Hoàn Khố Đệ Tử
-
Chương 213: Đại nghịch bất đạo
Đại nội hoàng cung.
Ô thái hậu đứng trước cửa sổ nhìn trời mưa to mù đặc bên ngoài lẩm bẩm:
- Trận mưa này thật kỳ quái, khắp nơi lộ ra tà khí. Nhóm cao tăng từ Đại Phổ tự đến làm thế nào rồi biết?
Trong phòng ngoại trừ thái hậu và Đại tổng quản Phạm Tiến phía sau không còn ai khác.
Phạm Tiến trả lời:
- Hồi bẩm thái hậu, nhóm cao tăng từ Đại Phổ đã cúng bái cả đêm rồi ạ.
Một lát sau, Ô thái hậu bỗng nhiên nói:
- Lý gia tiểu tử lại có thể chạy từ Giang Nam về nhanh thế, Lê phủ sẽ không phải xảy ra chuyện chứ?
- Bẩm Thái hậu, điều này cũng khó mà nói. Chuyện giữa Đằng Lăng vương và Lâm Hồng mặc dù không dễ biết nhưng các đại thế gia kinh thành như Lý gia tất sẽ biết ít nhiều. Một khi Lý Cáp hoài nghi đến Lâm Hồng, Đằng Lăng vương chỉ sợ sớm hay muộn cũng bị liên luỵ.
Phạm Tiến nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa lấy tính cách của Lý Cáp, cho dù Đằng Lăng vương là Vương gia, hắn trả thù cũng không cố kỵ gì.
Ô thái hậu nhíu mày:
- Bổn cung sớm nói với hắn, hiện tại đừng đi trêu chọc người của Lý gia, hắn nhất định không nghe, dại gái sớm muộn cũng gây chuyện. Nữ nhân đâu mà không có, cố tình dây dưa cùng vợ Lê Bố, còn cùng nhau độc chết Lê Bố. Còn nói cái gì mà Lê Bố là tâm phúc của Lý Cáp trong quân đội, trừ đi là đại lợi, quả thực là nói hươu nói vượn, thế lực Lý gia trong quân đội, há lại giết chính là một Lê Bố có thể suy yếu được? Còn không phải coi trọng tư sắc tiểu tiện nhân Lâm Hồng kia!
Bà càng nói càng hận, răng cắn chặt rít lên.
- Thái hậu, không bằng... Để Đằng Lăng vương rời kinh trước, quay về đất phong tránh đi.
Phạm Tiến nói.
Ô thái hậu thở dài:
- Lê Bố vừa chết, ta cũng đã bảo hắn nhanh chóng rời khỏi kinh thành tránh hiềm nghi, thuận tiện giết Lâm Hồng kia diệt khẩu thế nhưng hắn lại không chịu, phỏng chừng là không bỏ được tiểu tiện nhân kia.
Phạm Tiến nói:
- Thái hậu, giấy gói không được lửa, vẫn là tiếp tục thúc giục Đằng Lăng vương sớm rời kinh đi.
Ô thái hậu nói:
- Gói không được cũng phải gói, nếu không để Lý Cáp biết Hàn Bình thông dâm với Lâm Hồng, mưu sát Lê Bố thì dù hắn có quay về đất phong cũng không tránh được Lý Cáp đuổi giết. Bất quá... Bây giờ chờ ở kinh thành cũng không hay, ngươi phái người truyền mật tín cho Hàn Bình, bảo hắn chờ trận mưa to này ngừng thì rời khỏi kinh thành.
- Vâng!
Phạm Tiến vừa mới vâng lời, nội vệ bên ngoài liền gõ nhẹ hai cái ngoài cửa, thấp giọng nói:
- Khởi bẩm thái hậu. Hồ tướng quân cầu kiến.
Ô thái hậu nhíu mày:
- Hồ tướng quân? Hắn tới làm gì? Ân, để cho hắn vào đi.
Nói xong, do Phạm Tiến đỡ ngồi xuống ghế chủ tọa.
Hồ tướng quân toàn thân ướt đẫm bước vào trong nội điện, quỳ một gối xuống, lo lắng nói:
- Thái hậu, đại sự không ổn!
- Hồ tướng quân, chuyện gì mà kích động như thế?
Phạm Tiến thay Ô thái hậu hỏi.
- Thái hậu, Phạm tổng quản, mạt tướng vừa mới nhận được tin tức. Mấy canh giờ trước, Vũ Uy hầu Lý Cáp dẫn nhân mã đến Đằng Lăng vương phủ, bắt Đằng Lăng vương đi. Đằng Lăng vương phủ chết hơn phân nửa, một mảnh đống hỗn độn...
Hồ tướng quân là một gã thiên tướng Vũ lâm quân kinh thành, là người Ô thái hậu đề bạt, hắn đang phụ trách tuần tra phố Chu Tước. Bất quá bởi vì mưa lớn, một ngày chỉ tuần tra ba lượt, cho nên chuyện ở Đằng Lăng vương phủ cho tới bây giờ mới phát hiện.
- Ngươi nói cái gì?
Ô thái hậu cả kinh, đứng lên.
Hồ tướng quân đành phải lại lặp lại một lần:
- Thái hậu. Đằng Lăng vương bị Vũ Uy hầu Lý Cáp bắt đi.
- Bắt đi sao? Hắn vì cái gì mà bắt Đằng Lăng vương! Không ai ngăn cản hắn sao? Người Đằng Lăng vương phủ đều là thùng cơm!
Ô thái hậu lớn tiếng quát mắng:
- Các ngươi cũng đều là thùng cơm sao? Biết Đằng Lăng vương bị Lý Cáp bắt đi sao không cứu hắn về?
Thế nào thái hậu cũng không nghĩ tới Lý Cáp chỉ mới về kinh thành có một ngày mà đã biết rõ chuyện của Lê Bố, bắt đầu trả thù.
Hàn Bình cũng không phải con ruột Ô thái hậu nhưng bởi vì cùng Ô thái hậu có mối quan hệ lợi ích và thân thể, cho nên giữa hai người thân mật thậm chí hơn Ô thái hậu cùng hoàng đế. Hiện giờ biết được Hàn Bình bị Lý Cáp bắt đi, Ô thái hậu không khỏi có chút rối loạn.
Hồ tướng quân cúi đầu nói:
- Thái hậu nguôi giận, mạt tướng trải qua tìm hiểu nhiều mặt đã biết được Vũ Uy hầu đem Đằng Lăng vương đến Lê phủ. Nhưng dưới tay Vũ Uy hầu cao thủ nhiều như mây, Lê phủ hiện tại lại có mấy trăm Hổ binh gác, chúng ta căn bản không thể nào đi vào.
Phạm Tiến nói:
- Thái hậu, nếu muốn cứu Đằng Lăng vương, chỉ sợ ngài phải tự mình đến phủ thái sư một chuyến.
Ô thái hậu ngẩn ra:
- Hồ tướng quân không phải nói Đằng Lăng vương là bị bắt đến Lê phủ sao?
- Thái hậu, Đằng Lăng vương là bị bắt đến Lê phủ, nhưng ngài dám khẳng định đến Lê phủ Lý Cáp sẽ thả người không?
- Này...
Phạm Tiến lại nói:
- Với tính khí của Lý Cáp nếu biết là Đằng Lăng vương xúi giục hại Lê Bố, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn là người không sợ trời không sợ đất, trừ thái sư Lý Tiêu cùng thị lang Lý Minh ra kinh thành chỉ sợ không còn ai có thể ngăn được hắn. Mà thái sư Lý Tiêu nhất định sẽ nể mặt thái hậu, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện.
Đạo lý này Ô thái hậu vốn đều biết nhưng mà quan tâm tất loạn, không nghĩ ra được mà thôi. Dưới sự nhắc nhở của Phạm Tiến liền hiểu ra vội vàng đến phủ thái sư.
Ngay tại Ô thái hậu rời hoàng cung, mưa như trút nước mưa két một tiếng dừng lại, mây đen nhanh chóng tản ra, nắng vàng rực rỡ trải xuống kinh thành.
Ô thái hậu ở trong xa giá vén mành nhìn ra, chợt mưa chợt nắng, thật là kỳ quái.
Sự tình đến đây, Lý Cáp đã cơ bản biết rõ ràng nguyên nhân cùng quá trình Lê Bố bị hạ độc.
Đằng Lăng vương Hàn Bình trong lúc vô ý thấy Lâm Hồng, từ đó về sau mê mẩn sắc đẹp ra sức tán tỉnh, mà Lê Bố lại không phải là người hiểu tình thù, luôn ra ngoài cùng bằng hữu huynh đệ uống rượu lại đến trong quân doanh, ít chú ý đến thê tử khuê phòng lẻ bóng. Thiếu phụ phòng không, vương gia hào phóng, cứ vậy mà bắt đầu chậm rãi thông đồng.
Mà trên đời không có bức tường nào cản hết gió, Lê Bố dù thô lỗ nhưng cũng mơ hồ nhận ra người kề gối có điểm dị thường, điều này khiến Đằng Lăng vương lo lắng. Hắn tự nhiên không sợ Lê Bố, nhưng quan hệ giữa Lê Bố và Lý Cáp thế nào hắn rất rõ. Nếu đụng phải Lý Cáp thì chuyện cực kỳ phiền phức. Vì thế Đằng Lăng vương cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tiếp nhận đề nghị của Tư Không Phiền, lừa phỉnh Lâm Hồng hạ độc độc môn của Bắc Cực môn khiến Lê Bố “tâm bệnh bộc phát” mà chết.
(DG: đoạn này tác giả chém ác, LB mới cưới LH được mấy hôm mà khuê phòng lẻ bóng rồi thông dâm, lập kế hạ độc LB được)
Sau khi biết được chân tướng từ chủ mưu, Lý Cáp tự nhiên muốn bắt đầu báo thù.
Hiện tại, Đằng Lăng vương Hàn Bình đã bị "Bá Vương tiên tử" giằng co mấy canh giờ, cơ bản dầu cạn đèn tắt. Chủ mưu Tư Không Phiền, cũng bị Lý Cáp đánh thành phế nhân, đuổi về Bắc Cực môn cho Tư Không Minh xử, kết cục chỉ có thể thảm hại hơn. Cho dù không chết, cũng sống không bằng chết. Lâm Hồng hạ độc, Lý Cáp mặc dù không thật sự bắt tội nhưng cũng không muốn tha.
Cho dù Lâm Hồng hạ độc Lê Bố là bị Đằng Lăng vương xui khiến cùng lừa phỉnh, nhưng chỉ dựa vào lí do hồng hạnh xuất tường không tuân thủ nữ tắc, đội nón xanh Lê Bố thì Lý Cáp đã không muốn để thị sống.
- Thiết Lang, nghe nói đệ bắt Đằng Lăng vương tới sao?
Lý Minh lại một lần nữa tới Lê phủ, lần này là sau khi hắn biết Lý Cáp dẫn người bắt Đằng Lăng vương, được ông nội Lý Tiêu phái tới.
Lý Cáp gật gật đầu nói:
- Không sai. Đệ bắt hắn tới, Lâm Hồng hạ độc Lê đại ca là hắn dụ dỗ, đệ không xử lí hắn không được.
Sau khi nghe thế Lý Minh cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng không hỏi Lý Cáp có chứng cớ hay không, Lý Minh rất rõ tính đệ đệ mình, cũng biết đại khái một ít chân tướng sự tình, hiện tại hi vọng Lý Cáp có thể hạ đao lưu tình.
- Đại ca, huynh chú ý nghe.
Lý Cáp đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, nhẹ giọng nói.
Lý Minh cau mày lắng nghe nửa ngày, lại chỉ nghe được ngoài cửa tiếng nước mưa tí tách cùng tiếng nước chảy trên mái hiên, nghi ngờ hỏi:
- Nghe cái gì?
- Xem ra tên kia là bị chỉnh kha khá rồi.
Lý Cáp thì thào tự nói một câu. Nói với Hương Hương bên cạnh:
- Nàng ra bảo với nữ nhân béo kia dùng thêm sức đi.
Hương Hương theo lời mà đi, Lý Minh vẫn vẻ mặt khó hiểu.
Một lát sau, Lý Cáp bỗng nhiên nói:
- Đại ca, huynh nghe.
Lý Minh lại nghiêng tai lắng nghe, trong mơ hồ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, càng thêm nghi ngờ, hỏi:
- Thiết Lang, hình như là ai đang kêu?
Lý Cáp nói:
- Không phải người huynh hỏi sao?
Lý Minh cả kinh:
- Đằng Lăng vương?
- Không sai.
- Đệ... Đệ đã làm gì hắn?
- À, đệ chỉ an bài một nữ nhân để hắn hưởng thụ khoái hoạt mà thôi.
Lý Cáp khoan thai nói.
- Nữ nhân? Sao hắn lại kêu thảm vậy?
Tiếng kêu thảm của Đằng Lăng vương dần nhỏ đi đến khi biến mất hẳn.
Lý Cáp nhìn đại ca liếc mắt một cái, nói:
- Đại ca, huynh đến vì Hàn Bình sao?
Lý Minh do dự một chút, gật đầu nói:
- Không sai, ta vì Đằng Lăng vương mà đến. Thiết Lang, tâm tình của đệ đại ca có thể hiểu được, nhưng hiện tại phải lấy đại cục làm trọng...
- Được rồi, lão ca, huynh đem tên kia về đi.
Lý Cáp nâng tay cắt đứt lời đại ca đang nói, đứng dậy nói:
- Đệ đưa huynh đến gặp hắn, huynh cứ đưa hắn đi đi.
Lý Minh sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lý Cáp có thể đồng ý dứt khoát vậy, trong lòng cảm giác có chút không đúng.
Lý Cáp dẫn Lý Minh tới linh đường Lê phủ, đẩy cửa vào.
Cảnh tượng trước mắt làm Lý Minh kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, một nữ tử mập mạp như heo mẹ đang tất tả mặc đồ, nằm trên mặt đất là một “người” gần như là xương khô.
Nếu không phải ánh mắt hõm sâu trong vành mắt kia chuyển động ra phía cửa thì hắn đã nghĩ đó là một xác chết.
- Này... Đây là Đằng Lăng vương?
Lý Minh khó có thể tin, nhưng nhìn thấy quần áo bên cạnh cùng tử long ngọc bội lại không tin không được.
- Đại tướng quân.
Người phụ nữ kia mặc quần áo xong hướng Lý Cáp hành lễ, dựa theo Lý Cáp dặn đã để Đằng Lăng vương còn một hơi cuối cùng.
- Nơi này không có chuyện của ngươi, đi trước đi.
Lý Cáp nói xong, rời khỏi đại môn.
Người phụ nữ kia di động thân thể to lớn, hành lễ với Lý Cáp và Lý Minh, vẻ mặt thỏa mãn rời đi.
- Hắn còn có thể sống không?
Lý Minh nhìn chằm chằm vào Đằng Lăng vương thất khiếu bắt đầu chảy máu hỏi. Lý Cáp tựa vào cạnh cửa nói:
- Còn có thể sống rời Lê phủ.
Ngụ ý là rời khỏi Lê phủ cũng không sống được bao lâu.
Lý Minh vừa sai người nâng Đằng Lăng vương đi vừa hỏi:
- Lâm Hồng, đệ tính xử lí thế nào
Lý Cáp trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, thản nhiên nói:
- Xử theo quy củ.
- Dựa theo quy củ. Là xử trí như thế nào?
- Lột, trói, lồng heo.
Lý Minh nhướng mày:
- Thiết Lang, ngươi đã giết một Vương gia.
Lý Cáp cười cười, liếc mắt nhìn Đằng Lăng vương, nói:
- Hắn còn chưa có chết đâu.
- Thiết Lang, hôn sự Lê Bố vàLâm Hồng là ông nội chủ trì, nếu làm lớn chuyện ra, bất kể là Lý gia, Lâm gia hay là Lê gia, thậm chí là hoàng gia, rất khó coi. Đồng ý với đại ca, đừng vậy với Lâm Hồng, giao cô ta cho ta đi. Lý gia và Lâm gia sẽ cho Lê Bố một công đạo.
Lý Cáp híp mắt, nghe đại ca nói như vậy, hắn cũng bắt đầu buông phẫn nộ cùng cừu hận, lo lắng mấy vấn đề này. Quả thật, nếu công bố chân tướng với Lê Bố đã chết cũng không phải chuyện tốt.
- Thị phải chết!
Lý Cáp kiên quyết nói.
- Dù phải chết cũng không phải bây giờ, không phải ở đây, lại càng không thể chết trong tay đệ!
Lý Minh nói.
Lý Cáp bỗng nhiên nói:
- Đại ca. Nếu bị Lâm Hồng hại chết là không là Lê Bố, mà là ta, huynh sẽ làm sao?
- Này...
Lý Minh không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy. Nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Đại ca, ta đồng ý trước khi huynh và ông nội thương lượng được phương án giải quyết, ta sẽ không giết Lâm Hồng, nhưng ta cũng sẽ không giao thị ra.
Lý Cáp nói xong, chỉ hướng quan tài cùng bài vị Lê Bố sau lưng Lý Minh nói:
- Thấy không? Hắn đang nhìn ta, ta phải phải cho hắn một cái công đạo. Không trả huyết cừu hắn có thể nhắm mắt sao? Lâm Hồng một ngày không chết thì một ngày không rời khỏi Lê gia, các huynh tự giải quyết đi.
Lý Minh lắc lắc đầu thở dài nói:
- Thiết Lang, vậy đệ dẫn ta đi xem Lâm Hồng đi.
Lý Cáp mang theo đại ca tới phòng giam lỏng Lâm Hồng, lại nhận được tin Lâm Hồng sau khi đè chết Vượng Tài đã tự vẫn.
Hắn từ miệng Lâm Hồng được biết, Vượng Tài mặc dù là gia nô Lâm gia, nhưng sau khi cùng thị đến Lê phủ đã bị Đằng Lăng vương thu mua, an bài nàng cùng Đằng Lăng vương ước hội gặp mặt đều là Vượng Tài. Nhà tan cửa nát đến nông nỗi này có thể nói là do Vượng Tài, cho nên Lâm Hồng quyết tử, liền quyết định giết Vượng Tài trút lòng căm phẫn trước.
Tự sát hẳn là kết cục thích hợp nhất với Lâm Hồng. Lý Cáp nghĩ như vậy, nhìn về phía đại ca.
Lý Minh nhìn Lâm Hồng nằm trong vũng máu, bất đắc dĩ thở dài:
- Khiêng đi luôn đi!
Nói xong lại bĩu môi, nói với Lý Cáp:
- Thiết Lang, hiện tại đệ hài lòng chứ, thù phải báo đều đã báo. Lát nữa cùng ta về gặp ông nội đi.
Lý Cáp lắc đầu nói:
- Không, đệ phải rời khỏi kinh thành.
Lý Minh sửng sốt:
- Cái gì? Rời đi kinh thành? Đệ muốn đi đâu, quay về Giang Nam sao?
- Chiến sự Giang Nam đã không có vấn đề gì, đệ muốn quay về Đàm Bình trấn, quay về nhà đệ.
Lý Cáp thản nhiên nói.
- Rời đi cũng phải chào từ biệt ông nội chứ.
Lý Cáp lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi, thấp giọng nói:
- Lần này đệ về kinh gây họa cho ông nội quá nhiều, nhất định ông rất tức giận, nhưng mà quan điểm hai người chúng ta khác nhau, đệ không muốn đấu khẩu với ông cho nên rời đi thì tốt hơn.
Bỗng nhiên ngừng một chút lại nói:
- Đại ca, huynh chuyển lời cho ông nội giùm đệ, sau khi quay về Đàm Bình trấn đệ sẽ không quản chuyện triều đình, tiêu dao qua ngày vậy.
- Thiết Lang, đệ làm cái gì vậy? Lý gia hiện tại đúng lúc cần đệ, sao đệ có thể…
Lý Cáp cười xen lời hắn:
- Đại ca, chờ khi nào ông nội lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Lý gia thay Hàn gia đứng đầu thiên hạ thì đệ sẽ có mặt thụ phong.
Lý Minh nghe vậy hoảng sợ, nhất thời nói không ra lời. Đợi hắn mở miệng muốn nói cái gì thì phát hiện đã không thấy Lý Cáp đâu.
Lý Minh mang theo Đằng Lăng vương chỉ còn một hơi cùng thi thể Lâm Hồng về tới phủ thái sư, lại vừa lúc gặp được đám người Ô thái hậu cùng Phạm Tiến tiến đến.
Không nghĩ cũng biết, khi thấy Đằng Lăng vương như thấy thì Ô thái hậu không nhận ra hắn, trái lại lộ vẻ chán ghét hướng Lý Minh oán hận, sao lại nâng cái thứ đó đến đây.
Mà Đằng Lăng vương thấy Ô thái hậu thì lại kích động, giơ tay chỉ về phía bà, tiêu hao tia khí lực cuối cùng, đi đời nhà ma. Ô thái hậu nói ý đồ đến với thái sư Lý Tiêu sau mới nhìn Lý Minh, hắn đành cười khổ đưa một cái thây khô và một thi thể đến
Ô thái hậu nhíu mày khó hiểu nói:
- Lý thị lang đây là làm cái?
Lý thái sư thì liếc mắt một cái liền nhận ra nữ thi là Lâm Hồng, híp mắt lại đánh giá thây khô kia lần nữa, trầm giọng nói:
- Đây là có chuyện gì?
Lý Minh nói:
- Lâm Hồng bởi vì quá độ tư niệm Lê Bố tướng quân mà tự vẫn trong phòng. Mà vị...
Hắn chỉ hướng thây khô, nói tiếp:
- Đây là Đằng Lăng vương !
- Cái gì?
Ô thái hậu cực kỳ hoảng sợ, khó có thể tin nhìn Lý Minh, lại nhìn thi thể khô quắt kia, thân thể không tự chủ được run rẩy lên. Đại tổng quản Phạm Tiến đứng bên cạnh cũng không tin nói:
- Lý Thị Lang, ngài đang nói đùa gì vậy, này... Đây sao có thể là Đằng Lăng vương.
Lý Minh lấy tử long ngọc bội của Đằng Lăng vương đặt lên bàn nói:
- Đằng Lăng vương được xá đệ mời dự tiệc, bởi vì cùng ca kỹ giao hoan quá khích, cho nên...
Nói đến đây hắn cảm thấy không nói thêm được nữa, có ai giao hoan mà thành xác khô chứ.
Tuy rằng Lâm Hồng cùng Đằng Lăng vương chết bởi vì Lý Cáp, mấy người ở đây đều biết nhưng không thể nói trắng ra là Lâm Hồng bị Lý Cáp bức tử, Đằng Lăng vương cũng bị Lý Cáp sai người hấp diêm đến chết.
Nghe xong Lý Minh nói, Lý thái sư nhíu mày không nói, Ô thái hậu thấy thây khô kia ngơ ngẩn hồi lâu.
- Thái hậu, nén bi thương đi.
Qua hồi lâu Lý thái sư mới nói ra những lời này. Thân là nguyên lão tam triều, trải qua sóng to gió lớn vô số nhưng gặp tình cảnh này hắn cũng không biết nói gì hơn, cháu trai này đúng là ngựa hoang không thể giữ được a.
Ô thái hậu chậm rãi đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Hồi cung." Rồi do Phạm Tiến dìu đi ra ngoài. Mấy đại nội thị vệ đi theo tự nhiên là đem thi thể Đằng Lăng vương đi theo.
Hiện tại ngoại trừ nhẫn ra thái hậu còn có thể làm gì?
Đưa mắt nhìn Ô thái hậu rời đi Lý phủ, Lý thái sư mặt âm trầm nói:
- Thiết Lang đâu?
Lý Minh trả lời:
- Hắn nói phải về Đàm Bình trấn.
- Thế là sao, đến chỗ ta cũng không thèm ghé sao?
Lý thái sư nhíu mày.
- Ý của Thiết Lang là không muốn để ý chuyện trong triều.
Lý Minh vẫn đem lời “đại nghịch bất đạo” Lý Cáp nói lại với ông nội.
- Trở về bình tĩnh lại cũng tốt, nếu là hắn tiếp tục lưu lại kinh thành thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
Lý thái sư có chút bất đắc dĩ thở dài nói.
Người Vũ Uy hầu phủ cùng Lê phủ lúc này đều bận rộn phi thường, Lý Cáp đã tính toán, nếu không trở lại kinh thành thì đưa toàn bộ gia tướng tín nhiệm đi, còn mấy trăm Hổ quân thân vệ từ Đông Bắc nữa, tính ra cũng hơn ngàn người.
Bài vị và quan tài Lê Bố cũng được Lý Cáp sai người nâng lên đi cùng. Hắn muốn đưa hảo chiến hữu, hiếu chiến hữu đến Đàm Bình trấn an táng trọng thể.
Lê Anh tối qua đi ngủ bây giờ mới chợt tỉnh giấc lại phát hiện mình đang ở trên xe ngựa.
- Lý đại ca, ta đang ở đâu ?
Lê Anh xoa huyệt thái dương, nhíu mi nói.
Trong xe ngựa xa hoa ngoại trừ Lê Anh, còn có Lý Cáp, Hương Hương cùng Phong Hỏa Tiêu Lan.
- Muội tử, chúng ta phải về nhà, không trở lại kinh thành nữa, được không?
Lý Cáp nhẹ giọng nói.
Lê Anh ngồi dậy:
- Về nhà? Chúng ta không phải đang ở nhà sao ?
Lý Cáo lắc đầu:
- Không, không phải cái nhà này, chúng ta quay về nơi chân chính thuộc về chúng ta. Nơi đó chuyện gì cũng do chúng ta an bài, không phải nghe lời người ta, không phải nhìn ánh mắt người khác, được không?
Lê Anh có chút mờ mịt nói:
- Nhưng mà đại ca…
Lý Cáp ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, thù của Lê đại ca ta đã báo giùm hắn.
Lê Anh ánh mắt mở tròn, thần tình nghi hoặc, khó hiểu nói:
- Đã báo rồi sao? Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra ?
Lý Cáp nhìn hai mắt nàng nói:
- Muội tin tưởng ta không ?
Cô gái ra sức gật gật đầu:
- Đương nhiên tin, trên đời này người duy nhất ta tin được là huynh.
- Vậy là được rồi. Muội tin ta, thù của Lê đại ca ta đã báo, ngươi nào hại hắn đã gặp báo ứng rồi, muội biết thế là được.
Lê Anh nhìn Lý Cáp thật lâu mới chậm rãi gật gật đầu, khẽ ừ, lao vào trong lòng ngực hắn, không bao lâu lại ngủ thật say.
Nàng thật sự quá mệt mỏi.
Đoàn người Lý Cáp chậm rãi đi qua phố Chu Tước đến cổng thành vừa lúc gặp đám người Ô thái hậu hồi cung.
- Đại tướng quân, là xe ngựa trong cung.
Thân vệ Lý Cáp cúi người bên cạnh xe ngựa nói.
- Thái hậu, là người của Vũ Uy hầu.
Phạm Tiến buông mành xe bẩm báo Ô thái hậu
Ô thái hậu cả kinh, xuyên qua vải mành thấy đám người Lý Cáp đông đảo, không khỏi run rẩy toàn thân, theo bản năng nghĩ không phải tiểu tử này không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tạo phản luôn đấy chứ ?
Không có mệnh lệnh của thái hậu, phu xe cũng không dám tùy tiện nhường đường, đành kiên trì chắn trước đoàn người của Lý Cáp.
Phạm Tiến cắn răng, lấy hết lòng dũng cảm, hô:
- Loan giá thái hậu ở đây, các ngươi còn không tránh ra?
Hổ quân kỵ sĩ mở đường phía trước mặt không chút thay đổi, không chút dịch chuyển. Mà Tam Ngưu thì chạy tới trước, ra bộ muốn động thủ, hù Phạm Tiến nhanh chóng rút về trong xe.
- Thái hậu, làm sao bây giờ?
Phạm Tiến mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Ô thái hậu nhắm hai mắt lại, ngồi ngay ngắn bên trong xe lẩm bẩm:
- Còn có thể làm gì, mặc cho số phận đi.
Lúc này nếu Lý Cáp muốn tạo phản thì đừng nói là mấy nghìn Vũ lâm quân, cho dù huy động toàn bộ cấm quân cũng không ngăn được hắn. Lấy quyền thế và uy danh của Lý gia, chỉ sợ quân đội trong thành đến chín phần là phản chiến.
Đối thái sư Lý Tiêu, Ô thái hậu có thể hợp tác và nhượng quyền, dù sao ông cũng là nguyên lão tam triều, làm gì cũng suy xét đến Đại Hạ.
Mà đối mặt Lý Cáp, Ô thái hậu cũng chỉ có cảm giác vô lực, người này không phải bà có thể nắm bắt, cả ông nội hắn cũng không thể.
Lý Cáp vươn đầu ra khỏi xe hô:
- Ô thái hậu ở đâu ?
Nghe thấy Lý Cáp gọi mình, Ô thái hậu thân thể chấn động, mở mắt ra, vén rèm xe, cật lực bảo trì hình tượng trang trọng, sau khi ổn định cảm xúc mới nói:
- Bổn cung ở đây. Vũ Uy hầu, ngươi mang nhiều như vậy binh mã ngăn xe ngựa của bổn cung xe ngựa, là vì sao ?
Nàng hiện tại thầm nghĩ tận lực ổn định Lý Cáp, có thể kéo dài bao lâu thì kéo.
Lý Cáp cười nói:
- Thái hậu, ta ít đọc sách, không nhã nhặn như ông nội và đại ca ta, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.
Ô thái hậu nghe xong những lời này, trái tim thình thịch đập nhanh hơn, trên mặt lại vẫn tự mình cố gắng giả bộ trấn định nói:
- Vũ Uy hầu có lời gì cứ nói thẳng không ngại.
Lý Cáp nhìn Ô thái hậu trên xe ngựa, lại nhìn thây khô của Đằng Lăng vương Hàn Bình đã được đại nội thị vệ quấn lại phía sau nói:
- Thái hậu, chắc ngài mới từ chỗ ông nội ta về, chuyện Đằng Lăng vương ngài cũng đã biết. Nhưng có chút chuyện vụn vặt chắc ngài không biết, ta là người có cừu tất báo, người kính ta một thước ta kính người một trượng. Thái hậu muốn báo thù cho Đằng Lăng vương thì ta luôn sẵn sàng phụng bồi nhưng đừng hòng bảo ta thúc thủ chịu trói.
Ô thái hậu và đám người đều sửng sốt, Lý Cáp hưng sư động chúng chặn đường mình chỉ để nói mấy câu này thôi sao ?
Lý Cáp thấy Ô thái hậu ngẩn người, híp mắt cười cười nói:
- Thái hậu, hôm nay ta sẽ phải rời khỏi kinh thành quay về Đàm Bình trấn. Trước khi đi ta xin khuyên ngài một câu: ngàn vạn lần đừng chọc ta, chọc giận ta, cẩn thận ta nhấc ngài đi luôn đấy.
Dứt lời buông mành, nói với Tam Ngưu một tiếng: "Đi!"
Tam Ngưu lập tức thúc ngựa mở đường, hùng hổ xông về phía trước.
Xa phu của thái hậu hoảng sợ, bất chấp chờ thái hậu ra lệnh đã vội vàng đánh xe ngựa sang bên nhường đường cho Tam Ngưu. Ngay sau đó đại đội nhân mã của Lý Cáp rầm rộ đi
Đám người Lý Cáp đi qua hồi lâu, Ô thái hậu mới chậm rãi hồi phục, nhớ tới lời Lý Cáp mới nói, không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn bực.
- Thái... Thái hậu, chúng ta làm sao bây giờ?
Xa phu ngập ngừng hỏi.
- Làm sao, đương nhiên là hồi cung! Còn phải hỏi nữa sao ?
Thái hậu đá xa phu kia một cước, mắng chửi.
Khi đám người Lý Cáp trở lại Đàm Bình trấn thì hắn cơ hồ không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Tuy rằng sớm dự liệu được Đàm Bình trấn phát triển và thay đổi từng ngày nhưng hắn không ngờ hiện giờ Đàm Bình trấn đã thành đổi hoàn toàn. Lúc trước từ Đông Hải trở về thì Đàm Bình trấn đã được xây dựng xong thành quách. Nhưng hôm nay, tường thành lúc đó đã bị dỡ bỏ, phạm vi tường thành mới rộng ra đến hơn chục lần.
Thậm chí mấy tòa núi và đồi thấp đã bị san phẳng. Mấy tòa núi cao cũng đã xây thành, nhìn từ xa Đàm Bình trấn không hề thua kém kinh thành và Hỗ Dương.
Ngoài thành đồng cỏ phì nhiêu mênh mông, đầu người làm ruộng chi chít. Mơ hồ Đàm Bình trấn trở mình thành một đô thị phồn hoa bậc nhất phía đông nam Đại Hạ.
Giao thông vốn tắc nghẽn đã thông suốt bốn phương, các quan đạo rộng mở đón chào thương lữ tới lui tấp nập.
Mãi đến khi Lý Cáp vào vương phủ của mình trong trấn, thấy Phong Liễu Tam trình hồ sơ các phương diện lên thì mới thấy những gì mình thấy và so sánh chỉ là ảo ảnh.
- Nhị công tử, Đàm Bình trấn hiện giờ dân cư đã gần trăm vạn, trong đó dân thường trú sáu mươi vạn trở lên, lương thực sung túc, buôn bán phồn vinh. Thuộc hạ có thể tự tin mà nói hiện giờ Đàm Bình trấn về diện tích đã là thành lớn nhất Đại Hạ.
Phong Liễu Tam mặt mày hớn hở, có chút tự hào nói:
- Hiện giờ ở Tây Nam tà giáo phán loạn, Đông Bắc nạn hạn hán bạo loạn, Giang Nam Triệu vương phán phản loạn làm bách tính phụ hộ loạn lạc khắp nơi đã đến Đàm Bình trấn. Tin rằng không lâu sau ngoại trừ kinh thành thì đây chính là đệ nhất thành.
Lý Cáp lần đầu tiên thấy Phong Liễu Tam vốn trầm ổn hưng phấn như thế, không khỏi cười nói:
- Đàm Bình trấn có thể phát triển đến giờ là công của Phong tiên sinh, bản hầu tất hậu báo.
Phong Liễu Tam vội vàng khom người nói:
- Nhị công tử, Đàm Bình trấn có thể phát triển nhanh chóng, mở rộng thuận lợi đều là công của ngài. Nếu không có ngài lập chiến công ở Đông Bắc sao có thể có nhiều người ngàn dậm xa xôi bôn ba đến Đàm Bình trấn như vậy, nếu không có ngài từ triều đình và địa phương chuyển lượng lớn lương thực đến, nếu không đông người như vậy lấy gì mà nuôi? Nếu không có ngài cung cấp tiền tài bảo đảm thì Đàm Bình trấn cũng không thể phát triển lên được. Phong mỗ chỉ là nhấc tay chỉ đạo mà thôi. Có thể nhìn thấy một tòa thành vĩ đại được xây dựng trong thời gian nhanh như vậy, Phong mỗ đã không còn gì tiếc nuối.
Lý Cáp cười nói:
- Phong tiên sinh quá khiêm nhường, này giao cho người khác thì vị tất bây giờ đã có Đàm Bình trấn như thế này.
Phong Liễu Tam lại khiêm tốn vài câu rồi nói:
- Nhị công tử, hiện giờ Đàm Bình trấn đã không còn là Đàm Bình trấn. Thỉnh Nhị công tử đặt tên mới cho nó.
Lý Cáp ngẫm lại cũng đúng, thành lớn như thế mà gọi là "Đàm Bình trấn", đúng là có chút không thích hợp, chợt nhớ tới U hậu từ Đường triều tới, tiện miệng nói:
- Gọi là Trường An đi, thành Trường An.
Phong Liễu Tam vuốt cằm cười nói:
- Trường An, ổn định và hoà bình lâu dài, tên tốt, tên hay!
Lúc này Lý Cáp thoáng nhìn Lý Đông nãy giờ đứng bên cạnh bộ dạng muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Lý Đông, ngươi có gì muốn nói ?
Lý Đông quỳ rạp xuống nói:
- Lý Đông làm việc bất lợi, xin Nhị công tử trách phạt.
Lý Cáp nhíu, khó hiểu nói:
- Ngươi làm gì bất lợi? Đứng lên nói đi.
Lý Đông ngẩng đầu lên, nhưng người vẫn quỳ nói:
- Nhị công tử, ngài lần trước bảo tiểu nhân phái người bảo vệ Bạch Ngưng Sương Bạch nữ hiệp. Nhưng mà...
Lý Cáp nghe vậy, đồng tử co rụt lại, tay bất giác nắm chặt, quát hỏi:
- Nhưng mà cái gì ?
Lý Đông mặt mày ủ ê nói:
- Bạch nữ hiệp trước đây không lâu dẫn chính đạo mười tám phái hơn bảy mươi danh cao thủ cùng Ma Môn sống mái với nhau, cuối cùng bị Ma Môn Đông Phương Bất Bại đánh trọng thương, rơi xuống vực sâu không rõ tung tích.
Lý Cáp mở to hai mắt nhìn:
- Đánh thành trọng thương? Rơi xuống không rõ tung tích? Ta phái rất nhiều cao thủ cho ngươi để chơi à ?
Lý Đông vội cúi rạp người xuống:
- Tiểu nhân đã phái năm cao thủ âm thầm yểm trợ, nhưng mà... Nhưng mà Đông Phương Bất Bại võ công thật sự quá mạnh mẽ, năm cao thủ chỉ còn một người trọng thương về được, còn lại cùng toàn bộ cao thủ chính đạo táng thân dưới tay Đông Phương Bất Bại.
Hắn cũng biết, Lý Cáp bảo hắn chú ý nữ hiệp hành tẩu giang hồ đích thị là có tình cảm với nữ hiệp kia, Bạch Ngưng Sương bị trọng thương rơi xuống vực không rõ tung tích, Lý Cáp nếu truy cứu hắn lành ít dữ nhiều.
- Đông... Phương... Bất... Bại.
Lý Cáp ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, tràn đầy sát khí.
Phong Liễu Tam trầm ngâm nói:
- Nhị công tử, Bạch Ngưng Sương Bạch nữ hiệp vốn là người Băng cung. Nàng bị Đông Phương Bất Bại đánh trọng thương, nếu là không rơi vào tay Ma Môn thì mười phần quay về Băng cung.
Lý Cáp gật đầu, nói với Hương Hương:
- Tìm Phong Hỏa Tiêu Lan tới gặp ta.
Ô thái hậu đứng trước cửa sổ nhìn trời mưa to mù đặc bên ngoài lẩm bẩm:
- Trận mưa này thật kỳ quái, khắp nơi lộ ra tà khí. Nhóm cao tăng từ Đại Phổ tự đến làm thế nào rồi biết?
Trong phòng ngoại trừ thái hậu và Đại tổng quản Phạm Tiến phía sau không còn ai khác.
Phạm Tiến trả lời:
- Hồi bẩm thái hậu, nhóm cao tăng từ Đại Phổ đã cúng bái cả đêm rồi ạ.
Một lát sau, Ô thái hậu bỗng nhiên nói:
- Lý gia tiểu tử lại có thể chạy từ Giang Nam về nhanh thế, Lê phủ sẽ không phải xảy ra chuyện chứ?
- Bẩm Thái hậu, điều này cũng khó mà nói. Chuyện giữa Đằng Lăng vương và Lâm Hồng mặc dù không dễ biết nhưng các đại thế gia kinh thành như Lý gia tất sẽ biết ít nhiều. Một khi Lý Cáp hoài nghi đến Lâm Hồng, Đằng Lăng vương chỉ sợ sớm hay muộn cũng bị liên luỵ.
Phạm Tiến nhỏ giọng nói:
- Hơn nữa lấy tính cách của Lý Cáp, cho dù Đằng Lăng vương là Vương gia, hắn trả thù cũng không cố kỵ gì.
Ô thái hậu nhíu mày:
- Bổn cung sớm nói với hắn, hiện tại đừng đi trêu chọc người của Lý gia, hắn nhất định không nghe, dại gái sớm muộn cũng gây chuyện. Nữ nhân đâu mà không có, cố tình dây dưa cùng vợ Lê Bố, còn cùng nhau độc chết Lê Bố. Còn nói cái gì mà Lê Bố là tâm phúc của Lý Cáp trong quân đội, trừ đi là đại lợi, quả thực là nói hươu nói vượn, thế lực Lý gia trong quân đội, há lại giết chính là một Lê Bố có thể suy yếu được? Còn không phải coi trọng tư sắc tiểu tiện nhân Lâm Hồng kia!
Bà càng nói càng hận, răng cắn chặt rít lên.
- Thái hậu, không bằng... Để Đằng Lăng vương rời kinh trước, quay về đất phong tránh đi.
Phạm Tiến nói.
Ô thái hậu thở dài:
- Lê Bố vừa chết, ta cũng đã bảo hắn nhanh chóng rời khỏi kinh thành tránh hiềm nghi, thuận tiện giết Lâm Hồng kia diệt khẩu thế nhưng hắn lại không chịu, phỏng chừng là không bỏ được tiểu tiện nhân kia.
Phạm Tiến nói:
- Thái hậu, giấy gói không được lửa, vẫn là tiếp tục thúc giục Đằng Lăng vương sớm rời kinh đi.
Ô thái hậu nói:
- Gói không được cũng phải gói, nếu không để Lý Cáp biết Hàn Bình thông dâm với Lâm Hồng, mưu sát Lê Bố thì dù hắn có quay về đất phong cũng không tránh được Lý Cáp đuổi giết. Bất quá... Bây giờ chờ ở kinh thành cũng không hay, ngươi phái người truyền mật tín cho Hàn Bình, bảo hắn chờ trận mưa to này ngừng thì rời khỏi kinh thành.
- Vâng!
Phạm Tiến vừa mới vâng lời, nội vệ bên ngoài liền gõ nhẹ hai cái ngoài cửa, thấp giọng nói:
- Khởi bẩm thái hậu. Hồ tướng quân cầu kiến.
Ô thái hậu nhíu mày:
- Hồ tướng quân? Hắn tới làm gì? Ân, để cho hắn vào đi.
Nói xong, do Phạm Tiến đỡ ngồi xuống ghế chủ tọa.
Hồ tướng quân toàn thân ướt đẫm bước vào trong nội điện, quỳ một gối xuống, lo lắng nói:
- Thái hậu, đại sự không ổn!
- Hồ tướng quân, chuyện gì mà kích động như thế?
Phạm Tiến thay Ô thái hậu hỏi.
- Thái hậu, Phạm tổng quản, mạt tướng vừa mới nhận được tin tức. Mấy canh giờ trước, Vũ Uy hầu Lý Cáp dẫn nhân mã đến Đằng Lăng vương phủ, bắt Đằng Lăng vương đi. Đằng Lăng vương phủ chết hơn phân nửa, một mảnh đống hỗn độn...
Hồ tướng quân là một gã thiên tướng Vũ lâm quân kinh thành, là người Ô thái hậu đề bạt, hắn đang phụ trách tuần tra phố Chu Tước. Bất quá bởi vì mưa lớn, một ngày chỉ tuần tra ba lượt, cho nên chuyện ở Đằng Lăng vương phủ cho tới bây giờ mới phát hiện.
- Ngươi nói cái gì?
Ô thái hậu cả kinh, đứng lên.
Hồ tướng quân đành phải lại lặp lại một lần:
- Thái hậu. Đằng Lăng vương bị Vũ Uy hầu Lý Cáp bắt đi.
- Bắt đi sao? Hắn vì cái gì mà bắt Đằng Lăng vương! Không ai ngăn cản hắn sao? Người Đằng Lăng vương phủ đều là thùng cơm!
Ô thái hậu lớn tiếng quát mắng:
- Các ngươi cũng đều là thùng cơm sao? Biết Đằng Lăng vương bị Lý Cáp bắt đi sao không cứu hắn về?
Thế nào thái hậu cũng không nghĩ tới Lý Cáp chỉ mới về kinh thành có một ngày mà đã biết rõ chuyện của Lê Bố, bắt đầu trả thù.
Hàn Bình cũng không phải con ruột Ô thái hậu nhưng bởi vì cùng Ô thái hậu có mối quan hệ lợi ích và thân thể, cho nên giữa hai người thân mật thậm chí hơn Ô thái hậu cùng hoàng đế. Hiện giờ biết được Hàn Bình bị Lý Cáp bắt đi, Ô thái hậu không khỏi có chút rối loạn.
Hồ tướng quân cúi đầu nói:
- Thái hậu nguôi giận, mạt tướng trải qua tìm hiểu nhiều mặt đã biết được Vũ Uy hầu đem Đằng Lăng vương đến Lê phủ. Nhưng dưới tay Vũ Uy hầu cao thủ nhiều như mây, Lê phủ hiện tại lại có mấy trăm Hổ binh gác, chúng ta căn bản không thể nào đi vào.
Phạm Tiến nói:
- Thái hậu, nếu muốn cứu Đằng Lăng vương, chỉ sợ ngài phải tự mình đến phủ thái sư một chuyến.
Ô thái hậu ngẩn ra:
- Hồ tướng quân không phải nói Đằng Lăng vương là bị bắt đến Lê phủ sao?
- Thái hậu, Đằng Lăng vương là bị bắt đến Lê phủ, nhưng ngài dám khẳng định đến Lê phủ Lý Cáp sẽ thả người không?
- Này...
Phạm Tiến lại nói:
- Với tính khí của Lý Cáp nếu biết là Đằng Lăng vương xúi giục hại Lê Bố, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hắn là người không sợ trời không sợ đất, trừ thái sư Lý Tiêu cùng thị lang Lý Minh ra kinh thành chỉ sợ không còn ai có thể ngăn được hắn. Mà thái sư Lý Tiêu nhất định sẽ nể mặt thái hậu, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện.
Đạo lý này Ô thái hậu vốn đều biết nhưng mà quan tâm tất loạn, không nghĩ ra được mà thôi. Dưới sự nhắc nhở của Phạm Tiến liền hiểu ra vội vàng đến phủ thái sư.
Ngay tại Ô thái hậu rời hoàng cung, mưa như trút nước mưa két một tiếng dừng lại, mây đen nhanh chóng tản ra, nắng vàng rực rỡ trải xuống kinh thành.
Ô thái hậu ở trong xa giá vén mành nhìn ra, chợt mưa chợt nắng, thật là kỳ quái.
Sự tình đến đây, Lý Cáp đã cơ bản biết rõ ràng nguyên nhân cùng quá trình Lê Bố bị hạ độc.
Đằng Lăng vương Hàn Bình trong lúc vô ý thấy Lâm Hồng, từ đó về sau mê mẩn sắc đẹp ra sức tán tỉnh, mà Lê Bố lại không phải là người hiểu tình thù, luôn ra ngoài cùng bằng hữu huynh đệ uống rượu lại đến trong quân doanh, ít chú ý đến thê tử khuê phòng lẻ bóng. Thiếu phụ phòng không, vương gia hào phóng, cứ vậy mà bắt đầu chậm rãi thông đồng.
Mà trên đời không có bức tường nào cản hết gió, Lê Bố dù thô lỗ nhưng cũng mơ hồ nhận ra người kề gối có điểm dị thường, điều này khiến Đằng Lăng vương lo lắng. Hắn tự nhiên không sợ Lê Bố, nhưng quan hệ giữa Lê Bố và Lý Cáp thế nào hắn rất rõ. Nếu đụng phải Lý Cáp thì chuyện cực kỳ phiền phức. Vì thế Đằng Lăng vương cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tiếp nhận đề nghị của Tư Không Phiền, lừa phỉnh Lâm Hồng hạ độc độc môn của Bắc Cực môn khiến Lê Bố “tâm bệnh bộc phát” mà chết.
(DG: đoạn này tác giả chém ác, LB mới cưới LH được mấy hôm mà khuê phòng lẻ bóng rồi thông dâm, lập kế hạ độc LB được)
Sau khi biết được chân tướng từ chủ mưu, Lý Cáp tự nhiên muốn bắt đầu báo thù.
Hiện tại, Đằng Lăng vương Hàn Bình đã bị "Bá Vương tiên tử" giằng co mấy canh giờ, cơ bản dầu cạn đèn tắt. Chủ mưu Tư Không Phiền, cũng bị Lý Cáp đánh thành phế nhân, đuổi về Bắc Cực môn cho Tư Không Minh xử, kết cục chỉ có thể thảm hại hơn. Cho dù không chết, cũng sống không bằng chết. Lâm Hồng hạ độc, Lý Cáp mặc dù không thật sự bắt tội nhưng cũng không muốn tha.
Cho dù Lâm Hồng hạ độc Lê Bố là bị Đằng Lăng vương xui khiến cùng lừa phỉnh, nhưng chỉ dựa vào lí do hồng hạnh xuất tường không tuân thủ nữ tắc, đội nón xanh Lê Bố thì Lý Cáp đã không muốn để thị sống.
- Thiết Lang, nghe nói đệ bắt Đằng Lăng vương tới sao?
Lý Minh lại một lần nữa tới Lê phủ, lần này là sau khi hắn biết Lý Cáp dẫn người bắt Đằng Lăng vương, được ông nội Lý Tiêu phái tới.
Lý Cáp gật gật đầu nói:
- Không sai. Đệ bắt hắn tới, Lâm Hồng hạ độc Lê đại ca là hắn dụ dỗ, đệ không xử lí hắn không được.
Sau khi nghe thế Lý Minh cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng không hỏi Lý Cáp có chứng cớ hay không, Lý Minh rất rõ tính đệ đệ mình, cũng biết đại khái một ít chân tướng sự tình, hiện tại hi vọng Lý Cáp có thể hạ đao lưu tình.
- Đại ca, huynh chú ý nghe.
Lý Cáp đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, nhẹ giọng nói.
Lý Minh cau mày lắng nghe nửa ngày, lại chỉ nghe được ngoài cửa tiếng nước mưa tí tách cùng tiếng nước chảy trên mái hiên, nghi ngờ hỏi:
- Nghe cái gì?
- Xem ra tên kia là bị chỉnh kha khá rồi.
Lý Cáp thì thào tự nói một câu. Nói với Hương Hương bên cạnh:
- Nàng ra bảo với nữ nhân béo kia dùng thêm sức đi.
Hương Hương theo lời mà đi, Lý Minh vẫn vẻ mặt khó hiểu.
Một lát sau, Lý Cáp bỗng nhiên nói:
- Đại ca, huynh nghe.
Lý Minh lại nghiêng tai lắng nghe, trong mơ hồ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, càng thêm nghi ngờ, hỏi:
- Thiết Lang, hình như là ai đang kêu?
Lý Cáp nói:
- Không phải người huynh hỏi sao?
Lý Minh cả kinh:
- Đằng Lăng vương?
- Không sai.
- Đệ... Đệ đã làm gì hắn?
- À, đệ chỉ an bài một nữ nhân để hắn hưởng thụ khoái hoạt mà thôi.
Lý Cáp khoan thai nói.
- Nữ nhân? Sao hắn lại kêu thảm vậy?
Tiếng kêu thảm của Đằng Lăng vương dần nhỏ đi đến khi biến mất hẳn.
Lý Cáp nhìn đại ca liếc mắt một cái, nói:
- Đại ca, huynh đến vì Hàn Bình sao?
Lý Minh do dự một chút, gật đầu nói:
- Không sai, ta vì Đằng Lăng vương mà đến. Thiết Lang, tâm tình của đệ đại ca có thể hiểu được, nhưng hiện tại phải lấy đại cục làm trọng...
- Được rồi, lão ca, huynh đem tên kia về đi.
Lý Cáp nâng tay cắt đứt lời đại ca đang nói, đứng dậy nói:
- Đệ đưa huynh đến gặp hắn, huynh cứ đưa hắn đi đi.
Lý Minh sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lý Cáp có thể đồng ý dứt khoát vậy, trong lòng cảm giác có chút không đúng.
Lý Cáp dẫn Lý Minh tới linh đường Lê phủ, đẩy cửa vào.
Cảnh tượng trước mắt làm Lý Minh kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, một nữ tử mập mạp như heo mẹ đang tất tả mặc đồ, nằm trên mặt đất là một “người” gần như là xương khô.
Nếu không phải ánh mắt hõm sâu trong vành mắt kia chuyển động ra phía cửa thì hắn đã nghĩ đó là một xác chết.
- Này... Đây là Đằng Lăng vương?
Lý Minh khó có thể tin, nhưng nhìn thấy quần áo bên cạnh cùng tử long ngọc bội lại không tin không được.
- Đại tướng quân.
Người phụ nữ kia mặc quần áo xong hướng Lý Cáp hành lễ, dựa theo Lý Cáp dặn đã để Đằng Lăng vương còn một hơi cuối cùng.
- Nơi này không có chuyện của ngươi, đi trước đi.
Lý Cáp nói xong, rời khỏi đại môn.
Người phụ nữ kia di động thân thể to lớn, hành lễ với Lý Cáp và Lý Minh, vẻ mặt thỏa mãn rời đi.
- Hắn còn có thể sống không?
Lý Minh nhìn chằm chằm vào Đằng Lăng vương thất khiếu bắt đầu chảy máu hỏi. Lý Cáp tựa vào cạnh cửa nói:
- Còn có thể sống rời Lê phủ.
Ngụ ý là rời khỏi Lê phủ cũng không sống được bao lâu.
Lý Minh vừa sai người nâng Đằng Lăng vương đi vừa hỏi:
- Lâm Hồng, đệ tính xử lí thế nào
Lý Cáp trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, thản nhiên nói:
- Xử theo quy củ.
- Dựa theo quy củ. Là xử trí như thế nào?
- Lột, trói, lồng heo.
Lý Minh nhướng mày:
- Thiết Lang, ngươi đã giết một Vương gia.
Lý Cáp cười cười, liếc mắt nhìn Đằng Lăng vương, nói:
- Hắn còn chưa có chết đâu.
- Thiết Lang, hôn sự Lê Bố vàLâm Hồng là ông nội chủ trì, nếu làm lớn chuyện ra, bất kể là Lý gia, Lâm gia hay là Lê gia, thậm chí là hoàng gia, rất khó coi. Đồng ý với đại ca, đừng vậy với Lâm Hồng, giao cô ta cho ta đi. Lý gia và Lâm gia sẽ cho Lê Bố một công đạo.
Lý Cáp híp mắt, nghe đại ca nói như vậy, hắn cũng bắt đầu buông phẫn nộ cùng cừu hận, lo lắng mấy vấn đề này. Quả thật, nếu công bố chân tướng với Lê Bố đã chết cũng không phải chuyện tốt.
- Thị phải chết!
Lý Cáp kiên quyết nói.
- Dù phải chết cũng không phải bây giờ, không phải ở đây, lại càng không thể chết trong tay đệ!
Lý Minh nói.
Lý Cáp bỗng nhiên nói:
- Đại ca. Nếu bị Lâm Hồng hại chết là không là Lê Bố, mà là ta, huynh sẽ làm sao?
- Này...
Lý Minh không dự đoán được hắn sẽ hỏi như vậy. Nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Đại ca, ta đồng ý trước khi huynh và ông nội thương lượng được phương án giải quyết, ta sẽ không giết Lâm Hồng, nhưng ta cũng sẽ không giao thị ra.
Lý Cáp nói xong, chỉ hướng quan tài cùng bài vị Lê Bố sau lưng Lý Minh nói:
- Thấy không? Hắn đang nhìn ta, ta phải phải cho hắn một cái công đạo. Không trả huyết cừu hắn có thể nhắm mắt sao? Lâm Hồng một ngày không chết thì một ngày không rời khỏi Lê gia, các huynh tự giải quyết đi.
Lý Minh lắc lắc đầu thở dài nói:
- Thiết Lang, vậy đệ dẫn ta đi xem Lâm Hồng đi.
Lý Cáp mang theo đại ca tới phòng giam lỏng Lâm Hồng, lại nhận được tin Lâm Hồng sau khi đè chết Vượng Tài đã tự vẫn.
Hắn từ miệng Lâm Hồng được biết, Vượng Tài mặc dù là gia nô Lâm gia, nhưng sau khi cùng thị đến Lê phủ đã bị Đằng Lăng vương thu mua, an bài nàng cùng Đằng Lăng vương ước hội gặp mặt đều là Vượng Tài. Nhà tan cửa nát đến nông nỗi này có thể nói là do Vượng Tài, cho nên Lâm Hồng quyết tử, liền quyết định giết Vượng Tài trút lòng căm phẫn trước.
Tự sát hẳn là kết cục thích hợp nhất với Lâm Hồng. Lý Cáp nghĩ như vậy, nhìn về phía đại ca.
Lý Minh nhìn Lâm Hồng nằm trong vũng máu, bất đắc dĩ thở dài:
- Khiêng đi luôn đi!
Nói xong lại bĩu môi, nói với Lý Cáp:
- Thiết Lang, hiện tại đệ hài lòng chứ, thù phải báo đều đã báo. Lát nữa cùng ta về gặp ông nội đi.
Lý Cáp lắc đầu nói:
- Không, đệ phải rời khỏi kinh thành.
Lý Minh sửng sốt:
- Cái gì? Rời đi kinh thành? Đệ muốn đi đâu, quay về Giang Nam sao?
- Chiến sự Giang Nam đã không có vấn đề gì, đệ muốn quay về Đàm Bình trấn, quay về nhà đệ.
Lý Cáp thản nhiên nói.
- Rời đi cũng phải chào từ biệt ông nội chứ.
Lý Cáp lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi, thấp giọng nói:
- Lần này đệ về kinh gây họa cho ông nội quá nhiều, nhất định ông rất tức giận, nhưng mà quan điểm hai người chúng ta khác nhau, đệ không muốn đấu khẩu với ông cho nên rời đi thì tốt hơn.
Bỗng nhiên ngừng một chút lại nói:
- Đại ca, huynh chuyển lời cho ông nội giùm đệ, sau khi quay về Đàm Bình trấn đệ sẽ không quản chuyện triều đình, tiêu dao qua ngày vậy.
- Thiết Lang, đệ làm cái gì vậy? Lý gia hiện tại đúng lúc cần đệ, sao đệ có thể…
Lý Cáp cười xen lời hắn:
- Đại ca, chờ khi nào ông nội lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Lý gia thay Hàn gia đứng đầu thiên hạ thì đệ sẽ có mặt thụ phong.
Lý Minh nghe vậy hoảng sợ, nhất thời nói không ra lời. Đợi hắn mở miệng muốn nói cái gì thì phát hiện đã không thấy Lý Cáp đâu.
Lý Minh mang theo Đằng Lăng vương chỉ còn một hơi cùng thi thể Lâm Hồng về tới phủ thái sư, lại vừa lúc gặp được đám người Ô thái hậu cùng Phạm Tiến tiến đến.
Không nghĩ cũng biết, khi thấy Đằng Lăng vương như thấy thì Ô thái hậu không nhận ra hắn, trái lại lộ vẻ chán ghét hướng Lý Minh oán hận, sao lại nâng cái thứ đó đến đây.
Mà Đằng Lăng vương thấy Ô thái hậu thì lại kích động, giơ tay chỉ về phía bà, tiêu hao tia khí lực cuối cùng, đi đời nhà ma. Ô thái hậu nói ý đồ đến với thái sư Lý Tiêu sau mới nhìn Lý Minh, hắn đành cười khổ đưa một cái thây khô và một thi thể đến
Ô thái hậu nhíu mày khó hiểu nói:
- Lý thị lang đây là làm cái?
Lý thái sư thì liếc mắt một cái liền nhận ra nữ thi là Lâm Hồng, híp mắt lại đánh giá thây khô kia lần nữa, trầm giọng nói:
- Đây là có chuyện gì?
Lý Minh nói:
- Lâm Hồng bởi vì quá độ tư niệm Lê Bố tướng quân mà tự vẫn trong phòng. Mà vị...
Hắn chỉ hướng thây khô, nói tiếp:
- Đây là Đằng Lăng vương !
- Cái gì?
Ô thái hậu cực kỳ hoảng sợ, khó có thể tin nhìn Lý Minh, lại nhìn thi thể khô quắt kia, thân thể không tự chủ được run rẩy lên. Đại tổng quản Phạm Tiến đứng bên cạnh cũng không tin nói:
- Lý Thị Lang, ngài đang nói đùa gì vậy, này... Đây sao có thể là Đằng Lăng vương.
Lý Minh lấy tử long ngọc bội của Đằng Lăng vương đặt lên bàn nói:
- Đằng Lăng vương được xá đệ mời dự tiệc, bởi vì cùng ca kỹ giao hoan quá khích, cho nên...
Nói đến đây hắn cảm thấy không nói thêm được nữa, có ai giao hoan mà thành xác khô chứ.
Tuy rằng Lâm Hồng cùng Đằng Lăng vương chết bởi vì Lý Cáp, mấy người ở đây đều biết nhưng không thể nói trắng ra là Lâm Hồng bị Lý Cáp bức tử, Đằng Lăng vương cũng bị Lý Cáp sai người hấp diêm đến chết.
Nghe xong Lý Minh nói, Lý thái sư nhíu mày không nói, Ô thái hậu thấy thây khô kia ngơ ngẩn hồi lâu.
- Thái hậu, nén bi thương đi.
Qua hồi lâu Lý thái sư mới nói ra những lời này. Thân là nguyên lão tam triều, trải qua sóng to gió lớn vô số nhưng gặp tình cảnh này hắn cũng không biết nói gì hơn, cháu trai này đúng là ngựa hoang không thể giữ được a.
Ô thái hậu chậm rãi đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Hồi cung." Rồi do Phạm Tiến dìu đi ra ngoài. Mấy đại nội thị vệ đi theo tự nhiên là đem thi thể Đằng Lăng vương đi theo.
Hiện tại ngoại trừ nhẫn ra thái hậu còn có thể làm gì?
Đưa mắt nhìn Ô thái hậu rời đi Lý phủ, Lý thái sư mặt âm trầm nói:
- Thiết Lang đâu?
Lý Minh trả lời:
- Hắn nói phải về Đàm Bình trấn.
- Thế là sao, đến chỗ ta cũng không thèm ghé sao?
Lý thái sư nhíu mày.
- Ý của Thiết Lang là không muốn để ý chuyện trong triều.
Lý Minh vẫn đem lời “đại nghịch bất đạo” Lý Cáp nói lại với ông nội.
- Trở về bình tĩnh lại cũng tốt, nếu là hắn tiếp tục lưu lại kinh thành thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra…
Lý thái sư có chút bất đắc dĩ thở dài nói.
Người Vũ Uy hầu phủ cùng Lê phủ lúc này đều bận rộn phi thường, Lý Cáp đã tính toán, nếu không trở lại kinh thành thì đưa toàn bộ gia tướng tín nhiệm đi, còn mấy trăm Hổ quân thân vệ từ Đông Bắc nữa, tính ra cũng hơn ngàn người.
Bài vị và quan tài Lê Bố cũng được Lý Cáp sai người nâng lên đi cùng. Hắn muốn đưa hảo chiến hữu, hiếu chiến hữu đến Đàm Bình trấn an táng trọng thể.
Lê Anh tối qua đi ngủ bây giờ mới chợt tỉnh giấc lại phát hiện mình đang ở trên xe ngựa.
- Lý đại ca, ta đang ở đâu ?
Lê Anh xoa huyệt thái dương, nhíu mi nói.
Trong xe ngựa xa hoa ngoại trừ Lê Anh, còn có Lý Cáp, Hương Hương cùng Phong Hỏa Tiêu Lan.
- Muội tử, chúng ta phải về nhà, không trở lại kinh thành nữa, được không?
Lý Cáp nhẹ giọng nói.
Lê Anh ngồi dậy:
- Về nhà? Chúng ta không phải đang ở nhà sao ?
Lý Cáo lắc đầu:
- Không, không phải cái nhà này, chúng ta quay về nơi chân chính thuộc về chúng ta. Nơi đó chuyện gì cũng do chúng ta an bài, không phải nghe lời người ta, không phải nhìn ánh mắt người khác, được không?
Lê Anh có chút mờ mịt nói:
- Nhưng mà đại ca…
Lý Cáp ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, thù của Lê đại ca ta đã báo giùm hắn.
Lê Anh ánh mắt mở tròn, thần tình nghi hoặc, khó hiểu nói:
- Đã báo rồi sao? Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra ?
Lý Cáp nhìn hai mắt nàng nói:
- Muội tin tưởng ta không ?
Cô gái ra sức gật gật đầu:
- Đương nhiên tin, trên đời này người duy nhất ta tin được là huynh.
- Vậy là được rồi. Muội tin ta, thù của Lê đại ca ta đã báo, ngươi nào hại hắn đã gặp báo ứng rồi, muội biết thế là được.
Lê Anh nhìn Lý Cáp thật lâu mới chậm rãi gật gật đầu, khẽ ừ, lao vào trong lòng ngực hắn, không bao lâu lại ngủ thật say.
Nàng thật sự quá mệt mỏi.
Đoàn người Lý Cáp chậm rãi đi qua phố Chu Tước đến cổng thành vừa lúc gặp đám người Ô thái hậu hồi cung.
- Đại tướng quân, là xe ngựa trong cung.
Thân vệ Lý Cáp cúi người bên cạnh xe ngựa nói.
- Thái hậu, là người của Vũ Uy hầu.
Phạm Tiến buông mành xe bẩm báo Ô thái hậu
Ô thái hậu cả kinh, xuyên qua vải mành thấy đám người Lý Cáp đông đảo, không khỏi run rẩy toàn thân, theo bản năng nghĩ không phải tiểu tử này không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tạo phản luôn đấy chứ ?
Không có mệnh lệnh của thái hậu, phu xe cũng không dám tùy tiện nhường đường, đành kiên trì chắn trước đoàn người của Lý Cáp.
Phạm Tiến cắn răng, lấy hết lòng dũng cảm, hô:
- Loan giá thái hậu ở đây, các ngươi còn không tránh ra?
Hổ quân kỵ sĩ mở đường phía trước mặt không chút thay đổi, không chút dịch chuyển. Mà Tam Ngưu thì chạy tới trước, ra bộ muốn động thủ, hù Phạm Tiến nhanh chóng rút về trong xe.
- Thái hậu, làm sao bây giờ?
Phạm Tiến mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Ô thái hậu nhắm hai mắt lại, ngồi ngay ngắn bên trong xe lẩm bẩm:
- Còn có thể làm gì, mặc cho số phận đi.
Lúc này nếu Lý Cáp muốn tạo phản thì đừng nói là mấy nghìn Vũ lâm quân, cho dù huy động toàn bộ cấm quân cũng không ngăn được hắn. Lấy quyền thế và uy danh của Lý gia, chỉ sợ quân đội trong thành đến chín phần là phản chiến.
Đối thái sư Lý Tiêu, Ô thái hậu có thể hợp tác và nhượng quyền, dù sao ông cũng là nguyên lão tam triều, làm gì cũng suy xét đến Đại Hạ.
Mà đối mặt Lý Cáp, Ô thái hậu cũng chỉ có cảm giác vô lực, người này không phải bà có thể nắm bắt, cả ông nội hắn cũng không thể.
Lý Cáp vươn đầu ra khỏi xe hô:
- Ô thái hậu ở đâu ?
Nghe thấy Lý Cáp gọi mình, Ô thái hậu thân thể chấn động, mở mắt ra, vén rèm xe, cật lực bảo trì hình tượng trang trọng, sau khi ổn định cảm xúc mới nói:
- Bổn cung ở đây. Vũ Uy hầu, ngươi mang nhiều như vậy binh mã ngăn xe ngựa của bổn cung xe ngựa, là vì sao ?
Nàng hiện tại thầm nghĩ tận lực ổn định Lý Cáp, có thể kéo dài bao lâu thì kéo.
Lý Cáp cười nói:
- Thái hậu, ta ít đọc sách, không nhã nhặn như ông nội và đại ca ta, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.
Ô thái hậu nghe xong những lời này, trái tim thình thịch đập nhanh hơn, trên mặt lại vẫn tự mình cố gắng giả bộ trấn định nói:
- Vũ Uy hầu có lời gì cứ nói thẳng không ngại.
Lý Cáp nhìn Ô thái hậu trên xe ngựa, lại nhìn thây khô của Đằng Lăng vương Hàn Bình đã được đại nội thị vệ quấn lại phía sau nói:
- Thái hậu, chắc ngài mới từ chỗ ông nội ta về, chuyện Đằng Lăng vương ngài cũng đã biết. Nhưng có chút chuyện vụn vặt chắc ngài không biết, ta là người có cừu tất báo, người kính ta một thước ta kính người một trượng. Thái hậu muốn báo thù cho Đằng Lăng vương thì ta luôn sẵn sàng phụng bồi nhưng đừng hòng bảo ta thúc thủ chịu trói.
Ô thái hậu và đám người đều sửng sốt, Lý Cáp hưng sư động chúng chặn đường mình chỉ để nói mấy câu này thôi sao ?
Lý Cáp thấy Ô thái hậu ngẩn người, híp mắt cười cười nói:
- Thái hậu, hôm nay ta sẽ phải rời khỏi kinh thành quay về Đàm Bình trấn. Trước khi đi ta xin khuyên ngài một câu: ngàn vạn lần đừng chọc ta, chọc giận ta, cẩn thận ta nhấc ngài đi luôn đấy.
Dứt lời buông mành, nói với Tam Ngưu một tiếng: "Đi!"
Tam Ngưu lập tức thúc ngựa mở đường, hùng hổ xông về phía trước.
Xa phu của thái hậu hoảng sợ, bất chấp chờ thái hậu ra lệnh đã vội vàng đánh xe ngựa sang bên nhường đường cho Tam Ngưu. Ngay sau đó đại đội nhân mã của Lý Cáp rầm rộ đi
Đám người Lý Cáp đi qua hồi lâu, Ô thái hậu mới chậm rãi hồi phục, nhớ tới lời Lý Cáp mới nói, không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn bực.
- Thái... Thái hậu, chúng ta làm sao bây giờ?
Xa phu ngập ngừng hỏi.
- Làm sao, đương nhiên là hồi cung! Còn phải hỏi nữa sao ?
Thái hậu đá xa phu kia một cước, mắng chửi.
Khi đám người Lý Cáp trở lại Đàm Bình trấn thì hắn cơ hồ không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Tuy rằng sớm dự liệu được Đàm Bình trấn phát triển và thay đổi từng ngày nhưng hắn không ngờ hiện giờ Đàm Bình trấn đã thành đổi hoàn toàn. Lúc trước từ Đông Hải trở về thì Đàm Bình trấn đã được xây dựng xong thành quách. Nhưng hôm nay, tường thành lúc đó đã bị dỡ bỏ, phạm vi tường thành mới rộng ra đến hơn chục lần.
Thậm chí mấy tòa núi và đồi thấp đã bị san phẳng. Mấy tòa núi cao cũng đã xây thành, nhìn từ xa Đàm Bình trấn không hề thua kém kinh thành và Hỗ Dương.
Ngoài thành đồng cỏ phì nhiêu mênh mông, đầu người làm ruộng chi chít. Mơ hồ Đàm Bình trấn trở mình thành một đô thị phồn hoa bậc nhất phía đông nam Đại Hạ.
Giao thông vốn tắc nghẽn đã thông suốt bốn phương, các quan đạo rộng mở đón chào thương lữ tới lui tấp nập.
Mãi đến khi Lý Cáp vào vương phủ của mình trong trấn, thấy Phong Liễu Tam trình hồ sơ các phương diện lên thì mới thấy những gì mình thấy và so sánh chỉ là ảo ảnh.
- Nhị công tử, Đàm Bình trấn hiện giờ dân cư đã gần trăm vạn, trong đó dân thường trú sáu mươi vạn trở lên, lương thực sung túc, buôn bán phồn vinh. Thuộc hạ có thể tự tin mà nói hiện giờ Đàm Bình trấn về diện tích đã là thành lớn nhất Đại Hạ.
Phong Liễu Tam mặt mày hớn hở, có chút tự hào nói:
- Hiện giờ ở Tây Nam tà giáo phán loạn, Đông Bắc nạn hạn hán bạo loạn, Giang Nam Triệu vương phán phản loạn làm bách tính phụ hộ loạn lạc khắp nơi đã đến Đàm Bình trấn. Tin rằng không lâu sau ngoại trừ kinh thành thì đây chính là đệ nhất thành.
Lý Cáp lần đầu tiên thấy Phong Liễu Tam vốn trầm ổn hưng phấn như thế, không khỏi cười nói:
- Đàm Bình trấn có thể phát triển đến giờ là công của Phong tiên sinh, bản hầu tất hậu báo.
Phong Liễu Tam vội vàng khom người nói:
- Nhị công tử, Đàm Bình trấn có thể phát triển nhanh chóng, mở rộng thuận lợi đều là công của ngài. Nếu không có ngài lập chiến công ở Đông Bắc sao có thể có nhiều người ngàn dậm xa xôi bôn ba đến Đàm Bình trấn như vậy, nếu không có ngài từ triều đình và địa phương chuyển lượng lớn lương thực đến, nếu không đông người như vậy lấy gì mà nuôi? Nếu không có ngài cung cấp tiền tài bảo đảm thì Đàm Bình trấn cũng không thể phát triển lên được. Phong mỗ chỉ là nhấc tay chỉ đạo mà thôi. Có thể nhìn thấy một tòa thành vĩ đại được xây dựng trong thời gian nhanh như vậy, Phong mỗ đã không còn gì tiếc nuối.
Lý Cáp cười nói:
- Phong tiên sinh quá khiêm nhường, này giao cho người khác thì vị tất bây giờ đã có Đàm Bình trấn như thế này.
Phong Liễu Tam lại khiêm tốn vài câu rồi nói:
- Nhị công tử, hiện giờ Đàm Bình trấn đã không còn là Đàm Bình trấn. Thỉnh Nhị công tử đặt tên mới cho nó.
Lý Cáp ngẫm lại cũng đúng, thành lớn như thế mà gọi là "Đàm Bình trấn", đúng là có chút không thích hợp, chợt nhớ tới U hậu từ Đường triều tới, tiện miệng nói:
- Gọi là Trường An đi, thành Trường An.
Phong Liễu Tam vuốt cằm cười nói:
- Trường An, ổn định và hoà bình lâu dài, tên tốt, tên hay!
Lúc này Lý Cáp thoáng nhìn Lý Đông nãy giờ đứng bên cạnh bộ dạng muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Lý Đông, ngươi có gì muốn nói ?
Lý Đông quỳ rạp xuống nói:
- Lý Đông làm việc bất lợi, xin Nhị công tử trách phạt.
Lý Cáp nhíu, khó hiểu nói:
- Ngươi làm gì bất lợi? Đứng lên nói đi.
Lý Đông ngẩng đầu lên, nhưng người vẫn quỳ nói:
- Nhị công tử, ngài lần trước bảo tiểu nhân phái người bảo vệ Bạch Ngưng Sương Bạch nữ hiệp. Nhưng mà...
Lý Cáp nghe vậy, đồng tử co rụt lại, tay bất giác nắm chặt, quát hỏi:
- Nhưng mà cái gì ?
Lý Đông mặt mày ủ ê nói:
- Bạch nữ hiệp trước đây không lâu dẫn chính đạo mười tám phái hơn bảy mươi danh cao thủ cùng Ma Môn sống mái với nhau, cuối cùng bị Ma Môn Đông Phương Bất Bại đánh trọng thương, rơi xuống vực sâu không rõ tung tích.
Lý Cáp mở to hai mắt nhìn:
- Đánh thành trọng thương? Rơi xuống không rõ tung tích? Ta phái rất nhiều cao thủ cho ngươi để chơi à ?
Lý Đông vội cúi rạp người xuống:
- Tiểu nhân đã phái năm cao thủ âm thầm yểm trợ, nhưng mà... Nhưng mà Đông Phương Bất Bại võ công thật sự quá mạnh mẽ, năm cao thủ chỉ còn một người trọng thương về được, còn lại cùng toàn bộ cao thủ chính đạo táng thân dưới tay Đông Phương Bất Bại.
Hắn cũng biết, Lý Cáp bảo hắn chú ý nữ hiệp hành tẩu giang hồ đích thị là có tình cảm với nữ hiệp kia, Bạch Ngưng Sương bị trọng thương rơi xuống vực không rõ tung tích, Lý Cáp nếu truy cứu hắn lành ít dữ nhiều.
- Đông... Phương... Bất... Bại.
Lý Cáp ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, tràn đầy sát khí.
Phong Liễu Tam trầm ngâm nói:
- Nhị công tử, Bạch Ngưng Sương Bạch nữ hiệp vốn là người Băng cung. Nàng bị Đông Phương Bất Bại đánh trọng thương, nếu là không rơi vào tay Ma Môn thì mười phần quay về Băng cung.
Lý Cáp gật đầu, nói với Hương Hương:
- Tìm Phong Hỏa Tiêu Lan tới gặp ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook