Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
-
Chương 80: Em không nhất thiết phải chống đối con bé
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười, lời nói sâu xa, "Tôi biết cô lớn lên ở Na-uy từ nhỏ, tư tưởng cởi mở, nhưng phụ nữ truyền thống ở nước ta, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, lần sau Anh San không thể như vậy, thím sẽ hiểu lầm đấy!"
Lam Anh San ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm ừm, chú, nếu không thì cháu về trước đây, không quấy rầy hai người nữa."
"Vậy cũng được, dù sao chú của cô cũng đã kết hôn rồi, các người ở cùng nhau như vậy cũng không thích hợp lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!" Không đợi Hoắc Lăng Trầm mở miệng, Niên Nhã Tuyền trực tiếp nói thẳng.
Nói xong, còn vứt cho Hoắc Lăng Trầm một ánh mắt quyến rũ, "Ông xã, lát nữa em về trường học, cũng thuận đường nên sẽ bảo tài xế tiễn Anh San một đoạn."
Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt nói, nhìn thoáng qua Lam Anh San đang thu dọn bài tập, "Anh San, để chú bảo tài xế đưa cháu về."
Lam Anh San một mặt ngờ vực, sau đó vô tội hỏi, "Hai người cháu nên đồng ý với ai đây!"
Hoắc Lăng Trầm cho Niên Nhã Tuyền một ánh mắt cảnh cáo, đi ra ngoài cửa, nói với Diệp Vân, "Thư ký Diệp, bảo tài xế đưa Anh San về."
"Vâng, Hoắc Tổng." Diệp Vân lập tức cầm điện thoại gọi cho tài xế.
Cuối cùng Lam Anh San cũng đi rồi.
Niên Nhã Tuyền cũng xoay người chuẩn bị đi, nhưng tay bị Hoắc Lăng Trầm nắm lại, "Vào đây."
"Tôi không vào!" Cô trực tiếp từ chối, trong giọng nói hàm chứa ý chắc chắn.
Cô từ chối, làm cho toàn bộ những thư ký bên ngoài đều hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, có người dám từ chối Hoắc tổng? Mọi người vội vàng cúi đầu làm việc, sợ chính mình bị lửa giận lan đến.
Lửa giận của Hoắc tổng, bọn họ chịu không nổi..
Hoắc Lăng Trầm không buông tay đang nắm tay cô ra, chỉ có điều giọng nói có thêm vài phần lạnh lùng, "Tôi nói đi vào!" Lời nói của cô hàm chứa ý định chắc chắn, nhưng lời nói của anh lại không cho bất kỳ ai có cơ hội từ chối.
Lần này Niên Nhã Tuyền trực tiếp rút tay khỏi tay anh, "Tôi không vào là không vào!"
Lúc cô chuẩn bị xoay người, cả người bỗng nhiên bị nhấc lên trời, ngay sau đó cô liền rơi vào lòng ngực của Hoắc Lăng Trầm, bị người đàn ông kia ôm vào văn phòng.
* * *
"Hoắc Lăng Trầm, anh thả tôi xuống! Tên đáng ghét! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu, buông tôi ra.." m thanh phản kháng của cô dần dần biến mất sau tiếng đóng cửa.
Có mấy người ở khu vực thư ký, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả gương mặt đều mang vẻ sợ hãi mê mang..
Trong văn phòng
Niên Nhã Tuyền được thả xuống, mặc dù có dùng vài chiêu với Hoắc Lăng Trầm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đặt trên ghế sofa. Vừa muốn mở miệng, miệng cô liền bị bịt kín lại..
Động tác của người đàn ông mạnh mẽ, sau một lúc lâu sau mới buông người con gái dưới người ra, thở gấp, "Niên Nhã Tuyền, đừng khiêu khích giới hạn của tôi!"
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, thơm thoang thoảng khiến Niên Nhã Tuyền thiếu chút nữa lạc ở trong ngực anh.
Hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đó, cô thản nhiên châm biếm, "Giới hạn? Giới hạn của Hoắc tổng e rằng cũng chỉ là Tiểu Anh San thôi nhỉ?"
Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xấu đi vài phần, sức khống chế tay cô cũng mạnh thêm vài phần, "Đừng để tôi phải lặp lại nhiều lần cùng một lời nói, Anh San chính là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, em không nhất thiết phải liên tục chống đối con bé."
Chống đối? Máu nóng trong người Niên Nhã Tuyền gần như muốn nổ tung, có ý đồ muốn đẩy người đàn ông đang ép trên người mình ra, nhưng đẩy vài lần, cô vẫn là bị ép trên sofa, tư thế không thay đổi.. "Con mẹ anh đó.. ưm ưm ưm."
Câu nói tục bị anh ép trở về.
Mấy phút sau, Niên Nhã Tuyền tham lam hít lấy không khí mới mẻ, nếu Hoắc Lăng Trầm không buông cô ra, cô sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới bị hôn đến mức tắt thở!
Giờ phút này, cô cũng cho rằng, bọn họ không cần thiết phải tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, "Tôi còn đi học, anh buông tôi ra!"
Anh không chút nhúc nhích, "Còn quậy không?"
Quậy quậy quậy, quậy cái em gái nhà anh, "Không quậy nữa." Quậy tiếp thì còn ý nghĩa gì nữa, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nghĩ đến đây, tâm trạng của Niên Nhã Tuyền thoải mái hơn một chút.
"Em không vui." Anh không phải là đang hỏi, mà là đang nói chắc chắn.
"Không có, Hoắc tổng nghĩ nhiều rồi."
Hoắc Lăng Trầm cũng không thể ngay cả chút khả năng phán đoán này cũng không có, cuối cùng vẫn buông cô ra, nhưng lại không hề thả cô đi. Mà là để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay trái của anh vừa nhấc lên, chính xác bắt lấy cổ của cô sau đó giữ chặt.
* * *
Niên Nhã Tuyền liếc mắt một cái với không trung, người đàn ông này thật khó đối phó!
Hoắc Lăng Trầm cảm thấy bọn họ cần phải nói chuyện tử tế với nhau, liền mở lời trước, "Sao lại trả son lại?"
Cô hỏi lại, "Vì sao tôi phải nhận?" Ngữ khí có chút quái gỡ.
"Đó là quà tôi mua cho em, em nhất định phải nhận."
Niên Nhã Tuyền tức phát cười, "Ơ! Tôi nói này Hoắc tổng, dựa vào đâu mà cái gì anh mua thì tôi nhất định phải lấy? Logic của anh là kiểu gì đây? Anh tặng tôi, tôi từ chối đó là quyền của tôi?"
Nghĩ đến mấy hộp son môi bị Lam Anh San cướp lời, cô thật sự đau lòng! Không không không, chẳng những đau lòng, thịt cũng đau, cả gan cũng đau nốt! Phổi đau! Lá lách dạ dày cũng đau!
Anh lại còn bị Lam Anh San hôn nữa, Hoắc Lăng Trầm vậy mà lại không có chút phản ứng nào, vừa rồi còn nói hôn là theo thói quen.
Không để ý đến sự quái gỡ của cô, người đàn ông bá đạo ra lệnh, "Sau này bất cứ quà gì tôi tặng cho em, không cho phép em từ chối!"
"Cũng không phải là không thể!" Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng có cơ hội ra điều kiện với Hoắc Lăng Trầm.
Người đàn ông nghe vậy nghi ngờ nhìn cô.
Niên Nhã Tuyền quét đi hết những tức giận vừa rồi, hai tay vòng lên cổ anh, "Vậy anh phải đồng ý với tôi ba điều kiện."
Có lẽ cô đã quên rồi, Hoắc Lăng Trầm là một thương nhân, còn là một thương nhân thành công. Một điều đổi ba chuện.. "Tôi có thể đáp ứng ba điều kiện của em, nhưng em cũng phải đáp ứng ba điều kiện của tôi."
Hả? Cô cũng phải đáp ứng ba điều kiện của hắn? Vừa nghe thì cứ tưởng là ba đổi ba, nhưng.. hình như có chút gì đó không đúng, nhưng nhất thời cô cũng không tìm ra được là chỗ nào không đúng.
Vì để anh đáp ứng ba điều kiện của mình, cô gật đầu, "Anh nói đi."
"Ưu tiên nữ trước."
".. Một, anh tự mình gọi điện cho Lam Anh San bảo đem son môi trả lại đây, mở hộp ra rồi thì tôi không cần nữa."
Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên, "Đã cho đi thì không có đạo lý lấy lại, tôi mua cái khác cho em."
"Tôi không đấy, tôi chỉ lấy cái hộp kia thôi!" Dựa vào đâu mà cho Lam Anh San được ngư ông đắc lợi chứ.
Hoắc Lăng Trầm trầm mặc.
Cô gái nghe thế thì từ trên đùi anh đứng phốc dậy, "Nếu đã như vậy, hai điều kiện còn lại kia, chúng ta không nhất thiết phải nói nữa."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoắc Lăng Trầm bị một cô gái chỉnh đến bị động như vậy..
Người đàn ông nhếch khóe môi một cái, "Được rồi, nói điều thứ hai đi." Niên Nhã Tuyền, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!
"Sau này lúc cùng cô ta ở riêng, không được quá năm phút.. Không được, lỡ như phương diện kia của anh có trở ngại thì sao, ba phút thì sao? Như vậy đi, không được quá một phút đồng hồ!" Cùng lúc đó sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng xanh mét, Niên Nhã Tuyền cứng đầu cứng cổ, giơ một ngón tay lên.
* * *
Đàn ông có chết cũng không thể chịu nhục.
Hoắc Lăng Trầm không cho rằng năng lực phương diện nào đó của anh bị đả thương nghiêm trọng, vẫn còn có thể cười được.
Dùng sức một cái, Niên Nhã Tuyền liền ngã gọn trong ngực anh, "Ơ, này, làm gì đấy? Anh vẫn chưa đồng ý với tôi mà!"
Đang muốn đi đâu đây?
Chỉ thấy người đàn ông ôm cô đi về phía phòng nghỉ, vào phòng nghỉ làm gì?
Lam Anh San ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm ừm, chú, nếu không thì cháu về trước đây, không quấy rầy hai người nữa."
"Vậy cũng được, dù sao chú của cô cũng đã kết hôn rồi, các người ở cùng nhau như vậy cũng không thích hợp lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!" Không đợi Hoắc Lăng Trầm mở miệng, Niên Nhã Tuyền trực tiếp nói thẳng.
Nói xong, còn vứt cho Hoắc Lăng Trầm một ánh mắt quyến rũ, "Ông xã, lát nữa em về trường học, cũng thuận đường nên sẽ bảo tài xế tiễn Anh San một đoạn."
Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt nói, nhìn thoáng qua Lam Anh San đang thu dọn bài tập, "Anh San, để chú bảo tài xế đưa cháu về."
Lam Anh San một mặt ngờ vực, sau đó vô tội hỏi, "Hai người cháu nên đồng ý với ai đây!"
Hoắc Lăng Trầm cho Niên Nhã Tuyền một ánh mắt cảnh cáo, đi ra ngoài cửa, nói với Diệp Vân, "Thư ký Diệp, bảo tài xế đưa Anh San về."
"Vâng, Hoắc Tổng." Diệp Vân lập tức cầm điện thoại gọi cho tài xế.
Cuối cùng Lam Anh San cũng đi rồi.
Niên Nhã Tuyền cũng xoay người chuẩn bị đi, nhưng tay bị Hoắc Lăng Trầm nắm lại, "Vào đây."
"Tôi không vào!" Cô trực tiếp từ chối, trong giọng nói hàm chứa ý chắc chắn.
Cô từ chối, làm cho toàn bộ những thư ký bên ngoài đều hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, có người dám từ chối Hoắc tổng? Mọi người vội vàng cúi đầu làm việc, sợ chính mình bị lửa giận lan đến.
Lửa giận của Hoắc tổng, bọn họ chịu không nổi..
Hoắc Lăng Trầm không buông tay đang nắm tay cô ra, chỉ có điều giọng nói có thêm vài phần lạnh lùng, "Tôi nói đi vào!" Lời nói của cô hàm chứa ý định chắc chắn, nhưng lời nói của anh lại không cho bất kỳ ai có cơ hội từ chối.
Lần này Niên Nhã Tuyền trực tiếp rút tay khỏi tay anh, "Tôi không vào là không vào!"
Lúc cô chuẩn bị xoay người, cả người bỗng nhiên bị nhấc lên trời, ngay sau đó cô liền rơi vào lòng ngực của Hoắc Lăng Trầm, bị người đàn ông kia ôm vào văn phòng.
* * *
"Hoắc Lăng Trầm, anh thả tôi xuống! Tên đáng ghét! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu, buông tôi ra.." m thanh phản kháng của cô dần dần biến mất sau tiếng đóng cửa.
Có mấy người ở khu vực thư ký, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả gương mặt đều mang vẻ sợ hãi mê mang..
Trong văn phòng
Niên Nhã Tuyền được thả xuống, mặc dù có dùng vài chiêu với Hoắc Lăng Trầm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đặt trên ghế sofa. Vừa muốn mở miệng, miệng cô liền bị bịt kín lại..
Động tác của người đàn ông mạnh mẽ, sau một lúc lâu sau mới buông người con gái dưới người ra, thở gấp, "Niên Nhã Tuyền, đừng khiêu khích giới hạn của tôi!"
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, thơm thoang thoảng khiến Niên Nhã Tuyền thiếu chút nữa lạc ở trong ngực anh.
Hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đó, cô thản nhiên châm biếm, "Giới hạn? Giới hạn của Hoắc tổng e rằng cũng chỉ là Tiểu Anh San thôi nhỉ?"
Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xấu đi vài phần, sức khống chế tay cô cũng mạnh thêm vài phần, "Đừng để tôi phải lặp lại nhiều lần cùng một lời nói, Anh San chính là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, em không nhất thiết phải liên tục chống đối con bé."
Chống đối? Máu nóng trong người Niên Nhã Tuyền gần như muốn nổ tung, có ý đồ muốn đẩy người đàn ông đang ép trên người mình ra, nhưng đẩy vài lần, cô vẫn là bị ép trên sofa, tư thế không thay đổi.. "Con mẹ anh đó.. ưm ưm ưm."
Câu nói tục bị anh ép trở về.
Mấy phút sau, Niên Nhã Tuyền tham lam hít lấy không khí mới mẻ, nếu Hoắc Lăng Trầm không buông cô ra, cô sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới bị hôn đến mức tắt thở!
Giờ phút này, cô cũng cho rằng, bọn họ không cần thiết phải tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, "Tôi còn đi học, anh buông tôi ra!"
Anh không chút nhúc nhích, "Còn quậy không?"
Quậy quậy quậy, quậy cái em gái nhà anh, "Không quậy nữa." Quậy tiếp thì còn ý nghĩa gì nữa, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nghĩ đến đây, tâm trạng của Niên Nhã Tuyền thoải mái hơn một chút.
"Em không vui." Anh không phải là đang hỏi, mà là đang nói chắc chắn.
"Không có, Hoắc tổng nghĩ nhiều rồi."
Hoắc Lăng Trầm cũng không thể ngay cả chút khả năng phán đoán này cũng không có, cuối cùng vẫn buông cô ra, nhưng lại không hề thả cô đi. Mà là để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay trái của anh vừa nhấc lên, chính xác bắt lấy cổ của cô sau đó giữ chặt.
* * *
Niên Nhã Tuyền liếc mắt một cái với không trung, người đàn ông này thật khó đối phó!
Hoắc Lăng Trầm cảm thấy bọn họ cần phải nói chuyện tử tế với nhau, liền mở lời trước, "Sao lại trả son lại?"
Cô hỏi lại, "Vì sao tôi phải nhận?" Ngữ khí có chút quái gỡ.
"Đó là quà tôi mua cho em, em nhất định phải nhận."
Niên Nhã Tuyền tức phát cười, "Ơ! Tôi nói này Hoắc tổng, dựa vào đâu mà cái gì anh mua thì tôi nhất định phải lấy? Logic của anh là kiểu gì đây? Anh tặng tôi, tôi từ chối đó là quyền của tôi?"
Nghĩ đến mấy hộp son môi bị Lam Anh San cướp lời, cô thật sự đau lòng! Không không không, chẳng những đau lòng, thịt cũng đau, cả gan cũng đau nốt! Phổi đau! Lá lách dạ dày cũng đau!
Anh lại còn bị Lam Anh San hôn nữa, Hoắc Lăng Trầm vậy mà lại không có chút phản ứng nào, vừa rồi còn nói hôn là theo thói quen.
Không để ý đến sự quái gỡ của cô, người đàn ông bá đạo ra lệnh, "Sau này bất cứ quà gì tôi tặng cho em, không cho phép em từ chối!"
"Cũng không phải là không thể!" Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng có cơ hội ra điều kiện với Hoắc Lăng Trầm.
Người đàn ông nghe vậy nghi ngờ nhìn cô.
Niên Nhã Tuyền quét đi hết những tức giận vừa rồi, hai tay vòng lên cổ anh, "Vậy anh phải đồng ý với tôi ba điều kiện."
Có lẽ cô đã quên rồi, Hoắc Lăng Trầm là một thương nhân, còn là một thương nhân thành công. Một điều đổi ba chuện.. "Tôi có thể đáp ứng ba điều kiện của em, nhưng em cũng phải đáp ứng ba điều kiện của tôi."
Hả? Cô cũng phải đáp ứng ba điều kiện của hắn? Vừa nghe thì cứ tưởng là ba đổi ba, nhưng.. hình như có chút gì đó không đúng, nhưng nhất thời cô cũng không tìm ra được là chỗ nào không đúng.
Vì để anh đáp ứng ba điều kiện của mình, cô gật đầu, "Anh nói đi."
"Ưu tiên nữ trước."
".. Một, anh tự mình gọi điện cho Lam Anh San bảo đem son môi trả lại đây, mở hộp ra rồi thì tôi không cần nữa."
Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên, "Đã cho đi thì không có đạo lý lấy lại, tôi mua cái khác cho em."
"Tôi không đấy, tôi chỉ lấy cái hộp kia thôi!" Dựa vào đâu mà cho Lam Anh San được ngư ông đắc lợi chứ.
Hoắc Lăng Trầm trầm mặc.
Cô gái nghe thế thì từ trên đùi anh đứng phốc dậy, "Nếu đã như vậy, hai điều kiện còn lại kia, chúng ta không nhất thiết phải nói nữa."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoắc Lăng Trầm bị một cô gái chỉnh đến bị động như vậy..
Người đàn ông nhếch khóe môi một cái, "Được rồi, nói điều thứ hai đi." Niên Nhã Tuyền, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!
"Sau này lúc cùng cô ta ở riêng, không được quá năm phút.. Không được, lỡ như phương diện kia của anh có trở ngại thì sao, ba phút thì sao? Như vậy đi, không được quá một phút đồng hồ!" Cùng lúc đó sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng xanh mét, Niên Nhã Tuyền cứng đầu cứng cổ, giơ một ngón tay lên.
* * *
Đàn ông có chết cũng không thể chịu nhục.
Hoắc Lăng Trầm không cho rằng năng lực phương diện nào đó của anh bị đả thương nghiêm trọng, vẫn còn có thể cười được.
Dùng sức một cái, Niên Nhã Tuyền liền ngã gọn trong ngực anh, "Ơ, này, làm gì đấy? Anh vẫn chưa đồng ý với tôi mà!"
Đang muốn đi đâu đây?
Chỉ thấy người đàn ông ôm cô đi về phía phòng nghỉ, vào phòng nghỉ làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook