Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
-
Chương 111: Có phải là anh không thể không
Nhìn thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, anh không hề để ý, kéo kéo cà vạt, chuẩn bị đi thẳng lên lầu.
"Chú Hoắc!" Một giọng nói dịu nhẹ vang lên, bước chân vốn định lên lầu giờ rẽ sang phòng bếp.
Ở cửa phòng bếp, Niên Nhã Tuyền vội vàng đem ly sữa bò đã được đun nóng để lên bàn, đưa cho Hoắc Lăng Trầm, "Uống ly sữa đi."
Anh nhận ly sữa bò, Niên Nhã Tuyền như nghe thấy mùi cồn ở đâu đó..
Hoắc Lăng Trầm cũng không uống liền, ngược lại dùng một cánh tay khác, kéo cô ôm vào ngực, hôn một cái lên môi cô, "Sao còn chưa ngủ? Lại thức đêm rồi!"
Niên Nhã Tuyền lúc này mới biết, anh có uống rượu. Chỉ mới dựa gần như vậy, mà mùi rượu trên người anh đã xộc vào mũi đến thế.
"Anh uống rượu." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ừm, tối nay bàn hợp đồng của một dự án, có uống một chút." Một chút? Cũng không giống là chỉ uống một chút, Niên Nhã Tuyền lặng lẽ bĩu môi, chỉ cho phép biểu cảm phóng hỏa không cho phép tính xấu đốt đèn!
Hoắc Lăng Trầm lấy ly sữa một hơi uống sạch, đặt ly rỗng lên bàn, cuối cùng ôm ngang cô gái trong ngực lên lầu.
"Này này, chờ chút, vẫn chưa tắt đèn mà!" Niên Nhã Tuyền chỉ vào phòng bếp.
Bước chân của Hoắc Lăng Trầm vẫn không ngừng, "Sẽ có người tắt."
Giọng nói anh vừa vang lên, Niên Nhã Tuyền nhìn thấy có một cô giúp việc từ trong bóng tối đi ra, bưng lấy ly sữa trống, đi vào phòng bếp.
* * *
Về đến phòng, Hoắc Lăng Trầm trực tiếp ném cô xuống giường bắt đầu ân ái, vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, "Vợ ơi, em thơm thật đấy."
Đương nhiên thơm rồi, cũng không nhìn xem cô dùng biết bao sản phẩm đắt tiền.. Mùi rượu trên người anh cũng khiến cô có chút say, Niên Nhã Tuyền hai tay ôm lấy gương mặt anh, ra vẻ dữ dằn ra lệnh, "Cả người mùi rượu với thuốc lá, đi tắm nhanh lên!"
"Ừm!" Anh hôn thêm một cái thật kêu nữa, sau đó mới xuống giường.
Người đàn ông kéo cô gái từ trên giường đứng dậy, "Tháo cà vạt cho anh!"
"Hừ! Có phải là chính anh không biết làm không?" Niên Nhã Tuyền túm lấy cà vạt của anh, bắt đầu nghiên cứu.
"Ừm!" Anh cố ý đùa giỡn cô.
Ai ngờ Niên Nhã Tuyền lập tức tức giận, hai tay gạt phắt cà vạt của anh ra, "Nói thật đi, trước đây là cô gái nào thắt tháo cà vạt cho anh!"
Hoắc Lăng Trầm, "..."
Người đàn ông vẫn tương đối thành thật, "Thường thì là tự anh làm, thắt cà vạt thì là giúp việc, hoặc là trợ lý Diệp."
Giúp việc? Trợ lý Diệp? Chính là người trợ lý lần trước một mực lấy lòng Lam Anh San đó sao? "Vì sao lại để cô ta thắt cà vạt cho anh?"
Người đàn ông bị dáng vẻ thở phì phò tức giận của cô chọc cười, kéo cô ôm vào ngực, ".. Sau này cà vạt của anh, chỉ cho một mình em được đụng thôi, được không? Bà xã?"
"Đương nhiên, không có bất kỳ một cô gái nào khác được đụng!" Cô dữ dằn cảnh cáo anh.
"Được!" Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô, trong mắt tràn đầy ý cười. Anh thích nhìn bộ dạng đánh ghen của cô, rất đáng yêu.
Bà xã của anh đúng là người dễ thương nhất, xinh đẹp nhất, thú vị nhất trên đời này!
Vất vả lắm mới gỡ xong cà vạt cho Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền đang tháo nút áo cho anh, nhớ tới một chuyện, đăm chiêu hỏi, "Ông chú, trước đây em ít nhiều cũng có nghe mọi người nói đến chuyện kia, vì sao mà hầu hết tất cả mọi người đều nói rất sướng rất thích, nhưng mà em.. Vì sao chỉ cảm thấy ngoại trừ đau, cũng chỉ có đau thôi? Ông chú, rốt cuộc là anh có biết không vậy?"
* * * Loại câu hỏi này đối với tất cả đàn ông mà nói chính xác là mang tính hủy diệt và đả kích tột cùng! Sắc mặt của người đàn ông đen như đít nồi, một tay kéo mạnh cô vào lồng ngực mình, "Niên Nhã Tuyền."
Ba chữ lạnh như băng, khiến Niên Nhã Tuyền trong nháy mắt hoàn hồn, "Sao thế? Ơ? Em nói sai gì sao? Này này này, Hoắc Lăng Trầm, chồng ơi có chuyện từ từ nói.. Đừng.. Ưm ưm ưm."
Người đàn ông không chịu đi tắm nữa, trực tiếp đè cô lên giường bắt đầu giáo huấn!
Một hồi lâu sau, Niên Nhã Tuyền giật giật ngón tay, mở một mắt nhìn người đàn ông đang bước vào phòng tắm. Huhuhu.. Cô mới nói có một câu như vậy mà đã chọc tới anh rồi sao?
Cô bị anh chỉnh cực kỳ thê thảm! Bây giờ thì hay rồi, nằm trên giường không thể động đậy được, chỉ muốn ngủ một lát!
Hai mươi phút sau, Niên Nhã Tuyền vừa tiến vào mộng đẹp, mơ thấy có một con Husky đang chảy nước bọt hôn lên môi cô, cô quất một phát tát ngay mặt con chó Husky đó một cái, "Cút! Một con chó mà cũng dám hôn bà!"
Người đàn ông áp trên người cô vô duyên vô cớ bị ăn một bạt tai, còn bị mắng là chó, sắc mặt trong nháy mắt khó coi tới cực điểm.
Anh túm chặt hai tay đang vung vẩy trên không trung của cô, một nụ hôn đáp xuống bên tai cô, "Bà xã, nhìn cho rõ anh là ai!"
Niên Nhã Tuyền mơ mơ màng màng thấy gương mặt của Hoắc Lăng Trầm, lập tức cầu xin tha thứ, "Chú Hoắc, em sai rồi, em sai rồi, em muốn ngủ, chúng ta đi ngủ có được không?"
"Không được!" Hoắc Lăng Trầm không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, buộc cô mở to mắt nhìn mình, "Niên Nhã Tuyền, anh có làm được không?
Vấn đề này anh hỏi cô nhiều lần rồi, đến cuối cùng cô trả lời như khóc: Biết, biết, chẳng những biết nhiều kỹ thuật còn rất có khả năng, chỉ cầu cho Hoắc đại tổng có thể bỏ qua cho cô..
Từ nhỏ đến lớn, Niên Nhã Tuyền ngoại trừ hát đến mức khàn giọng ra, đây là lần đầu tiên hét đến khản giọng..
Chân trời hừng sáng, Hoắc Lăng Trầm ôm cô đang ngủ say từ trong bồn tắm ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Lấy máy sấy ra, sấy khô mái tóc rối tung của cô gái bị anh giày vò trong bồn tắm đến mức kiệt sức, sau đó mới ôm cô cùng ngủ chung.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng Niên Nhã Tuyền bị điện thoại di động của mình đánh thức, cô vươn tay sờ lấy điện thoại của mình, hé mắt ra nhìn tên hiện trên màn hình," Alo, Hàn Huệ Minh. "
" Niên Ca, cậu bệnh à? Giọng bị sao vậy? Còn đi hát nữa à? "Hàn Huệ Minh nghĩ kỹ lại, Niên Nhã Tuyền nếu có đi hát, nhất định sẽ gọi cậu ta, khẳng định không phải là do đi hát.
Nhớ lại cuống họng của mình vì sao lại khàn đến vậy, cô vội vàng mở to mắt, hắng giọng một cái," Tớ không đi hát, cũng không bị bệnh, vì mới tỉnh ngủ nên mới vậy, sao thế? "
Vô tình trở mình lại.. Xuýt.. Đau quá, Hoắc Lăng Trầm đáng chết!
" Vừa tỉnh ngủ? Nhìn xem mấy giờ rồi, năm phút nữa thôi là qua mười hai giờ rồi, tiết sáng nay cậu cũng không đi học. Tớ chỉ muốn hỏi thử xem, cậu lại trốn học mà không sợ bị Hoắc tổng biết à? "
Hoắc Lăng Trầm trông Niên Nhã Tuyền đến vậy thì cũng thôi đi, sau lần trước cậu ta ngủ chung một phòng khách sạn với Niên Nhã Tuyền bị bắt, thế mà ngay cả cậu ta cũng bị anh quản lý.
Ví như, anh gọi điện cho Lục Khải Hàng, nếu như sau này Hàn Huệ Minh ở trường phạm lỗi gì đó, trực tiếp để hiệu trưởng Lục đưa cậu ta đến tập đoàn ZL, Hoắc Lăng Trầm tự mình dạy bảo Hàn Huệ Minh..
Dọa cho Hàn Huệ Minh ngoại trừ không dám trốn tiết, mỗi tiết đều phải đến lớp sớm. Ngay cả bố mẹ cậu ta do vì không quản được cậu ta, khóc ròng ròng đòi đi cảm tạ Hoắc Lăng Trầm!
Bây giờ Niên Nhã Tuyền lại trốn học, Hàn Huệ Minh nhắn tin Wechat cho cô còn không nhận được trả lời, nhân lúc tan học gọi điện thoại cho cô, không ngờ cô giờ vẫn còn đang say giấc nồng..
Niên Nhã Tuyền,"..."
Cô không đi học, còn không phải do anh ta sao? Cũng bởi vì một câu của cô, bị người đàn ông kia hành hạ suốt một buổi tối.. Vừa nhắc lại là nước mắt đã chực rơi.
"Chú Hoắc!" Một giọng nói dịu nhẹ vang lên, bước chân vốn định lên lầu giờ rẽ sang phòng bếp.
Ở cửa phòng bếp, Niên Nhã Tuyền vội vàng đem ly sữa bò đã được đun nóng để lên bàn, đưa cho Hoắc Lăng Trầm, "Uống ly sữa đi."
Anh nhận ly sữa bò, Niên Nhã Tuyền như nghe thấy mùi cồn ở đâu đó..
Hoắc Lăng Trầm cũng không uống liền, ngược lại dùng một cánh tay khác, kéo cô ôm vào ngực, hôn một cái lên môi cô, "Sao còn chưa ngủ? Lại thức đêm rồi!"
Niên Nhã Tuyền lúc này mới biết, anh có uống rượu. Chỉ mới dựa gần như vậy, mà mùi rượu trên người anh đã xộc vào mũi đến thế.
"Anh uống rượu." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ừm, tối nay bàn hợp đồng của một dự án, có uống một chút." Một chút? Cũng không giống là chỉ uống một chút, Niên Nhã Tuyền lặng lẽ bĩu môi, chỉ cho phép biểu cảm phóng hỏa không cho phép tính xấu đốt đèn!
Hoắc Lăng Trầm lấy ly sữa một hơi uống sạch, đặt ly rỗng lên bàn, cuối cùng ôm ngang cô gái trong ngực lên lầu.
"Này này, chờ chút, vẫn chưa tắt đèn mà!" Niên Nhã Tuyền chỉ vào phòng bếp.
Bước chân của Hoắc Lăng Trầm vẫn không ngừng, "Sẽ có người tắt."
Giọng nói anh vừa vang lên, Niên Nhã Tuyền nhìn thấy có một cô giúp việc từ trong bóng tối đi ra, bưng lấy ly sữa trống, đi vào phòng bếp.
* * *
Về đến phòng, Hoắc Lăng Trầm trực tiếp ném cô xuống giường bắt đầu ân ái, vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, "Vợ ơi, em thơm thật đấy."
Đương nhiên thơm rồi, cũng không nhìn xem cô dùng biết bao sản phẩm đắt tiền.. Mùi rượu trên người anh cũng khiến cô có chút say, Niên Nhã Tuyền hai tay ôm lấy gương mặt anh, ra vẻ dữ dằn ra lệnh, "Cả người mùi rượu với thuốc lá, đi tắm nhanh lên!"
"Ừm!" Anh hôn thêm một cái thật kêu nữa, sau đó mới xuống giường.
Người đàn ông kéo cô gái từ trên giường đứng dậy, "Tháo cà vạt cho anh!"
"Hừ! Có phải là chính anh không biết làm không?" Niên Nhã Tuyền túm lấy cà vạt của anh, bắt đầu nghiên cứu.
"Ừm!" Anh cố ý đùa giỡn cô.
Ai ngờ Niên Nhã Tuyền lập tức tức giận, hai tay gạt phắt cà vạt của anh ra, "Nói thật đi, trước đây là cô gái nào thắt tháo cà vạt cho anh!"
Hoắc Lăng Trầm, "..."
Người đàn ông vẫn tương đối thành thật, "Thường thì là tự anh làm, thắt cà vạt thì là giúp việc, hoặc là trợ lý Diệp."
Giúp việc? Trợ lý Diệp? Chính là người trợ lý lần trước một mực lấy lòng Lam Anh San đó sao? "Vì sao lại để cô ta thắt cà vạt cho anh?"
Người đàn ông bị dáng vẻ thở phì phò tức giận của cô chọc cười, kéo cô ôm vào ngực, ".. Sau này cà vạt của anh, chỉ cho một mình em được đụng thôi, được không? Bà xã?"
"Đương nhiên, không có bất kỳ một cô gái nào khác được đụng!" Cô dữ dằn cảnh cáo anh.
"Được!" Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô, trong mắt tràn đầy ý cười. Anh thích nhìn bộ dạng đánh ghen của cô, rất đáng yêu.
Bà xã của anh đúng là người dễ thương nhất, xinh đẹp nhất, thú vị nhất trên đời này!
Vất vả lắm mới gỡ xong cà vạt cho Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền đang tháo nút áo cho anh, nhớ tới một chuyện, đăm chiêu hỏi, "Ông chú, trước đây em ít nhiều cũng có nghe mọi người nói đến chuyện kia, vì sao mà hầu hết tất cả mọi người đều nói rất sướng rất thích, nhưng mà em.. Vì sao chỉ cảm thấy ngoại trừ đau, cũng chỉ có đau thôi? Ông chú, rốt cuộc là anh có biết không vậy?"
* * * Loại câu hỏi này đối với tất cả đàn ông mà nói chính xác là mang tính hủy diệt và đả kích tột cùng! Sắc mặt của người đàn ông đen như đít nồi, một tay kéo mạnh cô vào lồng ngực mình, "Niên Nhã Tuyền."
Ba chữ lạnh như băng, khiến Niên Nhã Tuyền trong nháy mắt hoàn hồn, "Sao thế? Ơ? Em nói sai gì sao? Này này này, Hoắc Lăng Trầm, chồng ơi có chuyện từ từ nói.. Đừng.. Ưm ưm ưm."
Người đàn ông không chịu đi tắm nữa, trực tiếp đè cô lên giường bắt đầu giáo huấn!
Một hồi lâu sau, Niên Nhã Tuyền giật giật ngón tay, mở một mắt nhìn người đàn ông đang bước vào phòng tắm. Huhuhu.. Cô mới nói có một câu như vậy mà đã chọc tới anh rồi sao?
Cô bị anh chỉnh cực kỳ thê thảm! Bây giờ thì hay rồi, nằm trên giường không thể động đậy được, chỉ muốn ngủ một lát!
Hai mươi phút sau, Niên Nhã Tuyền vừa tiến vào mộng đẹp, mơ thấy có một con Husky đang chảy nước bọt hôn lên môi cô, cô quất một phát tát ngay mặt con chó Husky đó một cái, "Cút! Một con chó mà cũng dám hôn bà!"
Người đàn ông áp trên người cô vô duyên vô cớ bị ăn một bạt tai, còn bị mắng là chó, sắc mặt trong nháy mắt khó coi tới cực điểm.
Anh túm chặt hai tay đang vung vẩy trên không trung của cô, một nụ hôn đáp xuống bên tai cô, "Bà xã, nhìn cho rõ anh là ai!"
Niên Nhã Tuyền mơ mơ màng màng thấy gương mặt của Hoắc Lăng Trầm, lập tức cầu xin tha thứ, "Chú Hoắc, em sai rồi, em sai rồi, em muốn ngủ, chúng ta đi ngủ có được không?"
"Không được!" Hoắc Lăng Trầm không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, buộc cô mở to mắt nhìn mình, "Niên Nhã Tuyền, anh có làm được không?
Vấn đề này anh hỏi cô nhiều lần rồi, đến cuối cùng cô trả lời như khóc: Biết, biết, chẳng những biết nhiều kỹ thuật còn rất có khả năng, chỉ cầu cho Hoắc đại tổng có thể bỏ qua cho cô..
Từ nhỏ đến lớn, Niên Nhã Tuyền ngoại trừ hát đến mức khàn giọng ra, đây là lần đầu tiên hét đến khản giọng..
Chân trời hừng sáng, Hoắc Lăng Trầm ôm cô đang ngủ say từ trong bồn tắm ra, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Lấy máy sấy ra, sấy khô mái tóc rối tung của cô gái bị anh giày vò trong bồn tắm đến mức kiệt sức, sau đó mới ôm cô cùng ngủ chung.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng Niên Nhã Tuyền bị điện thoại di động của mình đánh thức, cô vươn tay sờ lấy điện thoại của mình, hé mắt ra nhìn tên hiện trên màn hình," Alo, Hàn Huệ Minh. "
" Niên Ca, cậu bệnh à? Giọng bị sao vậy? Còn đi hát nữa à? "Hàn Huệ Minh nghĩ kỹ lại, Niên Nhã Tuyền nếu có đi hát, nhất định sẽ gọi cậu ta, khẳng định không phải là do đi hát.
Nhớ lại cuống họng của mình vì sao lại khàn đến vậy, cô vội vàng mở to mắt, hắng giọng một cái," Tớ không đi hát, cũng không bị bệnh, vì mới tỉnh ngủ nên mới vậy, sao thế? "
Vô tình trở mình lại.. Xuýt.. Đau quá, Hoắc Lăng Trầm đáng chết!
" Vừa tỉnh ngủ? Nhìn xem mấy giờ rồi, năm phút nữa thôi là qua mười hai giờ rồi, tiết sáng nay cậu cũng không đi học. Tớ chỉ muốn hỏi thử xem, cậu lại trốn học mà không sợ bị Hoắc tổng biết à? "
Hoắc Lăng Trầm trông Niên Nhã Tuyền đến vậy thì cũng thôi đi, sau lần trước cậu ta ngủ chung một phòng khách sạn với Niên Nhã Tuyền bị bắt, thế mà ngay cả cậu ta cũng bị anh quản lý.
Ví như, anh gọi điện cho Lục Khải Hàng, nếu như sau này Hàn Huệ Minh ở trường phạm lỗi gì đó, trực tiếp để hiệu trưởng Lục đưa cậu ta đến tập đoàn ZL, Hoắc Lăng Trầm tự mình dạy bảo Hàn Huệ Minh..
Dọa cho Hàn Huệ Minh ngoại trừ không dám trốn tiết, mỗi tiết đều phải đến lớp sớm. Ngay cả bố mẹ cậu ta do vì không quản được cậu ta, khóc ròng ròng đòi đi cảm tạ Hoắc Lăng Trầm!
Bây giờ Niên Nhã Tuyền lại trốn học, Hàn Huệ Minh nhắn tin Wechat cho cô còn không nhận được trả lời, nhân lúc tan học gọi điện thoại cho cô, không ngờ cô giờ vẫn còn đang say giấc nồng..
Niên Nhã Tuyền,"..."
Cô không đi học, còn không phải do anh ta sao? Cũng bởi vì một câu của cô, bị người đàn ông kia hành hạ suốt một buổi tối.. Vừa nhắc lại là nước mắt đã chực rơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook