi, cúi đầu nhìn Giản Ngọc Nhi gấp đến mắt ngấn nước muốn nói gì, lời nói đến bên miệng rồi lại trầm mặc.
Cái trường hợp này hắn không tiện nhúng tay, cũng không muốn nhúng tay.
Nam Cung Huyền nhăn mi.
Bởi vì Nhan Nhất Minh chưa bao giờ nói qua lời như vậy.
Nàng vĩnh viễn đều là bá đạo lại không thể hiểu được mà tuyên thệ chủ quyền, làm hắn phiền đến không chịu được.
Hắn trước nay cũng không nghĩ tới để Nhan Nhất Minh chân chính cùng mình có quan hệ gì, nhưng đương Nhan Nhất Minh nói như vậy, Nam Cung Huyền lại không có nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, mà ngực cứng lại, có chút chua xót cùng bực bội nói không nên lời.
Giản Ngọc Nhi lại chỉ cho Nhan Nhất Minh tức giận, trong lòng tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn đánh bạo giải thích, "Nhan tỷ tỷ, hôm nay việc này là chúng ta không phải......"
"Đương nhiên là các ngươi không phải", Nhan Nhất Minh đạm đạm cười nói, "Chẳng lẽ còn có thể là ta?"
Đầu quả tim Giản Ngọc Nhi run lên tức khắc câm miệng, khóc càng lê hoa đái vũ.
Giản Ngọc Diễn muốn thay muội muội nói chuyện, nhưng là đối diện con ngươi Nhan Nhất Minh lạnh nhạt, rốt cuộc còn có chút lương tri không có mở miệng.
Nhất thời ba người đều im lặng, Nhan Nhất Minh nhìn thẳng mắt Nam Cung Huyền, "Điện hạ không muốn cùng ta du hồ thì cự tuyệt là được, hà tất đáp ứng ta để lòng ta tràn đầy vui mừng chờ nhiều ngày như vậy lại tự nhiên trống trơn, còn soạn ra những lý do hoang đường đó lừa gạt ta, nhiều năm như vậy điện hạ đối với ta hờ hững ta có từng oán ngươi chưa."
"Cô không phải cố ý lừa ngươi", Nam Cung Huyền nói.
Từng lời Nhan Nhất Minh nói đập vào ngực, từng câu từng chữ làm người ta khó chịu nói không ra lời, Nam Cung Huyền nhớ tới nhiều năm như vậy, mặc kệ đối với người khác như thế nào Nhan Nhất Minh cũng chưa từng đối với hắn có một tia tính tình, hiện giờ nàng cắn hàm răng lên môi làm gương mặt nàng càng thêm trắng bệch, cũng không như bộ dáng ương ngạnh ngày thường, mà càng thêm vô số thương tiếc.
Nam Cung Huyền mềm lòng, hắn phóng thấp thanh âm cùng Nhan Nhất Minh trầm giọng giải thích, "Chỉ là Ngọc Nhi hôm nay vừa vặn cũng muốn tới Phù Ngọc sơn này, cô chỉ có thể chọn một."
Nhan Nhất Minh dùng sức cắn lưỡi, đau đớn kém chút nữa làm hai mắt nàng đẫm lệ doanh tròng.
Từ lúc bắt đầu liều mạng xây dựng không khí khổ tình, thiếu chút nữa bởi vì những lời Nam Cung Huyền mà băng, giải thích này thật sự còn không bằng không giải thích.
Lúc trước xem trị số EQ 22 thẻ bài Nam Cung Huyền, Nhan Nhất Minh cảm thấy có chút thấp, hiện giờ xem ra, cho hắn 22 thật sự đều có chút cao.
Trộm ngắm Giản Ngọc Diễn một cái, Giản Ngọc Diễn quả nhiên bị lời Nam Cung Huyền này làm khiếp sợ, ai có thể nghĩ đến Nam Cung Huyền nói trắng ra như vậy, gọn gàng dứt khoát kéo thù hận cho Giản Ngọc Nhi, này quả thực chính là khiêu chiến cực hạn của Nhan Nhất Minh.
Giản Ngọc Diễn hơi có chút bất an liếc nhìn Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh vừa vặn bởi vì một ngụm tự cắn mình kia, hiện tại đau mà liên tiếp rơi nước mắt, ở ba người Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Diễn Giản Ngọc Nhi xem ra, chỉ cho rằng nàng là bởi vì những lời này Nam Cung Huyền.
Nhan Nhất Minh cố nén đau, hai mắt đẫm lệ mông lung trào nhiên cười nói, "Nguyên lai điện hạ cùng giai nhân có ước, cho nên lúc này mới buông tha ta, Giản tiểu thư quốc sắc thiên tư tính tình dịu dàng, đích xác so với ta tốt hơn rất nhiều, điện hạ thích nàng cũng là theo lý thường.
Thôi, hôm nay là ta quấy rầy điện hạ cùng Giản tiểu thư Giản công tử, ta phải đi về, nơi này phong cảnh cực mỹ, điện hạ cùng Giản tiểu thư chậm rãi ngắm cảnh."
Nói xong lời cuối cùng, quay đầu bứt ra rời đi, đi theo bên người Nhan Nhất Minh Lục Mi vừa tức vừa khiếp sợ trừng mắt nhìn Giản Ngọc Nhi một cái rồi mới dậm chân đuổi theo thân ảnh Nhan Nhất Minh.
Đảo mắt thân ảnh chủ tớ hai người liền biến mất, Nam Cung Huyền nhìn thân mình Nhan Nhất Minh đơn bạc càng ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy, trong lòng một trận bực bội nói không nên lời.
Nam Cung Huyền chưa từng dỗ nữ nhân, hắn chưa bao giờ có buông tự tôn đuổi theo người nào, càng không cảm thấy Nhan Nhất Minh này vừa đi sẽ là thật sự đi.
Cho nên lúc Nhan Nhất Minh thân ảnh càng ngày càng xa, hắn cũng chỉ hơi hơi nhíu mày, cuối cùng không có động tĩnh.
Chỉ là trong lòng như là bị cái gì nắm chặt, cuối cùng không có một chút tâm tình ngắm hoa.
Giản Ngọc Nhi sau khi Nhan Nhất Minh rời đi hoàn toàn như là thoát lực mềm xuống, Nam Cung Huyền đứng ở bên người nàng, thuận thế đem người đỡ lấy, chỉ thấy Giản Ngọc Nhi nức nở nói, "Nhan tỷ tỷ nhất định hận chết ta, ta, ta muốn cùng Nhan tỷ tỷ nói rõ ràng......"
Muốn đuổi theo đi lên nhưng chân mềm, căn bản đi không được một bước.
Nàng tất nhiên là không dám làm Nam Cung Huyền đuổi theo, chỉ có thể dùng sức phe phẩy cánh tay Giản Ngọc Diễn, "Nhan tỷ tỷ bên người nha đầu hay bà tử gì cũng không có, ca ca ngươi đưa nàng trở về......"
Giản Ngọc Diễn đỡ Giản Ngọc Nhi đến ghế đá sờ sờ đầu nàng, "Ngươi không nói ta cũng sẽ đi."
"Ta......!Ca ca ngươi cùng Nhan tỷ tỷ nói, không phải như nàng nghĩ, ngày mai ta đi Định quốc phủ tìm nàng......"
Giản Ngọc Diễn đơn giản đáp ứng rồi, sai người chiếu cố Nam Cung Huyền cùng Giản Ngọc Nhi, chân dài bước ra vài bước biến mất sau tùng hoa đào.
Giản Ngọc Nhi khóc hồi lâu, bọn nha hoàn bởi vì Nam Cung Huyền ở đây cũng không dám tiến lên an ủi, Giản Ngọc Nhi khóc lóc một hồi không ai dỗ, dần dần ngừng tiếng khóc.
Ngẩng đầu thấy khuôn mặt tuấn tú Nam Cung Huyền nhìn không ra một tia biểu tình, nhẹ nhàng hô một tiếng "Thái tử ca ca."
Nam Cung Huyền mới hồi phục tinh thần lại, có chút không thế nào nghiêm túc ừ một tiếng.
Giản Ngọc Nhi nắm khăn tay thật chặt, tiện đà thấp giọng nói, "Ta cùng với Nhan tỷ tỷ quen biết nhiều năm, nàng......!Thật sự rất thích ngươi......"
Nam Cung Huyền mày nhíu lại, không nói gì.
Giản Ngọc Nhi dừng một chút lúc này mới tiếp tục, "Ngày mai ta đi Định Quốc Công phủ cùng Nhan tỷ tỷ nói rõ ràng.
"Không cần, việc này cùng ngươi không quan hệ", đại khái là phát hiện ngữ khí mình quá lãnh dọa tới Giản Ngọc Nhi, lúc này mới đem ngữ khí chậm lại một ít, "Ta nói không cần lại quản việc này, sắc trời tối rồi, Tứ tân, đưa Giản cô nương hồi phủ."
Giản Ngọc Nhi tiếp nhận áo choàng nha hoàn đưa qua, phóng tầm mắt qua, mãn nhãn ửng hồng, sắc trời như cũ còn rất sáng, Nam Cung Huyền vẫn ngồi ở chỗ kia uống trà.
Sắc trời nơi nào tối sầm đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook