Hoàn Khố Nhiếp Chính Vương Phi
-
Chương 9: Người ngồi ngoài xem diễn
“Cha, ngài làm sao vậy? Tức
giận sẽ hại thân nha, nếu mà để thân thể Ngài bị tổn thương.Thì Ngài nói thử
xem, cái Phủ Tả tướng to lớn này mà không còn cái vị đường đường chính chính
được gọi là gia chủ nữa thì phải làm thế nào bây giờ?” Quân Khanh lạnh
lùng liếc nhìn người đang ngồi ở trên cao kia, đối với mấy câu nói lúc
nãydường như không hề nghe thấy, chẳng thèm để ý mà đi vào trong phòng
chính.
Chẳng qua khi nàng nhìn vào bên trong, ánh mắt liễm diễm hơi đảo qua mọi người ở đây, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia châm chọc nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
“Vô liêm sỉ!” Diệp thừa tướng sau khi nghe xong thật sự giận dữ, đập bàn đứng lên, ánh mắt như phun lửa mà trừng Quân Khanh. Đừng tưởng rằng hắn không biết là nàng đang nguyền rủa cha đẻ của chính mình chết sớm một chút! Nghịch nữ này quả thật là đánggiận mà!
“Ai yêu, lão gia! Đây không phải là cái thứ vô sỉ sao? Nói chuyện luôn luôn không không biết điểm dừng, ngài còn tranh luận với thứ bỏ đi này làm gì?” Tam di nương nhìn thấy Diệp thừa tướng đang nổi nóng, lập tức chạy lại phụ họa.
Đối với này đứa con gái này, chỉ cần một câu nói thôi cũng sẽ làm cho lửa giận của lão gia bóc lên, từ trước giờ nàng đều rất thích nghe ngóng.
“Nương, người sao lại nói như vậy! Thất muội của chúng ta thế nhưng có rất nhiều thủ đoạn đấy! Chỉ cần nhìn bộ dạng của muội ấy như thế cũng biết được là nửa đêm lén đi ra ngoài gặp mặt gian phu rồi, hừ, này bộ dáng hồ mị như vậy cũng không thèm soi gương mà dám đi ra ngoài! Thực sự là vứt hết mặt mũi Phủ Tả tướng chúng ta mà!” Diệp Thanh Lan căm giận bất bình nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Khanh chỉ hận không nhìn ra một cái lỗ thủng trên người nàng.
“Đúng ah! các ngươi cũng không phải không biết tính tình của Thất muội muội, ngày ngày không phải đều ở thanh lâu sở quán, thì cũng là đỗ phường tửu lâu hỗn độn đến tối mịt mới trở về sao? Nhiều năm như vậy, Phụ thân cũng đã vì Thất muội mà đau lòng, trước đây đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Chuyện ngày hôm qua đã làm cho chúng ta trở thành tâm điểm cho thế nhân nhìn vào, hiện giờ đã gây náo động cả kinh thành. Thất muội muội, ngươi nói xem chúng ta làm thế nào mới tốt đây?”
Gương mặt tròn tròn đó của Diệp Phù Dung, cùng với một đôi mắt to tròn ngây thơ lóe lóe lên. Dáng dấp vô cùng khéo léo, giúp cho lời nói đó lại càng giống như là vô tình mà thốt ra, nhưng bên trong lại cố tình gây xích mích ly gián. Aii..! xem ra lại là một đóa Bạch Liên hoa!
“Nghịch nữ! Những lời đồn đãi về Phủ Tả tướng hiện giờ đã huyên náo khắp Thiên Diệu đế kinh, cả thành đều sôi sùng sục. Bổn tướng bây giờ muốn nhìn một chút xem ngươi còn có lời gì để giải thích với ta! Bằng không thì chờ gia pháp hầu hạ đi!” Diệp thừa tướng càng nói càng tức giận, có thể nhìn thấy sắc đang trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước.
***Nghe đến đó, vốn đang thờ ơ không thèm động tâm, đột nhiên chân mày Quân Khanh nhíu lại. Ở thời cổ đại thì lời đồn đại gì mà có thể mãnh liệt đến trình độ này? Làm cho Diệp thừa tướng người mà trước đây nhiều lần chẳng thèm quan tâm đến mình, thậm chí có thể nói là dung túng, lại có thể nổi giận như thế?
Nhớ lại thật kỹ, hôm qua ở bên ngoài mình ngoại trừ nhìn trộm mỹ nam tắm, ở cái thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn so với sinh mệnh thì mình cũng chưa có làm ra chuyện gì khác người. Mà lời đồn đãi? ngoại trừ có người cố tình điều động, thì tạm thời cũng không nghĩ ra được cái gì khác.
Nghĩ đến đây, Quân Khanh chỉ cảm thấy ở trong này nhất định có cái gì đó không đúng, nhưng mà không đợi cho nàng tỉ mỉ suy nghĩ lại, thì người vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng Diệp Thanh lan đã lên tiếng “Phụ thân! Ngài nhìn dáng dấp Thất muội muội một chút xem! Muội ấy có thể nói rõ được cái gì với ngài? Không phải Phù Dung tỷ cũng đã nói rồi đó, muội ấy là một người con gái không biết liêm sỉ hay sao? Chẳng những thay hay đổi thất thường, còn cùng cái tên tiểu quan rác rưởi ở thanh lâu kia dây dưa không rõ, lại còn dính dáng đến Dạ Ưng thống lĩnh, mà ngay cả một đứa bé ăn xin ở ven đường muội ấy cũng không chịu buông tha!”
Chà chà, Quân Khanh vừa nghe Diệp Thanh Lan nói lời này, ánh mắt hơi híp lại hướng về phía nàng ta, hoàn toàn là một bộ dáng lưu manh. Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh Lan vì thế mà trở nên giận dữ và xấu hổ, tâm trạng thật đúng là không nhịn được vui vẻ
Đây đúng là không sợ đối thủ giống như thần mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Diệp Thanh Lan nói như thế đơn giản là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, ai ngờ dầu chưa dội lên tới trên, thì đã đem cái mông của mình đốt cháy trước.
Lời đồn đãi này sở dĩ lan truyền rộng rãi như thế, đơn giản là vì có một hai nhân vật chủ chốt ở bên trong. Một cái tiểu quan trong thanh lâu, một tên ăn mày ở lề đường, Diệp thừa tướng dĩ nhiên là không thèm để ý, xem như hắn không cần động tay, cũng chỉ cần một câu nói, là có thể đem những chuyện này chặn lại.
Thế nhưng Thất tiểu thư Phủ Tả tướng lại cùng Dạ đại hộ vệ Dạ Ưng thống lĩnh Phủ Nhiếp chính vương một mực dây dưa, chuyện này lập tức không còn là chuyện thường. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần Quân Khanh nữ nhi này của hắn thật sự cùng người kia kéo lên điểm quan hệ. Mặc kệ là như thế nào, hắn đều không tiện hành động. Thế nhưng Diệp Thanh Lan lại đem chuyện này nói huỵch toẹt ra, thì Diệp thừa tướng mà không nổi trận lôi đình mới là lạ!
Đương nhiên, mũi nhọn này thế nhưng không thể về phía mình, nên sẽ phải đổi sang hướng khác.
“Ngươi câm miệng lại cho bổn tướng! Tam di nương ngươi nhìn một chút xem ngươi dạy con gái như thế nào! Uổng cho nàng thân là đại gia khuê tú, ngay cả mấy câu nói như thế cũng nói ra được! Theo ta thấy, nàng ta nên cẩn thận mà quỳ gối Từ Đường, tự suy nghĩ mấy ngày đi!” tiếng nói Diệp thừa tướng vừa dứt, trong tròng mắt Diệp Thanh Lan đã chứa đầy nước mắt, biểu hiện tràn ngập không thể tin được.
Mình đã làm sai cái gì? Phụ thân đại nhân lại vì cái tiểu tiện nhân kia mà đối xử với mình như thế?
Diệp Thanh Lan không cam lòng, quay đầu lại nhìn mẫu thân nàng, ánh mắt như muốn cầu cứu. Nhưng ai cũng không ngờ đến, mẫu thân nàng lại cực kỳ bất mãn liếc nhìn nàng, cũng không dừng lại quá lâu, đối với chuyện nàng oan ức chịu phạt lại làm bộ làm như không thấy! Thâm tâm Diệp Thanh Lan phát lạnh, một đôi mắt tràn ngập sự thù hận không thể buông tha nhìn chằm chằm Quân Khanh, ta Diệp Thanh Lan sẽ không dễ dàng quên đi như vậy!
Không chỉ riêng mình Quân Khanh, mà mọi người ở đây cũng không ai có một tia phản ứng nào, mắt lạnh nhìn Diệp Thanh Lan bị gia đinh mang đi. Không biết có phải Diệp Thanh lan cũng đã nhìn quen cảnh tượng như vậy hay không, mà trong lúc bị người mang đi ra ngoài lại không nói một tiếng nào.
Quân Khanh bất đắc dĩ nhíu mày, ai bảo ngươi tự cho mình thông minh, cũng chỉ có thể trộm gà không xong phản còn phải mất nắm gạo.
Cái loại tình thân trong gia dình quyền thế này, từ trước đến nay Quân Khanh mặc dù không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn ngăn cản không được có một tia đau lòng thoáng qua.
Diệp Thanh Lan vừa đi, bên trong đại sảnh, nháy mắt trở nên yên tĩnh . Quân Khanh lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nàng không khỏi kỳ quái, vừa rồi bộ dạng đanh đá của Nhị phu nhân lúc ở bên trong Lan uyển có bao nhiêu chua ngoa, mà bây giờ bà ta lại rất có tâm tình, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở một bên, nhàn nhạt uống trà, không nói một lời.
Nhị phu nhân này lại trang điểm theo hình dáng của chủ mẫu, Quân Khanh thật không thể không thừa nhận, vừa rồi mình thật sự đã coi thường bà ta!
Mà có một điều Quân Khanh không hề biết, trong lúc nàng đang đánh giá mọi người, đồng thời cũng có một ánh mắt yên lặng nhìn theo nàng. Mà người kia ngay từ đầu đã ngồi yên ổn ở một góc khuất không ai để ý đến, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc đang diễn ra, giống như tất cả mọi người ở dây đều là con hát đang diễn kịch mua vui cho nàng, mà nàng ta là người duy nhất ngồi bên ngoài xem diễn.
“Nghịch nữ, vi phụ hỏi ngươi một lần nữa, về việc này ngươi còn có lời gì để nói?” Diệp thừa tướng hỏi, ánh mắt thâm sâu dừng lại ở trên người Quân Khanh, dường như đang suy đoán, nàng cuối cùng sẽ trả lời hắn như thế nào?
------ Lời nói bên ngoài------
Các đại gia đến đoán xem, lén lút nhìn tiểu Khanh của chúng ta là ai?
Ha ha, có phải là đang ước ao đố kị vẻ đẹp của nàng hay không?
Chẳng qua khi nàng nhìn vào bên trong, ánh mắt liễm diễm hơi đảo qua mọi người ở đây, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia châm chọc nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
“Vô liêm sỉ!” Diệp thừa tướng sau khi nghe xong thật sự giận dữ, đập bàn đứng lên, ánh mắt như phun lửa mà trừng Quân Khanh. Đừng tưởng rằng hắn không biết là nàng đang nguyền rủa cha đẻ của chính mình chết sớm một chút! Nghịch nữ này quả thật là đánggiận mà!
“Ai yêu, lão gia! Đây không phải là cái thứ vô sỉ sao? Nói chuyện luôn luôn không không biết điểm dừng, ngài còn tranh luận với thứ bỏ đi này làm gì?” Tam di nương nhìn thấy Diệp thừa tướng đang nổi nóng, lập tức chạy lại phụ họa.
Đối với này đứa con gái này, chỉ cần một câu nói thôi cũng sẽ làm cho lửa giận của lão gia bóc lên, từ trước giờ nàng đều rất thích nghe ngóng.
“Nương, người sao lại nói như vậy! Thất muội của chúng ta thế nhưng có rất nhiều thủ đoạn đấy! Chỉ cần nhìn bộ dạng của muội ấy như thế cũng biết được là nửa đêm lén đi ra ngoài gặp mặt gian phu rồi, hừ, này bộ dáng hồ mị như vậy cũng không thèm soi gương mà dám đi ra ngoài! Thực sự là vứt hết mặt mũi Phủ Tả tướng chúng ta mà!” Diệp Thanh Lan căm giận bất bình nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Khanh chỉ hận không nhìn ra một cái lỗ thủng trên người nàng.
“Đúng ah! các ngươi cũng không phải không biết tính tình của Thất muội muội, ngày ngày không phải đều ở thanh lâu sở quán, thì cũng là đỗ phường tửu lâu hỗn độn đến tối mịt mới trở về sao? Nhiều năm như vậy, Phụ thân cũng đã vì Thất muội mà đau lòng, trước đây đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Chuyện ngày hôm qua đã làm cho chúng ta trở thành tâm điểm cho thế nhân nhìn vào, hiện giờ đã gây náo động cả kinh thành. Thất muội muội, ngươi nói xem chúng ta làm thế nào mới tốt đây?”
Gương mặt tròn tròn đó của Diệp Phù Dung, cùng với một đôi mắt to tròn ngây thơ lóe lóe lên. Dáng dấp vô cùng khéo léo, giúp cho lời nói đó lại càng giống như là vô tình mà thốt ra, nhưng bên trong lại cố tình gây xích mích ly gián. Aii..! xem ra lại là một đóa Bạch Liên hoa!
“Nghịch nữ! Những lời đồn đãi về Phủ Tả tướng hiện giờ đã huyên náo khắp Thiên Diệu đế kinh, cả thành đều sôi sùng sục. Bổn tướng bây giờ muốn nhìn một chút xem ngươi còn có lời gì để giải thích với ta! Bằng không thì chờ gia pháp hầu hạ đi!” Diệp thừa tướng càng nói càng tức giận, có thể nhìn thấy sắc đang trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước.
***Nghe đến đó, vốn đang thờ ơ không thèm động tâm, đột nhiên chân mày Quân Khanh nhíu lại. Ở thời cổ đại thì lời đồn đại gì mà có thể mãnh liệt đến trình độ này? Làm cho Diệp thừa tướng người mà trước đây nhiều lần chẳng thèm quan tâm đến mình, thậm chí có thể nói là dung túng, lại có thể nổi giận như thế?
Nhớ lại thật kỹ, hôm qua ở bên ngoài mình ngoại trừ nhìn trộm mỹ nam tắm, ở cái thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn so với sinh mệnh thì mình cũng chưa có làm ra chuyện gì khác người. Mà lời đồn đãi? ngoại trừ có người cố tình điều động, thì tạm thời cũng không nghĩ ra được cái gì khác.
Nghĩ đến đây, Quân Khanh chỉ cảm thấy ở trong này nhất định có cái gì đó không đúng, nhưng mà không đợi cho nàng tỉ mỉ suy nghĩ lại, thì người vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng Diệp Thanh lan đã lên tiếng “Phụ thân! Ngài nhìn dáng dấp Thất muội muội một chút xem! Muội ấy có thể nói rõ được cái gì với ngài? Không phải Phù Dung tỷ cũng đã nói rồi đó, muội ấy là một người con gái không biết liêm sỉ hay sao? Chẳng những thay hay đổi thất thường, còn cùng cái tên tiểu quan rác rưởi ở thanh lâu kia dây dưa không rõ, lại còn dính dáng đến Dạ Ưng thống lĩnh, mà ngay cả một đứa bé ăn xin ở ven đường muội ấy cũng không chịu buông tha!”
Chà chà, Quân Khanh vừa nghe Diệp Thanh Lan nói lời này, ánh mắt hơi híp lại hướng về phía nàng ta, hoàn toàn là một bộ dáng lưu manh. Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh Lan vì thế mà trở nên giận dữ và xấu hổ, tâm trạng thật đúng là không nhịn được vui vẻ
Đây đúng là không sợ đối thủ giống như thần mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Diệp Thanh Lan nói như thế đơn giản là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, ai ngờ dầu chưa dội lên tới trên, thì đã đem cái mông của mình đốt cháy trước.
Lời đồn đãi này sở dĩ lan truyền rộng rãi như thế, đơn giản là vì có một hai nhân vật chủ chốt ở bên trong. Một cái tiểu quan trong thanh lâu, một tên ăn mày ở lề đường, Diệp thừa tướng dĩ nhiên là không thèm để ý, xem như hắn không cần động tay, cũng chỉ cần một câu nói, là có thể đem những chuyện này chặn lại.
Thế nhưng Thất tiểu thư Phủ Tả tướng lại cùng Dạ đại hộ vệ Dạ Ưng thống lĩnh Phủ Nhiếp chính vương một mực dây dưa, chuyện này lập tức không còn là chuyện thường. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần Quân Khanh nữ nhi này của hắn thật sự cùng người kia kéo lên điểm quan hệ. Mặc kệ là như thế nào, hắn đều không tiện hành động. Thế nhưng Diệp Thanh Lan lại đem chuyện này nói huỵch toẹt ra, thì Diệp thừa tướng mà không nổi trận lôi đình mới là lạ!
Đương nhiên, mũi nhọn này thế nhưng không thể về phía mình, nên sẽ phải đổi sang hướng khác.
“Ngươi câm miệng lại cho bổn tướng! Tam di nương ngươi nhìn một chút xem ngươi dạy con gái như thế nào! Uổng cho nàng thân là đại gia khuê tú, ngay cả mấy câu nói như thế cũng nói ra được! Theo ta thấy, nàng ta nên cẩn thận mà quỳ gối Từ Đường, tự suy nghĩ mấy ngày đi!” tiếng nói Diệp thừa tướng vừa dứt, trong tròng mắt Diệp Thanh Lan đã chứa đầy nước mắt, biểu hiện tràn ngập không thể tin được.
Mình đã làm sai cái gì? Phụ thân đại nhân lại vì cái tiểu tiện nhân kia mà đối xử với mình như thế?
Diệp Thanh Lan không cam lòng, quay đầu lại nhìn mẫu thân nàng, ánh mắt như muốn cầu cứu. Nhưng ai cũng không ngờ đến, mẫu thân nàng lại cực kỳ bất mãn liếc nhìn nàng, cũng không dừng lại quá lâu, đối với chuyện nàng oan ức chịu phạt lại làm bộ làm như không thấy! Thâm tâm Diệp Thanh Lan phát lạnh, một đôi mắt tràn ngập sự thù hận không thể buông tha nhìn chằm chằm Quân Khanh, ta Diệp Thanh Lan sẽ không dễ dàng quên đi như vậy!
Không chỉ riêng mình Quân Khanh, mà mọi người ở đây cũng không ai có một tia phản ứng nào, mắt lạnh nhìn Diệp Thanh Lan bị gia đinh mang đi. Không biết có phải Diệp Thanh lan cũng đã nhìn quen cảnh tượng như vậy hay không, mà trong lúc bị người mang đi ra ngoài lại không nói một tiếng nào.
Quân Khanh bất đắc dĩ nhíu mày, ai bảo ngươi tự cho mình thông minh, cũng chỉ có thể trộm gà không xong phản còn phải mất nắm gạo.
Cái loại tình thân trong gia dình quyền thế này, từ trước đến nay Quân Khanh mặc dù không có bao nhiêu kỳ vọng, nhưng vẫn ngăn cản không được có một tia đau lòng thoáng qua.
Diệp Thanh Lan vừa đi, bên trong đại sảnh, nháy mắt trở nên yên tĩnh . Quân Khanh lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nàng không khỏi kỳ quái, vừa rồi bộ dạng đanh đá của Nhị phu nhân lúc ở bên trong Lan uyển có bao nhiêu chua ngoa, mà bây giờ bà ta lại rất có tâm tình, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở một bên, nhàn nhạt uống trà, không nói một lời.
Nhị phu nhân này lại trang điểm theo hình dáng của chủ mẫu, Quân Khanh thật không thể không thừa nhận, vừa rồi mình thật sự đã coi thường bà ta!
Mà có một điều Quân Khanh không hề biết, trong lúc nàng đang đánh giá mọi người, đồng thời cũng có một ánh mắt yên lặng nhìn theo nàng. Mà người kia ngay từ đầu đã ngồi yên ổn ở một góc khuất không ai để ý đến, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc đang diễn ra, giống như tất cả mọi người ở dây đều là con hát đang diễn kịch mua vui cho nàng, mà nàng ta là người duy nhất ngồi bên ngoài xem diễn.
“Nghịch nữ, vi phụ hỏi ngươi một lần nữa, về việc này ngươi còn có lời gì để nói?” Diệp thừa tướng hỏi, ánh mắt thâm sâu dừng lại ở trên người Quân Khanh, dường như đang suy đoán, nàng cuối cùng sẽ trả lời hắn như thế nào?
------ Lời nói bên ngoài------
Các đại gia đến đoán xem, lén lút nhìn tiểu Khanh của chúng ta là ai?
Ha ha, có phải là đang ước ao đố kị vẻ đẹp của nàng hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook