Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh
-
Chương 1-5: Thương xuân thiên (5)
Triển Chiêu trên người mặc kiện quan phục đỏ thẫm. Thân người đứng thẳng vững vàng như ngọn tùng mạnh mẽ cao ngạo, như đôi tay run nhè nhẹ cùng gương mặt không chút huyết sắc cho thấy hắn đang cố sức che giấu —— hắn hiện giờ có thể gục ngã hôn mê bất kỳ lúc nào, căn phòng lớn trước mắt hắn dường như đang xoay vòng nghiêng ngả, từng cơn đau cường liệt đang mãnh liệt tập kích thân thể suy yếu của hắn
Đầu óc Tiểu bạch thử nhanh chóng vận động, Tứ phẩm Đới Đao Hộ vệ, hắn vốn không quan tâm cho lắm, thế nhưng đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ sao, cũng có ý nghĩa nha, hắn từ nay về sau có thể chính đại quang minh ăn tại Khai Phong phủ, ở tại Khai Phong phủ, mỗi ngày cùng tay trong tay với Mèo Con của hắn rồi. Cái này chính là điều mà hắn mơ tưởng bấy lâu nay mà mãi không được a! Vì vậy Bạch Ngọc Đường vui sướng hài lòng bái tạ, “Tội dân lĩnh chỉ, tạ ơn thánh thượng long ân!”
Bao đại nhân tròn mắt khó tin nhìn Cẩm mao Thử Bạch Ngọc Đường, hiện giờ đã là Tứ phẩm Đới đao hộ vệ Bạch Ngọc Đường.
Càng làm cho Bạch Ngọc Đường hài lòng chính là, việc đầu tiên hắn đảm nhận sau khi nhận chức chính là mang thánh chỉ thả người đến Tương Dương phủ tuyên cáo Triển Chiêu vô tội.
Bạch Ngọc Đường vừa đắc ý vừa lo lắng giục ngựa phi nhanh hướng tới Tương Dương phủ. Đắc ý là bởi lần này Mèo Con chắc không còn lời nào để nói a? Lo lắng sao, đương nhiên là Triển Chiêu qua một đêm hắn đi rồi có phải đã phải chịu thêm hình pháp hay không?
Điều khiến người ta không ngờ chính là, trong lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới Tương Dương phủ, Triển Chiêu đã ngồi ở trong đại sảnh chờ hắn rồi.
Triển Chiêu trên người mặc kiện quan phục đỏ thẫm. Thân người đứng thẳng vững vàng như ngọn tùng mạnh mẽ cao ngạo, như đôi tay run nhè nhẹ cùng gương mặt không chút huyết sắc cho thấy hắn đang cố sức che giấu —— hắn hiện giờ có thể gục ngã hôn mê bất kỳ lúc nào, hắn hiện tại tùy thời đều có khả năng ngất đi, căn phòng lớn trước mắt hắn dường như đang xoay vòng nghiêng ngả, từng cơn đau cường liệt đang mãnh liệt tập kích thân thể suy yếu của hắn. Sắc mặt Triển Chiêu bây giờ rất bình tĩnh, đôi mắt nhẫn nại nhìn thẳng vào Tương Dương vương đang ngồi đối diện, sự kiêu ngạo đang gượng hắn đứng vững, không được phép ngã xuống, hoặc chí ít hắn không thể ngã gục ngay trước mặt Tương Dương vương.
Thánh chỉ đến
Động tác Triển Chiêu quỳ xuống trông thì linh mẫn như vậy, thế nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ cần nhìn thấy sắc mặt cùng vùng mày nhíu lại thì phát giác ngay rằng Triển Chiêu đang rất đau đớn. Hắn vội vã đọc cho xong thánh chỉ.
Tương Dương vương dường như đã sớm có chuẩn bị với việc này nên rất chi là đạo đức giả mà khách khí tiễn Triển Chiêu ra phủ.
Suốt thời gian đó Triển Chiêu không hề liếc mắt nhìn qua Bạch Ngọc Đường một lần, hắn rất sợ nếu như nhìn vào đôi mắt khiến cho hắn tim đập hồn dời kia, bản thân sẽ trở nên yếu mềm mà gục ngã ngay lúc này.
Bạch Ngọc Đường nghiêng người nhảy lên ngựa, vươn tay ra đón Triển Chiêu, “Xin lỗi a, Mèo Con, vội vội vàng vàng nên ta chỉ dẫn theo có một con ngựa đến.”
Tương Dương vương cúi đầu ừ một tiếng, sớm đã có người mang đến ngay một con bạch mã, “Thỉnh Triển hộ vệ nhận mã này, cũng coi như bản vương vì Triển hộ vệ bồi tội.”
Triển Chiêu vái chào, “Thứ Triển Chiêu không thể nhận mã, Tương Dương Vương gia cũng là y thánh mệnh mà làm, bảo tội chi hữu. Cáo từ.”
Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Đường.
Đôi tay ấy vừa ấm áp, lại như vừa hữu lực, khiến cho kẻ khác an tâm.
Bạch Ngọc Đường kéo hắn đón lên lưng ngựa, Triển Chiêu cũng thuận lực mà ngồi vững.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng quát một tiếng — đi.
Mèo Con rất có thể đã không trụ vững thêm được nữa.
Bạch Ngọc Đường thậm chí ngay cả câu cáo từ cũng lười nói với cái kẻ mà hắn hận thấu xương kia, vội phóng ngựa đi.
Con ngựa tựa hồ cũng có thể minh bạch chủ nhân đang lo lắng nên cứ chạy như bay mà phóng trên đường.
“Đa tạ Bạch huynh cứu giúp.” Triển Chiêu thanh âm trầm xuống.
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, “Mèo Con, ngươi thế nào rồi?”
Triển Chiêu ừ một tiếng, bạch sắc trên người Bạch Ngọc Đường làm cho hắn an tâm thêm bội phần, hình ảnh trước mặt loạng choạng, mệt mỏi, đau đớn, hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút được rồi sao? Ngọc Đường ~~~~
“Mèo Con?”
Không có tiếng trả lời.
Phía sau lưng Bạch Ngọc Đường như có một thân thể mềm nhũn dựa lên.
Cứ như vậy mềm yếu nằm trên lưng hắn.
Mèo Con hôn mê rồi?
Ngực Bạch Ngọc Đường đập một trận đau đớn, một trận chua xót khổ sở.
Ống tay áo hồng sắc phất nhẹn bên người hắn, bàn tay mềm yếu của Triển Chiêu nhẹ rũ bên người hắn, trên ngón tay thon dài hãy còn vương những vết xước còn son màu.
Nếu có người hỏi sự tình khiến cho Công Tôn Sách sợ nhất là gì? Công Tôn Sách sẽ không chút do dự trả lời: Triển Chiêu thụ thương
Triển Chiêu thụ thương, tiểu bạch thử kia sẽ kích động như kiến bò trên chảo nóng, sẽ bám chặt lấy áo hắn, hỏi Triển Chiêu lúc nào thì tỉnh lại, dù cho Triển Chiêu chỉ là nhẹ nhàng ho nhẹ một cái, hắn nhất định sẽ hô to gọi nhỏ làm cho cả phủ không ngủ được, hắn sẽ chỉ vì tiên dược mà đem đốt cả trù phòng. Hắn sẽ —— nói chung thời gian Triển Chiêu bị bệnh, tiểu bạch thử đó sẽ làm cho người người nhà nhà bất an buồn bực.
Hiện tại bên lỗ tai hắn chính là tiếng huyên náo không ngừng
“Công Tôn tiên sinh, Mèo Con rốt cuộc thế nào rồi?”
“Công Tôn tiên sinh, Mèo Con thế nào còn không tỉnh lại?”
“Ta muốn giết cái tên vương bát đản Triệu Tước này!”
Công Tôn tiên sinh cảm thấy đầu đau muốn nứt cả ra
Cứ tiếp tục như vậy, đến lúc Triển Chiêu khỏi bệnh rồi, đại khái hắn chắc cũng bị tiểu bạch thử ầm ĩ đến mức rớt nửa cái mạng.
Càng đáng sợ chính là, hiện tại tiểu bạch thử kia cư nhiên cũng thành Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, mà lại đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ. Nói cách khác, tất cả sự tình hắn cố tình gây ra đều có lý do hợp lý để viện cớ
Mượn cớ đi tìm người để tiên dược, rốt cuộc Công Tôn Sách cũng có thể bất đắc dĩ thoát khỏi cái địa phương khiến cho hắn đau đầu này —- gian phòng của Triển Chiêu.
Bày biện trong phòng của Triển Chiêu, qua ánh mắt của Bạch Ngọc Đường mà thấy, quả thực là quá mức giản đơn giản rồi. (Đương nhiên, Miêu Miêu có phải cái loại ném tiền như rác như con chuột nhà ngươi đâu)Chỉ có mỗi bàn tủ với bốn cái ghế. Nơi duy nhất có thể khiến cho Bạch Ngọc Đường thoả mãn chính là cái giường này vừa đủ cho hai người nằm ở trên. Bạch Ngọc Đường từng không chỉ một lần tưởng tượng, đồng sàng cộng chẩm cùng Triển Chiêu có tư vị gì. Đương nhiên, chỉ là dám nghĩ trong lòng mà thôi. Tựa như hiện tại, Triển Chiêu nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn Mèo Con của hắn. (Đồ con chuột lưu manh, ngươi chỉ có nghĩ được điều đó thôi sao?)
Nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má Triển Chiêu, có chút lạnh lạnh.
Giật mình.
Có một lần hắn cùng với Triển Chiêu cùng nhau từ trên vách núi nhảy xuống, lần đó, hắn lạp động sợi dây, mà đầu sợi dây bên kia đã không còn đôi mắt lúc nào cũng trừng hắn, cùng hắn ồn ào ầm ĩ, không có Mèo Con ở cạnh hắn, lần đầu tiên hắn thất kinh đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, mà chính hắn cũng không biết vì sao lại kinh hoảng đến như vậy.
Lúc đó, giương mắt nhìn lên dòng nước xanh chảy về hướng đông, gió lặng mây trôi, nhưng lại khiến cho hắn kinh hãi không sao chịu nổi.
Một tiếng vang dội lại, trong sóng nước, Mèo Con một thân hồng y nổi lên, ánh kim quang chiếu ẩn trong dòng nước bắn xung quanh, lấp lánh ánh cầu vồng, trong nhất khắc, Bạch Ngọc Đường chỉ biết mình đối với con mèo đó dường như có một thứ cảm tình gì rất khác lạ. Loại cảm tình này, đại khái chính là thứ mà hơn trăm nghìn văn nhân mặc khách bao đời ca tụng, ái tình.
Ngón tay chạm qua cánh môi mỏng của Triển Chiêu, mềm mại, giật mình, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cúi người xuống khẽ hôn lên một cái, mỗi lần hắn cùng Mèo Con kề cận, tim Bạch Ngọc Đường lại nhịn không được mà đập mạnh một cách dữ dội.
Một tiếng rên nhỏ bé trầm thấp, đầu óc Triển Chiêu trống rỗng, cả người hắn mệt mỏi rã rời, cũng không muốn mở mắt, thế nhưng, tựa hồ có một thứ tình cảm ôn nhu đang trùm lên người hắn, khiến hắn vô thức nhẹ nhàng rên rỉ một chút, cái cảm giác ôn nhu cùng xúc động tràn lên, thấm sâu trên bờ môi. Tim đập mạnh, lồng ngực rung động, hết thảy tâm tư suy nghĩ chẳng còn tồn tại, cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên khắp thế gian, chỉ duy nhất còn lại sự dịu dàng kia, bất giác, Triển Chiêu thầm gọi cái tên vốn đã tự nhiên khắc thật sâu dưới đáy lòng mình, “Ngọc Đường ~~~~”
Vốn thầm nghĩ chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, thế nhưng, khi Triển Chiêu nhẹ nhàng gọi thầm tên hắn, lần đầu tiên con mèo này trước mặt mình lộ ra vẻ bất lực cùng mềm yếu, nhãn thần mê ly, khiến kẻ khác hồn như bay khỏi xác, thật sự khiến Bạch Ngọc Đường vô phương không chế cảm tình đang cuộn trào mãnh liệt trong người. Vẫn nhợt nhạt, vẫn trằn trọng, đầu lưỡi của ai kia linh hoạt mà lớn mật tiếp tục thăm dò, tham lam tiến sâu vào trong miệng đối phương, mật ngọt toản đều, trách sao người khác vẫn như say như mê mỗi lần hôn môi — Mèo Con, Mèo Con của hắn, đó là thứ yêu thương khiến cho tâm mơ hồ đau đớn, không thể nói rõ được cảm giác hạnh phúc, nhưng cũng không kém phần thống khổ.
Mãi cho đến khi Bạch Ngọc Đường lưu luyến ly khai bờ môi Triển Chiêu, đôi môi ấy tự nhiên đã ửng sắc đỏ, nhanh chóng, lý trí cấp tốc quay về trên người Triển Chiêu, gương mặt tái nhợt dâng lên một mảnh hồng sắc, hai tay hắn đặt trên người Bạch Ngọc Đường đang muốn cúi xuống lần nữa, “Không —- ngươi —-“
“Mèo Con —-” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường có chút khàn khàn, “Mèo Con, ngươi có biết ta lo cho ngươi nhiều đến cỡ nào? Ngươi có biết ta có bao nhiêu nhớ nhung ngươi? Vừa nghĩ đến phải để ngươi ở lại để cho bọn chúng hành hạ, ta thật muốn phát điên rồi. Thật may là ngươi không có việc gì. Ngươi còn trụ được chờ ta đi cứu ngươi —“
Hắn cúi đầu thì thầm, dường như giống với chú ngữ đầu độc nhân tâm, Triển Chiêu lúc này trước mặt Bạch Ngọc Đường so với gương mặt ý chí kiên cường lúc đối mặt với Tương Dương vương thật sự là mềm yếu nhiều lắm, đôi mắt thâm tình của người kia khiến cho tâm hắn không cách nào chống cự, bàn tay Triển Chiêu từ trên thân thể Bạch Ngọc Đường chậm rãi rơi xuống, nụ hôn của Bạch Ngọc Đường có bao nhiệt liệt, tạm thời đoạt đi tư duy của hắn, lấy đi lý trí của hắn, khiến hắn không muốn xa rời cái ôm ấm áp đầy hữu lực này, nụ hôn rơi trên hàng mi vũ mấp máy, rơi trên đôi mắt mê ly, tràn xuống làn da đỏ ửng hãy còn thụ thương, khiến cho hắn run lên từng đợt.
Bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không biết, phải cần bao nhiêu sức lực mới có thể không chế nhiệt tình trong người để dừng bản thân lại. Thân thể Mèo Con hãy còn rất suy yếu, chỉ hôn môi cũng khiến hắn phải hít thở một cách khó khăn. Cúi đầu thở dốc, trong lồng ngực Bạch Ngọc Đường bùng lên một ngọn lửa, nhưng dục hỏa lúc này đối với thương thế Triển Chiêu lại rất nguy hiểm. Ánh mắt hắn dừng trên bờ xương quai xanh yếu đuối mập mờ dưới lớp lý y bạch sắc, cảm giác miệng lưỡi trở nên khô nóng, Bạch Ngọc Đường vươn tay, len vào bên trong vạt áo mỏng trên người Triển Chiêu.
Đôi mắt Triển Chiêu nửa khép nửa mở một cách hiếm thấy, thần tình có chút mê muội, dưới mắt Bạch Ngọc Đường, Mèo Con giống như đang nằm chờ hắn âu yếm
Cửa mở.
Nhẹ nhàng đẩy ra, không khác chi một tiếng sét vang dữ dội đánh vào không gian đang đắm chìm trong nhu tình mặt ý của hai người (Thử ca, tội nghiệp anh, hụt ăn mất rồi …)
Triển Chiêu giống như bị kim đâm một cái, có chút hoảng loạn đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra. Hoảng loạn, loại tâm tình này, trước giờ chưa từng xuất hiện trên người Triển Chiêu.
Công Tôn Sách vừa vào phòng là có thể cảm giác được, bầu không khí có chút không tầm thường
Nhìn thần tình Triển Chiêu có chút mất tự nhiên
Lại nhìn qua thần tình cực kỳ tự nhiên của Bạch Ngọc Đường
Bỗng nhiên minh bạch cái không khí hiện giờ có mình xuất hiện đúng là không được thích hợp a.
Công Tôn Sách cầm chén thuốc đặt trên bàn, “Triển hộ vệ tỉnh rồi, để hắn uống thuốc trước đã.”
Cửa đóng lại rồi.
Người này, sao phải đóng cửa lại! Hình như mình với Bạch Ngọc Đường có cái gì —— mà khoan, cũng không phải hình như, mà là thực sự có cái gì.
Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.
Người đang ngồi đối diện kia nở một nụ cười với dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng trách.
“Mèo Con uống thuốc đi.”
Công Tôn Sách bước khỏi phòng, tiến gần ngắm cành hồng mai đang nở rộ, bỗng nhiên tựa hồ nghe thấy trong phòng Triển Chiêu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết rất khả nghi. (100% là của con chuột)
Thế nhưng, cước bộ hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài
Mùa xuân tới rồi.
Ngày hôm nay trời thật đẹp a.
Ngồi mò từng tập phim BTT 93 để cắt hình mà khốn khổ, máu mũi chảy liên miên
Hức, Kính ca ơi, sao ca lại đẹp như thế, sao ca nhìn mỹ miều thế, sao ca lấp lánh thế, sao ca “miêu” được như thế, sao ca cười lại đẹp thế, sao ca thụ đến thế, sao tìm một tiểu công xứng với ca khó đến thế …
Tiêu Chiêu còn có Tôn Thử trong khi Kính Chiêu chẳng có thằng công nào ra hồn, Thử bị dìm vô tội vạ, có Trinh nhìn còn được nhưng mà không có tí hint nào hết
Đầu óc Tiểu bạch thử nhanh chóng vận động, Tứ phẩm Đới Đao Hộ vệ, hắn vốn không quan tâm cho lắm, thế nhưng đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ sao, cũng có ý nghĩa nha, hắn từ nay về sau có thể chính đại quang minh ăn tại Khai Phong phủ, ở tại Khai Phong phủ, mỗi ngày cùng tay trong tay với Mèo Con của hắn rồi. Cái này chính là điều mà hắn mơ tưởng bấy lâu nay mà mãi không được a! Vì vậy Bạch Ngọc Đường vui sướng hài lòng bái tạ, “Tội dân lĩnh chỉ, tạ ơn thánh thượng long ân!”
Bao đại nhân tròn mắt khó tin nhìn Cẩm mao Thử Bạch Ngọc Đường, hiện giờ đã là Tứ phẩm Đới đao hộ vệ Bạch Ngọc Đường.
Càng làm cho Bạch Ngọc Đường hài lòng chính là, việc đầu tiên hắn đảm nhận sau khi nhận chức chính là mang thánh chỉ thả người đến Tương Dương phủ tuyên cáo Triển Chiêu vô tội.
Bạch Ngọc Đường vừa đắc ý vừa lo lắng giục ngựa phi nhanh hướng tới Tương Dương phủ. Đắc ý là bởi lần này Mèo Con chắc không còn lời nào để nói a? Lo lắng sao, đương nhiên là Triển Chiêu qua một đêm hắn đi rồi có phải đã phải chịu thêm hình pháp hay không?
Điều khiến người ta không ngờ chính là, trong lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới Tương Dương phủ, Triển Chiêu đã ngồi ở trong đại sảnh chờ hắn rồi.
Triển Chiêu trên người mặc kiện quan phục đỏ thẫm. Thân người đứng thẳng vững vàng như ngọn tùng mạnh mẽ cao ngạo, như đôi tay run nhè nhẹ cùng gương mặt không chút huyết sắc cho thấy hắn đang cố sức che giấu —— hắn hiện giờ có thể gục ngã hôn mê bất kỳ lúc nào, hắn hiện tại tùy thời đều có khả năng ngất đi, căn phòng lớn trước mắt hắn dường như đang xoay vòng nghiêng ngả, từng cơn đau cường liệt đang mãnh liệt tập kích thân thể suy yếu của hắn. Sắc mặt Triển Chiêu bây giờ rất bình tĩnh, đôi mắt nhẫn nại nhìn thẳng vào Tương Dương vương đang ngồi đối diện, sự kiêu ngạo đang gượng hắn đứng vững, không được phép ngã xuống, hoặc chí ít hắn không thể ngã gục ngay trước mặt Tương Dương vương.
Thánh chỉ đến
Động tác Triển Chiêu quỳ xuống trông thì linh mẫn như vậy, thế nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ cần nhìn thấy sắc mặt cùng vùng mày nhíu lại thì phát giác ngay rằng Triển Chiêu đang rất đau đớn. Hắn vội vã đọc cho xong thánh chỉ.
Tương Dương vương dường như đã sớm có chuẩn bị với việc này nên rất chi là đạo đức giả mà khách khí tiễn Triển Chiêu ra phủ.
Suốt thời gian đó Triển Chiêu không hề liếc mắt nhìn qua Bạch Ngọc Đường một lần, hắn rất sợ nếu như nhìn vào đôi mắt khiến cho hắn tim đập hồn dời kia, bản thân sẽ trở nên yếu mềm mà gục ngã ngay lúc này.
Bạch Ngọc Đường nghiêng người nhảy lên ngựa, vươn tay ra đón Triển Chiêu, “Xin lỗi a, Mèo Con, vội vội vàng vàng nên ta chỉ dẫn theo có một con ngựa đến.”
Tương Dương vương cúi đầu ừ một tiếng, sớm đã có người mang đến ngay một con bạch mã, “Thỉnh Triển hộ vệ nhận mã này, cũng coi như bản vương vì Triển hộ vệ bồi tội.”
Triển Chiêu vái chào, “Thứ Triển Chiêu không thể nhận mã, Tương Dương Vương gia cũng là y thánh mệnh mà làm, bảo tội chi hữu. Cáo từ.”
Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Đường.
Đôi tay ấy vừa ấm áp, lại như vừa hữu lực, khiến cho kẻ khác an tâm.
Bạch Ngọc Đường kéo hắn đón lên lưng ngựa, Triển Chiêu cũng thuận lực mà ngồi vững.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng quát một tiếng — đi.
Mèo Con rất có thể đã không trụ vững thêm được nữa.
Bạch Ngọc Đường thậm chí ngay cả câu cáo từ cũng lười nói với cái kẻ mà hắn hận thấu xương kia, vội phóng ngựa đi.
Con ngựa tựa hồ cũng có thể minh bạch chủ nhân đang lo lắng nên cứ chạy như bay mà phóng trên đường.
“Đa tạ Bạch huynh cứu giúp.” Triển Chiêu thanh âm trầm xuống.
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, “Mèo Con, ngươi thế nào rồi?”
Triển Chiêu ừ một tiếng, bạch sắc trên người Bạch Ngọc Đường làm cho hắn an tâm thêm bội phần, hình ảnh trước mặt loạng choạng, mệt mỏi, đau đớn, hắn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút được rồi sao? Ngọc Đường ~~~~
“Mèo Con?”
Không có tiếng trả lời.
Phía sau lưng Bạch Ngọc Đường như có một thân thể mềm nhũn dựa lên.
Cứ như vậy mềm yếu nằm trên lưng hắn.
Mèo Con hôn mê rồi?
Ngực Bạch Ngọc Đường đập một trận đau đớn, một trận chua xót khổ sở.
Ống tay áo hồng sắc phất nhẹn bên người hắn, bàn tay mềm yếu của Triển Chiêu nhẹ rũ bên người hắn, trên ngón tay thon dài hãy còn vương những vết xước còn son màu.
Nếu có người hỏi sự tình khiến cho Công Tôn Sách sợ nhất là gì? Công Tôn Sách sẽ không chút do dự trả lời: Triển Chiêu thụ thương
Triển Chiêu thụ thương, tiểu bạch thử kia sẽ kích động như kiến bò trên chảo nóng, sẽ bám chặt lấy áo hắn, hỏi Triển Chiêu lúc nào thì tỉnh lại, dù cho Triển Chiêu chỉ là nhẹ nhàng ho nhẹ một cái, hắn nhất định sẽ hô to gọi nhỏ làm cho cả phủ không ngủ được, hắn sẽ chỉ vì tiên dược mà đem đốt cả trù phòng. Hắn sẽ —— nói chung thời gian Triển Chiêu bị bệnh, tiểu bạch thử đó sẽ làm cho người người nhà nhà bất an buồn bực.
Hiện tại bên lỗ tai hắn chính là tiếng huyên náo không ngừng
“Công Tôn tiên sinh, Mèo Con rốt cuộc thế nào rồi?”
“Công Tôn tiên sinh, Mèo Con thế nào còn không tỉnh lại?”
“Ta muốn giết cái tên vương bát đản Triệu Tước này!”
Công Tôn tiên sinh cảm thấy đầu đau muốn nứt cả ra
Cứ tiếp tục như vậy, đến lúc Triển Chiêu khỏi bệnh rồi, đại khái hắn chắc cũng bị tiểu bạch thử ầm ĩ đến mức rớt nửa cái mạng.
Càng đáng sợ chính là, hiện tại tiểu bạch thử kia cư nhiên cũng thành Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, mà lại đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ. Nói cách khác, tất cả sự tình hắn cố tình gây ra đều có lý do hợp lý để viện cớ
Mượn cớ đi tìm người để tiên dược, rốt cuộc Công Tôn Sách cũng có thể bất đắc dĩ thoát khỏi cái địa phương khiến cho hắn đau đầu này —- gian phòng của Triển Chiêu.
Bày biện trong phòng của Triển Chiêu, qua ánh mắt của Bạch Ngọc Đường mà thấy, quả thực là quá mức giản đơn giản rồi. (Đương nhiên, Miêu Miêu có phải cái loại ném tiền như rác như con chuột nhà ngươi đâu)Chỉ có mỗi bàn tủ với bốn cái ghế. Nơi duy nhất có thể khiến cho Bạch Ngọc Đường thoả mãn chính là cái giường này vừa đủ cho hai người nằm ở trên. Bạch Ngọc Đường từng không chỉ một lần tưởng tượng, đồng sàng cộng chẩm cùng Triển Chiêu có tư vị gì. Đương nhiên, chỉ là dám nghĩ trong lòng mà thôi. Tựa như hiện tại, Triển Chiêu nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn Mèo Con của hắn. (Đồ con chuột lưu manh, ngươi chỉ có nghĩ được điều đó thôi sao?)
Nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má Triển Chiêu, có chút lạnh lạnh.
Giật mình.
Có một lần hắn cùng với Triển Chiêu cùng nhau từ trên vách núi nhảy xuống, lần đó, hắn lạp động sợi dây, mà đầu sợi dây bên kia đã không còn đôi mắt lúc nào cũng trừng hắn, cùng hắn ồn ào ầm ĩ, không có Mèo Con ở cạnh hắn, lần đầu tiên hắn thất kinh đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, mà chính hắn cũng không biết vì sao lại kinh hoảng đến như vậy.
Lúc đó, giương mắt nhìn lên dòng nước xanh chảy về hướng đông, gió lặng mây trôi, nhưng lại khiến cho hắn kinh hãi không sao chịu nổi.
Một tiếng vang dội lại, trong sóng nước, Mèo Con một thân hồng y nổi lên, ánh kim quang chiếu ẩn trong dòng nước bắn xung quanh, lấp lánh ánh cầu vồng, trong nhất khắc, Bạch Ngọc Đường chỉ biết mình đối với con mèo đó dường như có một thứ cảm tình gì rất khác lạ. Loại cảm tình này, đại khái chính là thứ mà hơn trăm nghìn văn nhân mặc khách bao đời ca tụng, ái tình.
Ngón tay chạm qua cánh môi mỏng của Triển Chiêu, mềm mại, giật mình, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cúi người xuống khẽ hôn lên một cái, mỗi lần hắn cùng Mèo Con kề cận, tim Bạch Ngọc Đường lại nhịn không được mà đập mạnh một cách dữ dội.
Một tiếng rên nhỏ bé trầm thấp, đầu óc Triển Chiêu trống rỗng, cả người hắn mệt mỏi rã rời, cũng không muốn mở mắt, thế nhưng, tựa hồ có một thứ tình cảm ôn nhu đang trùm lên người hắn, khiến hắn vô thức nhẹ nhàng rên rỉ một chút, cái cảm giác ôn nhu cùng xúc động tràn lên, thấm sâu trên bờ môi. Tim đập mạnh, lồng ngực rung động, hết thảy tâm tư suy nghĩ chẳng còn tồn tại, cũng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên khắp thế gian, chỉ duy nhất còn lại sự dịu dàng kia, bất giác, Triển Chiêu thầm gọi cái tên vốn đã tự nhiên khắc thật sâu dưới đáy lòng mình, “Ngọc Đường ~~~~”
Vốn thầm nghĩ chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, thế nhưng, khi Triển Chiêu nhẹ nhàng gọi thầm tên hắn, lần đầu tiên con mèo này trước mặt mình lộ ra vẻ bất lực cùng mềm yếu, nhãn thần mê ly, khiến kẻ khác hồn như bay khỏi xác, thật sự khiến Bạch Ngọc Đường vô phương không chế cảm tình đang cuộn trào mãnh liệt trong người. Vẫn nhợt nhạt, vẫn trằn trọng, đầu lưỡi của ai kia linh hoạt mà lớn mật tiếp tục thăm dò, tham lam tiến sâu vào trong miệng đối phương, mật ngọt toản đều, trách sao người khác vẫn như say như mê mỗi lần hôn môi — Mèo Con, Mèo Con của hắn, đó là thứ yêu thương khiến cho tâm mơ hồ đau đớn, không thể nói rõ được cảm giác hạnh phúc, nhưng cũng không kém phần thống khổ.
Mãi cho đến khi Bạch Ngọc Đường lưu luyến ly khai bờ môi Triển Chiêu, đôi môi ấy tự nhiên đã ửng sắc đỏ, nhanh chóng, lý trí cấp tốc quay về trên người Triển Chiêu, gương mặt tái nhợt dâng lên một mảnh hồng sắc, hai tay hắn đặt trên người Bạch Ngọc Đường đang muốn cúi xuống lần nữa, “Không —- ngươi —-“
“Mèo Con —-” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường có chút khàn khàn, “Mèo Con, ngươi có biết ta lo cho ngươi nhiều đến cỡ nào? Ngươi có biết ta có bao nhiêu nhớ nhung ngươi? Vừa nghĩ đến phải để ngươi ở lại để cho bọn chúng hành hạ, ta thật muốn phát điên rồi. Thật may là ngươi không có việc gì. Ngươi còn trụ được chờ ta đi cứu ngươi —“
Hắn cúi đầu thì thầm, dường như giống với chú ngữ đầu độc nhân tâm, Triển Chiêu lúc này trước mặt Bạch Ngọc Đường so với gương mặt ý chí kiên cường lúc đối mặt với Tương Dương vương thật sự là mềm yếu nhiều lắm, đôi mắt thâm tình của người kia khiến cho tâm hắn không cách nào chống cự, bàn tay Triển Chiêu từ trên thân thể Bạch Ngọc Đường chậm rãi rơi xuống, nụ hôn của Bạch Ngọc Đường có bao nhiệt liệt, tạm thời đoạt đi tư duy của hắn, lấy đi lý trí của hắn, khiến hắn không muốn xa rời cái ôm ấm áp đầy hữu lực này, nụ hôn rơi trên hàng mi vũ mấp máy, rơi trên đôi mắt mê ly, tràn xuống làn da đỏ ửng hãy còn thụ thương, khiến cho hắn run lên từng đợt.
Bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không biết, phải cần bao nhiêu sức lực mới có thể không chế nhiệt tình trong người để dừng bản thân lại. Thân thể Mèo Con hãy còn rất suy yếu, chỉ hôn môi cũng khiến hắn phải hít thở một cách khó khăn. Cúi đầu thở dốc, trong lồng ngực Bạch Ngọc Đường bùng lên một ngọn lửa, nhưng dục hỏa lúc này đối với thương thế Triển Chiêu lại rất nguy hiểm. Ánh mắt hắn dừng trên bờ xương quai xanh yếu đuối mập mờ dưới lớp lý y bạch sắc, cảm giác miệng lưỡi trở nên khô nóng, Bạch Ngọc Đường vươn tay, len vào bên trong vạt áo mỏng trên người Triển Chiêu.
Đôi mắt Triển Chiêu nửa khép nửa mở một cách hiếm thấy, thần tình có chút mê muội, dưới mắt Bạch Ngọc Đường, Mèo Con giống như đang nằm chờ hắn âu yếm
Cửa mở.
Nhẹ nhàng đẩy ra, không khác chi một tiếng sét vang dữ dội đánh vào không gian đang đắm chìm trong nhu tình mặt ý của hai người (Thử ca, tội nghiệp anh, hụt ăn mất rồi …)
Triển Chiêu giống như bị kim đâm một cái, có chút hoảng loạn đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra. Hoảng loạn, loại tâm tình này, trước giờ chưa từng xuất hiện trên người Triển Chiêu.
Công Tôn Sách vừa vào phòng là có thể cảm giác được, bầu không khí có chút không tầm thường
Nhìn thần tình Triển Chiêu có chút mất tự nhiên
Lại nhìn qua thần tình cực kỳ tự nhiên của Bạch Ngọc Đường
Bỗng nhiên minh bạch cái không khí hiện giờ có mình xuất hiện đúng là không được thích hợp a.
Công Tôn Sách cầm chén thuốc đặt trên bàn, “Triển hộ vệ tỉnh rồi, để hắn uống thuốc trước đã.”
Cửa đóng lại rồi.
Người này, sao phải đóng cửa lại! Hình như mình với Bạch Ngọc Đường có cái gì —— mà khoan, cũng không phải hình như, mà là thực sự có cái gì.
Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.
Người đang ngồi đối diện kia nở một nụ cười với dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng trách.
“Mèo Con uống thuốc đi.”
Công Tôn Sách bước khỏi phòng, tiến gần ngắm cành hồng mai đang nở rộ, bỗng nhiên tựa hồ nghe thấy trong phòng Triển Chiêu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết rất khả nghi. (100% là của con chuột)
Thế nhưng, cước bộ hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài
Mùa xuân tới rồi.
Ngày hôm nay trời thật đẹp a.
Ngồi mò từng tập phim BTT 93 để cắt hình mà khốn khổ, máu mũi chảy liên miên
Hức, Kính ca ơi, sao ca lại đẹp như thế, sao ca nhìn mỹ miều thế, sao ca lấp lánh thế, sao ca “miêu” được như thế, sao ca cười lại đẹp thế, sao ca thụ đến thế, sao tìm một tiểu công xứng với ca khó đến thế …
Tiêu Chiêu còn có Tôn Thử trong khi Kính Chiêu chẳng có thằng công nào ra hồn, Thử bị dìm vô tội vạ, có Trinh nhìn còn được nhưng mà không có tí hint nào hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook