Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
-
Chương 865: Cô Hoạch Điểu Khác Thường
Lời này của U Quân có ý gì? Tôi mới đến đây được hai ngày, kế hoạch vừa mới bắt đầu được thực hiện thì anh ta lại muốn tôi rời đi?
“Anh đáng ghét thật đó, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi không để ý anh nữa đâu.”
Miệng tôi nói mấy lời này, tay lại viết vào trong lòng tay của U Quân, hỏi anh ta tại sao?
“Nếu như tôi dự đoán không nhầm thì Bàn Cổ muốn dùng sức mạnh của tôi để giải thoát tất cả các oán linh bị nhốt trong địa ngục Phong Đô, thả vô số yêu tà đã bị giam cầm hàng chục nghìn năm.
Hắn kêu tôi giết Phù Kinh Dương, chính là bởi vì muốn thả vạn quỷ yêu ma mà Phù Kinh Dương đã trấn áp ra ngoài.”
Lúc U Quân viết mấy chữ này lên tay tôi, tôi đã kinh ngạc đến ngây người, địa ngục Phong Đô đã bị sức mạnh mà linh hồn của Phù Kinh Dương hóa thành trấn áp.
Nếu như Bàn Cổ Oán Linh thật sự muốn mượn sức mạnh của U Quân để mở phong ấn của Phù Kinh Dương.
Thứ mà địa ngục Phong Đô giam giữ, là vô số ác quỷ yêu ma từ lúc khai thiên lập địa đến nay bị nhốt vào địa ngục Phong Đô.
Nhưng một khi đã mở ra thì tôi không thể tưởng tượng nổi thế giới này sẽ ra sao?
“Bây giờ Bàn Cổ không có thân thể, chúng ta không có có cách nào giết được hắn, cho dù là dùng Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình đi chăng nữa thì cũng không tiêu diệt được hắn.
Hắn chỉ là một tia ý niệm tồn tại trên thế giới này, bất cứ thứ gì trên đời này đều không thể giết được hắn.
Trong lúc tôi đang lưỡng lự, U Quân lại viết mấy lời trên tay tôi.
Tôi biết Bàn Cổ Oán Linh lợi hại, nhưng bây giờ nghe U Quân nói như vậy, trước đây tôi đã thật sự đánh giá thấp thực lực của Bàn Cổ Oán Linh rồi.
Tôi cho rằng chỉ cần Liễu Long Đình sử dụng Hỗn Độn Chung để đối phó hắn thì Bàn Cổ Oán Linh sẽ biến mất, nhưng không ngờ rằng…
Thảo nào Liễu Long Đình mãi không chịu giết hắn, hóa ra chỉ là không có cách nào để đối phó được thôi.
Nghĩ đến trước đó tôi cứ trách nhầm Liễu Long Đình, bây giờ anh ấy bị thương, trong lòng tôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Chỉ trách tôi tùy hứng quá mức, nhưng không tùy hứng thì có thể làm gì đây? Tôi không thể để thiên hạ này bị hủy diệt dưới tay U Quân được, ít nhất Liễu Long Đình ra tay, anh ấy có thể bảo vệ được thế gian này.
Nhưng nếu bây giờ mà tôi đi thì chắc chắn sẽ liên lụy đến cả U Quân, đến lúc đó số phận của U Quân sẽ càng thảm hại hơn.
Nhưng nếu như tôi không thể tụ hợp lại với Liễu Long Đình, Hỗn Độn Chung ở chỗ này của tôi, Liễu Long Đình cũng không thể dùng Hỗn Độn Chung ngăn cản hành động của Bàn Cổ Oán Linh.
Một bên là U Quân phải chết, bên còn lại là tất cả yêu tà trong địa ngục Phong Đô bị thả ra ngoài, bây giờ tôi nên làm gì đây?
“Em nói xem liệu em có thể quên đi Liễu Long Đình rồi yêu tôi được không?”
Miệng U Quân vẫn nói với tôi mấy lời miễn cưỡng như vậy, bản thân anh ta cũng biết chuyện này nặng nhẹ ra sao, rồi lại viết trên lòng bàn tay tôi nói: “Tôi tiễn em đi rồi tôi sẽ tự sát, đến lúc đó cho dù Bàn Cổ Oán Linh có muốn thả đám yêu ma quỷ quái ở trong địa ngục Phong Đô ra thì hắn cũng phải bất lực thôi.”
Tôi nhìn U Quân nói ra mấy lời như vậy với tôi, chỉ cần anh ấy chết thì quả thật đây là cách làm tốt nhất để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh.
Sở dĩ Liễu Long Đình tức giận việc tôi thả U Quân ra đến như vậy chỉ bởi vì việc tôi thả U Quân ra chẳng khác gì cho Bàn Cổ Oán Linh một cơ hội.
Chỉ cần U Quân chết thì ít nhất trong một thời gian dài, Bàn Cổ Oán Linh sẽ không tìm được bất kì người nào có thể mạnh mẽ như U Quân để hoàn thành tâm nguyện của hắn ta.
Ít nhất trong quãng thời gian dài này, chúng tôi có thể tìm được một cách khác để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh.
Nói thật thì quả thật trong lòng tôi đã có một tích tắc muốn đồng ý với ý kiến của U Quân.
Nguyên nhân chủ yếu tôi đến tìm anh ta cũng là vì muốn giết anh ta.
Bây giờ vừa khéo anh ta có thể chết rồi, cũng có thể giải quyết tai họa này, đây chẳng phải là vẹn toàn cho cả đôi bên ư?
Mà dường như giờ đây U Quân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết, hé môi cười với tôi một cái.
“Không được.”
Lúc tôi viết hai chữ này vào trong tay U Quân, trong lòng tôi đang vô cùng vật lộn, cũng vô cùng hối hận.
Mỗi lần tôi cứu lấy U Quân đều cảm thấy rất rối hận, nhưng nếu cho tôi lựa chọn lại một lần nữa thì tôi vẫn sẽ cứu anh ta.
U Quân thấy tôi không đồng ý thì lập tức có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn tôi.
Mà tôi cũng không trả lời anh ta, trực tiếp bò từ trong hồ tắm lên bờ, nói với anh ta rằng tôi nói gì thì chính là cái đó, sau này anh ta không được cãi lại tôi.
Nói xong, tôi bước ra sau tấm bình phong định thay quần áo.
Nhưng mà giây phút tôi cầm lấy quần áo, một đôi mắt đen nhỏ ngay lập tức lộ ra ở phía sau quần áo của tôi!
Tôi nhìn đôi mắt này, là mắt chim.
Tôi lại lật quần áo ra nhìn, là Cô Hoạch Điểu! Lúc Cô Hoạch Điểu nhìn thấy tôi vén quần áo lên nhìn chằm chằm vào cậu ta, cậu ta không nói một lời nào với tôi, giang rộng đôi cánh, lập tức phá cửa sổ bay ra ngoài?
Sao Cô Hoạch Điểu lại ở đây vậy?
Nếu như cậu ấy ở đây thì có nghe được chúng tôi nói gì không? Tôi là Bàn Cổ Oán Linh chuyển thế, trên người có khí tức của Bàn Cổ.
Với cấp bậc của Cô Hoạch Điểu thì hẳn là sẽ không nghe được trong lòng tôi đang nói gì, nhưng mà còn U Quân, cậu ấy có thể nghe thấy U Quân đang nghĩ gì!
Mặc dù vừa nãy chúng tôi không nói lời gì xấu xa cả, nhưng mà nó có thể nhìn thấu suy nghĩ của U Quân.
Nếu như nó nói hết mấy thứ chúng tôi nghĩ cho Bàn Cổ Oán Linh, vậy thì kế hoạch này của chúng tôi hoàn toàn không thể tiếp tục tiến hành nữa rồi!
Có lẽ là mãi không nghe thấy tiếng chúng tôi nói chuyện trong phòng tắm, Bàn Cổ Oán Linh lưỡng lự ở bên ngoài phòng tắm đột nhiên hét với chúng tôi ở bên trong một câu: “Hai người có nhìn thấy Cô Hoạch Điểu đâu không, đã một lúc rồi mà tôi vẫn không thấy nó.”
Tôi vội vàng nhìn U Quân, chúng tôi giả vờ khản giọng, trả lời Bàn Cổ: “Có lẽ nó ra ngoài chơi rồi, chúng tôi cũng chẳng có việc gì cần đến nó hết.”
Nghe thấy U Quân trả lời hắn, Bàn Cổ Oán Linh mới yêu tâm, dựa theo giọng của U Quân rồi tiếp tục bổ sung cho U Quân một câu: “Anh và Nữ Hi còn nhiều thời gian, trước hết đừng có dùng hết mấy cái tình cảm mãnh liệt bây giờ, đến sau này lại không hạnh phúc đâu.”
U Quân và Bàn Cổ Oán Linh, mỗi người đều là một nhân vật lợi hại, dường như không cẩn thận một chút thôi là sẽ lộ chân tướng.
Mà tôi cũng bước về phía U Quân, đặt quần áo sạch ở bên hồ đợi hắn đi lên.
Bây giờ trong lòng tôi vô cùng lo lắng Cô Hoạch Điểu sẽ đi báo cáo chuyện mà chúng tôi nói vừa nãy cho Bàn Cổ Oán Linh.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cho dù có báo cáo đi chăng nữa thì với tôi mà nói, cơ thể tôi có Hỗn Độn Chung bảo vệ, nếu như Bàn Cổ Oán Linh không có sự giúp đỡ của U Quân thì hắn hoàn toàn cũng không thể làm hại được rồi.
Ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Quân, nếu như báo cáo, U Quân sẽ chết sớm hơn một chút, nếu không báo cáo thì U Quân còn có thể chết muộn hơn.
Đương nhiên còn có kết cục tốt nhất, đó là U Quân không chết mà ở lại bên cạnh Bàn Cổ, tìm cách tốt nhất để đối phó với Bàn Cổ Oán Linh.
Nhưng mà khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
U Quân mặc xong quần áo rồi cùng tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Bây giờ khí tức của Bàn Cổ Oán Linh rất mạnh, cho dù là tôi thì vẫn có thể cảm nhận được khí tức của hắn đang quanh quẩn đi đi về về trước mặt chúng tôi hệt như một u linh.
Mấy lời vừa nãy còn chưa nói xong với U Quân, bây giờ lúc tôi và anh ta về phòng, hai tay tôi nắm lấy tay anh ta, tiếp tục viết vào lòng bàn tay anh ta: “Đợi ngày mai xem hắn muốn đưa chúng ta đi đâu.
Nếu như thật sự để anh mở cánh cửa của địa ngục Phong Đô thì lúc đó anh làm theo những gì mà anh vừa mới nói cũng không muộn.”
Ý kiến của U Quân, là hắn chết.
Lần này, nếu như mọi chuyện thật sự đến nông nỗi cùng cực này thì tôi cũng không còn cách nào để cứu anh ta.
Chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, hơn nữa một đêm này, Bàn Cổ Oán Linh cũng ở trong phòng cùng tôi và U Quân, cứ hệt như một bóng ma nhìn chằm chằm vào tôi và U Quân cả một đêm như sợ chúng tôi sẽ có kế hoạch gì đó.
Mãi cho đến ngày hôm sau, hắn mới gọi tôi và U Quân dậy, nói rằng phải lên đường rồi, nói xong còn hỏi chúng tôi Cô Hoạch Điểu đi đâu rồi?
Từ tối qua lúc Cô Hoạch Điểu bay ra khỏi phòng tắm đến tận bây giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Bây giờ đã cả một buổi tối Bàn Cổ Oán Linh ở cùng với cùng tôi, nghĩa là Cô Hoạch Điểu hoàn toàn không báo cho Bàn Cổ Oán Linh về chuyện mà tôi và U Quân đã nói hôm qua.
Nhưng mà giờ cậu ta là thuộc hạ Bàn Cổ Oán Linh, nếu như cậu ta biết có chuyện lớn như vậy mà không báo cho Bàn Cổ Oán Linh, lại còn không biết đi đâu rồi nữa?
“Hay là con đi tìm hắn?” U Quân nói với Bàn Cổ Oán Linh.
Bàn Cổ Oán Linh nghĩ nghĩ, sau đó nói với U Quân: “Bỏ đi bỏ đi, không cần đi tìm nữa.
Cái con súc sinh chết tiệt này gần đây càng ngày càng không nghe lời.
Bây giờ chúng ta xuất phát, tôi nhập vào thân thể của anh một lúc, đợi đến được điểm đến thì sẽ ra khỏi cơ thể của anh.”
Nói xong, một luồng khí xông vào cơ thể của U Quân, dường như U Quân không thể làm bất cứ điều gì phản kháng, cả lồng ngực vừa ưỡn ra, Bàn Cổ Oán Linh liền tiến vào trong cơ thể của U Quân..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook