Hoa Vỡ Gặp Xuân - Điềm Tửu Nhưỡng Tuyết Lê
-
Chương 8
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên trán và gương mặt tái nhợt của nàng, hắn lại không nỡ nói lời nặng nề, chỉ đau lòng thốt lên: "Muội chẳng phải rất sợ lạnh sao? Nước Liêu lạnh lắm."
Ngọc Ninh cười hì hì, khoác lấy tay hắn, đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Vậy thì hoàng huynh hãy chuẩn bị thật nhiều áo bông cho muội. Muội muốn loại màu hồng, có mùi nắng ấm ấy."
Ta cố nuốt nghẹn trong lòng, khẽ hỏi: "Nhưng chẳng phải muội sợ cô đơn sao? Sao có thể chịu đựng được chứ?"
Ngọc Ninh ôm lấy ta, giọng nói mềm mại như trước: "Vì thế nên A tỷ phải thường xuyên viết thư cho muội đấy."
Nàng là một cô nương nhạy bén, luôn biết cách tự an ủi mình.
Ôn Quân phong nàng làm Hộ Quốc Trưởng Công chúa, chuẩn bị cho nàng một bộ hồi môn thật dày.
Ngày áo cưới hoàn thành, hắn nhìn Ngọc Ninh, lại nhìn sang Kiêu nhi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Công chúa hòa thân cần có sứ thần hộ tống.
Nhưng sứ thần sẽ là ai, điều đó đã khiến triều đình tranh cãi suốt nhiều ngày.
Các đại thần đề cử rất nhiều người, nhưng sau một hồi tranh luận nảy lửa, Ôn Quân không chọn lấy một ai.
Hắn nhấc bút, viết xuống hai chữ ngắn gọn:
"Nguyên Kiêu."
Kiêu nhi tiễn Ngọc Ninh lên đường.
Ngọc Ninh nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu: "Chuyến đi này dài gần một tháng, muội vẫn có thể nhìn thấy huynh ấy thêm một tháng nữa. Thật tốt quá."
Ta cũng muốn đi tiễn Ngọc Ninh, nhưng nàng từ chối.
Nàng khoác thêm áo choàng cho ta, dịu dàng nói: "A tỷ, tỷ đừng vất vả, để Kiêu nhi tiễn muội là được rồi."
"Nhưng tỷ giúp muội ở lại bên hoàng huynh nhé? Huynh ấy rõ ràng cũng rất đau lòng, nhưng lại chẳng nói ra được điều gì."
Nàng nắm lấy tay ta, ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay, khẽ nói: "A tỷ, làm cho muội thêm một bát mì nữa được không? Sau này đến nước Liêu, muội sẽ chẳng được ăn món mì trứng ngon như thế nữa."
"Ngốc quá, ta nghe nói mì ở nước Liêu cũng rất ngon, chắc chắn còn ngon hơn ta làm nhiều."
Ngọc Ninh nghe vậy thì vui vẻ lắm.
Ngày trước khi nàng lên đường, bốn chúng ta lại ngồi quây quần bên bàn tròn, cùng nhau ăn bát mì trứng.
Không ai nói gì, cả bữa ăn chỉ có tiếng nhai và sự im lặng kéo dài.
Ngọc Ninh ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng, như thể muốn ghi nhớ từng hương vị.
"Mì ở nước Liêu sẽ không thể ngon bằng mì của A tỷ. Mì của A tỷ là hương vị của gia đình."
Nàng bỗng nói ra một câu không đầu không đuôi như thế.
Bát mì trứng hôm ấy sao mà mặn chát, vừa đắng lại vừa cay, chẳng ngon chút nào.
Đắng đến nỗi Ôn Quân phải lấy tay che mặt, bờ vai run rẩy không ngừng.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Ôn Quân khóc.
Hắn chẳng thốt ra lời nào, nhưng qua kẽ tay là những giọt nước mặn chát.
"Cớ gì phải khóc? Có phải nhớ muội rồi không?"
"Khi nào nhớ muội, cứ ngước lên nhìn trời. Nếu trên trời có trăng sáng, đó chính là lúc muội cũng đang nhớ mọi người."
Nàng cười vô tư, nhưng cuối cùng, người ngồi bệt xuống đất mà khóc òa cũng là nàng.
Đêm ấy, dường như không còn Hoàng đế hay Công chúa, không còn quý nhân hay kẻ hầu, chỉ còn lại bốn kẻ đáng thương ngồi rơi nước mắt.
Ta và Ôn Quân tiễn nàng đến ngoại ô kinh thành, phần đường còn lại giao cho Kiêu nhi.
Sau khi về cung, Ôn Quân thất thần, suýt vấp vào ngưỡng cửa.
Ta vội đỡ lấy hắn, thì thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã khuỵu vào người ta.
Khi tỉnh lại, Ôn Quân nói với ta rất nhiều chuyện, từ thời thơ ấu đến khi hắn hai mươi ba tuổi.
Hắn kể, Ngọc Ninh từ nhỏ đã bướng bỉnh, thích lụa là gấm vóc, mê những thứ rực rỡ.
Hắn kể, Ngọc Ninh luôn bảo vệ hắn. Có lần Tiên Đế phạt không cho hắn ăn cơm, Ngọc Ninh đã lén giấu một chiếc bánh bao nóng hổi đưa cho hắn.
Đêm ấy, Ôn Quân lên cơn sốt cao, cả người mê man.
Có lúc, hắn nhận nhầm ta là mẫu phi, bật khóc: "Mẫu phi, con xin lỗi. Con đã không bảo vệ được muội muội."
Có lúc, hắn biết ta là Nguyên Sanh, liền ôm c.h.ặ.t lấy ta, thì thầm: "A Sanh, hãy làm Hoàng hậu của trẫm, được không?"
Trong sự mơ màng, hắn như quên rằng Ngọc Ninh đã đi, chỉ nửa tỉnh nửa mê mà bộc lộ tình cảm dành cho ta.
Nhưng sau khi khỏi bệnh, Ôn Quân lại im lặng, tuyệt nhiên không nhắc đến những gì đã xảy ra đêm đó.
Một đêm rằm, ánh trăng tròn vằng vặc treo trên cao, Ôn Quân đột nhiên hẹn ta ra ngoài cung.
Ôn Quân ăn mặc như một thư sinh bình thường, cùng ta đi dạo khắp các con phố nhỏ.
Hôm nay không cấm chợ đêm, trên đường người qua kẻ lại, tiếng rao bán vang vọng, các phụ nhân thì mải mặc cả.
Trời đất yên bình, cảnh phồn hoa nơi đây như chưa từng bị chiến hỏa chạm tới, mọi người đều đang sống những ngày bình dị.
Ôn Quân mua một chiếc trâm cài hình hoa quế từ tay một đứa trẻ, cài lên tóc ta, sau đó cùng ta thả một chiếc đèn hoa đăng xuống dòng sông.
Trăng rằm đêm nay không chút e thẹn, hân hoan xuyên qua tầng mây, hiện diện rõ ràng trước mắt mọi người.
Ngọc Ninh cười hì hì, khoác lấy tay hắn, đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Vậy thì hoàng huynh hãy chuẩn bị thật nhiều áo bông cho muội. Muội muốn loại màu hồng, có mùi nắng ấm ấy."
Ta cố nuốt nghẹn trong lòng, khẽ hỏi: "Nhưng chẳng phải muội sợ cô đơn sao? Sao có thể chịu đựng được chứ?"
Ngọc Ninh ôm lấy ta, giọng nói mềm mại như trước: "Vì thế nên A tỷ phải thường xuyên viết thư cho muội đấy."
Nàng là một cô nương nhạy bén, luôn biết cách tự an ủi mình.
Ôn Quân phong nàng làm Hộ Quốc Trưởng Công chúa, chuẩn bị cho nàng một bộ hồi môn thật dày.
Ngày áo cưới hoàn thành, hắn nhìn Ngọc Ninh, lại nhìn sang Kiêu nhi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Công chúa hòa thân cần có sứ thần hộ tống.
Nhưng sứ thần sẽ là ai, điều đó đã khiến triều đình tranh cãi suốt nhiều ngày.
Các đại thần đề cử rất nhiều người, nhưng sau một hồi tranh luận nảy lửa, Ôn Quân không chọn lấy một ai.
Hắn nhấc bút, viết xuống hai chữ ngắn gọn:
"Nguyên Kiêu."
Kiêu nhi tiễn Ngọc Ninh lên đường.
Ngọc Ninh nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu: "Chuyến đi này dài gần một tháng, muội vẫn có thể nhìn thấy huynh ấy thêm một tháng nữa. Thật tốt quá."
Ta cũng muốn đi tiễn Ngọc Ninh, nhưng nàng từ chối.
Nàng khoác thêm áo choàng cho ta, dịu dàng nói: "A tỷ, tỷ đừng vất vả, để Kiêu nhi tiễn muội là được rồi."
"Nhưng tỷ giúp muội ở lại bên hoàng huynh nhé? Huynh ấy rõ ràng cũng rất đau lòng, nhưng lại chẳng nói ra được điều gì."
Nàng nắm lấy tay ta, ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay, khẽ nói: "A tỷ, làm cho muội thêm một bát mì nữa được không? Sau này đến nước Liêu, muội sẽ chẳng được ăn món mì trứng ngon như thế nữa."
"Ngốc quá, ta nghe nói mì ở nước Liêu cũng rất ngon, chắc chắn còn ngon hơn ta làm nhiều."
Ngọc Ninh nghe vậy thì vui vẻ lắm.
Ngày trước khi nàng lên đường, bốn chúng ta lại ngồi quây quần bên bàn tròn, cùng nhau ăn bát mì trứng.
Không ai nói gì, cả bữa ăn chỉ có tiếng nhai và sự im lặng kéo dài.
Ngọc Ninh ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng, như thể muốn ghi nhớ từng hương vị.
"Mì ở nước Liêu sẽ không thể ngon bằng mì của A tỷ. Mì của A tỷ là hương vị của gia đình."
Nàng bỗng nói ra một câu không đầu không đuôi như thế.
Bát mì trứng hôm ấy sao mà mặn chát, vừa đắng lại vừa cay, chẳng ngon chút nào.
Đắng đến nỗi Ôn Quân phải lấy tay che mặt, bờ vai run rẩy không ngừng.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Ôn Quân khóc.
Hắn chẳng thốt ra lời nào, nhưng qua kẽ tay là những giọt nước mặn chát.
"Cớ gì phải khóc? Có phải nhớ muội rồi không?"
"Khi nào nhớ muội, cứ ngước lên nhìn trời. Nếu trên trời có trăng sáng, đó chính là lúc muội cũng đang nhớ mọi người."
Nàng cười vô tư, nhưng cuối cùng, người ngồi bệt xuống đất mà khóc òa cũng là nàng.
Đêm ấy, dường như không còn Hoàng đế hay Công chúa, không còn quý nhân hay kẻ hầu, chỉ còn lại bốn kẻ đáng thương ngồi rơi nước mắt.
Ta và Ôn Quân tiễn nàng đến ngoại ô kinh thành, phần đường còn lại giao cho Kiêu nhi.
Sau khi về cung, Ôn Quân thất thần, suýt vấp vào ngưỡng cửa.
Ta vội đỡ lấy hắn, thì thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã khuỵu vào người ta.
Khi tỉnh lại, Ôn Quân nói với ta rất nhiều chuyện, từ thời thơ ấu đến khi hắn hai mươi ba tuổi.
Hắn kể, Ngọc Ninh từ nhỏ đã bướng bỉnh, thích lụa là gấm vóc, mê những thứ rực rỡ.
Hắn kể, Ngọc Ninh luôn bảo vệ hắn. Có lần Tiên Đế phạt không cho hắn ăn cơm, Ngọc Ninh đã lén giấu một chiếc bánh bao nóng hổi đưa cho hắn.
Đêm ấy, Ôn Quân lên cơn sốt cao, cả người mê man.
Có lúc, hắn nhận nhầm ta là mẫu phi, bật khóc: "Mẫu phi, con xin lỗi. Con đã không bảo vệ được muội muội."
Có lúc, hắn biết ta là Nguyên Sanh, liền ôm c.h.ặ.t lấy ta, thì thầm: "A Sanh, hãy làm Hoàng hậu của trẫm, được không?"
Trong sự mơ màng, hắn như quên rằng Ngọc Ninh đã đi, chỉ nửa tỉnh nửa mê mà bộc lộ tình cảm dành cho ta.
Nhưng sau khi khỏi bệnh, Ôn Quân lại im lặng, tuyệt nhiên không nhắc đến những gì đã xảy ra đêm đó.
Một đêm rằm, ánh trăng tròn vằng vặc treo trên cao, Ôn Quân đột nhiên hẹn ta ra ngoài cung.
Ôn Quân ăn mặc như một thư sinh bình thường, cùng ta đi dạo khắp các con phố nhỏ.
Hôm nay không cấm chợ đêm, trên đường người qua kẻ lại, tiếng rao bán vang vọng, các phụ nhân thì mải mặc cả.
Trời đất yên bình, cảnh phồn hoa nơi đây như chưa từng bị chiến hỏa chạm tới, mọi người đều đang sống những ngày bình dị.
Ôn Quân mua một chiếc trâm cài hình hoa quế từ tay một đứa trẻ, cài lên tóc ta, sau đó cùng ta thả một chiếc đèn hoa đăng xuống dòng sông.
Trăng rằm đêm nay không chút e thẹn, hân hoan xuyên qua tầng mây, hiện diện rõ ràng trước mắt mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook