Hoàn Mỹ Ảo - Mặt Nạ - Hoa Minh Tuyết
C7: Hoàn Mỹ Ảo (mặt Nạ) 6 Hoa Minh Tuyết




Ep 60: Lẩn quẩn

-"Cô nương, ngươi chuẩn bị xong chưa, đã đến giờ bắt đầu buổi tiệc" Một cái tiểu nữ tử chừng mười ba mười bốn tuổi lanh lẹ nhỏ giọng nhắc nhở.

-"Ân, đợi ta một chút" Bên trong phòng trúc vang lên nhẹ nhàng phiêu dật thanh âm, như làn gió nhẹ thổi qua làm người ta tươi mát.

Kẽo kẹt tiếng cửa mở ra, bước ra ngoài là một cái mảnh mai nữ tử, dáng người yểu điệu, phu yếu nõn nà, thanh tú ngũ quan mang theo thoát tục cảm giác, mặc dù không tính khuynh thành khuynh quốc nhưng đủ làm người ta tâm động.

Nàng mặc một thân lục y váy dài, hòa cùng thanh nhã màu sắc của trúc, gợi lên một chút nhược liễu phù phong.

Tiểu nữ tử nhìn nàng đáy mắt kinh ngạc thoáng qua, sau đó nhanh nhảu đi phía trước, dẫn dắt đường "Tranh cô nương, thỉnh"

Đây cũng là lần đầu tiên lục y nữ tử rời khỏi nơi ở của mình, mọi thứ mặc dù đối nàng không quen, nhưng nàng tâm bất động, mắt tĩnh, nói đúng hơn là mọi thứ xung quanh căn bản không lọt vào mắt của nàng.

Nghe nói đây là sáu năm một lần Tiên Cốc tổ chức tiệc rượu, những người có thiếp mời mới có thể được dự, thưởng trà, uống rượu, xem vũ là những tiết mục chính, nghệ nhân được hiến vũ phải được thẩm định mới có thể biểu diễn, tóm lại những người đến diễn đều là những người có tư chất nhất định.

Bất quá nếu khách mời có người muốn biểu diễn, sẽ được thông qua bước này, trực tiếp lên đài biểu diễn góp vui.


Tỳ nữ dẫn nàng đến liền rời đi, lúc này thức ăn đã được bày sẵn, mọi thứ được trình bày giống như một buổi tiệc buffet thời hiện đại, nếu muốn ăn bất cứ món gì, có thể tự ý đến lấy một ít bỏ vào đĩa, thức uống cũng vậy.

Đảo mắt một vòng quanh rộng lớn sân, rất nhiều nhân lượn lờ tán gẫu, nam nữ cười khúc khích, nữ nhân cười duyên, nam nhân cưa cẩm, mọi thứ làm cho nàng có cảm giác quen thuộc.

Tranh tìm một góc đứng, bất quá bụng lại cô lỗ gọi, cuối cùng nàng đành phải nhấc chân đi tìm thực.

Thức ăn cơ bản phong phú cùng tinh xảo vô cùng, lấy thực vật làm chủ đạo, đầu óc lóe lên thông tin nhiều dược thảo, chứng tỏ này đó đồ ăn toàn bộ lấy tốt cho sức khỏe vì dẫn, đây cũng là một điều đặc biệt mà nàng thấy được từ nơi này, nội tâm không thể không tán thưởng Trác Bách Du.

Nghĩ tới Trác Bách Du, Tranh nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy thân ảnh của hắn, lòng có một chút không rõ cảm xúc. Nàng ghét cảm giác một mình.

Tìm kiếm đỏ mắt mới thấy được một đĩa thịt luộc, phải là thịt luộc chứ không phải cầu kì gì khác, Tranh mới lấy đũa gắp lấy, chỉ là thịt luộc có vẻ đắt hàng lắm, vừa chạm vào liền bị một cái người khác cướp không thương tiếc. Hai người tranh chấp cuối cùng miếng thịt rơi xuống đất.

-"Ngươi dám cùng ta tranh thức ăn" Nàng còn chưa lên tiếng đã nghe thấy nam nhân ngạo nghễ thanh âm vang lên, chỉ một tiếng nói cũng biết được hắn là một cái tính tình khó chiều.

-"Ta lấy trước" Tranh lạnh nhạt lên tiếng, thanh âm nghe ra một tia không kiên nhẫn.

Nam tử lúc này mới ngước đầu, ánh mắt hắn từ giận dữ rất nhanh chuyển sang kinh ngạc khác thường.

Hắn ghét bỏ ra tiếng "Hôm nay đúng là ra đường không xem lịch, đụng đến tử nữ nhân".

Tranh là lần đầu gặp hắn, hai người tình huống hiện tại mặc dù không quá tốt xem, nhưng cũng không phải đủ làm hắn khó chịu đến độ như vậy đi. Nàng cũng không thèm so đo với hắn, bỏ đi hướng khác.


Tranh vừa xoay người, nam tử nọ đột nhiên nắm lấy nàng bả vai xoay ngược lại làm nàng đối diện với hắn, hắn nghiêm trọng cảnh cáo nàng "Yêu nữ, tốt nhất đừng chạm vào hoàng huynh của ta, bằng không đừng trách ta xuống tay độc ác".

Tranh nhìn hắn lam sắc con ngươi hiện lên dày đặc lạnh lẽo sát khí, trong lòng chắc chắn trước đây hai người từng có quen biết, lại là kẻ thù không đội trời chung. Nàng nhạt nhẽo liếc hắn một cái "Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi hoàng huynh, căn bản không nhớ rõ" Nàng đem hắn thủ gạt xuống tiếp tục "Ta cùng ngươi trước đây thù oán, ta cũng không nhớ, nếu ngươi muốn tiếp tục day dưa ta, đừng trách ta không thủ hạ lưu tình".

Dạ Liễu Vô Ưu nghe xong nàng đáp trả, khóe môi độ cong lãnh liệt "Ngươi đừng vờ vịt ngoạn mất trí nhớ trò chơi cùng ta, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có hóa thành gì, có nhớ hay không, ta nhất quyết đem ngươi thân bại danh liệt".

-"Ngươi... Hảo, ta sẽ chóng mắt mong chờ" Tranh xem thường hắn cuồng vọng xoay người đi trước, chỉ quan tâm đến lấp đầy bụng nàng, bỏ qua hắn tồn tại.

Dạ Liễu Vô Ưu hai tay nắm thật chặt, móng tay kháp vào da thịt biểu thị hắn tức giận cùng khó chịu.

Hắn không biết như thế nào nàng không nhớ rõ hắn, hắn không biết như thế nào nàng đến được nơi này, nhưng hắn nhất quyết không cho nàng cùng hoàng huynh gặp lại.

-"Vô Ưu, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm" Dạ Y Phí Hào không biết từ lúc nào xuất hiện tại hắn bên cạnh, lên tiếng.

Dạo gần đây Dạ Liễu Vô Ưu tâm trạng cực kỳ không tốt, vì thế Dạ Y Phí Hào mới mang hắn đi nơi này đổi gió, nào ngờ hiện tại lại phát hiện tâm trạng hắn tệ hơn đâu.

Dạ Y Phí Hào nhìn về hướng Dạ Liễu Vô Ưu đang trông theo, phát hiện một cái quen thuộc bóng dáng, bất quá hắn cho rằng hắn là đang hoa mắt.


-"Ta không sao, hoàng huynh đừng lo lắng" Dạ Liễu Vô Ưu có lệ hồi đáp, thu hồi tầm mắt, sắc mặt thả lỏng một chút.

Dạ Y Phí Hào rút trong tay áo ra một cái khăn tay giúp Dạ Liễu Vô Ưu băng bó, sau đó mang Dạ Liễu Vô Ưu đến hướng đối diện, mất hút trong bóng đêm.

-"Hoàng đệ, ngươi là tâm động đi" Hắn như trêu đùa hỏi.

-"Hoàng huynh, ngươi nghĩ nhiều" Dạ Liễu Vô Ưu giãy đành đạch phản pháo, nhưng là càng phản bác sắc mặt lại càng hồng nhuận vì tức giận, trong mắt người nhìn lại càng giống có gian tình.

-"Nếu ngươi thích nàng, ta sẽ giúp ngươi" Dạ Y Phí Hào nói.

-"Hoàng huynh, đừng đùa" Dạ Liễu Vô Ưu tâm tình khó chịu đáy mắt hé ra ngoan lệ "Ta không thích nàng mà là căm ghét nàng, nếu không phải nàng có giá trị, ta sẽ một đao giết chết nàng".

Một cái sắc nhọn ám khí lạnh lẽo bay đến lục y thân ảnh, chỉ thấy nàng nhanh như cắt thủ ngọc vươn lấy, nhanh chóng bắt gọn.

Bóng đen thoăn thoát rời khỏi tiệc tối đến một cái núi giả vắng lặng, Tranh cũng theo đuôi đi đến, trạm chán một cái yêu nghiệt chính hiệu nam tử.

Nam tử một đôi hổ phách tròng mắt yêu diễm, mày liễu phong tình, tinh xảo mũi, anh đào môi, hạt dẻ da thịt tô điểm hắn khỏe mạnh, không hề nhu nhược; tai nhỏ hé ra kim sắc lấp lánh ngọc thạch hòa lẫn vương giả khí phách, lười nhác thần sắc ngã nghiêng câu dẫn, lõa lồ câu dẫn.

Vương Lan Lăng hướng nàng yêu nghiệt cười, hổ phách con ngươi mang theo mê hoặc "Đại tiểu thư, à không Phong Nha Họa, cũng không đúng, mỹ nhân ta rất nhớ ngươi a". Hắn nói hoàn liền áp sát nàng mặt, bộ dạng muốn xích lõa hôn nàng, cắn nàng nuốt vào bụng.

-"Tao nam nhân, tránh ra" Tranh lạnh lùng đạo "Ta không quen ngươi".

Nam nhân chu môi thầm oán, bất quá lại cười khúc khích "Mỹ nhân, ngươi đừng quên ta là cái dạng gì ngươi, ngươi căn bản không thể thoát khỏi mắt ta".


Tranh mặt đối mặt với hắn, còn thật sự "Ngươi nói gì, ta không hiểu".

Vương Lan Lăng cười, hồ ly mắt thoáng chốc trở nên xảo nguyệt, lại đối nàng mê ly trạng thái hiện ra "Mỹ nhân, ngươi thật đáng yêu đâu, lần trước cùng ngươi đàm vũ khí có hoàng huynh, vì thế ta không thể thể hiện tình cảm cùng ngươi, hiện tại, ta mới có thể chân chính nói chuyện với ngươi, bày tỏ với ngươi". Hắn nói xong còn chớp chớp mắt.

Nàng nhìn hắn vẻ mặt ghét bỏ, kiểu như muốn hắn tránh xa nàng, nhưng là nam nhân vờ như không hiểu, cố ý tiến sát, cuối cùng Tranh bị dồn đến chân tường, không thể nhúc nhích, nàng chống mắt đối diện hắn "Ta không biết ngươi nói cái gì".

-"Thật không, mỹ nhân ta có chuyện muốn nói với ngươi a" Vương Lan Lăng ngọt ngấy lên tiếng, trầm thấp âm thanh cực kỳ mê người.

-"Chuyện của ngươi không liên quan đến ta" Nàng muốn rời đi.

-"Tố Văn Ân cưới thê" Vương Lan Lăng bình thản buông xuống một câu, sau đó thấy Tranh đứng lại, hắn hổ phách con ngươi mang theo ý cười trong suốt "Ta sẽ giúp mỹ nhân ngăn cản, bất quá ta muốn mỹ nhân giúp ta một chuyện".

-"Ngươi nói" Tranh quay đầu liếc trắng hắn một cái, lạnh lùng lên tiếng.

-"Quả nhiên mỹ nhân không dễ bị mất trí nhớ như vậy, ta chỉ cần phương Bắc nhỏ bé thổ địa" Vương Lan Lăng tựa tiếu phi tiếu đạo.

-"Ta đáp ứng ngươi, bất quá ta cũng cần ngươi giúp một chuyện" Tranh (nói đúng hơn là Phong Nha Họa) yêu cầu.

Vương Lan Lăng gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói, hắn nghe "Mang bản đồ một phần quỷ cốc cho ta".

Vương Lan Lăng nghe xong meo meo cười, cuối cùng cũng là đáp ứng "Hảo".

Hình ảnh chợt chuyển, Phong Nha Họa hiện tại đứng đối diện một cái lãnh như băng nam tử, ma cà rồng một dạng ẩn sâu trong bóng đêm, ở hắn toát ra băng hàn làm người đến gần hắn đều phải đóng băng một phần, màu xanh lục mái tóc rối tung, hắn thon dài mà đứng, vương giả khí toát ra cự nhân tới gần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương