Hoàn Châu Tử Vy
-
Chương 22:
Trại Á cũng bước đến đối diện thẳng với Hàm Yên, thách thức:
- Ta muốn đấu với ngươi, ai thua phải tự động rút lui, từ nay không gặp lại Nhĩ Thái nữa.
- Đấu cái gì đây? – Hàm Yên hỏi.
Trại Á tất nhiên chọn thứ nàng giỏi nhất:
- Cưỡi ngựa, chúng ta thi cưỡi ngựa đi.
- Được/ Không được – Hai đạo thanh âm đồng loạt vang lên nhưng lại có hai luồng ý kiến khác nhau.
Mọi người đều quay đầu nhìn người vừa lên tiếng đồng ý, người đó là Hàm Yên, kinh ngạc, Nhĩ Thái hấp tấp hỏi:
- Hàm Yên, sao nàng lại đồng ý chứ? Nàng vốn đâu biết cưỡi ngựa.
Không đợi Hàm Yên trả lời Nhĩ Thái, Trại Á đã nói:
- Ngày mai, chúng ta ra ngoại ô thi cưỡi ngựa. Hàm Yên, nhớ kĩ, không được thất hẹn, nếu không ta sẽ coi thường ngươi.
- Được – Hàm Yên gật đồng đồng ý lần nữa.
Nói xong chuyện, Trại Á lưu luyến cáo từ, Hàm Yên còn đề nghị tiễn nàng ra ngoài, nàng còn nói với Trại Á:
- Cách cách, ta kể Người nghe một chuyện nha. Có một vị cách cách không được cưng chiều, rõ ràng là nữ nhi thiên gia lại phải tự mình thêu hà bao lén đem ra cung đem bán, nàng vẫn tưởng phải sống như vậy hết suốt cuộc đời. Ai ngờ có một nam tử xuất hiện, người đó trở thành bằng hữu của nàng, cùng nhau đàm luận thi họa, cùng nhau tâm sự dưới trặng, cùng nhau trải qua sinh tử.
- Người đó là ngươi và Nhĩ Thái đúng không? – Trại Á lập tức đoán được nhân vật chính trong đó là ai.
Hàm Yên mỉm cười lắc đầu, lại chậm rãi nói tiếp:
- Ta kể những chuyện này không phải có ý khoe khoang gì đó, ta chỉ muốn nói cho Người biết tình cảm của bọn ta không hề bồng bột nhất thời mà trải qua nhiều chuyện. Ta có thể nói với Người, trước khi chuyện hôm nay xảy ra, giữa hai người bọn ta không hề có một lời hẹn ước nào, nếu như Nhĩ Thái có chút cảm tình nào với Người đồng ý liên hôn, ta nhất định sẽ mãi mãi chôn giấu đoạn tình cảm này. Bởi đối với ta, chỉ cần Nhĩ Thái hạnh phúc thì chàng có bên ai đâu có quan trọng. Giờ đây nếu như Nhĩ Thái đã chọn ta thì ta nhất định tranh thủ, bọn ta có thể bên nhau dẫu có là thiên đường hay địa ngục thì sao chứ. Nguyện sinh tử cùng người/ Không chia xa không rời bỏ - Như tự lạc vào thế giới của bản thân, Hàm Yên nói rõ lòng mình không hề e ngại, sau đó giật mình, vội chuyển lời – Cách cách, Người lẽ nào muốn lấy một nam nhân trong lòng có nữ tử khác sao? Ta cũng không muốn Người lập tức hiểu được hay thông cảm gì đó, đợi ngày mai chúng ta thi đấu xong rồi mới nói tiếp vậy.
Sau đó hai người chia ra, Hàm Yên quay về Thấu Phương Trai, mà không biết sau lưng Trại Á đang nhìn nàng bước đi với ánh mắt sâu xa, nhìn rất lâu, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Lúc đó, ở Thấu Phương Trai, Nhĩ Thái đứng ngồi không yên. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đang uống trà nhàn nhã nhìn Nhĩ Thái nôn nóng đi qua đi lại rốt cuộc không nhịn được nữa, Vĩnh Kỳ lên tiếng:
- Nhĩ Thái, đệ bình tĩnh đi.
Nhĩ Thái cũng biết dù hắn nôn nóng cỡ nào thì không được gì nhưng tâm trạng của hắn lại không thể nào bình tĩnh được, bực dọc ngồi xuống rót ly trà uống một hơi hết sạch muốn bình ổn tâm trạng, rốt cuộc vẫn thắc mắc:
- Rốt cuộc Hàm Yên định nói gì với Trại Á? Sao lại đi lâu như vậy chứ?
- Đệ yên tâm đi, Hàm Yên là nữ tử thông tuệ, sẽ biết nên làm thế nào mà, ít nhất Hàm Yên tính tình điềm đạm lại từng cứu Trại Á một lần, sẽ không xảy ra xung đột đâu – Nhĩ Khang khuyên, có thể người ngoài thì nhìn rõ hơn, hắn có niềm tin với Hàm Yên, có lẽ liên quan đến cuộc sống trước đây, nàng tinh tế hiểu biết lại thấu hiểu lòng người sẽ xử lí chuyện này thật tốt.
Cũng nghĩ như Nhĩ Khang, Tử Vy góp lời khuyên:
- Đúng vậy, Hàm Yên biết làm sao mà – Nhưng thanh âm hơi yếu, có vẻ nàng không tin lời của bản thân lắm, bởi vì nàng cùng Hàm Yên đều là người vừa mới tập cưỡi ngựa lúc chuẩn bị xuất tuần, không thể sánh bằng với nữ nhi thảo nguyên như Trại Á, cuộc thách đấu này đã định Hàm Yên sẽ là người thua cuộc.
Rốt cuộc Hàm Yên cũng trở về, Nhĩ Thái vừa nhìn thấy nàng đã không nhịn được nữa, chạy ra cửa tới nắm lấy tay của nàng hỏi:
- Hàm Yên, hai người đã nói gì? Sao lại đi lâu như vậy?
- Nhĩ Thái, chàng bình tĩnh đi, bọn ta không nói gì cả, Trại Á chỉ cùng ta nói thêm mấy câu tạm biệt với cảm tạ ta đã cứu nàng thôi – Hàm Yên không định nói thật với Nhĩ Thái, bâng quơ cho qua.
- Hàm Yên, ngày mai muội định làm thế nào? Muội chỉ học cưỡi ngựa có một buổi thôi mà – Vĩnh Kỳ cũng hỏi, lòng cũng lo lắng không kém.
Hàm Yên thở dài một cái, giả bộ buồn rầu đáp lại:
- Tới đâu hay tới đó vậy, thua thì đành chịu, nhường Nhĩ Thái cho Trại Á thôi.
Nghe vậy, Nhĩ Thái liền nôn nóng lay vai của Hàm Yên, hỏi:
- Hàm Yên, nàng có biết mình đang nói gì không? Nhường ta cho người khác? Lẽ nào trong lòng nàng thực sự không có ta sao? Ta nhất định không đồng ý cuộc thách đấu này, hơn nữa dù nàng có thua thật ta cũng không thể lấy Trại Á.
Hàm Yên vốn chỉ định đùa giỡn một chút, không ngờ Nhĩ Thái lại nghiêm túc như vậy, nàng nhận ra mình đã nói ra lời không nên nói, e dè chậm rãi giải thích:
- Nhĩ Thái, ta…ta chỉ nói đùa thôi.
Không ngờ chuyện tình cảm của bản thân lại bị đưa ra đùa giỡn, Nhĩ Thái thực sự tức giận, nhưng vẫn không nỡ nặng lời với Hàm Yên, ngồi xuống bàn uống một hơi cạn sạch ly trà vừa rót, tự mình hờn dỗi.
Mấy người đều nhìn Hàm Yên ánh mắt tự cầu nhiều phúc, chờ xem kịch vui. Hàm Yên trừng mắt, le lưỡi nghịch ngợm với bọn họ lại mỉm cười vô hại, đi tới kéo ống tay áo của Nhĩ Thái, nhỏ giọng năn nỉ:
- Nhĩ Thái, ta xin lỗi mà, chàng đừng tức giận nữa. Ta cũng biết tình cảm giữa chúng ta là vô giá, ta nhất định không dễ dàng từ bỏ như vậy. Với lại Trại Á là nữ tử thảo nguyên thẳng thắn, sẽ không chấp nhận một tình cảm không trọn vẹn đâu. Ta nắm chắc sẽ khuyên được Trại Á mà, chàng yên tâm đi.
- Muội định khuyên thế nào? – Tiểu Yến Tử tò mò thắc mắc.
Hàm Yên đặt một ngón tay lên môi, mỉm cười nói:
- Bí mật, chuyện thành sẽ nói với mọi người – Quay sang Nhĩ Thái tiếp tục nói – Nhĩ Thái, chàng đừng giận nữa nha.
Từ khi Hàm Yên nói “tình cảm của chúng ta là vô giá”, Nhĩ Thái đã nguôi giận, nắm chặt lấy tay của Hàm Yên, nói:
- Ta không có tức giận với nàng, chỉ là ta lo lắng thôi. Ngày mai nàng đua ngựa phải cẩn thận một chút, thua thì chúng ta tính cách khác.
- Được – Được người quan tâm đáy lòng ấm áp, Hàm Yên tất nhiên đồng ý với hắn.
Ngày hôm sau, bọn họ liền kéo nhau ra ngoại ô cưỡi ngựa. Hàm Yên và Trại Á tất nhiên theo giao hẹn cùng thi đấu cưỡi ngựa. Nhĩ Thái cẩn thận đỡ nàng lên ngựa, còn không quên dặn dò:
- Hàm Yên, nàng phải cẩn thận đó, thua cũng không sao.
- Được, ta biết rồi – Hàm Yên cho hắn một nụ cười xinh đẹp, đáp lại.
Trại Á quả nhiên không hổ là nữ nhi thảo nguyên, từ nhỏ đã học thuật cưỡi ngựa, một người mới học một ngày Hàm Yên làm sao có thể thắng được chứ. Khi Trại Á vượt qua nàng một đoạn, còn một chút nữa sẽ đến đích, Hàm Yên cuối cùng đánh liều, rút câm trâm trên đầu đâm vào lưng ngựa, làm cho ngựa phát cuồng chạy như điên vượt qua Trại Á, vượt qua cả đích mà cũng không dừng lại được, hí vang nhảy nhót như muốn hất cả Hàm Yên khỏi ngựa.
- Ta muốn đấu với ngươi, ai thua phải tự động rút lui, từ nay không gặp lại Nhĩ Thái nữa.
- Đấu cái gì đây? – Hàm Yên hỏi.
Trại Á tất nhiên chọn thứ nàng giỏi nhất:
- Cưỡi ngựa, chúng ta thi cưỡi ngựa đi.
- Được/ Không được – Hai đạo thanh âm đồng loạt vang lên nhưng lại có hai luồng ý kiến khác nhau.
Mọi người đều quay đầu nhìn người vừa lên tiếng đồng ý, người đó là Hàm Yên, kinh ngạc, Nhĩ Thái hấp tấp hỏi:
- Hàm Yên, sao nàng lại đồng ý chứ? Nàng vốn đâu biết cưỡi ngựa.
Không đợi Hàm Yên trả lời Nhĩ Thái, Trại Á đã nói:
- Ngày mai, chúng ta ra ngoại ô thi cưỡi ngựa. Hàm Yên, nhớ kĩ, không được thất hẹn, nếu không ta sẽ coi thường ngươi.
- Được – Hàm Yên gật đồng đồng ý lần nữa.
Nói xong chuyện, Trại Á lưu luyến cáo từ, Hàm Yên còn đề nghị tiễn nàng ra ngoài, nàng còn nói với Trại Á:
- Cách cách, ta kể Người nghe một chuyện nha. Có một vị cách cách không được cưng chiều, rõ ràng là nữ nhi thiên gia lại phải tự mình thêu hà bao lén đem ra cung đem bán, nàng vẫn tưởng phải sống như vậy hết suốt cuộc đời. Ai ngờ có một nam tử xuất hiện, người đó trở thành bằng hữu của nàng, cùng nhau đàm luận thi họa, cùng nhau tâm sự dưới trặng, cùng nhau trải qua sinh tử.
- Người đó là ngươi và Nhĩ Thái đúng không? – Trại Á lập tức đoán được nhân vật chính trong đó là ai.
Hàm Yên mỉm cười lắc đầu, lại chậm rãi nói tiếp:
- Ta kể những chuyện này không phải có ý khoe khoang gì đó, ta chỉ muốn nói cho Người biết tình cảm của bọn ta không hề bồng bột nhất thời mà trải qua nhiều chuyện. Ta có thể nói với Người, trước khi chuyện hôm nay xảy ra, giữa hai người bọn ta không hề có một lời hẹn ước nào, nếu như Nhĩ Thái có chút cảm tình nào với Người đồng ý liên hôn, ta nhất định sẽ mãi mãi chôn giấu đoạn tình cảm này. Bởi đối với ta, chỉ cần Nhĩ Thái hạnh phúc thì chàng có bên ai đâu có quan trọng. Giờ đây nếu như Nhĩ Thái đã chọn ta thì ta nhất định tranh thủ, bọn ta có thể bên nhau dẫu có là thiên đường hay địa ngục thì sao chứ. Nguyện sinh tử cùng người/ Không chia xa không rời bỏ - Như tự lạc vào thế giới của bản thân, Hàm Yên nói rõ lòng mình không hề e ngại, sau đó giật mình, vội chuyển lời – Cách cách, Người lẽ nào muốn lấy một nam nhân trong lòng có nữ tử khác sao? Ta cũng không muốn Người lập tức hiểu được hay thông cảm gì đó, đợi ngày mai chúng ta thi đấu xong rồi mới nói tiếp vậy.
Sau đó hai người chia ra, Hàm Yên quay về Thấu Phương Trai, mà không biết sau lưng Trại Á đang nhìn nàng bước đi với ánh mắt sâu xa, nhìn rất lâu, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Lúc đó, ở Thấu Phương Trai, Nhĩ Thái đứng ngồi không yên. Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đang uống trà nhàn nhã nhìn Nhĩ Thái nôn nóng đi qua đi lại rốt cuộc không nhịn được nữa, Vĩnh Kỳ lên tiếng:
- Nhĩ Thái, đệ bình tĩnh đi.
Nhĩ Thái cũng biết dù hắn nôn nóng cỡ nào thì không được gì nhưng tâm trạng của hắn lại không thể nào bình tĩnh được, bực dọc ngồi xuống rót ly trà uống một hơi hết sạch muốn bình ổn tâm trạng, rốt cuộc vẫn thắc mắc:
- Rốt cuộc Hàm Yên định nói gì với Trại Á? Sao lại đi lâu như vậy chứ?
- Đệ yên tâm đi, Hàm Yên là nữ tử thông tuệ, sẽ biết nên làm thế nào mà, ít nhất Hàm Yên tính tình điềm đạm lại từng cứu Trại Á một lần, sẽ không xảy ra xung đột đâu – Nhĩ Khang khuyên, có thể người ngoài thì nhìn rõ hơn, hắn có niềm tin với Hàm Yên, có lẽ liên quan đến cuộc sống trước đây, nàng tinh tế hiểu biết lại thấu hiểu lòng người sẽ xử lí chuyện này thật tốt.
Cũng nghĩ như Nhĩ Khang, Tử Vy góp lời khuyên:
- Đúng vậy, Hàm Yên biết làm sao mà – Nhưng thanh âm hơi yếu, có vẻ nàng không tin lời của bản thân lắm, bởi vì nàng cùng Hàm Yên đều là người vừa mới tập cưỡi ngựa lúc chuẩn bị xuất tuần, không thể sánh bằng với nữ nhi thảo nguyên như Trại Á, cuộc thách đấu này đã định Hàm Yên sẽ là người thua cuộc.
Rốt cuộc Hàm Yên cũng trở về, Nhĩ Thái vừa nhìn thấy nàng đã không nhịn được nữa, chạy ra cửa tới nắm lấy tay của nàng hỏi:
- Hàm Yên, hai người đã nói gì? Sao lại đi lâu như vậy?
- Nhĩ Thái, chàng bình tĩnh đi, bọn ta không nói gì cả, Trại Á chỉ cùng ta nói thêm mấy câu tạm biệt với cảm tạ ta đã cứu nàng thôi – Hàm Yên không định nói thật với Nhĩ Thái, bâng quơ cho qua.
- Hàm Yên, ngày mai muội định làm thế nào? Muội chỉ học cưỡi ngựa có một buổi thôi mà – Vĩnh Kỳ cũng hỏi, lòng cũng lo lắng không kém.
Hàm Yên thở dài một cái, giả bộ buồn rầu đáp lại:
- Tới đâu hay tới đó vậy, thua thì đành chịu, nhường Nhĩ Thái cho Trại Á thôi.
Nghe vậy, Nhĩ Thái liền nôn nóng lay vai của Hàm Yên, hỏi:
- Hàm Yên, nàng có biết mình đang nói gì không? Nhường ta cho người khác? Lẽ nào trong lòng nàng thực sự không có ta sao? Ta nhất định không đồng ý cuộc thách đấu này, hơn nữa dù nàng có thua thật ta cũng không thể lấy Trại Á.
Hàm Yên vốn chỉ định đùa giỡn một chút, không ngờ Nhĩ Thái lại nghiêm túc như vậy, nàng nhận ra mình đã nói ra lời không nên nói, e dè chậm rãi giải thích:
- Nhĩ Thái, ta…ta chỉ nói đùa thôi.
Không ngờ chuyện tình cảm của bản thân lại bị đưa ra đùa giỡn, Nhĩ Thái thực sự tức giận, nhưng vẫn không nỡ nặng lời với Hàm Yên, ngồi xuống bàn uống một hơi cạn sạch ly trà vừa rót, tự mình hờn dỗi.
Mấy người đều nhìn Hàm Yên ánh mắt tự cầu nhiều phúc, chờ xem kịch vui. Hàm Yên trừng mắt, le lưỡi nghịch ngợm với bọn họ lại mỉm cười vô hại, đi tới kéo ống tay áo của Nhĩ Thái, nhỏ giọng năn nỉ:
- Nhĩ Thái, ta xin lỗi mà, chàng đừng tức giận nữa. Ta cũng biết tình cảm giữa chúng ta là vô giá, ta nhất định không dễ dàng từ bỏ như vậy. Với lại Trại Á là nữ tử thảo nguyên thẳng thắn, sẽ không chấp nhận một tình cảm không trọn vẹn đâu. Ta nắm chắc sẽ khuyên được Trại Á mà, chàng yên tâm đi.
- Muội định khuyên thế nào? – Tiểu Yến Tử tò mò thắc mắc.
Hàm Yên đặt một ngón tay lên môi, mỉm cười nói:
- Bí mật, chuyện thành sẽ nói với mọi người – Quay sang Nhĩ Thái tiếp tục nói – Nhĩ Thái, chàng đừng giận nữa nha.
Từ khi Hàm Yên nói “tình cảm của chúng ta là vô giá”, Nhĩ Thái đã nguôi giận, nắm chặt lấy tay của Hàm Yên, nói:
- Ta không có tức giận với nàng, chỉ là ta lo lắng thôi. Ngày mai nàng đua ngựa phải cẩn thận một chút, thua thì chúng ta tính cách khác.
- Được – Được người quan tâm đáy lòng ấm áp, Hàm Yên tất nhiên đồng ý với hắn.
Ngày hôm sau, bọn họ liền kéo nhau ra ngoại ô cưỡi ngựa. Hàm Yên và Trại Á tất nhiên theo giao hẹn cùng thi đấu cưỡi ngựa. Nhĩ Thái cẩn thận đỡ nàng lên ngựa, còn không quên dặn dò:
- Hàm Yên, nàng phải cẩn thận đó, thua cũng không sao.
- Được, ta biết rồi – Hàm Yên cho hắn một nụ cười xinh đẹp, đáp lại.
Trại Á quả nhiên không hổ là nữ nhi thảo nguyên, từ nhỏ đã học thuật cưỡi ngựa, một người mới học một ngày Hàm Yên làm sao có thể thắng được chứ. Khi Trại Á vượt qua nàng một đoạn, còn một chút nữa sẽ đến đích, Hàm Yên cuối cùng đánh liều, rút câm trâm trên đầu đâm vào lưng ngựa, làm cho ngựa phát cuồng chạy như điên vượt qua Trại Á, vượt qua cả đích mà cũng không dừng lại được, hí vang nhảy nhót như muốn hất cả Hàm Yên khỏi ngựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook