Hoàn Em Hạnh Phúc
-
Chương 46
Gia Đống nói xong thì rời khỏi, anh không hề nói những câu như bảo Vũ Tịnh qua xem Nhất Phàm. Vũ Tịnh nghe xong, niềm vui và nỗi lo trong lòng mỗi thứ chiếm một nửa. Không phải cô không hiểu tâm ý của Nhất Phàm mà là hình như Nhất Phàm vẫn chưa hiểu tâm ý của cô.
Nhưng bây giờ không nghĩ nhiều như vậy được nữa, hiện giờ việc mình có thể làm vì Nhất Phàm là ở bên cạnh bảo vệ anh, giảm vết thương trong lòng của anh xuống đến thấp nhất, dùng hành động để Nhất Phàm hiểu được tâm ý của mình. Nhưng việc trước mắt bây giờ là phải qua xem vết thương của anh đã.
Đại khái là do vết thương rất đau, Nhất Phàm ngồi trong phòng mà chẳng làm được gì, mắt anh chỉ ngừng lại ở một chỗ, lúc thì nghĩ đến Vũ Tịnh, lúc lại nghĩ đến Michael, thời gian đã trôi qua như thế, thế nhưng Nhất Phàm cũng đã không bỏ lỡ tiếng gõ cửa của Vũ Tịnh.
Vũ Tịnh đóng cửa lại, không có biểu hiện ra đặc biệt kinh ngạc, vẫn yên tĩnh như bình thường, nhìn Vũ Tịnh, cảm giác trong lòng Nhất Phàm thật sự phức tạp hơn trước rất nhiều, thấy Vũ Tịnh bước tới, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trong lòng Nhất Phàm đột nhiên có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ, vì anh biết, đến cuối cùng khoảng cách của họ vẫn sẽ trở nên xa vô hạn.
Vũ Tịnh đi đến bên Nhất Phàm, nhưng anh lại muốn giấu bàn tay bị thương của mình đi như Vũ Tịnh đã làm trước đó, chỉ là Vũ Tịnh cũng đã nắm tay anh lại như Nhất Phàm đã nắm tay cô trước đó. Vì trong phòng không có tủ y tế, Vũ Tịnh ngồi xổm bên cạnh Nhất Phàm, dùng khăn giấy ngăn máu chảy ra nữa, nhìn nét mặt chăm chú cẩn thận của Vũ Tịnh, lại một lần nữa anh cảm nhận sự tỉ mỉ của cô, tim của Nhất Phàm càng đau hơn, tại sao em cứ phải như vậy, em biết rõ sự dịu dàng chu đáo,
sự thấu hiểu cho người khác của em là vũ khí chí mạng phá giải anh, nhưng tại sao em lại còn phải làm cho anh mất tự trọng như vậy trước khi rời khỏi chứ? Tại sao rõ ràng trong lòng em nghĩ đến người khác mà còn phải giả tạo đến vậy trước mặt anh chứ? Nghĩ đến đây, Nhất Phàm hất tay Vũ Tịnh ra, trong ký ức của Vũ Tịnh, đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô.
- Vết thương của anh anh sẽ tự lo, anh đã nói sẽ hoàn em hạnh phúc, anh không nuốt lời đâu. Em không cần phải làm như vậy, sau này ở trước mặt Michael, cái em có là cơ hội để biểu hiện mình.
Nhất Phàm nói những lời này, tự anh cũng cảm thấy rất là tổn thương người ta, nhưng hôm nay anh đã giận đến có hơi mất lý trí. Còn Vũ Tịnh thì lại không hề giận, nói chính xác là cô không thể nào giận anh, Nhất Phàm trong mắt người khác là người có tiền, có quyền, gọi gió được gió gọi mưa được mưa, nhưng Vũ Tịnh là người sống chung với Nhất Phàm, cô hiểu rõ anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng có căn bệnh mà đàn ông đều có, trong chuyện tình cảm, anh thích ghen,
thích giận lẫy, nhìn Nhất Phàm giận lẫy, trong lòng Vũ Tịnh dâng lên một sự ngọt ngào, chí ít Nhất Phàm có thể không phải ngụy trang, cuối cùng anh cũng có thể làm lại bản thân, cuối cùng anh cũng có thể không áp chế nữa, những ngày này anh đã phải gánh chịu quá nhiều rồi. Nhìn Nhất Phàm vẫn còn đang giận dỗi, Vũ Tịnh cảm thấy cô phải cho anh ngồi đây một mình một lát, lúc này anh cần không gian riêng.
“Em ra ngoài mua thuốc cho anh, đợi em.” Lần này Vũ Tịnh không dùng điện thoại mà viết trực tiếp lên giấy, viết xong cô còn nhìn Nhất Phàm cười một cái, đá chân mày một cái, còn Nhất Phàm nhìn thấy phản ứng của Vũ Tịnh anh thật sự là có hơi không thể tin nổi, nhìn Vũ Tịnh đi khỏi, Nhất Phàm cũng bật cười,
Phương Vũ Tịnh, có phải là em đang cười anh khờ, khờ đến không có phong độ như vậy không, nhưng, đợi sau khi em rời khỏi, anh sẽ trở về bình thường thôi.
***
Bên kia, Donna cầm lấy túi xách đi không chủ đích trên con phố, trước đây vào cuối tuần cô sẽ đi shopping, nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ xem Michael cần gì, cho dù là mua quần áo cho mình, tiêu chuẩn của cô vẫn xuất phát từ Michael, anh thích cô mặc gì chứ không phải là cô thích mặc gì. Hôm nay đột nhiên bỏ cái Thập Tự giá của tình yêu mà cô đã vác gần mười năm xuống, Donna đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình mất đi trọng tâm, thế là cô cứ thế mà bước đi, không biết đã đi bao xa, bất giác đã đi tới Hoắc thị, nhìn thấy Hoắc thị,
Donna lại nghĩ đến cảnh tượng mà cô, Michael và Vũ Tịnh gặp nhau, Michael vì một ly cafe đã nguội mà khẩn trương đến vậy; sau đó mình còn đến phòng làm việc của Phương Vũ Tịnh cho cô ta một bài học, nhìn đôi tay run rẩy của Vũ Tịnh, Donna biết vì sự hiểu lầm đó, những năm nay Vũ Tịnh cũng không hề thong thả, Vũ Tịnh cũng là người bị hại. Họ đã từng là đôi bạn thân nhất, chỉ là vì Michael,
Donna đã trở thành người gây ra tất cả những sự tổn thương này, nhìn khách sạn Hoắc thị, Donna cũng chỉ có thể cười khô và rời khỏi, thua chính là thua, tuy đây là sự thật mà Donna chưa hề chịu thừa nhận, nhưng hôm nay cô đã lựa chọn đối mặt với sự thật.
***
Rời khỏi phòng làm việc, Vũ Tịnh vội vã đi tới tiệm thuốc ở gần khách sạn Hoắc thị, thật ra thì có thể lấy thuốc trong khách sạn, nhưng cô không muốn người khác biết Nhất Phàm vì đánh nhau với người ta mà bị thương. Đến tiệm thuốc, Vũ Tịnh không chỉ mua những thứ như băng y tế, rượu cồn, mà còn mua thêm thuốc tiêu viêm cho Nhất Phàm uống,
có thể Nhất Phàm cảm thấy cơ thể mình tốt, chịu đựng một lát thì sẽ qua nhưng Vũ Tịnh không yên tâm, trong tiềm thức của cô đã sớm xem mình là vợ của Nhất Phàm rồi, vì thế cô không để cho Nhất Phàm có một chút xíu chuyện nào hết, nếu không cô sẽ tự trách mình, sẽ đau lòng.
Mua thuốc xong, Vũ Tịnh cầm túi thuốc trở về khách sạn, nhưng khi sắp tới khách sạn thì Vũ Tịnh trông thấy Donna, hình như cô ấy không hoàn toàn tập trung, đèn xanh đã chuyển sang đỏ rồi, nhưng cô ấy không hề chú ý tới mà cứ thất thần mà bước đi. Mắt nhìn chiếc xe sắp xông tới, Vũ Tịnh nghĩ cũng không nghĩ liền chạy tới kéo Donna trở lại bên lề đường, và lúc này Donna mới biết đèn đã chuyển qua đỏ rồi.
Cô vừa định nói cám ơn với người cứu mạng mình nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy là Vũ Tịnh, trong một lúc Donna thật sự không thể nào mở miệng nói ra chữ “Xin lỗi.” Nhìn thấy Donna, lần này tay của Vũ Tịnh lại không hề run, cô chỉ cười với Donna, sau đó chạy về khách sạn, cô không muốn Nhất Phàm đợi quá lâu. Ngay khi Vũ Tịnh chạy vào cửa lớn của Hoắc thị thì hình như cô mới phản ứng ra, người lúc nãy là Donna.
Đứng trong thang máy, đột nhiên Vũ Tịnh nhớ lại lúc ở Mĩ, khi đi thang máy xuống quãng trường ở trước khách sạn Hilton sau khi biết được sự thật, lúc đó tim cô tan nát, cô hận những gì Donna làm, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, hiện giờ cô thậm chí cảm ơn Donna, vì nếu như không có cái hiểu lầm mà Donna tạo ra lúc trước, có lẽ cô sẽ không quen được Nhất Phàm, sẽ không có một tình yêu đặc thù nhưng lại khắc cốt ghi tâm đến thế, cô sẽ không biết làm thế nào để lượng thứ, bao dung và quên đi.
Trước đây cô đã mang theo hai nút thắt trở về HK, một cái là với Daddy, một cái là với Michael, nhưng những lời của Nhất Phàm đã giúp cô tiếp nhận lại ba mình, còn với Michael, sự bao dung và tình yêu của Nhất Phàm đã giúp cô bỏ cái bao phục cất giấu trong lòng xuống, cho cô biết được ai mới là người thật sự đáng cho cô chờ đợi. Nghĩ đến đây, cô cười, cười rất thoải mái.
Về đến phòng làm việc của Nhất Phàm, anh vẫn đang xử lý giấy tờ, Vũ Tịnh bảo anh ngừng lại uống thuốc trước đã, sau đó băng bó vết thương trên tay của anh, lần này thì Nhất Phàm cũng không giận lẫy nữa, nghĩ lại lúc trước mình từng nói với Vũ Tịnh rằng ở trước mặt Vũ Tịnh mình luôn luôn là người thua, xem ra hiện giờ lời nói đó đã linh nghiệm rồi. Trong mắt Nhất Phàm,
có lúc Vũ Tịnh thật sự rất yếu đuối, nhưng có lúc cô thật sự kiên cường đến ngoài sức tưởng tượng, cô vì Nhất Phàm mà đảm đương rất nhiều việc, trong những ngày khi họ vừa mới bắt đầu cuộc sống hai người, Vũ Tịnh là người đã chóng đỡ thế giới của Nhất Phàm. Nghĩ đến lúc nãy mình nỗi cáu với Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng hối hận đến chết đi được, hiện giờ Vũ Tịnh bảo anh làm gì thì anh sẽ làm đó, tuy biết cuối cùng Vũ Tịnh sẽ rời khỏi, nhưng anh vẫn hy vọng mình có thể mỉm cười tiễn Vũ Tịnh đi. Băng bó tay xong,
Nhất Phàm lại tiếp tục làm việc, Vũ Tịnh bảo căn tin mang thức ăn lên. Lại cùng làm việc với Vũ Tịnh, lại cùng Vũ Tịnh nhanh chóng giải quyết bữa tối, nhìn nét mặt chuyên tâm của Vũ Tịnh, Nhất Phàm vẫn không nỡ, cô là bạn chiến hữu tốt của anh trong công việc, là hồng nhan tri kỷ của anh trong cuộc sống, cả đời này, có lẽ anh thật sự rất khó để tìm được một người như vậy nữa. Làm việc đến rất trễ,
cả hai cùng xuống bãi đậu xe, Vũ Tịnh biết trên người Nhất Phàm cũng bị thương, lái xe sẽ không tiện, thế là cô đã chủ động lấy chìa khóa từ tay Nhất Phàm, bảo Nhất Phàm ngồi vào ghế lái phụ, còn mình thì làm tài xế của Nhất Phàm. Đây là lần đầu tiên Nhất Phàm ngồi xe do Vũ Tịnh lái từ sau khi họ kết hôn đến nay, kỹ thuật lái xe của Vũ Tịnh rất tốt, tay lái rất vững.
- Không ngờ tay lái của em vững đến vậy. – đây là câu nói đầu tiên ngoại trừ công việc mà Nhất Phàm nói với Vũ Tịnh trong hôm nay. Nghe Nhất Phàm khen mình, Vũ Tịnh nhìn anh cười rất đắc ý, nhìn nụ cười của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng chỉ có thể cười theo. Nụ cười của em, anh còn có thể nhìn được bao lâu?
***
Về đến nhà, không khí vẫn trầm buồn như thường, hai người chào ba mẹ xong thì đi về phòng. Nhất Phàm vừa vào phòng thì điện thoại anh đã reo lên, là tin nhắn của Vũ Tịnh:
“Em biết trên lưng và trên ngực anh cũng bị thương, để em xem qua.”
Thấy Vũ Tịnh đã lấy nước và khăn lông từ trong phòng tắm ra, Nhất Phàm cũng không thể từ chối nữa. Anh nằm lên giường, Vũ Tịnh kéo áo anh lên, rửa vết thương cho anh, sau đó bôi rượu và thuốc để thoa vết thương lên cho anh. Giống y như hôm Vũ Tịnh bị nghiên mực quăng trúng vậy, nơi Nhất Phàm bị thương cứ chạm vào nước và rượu cồn là đau lên, đương nhiên Nhất Phàm chỉ có thể nhịn, anh không thể kêu lên, nếu anh kêu lên, Vũ Tịnh sẽ càng lo lắng hơn. Nhìn vẻ mặt Nhất Phàm cắn răng chịu đau,
Vũ Tịnh cũng không dễ chịu gì, và điều cô có thể làm cũng chỉ có thể là cố gắng sao cho tay mình nhẹ nhàng một tí, để Nhất Phàm dễ chịu hơn một tí. Xử lý xong vết thương trên lưng, Vũ Tịnh đỡ Nhất Phàm ngồi dậy, cho anh dựa vào gối, tay Vũ Tịnh chạm vào nút áo của Nhất Phàm, cô muốn thoa thuốc lên vết thương trên ngực anh, nhưng Nhất Phàm nắm tay Vũ Tịnh lại, muốn ngăn chặn cô, dù gì thì cho đến lúc này cả hai vẫn chỉ là vợ chồng giả, anh không muốn Vũ Tịnh ngại ngùng.
- Anh tự làm cho, anh sợ em không tiện.
Nhất Phàm vừa nói vừa cố mà ngồi dậy nhưng Vũ Tịnh viết gì đó lên điện thoại
“Em cũng không ngại, anh còn ngại gì nữa?”
Một câu nói rất quen thuộc, một tâm trạng rất quen thuộc, đó là tâm trạng của Nhất Phàm khi anh nhìn thấy tay Vũ Tịnh run rẩy mà còn nói dối. Nhưng, Vũ Tịnh, anh thật sự rất ngại cho em trở về bên cạnh cậu ta, nhưng anh không thể chỉ vì tư tâm của mình mà giữ em lại, anh không thể khiến cho em lại một lần nữa lỡ mất hạnh phúc, tâm trạng này em có hiểu không? Thấy Nhất Phàm không cự tuyệt, Vũ Tịnh giúp anh cởi nút áo ra, giúp anh rửa vết thương, bôi thuốc lên. Tuy Nhất Phàm đã cố nhịn đau không để phát ra tiếng,
nhưng Vũ Tịnh có thể cảm nhận được anh rất đau qua cái run lên của Nhất Phàm, cô cố gắng nhẹ tay, cẩn thận, Vũ Tịnh của lúc này phải nói là đang khẩn trương cao độ, khẩn trương đến không hề chú ý tới Nhất Phàm đang nhìn mình không chớp mắt. Nhìn Vũ Tịnh của lúc này, Nhất Phàm thật sự cảm thấy cô là vợ của anh, không phải là giả, mà là thật, cảm giác thật đó cảm giác được chăm sóc, là cảm giác của gia đình. Từ lúc kết hôn đến nay,
Nhất Phàm vẫn chăm sóc cho Vũ Tịnh nhiều hơn một tí, nhưng hôm nay, hình như từ đầu đến cuối vẫn là Vũ Tịnh chăm sóc cho anh. Khi Nhất Phàm mệt, Nhất Phàm cũng có thể tựa vào vai của Vũ Tịnh nghỉ ngơi, có lẽ sự chăm sóc này của Vũ Tịnh xảy ra ở trước khi Vũ Tịnh sắp rời khỏi, vì thế mà Nhất Phàm càng trân trọng hơn. Tóc của Vũ Tịnh đã dài hơn rồi, vì đã từng kéo thẳng nên tóc rất mượt, có những sợi tóc phũ trên trán của Vũ Tịnh,
đuôi tóc cọ xác với áo của Nhất Phàm. Vì lúc này Vũ Tịnh đang thoa thuốc trên ngực của Nhất Phàm, nên hai người ngồi rất gần nhau. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cảm thấy lúc này cô hấp dẫn hơn bao giờ hết, nhìn Vũ Tịnh của lúc này, Nhất Phàm muốn bỏ hết tất cả những băn khoăn, muốn chiếm hữu cô, muốn giữ cô lại. Anh từ từ ngồi thẳng người lên, từ từ đến gần Vũ Tịnh, cô cảm nhận được anh đã gần hơn, mặt cô nhất thời ửng hồng lên, cô không cự tuyệt, chỉ là chờ đợi.
Chính ngay trong lúc môi anh sắp chạm vào môi cô thì cuối cùng hình như lý trí của anh đã nhắc nhở anh, rất nhiều những hình ảnh trước đây hiện ra, cô từ chối anh, cái ôm của cô và Michael, bánh đậu đỏ, nụ hôn ở bãi biển, tất cả những thứ này dường như đều đang nhắc nhở anh, Phương Vũ Tịnh không phải là người phụ nữ của Hoắc Nhất Phàm, cô có nơi cô trở về. Nghĩ đến đây, anh đã ngừng lại.
- Vũ Tịnh, vẫn là để anh tự làm cho!
Nhất Phàm lấy thuốc từ tay Vũ Tịnh rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm. Anh không thoa thuốc, mà mở vòi nước, anh muốn cho mình tỉnh táo hơn, anh không ngừng dùng nước tạt vào mặt mình, cuối cùng khi nước không ngừng chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh, khóe miệng anh nếm được một vị mặn, trong nước đó chắc là đã có nước mắt của anh chăng! Còn Vũ Tịnh?
Cô cũng đã khóc, vốn dĩ cô đã nói với mình không được khóc không được khóc, nhưng hôm nay cô không khống chế được, cô vẫn đã khóc, đó chắc là nước mắt của thương tâm chăng. Con đường của cô và Nhất Phàm thực sự là đã quá cực khổ rồi, phải đến khi nào họ mới có thể trông thấy cầu vòng sau cơn mưa?
Đợi khi Nhất Phàm trở ra từ phòng tắm thì Vũ Tịnh đã thu thập lại tâm trạng và trải giường cho Nhất Phàm, hiện giờ, cô không hy vọng Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mình, cô không muốn tăng thêm bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cho Nhất Phàm.
Và vì hiện giờ trên người Nhất Phàm bị thương, hôm nay cô không thể để anh ngủ ở sopha, cũng giống như lần Nhất Phàm đặt cái gối cũ trên giường vậy, hôm nay Vũ Tịnh cũng trải một tấm chăn rất mềm lên giường. Thấy Nhất Phàm ra, Vũ Tịnh liền đưa đồ ngủ cho anh, và còn làm một tư thế bảo anh nghỉ ngơi sớm, nhìn vẻ mặt Vũ Tịnh không có gì, Nhất Phàm mới yên tâm, nhưng vào phòng tắm rồi thì hình như trong lòng anh lại có quyết định, anh không thể cứ nói hoàn hạnh phúc cho Vũ Tịnh ở ngoài miệng nữa,
anh không thể cứ để Vũ Tịnh mãi chờ đợi như thế nữa, anh nên có chút hành động thực tế, hoặc dã anh nên đi tìm Michael. Nghĩ đến quyết định này, tim Nhất Phàm chắc chắn có hơi đau, nhưng đại khái chắc là gần đây tim anh đã đau quá nhiều rồi, đã có hơi tệ dại rồi, hiện giờ Nhất Phàm đã có thể thong thả như không có gì đối với một số chuyện, Vũ Tịnh là một cô gái tốt, vì thế cô nên có được hạnh phúc. Nghĩ đến đây, trong lòng Nhất Phàm cũng thản nhiên hơn chút.
Thay đồ xong đi ra phòng tắm, Nhất Phàm cũng vẫn đi về phía sopha như bình thường, nhưng Vũ Tịnh lại kéo tay anh lại rồi đi tới bên giường. Nhìn tấm chăng ở trên giường, Nhất Phàm đã hiểu tâm ý của Vũ Tịnh, nhưng anh vẫn đã cự tuyệt.
- Vết thương trên người anh đã không sao rồi, anh ngủ sopha là được, giường để cho em nằm.
Nghe câu này, Vũ Tịnh thật sự có hơi giận rồi, cô viết lên điện thoại.
“Đêm nay anh phải nghe lời em, hãy để em làm chút gì đó cho anh.”
Những chữ trên màn hình điện thoại mà Vũ Tịnh viết Nhất Phàm nhìn thấy rất rõ, anh không chỉ nhìn thấy những dòng chữ đó, anh càng nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt của Vũ Tịnh, làm sao mà anh không hiểu tâm ý của cô chứ, nhưng mà Vũ Tịnh càng quan tâm cho anh, những gì Vũ Tịnh làm cho anh càng nhiều thì anh sợ đến lúc đó anh sẽ càng không nỡ để Vũ Tịnh đi,
anh không muốn dùng phương thức như thế để chiếm hữu cô, vì thế anh chẳng thà tổn thương trái tim của Vũ Tịnh, đến lúc đó Vũ Tịnh cũng sẽ có thể rời khỏi mà không một chút lưu luyến, rời khỏi một cách thong thả.
- Vũ Tịnh, anh thật sự không sao, hơn nữa, anh ngủ sopha quen rồi, nếu chuyển qua ngủ giường anh sợ sẽ ngủ không được.
Nhất Phàm nói xong anh thả tay Vũ Tịnh ra, vẫn đi về phía sopha. Trông thấy cảnh tượng như thế, tim Vũ Tịnh thật sự không dễ chịu một chút nào, lúc này cô có ngàn lời muốn nói với Nhất Phàm, muốn nói với anh rằng cô muốn ở bên cạnh anh, ở bên anh suốt đời, nhưng những gì Nhất Phàm đang làm lại dường như là đang dùng một phương thức khác để nói với cô,
rằng anh đã lựa chọn buông tay, lựa chọn hoàn hạnh phúc cho cô. Nghĩ đến đây, nước mắt của Vũ Tịnh hình như lại muốn tuôn ra, nhưng cô đã nén lại. Giận thì giận, nhưng cô vẫn cầm tấm chăn qua trải lên sopha của Nhất Phàm, cô cố tình làm rất mạnh tay,
anh biết cô đang giận, Vũ Tịnh trải xong chuẩn bị rời khỏi thì Nhất Phàm kéo tay cô lại, anh muốn giải thích gì đó nhưng Vũ Tịnh đã lựa chọn buông tay Nhất Phàm ra, cô biết anh muốn nói gì, cô hiểu tâm ý của anh, cô sợ nếu mình nghe thấy những lời đó, nước mắt sẽ thật sự không nén lại được nữa.
Hai người lại bắt đầu chiến tranh lạnh lần nữa, không có âm thanh, nhưng tim của hai người đều đã lạnh rồi. Tuy ngủ ở hai nơi khác nhau, nhưng rất rất lâu cả hai cũng đều không thể đi vào giấc ngủ. Là đang nhớ đối phương hay là đang chờ đợi chia ly?
***
Nhất Phàm và Vũ Tịnh đang chiến tranh lạnh, còn Michael thì đang ở bên cạnh chăm sóc cho Donna đã say khướt. Chiều nay sau khi Donna gặp được Vũ Tịnh ở nơi gần Hoắc thị, thì tâm trạng của cô đã cứ ở trong trạng thái xấu. Bản chất của Donna không tệ, bấy lâu nay cô luôn ao ước làm một hiền thê lương mẫu bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thương, những năm nay, không phải là Donna đã làm không tốt, chỉ là Donna đã chọn lầm người,
vì thế bản thân cô đã chịu không ít nỗi khổ, vả lại còn bắt đầu bắt chước những thiên kim tiểu thư dùng thủ đoạn để giám sát người mình yêu, nhưng đến cuối cùng cô cũng đã thua, còn thua đến không còn gì. Vốn dĩ cô hận Vũ Tịnh đến tận xương tủy, nhưng, là một người bị hại, hôm nay Vũ Tịnh lại cứu cô, cô có hơi không biết trốn đi đâu, cô không biết phải nói lời xin lỗi với Vũ Tịnh như thế nào, không biết phải làm sao để biểu đạt sự xám hối trong lòng của mình, vì thế cô đã vào disco, vừa uống rượu vừa nhảy. Những năm ở bên Michael, cô luôn chú ý đến hình tượng thục nữ của mình,
vì thế cô không dám làm những gì cô muốn làm, chơi những trò cô muốn chơi, cho dù có con trai theo đuổi cô, cô cũng luôn luôn từ chối, cô không có nhiều bạn bè, đồng nghiệp trong công ty sẽ không xem cô là bạn thật sự, chị em tốt thời đại học thì đa số đều ở Mĩ, rất nhiều cũng đã kết hôn sinh con, những ai còn chưa kết hôn thì đa số đều đã thừa kế công ty của gia đình mà chạy khắp thế giới, không ai có nhiều thời gian đoái hoài đến Donna. Say rồi thì có thể giải trăm sầu, có lẽ hôm nay Donna chính là muốn cho mình phóng túng một lần như thế, những năm qua, là cô đã tự làm mình khổ.
Nhưng bây giờ không nghĩ nhiều như vậy được nữa, hiện giờ việc mình có thể làm vì Nhất Phàm là ở bên cạnh bảo vệ anh, giảm vết thương trong lòng của anh xuống đến thấp nhất, dùng hành động để Nhất Phàm hiểu được tâm ý của mình. Nhưng việc trước mắt bây giờ là phải qua xem vết thương của anh đã.
Đại khái là do vết thương rất đau, Nhất Phàm ngồi trong phòng mà chẳng làm được gì, mắt anh chỉ ngừng lại ở một chỗ, lúc thì nghĩ đến Vũ Tịnh, lúc lại nghĩ đến Michael, thời gian đã trôi qua như thế, thế nhưng Nhất Phàm cũng đã không bỏ lỡ tiếng gõ cửa của Vũ Tịnh.
Vũ Tịnh đóng cửa lại, không có biểu hiện ra đặc biệt kinh ngạc, vẫn yên tĩnh như bình thường, nhìn Vũ Tịnh, cảm giác trong lòng Nhất Phàm thật sự phức tạp hơn trước rất nhiều, thấy Vũ Tịnh bước tới, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trong lòng Nhất Phàm đột nhiên có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ, vì anh biết, đến cuối cùng khoảng cách của họ vẫn sẽ trở nên xa vô hạn.
Vũ Tịnh đi đến bên Nhất Phàm, nhưng anh lại muốn giấu bàn tay bị thương của mình đi như Vũ Tịnh đã làm trước đó, chỉ là Vũ Tịnh cũng đã nắm tay anh lại như Nhất Phàm đã nắm tay cô trước đó. Vì trong phòng không có tủ y tế, Vũ Tịnh ngồi xổm bên cạnh Nhất Phàm, dùng khăn giấy ngăn máu chảy ra nữa, nhìn nét mặt chăm chú cẩn thận của Vũ Tịnh, lại một lần nữa anh cảm nhận sự tỉ mỉ của cô, tim của Nhất Phàm càng đau hơn, tại sao em cứ phải như vậy, em biết rõ sự dịu dàng chu đáo,
sự thấu hiểu cho người khác của em là vũ khí chí mạng phá giải anh, nhưng tại sao em lại còn phải làm cho anh mất tự trọng như vậy trước khi rời khỏi chứ? Tại sao rõ ràng trong lòng em nghĩ đến người khác mà còn phải giả tạo đến vậy trước mặt anh chứ? Nghĩ đến đây, Nhất Phàm hất tay Vũ Tịnh ra, trong ký ức của Vũ Tịnh, đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô.
- Vết thương của anh anh sẽ tự lo, anh đã nói sẽ hoàn em hạnh phúc, anh không nuốt lời đâu. Em không cần phải làm như vậy, sau này ở trước mặt Michael, cái em có là cơ hội để biểu hiện mình.
Nhất Phàm nói những lời này, tự anh cũng cảm thấy rất là tổn thương người ta, nhưng hôm nay anh đã giận đến có hơi mất lý trí. Còn Vũ Tịnh thì lại không hề giận, nói chính xác là cô không thể nào giận anh, Nhất Phàm trong mắt người khác là người có tiền, có quyền, gọi gió được gió gọi mưa được mưa, nhưng Vũ Tịnh là người sống chung với Nhất Phàm, cô hiểu rõ anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng có căn bệnh mà đàn ông đều có, trong chuyện tình cảm, anh thích ghen,
thích giận lẫy, nhìn Nhất Phàm giận lẫy, trong lòng Vũ Tịnh dâng lên một sự ngọt ngào, chí ít Nhất Phàm có thể không phải ngụy trang, cuối cùng anh cũng có thể làm lại bản thân, cuối cùng anh cũng có thể không áp chế nữa, những ngày này anh đã phải gánh chịu quá nhiều rồi. Nhìn Nhất Phàm vẫn còn đang giận dỗi, Vũ Tịnh cảm thấy cô phải cho anh ngồi đây một mình một lát, lúc này anh cần không gian riêng.
“Em ra ngoài mua thuốc cho anh, đợi em.” Lần này Vũ Tịnh không dùng điện thoại mà viết trực tiếp lên giấy, viết xong cô còn nhìn Nhất Phàm cười một cái, đá chân mày một cái, còn Nhất Phàm nhìn thấy phản ứng của Vũ Tịnh anh thật sự là có hơi không thể tin nổi, nhìn Vũ Tịnh đi khỏi, Nhất Phàm cũng bật cười,
Phương Vũ Tịnh, có phải là em đang cười anh khờ, khờ đến không có phong độ như vậy không, nhưng, đợi sau khi em rời khỏi, anh sẽ trở về bình thường thôi.
***
Bên kia, Donna cầm lấy túi xách đi không chủ đích trên con phố, trước đây vào cuối tuần cô sẽ đi shopping, nhưng trong lòng cũng chỉ nghĩ xem Michael cần gì, cho dù là mua quần áo cho mình, tiêu chuẩn của cô vẫn xuất phát từ Michael, anh thích cô mặc gì chứ không phải là cô thích mặc gì. Hôm nay đột nhiên bỏ cái Thập Tự giá của tình yêu mà cô đã vác gần mười năm xuống, Donna đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình mất đi trọng tâm, thế là cô cứ thế mà bước đi, không biết đã đi bao xa, bất giác đã đi tới Hoắc thị, nhìn thấy Hoắc thị,
Donna lại nghĩ đến cảnh tượng mà cô, Michael và Vũ Tịnh gặp nhau, Michael vì một ly cafe đã nguội mà khẩn trương đến vậy; sau đó mình còn đến phòng làm việc của Phương Vũ Tịnh cho cô ta một bài học, nhìn đôi tay run rẩy của Vũ Tịnh, Donna biết vì sự hiểu lầm đó, những năm nay Vũ Tịnh cũng không hề thong thả, Vũ Tịnh cũng là người bị hại. Họ đã từng là đôi bạn thân nhất, chỉ là vì Michael,
Donna đã trở thành người gây ra tất cả những sự tổn thương này, nhìn khách sạn Hoắc thị, Donna cũng chỉ có thể cười khô và rời khỏi, thua chính là thua, tuy đây là sự thật mà Donna chưa hề chịu thừa nhận, nhưng hôm nay cô đã lựa chọn đối mặt với sự thật.
***
Rời khỏi phòng làm việc, Vũ Tịnh vội vã đi tới tiệm thuốc ở gần khách sạn Hoắc thị, thật ra thì có thể lấy thuốc trong khách sạn, nhưng cô không muốn người khác biết Nhất Phàm vì đánh nhau với người ta mà bị thương. Đến tiệm thuốc, Vũ Tịnh không chỉ mua những thứ như băng y tế, rượu cồn, mà còn mua thêm thuốc tiêu viêm cho Nhất Phàm uống,
có thể Nhất Phàm cảm thấy cơ thể mình tốt, chịu đựng một lát thì sẽ qua nhưng Vũ Tịnh không yên tâm, trong tiềm thức của cô đã sớm xem mình là vợ của Nhất Phàm rồi, vì thế cô không để cho Nhất Phàm có một chút xíu chuyện nào hết, nếu không cô sẽ tự trách mình, sẽ đau lòng.
Mua thuốc xong, Vũ Tịnh cầm túi thuốc trở về khách sạn, nhưng khi sắp tới khách sạn thì Vũ Tịnh trông thấy Donna, hình như cô ấy không hoàn toàn tập trung, đèn xanh đã chuyển sang đỏ rồi, nhưng cô ấy không hề chú ý tới mà cứ thất thần mà bước đi. Mắt nhìn chiếc xe sắp xông tới, Vũ Tịnh nghĩ cũng không nghĩ liền chạy tới kéo Donna trở lại bên lề đường, và lúc này Donna mới biết đèn đã chuyển qua đỏ rồi.
Cô vừa định nói cám ơn với người cứu mạng mình nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy là Vũ Tịnh, trong một lúc Donna thật sự không thể nào mở miệng nói ra chữ “Xin lỗi.” Nhìn thấy Donna, lần này tay của Vũ Tịnh lại không hề run, cô chỉ cười với Donna, sau đó chạy về khách sạn, cô không muốn Nhất Phàm đợi quá lâu. Ngay khi Vũ Tịnh chạy vào cửa lớn của Hoắc thị thì hình như cô mới phản ứng ra, người lúc nãy là Donna.
Đứng trong thang máy, đột nhiên Vũ Tịnh nhớ lại lúc ở Mĩ, khi đi thang máy xuống quãng trường ở trước khách sạn Hilton sau khi biết được sự thật, lúc đó tim cô tan nát, cô hận những gì Donna làm, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, hiện giờ cô thậm chí cảm ơn Donna, vì nếu như không có cái hiểu lầm mà Donna tạo ra lúc trước, có lẽ cô sẽ không quen được Nhất Phàm, sẽ không có một tình yêu đặc thù nhưng lại khắc cốt ghi tâm đến thế, cô sẽ không biết làm thế nào để lượng thứ, bao dung và quên đi.
Trước đây cô đã mang theo hai nút thắt trở về HK, một cái là với Daddy, một cái là với Michael, nhưng những lời của Nhất Phàm đã giúp cô tiếp nhận lại ba mình, còn với Michael, sự bao dung và tình yêu của Nhất Phàm đã giúp cô bỏ cái bao phục cất giấu trong lòng xuống, cho cô biết được ai mới là người thật sự đáng cho cô chờ đợi. Nghĩ đến đây, cô cười, cười rất thoải mái.
Về đến phòng làm việc của Nhất Phàm, anh vẫn đang xử lý giấy tờ, Vũ Tịnh bảo anh ngừng lại uống thuốc trước đã, sau đó băng bó vết thương trên tay của anh, lần này thì Nhất Phàm cũng không giận lẫy nữa, nghĩ lại lúc trước mình từng nói với Vũ Tịnh rằng ở trước mặt Vũ Tịnh mình luôn luôn là người thua, xem ra hiện giờ lời nói đó đã linh nghiệm rồi. Trong mắt Nhất Phàm,
có lúc Vũ Tịnh thật sự rất yếu đuối, nhưng có lúc cô thật sự kiên cường đến ngoài sức tưởng tượng, cô vì Nhất Phàm mà đảm đương rất nhiều việc, trong những ngày khi họ vừa mới bắt đầu cuộc sống hai người, Vũ Tịnh là người đã chóng đỡ thế giới của Nhất Phàm. Nghĩ đến lúc nãy mình nỗi cáu với Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng hối hận đến chết đi được, hiện giờ Vũ Tịnh bảo anh làm gì thì anh sẽ làm đó, tuy biết cuối cùng Vũ Tịnh sẽ rời khỏi, nhưng anh vẫn hy vọng mình có thể mỉm cười tiễn Vũ Tịnh đi. Băng bó tay xong,
Nhất Phàm lại tiếp tục làm việc, Vũ Tịnh bảo căn tin mang thức ăn lên. Lại cùng làm việc với Vũ Tịnh, lại cùng Vũ Tịnh nhanh chóng giải quyết bữa tối, nhìn nét mặt chuyên tâm của Vũ Tịnh, Nhất Phàm vẫn không nỡ, cô là bạn chiến hữu tốt của anh trong công việc, là hồng nhan tri kỷ của anh trong cuộc sống, cả đời này, có lẽ anh thật sự rất khó để tìm được một người như vậy nữa. Làm việc đến rất trễ,
cả hai cùng xuống bãi đậu xe, Vũ Tịnh biết trên người Nhất Phàm cũng bị thương, lái xe sẽ không tiện, thế là cô đã chủ động lấy chìa khóa từ tay Nhất Phàm, bảo Nhất Phàm ngồi vào ghế lái phụ, còn mình thì làm tài xế của Nhất Phàm. Đây là lần đầu tiên Nhất Phàm ngồi xe do Vũ Tịnh lái từ sau khi họ kết hôn đến nay, kỹ thuật lái xe của Vũ Tịnh rất tốt, tay lái rất vững.
- Không ngờ tay lái của em vững đến vậy. – đây là câu nói đầu tiên ngoại trừ công việc mà Nhất Phàm nói với Vũ Tịnh trong hôm nay. Nghe Nhất Phàm khen mình, Vũ Tịnh nhìn anh cười rất đắc ý, nhìn nụ cười của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cũng chỉ có thể cười theo. Nụ cười của em, anh còn có thể nhìn được bao lâu?
***
Về đến nhà, không khí vẫn trầm buồn như thường, hai người chào ba mẹ xong thì đi về phòng. Nhất Phàm vừa vào phòng thì điện thoại anh đã reo lên, là tin nhắn của Vũ Tịnh:
“Em biết trên lưng và trên ngực anh cũng bị thương, để em xem qua.”
Thấy Vũ Tịnh đã lấy nước và khăn lông từ trong phòng tắm ra, Nhất Phàm cũng không thể từ chối nữa. Anh nằm lên giường, Vũ Tịnh kéo áo anh lên, rửa vết thương cho anh, sau đó bôi rượu và thuốc để thoa vết thương lên cho anh. Giống y như hôm Vũ Tịnh bị nghiên mực quăng trúng vậy, nơi Nhất Phàm bị thương cứ chạm vào nước và rượu cồn là đau lên, đương nhiên Nhất Phàm chỉ có thể nhịn, anh không thể kêu lên, nếu anh kêu lên, Vũ Tịnh sẽ càng lo lắng hơn. Nhìn vẻ mặt Nhất Phàm cắn răng chịu đau,
Vũ Tịnh cũng không dễ chịu gì, và điều cô có thể làm cũng chỉ có thể là cố gắng sao cho tay mình nhẹ nhàng một tí, để Nhất Phàm dễ chịu hơn một tí. Xử lý xong vết thương trên lưng, Vũ Tịnh đỡ Nhất Phàm ngồi dậy, cho anh dựa vào gối, tay Vũ Tịnh chạm vào nút áo của Nhất Phàm, cô muốn thoa thuốc lên vết thương trên ngực anh, nhưng Nhất Phàm nắm tay Vũ Tịnh lại, muốn ngăn chặn cô, dù gì thì cho đến lúc này cả hai vẫn chỉ là vợ chồng giả, anh không muốn Vũ Tịnh ngại ngùng.
- Anh tự làm cho, anh sợ em không tiện.
Nhất Phàm vừa nói vừa cố mà ngồi dậy nhưng Vũ Tịnh viết gì đó lên điện thoại
“Em cũng không ngại, anh còn ngại gì nữa?”
Một câu nói rất quen thuộc, một tâm trạng rất quen thuộc, đó là tâm trạng của Nhất Phàm khi anh nhìn thấy tay Vũ Tịnh run rẩy mà còn nói dối. Nhưng, Vũ Tịnh, anh thật sự rất ngại cho em trở về bên cạnh cậu ta, nhưng anh không thể chỉ vì tư tâm của mình mà giữ em lại, anh không thể khiến cho em lại một lần nữa lỡ mất hạnh phúc, tâm trạng này em có hiểu không? Thấy Nhất Phàm không cự tuyệt, Vũ Tịnh giúp anh cởi nút áo ra, giúp anh rửa vết thương, bôi thuốc lên. Tuy Nhất Phàm đã cố nhịn đau không để phát ra tiếng,
nhưng Vũ Tịnh có thể cảm nhận được anh rất đau qua cái run lên của Nhất Phàm, cô cố gắng nhẹ tay, cẩn thận, Vũ Tịnh của lúc này phải nói là đang khẩn trương cao độ, khẩn trương đến không hề chú ý tới Nhất Phàm đang nhìn mình không chớp mắt. Nhìn Vũ Tịnh của lúc này, Nhất Phàm thật sự cảm thấy cô là vợ của anh, không phải là giả, mà là thật, cảm giác thật đó cảm giác được chăm sóc, là cảm giác của gia đình. Từ lúc kết hôn đến nay,
Nhất Phàm vẫn chăm sóc cho Vũ Tịnh nhiều hơn một tí, nhưng hôm nay, hình như từ đầu đến cuối vẫn là Vũ Tịnh chăm sóc cho anh. Khi Nhất Phàm mệt, Nhất Phàm cũng có thể tựa vào vai của Vũ Tịnh nghỉ ngơi, có lẽ sự chăm sóc này của Vũ Tịnh xảy ra ở trước khi Vũ Tịnh sắp rời khỏi, vì thế mà Nhất Phàm càng trân trọng hơn. Tóc của Vũ Tịnh đã dài hơn rồi, vì đã từng kéo thẳng nên tóc rất mượt, có những sợi tóc phũ trên trán của Vũ Tịnh,
đuôi tóc cọ xác với áo của Nhất Phàm. Vì lúc này Vũ Tịnh đang thoa thuốc trên ngực của Nhất Phàm, nên hai người ngồi rất gần nhau. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Vũ Tịnh, Nhất Phàm cảm thấy lúc này cô hấp dẫn hơn bao giờ hết, nhìn Vũ Tịnh của lúc này, Nhất Phàm muốn bỏ hết tất cả những băn khoăn, muốn chiếm hữu cô, muốn giữ cô lại. Anh từ từ ngồi thẳng người lên, từ từ đến gần Vũ Tịnh, cô cảm nhận được anh đã gần hơn, mặt cô nhất thời ửng hồng lên, cô không cự tuyệt, chỉ là chờ đợi.
Chính ngay trong lúc môi anh sắp chạm vào môi cô thì cuối cùng hình như lý trí của anh đã nhắc nhở anh, rất nhiều những hình ảnh trước đây hiện ra, cô từ chối anh, cái ôm của cô và Michael, bánh đậu đỏ, nụ hôn ở bãi biển, tất cả những thứ này dường như đều đang nhắc nhở anh, Phương Vũ Tịnh không phải là người phụ nữ của Hoắc Nhất Phàm, cô có nơi cô trở về. Nghĩ đến đây, anh đã ngừng lại.
- Vũ Tịnh, vẫn là để anh tự làm cho!
Nhất Phàm lấy thuốc từ tay Vũ Tịnh rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm. Anh không thoa thuốc, mà mở vòi nước, anh muốn cho mình tỉnh táo hơn, anh không ngừng dùng nước tạt vào mặt mình, cuối cùng khi nước không ngừng chảy xuống dọc theo khuôn mặt anh, khóe miệng anh nếm được một vị mặn, trong nước đó chắc là đã có nước mắt của anh chăng! Còn Vũ Tịnh?
Cô cũng đã khóc, vốn dĩ cô đã nói với mình không được khóc không được khóc, nhưng hôm nay cô không khống chế được, cô vẫn đã khóc, đó chắc là nước mắt của thương tâm chăng. Con đường của cô và Nhất Phàm thực sự là đã quá cực khổ rồi, phải đến khi nào họ mới có thể trông thấy cầu vòng sau cơn mưa?
Đợi khi Nhất Phàm trở ra từ phòng tắm thì Vũ Tịnh đã thu thập lại tâm trạng và trải giường cho Nhất Phàm, hiện giờ, cô không hy vọng Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mình, cô không muốn tăng thêm bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cho Nhất Phàm.
Và vì hiện giờ trên người Nhất Phàm bị thương, hôm nay cô không thể để anh ngủ ở sopha, cũng giống như lần Nhất Phàm đặt cái gối cũ trên giường vậy, hôm nay Vũ Tịnh cũng trải một tấm chăn rất mềm lên giường. Thấy Nhất Phàm ra, Vũ Tịnh liền đưa đồ ngủ cho anh, và còn làm một tư thế bảo anh nghỉ ngơi sớm, nhìn vẻ mặt Vũ Tịnh không có gì, Nhất Phàm mới yên tâm, nhưng vào phòng tắm rồi thì hình như trong lòng anh lại có quyết định, anh không thể cứ nói hoàn hạnh phúc cho Vũ Tịnh ở ngoài miệng nữa,
anh không thể cứ để Vũ Tịnh mãi chờ đợi như thế nữa, anh nên có chút hành động thực tế, hoặc dã anh nên đi tìm Michael. Nghĩ đến quyết định này, tim Nhất Phàm chắc chắn có hơi đau, nhưng đại khái chắc là gần đây tim anh đã đau quá nhiều rồi, đã có hơi tệ dại rồi, hiện giờ Nhất Phàm đã có thể thong thả như không có gì đối với một số chuyện, Vũ Tịnh là một cô gái tốt, vì thế cô nên có được hạnh phúc. Nghĩ đến đây, trong lòng Nhất Phàm cũng thản nhiên hơn chút.
Thay đồ xong đi ra phòng tắm, Nhất Phàm cũng vẫn đi về phía sopha như bình thường, nhưng Vũ Tịnh lại kéo tay anh lại rồi đi tới bên giường. Nhìn tấm chăng ở trên giường, Nhất Phàm đã hiểu tâm ý của Vũ Tịnh, nhưng anh vẫn đã cự tuyệt.
- Vết thương trên người anh đã không sao rồi, anh ngủ sopha là được, giường để cho em nằm.
Nghe câu này, Vũ Tịnh thật sự có hơi giận rồi, cô viết lên điện thoại.
“Đêm nay anh phải nghe lời em, hãy để em làm chút gì đó cho anh.”
Những chữ trên màn hình điện thoại mà Vũ Tịnh viết Nhất Phàm nhìn thấy rất rõ, anh không chỉ nhìn thấy những dòng chữ đó, anh càng nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt của Vũ Tịnh, làm sao mà anh không hiểu tâm ý của cô chứ, nhưng mà Vũ Tịnh càng quan tâm cho anh, những gì Vũ Tịnh làm cho anh càng nhiều thì anh sợ đến lúc đó anh sẽ càng không nỡ để Vũ Tịnh đi,
anh không muốn dùng phương thức như thế để chiếm hữu cô, vì thế anh chẳng thà tổn thương trái tim của Vũ Tịnh, đến lúc đó Vũ Tịnh cũng sẽ có thể rời khỏi mà không một chút lưu luyến, rời khỏi một cách thong thả.
- Vũ Tịnh, anh thật sự không sao, hơn nữa, anh ngủ sopha quen rồi, nếu chuyển qua ngủ giường anh sợ sẽ ngủ không được.
Nhất Phàm nói xong anh thả tay Vũ Tịnh ra, vẫn đi về phía sopha. Trông thấy cảnh tượng như thế, tim Vũ Tịnh thật sự không dễ chịu một chút nào, lúc này cô có ngàn lời muốn nói với Nhất Phàm, muốn nói với anh rằng cô muốn ở bên cạnh anh, ở bên anh suốt đời, nhưng những gì Nhất Phàm đang làm lại dường như là đang dùng một phương thức khác để nói với cô,
rằng anh đã lựa chọn buông tay, lựa chọn hoàn hạnh phúc cho cô. Nghĩ đến đây, nước mắt của Vũ Tịnh hình như lại muốn tuôn ra, nhưng cô đã nén lại. Giận thì giận, nhưng cô vẫn cầm tấm chăn qua trải lên sopha của Nhất Phàm, cô cố tình làm rất mạnh tay,
anh biết cô đang giận, Vũ Tịnh trải xong chuẩn bị rời khỏi thì Nhất Phàm kéo tay cô lại, anh muốn giải thích gì đó nhưng Vũ Tịnh đã lựa chọn buông tay Nhất Phàm ra, cô biết anh muốn nói gì, cô hiểu tâm ý của anh, cô sợ nếu mình nghe thấy những lời đó, nước mắt sẽ thật sự không nén lại được nữa.
Hai người lại bắt đầu chiến tranh lạnh lần nữa, không có âm thanh, nhưng tim của hai người đều đã lạnh rồi. Tuy ngủ ở hai nơi khác nhau, nhưng rất rất lâu cả hai cũng đều không thể đi vào giấc ngủ. Là đang nhớ đối phương hay là đang chờ đợi chia ly?
***
Nhất Phàm và Vũ Tịnh đang chiến tranh lạnh, còn Michael thì đang ở bên cạnh chăm sóc cho Donna đã say khướt. Chiều nay sau khi Donna gặp được Vũ Tịnh ở nơi gần Hoắc thị, thì tâm trạng của cô đã cứ ở trong trạng thái xấu. Bản chất của Donna không tệ, bấy lâu nay cô luôn ao ước làm một hiền thê lương mẫu bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thương, những năm nay, không phải là Donna đã làm không tốt, chỉ là Donna đã chọn lầm người,
vì thế bản thân cô đã chịu không ít nỗi khổ, vả lại còn bắt đầu bắt chước những thiên kim tiểu thư dùng thủ đoạn để giám sát người mình yêu, nhưng đến cuối cùng cô cũng đã thua, còn thua đến không còn gì. Vốn dĩ cô hận Vũ Tịnh đến tận xương tủy, nhưng, là một người bị hại, hôm nay Vũ Tịnh lại cứu cô, cô có hơi không biết trốn đi đâu, cô không biết phải nói lời xin lỗi với Vũ Tịnh như thế nào, không biết phải làm sao để biểu đạt sự xám hối trong lòng của mình, vì thế cô đã vào disco, vừa uống rượu vừa nhảy. Những năm ở bên Michael, cô luôn chú ý đến hình tượng thục nữ của mình,
vì thế cô không dám làm những gì cô muốn làm, chơi những trò cô muốn chơi, cho dù có con trai theo đuổi cô, cô cũng luôn luôn từ chối, cô không có nhiều bạn bè, đồng nghiệp trong công ty sẽ không xem cô là bạn thật sự, chị em tốt thời đại học thì đa số đều ở Mĩ, rất nhiều cũng đã kết hôn sinh con, những ai còn chưa kết hôn thì đa số đều đã thừa kế công ty của gia đình mà chạy khắp thế giới, không ai có nhiều thời gian đoái hoài đến Donna. Say rồi thì có thể giải trăm sầu, có lẽ hôm nay Donna chính là muốn cho mình phóng túng một lần như thế, những năm qua, là cô đã tự làm mình khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook