Hoàn Châu Tử Vy
-
Chương 13:
Hàm Yên, Tử Vy và Tiểu Yến Tử đều lần đầu cưỡi ngựa nên không thể phóng nhanh được, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái chia ra lần lượt dắt ngựa cho từng người. Được một lát, Vĩnh Kỳ lên ngựa của Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang lên ngựa cưỡi cùng Tử Vy, hai đôi bọn họ phóng ngựa chạy thật nhanh để lại Nhĩ Thái và Hàm Yên mỉm cười nhìn theo.
Nhĩ Thái có cơ hội hỏi ra điều mà hắn thắc mắc nãy giờ:
- Hàm Yên, muội đã dùng cách nào để Tiểu Yến Tử học thuộc “Cổ tòng quân hành” vậy?
- Có gì đâu, Tiểu Yến Tử rất thông minh, muội chỉ cần chuyển bài thơ thành lời nhạc, Tiểu Yến Tử sẽ học rất nhanh – Hàm Yên tất nhiên không giấu giếm trả lời.
- Cũng là muội thông minh hơn, nghĩ ra cách hay như vậy – Nhĩ Thái không tiếc lời khen ngợi.
Nhưng Hàm Yên không nghe mấy lời này, nàng vẫn nhìn bọn người kia cưỡi ngựa đi xa với cặp mắt hâm mộ, thanh âm ao ước, nhỏ giọng than:
- Họ cưỡi ngựa vui thật đó.
Từ vẻ mặt của Hàm Yên, Nhĩ Thái tất nhiên hiểu được nàng đang nghĩ gì, xoay người liền nhảy lên ngựa cùng cưỡi với Hàm Yên, nói:
- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Không đợi Hàm Yên đáp lời, đã phóng ngựa thật nhanh.
Lúc này Hàm Yên không có thời gian ngượng ngùng và suy nghĩ xem vậy có thích hợp không, nàng nhắm hai mắt chỉ một lòng cảm nhận cơn gió nhè nhẹ khẽ chạm vào má, bên tai văng vẳng tiếng lá rơi xào xạc, dường như mọi nỗi buồn đều bị vứt lại phía sau, Hàm Yên cũng tận tình thả lỏng bản thân.
Cưỡi ngựa thỏa thích xong, mọi người ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi trò chuyện. Hàm Yên nháy mắt với Tiểu Đặng Tử đem đồ nàng đã chuẩn bị lên, rồi nói:
- Muội có làm chút món ngọt, mọi người thử xem sao.
Hôm nay biết ra ngoại ô Hàm Yên đã đem món ngọt nàng chuẩn bị theo, bởi vì đã hứa với Tiểu Yến Tử, nàng đặc biệt làm sữa chua thịnh hành của kiếp trước, còn đặt phía trên hạt dẻ, nho khô. Tuy không ngon bằng kiếp trước nhưng với mọi người ở đây đều lạ lẫm. Làm một cũng là làm, làm nhiều cũng là làm nên nàng làm nhiều một chút cho mọi người cùng thử.
Tiểu Yến Tử từng thử qua tay nghề của Hàm Yên nên không do dự cầm lên ăn, mở miệng khen ngợi lại không bỏ quên việc ăn:
- Cái bài gì Cổ gì đó muội học được cũng là vì nhờ những món điểm tâm của Hàm Yên đó. Ngon, ngon thật đó.
Mấy người còn lại cũng không tiếc lời khen.
- Cái này lạ mắt nhưng đúng là rất ngon đó – Vĩnh Kỳ.
- Đúng là ngon – Nhĩ Khang.
- Cái này làm thế nào, muội dạy cho tỉ đi được không? – Tử Vy đề nghị.
- Quả thật là rất ngon, có còn không? – Nhĩ Thái thật sự cảm thấy rất ngon, không thể dừng miệng được vẫn muốn ăn tiếp.
Tài cáng của bản thân được công nhận, tự tay đưa thêm một phần cho Nhĩ Thái, Hàm Yên rất vui đáp lại:
- Còn chứ, muội làm khá nhiều, mọi người từ từ ăn nha.
Tiểu Yến Tử đã vượt qua thử thách, bọn họ liền hừng hực chuẩn bị rồi lên đường xuất tuần. Họ đi thăm các danh lam thắng cảnh với những lời ca tiếng hát, vui tươi thỏa mãn, ban đêm ở dịch trạm thì cầm kì thi họa có đủ. Mọi người đều có lòng tác thành để Tử Vy ghi điểm trước mặt Hoàng Thượng. Vì vậy chỉ qua một tháng xuất tuần, ấn tượng của Hoàng Thượng đối với Hàm Yên và Tử Vy đều có sự thay đổi lớn, đều yêu thích từ tận đáy lòng, thưởng thức sự tài hoa trác tuyệt của hai nữ tử.
Hôm đó, bọn họ gặp phải Đỗ tiểu thư đang gieo tú cầu kén rể, Hàm Yên khoanh tay đứng một bên nhìn Tiểu Yến Tử ham vui, liên tục chuyền tú cầu cứ đập vào người của Vĩnh Kỳ khiến cho hắn tức giận, khuôn mặt đỏ rần, vừa đánh sang hướng khác vừa giậm chân trừng mắt nhìn Tiểu Yến Tử. Trong lòng của Hàm Yên cười ngặt nghẽo, Vĩnh Kỳ yêu một người vô tâm như Tiểu Yến Tử không biết là may mắn hay bất hạnh nữa, thấy sao mà đáng yêu ghê. Khi màn đêm buông xuống, Tử Vy và Tiểu Yến Tử đi lấy nước pha trà, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang liền không chờ đợi được chạy tới kéo hai người họ, muốn nói chuyện cho rõ ràng. Hàm Yên hiểu ý đề nghị:
- Bên trái có một ngôi đình, bên phải có một hành lang. Mỗi cặp hãy chọn lấy một nơi nói hết những lời muốn nói đi.
- Đúng vậy, hai người cứ nói hết đi, tránh tình trạng trên đường đi người thì liếc mắt đưa tình, người thì âm thầm oán giận. Mọi người mau đi đi, để đệ lấy nước và canh chừng giùm cho – Nhĩ Thái cũng lên tiếng.
Vừa nghe vậy, Nhĩ Khang kéo Tử Vy, Nhĩ Thái kéo Tiểu Yến Tử theo hai hướng khác nhau, Hàm Yên nhếch miệng cười một cái, rồi cúi người lấy nước. Thu lại tầm mắt nhìn hai cặp kia vội vàng bỏ đi, thấy Hàm Yên làm vậy, Nhĩ Thái liền đỡ lấy cái thau, đề nghị:
- Để ta làm cho – Bàn tay của Nhĩ Thái vô tình chạm vào tay của Hàm Yên, nàng ngước mắt nhìn lên, Nhĩ Thái lại cúi xuống, hai gương mặt gần kề nhau, gần như cảm nhận được hơi thở của nhau, trong ánh mắt của nhau dường như nhìn thấy hình ảnh của đối phương.
Suốt mười tám năm sống ở kiếp trước, Hàm Yên đều bị nhốt trong nhà, người tiếp xúc nhiều nhất chắc là cha và dì Phương – người giúp việc trong nhà. Mấy tháng kiếp này, thân phận của Hàm Yên là cách cách kim chi ngọc diệp không mấy ai dám tiếp cận nàng quá gần, mấy người Vĩnh Kỳ lại là người thủ lễ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như vậy. Vì vậy, Hàm Yên vô ý thức rút tay lại, gương mặt ửng đỏ lên, lùi về sau một bước nhỏ giữ khoảng cách với Nhĩ Thái, thanh âm nhỏ nhẹ ngập ngừng:
- Huynh…Huynh làm đi.
Nhìn biểu hiện của Hàm Yên, Nhĩ Thái kinh ngạc trong chốc lát nhưng nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười một cái rồi cúi người giúp lấy nước. Hàm Yên cũng biết mình phản ứng hơi quá, điều chỉnh tâm trạng của mình, tìm chuyện nói bắt sang chuyện khác che giấu sự thất thố của bản thân:
- Xem ra Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đã vội muốn chết rồi.
- Còn nói sao, trên đường đi người thì oán hận, người thì hậm hực, Hoàng Thượng cũng nghi ngờ rồi, ta nhìn thấy vẫn lo lắng sốt ruột, cứ để cho bọn họ nói hết ra đi – Nhĩ Thái nói.
- Nhĩ Khang và Tử Vy thì còn đỡ, còn Tiểu Yến Tử quá ngây thơ không biết Vĩnh Kỳ phải tốn bao nhiêu công sức mới hiểu rõ đây – Hàm Yên cảm thán, trong giọng nói còn hàm chứa hiếu kì kèm theo hứng thú tà ác xem kịch vui.
Chắc có cùng suy nghĩ nên Nhĩ Thái cũng cười, nói đến vấn đề này hắn nhân tiện hỏi:
- Hàm Yên, muội thì sao? Có từng nghĩ đến tìm cho bản thân một người chăm sóc muội cả đời không? Muội không ngưỡng mộ bọn họ chút nào sao?
- Không có, muội chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, một cách cách không được cưng chiều như muội đâu có quyền quyết định mấy chuyện này. Nếu không phải kết thân với mọi người thì cũng không có cơ hội cùng lão gia ra ngoài xuất tuần. Hơn nữa, muội tầm thường vô vị như vâỵ, làm sao dám mơ tưởng cao xa? – Hàm Yên lắc đầu than thở, thanh âm nhàn nhạt, đúng là nàng có ngưỡng mộ tình cảm của bọn họ, cũng từng mơ ước có một người như Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang xuất hiện bên cạnh nàng nhưng nàng lại không quá mong đợi, của mình thì là của mình, không phải của mình thì tranh giành có được gì.
Lúc này, việc lấy nước cũng xong, Hàm Yên ngồi xuống bậc thềm, ngước mặt ngắm sao trên trời, có lẽ đời trước luôn bị nhốt trong nhà cũng có cái tốt đã khiến tính tình nàng bình bình đạm đạm, không tranh giành với đời. Nhĩ Thái cũng ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng không đồng ý nói:
- Hàm Yên, muội nói sai rồi, muội mà tầm thường vô vị thì mọi nữ tử trên đời này đều phải xấu hổ rồi. Nói thế nào, muội vẫn là kim chi ngọc diệp, lại tinh thông cầm kì thi họa, muội còn biết nấu ăn, thêu thùa, mọi mặt đầy đủ, không hề thua kém bất cứ ai. Cũng như Tử Vy nói, chỉ cần có hi vọng, thì mọi chuyện đều có thể mà.
Tiếp xúc mấy tháng, Nhĩ Thái xem như phần nào hiểu rõ tính cách và tài hoa của Hàm Yên. Nàng có sự dịu dàng tinh tế của Tử Vy lại mang chút tinh nghịch giống với Tiểu Yến Tử, nhưng không yếu đuối như Tử Vy, cũng không vô tri như Tiểu Yến Tử, muôn màu muôn vẻ, là một viên ngọc mờ bị thời gian và số phận nghiệt ngã lu mờ chưa được tỏa sáng và dường như nó đang đợi một người khám phá tìm hiểu. Đồng thời hắn đã từng kinh ngạc một cách cách tài sắc vẹn toàn, một viên minh châu tuyệt đẹp lại chưa từng nổi danh gì, không ai nghe nói, đủ thấy nàng khiêm nhường, yêu thích cuộc sống đạm bạc chẳng thèm muốn vinh hoa phú quý. Điều này đã thể hiện qua mỗi lần làm thơ, nàng rõ ràng có thể làm tốt hơn nhưng vẫn nhường cho Tử Vy tỏa sáng trước mặt Hoàng Thượng lại có thể đùa giỡn tinh nghịch chiều theo Tiểu Yến Tử, giả vờ vụng về không biết. Hiểu về Hàm Yên nhiều thêm một phần trong lòng Nhĩ Thái lại dâng lên niềm ngưỡng mộ và chút cảm xúc kì lạ mà chính hắn cũng chưa lí giải được đó là gì.
Nhĩ Thái có cơ hội hỏi ra điều mà hắn thắc mắc nãy giờ:
- Hàm Yên, muội đã dùng cách nào để Tiểu Yến Tử học thuộc “Cổ tòng quân hành” vậy?
- Có gì đâu, Tiểu Yến Tử rất thông minh, muội chỉ cần chuyển bài thơ thành lời nhạc, Tiểu Yến Tử sẽ học rất nhanh – Hàm Yên tất nhiên không giấu giếm trả lời.
- Cũng là muội thông minh hơn, nghĩ ra cách hay như vậy – Nhĩ Thái không tiếc lời khen ngợi.
Nhưng Hàm Yên không nghe mấy lời này, nàng vẫn nhìn bọn người kia cưỡi ngựa đi xa với cặp mắt hâm mộ, thanh âm ao ước, nhỏ giọng than:
- Họ cưỡi ngựa vui thật đó.
Từ vẻ mặt của Hàm Yên, Nhĩ Thái tất nhiên hiểu được nàng đang nghĩ gì, xoay người liền nhảy lên ngựa cùng cưỡi với Hàm Yên, nói:
- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Không đợi Hàm Yên đáp lời, đã phóng ngựa thật nhanh.
Lúc này Hàm Yên không có thời gian ngượng ngùng và suy nghĩ xem vậy có thích hợp không, nàng nhắm hai mắt chỉ một lòng cảm nhận cơn gió nhè nhẹ khẽ chạm vào má, bên tai văng vẳng tiếng lá rơi xào xạc, dường như mọi nỗi buồn đều bị vứt lại phía sau, Hàm Yên cũng tận tình thả lỏng bản thân.
Cưỡi ngựa thỏa thích xong, mọi người ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi trò chuyện. Hàm Yên nháy mắt với Tiểu Đặng Tử đem đồ nàng đã chuẩn bị lên, rồi nói:
- Muội có làm chút món ngọt, mọi người thử xem sao.
Hôm nay biết ra ngoại ô Hàm Yên đã đem món ngọt nàng chuẩn bị theo, bởi vì đã hứa với Tiểu Yến Tử, nàng đặc biệt làm sữa chua thịnh hành của kiếp trước, còn đặt phía trên hạt dẻ, nho khô. Tuy không ngon bằng kiếp trước nhưng với mọi người ở đây đều lạ lẫm. Làm một cũng là làm, làm nhiều cũng là làm nên nàng làm nhiều một chút cho mọi người cùng thử.
Tiểu Yến Tử từng thử qua tay nghề của Hàm Yên nên không do dự cầm lên ăn, mở miệng khen ngợi lại không bỏ quên việc ăn:
- Cái bài gì Cổ gì đó muội học được cũng là vì nhờ những món điểm tâm của Hàm Yên đó. Ngon, ngon thật đó.
Mấy người còn lại cũng không tiếc lời khen.
- Cái này lạ mắt nhưng đúng là rất ngon đó – Vĩnh Kỳ.
- Đúng là ngon – Nhĩ Khang.
- Cái này làm thế nào, muội dạy cho tỉ đi được không? – Tử Vy đề nghị.
- Quả thật là rất ngon, có còn không? – Nhĩ Thái thật sự cảm thấy rất ngon, không thể dừng miệng được vẫn muốn ăn tiếp.
Tài cáng của bản thân được công nhận, tự tay đưa thêm một phần cho Nhĩ Thái, Hàm Yên rất vui đáp lại:
- Còn chứ, muội làm khá nhiều, mọi người từ từ ăn nha.
Tiểu Yến Tử đã vượt qua thử thách, bọn họ liền hừng hực chuẩn bị rồi lên đường xuất tuần. Họ đi thăm các danh lam thắng cảnh với những lời ca tiếng hát, vui tươi thỏa mãn, ban đêm ở dịch trạm thì cầm kì thi họa có đủ. Mọi người đều có lòng tác thành để Tử Vy ghi điểm trước mặt Hoàng Thượng. Vì vậy chỉ qua một tháng xuất tuần, ấn tượng của Hoàng Thượng đối với Hàm Yên và Tử Vy đều có sự thay đổi lớn, đều yêu thích từ tận đáy lòng, thưởng thức sự tài hoa trác tuyệt của hai nữ tử.
Hôm đó, bọn họ gặp phải Đỗ tiểu thư đang gieo tú cầu kén rể, Hàm Yên khoanh tay đứng một bên nhìn Tiểu Yến Tử ham vui, liên tục chuyền tú cầu cứ đập vào người của Vĩnh Kỳ khiến cho hắn tức giận, khuôn mặt đỏ rần, vừa đánh sang hướng khác vừa giậm chân trừng mắt nhìn Tiểu Yến Tử. Trong lòng của Hàm Yên cười ngặt nghẽo, Vĩnh Kỳ yêu một người vô tâm như Tiểu Yến Tử không biết là may mắn hay bất hạnh nữa, thấy sao mà đáng yêu ghê. Khi màn đêm buông xuống, Tử Vy và Tiểu Yến Tử đi lấy nước pha trà, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang liền không chờ đợi được chạy tới kéo hai người họ, muốn nói chuyện cho rõ ràng. Hàm Yên hiểu ý đề nghị:
- Bên trái có một ngôi đình, bên phải có một hành lang. Mỗi cặp hãy chọn lấy một nơi nói hết những lời muốn nói đi.
- Đúng vậy, hai người cứ nói hết đi, tránh tình trạng trên đường đi người thì liếc mắt đưa tình, người thì âm thầm oán giận. Mọi người mau đi đi, để đệ lấy nước và canh chừng giùm cho – Nhĩ Thái cũng lên tiếng.
Vừa nghe vậy, Nhĩ Khang kéo Tử Vy, Nhĩ Thái kéo Tiểu Yến Tử theo hai hướng khác nhau, Hàm Yên nhếch miệng cười một cái, rồi cúi người lấy nước. Thu lại tầm mắt nhìn hai cặp kia vội vàng bỏ đi, thấy Hàm Yên làm vậy, Nhĩ Thái liền đỡ lấy cái thau, đề nghị:
- Để ta làm cho – Bàn tay của Nhĩ Thái vô tình chạm vào tay của Hàm Yên, nàng ngước mắt nhìn lên, Nhĩ Thái lại cúi xuống, hai gương mặt gần kề nhau, gần như cảm nhận được hơi thở của nhau, trong ánh mắt của nhau dường như nhìn thấy hình ảnh của đối phương.
Suốt mười tám năm sống ở kiếp trước, Hàm Yên đều bị nhốt trong nhà, người tiếp xúc nhiều nhất chắc là cha và dì Phương – người giúp việc trong nhà. Mấy tháng kiếp này, thân phận của Hàm Yên là cách cách kim chi ngọc diệp không mấy ai dám tiếp cận nàng quá gần, mấy người Vĩnh Kỳ lại là người thủ lễ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một nam nhân gần như vậy. Vì vậy, Hàm Yên vô ý thức rút tay lại, gương mặt ửng đỏ lên, lùi về sau một bước nhỏ giữ khoảng cách với Nhĩ Thái, thanh âm nhỏ nhẹ ngập ngừng:
- Huynh…Huynh làm đi.
Nhìn biểu hiện của Hàm Yên, Nhĩ Thái kinh ngạc trong chốc lát nhưng nhanh chóng hiểu ý, mỉm cười một cái rồi cúi người giúp lấy nước. Hàm Yên cũng biết mình phản ứng hơi quá, điều chỉnh tâm trạng của mình, tìm chuyện nói bắt sang chuyện khác che giấu sự thất thố của bản thân:
- Xem ra Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đã vội muốn chết rồi.
- Còn nói sao, trên đường đi người thì oán hận, người thì hậm hực, Hoàng Thượng cũng nghi ngờ rồi, ta nhìn thấy vẫn lo lắng sốt ruột, cứ để cho bọn họ nói hết ra đi – Nhĩ Thái nói.
- Nhĩ Khang và Tử Vy thì còn đỡ, còn Tiểu Yến Tử quá ngây thơ không biết Vĩnh Kỳ phải tốn bao nhiêu công sức mới hiểu rõ đây – Hàm Yên cảm thán, trong giọng nói còn hàm chứa hiếu kì kèm theo hứng thú tà ác xem kịch vui.
Chắc có cùng suy nghĩ nên Nhĩ Thái cũng cười, nói đến vấn đề này hắn nhân tiện hỏi:
- Hàm Yên, muội thì sao? Có từng nghĩ đến tìm cho bản thân một người chăm sóc muội cả đời không? Muội không ngưỡng mộ bọn họ chút nào sao?
- Không có, muội chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, một cách cách không được cưng chiều như muội đâu có quyền quyết định mấy chuyện này. Nếu không phải kết thân với mọi người thì cũng không có cơ hội cùng lão gia ra ngoài xuất tuần. Hơn nữa, muội tầm thường vô vị như vâỵ, làm sao dám mơ tưởng cao xa? – Hàm Yên lắc đầu than thở, thanh âm nhàn nhạt, đúng là nàng có ngưỡng mộ tình cảm của bọn họ, cũng từng mơ ước có một người như Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang xuất hiện bên cạnh nàng nhưng nàng lại không quá mong đợi, của mình thì là của mình, không phải của mình thì tranh giành có được gì.
Lúc này, việc lấy nước cũng xong, Hàm Yên ngồi xuống bậc thềm, ngước mặt ngắm sao trên trời, có lẽ đời trước luôn bị nhốt trong nhà cũng có cái tốt đã khiến tính tình nàng bình bình đạm đạm, không tranh giành với đời. Nhĩ Thái cũng ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng không đồng ý nói:
- Hàm Yên, muội nói sai rồi, muội mà tầm thường vô vị thì mọi nữ tử trên đời này đều phải xấu hổ rồi. Nói thế nào, muội vẫn là kim chi ngọc diệp, lại tinh thông cầm kì thi họa, muội còn biết nấu ăn, thêu thùa, mọi mặt đầy đủ, không hề thua kém bất cứ ai. Cũng như Tử Vy nói, chỉ cần có hi vọng, thì mọi chuyện đều có thể mà.
Tiếp xúc mấy tháng, Nhĩ Thái xem như phần nào hiểu rõ tính cách và tài hoa của Hàm Yên. Nàng có sự dịu dàng tinh tế của Tử Vy lại mang chút tinh nghịch giống với Tiểu Yến Tử, nhưng không yếu đuối như Tử Vy, cũng không vô tri như Tiểu Yến Tử, muôn màu muôn vẻ, là một viên ngọc mờ bị thời gian và số phận nghiệt ngã lu mờ chưa được tỏa sáng và dường như nó đang đợi một người khám phá tìm hiểu. Đồng thời hắn đã từng kinh ngạc một cách cách tài sắc vẹn toàn, một viên minh châu tuyệt đẹp lại chưa từng nổi danh gì, không ai nghe nói, đủ thấy nàng khiêm nhường, yêu thích cuộc sống đạm bạc chẳng thèm muốn vinh hoa phú quý. Điều này đã thể hiện qua mỗi lần làm thơ, nàng rõ ràng có thể làm tốt hơn nhưng vẫn nhường cho Tử Vy tỏa sáng trước mặt Hoàng Thượng lại có thể đùa giỡn tinh nghịch chiều theo Tiểu Yến Tử, giả vờ vụng về không biết. Hiểu về Hàm Yên nhiều thêm một phần trong lòng Nhĩ Thái lại dâng lên niềm ngưỡng mộ và chút cảm xúc kì lạ mà chính hắn cũng chưa lí giải được đó là gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook