Vua Càn Long vì đã chấp nhận Tiểu Yến Tử từ đầu. Nghĩa là không nghi ngờ, không nghĩ đến chuyện gian trá có thể xảy ra nên ông luôn đứng bên Tiểu Yến Tử. Thấy Tiểu Yến Tử bị truy quá tội nghiệp, chưa kịp biện hộ giùm thì đã nghe Yến Tử lớn tiếng:

- Mẹ tôi, bà ấy kỳ cục như vậy đấy. Dạy tôi cái này, dạy tôi cái kia, nhưng chữ thì lại không dạy. Bà bảo, con gái mà học cho nhiều có ích lợi gì? Và bây giờ thì bà ấy đã chết rồi, tôi không có cách nào để hỏi tại sao. Tôi cũng không hiểu, không hiểụ Thôi Hoàng hậu đừng có hỏi, tôi không biết gì nữa đâu!

Vua Càn Long nghe Yến Tử nói lòng bỗng xót xa. Người mường tượng đến tình cảm của Vũ Hà lúc bị bỏ rơi, buồn bã nói với Hoàng hậu:

- Chắc hậu không hiểu, nhưng ta thì hiểu tại sao rồi!

Tiểu Yến Tử ngơ ngác nhìn vua, không hiểu vua muốn nói gì, rụt rè:

- Hoàng A Ma… biết rồi ư?

Vua Càn Long gật đầu, thở dài:

- Vâng, trẫm hiểu tất cả bởi vì mẹ con là người con gái tài sắc thi phú giỏi. Phải nói là cầm kỳ thi họa đều giỏi… Cũng chính vì sự tài giỏi đó làm ta khâm phục, ta động lòng và rồi ở lại, nhưng ta không ngờ ta đã khiến cho nàng khổ suốt một đời. Ta biết Vũ Hà rất oán giận ta. Vâng, vì oán giận nên nàng không muốn con rồi sẽ giống như nàng… Phải, "Nữ tử vô tài tiện thị đức" cơ mà! Thật quá tội cho nàng!

Tiểu Yến Tử nuốt vội nước bọt, sự căng thẳng đã được giải tỏa. Hoàng hậu vẫn còn nghi ngờ nhưng không biết phải vặn vẹo thế nào đành hỏi thêm:

- Thế Tiểu Yến Tử, lúc mẹ mi lâm chung, ngoài việc trao hai di vật cho ngươi đã trối lại gì với ngươi? "Đêm vắng không người lời muốn tỏ" đó là gì?

Tiểu Yến Tử lại căng thẳng:

- Dạ… Đêm vắng… Đêm vắng… Lúc đêm vắng không người thì mẹ tôi đã chết mất tiêu rồi. Còn gì mà trối?

Và Tiểu Yến Tử ngước lên nhìn vua Càn Long cầu cứu:

- Hoàng A Ma… Con có thể không nói chuyện lúc mẹ con gần chết được không? Con con…

Thật ra thì Tiểu Yến Tử làm sao biết được lúc gần chết, mẹ của Tử Vy nói gì? Lệnh Phi nhìn Tiểu Yến Tử rồi nhìn vua Càn Long cầu cứu:

- Hoàng thượng, thiếp tự hỏi là những điều đó có tàn nhẫn lắm không? Hoàng thượng hãy xem Tiểu Yến Tử sắp khóc rồi kìa. Hỏi chuyện đau buồn là khơi lại vết thương. Cô bé mới mười tám tuổi, đã gặp biết bao thử thách gian truân, rồi chỉ vì muốn gặp cha, suýt phải đổi mạng sống của mình. Bây giờ có phải là chúng ta đã làm cho nó buồn một lần nữa, khổ lần nữa không?

Vua Càn Long đang bứt rứt, nghe Lệnh Phi giải trình như vậy, bực dọc lớn tiếng:

- Thôi! Thôi! Tiểu Yến Tử! Không cần nói gì nữa. Trẫm đã tin con! Trẫm biết con đích thực là con gái của trẫm! Không có gì nghi ngờ! Từ đây về sau chẳng ai có quyền hạch hỏi nó nữa. Tiểu Yến Tử là đứa con gái mất đi lại quay về nên được phong là Hoàn Châu Cách cách!

Và quay sang Lệnh Phi, vua Càn Long nói:

- Lệnh Phi!

- Dạ có thiếp!

- Nàng có bổn phận dạy dỗ cho Hoàn Châu Cách cách.

- Dạ, thiếp xin phụng mệnh và xin hứa với bệ hạ, trong vòng mười ngày bệ hạ sẽ có một cách cách đầy đủ phong cách.

Lệnh Phi nương nương nói một cách tự tin, trong khi Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Lệnh Phi, mối nghi ngờ của bà đối với Tiểu Yến Tử chưa hết. Mà càng hỏi thì cái sự nghi ngờ đó càng tăng. Nhưng ở đây, sự bao che của vua Càn Long rồi sự chen vào của Lệnh Phi nữa, khiến bà không làm gì được.

Tiểu Yến Tử biết mình đã vượt qua ải, nó nhướng mắt kiêu hãnh nhìn về phía Hoàng hậu.

Và như vậy, Tiểu Yến Tử chính thức trở thành Cách cách.

Lệnh Phi và các cung nữ trong cung bận rộn suốt ngày để chuyển biến Tiểu Yến Tử thành cách cách hoàn toàn. Bắt đầu từ trang phục, Tiểu Yến Tử thay đổi cả bề ngoài. Tóc tai chải chuốt, rồi nữ trang, hài thêu đồng bộ. Tiểu Yến Tử cứ ngồi đó để mặc cho Lạp Mai, Đông Tuyết loay hoay trang điểm cho mình, mấy tiếng đồng hồ sau bộ dạng bên ngoài mới xong.

- Thế này mới giống Cách cách đấy!

Đông Tuyết nói và đưa chiếc gương soi đến trước mặt Tiểu Yến Tử:

- Ồ! Đây là tôi đấy ư?

Tiểu Yến Tử giật mình không nhận ra mình:

- Vâng, vậy còn chưa đủ. Cách cách còn phải đội mão hoa mỗi ngày, nếu không đội là phạm tội đấy.

- Trời đất! Sao lắm luật với lệ thế? Ăn nói thì không được động đến chữ chết chữ mông. Rồi mặc đồ phải mặc đúng cách, rồi nữ trang, tất cả nặng cả mấy mươi cân, chân phải mang hài cao gót… Thế này thì làm sao tôi chịu nổi.

Tiểu Yến Tử chưa dứt lời thì bên ngoài có tiếng của Thái giám, vừa đi vừa hô:

- Hoàng thượng giá lâm! Hoàng thượng giá lâm!

Lệnh Phi vừa nghe thái giám hô, tái mặt vội ra nghênh đón:

- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng thượng, Hoàng hậu kiết tường.

Vua Càn Long cười đỡ Lệnh Phi dậy, nói:

- Hôm nay Hoàng hậu muốn đến đây xem Phi đã dạy dỗ Tiểu Yến Tử ra sao? Thế nào? đã học hết các kỷ cương nề nếp của triều đình rồi chứ?

Lệnh Phi nhìn vào trong với một chút lo lắng. Hoàng hậu và Hoàng thượng bước vào. Cung nữ và thái giám trong phòng đều quỳ rạp xuống, chỉ có mình Tiểu Yến Tử là đứng trơ trơ. Lệnh Phi vội vã kêu lên:

- Cách cách. Sao còn chưa quỳ xuống hành lễ với Hoàng A Ma và Hoàng hậu đi?

Tiểu Yến Tử rất muốn làm theo lệnh của Lệnh Phi, nhưng cái đôi giày cao gót nó khiến nàng đứng còn không vững thì làm sao mà hành lễ được? Nhưng rồi thấy Hoàng hậu cứ trừng trừng nhìn mình nên không thể làm khác, Tiểu Yến Tử đành bắt chước cách chào quỳ của người Mãn Thanh, miệng tung hô.

- Vâng! Hoàng A Ma vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế!

Vừa nói vừa vòng hai tay trước ngực, mới vừa định quỳ thì… đôi tay trên bàn khi nãy đã bị mất điểm tựa, nên Tiểu Yến Tử mất thăng bằng sụp chân ngã nhoài ra phía trước.

Vua Càn Long giật mình, còn Hoàng Hậu che miệng cười, liếc nhanh về phía Lệnh Phi nói:

- Hừ! Sao vậy? Chỉ một cái chào vấn an cũng không được thì dạy dỗ gì? Thế còn cách đi đứng thì sao?

Lệnh Phi bối rối vừa bước tới đỡ Tiểu Yến Tử lên, vừa nói:

- Chuyện này lỗi ở thần thiếp dạy chưa đạt.

Nhưng Lệnh Phi vừa dứt lời thì Tiểu Yến Tử đã lồm cồm ngồi dậy nói:

- Đừng trách Lệnh Phi. Bà ấy dạy tôi đã hàng trăm lần, nhưng chỉ một cách đi không mà đã khó vàn trời. Đi bình thường cũng được, tại sao phải bắt kiểu cách thế này, thế nọ, chi cho khó khăn? Đi thế này có phải nhẹ nhàng hơn không?

Tiểu Yến Tử nói xong, đứng dậy và bước nhanh bằng chân trần theo lối võ, chân gần như không chấm đất. Vút một cái đã phóng ra tới cửa, rồi vụt một cái đã đến trước mặt vua và Hoàng hậu. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hoàng hậu trợn mắt:

- Ngươi định biểu diễn võ thuật trước mặt ta ư?

Trong khi vua Càn Long cười lớn:

- Ha ha! Ta hiểu vì sao con có biệt danh là Tiểu Yến Tử con chim én rồi! Đi mà như bay lượn như vậy sao hở con chim én nhỏ của ta?

Thấy vua vui vẻ, đám đông cũng cố cười theo cho vua vui. Chỉ có Hoàng hậu là mặt vẫn lạnh như chì.

- Khi đã được sắc phong làm Hoàn Châu Cách cách thì phải biết nề nếp phong cách của hoàng gia chứ? Nếu không sẽ loạn cả. Rồi Vương công đại thần gì cũng bắt chước, cũng lượn qua lượn lại trong triều thì còn ra thể thống gì?

Lệnh Phi dập đầu:

- Thần thiếp đã biết lỗi của mình, xin hứa với Hoàng hậu là sẽ cố gắng dạy dỗ cách cách kỹ hơn ạ.

Vua Càn Long nghe vậy có vẻ không vui châu mày nói:

- Hoàng hậu hơi nghiêm khắc đấy. Phải biết là Tiểu Yến Tử đến từ dân gian, làm sao biết ngay luật lệ của triều đình? Cái gì cũng cần thời gian.

- Hoàng thượng nói vậy là không đúng rồi. Tiểu Yến Tử đã là Cách cách, thì phải có tư cách của Cách cách. Bởi vì còn phải ra mắt cho bá quan tham bái. Còn phải du hành đến Thiên đàn để tạ trời, đến Ung Hòa Cung để bái thần. Xuất đầu lộ diện trước đám đông như vậy, nếu không có phong cách, liệu triều đình có hổ mặt không?

Lời của Hoàng hậu làm vua đuối lý đứng yên. Tiểu Yến Tử thấy vậy vội nghiêm chỉnh trở lại. Lần này quỳ xuống rất đúng phong cách, nói:

- Hoàng A Ma và Hoàng hậu đừng bận tâm, con quyết sẽ cố gắng học tập, không để triều đình mất mặt đâu.

Vua Càn Long giật mình và không nhịn được cười hài lòng nói:

- Xem kìa! Cái cô Hoàn Châu Cách cách này cũng thông minh lắm! Làm được lắm! Chẳng qua hơi bướng một chút thôi!

Và quay qua Lệnh Phi, ông bảo:

- Trẫm đã dành phòng Thấu Phương Trai làm nơi ở cho Tiểu Yến Tử. Bắt đầu ngày mai không phải cực khanh nữa. Hãy để Cách cách tự lập môn hộ vậy.

Hoàng hậu nghe vua phán, sắc mặt càng không vui.

o0o

Thấu Phương Trai là một ngôi nhà vừa phải trong cung. Có sân, có phòng tiếp khách, phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp riêng. Nghĩa là một ngôi nhà hoàn chỉnh riêng biệt, đó là đặc điểm của hoàng cung. Mỗi ngôi nhà dành cho một nhân vật đều có một tên riêng để dễ nhận ra. Hoàng hậu thì ở trong Khôn Ninh Cung, Lệnh Phi ở Diên Hỷ Cung, Vĩnh Kỳ ở Cảnh Dương Cung, vua Càn Long thì Càn Thanh Cung, ngoài ra còn có những cung khác như Chung Túy Cung, Vĩnh Hòa Cung, Vĩnh Tha Cung… Mà tất cả những cái đó Tiểu Yến Tử đều phải học để phân biệt nơi nào dành riêng cho các cách cách, nơi nào dành cho các hoàng tử, vì Tiểu Yến Tử không biết chữ nên học hoài vẫn không nhớ. Đó là điều Hoàn Châu Cách cách rất đau đầu.

Tiểu Yến Tử khi dọn vào Thấu Phương Trai mới biết mình bây giờ đã trở thành một nhân vật quan trọng rồi. Theo hầu riêng nàng có hai cung nữ Minh Nguyệt, Thể Hà và hai thái giám Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử. Rồi còn nhà bếp, còn các cung nữ thái giám vòng ngoài quét sân, lau chùi… Tất cả hợp thành một đại gia đình. Dĩ nhiên sau đó vua Càn Long còn ban thưởng thêm lụa là gấm vóc, châu báu… Có cả mấy rương tiền… Tiểu Yến Tử nhìn đống của cải này mà ngẩn ngơ. Suốt đời Tiểu Yến Tử chưa từng thấy chứ đừng nói chi là có được.

- Với số tiền này… từ đây về sau ta khỏi phải ra phố sơn đông mãi võ kiếm sống nữa. Ăn ở không cả đời cũng không hết và Tiểu Yến Tử chợt nảy ý định làm thế nào ra được khỏi cung một chuyến, đưa số của cải này cho Tử Vy chứ?

Tiểu Yến Tử nghĩ đến Tử Vy một cách bức rứt, cô nàng muốn có một sự giải thích, rồi sau đó mang trả cái chức cách cách cho Tử Vy, như vậy mới yên lòng. Vì ta nào có cố ý muốn lường gạt đâu? Ta cũng đâu định làm cách cách. Chỉ vì việc xảy ra ngoài dự liệu… Và Tiểu Yến Tử cứ thấy lương tâm cắn rứt đến độ mất ăn mất ngủ, nàng nằm đó trằn trọc nghe tiếng canh đổ mỗi canh giờ.

Khi vua Càn Long ghé qua Thấu Phương Trai, nhìn Tiểu Yến Tử ngạc nhiên:

- Sao, căn nhà thế này chưa hài lòng ư?

Tiểu Yến Tử nháy nháy mắt:

- Dạ chưa, gặp một chút khó khăn ạ.

Lệnh Phi đi cùng nghe vậy giật mình:

- Sao? Cách cách còn thấy thiếu thốn gì? Tôi sẽ cho người mang đến.

- Chẳng thiếu gì cả, chính vì vậy mà tôi ngủ không yên, cứ mãi nghĩ đến bạn bè ngoài trước khi vào đây.

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử:

- Trước khi đến đây, ở ngoài con nhiều bạn bè lắm ư?

- Sao lại không?

Vua Càn Long gật gù:

- Chuyện này để bao giờ trẫm rảnh rỗi sẽ nói tiếp, còn bây giờ con thấy cần gì cứ nói.

Tiểu Yến Tử sụp xuống dập đầu:

- Thưa Hoàng A Ma!

Vua Càn Long ngạc nhiên:

- Cái gì? Có chuyện gì không vui ư?

- Con muốn được ra ngoài cung đi dạo một chút!

- Ra ngoài cung à? Chuyện con muốn ra ngoài cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ thì không được, con còn nhiều phép tắc chưa thuộc, vả lại còn phải đưa con đi tế tạ thần thánh…

Vừa nghĩ đến đó vua chợt nghĩ ra, cười nói:

- Đúng rồi, hôm đó con cũng ra ngoài cung rồi, ngồi trên kiệu hoa này. Từ Hoàng cung tiến thẳng đến thiên đàn. Mọi thứ sẽ hết sức náo nhiệt, con gắng đợi thêm hai hôm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương