“Đứng lại, đồ dơ bẩn!”
Câu này đã chọc đến giới hạn của cô.

Đổng Niệm An đứng lại.
“Nếu Nhiệm gia đã không ngại xấu hổ thì tôi đây sẽ chiều ngài!”
Nói đến đây, cô vung tay lên tát cho Nhiệm Dương một cái.
“Cô dám tát tôi?”
Mà tức giận đã lên đến đỉnh điểm.

Cho nên Niệm An còn tặng kèm thêm một cái bạt tai lớn rõ to nữa.

Tiếng bạt tai kích thích sự tò mò của nhiều người.

Bọn họ quay quanh Nhiệm Dương hóng kịch hay:
“Đây không phải Nhiệm thiếu sao?’
Lúc này, trong mắt Nhiệm Dương chỉ có lửa giận.

Cô từ lúc nào đã leo lên đầu của hắn ngồi rồi?
Hắn lau khoé miệng đang chảy máu của mình:
“Ai còn dám chụp đừng trách Nhiệm Dương tôi độc ác.”
Lời vừa dứt, bảo vệ của trung tâm thương mại chạy đến.

Đi theo còn có giám đốc:
“Xin lỗi Nhiệm thiếu.

Chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý.”
“Ừ!”
‘Được lắm! Dám lợi dụng đám đông để trốn tôi?”
Ngay sau đó, hắn thoát khỏi đám đông đi theo sau Niệm An.

Cô bước vào lối thoát hiểm đứng lại một chút để hít thở.


Không để ý rằng người đàn ông đó đã ở phía sau mình.
Nhiệm Dương tiến đến ép cô vào tường.

Tay hắn nắm chặt cổ tay cô ép qua đỉnh đầu.
“Cô dám tát tôi có nghĩ đến hậu quả?”
Cô liếc mắt, chân ở bên dưới đạp thật mạnh chân hắn một cái:
“Là do cái miệng của ngài.

Đáng đánh!”
Hắn đưa tay bóp lấy cằm của cô sau đó dùng răng cắn lên môi cô đến bật máu.
Niệm An ném đau nhăn mặt.

Sau khi cảm giác có vị nằm mặn ở đầu lưỡi, người đàn ông mới chịu buông tha.
Niệm An chán ghét phun nước bọt xuống chân hắn.
“Cô?”
“Chẳng phải Nhiệm thiếu gia sợ bẩn sao?”
“Cũng không bẩn bằng cô!”
Niệm An đâu có chịu thua.

Cô nhón chân lên dùng răng cắn vào cần cổ của hắn đến bật máu.
“Á…”
Hắn bị đau nên buông tay cô ra.

Niệm An tức giận đánh hắn thêm một cái nữa.

Người đàn ông hết sức ngạc nhiên:
“Cô bị điên rồi sao?”
“Đúng! Là do ngài chọc! Nhiệm Dương, ngài nói anh sợ bẩn.

Hóa ra tôi không có bẩn.

Là ngài bẩn.”
Nhiệm Dương đưa tay bóp cổ Niệm An:
“Chẳng phải cô nói sau hôm đó quên nó đi sao? Tôi đã quên sao cô vẫn còn nhớ?”
“Tôi…”
“Hạng đàn bà leo lên giường của thằng đàn ông khác còn ở đây xứng nói chuyện với tôi sao?”
Hắn buông tay đẩy cô té ngã xuống đất.
Người đàn ông trước mặt này tàn ác thế mà chị bảo cô đối xử tốt với hắn.

Mà điều đáng khinh chính là biết bao năm qua chị chỉ là bức bình phong để hắn giấu tiểu tam, nuôi tình nhân ở bên ngoài.

Còn sinh cả con?
Càng nghĩ càng tức.
Mà vì sao cô phải tức giận chứ? Cô tự lấy lý do đòi lại công bằng để ngụy biện cho sự ghen tuông ở trong lòng sao?
Không thể nào!
Cô liếc mắt nhìn thấy đầy thù hận:
“Ai nói tôi bẩn? Đó là lần đầu tiên của tôi.

Dấu vết đó rất rõ ràng.

Ngược lại anh nuôi cô ta, còn có luôn con.

Ai bẩn hơn ai?”
“Chịu thừa nhận là lần đầu rồi à? Thế còn cái đêm tân hôn cô cùng tên Giang Thành đó cũng có vết máu? Giải thích thế nào?”
Cô mở to mắt, tức giận làm cô lỡ lời.

Đầu óc trở nên chẳng tỉnh táo chút nào.


Không nghĩ ra được mình nên nói cái gì.

Chỉ có thể im lặng:
“...”
Nhiệm Dương truy cho đến cùng.

Hắn quát lên một cái khiến cô giật mình.
“Nói!”
“Tôi…”
“Nói đi, cô là ai?”
Không lẽ vì những hành động vừa rồi đã làm hắn nghi ngờ cô? Cho nên Niệm An đứng dậy.

Thay đổi thái độ.

Cô điềm tĩnh hơn vừa rồi:
“Tôi còn có thể là ai khác sao? Tôi là Nhiệm phu nhân, nếu ngài muốn ăn vụng cũng nên khéo léo chùi mép một chút.

Hơn nữa, trước khi nói người khác nhìn lại bản thân mình đi.

Chuyện này tôi sẽ không nói với mẹ.

Nhưng ngài còn mở miệng phá hỏng danh dự của tôi.

Tôi không chắc mình kín miệng.”
“Cô uy hiếp tôi?”“
Đổng Niệm An đẩy hắn sang một bên:
“Như nhau cả thôi!”
Bước chân cô khựng lại khi nghe hắn gọi tên cô:
“Hạc Anh Nhi?”
Tay cô run rẩy, cố gắng kìm chế tỏ ra bình thường.

Cô đứng yên, khó khăn hít thở.

Nếu hắn thật sự đã biết thì làm sao?
Ở phía sau, thấy thái độ của cô, Nhiệm Dương đã hiểu ra suy đoán của mình là đúng.
Hắn tiến đến vỗ vai cô:
“Hạc Anh Nhi, là em gái của cô?”
Lời hắn của hắn làm cô thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn thật sự chưa biết thân phận thật của cô.
Cô khẽ nuốt nước bọt:

“Đúng vậy! Thì sao?”
Hắn còn xem cô giả vờ đến khi nào?
“Tôi nghe nói cha mẹ cô dùng em gái để ưu hiếp cô?”
Ngay cả chuyện này hắn cũng biết.

Tin chắc rằng cuộc trò chuyện của cô và cha đã có người nghe thấy.
Cho nên Đổng Niệm An thẳng thắn:
“Tôi sẽ không nói ngài nuôi tiểu tam ở bên ngoài.

Ngược lại, ngài cho tôi tham gia vào buổi đấu thầu có được không?”
Nhiệm Dương bỏ tay vào túi quần âu lướt ngang qua Đổng Niệm An:
“Tôi muốn hai mẹ con họ đường đường chính chính bước vào cửa chính của Nhiệm gia.”
Đổng Niệm An nghiến răng.

Đây chẳng khác nào bảo cô đích thân nghênh đón người tình của hắn?
Nhưng vì để Hạc Đồng trả giá, cô phải làm thôi!
“Tôi đồng ý!”
Người đàn ông nở nụ cười thỏa mãn:
“À… Tôi quên nói cô một chuyện.

Đó là cháu tôi.

Người phụ nữ đó tên Nhiệm Dung, là em gái tôi.

Bọn họ trở về Nhiệm gia thế nào, cô có tham gia được buổi đấu thầu hay không còn phải xem biểu hiện của cô.”
“Ồ!”
Hắn không nhìn, nhưng nghe ngữ điệu của cô có chút hài lòng.

Không còn tức giận như trước.
“Hóa ra là em gái và cháu.”
Niệm An ngây ngốc nhận ra điều gì đó:
“Hắn vừa rồi có phải đang giải thích với mình?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương