Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh
-
Chương 3-2: Hoài thu thiên (p2)
Hắn nhẹ nhàng tiếp cận gần hơn, chọc một lỗ thủng nhỏ trên song cửa giấy, nhìn vào bên trong, chỉ thấy phòng trong đèn đuốc sáng trưng, sở trần hoa lệ phi phàm, trên nền mành ngọc màu vàng nhạt là hình ảnh một nữ tử vận y phục mỏng màu tím nhạt, khoảnh khắc lúc mở miệng trò chuyện nàng hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn lại, hai hàng lông mày hoành bích, đôi mắt sáng hơi cụp xuống mông lung tựa khói sương, mặt ngọc trong thanh hàm tình, môi mọng hoa đào, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân, trách sao Bạch Ngọc Đường lại nhận lấy kỷ vật nàng tặng cho.
Nghe thấy cái tên Yên Diên, ngực Triển Chiêu không khỏi khẽ động, nữ tử đã tặng tú khăn cho Bạch Ngọc Đường không phải cũng gọi là Yên Diên sao? Hắn nhẹ nhàng tiếp cận gần hơn, chọc một lỗ thủng nhỏ trên song cửa giấy, nhìn vào bên trong, chỉ thấy phòng trong đèn đuốc sáng trưng, sở trần hoa lệ phi phàm, trên nền mành ngọc màu vàng nhạt là hình ảnh một nữ tử vận y phục mỏng màu tím nhạt, khoảnh khắc lúc mở miệng trò chuyện nàng hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn lại, hai hàng lông mày hoành bích, đôi mắt sáng hơi cụp xuống mông lung tựa khói sương, mặt ngọc trong thanh hàm tình, môi mọng hoa đào, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân, trách sao Bạch Ngọc Đường lại nhận lấy kỷ vật nàng tặng cho. Trong lòng đúng là vẫn còn nảy lên cơn ghen nhàn nhạt. (Miêu Miêu đừng lo, ngươi đẹp hơn, giỏi hơn, hiếm hơn nàng ta nhiều)
Lại nhìn sang hướng khác, chỉ thấy trên chiếc kỷ trà có một đôi chân, là chân của một nam nhân, nhìn thấy đôi hài thêu tinh xảo màu vàng, nhớ tới cách Yên Diên vừa dùng để xưng hô, chẳng lẽ là Tương Dương vương?
Triển Chiêu ngưng thần suy nghĩ một chút, không sai, là giọng của Tương Dương vương, hắn đã từng nghe qua. Đây hẳn là gian phòng riêng của Tương Dương vương.
Lúc này, người trong phòng nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
Thân thể Triển Chiêu không khỏi hơi nghiêng về phía trước một chút, lúc này, bất chợt hắn cảm giác như có cái gì lạ lạ nhẹ nhàng chạm vào vai hắn.
Không ổn!
Triển Chiêu nhanh chóng phi thân vọt ra ngoài, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng chuông đại chấn, có người quát to: “Có thích khách, mau tới bảo hộ Vương gia!”
Bốn phía nhất thời rực sáng ánh đuốc, một đội thị vệ vũ trang phong dũng bước ra.
“Người nào? Dám cả gan đến ám sát Vương gia!”
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, thấy trên mái hiên một loạt cung thủ tiến ra, hàng tên đen nhọn đang nhắm thẳng vào mình.
Chỉ nghe từ trong phòng một tiếng cười cuồng liệt vang lên, cửa mở, một hoàng y nhân bước ra, là Tương Dương vương, còn nữ tử tên Yên Diên kia thì tựa vào cánh cửa phía sau hắn, kinh hoàng nhìn thấy mọi việc xảy ra trong viện.
“Triển Chiêu, bản vương vốn đã sớm đoán ngươi muốn tới dạ tham Tương Dương phủ, hôm nay cho ngươi tới, có điều đi không được!”
Triển Chiêu thầm kêu một tiếng xấu hổ, mình bị mắc bẫy rồi. Phía trước của sổ kia sớm có bộ phận then chốt, hắn chỉ lo nghe lén, không chú ý tới sợi chỉ đồng đen kia, lúc nãy vai vô tình chạm đến, khiến cho tiếng chuông báo động vang lên.
Nhìn lướt qua bốn phía, xem ra đêm nay Triệu Tước thị dục sát chính sau đó nhanh. Lần này so với lần trước khác nhau ở chỗ, đêm nay nếu giết mình, hắn có thể báo với Khai Phong phủ là Triển Chiêu ám sát bất thành bị hạ thủ tại chỗ. Đúng là lành ít dữ nhiều.
Lập tức không hề suy tư, chậm rãi rút Cự Khuyết ra giơ cao trước ngực.
Tương Dương vương lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, người này từng nhiều lần phá hỏng kế hoạch của hắn, vốn hắn còn thương xót Triển Chiêu là một nhân tài hiếm có, thế nhưng, hiện tại hắn minh bạch rằng người này căn bản không có hề có khả năng bị hắn thu phục, tốt hơn hết giết đi để trừ hậu họa về sau.
Hắn phất tay một cái.
Tên trút xuống như mưa.
Yên Diên dựa trên cánh cửa, tận mắt nhìn thấy tất cả.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt. Nguyên lai Ngự Miêu Triển Chiêu luôn khiến cho Tương Dương vương ăn ngủ không yên là người kia sao? Nguyên lai tuổi người đó còn trẻ như thế, dưới ánh đuốc, sắc mặt ngưng thần tập trung đối phó địch sao lại tuấn mỹ khôi ngô đến thế, tư thế phi thân lộng kiếm ưu mỹ mà tiêu sái, trăm mũi tên nhọn trút như mưa kia trước mặt hình như giống như một trời chơi đối với người đó. Nàng có chút ngơ ngác nhìn thân ảnh bình tĩnh của Triển Chiêu, nhớ lại tâm tư của mình. Từ lần trước gặp qua Bạch Ngọc Đường, hình dáng của mỹ thiếu niên kia đã khắc thật sâu trong lòng nàng. Tuổi nàng hãy còn trẻ, dung mạo lại mỹ lệ, lúc nào cũng huyễn tưởng rằng với tài năng và sắc đẹp của mình rồi sẽ tìm được một nam nhân thật lòng tương đãi tốt với nàng, nhưng mà xuân qua thu lại đến, người kia vẫn mãi thủy chung chưa đến. Mãi đến khi Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mặt của nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, trái tim thiếu nữ đã âm thầm tự trao trọn cho người đó. Chỉ là, cũng trong đêm đó, Bạch Ngũ gia kia tựa hồ như vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nàng cũng nhiều lần thăm hỏi, nguyên lai Bạch Ngũ gia – Bạch Ngọc Đường kia hiện nay đang đảm nhiệm chức Tứ phẩm Đới đao hộ vệ tại Khai Phong phủ, nàng vẫn còn nhớ rõ thần tình thương xót của ma ma lúc dò hỏi được người cần tìm, bà ấy nói, “Yên Diên, ta biết tâm tư của ngươi, thế nhưng, Bạch Ngũ gia không phải loại người mà có thể đơn giản tùy tiện đem lòng yêu như vậy, hơn nữa, ta nghe nói hắn cư nhiên đã đem lòng yêu Triển đại nhân của Khai Phong phủ Triển Chiêu. Ta xem a, ngươi coi như là không có hy vọng gì chuyện này cả, hảo nam nhân trên thế gian này hãy còn rất nhiều, ngươi hà tất nhất định phải giữ lấy ảo tưởng của người đó là chi?” (Quả nhiên người có kinh nghiệm sống nhiều có khác, nói rất hay)
Nàng vẫn không thể tin tưởng rằng, một nam tử như Bạch Ngọc Đường lại có thể đi yêu một nam nhân.
Nhưng mà, cũng ngay từ phút giây nàng nhìn thấy Triển Chiêu, tâm của nàng liền trầm xuống.
Nam tử trẻ tuổi này tuấn dật xuất trần như vậy, nếu như nói rằng trên thế gian này có thể cùng Bạch Ngọc Đường tỏa sáng, nhất định người đó chỉ có thể là người đứng trước mưa tên mà vẫn thản nhiên lãnh tĩnh, là Triển Chiêu.
Nàng ngẩng đầu lên, hiện tại không riêng gì làn mưa tên mà ngay cả đám thị vệ kia cũng đã ùa lên liễu. Kỳ quái, thường ngày nghe Tương Dương vương cũng từng khen ngợi ba hoa khoác lác, nói cái gì thị vệ trong phủ của hắn cao thủ nhiều như mây, giỏi giang cường hãn, sao khi tới trước mặt Triển Chiêu lại không thể vung một quyền? Ánh kiếm sắc loáng vung lên làm nàng có chút choáng váng đầu.
Thế nhưng, trên thực tế, Triển Chiêu cũng không thật sự dễ dàng như Yên Diên tưởng tượng như vậy.
Cao thủ trong Tương Dương phủ kỳ thực cũng không nhiều như Tương Dương vương tưởng tượng, nhưng nhân số đúng thật là rất nhiều. Võ công Triển Chiêu dù có cao đến đâu cũng tất là huyết nhục chi khu. Cứ từng vòng vây công kích nhân không giảm đi, Triển Chiêu dần có chút mệt mỏi. Lại còn chưa nói đến ba trận tên vừa mới bắn đến.
Hắn vừa đánh vừa lui, một bên tìm kiếm lối thoát.
“Bắn cung! Ai để cho con mèo này chạy thoát, giết không tha!” Tương Dương vương lạnh lùng tung một câu nói.
Cự Khuyết hàn quang như tuyết, nhưng cũng không thể là lá chắn hoàn hảo.
Khoảnh khắc Yên Diên lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn, trên vai Triển Chiêu đã trúng một mũi tên.
Không kìm lòng được, nàng khẽ hô lên một tiếng.
Tương Dương vương ghé mắt nhìn qua nàng một chút, “Thế nào? Hoa khôi nhận biết người này?”
Yên Diên miễn cưỡng nở một nụ cười, “Vương gia nói đùa, Yên Diên sao có thể nhận biết người này.”
Tương Dương vương cũng không tỏ rõ thái độ cười nhẹ một tiếng, “Cũng thật đáng tiếc cho Ngự Miêu Triển Chiêu đỉnh đỉnh đại danh, một thân niên thiếu tài tuấn như vậy, nay lại chết dưới tay bản vương.” Ngôn từ hắn nói ra rõ ràng tỉnh táo, nhưng khẩu khí lại nói ra không biết bao phần đắc ý. Đưa tay ra, một thanh cường cung đặt trong tay hắn.
Tương Dương vương nắm chặt lấy dây cung, trên cung là tam tiễn kết tiến, đây là tuyệt kỹ đắc ý của hắn, hắn nhắm ngay thân ảnh Triển Chiêu bị vây quanh không thể thoát thân.
Triển Chiêu, hôm nay là ngày chết của ngươi
Trên môi Tương Dương vương lộ ra một tia tiếu ý tàn nhẫn.
Triển Chiêu cũng không có thời gian để nhìn đi nơi khác.
Cánh tay phải bị trúng tên, kiềm chế động tác của hắn. Mà trên cánh tay phải ấy cũng hãy còn vết thương cũ còn chưa khỏi hản. Triển Chiêu kịch liệt áp chế đau nhức, trên vầng trán cao dòng mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống.
Nếu như thật sự phải chết ở nơi đây, bản thân mình có thể không oán cũng không có chút hối hận nào hay không?
Tiếng gió thổi vang bên tai, một trận gió mạnh đột kích, cho thấy rõ có lực tiến đột kích, Triển Chiêu một chân đá văng gã thị vệ, quay mắt nhìn thấy tam tiễn theo tiếng gió phóng tới, hắn nhìn lướt qua thấy mấy tên cao thủ bất đầu tiến công, ngực không khỏi buồn bã cười một tiếng, rất hối hận, ngày hôm nay còn chưa có tha thứ Bạch Ngọc Đường. Nếu như sớm biết trước kết quả thế này, hắn quyết sẽ không cùng Bạch Ngọc Đường giận dỗi lâu đến vậy. (Anh mới giận cái tên kia có hai ba ngày, thế nào là lâu?)
Ngọc Đường, xin lỗi, nợ của ngươi, chỉ có kiếp sau ——
Trường kiếm nhất họa, trong không trung một đường kiếm vẽ nên hình cung bán nguyệt, vài tiếng kêu thảm vang lên, bao thân ảnh bị trường kiếm của Triển Chiêu hất văng ra ngoài.
Tương Dương vương lãnh khốc nhìn, Triển Chiêu, ngươi có cố chống cự cũng vô ích.
“Mèo Con!”
Thanh âm vi lạc, một bóng hình trắng như quỷ mị từ trong bóng đêm xuất hiện, hàn quang chợt lóe, tam tiễn chưa tiến đến đến đã bị một nhát đao ảnh đánh văng.
Thân ảnh đó ngay giữa không trung phi người đá văng hai tên gần nhất, đáp xuống bên người Triển Chiêu. (Anh hùng cứu mỹ nhân)
“Ngọc Đường!”
“Bạch Ngọc Đường!!”
Triển Chiêu và Tương Dương vương cùng đồng thanh kêu lên cái tên này.
“Ngươi bị thương!” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường thoáng cái đã rơi trên mũi tên đang cắm trên vai phải của Triển Chiêu
“Không có gì trở ngại.” Triển Chiêu múa kiếm đánh văng thêm mấy tên thị vệ.
“Không trở ngại cái rắm!” Bạch Ngọc Đường thô lỗ mắng một tiếng, nhưng lòng đau thì càng nhiều, ai, Mèo Con a Mèo Con, ngươi thật sự không biết hảo hảo chiếu cố chính mình sao? Trong miệng thì mắng, tay lại không chút dừng lại, đao thế của hắn dù không nhất định phải nhanh như Triển Chiêu, nhưng mà cực kỳ ngoan độc.
Triển Chiêu hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm nữa, mặc dù có chút buồn bực vì Bạch Ngọc Đường không chịu làm đúng cương vị công sự, nhưng tự đáy lòng vẫn là trào lên một điềm dũng ý. Có Bạch Ngọc Đường ở bên, hắn thật sự nhẹ nhàng hơn không ít.
“Hừ, Bạch Ngọc Đường, tối nay ngươi cũng khó lòng thoát được cái chết!” Tương Dương vương nhớ tới cái tên Bạch Ngọc Đường đã đem thánh chỉ tới cứu giúp Triển Chiêu, lại thêm dáng vẻ cao ngạo không gì sánh được lại không coi ai ra gì, trong lòng nổi toàn lửa giận.
Bạch Ngọc Đường khinh thường hất mặt nói một câu, “Ngươi thật đúng là cho rằng Tương Dương phủ của người là tường đồng vách sắt a? Nói cho ngươi biết, cái nơi vớ vẩn này, Bạch gia gia tất nhiên đã có bản lĩnh tới, thì đương nhiên có bản lĩnh rời đi! Đúng không Mèo Con?”
Triển Chiêu không trả lời, vết thương cũ trên cánh tay phải của hắn đã bung chỉ, vết thương mới lại sâu tới tận xương, một dòng nhiệt chậm rãi chảy dọc xuống trên cánh tay.
Một giọt nước gì đó nhỏ xuống trên áo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cả kinh —- máu!
Quay mắt nhìn lại, thấy được động tác của Triển Chiêu rõ ràng chậm hơn một chút, vì vậy từ trong quang kiếm chặn ngang lại làn kiếm hướng tới Triển Chiêu. Cả kinh, đây không phải chuyện đùa, thân thể lập tức xoay chuyển, lao lên phía trước, đem Triển Chiêu ôm chặt vào lòng, đao xoáy mạnh hàn quanh xuất ra, lại nghe Triển Chiêu kêu lên một tiếng”Ngọc Đường!”, sau lưng mát lạnh, dường như có một lưỡi dao sắc bén vừa mới xẹt qua.
Thân thể Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường từ phía trước bất chợt khóa chặt vào lòng, nhìn thấy hắn liều mình liền vội vàng nhấn mạnh trên vai hắn một cái, từ trong lòng hắn đẩy mạnh hắn tránh đi, nhát dao kia đi trật hướng, mang theo một mảnh áo lớn sau lưng Bạch Ngọc Đường xé toạc xuống.
Triển Chiêu vừa sợ vừa vội, “Bạch Ngọc Đường! Ngươi, ngươi không muốn sống nữa có đúng hay không?” Hắn ăn giá cả kinh, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Bạch Ngọc Đường cũng không thèm để tâm, chỉ mỉm cười, “Mèo Con, ngươi còn giận ta sao?” (Anh nên xem lại tình huống hiện giờ đi nha)
Triển Chiêu hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, tâm can mềm yếu giống như bị cái gì đó đụng phải, vành mắt hơi đỏ lên một chút.
Yên Diên dưới ánh đèn dầu đã thấy rõ ràng, từ trong khoảnh khắc Bạch Ngọc Đường liều mình cứu Triển Chiêu, nàng thật sự đã hoàn toàn buông tha huyễn tưởng của chính mình, thì ra, thì ra tình cảm của người đó dành cho Triển Chiêu đã mãnh liệt đến mức ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng không màng. Hai người họ một đao một kiếm tương hỗ phân chân tình, là thứ mà nàng mong mỏi lâu nay nhưng lại chẳng có phúc nhận được.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút bốn phía, Triển Chiêu đứng ở phía sau hắn, tuy nhìn không thấy động tác của Triển Chiêu, nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm thế của Triển Chiêu đã không còn sắc bén như trước. Bây giờ phải tốc chiến tốc đào mới là hảo kế sách.
Hắn sờ sờ túi da bên hông, còn may, lôi hỏa đạn nhị ca cho vẫn còn đang mang theo.
Quát to một tiếng, kiếm quang hiện lên, vung tay lên, từ tay tung ra vài quả lôi hỏa đạn, mà thật sự không cần biết là bao nhiêu, chỉ biết, cuồng phong thổi mạnh, hỏa quang chấn động, nổ cùng khí tức lưu hoàng tràn ngập trong không khí. Xoay tay cầm lấy tay Triển Chiêu, “Đi mau!”
Trong màn khói đặc hai thân ảnh bay lên.
Vượt qua nóc nhà, biến mất trong bóng đêm.
Tương Dương vương nhìn cả viện toàn khói thuốc súng, oán hận dẫm mạnh chân một cái.
Một đường gió cuồn cuộn, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bàn tay Triển Chiêu dần dần lạnh lên.
Đã rời xa Tương Dương phủ, nghĩ rằng Tương Dương vương cũng không dám ngay trên đường cái Khai Phong mà công khai sát hại hai mệnh quan triều đình. Dừng cước bộ lại, “Mèo Con, để ta xem thương thế ngươi thế nào rồi?”
Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, nhưng mặt lại trầm xuống, “Bạch Ngọc Đường, là ai cho phép ngươi đến Tương Dương phủ?”
Khuôn mặt Triển Chiêu vẫn như cũ, dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng.
“Này, Mèo Con, ngươi không phải là không cảm kích đấy chứ?”
“Nhiệm vụ của ngươi là phụ trách an nguy của Bao đại nhân!”
“Cái gì? Nếu không phải Bạch gia gia ta tới nhanh, con mèo nhà ngươi đã biến thành mèo chết thật rồi, còn mạng để đứng ở đây dõng dạc giáo huấn Bạch gia gia a?” Tức giận nổi lên, mèo thối! Con mèo xấu xa, con mèo hỗn đản nhà ngươi!
“Thế nhưng ngươi phải biết rằng ngươi hiện tại là Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, đảm nhiệm chức vụ tại Khai Phong phủ, tất cả đều phải y mệnh hành sự, tuyệt không thể bất đồng như vậy.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu nổi trận lôi đình, “Cái gì mà tứ phẩm, ngươi cho là Bạch gia gia muốn nó lắm à? Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào a? Bạch Ngọc Đường ta một thân nam nhi bảy thước cũng có cảm tình của riêng mình. Ngươi muốn ta giống như một con rối, ta thật sự không làm được! Nếu như ngươi thật sự không muốn ta ở bên cạnh ngươi thì cứ nói thẳng một câu!”
Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Bạch Ngọc Đường. Trong lòng giống như có chút gì đó oan ức.
Đau nhức —— đau lòng bởi Bạch Ngọc Đường vì hắn mà buông tha tự do, đau lòng Bạch Ngọc Đường vì cứu hắn mà liều mạng, còn có, còn có rất nhiều, Triển Chiêu nào có tài đức gì, sao có thể khiến ngươi đặt cược cả thâm tình lẫn sinh mạng của ngươi vì ta như thế.
Mất đi đôi cánh, Bạch Ngọc Đường liệu có còn là kẻ dám nói dám cười, còn có thể là Bạch Ngọc Đường bạo gan rút đao dũng khí hỏa nộ tức thời không? Bản thân mình vốn đã định suốt đời mang trên lưng gánh nặng trách nhiệm trầm trọng, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường thì sao? Lẽ nào hắn thực sự có thể chịu đựng cuộc sống như vậy sao? Hắn làm tất cả là vì ngươi, thế nhưng, Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi sao có thể ích kỷ như vậy lưu hắn ở lại bên ngươi, sao có thể tàn nhẫn mà cướp đoạt tự do của hắn. Để cho hắn ra đi, để cho hắn quay về làm một con hùng ưng cô độc, có thể bay lượn tự do trên nền trời xanh mây trắng.
Quan trọng hơn, Bạch Ngọc Đường, ta muốn ngươi hảo hảo sống, đừng lại vì ta mà liều mạng dấn thân vào nguy hiểm. Tuy rằng ta biết nói điều này ra sẽ khiến ngươi đau đớn.
“Không sai, Bạch Ngọc Đường, ngươi căn bản là không thích hợp chức vị, Hãm Không đảo mới là nơi mà ngươi nên đi. Ngươi căn bản là không thể chịu đựng được những thứ ràng buộc như vậy, cần gì phải miễn cưỡng chịu tội.”
Nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thất vọng vì không tin vào sự thật trước mắt, khổ sở, rồi phẫn nộ, Triển Chiêu chỉ có thể nén chặt mọi tâm tình bản thân không để nó thoát ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, thật không thể ngờ rằng, hắn thật sự vô tình nói ra, mới đấy không lâu, hắn hãy còn mong chờ Triển Chiêu sẽ không nói ra điều này.
Lẽ nào so với công sự, tấm lòng của hắn thật sự không đáng lấy một đồng? Lẽ nào bao thâm tình từ trước tới nay thật sự tuyệt không chút nào có thể đả động đến tâm Triển Chiêu sao?
Hắn chỉ vào Triển Chiêu, bàn tay lơ đãng run lên, “Hảo, Triển Chiêu, hôm nay chúng ta mỗi người đi một ngả, từ nay về sau Bạch mỗ không hề quản chuyện của ngươi!” Oán hận một hồi, thân hình không trì hoãn mà lướt qua nóc nhà bay đi.
Hướng hắn rời đi, không phải là Khai Phong phủ.
Hắn, hay là thật sự quay về Hãm Không đảo rồi?
Triển Chiêu lẳng lặng đứng ở nơi đó, mất đi Bạch Ngọc Đường, lòng đau tê tái, cái đau khiến cho hắn gần như đứng chết lặng tại nơi đó.
Máu, dọc theo cánh tay hắn chảy xuống từng giọt, trong ban đễm tĩnh mịch, lẳng lặng chảy.
Nếu như giờ khắc này máu chảy hết, có phải tâm sẽ không đau nhức nữa hay không?
…
Bạch Ngọc Đường đã không còn biết chính mình muốn đi tới nơi nào
Hắn đã không còn tâm tư để tự hỏi chính mình nữa.
Chỉ là điên cuồng bôn tẩu trong mờ mịt.
Nghe thấy cái tên Yên Diên, ngực Triển Chiêu không khỏi khẽ động, nữ tử đã tặng tú khăn cho Bạch Ngọc Đường không phải cũng gọi là Yên Diên sao? Hắn nhẹ nhàng tiếp cận gần hơn, chọc một lỗ thủng nhỏ trên song cửa giấy, nhìn vào bên trong, chỉ thấy phòng trong đèn đuốc sáng trưng, sở trần hoa lệ phi phàm, trên nền mành ngọc màu vàng nhạt là hình ảnh một nữ tử vận y phục mỏng màu tím nhạt, khoảnh khắc lúc mở miệng trò chuyện nàng hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn lại, hai hàng lông mày hoành bích, đôi mắt sáng hơi cụp xuống mông lung tựa khói sương, mặt ngọc trong thanh hàm tình, môi mọng hoa đào, quả nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân, trách sao Bạch Ngọc Đường lại nhận lấy kỷ vật nàng tặng cho. Trong lòng đúng là vẫn còn nảy lên cơn ghen nhàn nhạt. (Miêu Miêu đừng lo, ngươi đẹp hơn, giỏi hơn, hiếm hơn nàng ta nhiều)
Lại nhìn sang hướng khác, chỉ thấy trên chiếc kỷ trà có một đôi chân, là chân của một nam nhân, nhìn thấy đôi hài thêu tinh xảo màu vàng, nhớ tới cách Yên Diên vừa dùng để xưng hô, chẳng lẽ là Tương Dương vương?
Triển Chiêu ngưng thần suy nghĩ một chút, không sai, là giọng của Tương Dương vương, hắn đã từng nghe qua. Đây hẳn là gian phòng riêng của Tương Dương vương.
Lúc này, người trong phòng nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
Thân thể Triển Chiêu không khỏi hơi nghiêng về phía trước một chút, lúc này, bất chợt hắn cảm giác như có cái gì lạ lạ nhẹ nhàng chạm vào vai hắn.
Không ổn!
Triển Chiêu nhanh chóng phi thân vọt ra ngoài, cùng lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng chuông đại chấn, có người quát to: “Có thích khách, mau tới bảo hộ Vương gia!”
Bốn phía nhất thời rực sáng ánh đuốc, một đội thị vệ vũ trang phong dũng bước ra.
“Người nào? Dám cả gan đến ám sát Vương gia!”
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, thấy trên mái hiên một loạt cung thủ tiến ra, hàng tên đen nhọn đang nhắm thẳng vào mình.
Chỉ nghe từ trong phòng một tiếng cười cuồng liệt vang lên, cửa mở, một hoàng y nhân bước ra, là Tương Dương vương, còn nữ tử tên Yên Diên kia thì tựa vào cánh cửa phía sau hắn, kinh hoàng nhìn thấy mọi việc xảy ra trong viện.
“Triển Chiêu, bản vương vốn đã sớm đoán ngươi muốn tới dạ tham Tương Dương phủ, hôm nay cho ngươi tới, có điều đi không được!”
Triển Chiêu thầm kêu một tiếng xấu hổ, mình bị mắc bẫy rồi. Phía trước của sổ kia sớm có bộ phận then chốt, hắn chỉ lo nghe lén, không chú ý tới sợi chỉ đồng đen kia, lúc nãy vai vô tình chạm đến, khiến cho tiếng chuông báo động vang lên.
Nhìn lướt qua bốn phía, xem ra đêm nay Triệu Tước thị dục sát chính sau đó nhanh. Lần này so với lần trước khác nhau ở chỗ, đêm nay nếu giết mình, hắn có thể báo với Khai Phong phủ là Triển Chiêu ám sát bất thành bị hạ thủ tại chỗ. Đúng là lành ít dữ nhiều.
Lập tức không hề suy tư, chậm rãi rút Cự Khuyết ra giơ cao trước ngực.
Tương Dương vương lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, người này từng nhiều lần phá hỏng kế hoạch của hắn, vốn hắn còn thương xót Triển Chiêu là một nhân tài hiếm có, thế nhưng, hiện tại hắn minh bạch rằng người này căn bản không có hề có khả năng bị hắn thu phục, tốt hơn hết giết đi để trừ hậu họa về sau.
Hắn phất tay một cái.
Tên trút xuống như mưa.
Yên Diên dựa trên cánh cửa, tận mắt nhìn thấy tất cả.
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt. Nguyên lai Ngự Miêu Triển Chiêu luôn khiến cho Tương Dương vương ăn ngủ không yên là người kia sao? Nguyên lai tuổi người đó còn trẻ như thế, dưới ánh đuốc, sắc mặt ngưng thần tập trung đối phó địch sao lại tuấn mỹ khôi ngô đến thế, tư thế phi thân lộng kiếm ưu mỹ mà tiêu sái, trăm mũi tên nhọn trút như mưa kia trước mặt hình như giống như một trời chơi đối với người đó. Nàng có chút ngơ ngác nhìn thân ảnh bình tĩnh của Triển Chiêu, nhớ lại tâm tư của mình. Từ lần trước gặp qua Bạch Ngọc Đường, hình dáng của mỹ thiếu niên kia đã khắc thật sâu trong lòng nàng. Tuổi nàng hãy còn trẻ, dung mạo lại mỹ lệ, lúc nào cũng huyễn tưởng rằng với tài năng và sắc đẹp của mình rồi sẽ tìm được một nam nhân thật lòng tương đãi tốt với nàng, nhưng mà xuân qua thu lại đến, người kia vẫn mãi thủy chung chưa đến. Mãi đến khi Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mặt của nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, trái tim thiếu nữ đã âm thầm tự trao trọn cho người đó. Chỉ là, cũng trong đêm đó, Bạch Ngũ gia kia tựa hồ như vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Nàng cũng nhiều lần thăm hỏi, nguyên lai Bạch Ngũ gia – Bạch Ngọc Đường kia hiện nay đang đảm nhiệm chức Tứ phẩm Đới đao hộ vệ tại Khai Phong phủ, nàng vẫn còn nhớ rõ thần tình thương xót của ma ma lúc dò hỏi được người cần tìm, bà ấy nói, “Yên Diên, ta biết tâm tư của ngươi, thế nhưng, Bạch Ngũ gia không phải loại người mà có thể đơn giản tùy tiện đem lòng yêu như vậy, hơn nữa, ta nghe nói hắn cư nhiên đã đem lòng yêu Triển đại nhân của Khai Phong phủ Triển Chiêu. Ta xem a, ngươi coi như là không có hy vọng gì chuyện này cả, hảo nam nhân trên thế gian này hãy còn rất nhiều, ngươi hà tất nhất định phải giữ lấy ảo tưởng của người đó là chi?” (Quả nhiên người có kinh nghiệm sống nhiều có khác, nói rất hay)
Nàng vẫn không thể tin tưởng rằng, một nam tử như Bạch Ngọc Đường lại có thể đi yêu một nam nhân.
Nhưng mà, cũng ngay từ phút giây nàng nhìn thấy Triển Chiêu, tâm của nàng liền trầm xuống.
Nam tử trẻ tuổi này tuấn dật xuất trần như vậy, nếu như nói rằng trên thế gian này có thể cùng Bạch Ngọc Đường tỏa sáng, nhất định người đó chỉ có thể là người đứng trước mưa tên mà vẫn thản nhiên lãnh tĩnh, là Triển Chiêu.
Nàng ngẩng đầu lên, hiện tại không riêng gì làn mưa tên mà ngay cả đám thị vệ kia cũng đã ùa lên liễu. Kỳ quái, thường ngày nghe Tương Dương vương cũng từng khen ngợi ba hoa khoác lác, nói cái gì thị vệ trong phủ của hắn cao thủ nhiều như mây, giỏi giang cường hãn, sao khi tới trước mặt Triển Chiêu lại không thể vung một quyền? Ánh kiếm sắc loáng vung lên làm nàng có chút choáng váng đầu.
Thế nhưng, trên thực tế, Triển Chiêu cũng không thật sự dễ dàng như Yên Diên tưởng tượng như vậy.
Cao thủ trong Tương Dương phủ kỳ thực cũng không nhiều như Tương Dương vương tưởng tượng, nhưng nhân số đúng thật là rất nhiều. Võ công Triển Chiêu dù có cao đến đâu cũng tất là huyết nhục chi khu. Cứ từng vòng vây công kích nhân không giảm đi, Triển Chiêu dần có chút mệt mỏi. Lại còn chưa nói đến ba trận tên vừa mới bắn đến.
Hắn vừa đánh vừa lui, một bên tìm kiếm lối thoát.
“Bắn cung! Ai để cho con mèo này chạy thoát, giết không tha!” Tương Dương vương lạnh lùng tung một câu nói.
Cự Khuyết hàn quang như tuyết, nhưng cũng không thể là lá chắn hoàn hảo.
Khoảnh khắc Yên Diên lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn, trên vai Triển Chiêu đã trúng một mũi tên.
Không kìm lòng được, nàng khẽ hô lên một tiếng.
Tương Dương vương ghé mắt nhìn qua nàng một chút, “Thế nào? Hoa khôi nhận biết người này?”
Yên Diên miễn cưỡng nở một nụ cười, “Vương gia nói đùa, Yên Diên sao có thể nhận biết người này.”
Tương Dương vương cũng không tỏ rõ thái độ cười nhẹ một tiếng, “Cũng thật đáng tiếc cho Ngự Miêu Triển Chiêu đỉnh đỉnh đại danh, một thân niên thiếu tài tuấn như vậy, nay lại chết dưới tay bản vương.” Ngôn từ hắn nói ra rõ ràng tỉnh táo, nhưng khẩu khí lại nói ra không biết bao phần đắc ý. Đưa tay ra, một thanh cường cung đặt trong tay hắn.
Tương Dương vương nắm chặt lấy dây cung, trên cung là tam tiễn kết tiến, đây là tuyệt kỹ đắc ý của hắn, hắn nhắm ngay thân ảnh Triển Chiêu bị vây quanh không thể thoát thân.
Triển Chiêu, hôm nay là ngày chết của ngươi
Trên môi Tương Dương vương lộ ra một tia tiếu ý tàn nhẫn.
Triển Chiêu cũng không có thời gian để nhìn đi nơi khác.
Cánh tay phải bị trúng tên, kiềm chế động tác của hắn. Mà trên cánh tay phải ấy cũng hãy còn vết thương cũ còn chưa khỏi hản. Triển Chiêu kịch liệt áp chế đau nhức, trên vầng trán cao dòng mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống.
Nếu như thật sự phải chết ở nơi đây, bản thân mình có thể không oán cũng không có chút hối hận nào hay không?
Tiếng gió thổi vang bên tai, một trận gió mạnh đột kích, cho thấy rõ có lực tiến đột kích, Triển Chiêu một chân đá văng gã thị vệ, quay mắt nhìn thấy tam tiễn theo tiếng gió phóng tới, hắn nhìn lướt qua thấy mấy tên cao thủ bất đầu tiến công, ngực không khỏi buồn bã cười một tiếng, rất hối hận, ngày hôm nay còn chưa có tha thứ Bạch Ngọc Đường. Nếu như sớm biết trước kết quả thế này, hắn quyết sẽ không cùng Bạch Ngọc Đường giận dỗi lâu đến vậy. (Anh mới giận cái tên kia có hai ba ngày, thế nào là lâu?)
Ngọc Đường, xin lỗi, nợ của ngươi, chỉ có kiếp sau ——
Trường kiếm nhất họa, trong không trung một đường kiếm vẽ nên hình cung bán nguyệt, vài tiếng kêu thảm vang lên, bao thân ảnh bị trường kiếm của Triển Chiêu hất văng ra ngoài.
Tương Dương vương lãnh khốc nhìn, Triển Chiêu, ngươi có cố chống cự cũng vô ích.
“Mèo Con!”
Thanh âm vi lạc, một bóng hình trắng như quỷ mị từ trong bóng đêm xuất hiện, hàn quang chợt lóe, tam tiễn chưa tiến đến đến đã bị một nhát đao ảnh đánh văng.
Thân ảnh đó ngay giữa không trung phi người đá văng hai tên gần nhất, đáp xuống bên người Triển Chiêu. (Anh hùng cứu mỹ nhân)
“Ngọc Đường!”
“Bạch Ngọc Đường!!”
Triển Chiêu và Tương Dương vương cùng đồng thanh kêu lên cái tên này.
“Ngươi bị thương!” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường thoáng cái đã rơi trên mũi tên đang cắm trên vai phải của Triển Chiêu
“Không có gì trở ngại.” Triển Chiêu múa kiếm đánh văng thêm mấy tên thị vệ.
“Không trở ngại cái rắm!” Bạch Ngọc Đường thô lỗ mắng một tiếng, nhưng lòng đau thì càng nhiều, ai, Mèo Con a Mèo Con, ngươi thật sự không biết hảo hảo chiếu cố chính mình sao? Trong miệng thì mắng, tay lại không chút dừng lại, đao thế của hắn dù không nhất định phải nhanh như Triển Chiêu, nhưng mà cực kỳ ngoan độc.
Triển Chiêu hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm nữa, mặc dù có chút buồn bực vì Bạch Ngọc Đường không chịu làm đúng cương vị công sự, nhưng tự đáy lòng vẫn là trào lên một điềm dũng ý. Có Bạch Ngọc Đường ở bên, hắn thật sự nhẹ nhàng hơn không ít.
“Hừ, Bạch Ngọc Đường, tối nay ngươi cũng khó lòng thoát được cái chết!” Tương Dương vương nhớ tới cái tên Bạch Ngọc Đường đã đem thánh chỉ tới cứu giúp Triển Chiêu, lại thêm dáng vẻ cao ngạo không gì sánh được lại không coi ai ra gì, trong lòng nổi toàn lửa giận.
Bạch Ngọc Đường khinh thường hất mặt nói một câu, “Ngươi thật đúng là cho rằng Tương Dương phủ của người là tường đồng vách sắt a? Nói cho ngươi biết, cái nơi vớ vẩn này, Bạch gia gia tất nhiên đã có bản lĩnh tới, thì đương nhiên có bản lĩnh rời đi! Đúng không Mèo Con?”
Triển Chiêu không trả lời, vết thương cũ trên cánh tay phải của hắn đã bung chỉ, vết thương mới lại sâu tới tận xương, một dòng nhiệt chậm rãi chảy dọc xuống trên cánh tay.
Một giọt nước gì đó nhỏ xuống trên áo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cả kinh —- máu!
Quay mắt nhìn lại, thấy được động tác của Triển Chiêu rõ ràng chậm hơn một chút, vì vậy từ trong quang kiếm chặn ngang lại làn kiếm hướng tới Triển Chiêu. Cả kinh, đây không phải chuyện đùa, thân thể lập tức xoay chuyển, lao lên phía trước, đem Triển Chiêu ôm chặt vào lòng, đao xoáy mạnh hàn quanh xuất ra, lại nghe Triển Chiêu kêu lên một tiếng”Ngọc Đường!”, sau lưng mát lạnh, dường như có một lưỡi dao sắc bén vừa mới xẹt qua.
Thân thể Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường từ phía trước bất chợt khóa chặt vào lòng, nhìn thấy hắn liều mình liền vội vàng nhấn mạnh trên vai hắn một cái, từ trong lòng hắn đẩy mạnh hắn tránh đi, nhát dao kia đi trật hướng, mang theo một mảnh áo lớn sau lưng Bạch Ngọc Đường xé toạc xuống.
Triển Chiêu vừa sợ vừa vội, “Bạch Ngọc Đường! Ngươi, ngươi không muốn sống nữa có đúng hay không?” Hắn ăn giá cả kinh, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Bạch Ngọc Đường cũng không thèm để tâm, chỉ mỉm cười, “Mèo Con, ngươi còn giận ta sao?” (Anh nên xem lại tình huống hiện giờ đi nha)
Triển Chiêu hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, tâm can mềm yếu giống như bị cái gì đó đụng phải, vành mắt hơi đỏ lên một chút.
Yên Diên dưới ánh đèn dầu đã thấy rõ ràng, từ trong khoảnh khắc Bạch Ngọc Đường liều mình cứu Triển Chiêu, nàng thật sự đã hoàn toàn buông tha huyễn tưởng của chính mình, thì ra, thì ra tình cảm của người đó dành cho Triển Chiêu đã mãnh liệt đến mức ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng không màng. Hai người họ một đao một kiếm tương hỗ phân chân tình, là thứ mà nàng mong mỏi lâu nay nhưng lại chẳng có phúc nhận được.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút bốn phía, Triển Chiêu đứng ở phía sau hắn, tuy nhìn không thấy động tác của Triển Chiêu, nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm thế của Triển Chiêu đã không còn sắc bén như trước. Bây giờ phải tốc chiến tốc đào mới là hảo kế sách.
Hắn sờ sờ túi da bên hông, còn may, lôi hỏa đạn nhị ca cho vẫn còn đang mang theo.
Quát to một tiếng, kiếm quang hiện lên, vung tay lên, từ tay tung ra vài quả lôi hỏa đạn, mà thật sự không cần biết là bao nhiêu, chỉ biết, cuồng phong thổi mạnh, hỏa quang chấn động, nổ cùng khí tức lưu hoàng tràn ngập trong không khí. Xoay tay cầm lấy tay Triển Chiêu, “Đi mau!”
Trong màn khói đặc hai thân ảnh bay lên.
Vượt qua nóc nhà, biến mất trong bóng đêm.
Tương Dương vương nhìn cả viện toàn khói thuốc súng, oán hận dẫm mạnh chân một cái.
Một đường gió cuồn cuộn, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bàn tay Triển Chiêu dần dần lạnh lên.
Đã rời xa Tương Dương phủ, nghĩ rằng Tương Dương vương cũng không dám ngay trên đường cái Khai Phong mà công khai sát hại hai mệnh quan triều đình. Dừng cước bộ lại, “Mèo Con, để ta xem thương thế ngươi thế nào rồi?”
Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, nhưng mặt lại trầm xuống, “Bạch Ngọc Đường, là ai cho phép ngươi đến Tương Dương phủ?”
Khuôn mặt Triển Chiêu vẫn như cũ, dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng.
“Này, Mèo Con, ngươi không phải là không cảm kích đấy chứ?”
“Nhiệm vụ của ngươi là phụ trách an nguy của Bao đại nhân!”
“Cái gì? Nếu không phải Bạch gia gia ta tới nhanh, con mèo nhà ngươi đã biến thành mèo chết thật rồi, còn mạng để đứng ở đây dõng dạc giáo huấn Bạch gia gia a?” Tức giận nổi lên, mèo thối! Con mèo xấu xa, con mèo hỗn đản nhà ngươi!
“Thế nhưng ngươi phải biết rằng ngươi hiện tại là Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, đảm nhiệm chức vụ tại Khai Phong phủ, tất cả đều phải y mệnh hành sự, tuyệt không thể bất đồng như vậy.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu nổi trận lôi đình, “Cái gì mà tứ phẩm, ngươi cho là Bạch gia gia muốn nó lắm à? Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào a? Bạch Ngọc Đường ta một thân nam nhi bảy thước cũng có cảm tình của riêng mình. Ngươi muốn ta giống như một con rối, ta thật sự không làm được! Nếu như ngươi thật sự không muốn ta ở bên cạnh ngươi thì cứ nói thẳng một câu!”
Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Bạch Ngọc Đường. Trong lòng giống như có chút gì đó oan ức.
Đau nhức —— đau lòng bởi Bạch Ngọc Đường vì hắn mà buông tha tự do, đau lòng Bạch Ngọc Đường vì cứu hắn mà liều mạng, còn có, còn có rất nhiều, Triển Chiêu nào có tài đức gì, sao có thể khiến ngươi đặt cược cả thâm tình lẫn sinh mạng của ngươi vì ta như thế.
Mất đi đôi cánh, Bạch Ngọc Đường liệu có còn là kẻ dám nói dám cười, còn có thể là Bạch Ngọc Đường bạo gan rút đao dũng khí hỏa nộ tức thời không? Bản thân mình vốn đã định suốt đời mang trên lưng gánh nặng trách nhiệm trầm trọng, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường thì sao? Lẽ nào hắn thực sự có thể chịu đựng cuộc sống như vậy sao? Hắn làm tất cả là vì ngươi, thế nhưng, Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi sao có thể ích kỷ như vậy lưu hắn ở lại bên ngươi, sao có thể tàn nhẫn mà cướp đoạt tự do của hắn. Để cho hắn ra đi, để cho hắn quay về làm một con hùng ưng cô độc, có thể bay lượn tự do trên nền trời xanh mây trắng.
Quan trọng hơn, Bạch Ngọc Đường, ta muốn ngươi hảo hảo sống, đừng lại vì ta mà liều mạng dấn thân vào nguy hiểm. Tuy rằng ta biết nói điều này ra sẽ khiến ngươi đau đớn.
“Không sai, Bạch Ngọc Đường, ngươi căn bản là không thích hợp chức vị, Hãm Không đảo mới là nơi mà ngươi nên đi. Ngươi căn bản là không thể chịu đựng được những thứ ràng buộc như vậy, cần gì phải miễn cưỡng chịu tội.”
Nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thất vọng vì không tin vào sự thật trước mắt, khổ sở, rồi phẫn nộ, Triển Chiêu chỉ có thể nén chặt mọi tâm tình bản thân không để nó thoát ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, thật không thể ngờ rằng, hắn thật sự vô tình nói ra, mới đấy không lâu, hắn hãy còn mong chờ Triển Chiêu sẽ không nói ra điều này.
Lẽ nào so với công sự, tấm lòng của hắn thật sự không đáng lấy một đồng? Lẽ nào bao thâm tình từ trước tới nay thật sự tuyệt không chút nào có thể đả động đến tâm Triển Chiêu sao?
Hắn chỉ vào Triển Chiêu, bàn tay lơ đãng run lên, “Hảo, Triển Chiêu, hôm nay chúng ta mỗi người đi một ngả, từ nay về sau Bạch mỗ không hề quản chuyện của ngươi!” Oán hận một hồi, thân hình không trì hoãn mà lướt qua nóc nhà bay đi.
Hướng hắn rời đi, không phải là Khai Phong phủ.
Hắn, hay là thật sự quay về Hãm Không đảo rồi?
Triển Chiêu lẳng lặng đứng ở nơi đó, mất đi Bạch Ngọc Đường, lòng đau tê tái, cái đau khiến cho hắn gần như đứng chết lặng tại nơi đó.
Máu, dọc theo cánh tay hắn chảy xuống từng giọt, trong ban đễm tĩnh mịch, lẳng lặng chảy.
Nếu như giờ khắc này máu chảy hết, có phải tâm sẽ không đau nhức nữa hay không?
…
Bạch Ngọc Đường đã không còn biết chính mình muốn đi tới nơi nào
Hắn đã không còn tâm tư để tự hỏi chính mình nữa.
Chỉ là điên cuồng bôn tẩu trong mờ mịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook