Hoàn Châu Tử Vy
Chương 1:

Phật nói: “Đời người có bảy khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, yêu phải xa, muốn không được”. Cố Hàm Yên không biết người khác trải nghiệm “bảy khổ cuộc đời” như thế nào, nhưng cô từ lúc sinh ra cũng đã bắt đầu nếm trải mùi vị thống khổ này. Trừ bỏ một khổ là “lão” cô không thể cảm nhận sống đến một ngày “già tự nhiên chết”. Hơn nữa hiện tại cô đã đến bờ vực cái chết, cho dù người cha thân thiết nhất muốn giữ cô lại nhiều như thế nào đi nữa cũng không làm được gì. Sức người chung quy cũng không thắng nổi trời, tất cả đều có mệnh số. Mấy năm nay, cô đọc loại sách tĩnh tâm dưỡng thân thể không phải đều nói như vậy sao? Nhưng cuộc đời có bảy khổ lại như thế nào, cô vẫn muốn sống. Muốn sống là bản năng của con người, cho dù sinh mệnh như vậy, thân thể như vậy mang đến cho cô một cuộc sống chưa bao giờ có thể thoải mái cười lớn nhưng cô vẫn có nhiều thứ không thể buông, vẫn có rất nhiều điều chưa làm được. Cô rất không muốn rời xa nhân thế nhưng hình ảnh cha trước mắt tuổi còn chưa quá năm mươi đã đầu đầy tóc bạc, đó đều là bởi vì cô mà nên, Cố Hàm Yên làm sao lại không biết chứ? Vốn các chuyên gia, bác sĩ dự đoán cô sống không quá mười tuổi nhưng trên thực tế cô cũng đã sống đến mười tám tuổi hôm nay. Cô biết mười tám năm cuộc sống này là cha dùng hết tâm huyết mới có thể khiến cô lớn lên được như bây giờ, cô không nên yêu cầu ba điều gì hơn nữa. Hiện tại cô phải chết, nếu tỏ ra không muốn rời xa nhân thế, cha chắc sẽ rất thương tâm, vì ông không thể giữ đứa con gái yêu quý lại lâu hơn một chút. Quên đi, miễn cưỡng lưu lại cũng không được, ngay cả có tiếc nuối đi nữa, cô cũng nên rời đi thôi. Sau khi cô đi, cha tuy chắc sẽ nhớ cô nhưng ít ra không cần phải phí lực như vậy nữa, ông cũng có thể trải qua mấy năm cuộc sống của riêng ông.

- Ba, con phải đi. Sau khi con đi, ba đừng khổ sở, ba cũng biết đây là sự giải thoát tốt nhất cho con – Cố Hàm Yên nhẹ nhàng nâng tay, cô cảm thấy không khí trong phổi đang cạn đi nhưng hệ hô hấp của cô đã suy kiệt đến mức không thể cung cấp đủ dưỡng khí cho cơ thể nữa rồi.

Cô thấy cha lớn tiếng khóc lên nhưng lúc này cô lại muốn cười. Cô không muốn trong khoảnh khắc cuối cùng này lại gia tăng thêm nỗi thương tâm cùng thống khổ cho cha nữa.

- Hàm Yên – Cô nghe cha lớn tiếng gọi tên cô một lần cuối nhưng cô lại quá mệt mỏi rồi, rốt cuộc không thể chịu được nữa mà nhắm mắt lại.

Linh hồn cô dần rời khỏi thân thể, tựa như đang bay trong không trung. Cố Hàm Yên chưa bao giờ cảm thấy mình nhẹ nhàng đến vậy, cô không khỏi cảm thán, nếu có một cơ hội để sống lần nữa thì tốt biết bao. Lúc Cố Hàm Yên mở to mắt thì vô cũng kinh ngạc. Cô nhớ rõ mình đã chết rồi, vậy mà còn có cơ hội mở mắt lần nữa sao? Không biết là vì nằm nhắm mắt đã lâu hay sao mà khi cô vừa mở mắt ra thì không thấy gì hết, chỉ cảm thấy một khoảng tối đen trong phòng.

Điều này khiến cô rất bất ngờ, bởi vì bệnh của cô nên cha chưa bao giờ dám để cô ở một mình. Từ khi cô có trí nhớ đến nay thì hình như đèn trong phòng chưa bao giờ tắt. Cho dù hôn mê mấy ngày đêm đi nữa, khi tỉnh lại, trong phòng nhất định vẫn có ngọn đèn ấm áp nhưng không chói mắt đang mở. Tình huống một mảnh tối đen, bên giường không có ai đợi như hôm nay chưa bao giờ xảy ra.

- Ba - Cô nhẹ giọng gọi một tiếng. Yết hầu khàn khàn, cô nghĩ tiếng gọi của mình đã rất lớn nhưng trên thực tế thì nó nhỏ xíu như tiếng ruồi bay vậy.



Cũng may Cố Hàm Yên tập mãi cũng thành thói quen, cô nghĩ lúc này cô đã hôn mê rất nhiều ngày rồi, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạ lẫm. Hơi nâng tay lên một chút, vốn không nghĩ có thể thành công, nhưng khi cô cảm nhận được mình có thể dễ dàng điều khiển hoạt động của bàn tay thì không khỏi bất ngờ. Rốt cuộc vì quá mức kinh ngạc nên cô mới để ý đến nơi này có vài chỗ không thích hợp. Trong phòng đã không còn mùi thuốc quen thuộc bao năm qua, xúc cảm dưới thân giường cũng không đúng. Cho dù trong phòng không bật đèn nhưng hành lang bên ngoài cũng luôn có, không thể không hắt vào một chút nào được. Như vậy nơi này là đâu? Vì sao rõ ràng cô cảm thấy chính mình đã chết, vậy mà còn có thể tỉnh lại? Hơn nữa sau khi tỉnh lại còn ở một nơi xa lạ mà tối đen như thế này?

- Ba. Ba – Cố Hàm Yên lại một lần nữa thử lớn tiếng gọi người.

Lúc này giọng nói của cô so với tiếng ruồi bay vừa rồi lớn hơn không ít, nhưng vậy càng khiến Cố Hàm Yên cảm thấy kinh hãi. Bởi vì giọng nói trong bóng đêm kia, cô có thể nhận ra rõ ràng, đó không phải là giọng vốn có của cô. Vậy là giọng của ai? Đang lúc cô vô cùng kinh ngạc, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cộc cộc, sau đó một luồng sáng mờ nhạt tiến vào, một giọng thanh thúy đứng ở cửa hỏi:

- Cách cách, nô tì ở đây, người có gì phân phó?

Cách cách? Nô tì? Đây là xưng hô gì vậy? Cách cách là đang gọi cô sao? Cố Hàm Yên hoàn toàn hoảng sợ. Cô không ngốc đến mức không biết đây là xưng hô ở cổ đại nhưng Cố Hàm Yên cô rõ ràng là một người hiện đại tiêu chuẩn nha. Phòng không phải phòng cô, giọng không phải giọng cô, xưng hô cũng là xưng hô không thể dùng để gọi cô, vậy cô còn là mình sao? Vẫn là Cố Hàm Yên sao? Nếu không phải Cố Hàm Yên, vậy hiện tại cô là ai? Chẳng lẽ đã chết rồi đầu thai một lần nữa? Nhưng nếu nói vậy cũng không khỏi quá nhanh đi! Tốt xấu gì cũng nên đến địa phủ của Diêm Vương dập đầu một cái, uống bát canh Mạnh Bà mới có thể đầu thai chứ? Hoặc ít nhất cũng xóa đi trí nhớ kiếp trước, để cô đầu thai làm trẻ con rồi lớn lên một lần nữa chứ. Trước mắt là cảnh tượng gì đây? Cố Hàm Yên không dám mở miệng nữa, bởi vì cô không biết nên nói cái gì. Cô cần chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại. Hai tay cô nắm chặt lại thành quyền một cách vô ý thức, đây là động tác quen thuộc của cô mỗi khi suy nghĩ, nhưng trước giờ thân thể cô rất yếu, lực nắm tay cũng không được lớn. Nhưng hiện tại, bàn tay cô rất dễ dàng nắm lại thành nắm, Cố Hàm Yên cuối cùng cũng hiểu được, không phải cô vô duyên vô cớ đầu thai lại một lần, mà căn bản chính là mượn xác hoàn hồn. Thân thể này không phải thân thể cô nhưng linh hồn bên trong đúng là Cố Hàm Yên. Phát hiện này khiến cô không thể nằm yên được nữa, dùng sức ngồi dậy một cái, trong tay cô tựa hồ đụng phải vật gì đó, phát ra một tiếng động không lớn. Nhưng vì đang là đêm khuya, lại ở trong một căn phòng tĩnh lặng như thế này nên tiếng động kia không khỏi nghe có vẻ dọa người. Cửa nhất thời bị đẩy mở ra, ngọn đèn mờ nhạt kia thong thả đến gần giường Cố Hàm Yên, giọng nói lo lắng cũng đồng thời truyền đến:

- Cách cách, người không sao chứ?

Sắc mặt Cố Hàm Yên có chút trắng bệch, nương theo ngọn đèn mờ nhạt càng lúc càng đến gần kia, cô có thể thấy rõ bàn tay của mình. Mười ngón tay thon dài tinh tế, trắng noãn như đầu cọng hành, ngay cả móng tay cũng được chăm sóc rất tốt, trong suốt bóng loáng, vừa nhìn đã biết là người chưa từng làm việc nặng. Độ mềm mại tất nhiên là giống với bàn tay lúc trước của cô, nhưng trừ điểm đó ra thì có rất nhiều chỗ khác biệt. Ví dụ như tay cô không có màu sắc khỏe mạnh như bàn tay trước mắt. Bởi vì bệnh tật cùng tiêm thuốc thường xuyên nên tay cô chỉ có hai màu xanh tím cùng tái nhợt, chưa bao giờ trắng hồng được như thế này. Đây không phải tay cô, Cố Hàm Yên lúc này đã vô cùng khẳng định. Ông trời rốt cục cũng thuận theo nguyện vọng trước khi chết của cô, để cô sống lại thêm lần nữa sao? Nhưng là nguyện vọng này được thực hiện cũng quá nhanh rồi đi, tốt xấu gì cũng nên để cô chuẩn bị tâm lí một chút nha. Trong lòng Cố Hàm Yên kêu khổ không ngừng, cô đúng là muốn sống một lần nữa, nhưng không phải là mượn thân thể của người khác mà sống nha. Cô muốn là dùng thân phận của mình sống lại nhưng mà hiện tại đã như vậy, cô hiển nhiên không còn lựa chọn nào khác. Sa mỏng quanh giường bị xốc lên, ánh đèn mờ nhat cũng sáng hơn trước nhiều, Cố Hàm Yên khẩn trương nhìn cô gái nhỏ vừa ló nửa người vào. Đây là một tiểu nha hoàn nhiều lắm mười sáu tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc rất đáng yêu, giống như tạo hình Uyển Quân cô thấy trong kịch Quỳnh Dao lúc trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương