Hoàn Châu Tử Vy
-
Chương 27:
Hành động không suy nghĩ, Hàm Yên chắn trước người của Tiểu Yến Tử. “Chát” – cái bạt tay giáng thẳng xuống mặt của Hàm Yên khiến cho mọi người sững sỡ đứng hình. Tiểu Yến Tử là người phản ứng trước tiên, nôn nóng hỏi:
- Hàm Yên, muội thế nào? Có đau không? Muội chắn trước người tỉ làm gì? – Tuy Hàm Yên mỉm cười lắc đầu nhưng Tiểu Yến Tử vẫn rất lo lắng đề nghị - Đi, chúng ta quay về bôi thuốc trước đi – Nói xong liền kéo Hàm Yên một mạch bỏ đi, Hàm Yên muốn ngăn cản nhưng Tiểu Yến Tử không để cho Hàm Yên mở miệng.
Tử Vy gương mặt buồn bã, ánh mắt tràn trề thất vọng nhìn Hoàng Thượng một cái rồi cũng theo sau. Hoàng Thượng muốn mở miệng giữ họ lại, muốn tạ lỗi nhưng lòng tự trọng của ông khiến cho ông không thốt ra lời.
Ở thư phòng của Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử vừa bôi thuốc vừa xuýt xoa:
- Muội cảm thấy sao? Có đau không? – Hàm Yên lần nữa mỉm cười lắc đầu, da của nàng mỏng nên khi bị đánh mới đỏ lên trông rất ghê gớm chứ thực không đau bao nhiêu.
- Ta vẫn không tin cho lắm, Hoàng a mã thương muội như vậy, sao lại muốn đánh muội chứ? – Vĩnh Kỳ đi qua đi lại nói.
Tiểu Yến Tử tức giận dằn hộp thuốc lên bàn nói:
- Huynh cứ nhìn mặt của Hàm Yên là biết thôi. Nếu như không phải Hàm Yên chắn trước người ta thì kẻ bị đánh là ta rồi. Hoàng a mã rõ ràng là một bạo chúa ăn nói ngang ngược, bây giờ ta hối hận rồi. Cái gì Hoàn Châu cách cách, Hoàn Châu quận chúa ta không muốn làm nữa. Ta qua đây muốn nói với huynh một tiếng ta rời khỏi đây, ta không về đây nữa. Ta chia tay với huynh, huynh tìm thê tử khác đi – Vừa dứt lời đã giận lẫy muốn quay người bỏ đi, Vĩnh Kỳ vội ngăn cản năn nỉ:
- Tiểu Yến Tử, muội đừng vì Hoàng a mã muốn đánh muội mà giận luôn cả ta. Hai chúng ta đã chỉ hôn rồi, suốt đời sẽ mãi mãi bên nhau. Bây giờ chỉ vì Hoàng a mã muốn đánh muội thì không thèm để ý đến ta, như vậy không công bằng với ta.
Tiểu Yến Tử trước nay cứng đầu cứng cổ đâu chịu nghe khuyên chứ, la hét:
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tiếp tục ở đây ta sẽ phát điên, nếu không thì bị Hoàng a mã giết chết.
Tử Vy mềm nhẹ kéo tay Tiểu Yến Tử khuyên:
- Tiểu Yến Tử, tỉ bình tĩnh đi, Ngũ a ca nói rất đúng, tỉ đâu thể vì giận Hoàng a mã mà trút hết lên người Ngũ a ca chứ.
- Phải, muội đừng kích động, chúng ta bàn bạc kĩ hơn. Sáu người chúng ta trải qua biết bao thử thách, không màng cả sống chết, khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, không thể nói bỏ là bỏ được. Huống chi người bị đánh là Hàm Yên vẫn chưa nói gì mà – Nhĩ Khang cũng nói.
- Huynh không hiểu gì hết, tuy bạt tai này không đánh trúng ta nhưng ta có cảm giác chính mình bị đánh vậy – Tiểu Yến Tử lớn tiếng phản bác.
Hiểu được ý nghĩ của Tiểu Yến Tử, Hàm Yên bước đến nắm lấy tay của Tiểu Yến Tử, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Yến Tử, muội biết tỉ đang nghĩ gì, cái tát này tuy đánh trên mặt muội nhưng cũng đánh vào lòng của tỉ và Tử Vy. Trước giờ, Hoàng Hậu nương nương đã đánh chúng ta nhiều lần, chúng ta chỉ tức giận chứ không thương tâm bởi chúng ta không thương Hoàng Hậu. Lần này Hoàng a mã ra tay đã làm tổn thương lòng của chúng ta, ai cũng xót xa. Nhưng… - Hàm Yên còn chưa hết lời đã bị Tiểu Yến Tử bất bình căm phẫn cắt ngang:
- Vậy thì chúng ta cùng rời khỏi đây, Hoàng a mã đã vô tình như vậy, ngay cả Lệnh phi nương nương cũng bỏ mặc, không thương chúng ta được bao lâu nữa đâu.
Người nãy giờ không lên tiếng Nhĩ Thái cũng nóng nảy mở miệng:
- Tiểu Yến Tử, muội phải gây cho thiên hạ đại loạn hay sao, chúng ta có được ngày hôm nay phải cố gắng như thế nào cũng nhìn thấy, càng cần trân trọng mới phải. Muội nói ra hai chữ chia tay dễ dàng như vậy, quá tàn nhẫn rồi – Nhĩ Thái liền bị Hàm Yên kéo tay ngăn không cho hắn nói chuyện, nhăn mày lắc đầu.
Thế mà Vĩnh Kỳ còn đổ dầu vào lửa tiếp tục nói:
- Đúng vậy, ta có thể vì muội kiên trì tới cùng, muội không thể vì ta nhường nhịn một chút sao – Trong thanh âm chất chứa đau thương.
Trong giây phút tức giận Tiểu Yến Tử mới nói lẫy thôi chứ thực tâm vẫn luyến tiếc Vĩnh Kỳ, chần chờ đề nghị:
- Vĩnh Kỳ, hay là huynh đừng làm a ca, ta cũng không làm cách cách, chúng ta cùng lưu lạc nhân gian, dù đói nghèo vẫn tốt hơn.
- Không phải không thể nhưng đâu có mức nghiêm trọng như vậy chứ - Vĩnh Kỳ nhăn mặt nói.
Tiểu Yến Tử giãy nãy, la lên:
- Đúng là rất nghiêm trọng. Sao hả? Sao hả? Huynh không nỡ vứt bỏ thân phận a ca đúng không? Thế để muội đi là được rồi – Sau đó liền quay người muốn đi, tất nhiên Vĩnh Kỳ không chịu, ôm chặt lấy nàng nói:
- Sao ta có thể để muội đi chứ?
Nhưng Tiểu Yến Tử vẫn tức giận giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, miệng kêu to:
- Buông ra, ta phải đi, ta phải đi.
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tử Vy và Hàm Yên liếc nhìn nhau rồi nhất trí âm thầm rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân tâm sự, Vĩnh Kỳ sẽ biết nên làm thế nào bình ổn lửa giận của Tiểu Yến Tử. Bên ngoài cung Cảnh Dương, mỗi đôi đều tự tách ra chọn nơi để nói chuyện riêng. Ở dãy hành lang, Hàm Yên ngồi trên bậc thềm nhìn ra xa, tâm trạng nàng thật rối bời, thở dài thườn thượt. Tuy nói rất nhiều lời khuyên Tiểu Yến Tử nhưng chính nàng vẫn ngổn ngan. Cái tát hôm nay đã nhắc nhở nàng Hoàng Thượng không chỉ là a mã của nàng mà còn là bậc cửu ngũ chí tôn nắm trong tay quyền sinh sát. Người không cho phép kẻ chống đối Người dù đó có là nhi tử nữ nhi mà Người yêu thương nhất đi nữa. Hàm Yên đối với tương lai bỗng chốc bất an không xác định được phương hướng. Nhĩ Thái nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, quan sát rõ vẻ mặt mờ mịt của Hàm Yên, khi thì nhăn mặt, khi thì thở dài, khó hiểu lay nàng thắc mắc:
- Hàm Yên, sao nàng lại thở dài, sắc mặt cũng không tốt? Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì hay vết thương trên mặt bị đau? Hay ta truyền thái y đến xem thử - Vừa nói xong định gọi người, Hàm Yên vội lên tiếng ngăn cản:
- Nhĩ Thái, ta không sao, chỉ là một cái tát không đau mấy, chỉ là trông hơi dọa người thôi.
- Vậy nàng đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy chứ? – Nhĩ Thái đưa tay xoa nhẹ chân mày đang nhăn chặt của Hàm Yên truy hỏi.
Chống lại đôi mắt thâm tình, hành động ôn nhu của Nhĩ Thái, lòng Hàm Yên ấm áp, thẳng thắn với hắn:
- Ta đang lo lắng thôi, tính tình của Tiểu Yến Tử vốn không thích hợp với cái hoàng cung hiểm ác này, nếu Ngũ a ca sau này chỉ là thân vương thì còn có thể suy xét nhưng nếu nhắm tới vị trí kia thì phải làm sao. Còn Tử Vy chuyện Tình Nhi vẫn còn rắc rối bây giờ lại có thêm một Kim Tỏa. Từ khi Lão phật gia trở về, mọi chuyện cứ rối rắm cả lên, còn chuyện của chúng ta nữa, lỡ như có chuyện gì cản trở chúng ta đến với nhau không, lỡ như… - Hàm Yên càng nói càng hoảng hốt, càng kích động, Nhĩ Thái liền ngồi xuống bên cạnh nắm chặt tay nàng cắt ngang:
- Hàm Yên, không có lỡ như gì đó, nàng vững tâm đi, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ mãi mãi bên nàng. Với ta công danh lợi lộc chỉ là ảo mộng nếu không có nàng bên cạnh, nàng còn không tin ta sao. Còn chuyện của Tiểu Yến Tử và Tử Vy chỉ có thể để tự họ nghĩ thông suốt, tự họ xử lý thôi, nàng lo lắng có ích gì, cùng lắm ta hứa với nàng đợi cơ hội thích hợp ta sẽ khuyên đại ca và Ngũ a ca để ý nhiều một chút.
Hàm Yên cũng hiểu nàng đang buồn lo vô cớ, dù sao đó là chuyện riêng của họ nàng lo lắng cũng không có ích gì, ngả đầu dựa vào vai của Nhĩ Thái, nàng khe khẽ nói:
- Ta biết rồi, ta luôn luôn tin tưởng chàng, là do buồn lo vô cớ mà thôi.
- Được rồi, nàng đừng âu lo buồn bực quá, tránh sinh bệnh. Mọi chuyện còn có ta đây – Nhĩ Thái hôn nhẹ lên thái dương của Hàm Yên, nhỏ giọng khuyên.
Nghe vậy, đáy lòng của Hàm Yên bất chợt yên bình đến kì lạ, đúng vậy, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì nàng không hề cô đơn, có người yêu nàng, có bằng hữu bên cạnh, nàng không hề cô đơn.
- Hàm Yên, muội thế nào? Có đau không? Muội chắn trước người tỉ làm gì? – Tuy Hàm Yên mỉm cười lắc đầu nhưng Tiểu Yến Tử vẫn rất lo lắng đề nghị - Đi, chúng ta quay về bôi thuốc trước đi – Nói xong liền kéo Hàm Yên một mạch bỏ đi, Hàm Yên muốn ngăn cản nhưng Tiểu Yến Tử không để cho Hàm Yên mở miệng.
Tử Vy gương mặt buồn bã, ánh mắt tràn trề thất vọng nhìn Hoàng Thượng một cái rồi cũng theo sau. Hoàng Thượng muốn mở miệng giữ họ lại, muốn tạ lỗi nhưng lòng tự trọng của ông khiến cho ông không thốt ra lời.
Ở thư phòng của Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử vừa bôi thuốc vừa xuýt xoa:
- Muội cảm thấy sao? Có đau không? – Hàm Yên lần nữa mỉm cười lắc đầu, da của nàng mỏng nên khi bị đánh mới đỏ lên trông rất ghê gớm chứ thực không đau bao nhiêu.
- Ta vẫn không tin cho lắm, Hoàng a mã thương muội như vậy, sao lại muốn đánh muội chứ? – Vĩnh Kỳ đi qua đi lại nói.
Tiểu Yến Tử tức giận dằn hộp thuốc lên bàn nói:
- Huynh cứ nhìn mặt của Hàm Yên là biết thôi. Nếu như không phải Hàm Yên chắn trước người ta thì kẻ bị đánh là ta rồi. Hoàng a mã rõ ràng là một bạo chúa ăn nói ngang ngược, bây giờ ta hối hận rồi. Cái gì Hoàn Châu cách cách, Hoàn Châu quận chúa ta không muốn làm nữa. Ta qua đây muốn nói với huynh một tiếng ta rời khỏi đây, ta không về đây nữa. Ta chia tay với huynh, huynh tìm thê tử khác đi – Vừa dứt lời đã giận lẫy muốn quay người bỏ đi, Vĩnh Kỳ vội ngăn cản năn nỉ:
- Tiểu Yến Tử, muội đừng vì Hoàng a mã muốn đánh muội mà giận luôn cả ta. Hai chúng ta đã chỉ hôn rồi, suốt đời sẽ mãi mãi bên nhau. Bây giờ chỉ vì Hoàng a mã muốn đánh muội thì không thèm để ý đến ta, như vậy không công bằng với ta.
Tiểu Yến Tử trước nay cứng đầu cứng cổ đâu chịu nghe khuyên chứ, la hét:
- Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tiếp tục ở đây ta sẽ phát điên, nếu không thì bị Hoàng a mã giết chết.
Tử Vy mềm nhẹ kéo tay Tiểu Yến Tử khuyên:
- Tiểu Yến Tử, tỉ bình tĩnh đi, Ngũ a ca nói rất đúng, tỉ đâu thể vì giận Hoàng a mã mà trút hết lên người Ngũ a ca chứ.
- Phải, muội đừng kích động, chúng ta bàn bạc kĩ hơn. Sáu người chúng ta trải qua biết bao thử thách, không màng cả sống chết, khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, không thể nói bỏ là bỏ được. Huống chi người bị đánh là Hàm Yên vẫn chưa nói gì mà – Nhĩ Khang cũng nói.
- Huynh không hiểu gì hết, tuy bạt tai này không đánh trúng ta nhưng ta có cảm giác chính mình bị đánh vậy – Tiểu Yến Tử lớn tiếng phản bác.
Hiểu được ý nghĩ của Tiểu Yến Tử, Hàm Yên bước đến nắm lấy tay của Tiểu Yến Tử, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Yến Tử, muội biết tỉ đang nghĩ gì, cái tát này tuy đánh trên mặt muội nhưng cũng đánh vào lòng của tỉ và Tử Vy. Trước giờ, Hoàng Hậu nương nương đã đánh chúng ta nhiều lần, chúng ta chỉ tức giận chứ không thương tâm bởi chúng ta không thương Hoàng Hậu. Lần này Hoàng a mã ra tay đã làm tổn thương lòng của chúng ta, ai cũng xót xa. Nhưng… - Hàm Yên còn chưa hết lời đã bị Tiểu Yến Tử bất bình căm phẫn cắt ngang:
- Vậy thì chúng ta cùng rời khỏi đây, Hoàng a mã đã vô tình như vậy, ngay cả Lệnh phi nương nương cũng bỏ mặc, không thương chúng ta được bao lâu nữa đâu.
Người nãy giờ không lên tiếng Nhĩ Thái cũng nóng nảy mở miệng:
- Tiểu Yến Tử, muội phải gây cho thiên hạ đại loạn hay sao, chúng ta có được ngày hôm nay phải cố gắng như thế nào cũng nhìn thấy, càng cần trân trọng mới phải. Muội nói ra hai chữ chia tay dễ dàng như vậy, quá tàn nhẫn rồi – Nhĩ Thái liền bị Hàm Yên kéo tay ngăn không cho hắn nói chuyện, nhăn mày lắc đầu.
Thế mà Vĩnh Kỳ còn đổ dầu vào lửa tiếp tục nói:
- Đúng vậy, ta có thể vì muội kiên trì tới cùng, muội không thể vì ta nhường nhịn một chút sao – Trong thanh âm chất chứa đau thương.
Trong giây phút tức giận Tiểu Yến Tử mới nói lẫy thôi chứ thực tâm vẫn luyến tiếc Vĩnh Kỳ, chần chờ đề nghị:
- Vĩnh Kỳ, hay là huynh đừng làm a ca, ta cũng không làm cách cách, chúng ta cùng lưu lạc nhân gian, dù đói nghèo vẫn tốt hơn.
- Không phải không thể nhưng đâu có mức nghiêm trọng như vậy chứ - Vĩnh Kỳ nhăn mặt nói.
Tiểu Yến Tử giãy nãy, la lên:
- Đúng là rất nghiêm trọng. Sao hả? Sao hả? Huynh không nỡ vứt bỏ thân phận a ca đúng không? Thế để muội đi là được rồi – Sau đó liền quay người muốn đi, tất nhiên Vĩnh Kỳ không chịu, ôm chặt lấy nàng nói:
- Sao ta có thể để muội đi chứ?
Nhưng Tiểu Yến Tử vẫn tức giận giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, miệng kêu to:
- Buông ra, ta phải đi, ta phải đi.
Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tử Vy và Hàm Yên liếc nhìn nhau rồi nhất trí âm thầm rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân tâm sự, Vĩnh Kỳ sẽ biết nên làm thế nào bình ổn lửa giận của Tiểu Yến Tử. Bên ngoài cung Cảnh Dương, mỗi đôi đều tự tách ra chọn nơi để nói chuyện riêng. Ở dãy hành lang, Hàm Yên ngồi trên bậc thềm nhìn ra xa, tâm trạng nàng thật rối bời, thở dài thườn thượt. Tuy nói rất nhiều lời khuyên Tiểu Yến Tử nhưng chính nàng vẫn ngổn ngan. Cái tát hôm nay đã nhắc nhở nàng Hoàng Thượng không chỉ là a mã của nàng mà còn là bậc cửu ngũ chí tôn nắm trong tay quyền sinh sát. Người không cho phép kẻ chống đối Người dù đó có là nhi tử nữ nhi mà Người yêu thương nhất đi nữa. Hàm Yên đối với tương lai bỗng chốc bất an không xác định được phương hướng. Nhĩ Thái nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, quan sát rõ vẻ mặt mờ mịt của Hàm Yên, khi thì nhăn mặt, khi thì thở dài, khó hiểu lay nàng thắc mắc:
- Hàm Yên, sao nàng lại thở dài, sắc mặt cũng không tốt? Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì hay vết thương trên mặt bị đau? Hay ta truyền thái y đến xem thử - Vừa nói xong định gọi người, Hàm Yên vội lên tiếng ngăn cản:
- Nhĩ Thái, ta không sao, chỉ là một cái tát không đau mấy, chỉ là trông hơi dọa người thôi.
- Vậy nàng đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy chứ? – Nhĩ Thái đưa tay xoa nhẹ chân mày đang nhăn chặt của Hàm Yên truy hỏi.
Chống lại đôi mắt thâm tình, hành động ôn nhu của Nhĩ Thái, lòng Hàm Yên ấm áp, thẳng thắn với hắn:
- Ta đang lo lắng thôi, tính tình của Tiểu Yến Tử vốn không thích hợp với cái hoàng cung hiểm ác này, nếu Ngũ a ca sau này chỉ là thân vương thì còn có thể suy xét nhưng nếu nhắm tới vị trí kia thì phải làm sao. Còn Tử Vy chuyện Tình Nhi vẫn còn rắc rối bây giờ lại có thêm một Kim Tỏa. Từ khi Lão phật gia trở về, mọi chuyện cứ rối rắm cả lên, còn chuyện của chúng ta nữa, lỡ như có chuyện gì cản trở chúng ta đến với nhau không, lỡ như… - Hàm Yên càng nói càng hoảng hốt, càng kích động, Nhĩ Thái liền ngồi xuống bên cạnh nắm chặt tay nàng cắt ngang:
- Hàm Yên, không có lỡ như gì đó, nàng vững tâm đi, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ mãi mãi bên nàng. Với ta công danh lợi lộc chỉ là ảo mộng nếu không có nàng bên cạnh, nàng còn không tin ta sao. Còn chuyện của Tiểu Yến Tử và Tử Vy chỉ có thể để tự họ nghĩ thông suốt, tự họ xử lý thôi, nàng lo lắng có ích gì, cùng lắm ta hứa với nàng đợi cơ hội thích hợp ta sẽ khuyên đại ca và Ngũ a ca để ý nhiều một chút.
Hàm Yên cũng hiểu nàng đang buồn lo vô cớ, dù sao đó là chuyện riêng của họ nàng lo lắng cũng không có ích gì, ngả đầu dựa vào vai của Nhĩ Thái, nàng khe khẽ nói:
- Ta biết rồi, ta luôn luôn tin tưởng chàng, là do buồn lo vô cớ mà thôi.
- Được rồi, nàng đừng âu lo buồn bực quá, tránh sinh bệnh. Mọi chuyện còn có ta đây – Nhĩ Thái hôn nhẹ lên thái dương của Hàm Yên, nhỏ giọng khuyên.
Nghe vậy, đáy lòng của Hàm Yên bất chợt yên bình đến kì lạ, đúng vậy, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì thì nàng không hề cô đơn, có người yêu nàng, có bằng hữu bên cạnh, nàng không hề cô đơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook