Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)
-
Chương 33: Tá túc ký
Thôn nhỏ này khiến cho người ta rất ngạc nhiên.
Bạc Tam cùng Mộc Cận đi vào trong thôn, phát hiện ra nơi này không thể nào có khách sạn hay nhà trọ, vì vậy hai người chọn một nhà thoạt nhìn rất lớn ở ngay lối vào. Ra mở cửa là một bác gái khoảng chừng năm mươi tuổi, trông thấy hai người ngoài cửa bộ dạng ướt sũng vì mưa, một câu cũng không hỏi liền mở cửa, nói lớn: “Mau vào mau vào, nhìn xem bị ướt ra thế kia rồi!”
Mộc Cận vừa giậm chân vừa ngượng ngùng hỏi: “Bác gái, đi xuôi theo đường này có thể tới núi Thiên Sơn không ạ?”
Bác gái khẽ vươn tay kéo Mộc Cận vào trong: “Mau vào đi, đừng ở đó giậm chân, ướt thế kia cẩn thận cảm lạnh. Đi Thiên Sơn không phải con đường này, đi thẳng phía trước có một ngã ba, đi vào trong núi mới được.”
Mộc Cận thu áo sơ mi của Bạc Tam xuống, ngẩng lên thấy anh cả người như vừa từ dưới nước đi lên, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, chảy từ mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống mặt đất. Cô không nhịn được liền phì cười, đưa tay xoa giúp anh lau cằm.
Bạc Tam hơi nghiêng đầu né ra, nhíu mày hỏi bác gái: “Xin hỏi, có thể cho cháu mượn điện thoại một lát được không ạ?”
“Lau đi đã.” Bác gái đó cầm ra hai chiếc khăn mặt, đưa cho Bạc Tam với Mộc Cận mỗi người một chiếc, “Trong nhà không có điện thoại, nếu muốn gọi thì để tôi dẫn sang nhà cụ Vương bên cạnh.”
Bạc Tam vừa lau tóc, lông mày nhíu lại: “À.”
Bác gái lại đi vào nhà, một lát sau đi ra, trong tay cầm hai thứ quần áo, cằn nhằn nói: “Nhưng mà nghe cụ Vương nói, điện thoại vẫn lúc tốt lúc không, hình như là đường dây không ổn. Cô gái, tôi lấy quần áo cũ của con gái nhà này cho cô, cô vào thay đồ đi.”
Mộc Cận nhận lấy quần áo, nhìn bác gái mỉm cười: “Cảm ơn bác.”
“Cảm ơn cái gì!” Bác gái cười hiền hậu, lại quay sang Bạc Tam nói, “Chàng trai, tôi tìm quần áo của ông già nhà này cho cậu thay nhé? Nhưng mà vóc người ông ấy không cao lớn thế này, sợ là hơi ngắn, không mặc vừa.”
Mộc Cận liếc nhìn anh, đứng phía trước anh cười tủm tỉm: “Không sao không sao, làm phiền bác gái quá.”
Bác gái kéo Mộc Cận vào buồng trong thay quần áo, lúc đi ra trong tay lại cầm hai món đồ đưa cho Bạc Tam: “Chàng trai, đây.”
Bạc Tam nhìn chằm chằm bộ quần áo đó, cắn răng nhận lấy, cũng không nói gì, quay đầu quan sát căn nhà.
Thực ra nhà cũng không lớn, bên trong có hai gian, dưới đất ở gian phòng ngoài bày một chiếc bàn tròn, xung quanh là một dãy ghế; trong góc tường là một chiếc tủ thấp, trên đó bày một cái khung ảnh. Một góc tường khác có một cái kệ sắt, trên cùng là chậu rửa mặt tráng men; dưới kệ có rất nhiều chậu giống nhau.
Chán thật. Bạc Tam tóm lấy áo ba lỗ vẫn đang dán sát trên người mình. Anh đang nghĩ ngợi, cửa buồng trong kêu “Két” một tiếng mở ra. Mộc Cận mặc một chiếc áo vải màu xanh da trời, quần vải màu xám, tóc rối xõa xuống vai, nhe răng trợn mắt đứng ở cửa.
Bạc Tam vừa trông thấy cô liền phì cười.
Mộc Cận mắng anh: “Cười cái gì mà cười!”
Bạc Tam vuốt mũi, nét mặt càng tràn đầy vui vẻ: “Không có gì, rất đẹp.”
Bác gái kia cũng cười nói: “Đẹp lắm, mặc vào nhìn đẹp hơn con gái tôi nhiều. Chàng trai, cậu cũng vào thay đồ đi, không có lại cảm lạnh.”
Mộc Cận cười lớn, xông tới kéo cánh tay Bạc Tam: “Đi thay đi thay đi, quần áo anh ướt hết rồi, khẩn trương vào thay đi.”
Toàn thân Bạc Tam cứng đờ, bắt được cánh tay cô, vẻ mặt lúng túng: “Mộc Cận!”
Mộc Cận cười sung sướng, khóe mắt, đuôi mày đều cong lên, rõ ràng vui mừng hớn hở còn giả vờ nghiêm trang: “Tôi chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của ngài, ngài không thể coi lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú chứ.”
Vừa nói, cô cũng không quên nắm lấy áo ba lỗ đang dính sát trên người Bạc Tam.
Bác gái cũng nói thêm vào: “Có vẻ không vừa, nhưng mà chàng trai, cậu vẫn nên thay đi, tránh để nhiễm lạnh.”
Mộc Cận mỉm cười, hai mắt sáng lấp lánh: “Em thấy hôm nay chúng ta không thể đi tiếp được, nếu anh không định thay quần áo ra để còn hong khô, chẳng lẽ ngày mai định mặc đồ ướt sũng đi gặp người khác à? Hay là anh định ngày mai mặc quần áo của bác trai đi ra ngoài?”
Đẩy Bạc Tam vào buồng trong rồi, Mộc Cận quay ra hỏi bác gái: “Bác gái, ở nhà chỉ có mình bác thôi ạ?”
“Chỉ có mình tôi.” Bác gái ngồi xuống, “Con gái tôi với ông nhà đều vào trong thành phố làm công. Tôi không biết chữ, cũng không đủ sức khỏe, đành ở nhà trồng trọt trên hai mẫu đất.”
Mộc Cận vẫn đứng yên tại chỗ, cầm khăn mặt vừa rồi của Bạc Tam, vừa lau tóc vừa hỏi: “Trong thôn này có bao nhiêu nhà vậy bác? Có đông người không ạ?”
Bác gái cười tủm tỉm nói: “Hồi tôi còn trẻ thì có nhiều, giờ chỉ còn mấy người già, lớn tuổi, không nỡ rời đi. Những người trẻ tuổi hầu như đều ra ngoài cả rồi.”
Mộc Cận gật đầu: “Thế cũng không tệ lắm, người lớn tuổi lưu luyến ngày xưa, người trẻ ra ngoài học hành, rất tốt.”
Bác gái cười nhẹ: “Không phải ra ngoài học hành gì, trong thôn vốn không đông người, trai gái trẻ tuổi tổng cộng cũng chỉ có dăm ba người, đều không thi đại học, tốt nghiệp đại học xong là ra ngoài làm công.”
Mộc Cận “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm. Đến lượt bác gái hỏi: “Hai người là từ thành phố đi Thiên Sơn chơi sao?”
“Đúng ạ.” Mộc Cận nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra loay hoay, “Chúng cháu đều không biết đường, bây giờ xe lại đang bị mắc trong vũng bùn.”
“Đường không dễ đi. Cô gái, chàng trai đó thật tuấn tú lịch sự, ánh mắt cũng không tồi.” Bác gái gật gật đầu, lại cảm thán, “Con gái nhà tôi bao giờ cũng tìm được một nơi chốn như vậy, coi như tôi cũng hoàn thành tâm nguyện.”
Mộc Cận gãi đầu, cười hì hì không đáp. Bác gái lại hỏi tiếp: “Có đói bụng không?”
“Không đói không đói ạ.” Mộc Cận vội vàng lắc đầu, “Không cần làm phiền bác, chúng cháu quấy rối bác thế này đã ngại lắm rồi.”
“Nói cái gì mà quấy rầy, ra ngoài ai chẳng có lúc gặp khó khăn, không cần khách khí.” Bác gái chau mày, giống như trách cứ con cái nhà mình, lại đột nhiên nhìn về phía buồng trong, “Chàng trai đó có phải quần áo không vừa không nhỉ, sao vẫn chưa ra? Chẳng còn bộ nào to hơn nữa.”
Mộc Cận bật cười: “Để cháu đi xem.”
Cô tới gõ cửa: “Bạc Tam? Anh thay xong chưa?”
Bên trong không thấy nói gì.
Mộc Cận lại gõ: “Bác gái hỏi có phải anh không mặc vừa không, nhưng mà bộ đó là to nhất rồi, không còn bộ nào to hơn nữa. Anh thay xong rồi thì mau ra đi, mang quần áo ướt ra hong khô.”
Bên trong vẫn không có tiếng nói.
Mộc Cận lại gõ, đột nhiên cửa hé ra một khe nhỏ, quần với áo ba lỗ lần lượt được đưa ra.
Cô cười, thò tay đẩy cửa: “Em vào xem nào.”
Bạc Tam ở trong ngăn lại, đẩy thế nào cũng không được.
Mộc Cận nén cười, nói khẽ: “Anh còn trốn à? Mau ra đây, đừng để bác gái chê cười.”
Lần này cửa đẩy một phát lại mở ra luôn, buồng trong không bật đèn tối như mực, Mộc Cận đẩy cửa ra, thò đầu vào: “Bạc Tam?”
Phía sau cửa nhô ra một cái đầu, khuôn mặt đơ không cảm xúc, tối sầm, giọng không vui: “Làm sao?”
Mộc Cận gãi đầu, phì cười, vươn tay ra sau cửa kéo cánh tay anh: “Đi ra đi ra, không cần trốn, em không tin anh có thể trốn được em. Ra đây mau!”
Cô kéo một phát không được, ngược lại tay bị Bạc Tam nắm chặt. Lòng bàn tay anh nóng rực, Mộc Cận rút ra không được, vì thế nghiêng đầu vào nhìn anh, chỉ thấy anh đang chau mày, môi khẽ mím, vẻ mặt không vui.
Mộc Cận giơ tay kia lên sờ sờ mặt: “Không sao, không tổn hại hình tượng của anh đâu, thật đấy. Em thề không nói ra ngoài được chưa?”
Bạc Tam giương mắt liếc cô từ trên xuống dưới, dường như hơi cắn răng, nới lỏng tay cô, từ sau cửa chui ra.
Mộc Cận nhờ ánh đèn nhìn anh một lượt, khóe miệng run run, nghiêm mặt đi ra bàn tròn bên ngoài.
Bác gái trông thấy Bạc Tam đi ra, nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới: “Đúng là nhỏ quá.”
Mộc Cận một tay che miệng, quay lưng lại với Bạc Tam, ngồi bên bàn tròn, cười đến nỗi vai rung rung co giật.
Bạc Tam trái lại không còn gì để mất, bước nhanh tới đứng đối diện với cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt: “Mộc Cận.”
“Hả?” Mộc Cận ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng, biểu hiện trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng người lại cười đến phát run.
“Muốn cười cứ cười đi, cẩn thận mặt bị chuột rút.” Bạc Tam lạnh nhạt nói.
Mộc Cận nghiêm mặt, khóe miệng cố nén cười, trịnh trọng nói: “Ông chủ, anh mặc cái gì cũng đều đẹp trai phong độ, phong lưu phóng khoáng, vô địch thiên hạ. Hay là em dùng di động chụp cho anh một bức làm kỷ niệm nhé, được không?”
Bạc Tam xụ mặt liếc qua: “Điện thoại của em không biết bị bao nhiêu nước ngấm vào rồi, còn dùng được à?”
Mộc Cận hất cằm: “Sao không? Em vừa thử rồi, không vấn đề gì.”
Vừa nói xong, cô liền nhảy ra xa mấy bước, chạy đến cửa buồng trong rồi quay đầu lại, một tiếng “Tách” vang lên.
Bạc Tam vươn tay muốn cướp lấy điện thoại của cô, Mộc Cận ôm chặt điện thoại, ngồi xổm xuống cười: “Không cho.”
Bác gái cũng cười theo đi ra.
Bạc Tam không có cách nào cướp được, ánh sáng trong đôi mắt đen biến đổi, nhưng không hề trong sáng, cuối cùng không nói gì, ngồi xuống bàn tròn nói với bác gái: “Bác gái, cháu mượn điện thoại một lát ạ.”
Bác gái cười lớn gật đầu: “Tôi vào lấy ô, đưa cậu sang nhà cụ Vương.”
Bác gái đi vào trong buồng, Mộc Cận vẫn đang ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Bạc Tam, mặt đỏ bừng, ánh mắt lại sáng ngời: “Ông chủ, anh lúc này đáng yêu lắm.”
Đôi mày rậm của Bạc Tam nhíu lại, ánh mắt u ám, không nói gì.
Một lúc sau bác gái cầm ô đi ra, Bạc Tam cũng đi theo ra cửa.
Lúc đó Mộc Cận mới đứng dậy, mở điện thoại trong tay ra xem lại.
Trong ảnh, Bạc Tam mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời đã bạc màu, ở cánh tay với ống quần có viền trắng, trước ngực là một câu khẩu hiệu màu đỏ thắm, phía trên còn có chữ NIKE, ở giữa chữ E bị bạc, chỉ còn lại nửa cái viền. Dáng người anh cao lớn, nhưng quần áo lại quá nhỏ, hở ra một phần cánh tay với bắp chân, ngắn cũn cỡn, nhìn qua cực kỳ buồn cười. Bạc Tam cau mày, ánh mắt hơi mang vẻ khốn đốn, môi mỏng khẽ mím lại, cau có như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Nhưng mặc quần áo buồn cười là vậy, trông anh vẫn rất đẹp trai.
Mộc Cận nhếch môi, phì cười một tiếng. Một lúc sau, cô mới chăm chú lưu vào điện thoại “Bạc Thanh Hàn”, nhưng rồi lại xóa hai chữ sau đi, sửa thành “Tam”.
***
Mộc Cận loanh quanh trong nhà một lúc lâu, đợi mãi không thấy Bạc Tam với bác gái về, không khỏi thấy sốt ruột. Đột nhiên cửa bị đẩy ra, bác gái nhíu mày đi vào, nói với Mộc Cận: “Cô gái, chàng trai kia bị sốt rồi.”
Mộc Cận từ từ đứng dậy: “Anh ấy đâu rồi ạ?”
Bác gái vẫy tay gọi cô: “Ở bên nhà cụ Vương. Điện thoại không gọi được, cậu ấy dầm mưa lâu quá, sốt đến nỗi đứng cũng không nổi. Tôi đưa cô sang đó.”
Mộc Cận vội vàng theo bác gái ra ngoài. Trời còn mưa to hơn lúc trước, ào ào đổ xuống chiếc ô; đường cũng là đường đất nên đã sớm bị mưa xối thành bùn lầy. Bác gái an ủi cô đừng quá nôn nóng, Mộc Cận cũng không nói gì, mặc kệ dưới chân đường lầy lội thế nào, cô chỉ im lặng dìu bác gái tiếp tục đi.
Đi không bao xa thì đến một căn nhà nhỏ, bác gái đẩy đẩy Mộc Cận nói: “Nhà này. Cô vào đi, tôi đi tìm dì Ba, xem nhà dì ấy có thuốc hạ sốt không.”
Mộc Cận gật đầu, buông tay bác gái, lao vào màn mưa, vội vã chạy về phía căn nhà.
Bạc Tam cùng Mộc Cận đi vào trong thôn, phát hiện ra nơi này không thể nào có khách sạn hay nhà trọ, vì vậy hai người chọn một nhà thoạt nhìn rất lớn ở ngay lối vào. Ra mở cửa là một bác gái khoảng chừng năm mươi tuổi, trông thấy hai người ngoài cửa bộ dạng ướt sũng vì mưa, một câu cũng không hỏi liền mở cửa, nói lớn: “Mau vào mau vào, nhìn xem bị ướt ra thế kia rồi!”
Mộc Cận vừa giậm chân vừa ngượng ngùng hỏi: “Bác gái, đi xuôi theo đường này có thể tới núi Thiên Sơn không ạ?”
Bác gái khẽ vươn tay kéo Mộc Cận vào trong: “Mau vào đi, đừng ở đó giậm chân, ướt thế kia cẩn thận cảm lạnh. Đi Thiên Sơn không phải con đường này, đi thẳng phía trước có một ngã ba, đi vào trong núi mới được.”
Mộc Cận thu áo sơ mi của Bạc Tam xuống, ngẩng lên thấy anh cả người như vừa từ dưới nước đi lên, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, chảy từ mặt xuống cằm rồi nhỏ xuống mặt đất. Cô không nhịn được liền phì cười, đưa tay xoa giúp anh lau cằm.
Bạc Tam hơi nghiêng đầu né ra, nhíu mày hỏi bác gái: “Xin hỏi, có thể cho cháu mượn điện thoại một lát được không ạ?”
“Lau đi đã.” Bác gái đó cầm ra hai chiếc khăn mặt, đưa cho Bạc Tam với Mộc Cận mỗi người một chiếc, “Trong nhà không có điện thoại, nếu muốn gọi thì để tôi dẫn sang nhà cụ Vương bên cạnh.”
Bạc Tam vừa lau tóc, lông mày nhíu lại: “À.”
Bác gái lại đi vào nhà, một lát sau đi ra, trong tay cầm hai thứ quần áo, cằn nhằn nói: “Nhưng mà nghe cụ Vương nói, điện thoại vẫn lúc tốt lúc không, hình như là đường dây không ổn. Cô gái, tôi lấy quần áo cũ của con gái nhà này cho cô, cô vào thay đồ đi.”
Mộc Cận nhận lấy quần áo, nhìn bác gái mỉm cười: “Cảm ơn bác.”
“Cảm ơn cái gì!” Bác gái cười hiền hậu, lại quay sang Bạc Tam nói, “Chàng trai, tôi tìm quần áo của ông già nhà này cho cậu thay nhé? Nhưng mà vóc người ông ấy không cao lớn thế này, sợ là hơi ngắn, không mặc vừa.”
Mộc Cận liếc nhìn anh, đứng phía trước anh cười tủm tỉm: “Không sao không sao, làm phiền bác gái quá.”
Bác gái kéo Mộc Cận vào buồng trong thay quần áo, lúc đi ra trong tay lại cầm hai món đồ đưa cho Bạc Tam: “Chàng trai, đây.”
Bạc Tam nhìn chằm chằm bộ quần áo đó, cắn răng nhận lấy, cũng không nói gì, quay đầu quan sát căn nhà.
Thực ra nhà cũng không lớn, bên trong có hai gian, dưới đất ở gian phòng ngoài bày một chiếc bàn tròn, xung quanh là một dãy ghế; trong góc tường là một chiếc tủ thấp, trên đó bày một cái khung ảnh. Một góc tường khác có một cái kệ sắt, trên cùng là chậu rửa mặt tráng men; dưới kệ có rất nhiều chậu giống nhau.
Chán thật. Bạc Tam tóm lấy áo ba lỗ vẫn đang dán sát trên người mình. Anh đang nghĩ ngợi, cửa buồng trong kêu “Két” một tiếng mở ra. Mộc Cận mặc một chiếc áo vải màu xanh da trời, quần vải màu xám, tóc rối xõa xuống vai, nhe răng trợn mắt đứng ở cửa.
Bạc Tam vừa trông thấy cô liền phì cười.
Mộc Cận mắng anh: “Cười cái gì mà cười!”
Bạc Tam vuốt mũi, nét mặt càng tràn đầy vui vẻ: “Không có gì, rất đẹp.”
Bác gái kia cũng cười nói: “Đẹp lắm, mặc vào nhìn đẹp hơn con gái tôi nhiều. Chàng trai, cậu cũng vào thay đồ đi, không có lại cảm lạnh.”
Mộc Cận cười lớn, xông tới kéo cánh tay Bạc Tam: “Đi thay đi thay đi, quần áo anh ướt hết rồi, khẩn trương vào thay đi.”
Toàn thân Bạc Tam cứng đờ, bắt được cánh tay cô, vẻ mặt lúng túng: “Mộc Cận!”
Mộc Cận cười sung sướng, khóe mắt, đuôi mày đều cong lên, rõ ràng vui mừng hớn hở còn giả vờ nghiêm trang: “Tôi chỉ suy nghĩ cho sức khỏe của ngài, ngài không thể coi lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú chứ.”
Vừa nói, cô cũng không quên nắm lấy áo ba lỗ đang dính sát trên người Bạc Tam.
Bác gái cũng nói thêm vào: “Có vẻ không vừa, nhưng mà chàng trai, cậu vẫn nên thay đi, tránh để nhiễm lạnh.”
Mộc Cận mỉm cười, hai mắt sáng lấp lánh: “Em thấy hôm nay chúng ta không thể đi tiếp được, nếu anh không định thay quần áo ra để còn hong khô, chẳng lẽ ngày mai định mặc đồ ướt sũng đi gặp người khác à? Hay là anh định ngày mai mặc quần áo của bác trai đi ra ngoài?”
Đẩy Bạc Tam vào buồng trong rồi, Mộc Cận quay ra hỏi bác gái: “Bác gái, ở nhà chỉ có mình bác thôi ạ?”
“Chỉ có mình tôi.” Bác gái ngồi xuống, “Con gái tôi với ông nhà đều vào trong thành phố làm công. Tôi không biết chữ, cũng không đủ sức khỏe, đành ở nhà trồng trọt trên hai mẫu đất.”
Mộc Cận vẫn đứng yên tại chỗ, cầm khăn mặt vừa rồi của Bạc Tam, vừa lau tóc vừa hỏi: “Trong thôn này có bao nhiêu nhà vậy bác? Có đông người không ạ?”
Bác gái cười tủm tỉm nói: “Hồi tôi còn trẻ thì có nhiều, giờ chỉ còn mấy người già, lớn tuổi, không nỡ rời đi. Những người trẻ tuổi hầu như đều ra ngoài cả rồi.”
Mộc Cận gật đầu: “Thế cũng không tệ lắm, người lớn tuổi lưu luyến ngày xưa, người trẻ ra ngoài học hành, rất tốt.”
Bác gái cười nhẹ: “Không phải ra ngoài học hành gì, trong thôn vốn không đông người, trai gái trẻ tuổi tổng cộng cũng chỉ có dăm ba người, đều không thi đại học, tốt nghiệp đại học xong là ra ngoài làm công.”
Mộc Cận “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm. Đến lượt bác gái hỏi: “Hai người là từ thành phố đi Thiên Sơn chơi sao?”
“Đúng ạ.” Mộc Cận nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra loay hoay, “Chúng cháu đều không biết đường, bây giờ xe lại đang bị mắc trong vũng bùn.”
“Đường không dễ đi. Cô gái, chàng trai đó thật tuấn tú lịch sự, ánh mắt cũng không tồi.” Bác gái gật gật đầu, lại cảm thán, “Con gái nhà tôi bao giờ cũng tìm được một nơi chốn như vậy, coi như tôi cũng hoàn thành tâm nguyện.”
Mộc Cận gãi đầu, cười hì hì không đáp. Bác gái lại hỏi tiếp: “Có đói bụng không?”
“Không đói không đói ạ.” Mộc Cận vội vàng lắc đầu, “Không cần làm phiền bác, chúng cháu quấy rối bác thế này đã ngại lắm rồi.”
“Nói cái gì mà quấy rầy, ra ngoài ai chẳng có lúc gặp khó khăn, không cần khách khí.” Bác gái chau mày, giống như trách cứ con cái nhà mình, lại đột nhiên nhìn về phía buồng trong, “Chàng trai đó có phải quần áo không vừa không nhỉ, sao vẫn chưa ra? Chẳng còn bộ nào to hơn nữa.”
Mộc Cận bật cười: “Để cháu đi xem.”
Cô tới gõ cửa: “Bạc Tam? Anh thay xong chưa?”
Bên trong không thấy nói gì.
Mộc Cận lại gõ: “Bác gái hỏi có phải anh không mặc vừa không, nhưng mà bộ đó là to nhất rồi, không còn bộ nào to hơn nữa. Anh thay xong rồi thì mau ra đi, mang quần áo ướt ra hong khô.”
Bên trong vẫn không có tiếng nói.
Mộc Cận lại gõ, đột nhiên cửa hé ra một khe nhỏ, quần với áo ba lỗ lần lượt được đưa ra.
Cô cười, thò tay đẩy cửa: “Em vào xem nào.”
Bạc Tam ở trong ngăn lại, đẩy thế nào cũng không được.
Mộc Cận nén cười, nói khẽ: “Anh còn trốn à? Mau ra đây, đừng để bác gái chê cười.”
Lần này cửa đẩy một phát lại mở ra luôn, buồng trong không bật đèn tối như mực, Mộc Cận đẩy cửa ra, thò đầu vào: “Bạc Tam?”
Phía sau cửa nhô ra một cái đầu, khuôn mặt đơ không cảm xúc, tối sầm, giọng không vui: “Làm sao?”
Mộc Cận gãi đầu, phì cười, vươn tay ra sau cửa kéo cánh tay anh: “Đi ra đi ra, không cần trốn, em không tin anh có thể trốn được em. Ra đây mau!”
Cô kéo một phát không được, ngược lại tay bị Bạc Tam nắm chặt. Lòng bàn tay anh nóng rực, Mộc Cận rút ra không được, vì thế nghiêng đầu vào nhìn anh, chỉ thấy anh đang chau mày, môi khẽ mím, vẻ mặt không vui.
Mộc Cận giơ tay kia lên sờ sờ mặt: “Không sao, không tổn hại hình tượng của anh đâu, thật đấy. Em thề không nói ra ngoài được chưa?”
Bạc Tam giương mắt liếc cô từ trên xuống dưới, dường như hơi cắn răng, nới lỏng tay cô, từ sau cửa chui ra.
Mộc Cận nhờ ánh đèn nhìn anh một lượt, khóe miệng run run, nghiêm mặt đi ra bàn tròn bên ngoài.
Bác gái trông thấy Bạc Tam đi ra, nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới: “Đúng là nhỏ quá.”
Mộc Cận một tay che miệng, quay lưng lại với Bạc Tam, ngồi bên bàn tròn, cười đến nỗi vai rung rung co giật.
Bạc Tam trái lại không còn gì để mất, bước nhanh tới đứng đối diện với cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt: “Mộc Cận.”
“Hả?” Mộc Cận ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng, biểu hiện trên mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng người lại cười đến phát run.
“Muốn cười cứ cười đi, cẩn thận mặt bị chuột rút.” Bạc Tam lạnh nhạt nói.
Mộc Cận nghiêm mặt, khóe miệng cố nén cười, trịnh trọng nói: “Ông chủ, anh mặc cái gì cũng đều đẹp trai phong độ, phong lưu phóng khoáng, vô địch thiên hạ. Hay là em dùng di động chụp cho anh một bức làm kỷ niệm nhé, được không?”
Bạc Tam xụ mặt liếc qua: “Điện thoại của em không biết bị bao nhiêu nước ngấm vào rồi, còn dùng được à?”
Mộc Cận hất cằm: “Sao không? Em vừa thử rồi, không vấn đề gì.”
Vừa nói xong, cô liền nhảy ra xa mấy bước, chạy đến cửa buồng trong rồi quay đầu lại, một tiếng “Tách” vang lên.
Bạc Tam vươn tay muốn cướp lấy điện thoại của cô, Mộc Cận ôm chặt điện thoại, ngồi xổm xuống cười: “Không cho.”
Bác gái cũng cười theo đi ra.
Bạc Tam không có cách nào cướp được, ánh sáng trong đôi mắt đen biến đổi, nhưng không hề trong sáng, cuối cùng không nói gì, ngồi xuống bàn tròn nói với bác gái: “Bác gái, cháu mượn điện thoại một lát ạ.”
Bác gái cười lớn gật đầu: “Tôi vào lấy ô, đưa cậu sang nhà cụ Vương.”
Bác gái đi vào trong buồng, Mộc Cận vẫn đang ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Bạc Tam, mặt đỏ bừng, ánh mắt lại sáng ngời: “Ông chủ, anh lúc này đáng yêu lắm.”
Đôi mày rậm của Bạc Tam nhíu lại, ánh mắt u ám, không nói gì.
Một lúc sau bác gái cầm ô đi ra, Bạc Tam cũng đi theo ra cửa.
Lúc đó Mộc Cận mới đứng dậy, mở điện thoại trong tay ra xem lại.
Trong ảnh, Bạc Tam mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh da trời đã bạc màu, ở cánh tay với ống quần có viền trắng, trước ngực là một câu khẩu hiệu màu đỏ thắm, phía trên còn có chữ NIKE, ở giữa chữ E bị bạc, chỉ còn lại nửa cái viền. Dáng người anh cao lớn, nhưng quần áo lại quá nhỏ, hở ra một phần cánh tay với bắp chân, ngắn cũn cỡn, nhìn qua cực kỳ buồn cười. Bạc Tam cau mày, ánh mắt hơi mang vẻ khốn đốn, môi mỏng khẽ mím lại, cau có như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Nhưng mặc quần áo buồn cười là vậy, trông anh vẫn rất đẹp trai.
Mộc Cận nhếch môi, phì cười một tiếng. Một lúc sau, cô mới chăm chú lưu vào điện thoại “Bạc Thanh Hàn”, nhưng rồi lại xóa hai chữ sau đi, sửa thành “Tam”.
***
Mộc Cận loanh quanh trong nhà một lúc lâu, đợi mãi không thấy Bạc Tam với bác gái về, không khỏi thấy sốt ruột. Đột nhiên cửa bị đẩy ra, bác gái nhíu mày đi vào, nói với Mộc Cận: “Cô gái, chàng trai kia bị sốt rồi.”
Mộc Cận từ từ đứng dậy: “Anh ấy đâu rồi ạ?”
Bác gái vẫy tay gọi cô: “Ở bên nhà cụ Vương. Điện thoại không gọi được, cậu ấy dầm mưa lâu quá, sốt đến nỗi đứng cũng không nổi. Tôi đưa cô sang đó.”
Mộc Cận vội vàng theo bác gái ra ngoài. Trời còn mưa to hơn lúc trước, ào ào đổ xuống chiếc ô; đường cũng là đường đất nên đã sớm bị mưa xối thành bùn lầy. Bác gái an ủi cô đừng quá nôn nóng, Mộc Cận cũng không nói gì, mặc kệ dưới chân đường lầy lội thế nào, cô chỉ im lặng dìu bác gái tiếp tục đi.
Đi không bao xa thì đến một căn nhà nhỏ, bác gái đẩy đẩy Mộc Cận nói: “Nhà này. Cô vào đi, tôi đi tìm dì Ba, xem nhà dì ấy có thuốc hạ sốt không.”
Mộc Cận gật đầu, buông tay bác gái, lao vào màn mưa, vội vã chạy về phía căn nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook