Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)
-
Chương 26: Lăn lộn ký
Mộc Cận ngồi ngả nghiêng ở ghế sau, vẫn còn hơi mơ mơ màng màng: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Bạc Tam không nói, cũng không quay đầu lại.
Mộc Cận hỏi lại: “Anh định đi đâu Bạc Tam?”
Bạc Tam vẫn chẳng nói gì.
“Được rồi, anh không nói đúng không?” Mộc Cận vươn dậy, thò tay chọc vào eo Bạc Tam, vừa chọc vừa nghiến răng nghiến lợi, “Xem anh có nói hay không!”
Cô còn chưa kịp đắc ý, tay đã bị lòng bàn tay của Bạc Tam giữ lại.
Tình cảnh này làm Mộc Cận hơi đỏ mặt, chớp chớp mắt một lúc mới chợt phát hiện ra Bạc Tam không hề quay đầu lại, nãy giờ chẳng nhìn thấy gì, vì vậy lại dũng mãnh vùng lên, xụ mặt bắt chước sói vẫy đuôi: “Anh thả tôi ra!”
Bạc Tam không nói gì.
“Anh thả tôi ra!” Mộc Cận lớn giọng.
Bạc Tam vẫn không nói gì.
“Được rồi, anh cũng không thả đúng không?” Mộc Cận một tay chống vào hàng ghế trước, chân ra sức đạp, cuối cùng tung một cú đá!
“Rầm.”
Một tiếng ồn vô cùng lớn.
Đầu Mộc Cận tiếp xúc thân mật với cửa sổ thủy tinh của xe, cả người gần như nằm thẳng đơ ở ghế sau, đau đến nỗi không dám động đậy.
Cô đưa tay sờ đầu, hai mắt mở to thù hằn nhìn Bạc Tam!
Đã thù cũ lại thêm thù mới!
Bạc Tam lại như không hề nghe thấy, tiếp tục lái xe đi thẳng, đến lúc dừng đèn đỏ mới chậm rãi hơi ngả đầu ra sau nói một câu: “Mộc Cận, em đụng làm vỡ kính, phải bồi thường anh một khoản tiền rất lớn.”
Mộc Cận vẫn nằm xiêu vẹo trên ghế, không động đậy được chút nào, chỉ có thể dùng ánh mắt “tiểu Lý phi đao” đâm Bạc Tam từng nhát.
Bạc Tam không nghe thấy cô có động tĩnh gì, nhịn không được quay đầu lại nhìn xem.
Vừa nhìn, anh lại quay lên đi tiếp, tay phải để lên tay lái.
Chỉ liếc qua rất nhanh nhưng Bạc Tam đã thấy được sau lưng Mộc Cận, theo quán tính mà nằm nghiêng, đầu còn tựa trên cửa sổ xe, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, trong mắt phảng phất hơi nước, mũi nhăn lại, miệng thì xị xuống, răng cắn môi dưới, tức giận nhìn anh trừng trừng. Trên mặt có lẽ là vì giận dữ nên đỏ bừng rất đáng yêu.
Đúng là trong trắng có hồng, không giống người thường. Chói mắt hơn là ánh mắt đang trợn trừng nhìn anh, có thể nói giống như chỉ chớp mắt cũng tỏa ra hào quang bức người.
Thật sự xinh đẹp khiến người khác run sợ.
Nóng quá, Bạc Tam vừa nghĩ vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi thứ hai.
Bạc Tam đưa Mộc Cận quay lại chỗ ở của anh.
Mộc Cận đứng trước sô-pha, mặt mũi đầy bi thương nhìn căn nhà cô vừa mới đến hai ngày trước, còn chưa kịp quên đi.
Đúng là người và vật không còn, mọi việc đã qua, muốn nói mà không rơi nước mắt. Mộc Cận khoanh tay trước ngực, trề miệng nghĩ.
Không lâu sau, Bạc Tam đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống, liếc xéo Mộc Cận: “Nói đi.”
Mộc Cận chỉ vào cái tủ âm dưới những bậc thang: “Hai bức ảnh kia là ai?”
Bạc Tam nhíu mày, ánh mắt trầm xuống: “Không phải nói cái này, em đừng có lảng sang chuyện khác. Nói mau.”
Mộc Cận hầm hừ: “Nói cái gì? Anh muốn nghe cái gì? Kinh kịch hay là Tần xoang, Việt kịch hay là dự kịch, điệu Sênh Hà Bắc hay là Sách nhanh Sơn Đông? Đấy là do anh không nói rõ…” (*)
(*) Kinh kịch, Tần xoang (loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau), điệu Sênh Hà Bắc, Sách nhanh Sơn Đông: một số loại kịch hát của Trung Quốc
Bạc Tam ngồi xuống ghế sa-lông, đưa mắt dò xét Mộc Cận: “Em không biết là em nên giải thích cái gì sao?”
Mộc Cận rất bình tĩnh, khí thế kháng cự giống như một ngọn lửa nhỏ, ma sát nhẹ một cái đã bùng lên: “Không biết, tôi đã làm gì, có liên quan gì tới anh?”
Nói xong còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: mắc câu rồi nhé, anh mắc câu rồi chứ gì?
Thế nhưng Bạc Tam không để ý lời nói của cô, tính tình tốt một cách khác thường: “Lần thứ nhất, anh thấy em cùng một người đàn ông trong nhà hàng KFC, hắn ta hỏi buổi tối có thể đến nhà em ở hay không; lần thứ hai, anh vẫn thấy em đi với người đàn ông đó, thậm chí còn lên chiếc Honda của hắn ta; lần thứ ba, anh vẫn gặp em cùng hắn ta đến quán cay Tứ Xuyên ăn cơm; lần thứ tư, đêm khuya hắn ta xuất hiện tại nhà trọ của em… Mộc Cận, xuất hiện bốn lần cùng một người đàn ông, sự trùng hợp này cũng khéo quá nhỉ?”
Mộc Cận vẫn đứng trước sô-pha, từ trên cao nhìn xuống Bạc Tam: “Lần đầu tiên gặp tôi đã giải thích rồi, anh ấy là hàng xóm từ bé đã cùng tôi lớn lên.”
Bạc Tam cũng nhìn cô, ánh mắt sâu như nước hồ: “Anh biết, vấn đề là, anh còn biết em đối với tên trúc mã này có suy nghĩ không đứng đắn.”
Mộc Cận mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển: “Từ sau khi tôi ném ly kem kia xuống hồ, tôi đã có thể rất có trách nhiệm mà nói, những suy nghĩ không yên phận trong đầu, từ đó về sau hoàn toàn xóa bỏ…”
Nói chưa dứt lời, Bạc Tam đã vươn tay ra kéo Mộc Cận về phía mình. Mộc Cận không tránh kịp, mất thăng bằng, bị anh kéo chân mềm nhũn, liền ngã vào trong lòng anh.
Trên người Bạc Tam vẫn là hương thơm thoang thoảng quen thuộc, cũng không giống mùi nước hoa, chỉ nhàn nhạt nhưng lại rất dễ chịu.
Mộc Cận hơi chóng mặt, trong lòng lại có chút thầm đắc ý, khóe miệng không khỏi có nét cười.
Cô nhếch môi hơi ngẩng đầu lên, quan sát mặt Bạc Tam, không ngờ đúng lúc gặp phải ánh mắt tối tăm của anh.
Mộc Cận cứ thế nhìn Bạc Tam đang chăm chú nhìn cô, một tay vén lọn tóc cô vương trên trán, ánh mắt giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, giống như đang tinh tế mà nóng bỏng đánh giá.
Nhìn ánh mắt hừng hực lửa của anh, Mộc Cận hơi hoảng sợ, vô ý thức đập vào vai Bạc Tam, thoáng đẩy anh ra.
Vốn đang sít sao siết chặt, sau cú đẩy đó của cô, anh cũng tự nhiên buông lỏng tay.
Nhưng mà như thế này… Hai tay Mộc Cận chống xuống ghế sô-pha, mắt lườm xéo, hai hàng lông mi cong nhẹ, ánh mắt long lanh, khẽ bật cười, khóe miệng cong cong hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đang định mở miệng cười giễu Bạc Tam một chút…
Nhưng nụ cười chưa kịp thu lại, ánh mắt Bạc Tam đã tối sầm, tiếp đó làn môi ấm áp của anh đã phủ lên môi cô.
Mộc Cận chỉ thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.
Máy bay gặp phải tàu sân bay, nói chung chính là tình trạng lúc này.
Lính mới Mộc Cận gặp phải cao thủ Bạc Tam, hoàn toàn không có lực phản kích, vốn tiểu vụ trụ thỉnh thoảng cũng bùng nổ, nhưng chưa có cơ hội khởi động thì đã bị một chậu nước lớn giội cho tắt lửa. Ngược lại, dưới sự khiêu khích tận lực mà cao siêu của Bạc Tam, cô cảm giác giống như một quả khí cầu bị thổi lên, từ một cái túi nhăn nheo teo tóp, dần dần phình to, từ trong ra ngoài đều nở rộng, từ từ bồng bềnh bay bổng trên không trung, cưỡi mây đạp gió, như lọt vào trong sương mù không biết rồi sẽ đi đến đâu.
Hình như xung quanh không có bất kỳ đồ vật nào, cũng không có cái gì làm điểm tựa, Mộc Cận cảm giác như chỉ cần khẽ động một chút thì sẽ từ trên chín tầng mây rơi xuống mặt đất tan xương nát thịt. Vì vậy, cô chỉ đành run rẩy lên xuống bay theo gió, lúc này đột nhiên có người đưa cho cô một đầu dây thừng, cô liền vội vàng vươn tay nắm chặt lấy, lo sợ sẽ rầm một phát bị ngã xuống.
Nhưng cuối cùng, trái lại Mộc Cận không bị rơi xuống, sợi dây thừng kia lại bất ngờ được nới lỏng, vì vậy khí cầu vốn đang phình to bay phần phật thì không khí bỗng bị xì ra, nhằm thẳng dưới mặt đất mà lao xuống. Trong nháy mắt rơi xuống từ trên không trung, Mộc Cận như mất hết tri giác, một cú đạp vào một đống bông mềm…
(Tác giả: che mặt, lăn lộn, mẹ Lục là người không có khả năng H, mọi người có thể đọc hiểu tôi đang viết cái gì không… =囧=)
***
Mộc Cận ngủ mê mệt, đến khi tỉnh lại phát hiện trời đã tối, giường vẫn rất êm ái.
Vừa vặn bên cạnh… Tại sao lại có… Tương đối lớn… Một vật giống hình người…
Mộc Cận chưa kịp thét lên, cái vật hình người kia đã ôm lấy cô, một cánh tay khác đang bị cô dùng làm gối đầu cũng thuận thế vòng lên ôm chặt cô trong lòng, giọng nói âm trầm truyền tới: “Mộc Cận.”
Đến lúc này Mộc Cận mới kịp nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, cơn buồn ngủ thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích, trong đầu có một tia sét đánh tới vô cùng chuẩn xác.
Tay cô theo phản xạ có điều kiện vội che trước ngực, lập tức toàn thân cứng đờ.
Bạc Tam ở bên cạnh cũng buông lỏng tay ôm cô, tay rất tự nhiên đặt lên vai cô, khẽ thả lỏng, giọng nói còn hơi lờ mờ buồn ngủ: “Làm sao vậy?”
Hơi thở Mộc Cận dồn dập, không nói gì.
Bạc Tam cúi mặt cọ cọ vào tóc cô, tiếng nói âm trầm lại vang lên bên tai, giữa đêm khuya nghe thật mê hoặc: “Mộc Cận, đừng sợ.”
Cô lặng lẽ dịch người ra bên ngoài, động tác cố sức nhẹ nhàng tách xa khỏi anh.
Nhưng cô chỉ hơi cử động một chút, Bạc Tam đã càng dùng sức kéo trở lại vào lòng.
Mộc Cận cảm thấy cổ họng khô khốc, lời nói ra cũng không thể gẫy gọn: “Em…”
Bạc Tam lại đưa tay lên vuốt tóc cô, theo đà vuốt xuống khuôn mặt, bàn tay dạo chơi trên mặt cô, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đừng sợ.”
Mộc Cận nuốt khan, chớp chớp mắt, lông mày hơi nhíu lại, giơ chân lên đạp thẳng một phát vào chân Bạc Tam.
Bạc Tam vẫn đang mơ mơ màng màng, bất ngờ bị một cú đạp của Mộc Cận, cơn buồn ngủ cũng tan biến hơn một nửa, anh cau mày, hơi lên giọng: “Mộc Cận em làm gì vậy?”
Mộc Cận cắn môi, đẩy Bạc Tam ra, nói với bóng đêm tối đen như mực: “Không làm gì cả.”
Bạc Tam dường như sửng sốt, bắt đầu siết chặt cánh tay Mộc Cận, chống người phía trên cô cúi xuống nhìn, giọng nói như đang kìm nén: “Hối hận rồi?”
Mộc Cận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lờ mờ xuyên qua bức rèm, vẽ nên một vòng tròn màu trắng bạc dưới chân tấm rèm cửa dài.
Trong phòng gần như toàn một màu đen, chỉ có thể đại khái nhìn thấy hình dáng của Bạc Tam, hình như còn ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt thoang thoảng trong phòng ngủ.
Đột nhiên Bạc Tam nằm xuống, phì cười, nhìn lên trần nhà nói: “Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, em hối hận cũng đã muộn.”
Mộc Cận trề môi, cũng nhìn chăm chăm lên trần nhà, nói như đang tức giận: “Ai nói em hối hận? Ai nói, ai nói chứ?”
Bạc Tam lại cười khẽ, xoay người sang phía cô, một tay vòng qua eo cô, môi đến gần cắn nhẹ vành tai cô, thanh âm quyến rũ như đang hứa hẹn: “Đã nói không hối hận, vậy ngày mai chuyển đến ở cùng anh.”
…
Lại một lần nữa khi đang mơ mơ màng màng ngủ, Mộc Cận nghĩ ngợi xoắn xuýt, rõ ràng định xuất hiện trong hình tượng cô gái chín chắn đồng thời từ nay về sau khống chế Bạc Tam, sao lại bị một câu nói của anh mê hoặc, làm mất hết ý định, cứ thế mà ngây ngốc gật đầu…
Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Ông chủ đúng là Siêu Nhân Điện Quang đầy quyền lực.
Đồng thời cũng là người ngoài hành tinh vô sỉ a a a a a!
Bạc Tam không nói, cũng không quay đầu lại.
Mộc Cận hỏi lại: “Anh định đi đâu Bạc Tam?”
Bạc Tam vẫn chẳng nói gì.
“Được rồi, anh không nói đúng không?” Mộc Cận vươn dậy, thò tay chọc vào eo Bạc Tam, vừa chọc vừa nghiến răng nghiến lợi, “Xem anh có nói hay không!”
Cô còn chưa kịp đắc ý, tay đã bị lòng bàn tay của Bạc Tam giữ lại.
Tình cảnh này làm Mộc Cận hơi đỏ mặt, chớp chớp mắt một lúc mới chợt phát hiện ra Bạc Tam không hề quay đầu lại, nãy giờ chẳng nhìn thấy gì, vì vậy lại dũng mãnh vùng lên, xụ mặt bắt chước sói vẫy đuôi: “Anh thả tôi ra!”
Bạc Tam không nói gì.
“Anh thả tôi ra!” Mộc Cận lớn giọng.
Bạc Tam vẫn không nói gì.
“Được rồi, anh cũng không thả đúng không?” Mộc Cận một tay chống vào hàng ghế trước, chân ra sức đạp, cuối cùng tung một cú đá!
“Rầm.”
Một tiếng ồn vô cùng lớn.
Đầu Mộc Cận tiếp xúc thân mật với cửa sổ thủy tinh của xe, cả người gần như nằm thẳng đơ ở ghế sau, đau đến nỗi không dám động đậy.
Cô đưa tay sờ đầu, hai mắt mở to thù hằn nhìn Bạc Tam!
Đã thù cũ lại thêm thù mới!
Bạc Tam lại như không hề nghe thấy, tiếp tục lái xe đi thẳng, đến lúc dừng đèn đỏ mới chậm rãi hơi ngả đầu ra sau nói một câu: “Mộc Cận, em đụng làm vỡ kính, phải bồi thường anh một khoản tiền rất lớn.”
Mộc Cận vẫn nằm xiêu vẹo trên ghế, không động đậy được chút nào, chỉ có thể dùng ánh mắt “tiểu Lý phi đao” đâm Bạc Tam từng nhát.
Bạc Tam không nghe thấy cô có động tĩnh gì, nhịn không được quay đầu lại nhìn xem.
Vừa nhìn, anh lại quay lên đi tiếp, tay phải để lên tay lái.
Chỉ liếc qua rất nhanh nhưng Bạc Tam đã thấy được sau lưng Mộc Cận, theo quán tính mà nằm nghiêng, đầu còn tựa trên cửa sổ xe, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, trong mắt phảng phất hơi nước, mũi nhăn lại, miệng thì xị xuống, răng cắn môi dưới, tức giận nhìn anh trừng trừng. Trên mặt có lẽ là vì giận dữ nên đỏ bừng rất đáng yêu.
Đúng là trong trắng có hồng, không giống người thường. Chói mắt hơn là ánh mắt đang trợn trừng nhìn anh, có thể nói giống như chỉ chớp mắt cũng tỏa ra hào quang bức người.
Thật sự xinh đẹp khiến người khác run sợ.
Nóng quá, Bạc Tam vừa nghĩ vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi thứ hai.
Bạc Tam đưa Mộc Cận quay lại chỗ ở của anh.
Mộc Cận đứng trước sô-pha, mặt mũi đầy bi thương nhìn căn nhà cô vừa mới đến hai ngày trước, còn chưa kịp quên đi.
Đúng là người và vật không còn, mọi việc đã qua, muốn nói mà không rơi nước mắt. Mộc Cận khoanh tay trước ngực, trề miệng nghĩ.
Không lâu sau, Bạc Tam đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống, liếc xéo Mộc Cận: “Nói đi.”
Mộc Cận chỉ vào cái tủ âm dưới những bậc thang: “Hai bức ảnh kia là ai?”
Bạc Tam nhíu mày, ánh mắt trầm xuống: “Không phải nói cái này, em đừng có lảng sang chuyện khác. Nói mau.”
Mộc Cận hầm hừ: “Nói cái gì? Anh muốn nghe cái gì? Kinh kịch hay là Tần xoang, Việt kịch hay là dự kịch, điệu Sênh Hà Bắc hay là Sách nhanh Sơn Đông? Đấy là do anh không nói rõ…” (*)
(*) Kinh kịch, Tần xoang (loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau), điệu Sênh Hà Bắc, Sách nhanh Sơn Đông: một số loại kịch hát của Trung Quốc
Bạc Tam ngồi xuống ghế sa-lông, đưa mắt dò xét Mộc Cận: “Em không biết là em nên giải thích cái gì sao?”
Mộc Cận rất bình tĩnh, khí thế kháng cự giống như một ngọn lửa nhỏ, ma sát nhẹ một cái đã bùng lên: “Không biết, tôi đã làm gì, có liên quan gì tới anh?”
Nói xong còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: mắc câu rồi nhé, anh mắc câu rồi chứ gì?
Thế nhưng Bạc Tam không để ý lời nói của cô, tính tình tốt một cách khác thường: “Lần thứ nhất, anh thấy em cùng một người đàn ông trong nhà hàng KFC, hắn ta hỏi buổi tối có thể đến nhà em ở hay không; lần thứ hai, anh vẫn thấy em đi với người đàn ông đó, thậm chí còn lên chiếc Honda của hắn ta; lần thứ ba, anh vẫn gặp em cùng hắn ta đến quán cay Tứ Xuyên ăn cơm; lần thứ tư, đêm khuya hắn ta xuất hiện tại nhà trọ của em… Mộc Cận, xuất hiện bốn lần cùng một người đàn ông, sự trùng hợp này cũng khéo quá nhỉ?”
Mộc Cận vẫn đứng trước sô-pha, từ trên cao nhìn xuống Bạc Tam: “Lần đầu tiên gặp tôi đã giải thích rồi, anh ấy là hàng xóm từ bé đã cùng tôi lớn lên.”
Bạc Tam cũng nhìn cô, ánh mắt sâu như nước hồ: “Anh biết, vấn đề là, anh còn biết em đối với tên trúc mã này có suy nghĩ không đứng đắn.”
Mộc Cận mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển: “Từ sau khi tôi ném ly kem kia xuống hồ, tôi đã có thể rất có trách nhiệm mà nói, những suy nghĩ không yên phận trong đầu, từ đó về sau hoàn toàn xóa bỏ…”
Nói chưa dứt lời, Bạc Tam đã vươn tay ra kéo Mộc Cận về phía mình. Mộc Cận không tránh kịp, mất thăng bằng, bị anh kéo chân mềm nhũn, liền ngã vào trong lòng anh.
Trên người Bạc Tam vẫn là hương thơm thoang thoảng quen thuộc, cũng không giống mùi nước hoa, chỉ nhàn nhạt nhưng lại rất dễ chịu.
Mộc Cận hơi chóng mặt, trong lòng lại có chút thầm đắc ý, khóe miệng không khỏi có nét cười.
Cô nhếch môi hơi ngẩng đầu lên, quan sát mặt Bạc Tam, không ngờ đúng lúc gặp phải ánh mắt tối tăm của anh.
Mộc Cận cứ thế nhìn Bạc Tam đang chăm chú nhìn cô, một tay vén lọn tóc cô vương trên trán, ánh mắt giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, giống như đang tinh tế mà nóng bỏng đánh giá.
Nhìn ánh mắt hừng hực lửa của anh, Mộc Cận hơi hoảng sợ, vô ý thức đập vào vai Bạc Tam, thoáng đẩy anh ra.
Vốn đang sít sao siết chặt, sau cú đẩy đó của cô, anh cũng tự nhiên buông lỏng tay.
Nhưng mà như thế này… Hai tay Mộc Cận chống xuống ghế sô-pha, mắt lườm xéo, hai hàng lông mi cong nhẹ, ánh mắt long lanh, khẽ bật cười, khóe miệng cong cong hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đang định mở miệng cười giễu Bạc Tam một chút…
Nhưng nụ cười chưa kịp thu lại, ánh mắt Bạc Tam đã tối sầm, tiếp đó làn môi ấm áp của anh đã phủ lên môi cô.
Mộc Cận chỉ thấy trong đầu nổ ầm một tiếng.
Máy bay gặp phải tàu sân bay, nói chung chính là tình trạng lúc này.
Lính mới Mộc Cận gặp phải cao thủ Bạc Tam, hoàn toàn không có lực phản kích, vốn tiểu vụ trụ thỉnh thoảng cũng bùng nổ, nhưng chưa có cơ hội khởi động thì đã bị một chậu nước lớn giội cho tắt lửa. Ngược lại, dưới sự khiêu khích tận lực mà cao siêu của Bạc Tam, cô cảm giác giống như một quả khí cầu bị thổi lên, từ một cái túi nhăn nheo teo tóp, dần dần phình to, từ trong ra ngoài đều nở rộng, từ từ bồng bềnh bay bổng trên không trung, cưỡi mây đạp gió, như lọt vào trong sương mù không biết rồi sẽ đi đến đâu.
Hình như xung quanh không có bất kỳ đồ vật nào, cũng không có cái gì làm điểm tựa, Mộc Cận cảm giác như chỉ cần khẽ động một chút thì sẽ từ trên chín tầng mây rơi xuống mặt đất tan xương nát thịt. Vì vậy, cô chỉ đành run rẩy lên xuống bay theo gió, lúc này đột nhiên có người đưa cho cô một đầu dây thừng, cô liền vội vàng vươn tay nắm chặt lấy, lo sợ sẽ rầm một phát bị ngã xuống.
Nhưng cuối cùng, trái lại Mộc Cận không bị rơi xuống, sợi dây thừng kia lại bất ngờ được nới lỏng, vì vậy khí cầu vốn đang phình to bay phần phật thì không khí bỗng bị xì ra, nhằm thẳng dưới mặt đất mà lao xuống. Trong nháy mắt rơi xuống từ trên không trung, Mộc Cận như mất hết tri giác, một cú đạp vào một đống bông mềm…
(Tác giả: che mặt, lăn lộn, mẹ Lục là người không có khả năng H, mọi người có thể đọc hiểu tôi đang viết cái gì không… =囧=)
***
Mộc Cận ngủ mê mệt, đến khi tỉnh lại phát hiện trời đã tối, giường vẫn rất êm ái.
Vừa vặn bên cạnh… Tại sao lại có… Tương đối lớn… Một vật giống hình người…
Mộc Cận chưa kịp thét lên, cái vật hình người kia đã ôm lấy cô, một cánh tay khác đang bị cô dùng làm gối đầu cũng thuận thế vòng lên ôm chặt cô trong lòng, giọng nói âm trầm truyền tới: “Mộc Cận.”
Đến lúc này Mộc Cận mới kịp nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, cơn buồn ngủ thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích, trong đầu có một tia sét đánh tới vô cùng chuẩn xác.
Tay cô theo phản xạ có điều kiện vội che trước ngực, lập tức toàn thân cứng đờ.
Bạc Tam ở bên cạnh cũng buông lỏng tay ôm cô, tay rất tự nhiên đặt lên vai cô, khẽ thả lỏng, giọng nói còn hơi lờ mờ buồn ngủ: “Làm sao vậy?”
Hơi thở Mộc Cận dồn dập, không nói gì.
Bạc Tam cúi mặt cọ cọ vào tóc cô, tiếng nói âm trầm lại vang lên bên tai, giữa đêm khuya nghe thật mê hoặc: “Mộc Cận, đừng sợ.”
Cô lặng lẽ dịch người ra bên ngoài, động tác cố sức nhẹ nhàng tách xa khỏi anh.
Nhưng cô chỉ hơi cử động một chút, Bạc Tam đã càng dùng sức kéo trở lại vào lòng.
Mộc Cận cảm thấy cổ họng khô khốc, lời nói ra cũng không thể gẫy gọn: “Em…”
Bạc Tam lại đưa tay lên vuốt tóc cô, theo đà vuốt xuống khuôn mặt, bàn tay dạo chơi trên mặt cô, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đừng sợ.”
Mộc Cận nuốt khan, chớp chớp mắt, lông mày hơi nhíu lại, giơ chân lên đạp thẳng một phát vào chân Bạc Tam.
Bạc Tam vẫn đang mơ mơ màng màng, bất ngờ bị một cú đạp của Mộc Cận, cơn buồn ngủ cũng tan biến hơn một nửa, anh cau mày, hơi lên giọng: “Mộc Cận em làm gì vậy?”
Mộc Cận cắn môi, đẩy Bạc Tam ra, nói với bóng đêm tối đen như mực: “Không làm gì cả.”
Bạc Tam dường như sửng sốt, bắt đầu siết chặt cánh tay Mộc Cận, chống người phía trên cô cúi xuống nhìn, giọng nói như đang kìm nén: “Hối hận rồi?”
Mộc Cận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lờ mờ xuyên qua bức rèm, vẽ nên một vòng tròn màu trắng bạc dưới chân tấm rèm cửa dài.
Trong phòng gần như toàn một màu đen, chỉ có thể đại khái nhìn thấy hình dáng của Bạc Tam, hình như còn ngửi thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt thoang thoảng trong phòng ngủ.
Đột nhiên Bạc Tam nằm xuống, phì cười, nhìn lên trần nhà nói: “Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, em hối hận cũng đã muộn.”
Mộc Cận trề môi, cũng nhìn chăm chăm lên trần nhà, nói như đang tức giận: “Ai nói em hối hận? Ai nói, ai nói chứ?”
Bạc Tam lại cười khẽ, xoay người sang phía cô, một tay vòng qua eo cô, môi đến gần cắn nhẹ vành tai cô, thanh âm quyến rũ như đang hứa hẹn: “Đã nói không hối hận, vậy ngày mai chuyển đến ở cùng anh.”
…
Lại một lần nữa khi đang mơ mơ màng màng ngủ, Mộc Cận nghĩ ngợi xoắn xuýt, rõ ràng định xuất hiện trong hình tượng cô gái chín chắn đồng thời từ nay về sau khống chế Bạc Tam, sao lại bị một câu nói của anh mê hoặc, làm mất hết ý định, cứ thế mà ngây ngốc gật đầu…
Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Ông chủ đúng là Siêu Nhân Điện Quang đầy quyền lực.
Đồng thời cũng là người ngoài hành tinh vô sỉ a a a a a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook