Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh
Chương 1-3: Thương xuân thiên (3)

Bao Chửng thở dài một tiếng. Đối với Bao Chửng mà nói, Triển Chiêu không khác chi nhi tử ruột thịt …

“Ta phải lập tức tiến cung diện thánh, xem thánh ý ra sao.”

Bao Chửng bước ra ngoài, gọi người chuẩn bị kiệu.

Tiểu nhị cảm giác như vừa sống sót qua tai nạn chết người, ho nhẹ một chút.

Bạch Ngọc Đường đứng ở trên ban công, nhìn xuống dưới lầu. Một đoàn kị mã vừa chạy qua, hắn chỉ còn nhìn thấy bóng đội kị mã đó qua làn bụi đường mờ mịt.

“Ai ~~~ Triển đại nhân hiệp nghĩa chi sĩ như vậy, sao lại có thể phạm tội?” Bên cạnh là một khách nhân nhẹ nhàng lắc đầu.

“Các ngươi biết cái gì, vừa rồi không có nghe cái tên đại quan kia đọc thánh chỉ sao, Triển đại nhân để cho Cẩm mao Thử Bạch Ngọc Đường người đã trộm ngự bảo ở Trung Liệt từ! Tư phóng khâm phạm a! Cái đó là tội chém đầu đó!”

“Ai, Triển đại nhân cùng cái gì thử kia không phải đối đầu sao? Thế nào —-“

“Phi, ngươi cho rằng Triển đại nhân là hạng người nào? Ngài ấy với Bạch Ngọc Đường kia đã hóa thù thành bạn rồi, ngươi không thấy lúc Triển đại nhân tuần nhai, cái kia Cẩm mao Thử luôn luôn đi theo hắn bên người không rời sao?”

“Ai ~~~”

Vừa thở dài.

Đầu Bạch Ngọc Đường đau đến mức muốn nổ tung.

Hắn nhớ tới những điều ngày hôm qua Triển Chiêu nói qua.

Dấu ấn bạch sắc thử

Trung liệt từ bị mất trộm ngự lư hương.

Nhưng những điều này đối với với Bạch Ngọc Đường mà nói đều không phải là quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là, người bắt Triển Chiêu chính là người của Tương Dương phủ!

Bạch Ngọc Đường luôn luôn ngụ tại ở Khai Phong nên đối với mọi việc ở Khai Phong có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay. Tương Dương vương âm mưu phản nghịch, lại bị Bao đại nhân phá hư nhiều lần, mà mỗi lần người trì hành xử lý đều là Triển Chiêu, Tương Dương vương đối với Triển Chiêu, chỉ có hận thấu xương, lần này Triển Chiêu rơi vào tay Tương Dương vương, nhất định là dữ nhiều lành ít!

Tức giận vơi dần, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường cũng minh bạch hơn rất nhiều, nhưng sau lưng lại như thấm đầy mồ hôi lạnh.

Hắn nhớ tới lần Triển Chiêu cùng hắn giết thủ hạ của Tương Dương vương là Lực Tương Đồ Thiện, phá hỏng liên quân của hắn với Tây Hạ, lúc này —– thật sự không dám nghĩ tiếp. Hắn ảo não cắn răng, ngày hôm qua nếu như hắn không phát tiết với Triển Chiêu chẳng phải đã tốt hơn rồi sao!

Bao đại nhân thật sự không ngờ, sự tình cư nhiên lại trút hết xuống đầu Triển Chiêu.

Tất cả mọi việc đều khiến Bao Chửng không kịp nắm bắt.

Khi Bao Chửng nghe được thánh chỉ nói Triển Chiêu vì tư mà thả phạm nhân đạo ngự vật Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng đã mơ hồ có cảm giác được có vấn đề khác thường.

Tính nghiêm trọng của việc này, chính là khi hôm qua Triển Chiêu hướng Bao Chửng báo cáo hành vi của Bạch Ngọc Đường thì, Bao Chửng còn chưa kịp tính đến.

Mà người của Tương Dương phủ đến làm chuyện này, lại càng khiến Bao Chửng lâm vào khổ tư.

Bao đại nhân từng nhiều lần phá hỏng kế hoạch mưu phản của Tương Dương vương, Tương Dương vương đối với Bao đại nhân đương nhiên là hận thấu xương, chuyện tình lần này, e rằng đích ngắm ban đầu chính là hướng tới trợ thủ đắc lực của Bao Chửng là Triển Chiêu mà hành động.

Càng nghĩ càng thấy sự đáng sợ phía sau âm mưu tưởng chừng đơn giản.

Đạo ngự bảo, giá họa Bạch Ngọc Đường, trảo Triển Chiêu.

Hoàn hoàn tương khấu, nếu như không phải đối với Khai Phong phủ, đối với mối quan hệ sâu sắc của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vô cùng nắm chắc, thì không thể

nghĩ ra được độc kế này.

Ngay từ đầu, đối phương đã chú ý chặt ché hành động của Triển Chiêu. Giết Triển Chiêu, chẳng khác nào chặt đứt tay phải của Bao Chửng.

Bao Chửng thở dài một tiếng.

Đối với Bao Chửng mà nói, Triển Chiêu không khác chi nhi tử ruột thịt.

Công Tôn Sách đứng ở bên người Bao đại nhân, một mực nhìn chăm chú vào thần tình của Bao Chửng, “Đại nhân —“

“Bây giờ việc cấp bách là an nguy của Triển hộ vệ. Ta lo lắng —-“

Công Tôn Sách cũng thở dài, Triển Chiêu rơi vào trong tay Tương Dương vương, chuyện gì sẽ xảy ra có thể đoán được. Tương Dương vương đối với người chuyên làm hỏng chuyện tốt của hắn, đương nhiên sẽ không nhân từ nương tay, điều duy nhất còn tốt chính là, Triển Chiêu còn đang mang trên người chức quan tứ phẩm, có thể an tâm là không nguy hiểm đến tính mệnh.

“Ta phải lập tức tiến cung diện thánh, xem thánh ý ra sao.” Bao Chửng bước ra ngoài, gọi người chuẩn bị kiệu.

Công Tôn Sách đứng lặng một tại chỗ không hề động, tâm hắn còn vì số phận của Triển Chiêu mà lo lắng. Chỉ sợ rằng, Tương Dương vương sẽ không chỉ ra tay đơn giản như vậy. Hắn không đẩy Triển Chiêu vào chỗ chết xem chừng sẽ không cam tâm.

Bóng đêm dần dần bao trùm tất cả.

Trong phòng giam âm u, nồng lên một vị đạo của bùn đất hòa cùng máu tanh, cùng thứ ánh sáng như có như không, mà lại vang lên tiếng xích sắt quất mạnh khiến người khác sợ hãi.

Hiện tại bạch sắc lý y trên người Triển Chiêu đã bị vết máu hãn tích loang lổ nhìn không ra màu sắc ban đầu. Khuôn mặt tái nhợt khiến người khác không nhìn ra thần tình, lại bị thêm nghiêm hình dày vò làm cho mệt mỏi không sao chịu nổi. Chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn lóe lên ánh nhìn bất khuất ngời sáng.

Ánh lửa lập lòe chiếu vào mặt hắn, khuôn mặt đó hãy còn nét cao cường mà mỹ.

Triển Chiêu nhẹ nhàng thở hổn hển từng đợt khí, thật sự hắn đã không còn nhận ra được trên người cái gì gọi là đau hay không. Đã vào đến địa lao Tương Dương phủ, hắn biết rõ khó có khả năng sống sót để ra ngoài. Triển Chiêu cực lực nén xuống thanh âm của mình mỗi lần một nhát roi hạ xuống. Vì thế mà bờ môi của hắn bị cắn đến nứt máu hồng. Hiện tại cả người đau nhức mà còn thêm máu và mồ hôi làm sát vết thương khiến cho hắn khó lòng bật giọng nói.

Chỉ là không biết hiện tại bọn họ có bắt được Bạch Ngọc Đường hay không? Cái tên liều lĩnh kia có hay chăng sẽ sấm giật đùng đùng mà chạy tới đây cứu mình? Nghĩ đến điểm đó, trong lòng bỗng nhiên co thắt lại.

Triển Chiêu vô lực rung mình, cảm giác đau nhức nóng rát lập tức từ cổ chân truyền lên. Cùm sắt xích ở cổ tay hắn nhuốm thêm huyết nhục, hình ảnh trước mắt càng thêm mờ ảo.

Kỳ quái, vì sao ngay cả lúc như thế này người mà hắn nhớ nhất lại là con chuột thối đó? Hắn chỉ là tên thích khi dễ mình, thích cùng mình cãi nhau, thì so kiếm với mình, hơi tí là tự cao tự đại, còn khẩu thị tâm phi nữa chứ.

Khẩu thị tâm phi? Vì sao mình lại đi dùng từ này để hình dung Bạch Ngọc Đường? Triển Chiêu tựa hồ lần đầu tiên nhìn thẳng vào thứ tình cảm khác thường cửa chính mình đối với Bạch Ngọc Đường. Loại cảm tình này, không biết từ lúc nào đã cư nhiên đã ngấm vào sâu tận xương tủy. Thật đúng là một loại cảm tình nguy hiểm.

Tiểu bạch thử đó vì sao cứ luôn luôn ở bên cạnh mình? Nhưng cũng luôn miệng nói ghét mình?

Có đôi khi, nhân tâm thật sự rất kỳ quái, chỉ có những lúc nguy nan mới nhận thức được sự thực. Mình có phải cũng đang ở trong tình cảnh đó hay không?

Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa đứng vững tinh thần mãnh liệt cố gắng nén mọi cơn đau nhức đang dày vò hắn. Lẳng lặng hơi tựa người lên giá gỗ phái sau người, chính là cố giảm bớt một chút cảm giác đau xiết nơi cổ tay xiềng xích.

Trong bóng đêm mù mịt, Bạch Ngọc Đường lẻn vào bên trong Tương Dương phủ.

Trên người Bạch Ngọc Đường có rất nhiều thói quen không thể tách rời với cá tính cao ngạo của hắn, đương nhiên, những thói quen này trong mắt Triển Chiêu đều là những thói quen xấu, ví như thích để lại dấu ký bạch thử tại hiện trường gây án, ban đêm thì không thèm mặc y phục dạ hành, mà cứ luôn một thân bạch y chói mắt. Hình như hắn rất sợ mọi người không nhận ra hắn đường đường là Cẩm mao Thử Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng, tập quán cũng tốt, thói xấu cũng tốt, cũng như tính tình của Bạch Ngọc Đường, đó là dù nói thế nào cũng không chịu sửa. Ngày hôm nay cũng vậy, hắn cũng là một thân Bạch y rình mò Tương Dương phủ.

Kỳ thực, ngoại trừ Triển Chiêu ra, Bạch Ngọc Đường cũng không tin còn có thể có người phát hiện được hành tung Bạch Ngũ gia đây.

Đôi mắt của Mèo Con, không có ai lại nhạy giống được như thế. Ở cùng hắn một thời gian lâu, Bạch Ngọc Đường lại càng khẳng định cái danh xưng miêu này dành cho Triển Chiêu là vô cùng thích hợp.

Triển Chiêu có nhiều điểm giống với cái loài vật linh mẫn thông tuệ đó.

Nhớ tới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thêm một trận lo lắng.

Hắn phải chờ tới khi bầu trời tối đen mới có thể hành động. Bạch Ngũ gia dù võ công cao tới đâu, tất nhiên cũng không thể trời sáng rành rành mà nghênh đầu xông vào Tương Dương phủ.

Tương Dương phủ thật đúng là lớn không thể tưởng tượng a. Hầu như cả toàn bộ Lô gia trang cũng không lớn được như vậy. Đây là ấn tượng đàu tiên của Bạch Ngọc Đường đối với Tương Dương phủ. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hắn cùng với Tương Dương vương lần đầu tiên giao chiến, thế nhưng Tương Dương phủ hắn cũng là lần đầu tiên đến. Hắn ở trong bóng đêm tìm tòi thật lâu, cũng không có tìm được người mà hắn muốn tìm. Thoạt nhìn, hắn hiện tại chính là cần một kẻ dẫn đường.

Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân khá rõ. Cước bộ chậm chạp lại kéo dài, vừa nghe là biết không phải của người luyện công. Bạch Ngọc Đường thu người lại, né người về phía sau khối đá Thái Hồ. [1]

Hai bóng người đi tới gần tầm nhìn của hắn.

Càng lúc càng gần, rốt cục bọn chúng ngừng lại ngay trước khối đá Thái Hồ nơi Bạch Ngọc Đường ẩn thân.

Một người nhẹ nhàng thở dốc, tựa hồ đã trút bỏ được áp lực trong lòng, “Lữ quản gia, có đúng là — có thể trao tiền cho ta rồi?”

Người kia hắng giọng, “Lần này ngươi làm không tồi, không trách người ta gọi ngươi gọi ngươi là <xảo tượng trương>, nếu không nhờ ngươi làm ra cái dấu bạch thử kia giống đến vậy, chỉ sợ Triển Chiêu cũng không có dễ dàng rơi vào tay chúng ta như vậy, cho nên a, Vương gia nói, nhất định phải trọng thưởng cho ngươi.”

“Thật sự là cảm tạ Vương gia a.”

Dưới ánh trăng, hàn quang chợt lóe.

Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng từ trong ngực Lữ quản gia kia rút ra một thanh chủy thủ hướng tới phía người nọ.

Tay giơ lên.

“Keng” một tiếng.

Chủy thủ bị thứ gì đó đánh trúng rơi xuống đất.

Bất ngờ, Lữ quản gia cảm thấy sau gáy mình phát lạnh, giống như có một dưỡi dao sắc bén kề sát cổ mình, một thanh âm trầm thấp nhưng mang đầy hàn ý, “Không được cử động, động thì sẽ mất cái mạng nhà ngươi!”

Lữ quản gia lúc này mới hiểu được, mạng mình đã bị nắm trong tay một kẻ đáng sợ.

Hắn không dám động, nhìn <xảo tượng trương> miệng há to đang nhìn về phía sau

lưng mình, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã “phịch” một cái rồi xụi lơ trên mặt đất, “Bạch —- Bạch —- Bạch —-“

Một cánh tay từ phía sau lưng duỗi ra, như đang điểm điểm gì đó trên người <xảo tượng trương>, khiến hắn há to miệng ba kêu lên một tiếng đứt đoạn rồi gục trên mặt đất.

Lữ quản gia kinh hãi trừng mắt nhìn người kia ngã xuống lặng yên mà không có thêm một tiếng động nào, một dòng nhiệt thể vừa nóng vừa ẩm ướt chảy xuống hai bên đùi. Hai chân không nhịn được mà run cầm cập, nói gì thì cũng không thể thẳng lên được.

Phía sau, thanh âm trở nên chán ghét, “Đồ vô dụng! Nói cho ta biết, Triển Chiêu đang ở nơi nào!”

Lữ quản gia mới hiểu được nhiều, vì cái gì mà <xảo tượng trương> kia lại biến thành cái dạng như vậy, thì ra kẻ phía sau mình chính là kẻ khiến người người nghe tên mà đã biến sắc, Cẩm mao Thử Bạch Ngọc Đường! Trong đầu tức thì hiện lên những lời đồn đãi về Bạch Ngọc Đường mỗi lần nói chuyện phiến trong vương phủ: mạo như xử nữ, thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt ~~~~~

“Nói mau, lẽ nào ngươi không muốn sống?”

Thanh âm kia không chút kiên nhẫn gắt lên, hán ý phía sau cổ vừa hơi giảm đi đôi chút, ngay tức thì một hơi lạnh thấu xương cùng đau đớn truyền từ dưới lưng, Lữ quản gia hai chân mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất, “Bạch gia gia, Bạch gia gia! Ta nói, ta nói, Triển đại gia bị nhốt tại địa lao phía đông.” Hắn định đưa tay chỉ phương hướng, nhưng ngón tay run đến mức không cử động nổi.

“Được rồi!” Lữ quan gia chỉ cảm thấy trên đầu bị đánh một cái mạnh, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.

Bạch Ngọc Đường thu Họa Ảnh vềm thật không đáng để bảo kiếm của hắn đụng vào người tên Lữ quản gia này, đá hắn vào phía sau khối đá Thái Hồ. Lại đến chỗ <xảo tượng trương>, nhìn qua vóc người hèn mọn của tên đó một chút, lẩm bẩm, “Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu [2] a, tiểu tử ngươi chính là chứng cứ tốt nhất tẩy oan cho Bạch gia gia ta a.”

Đem <xảo tượng trương> kéo đến bên một tùm cây rồi giấu trong đó, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu hướng nhìn bóng đêm đen kịt một chút, Mèo Con, Bạch Ngũ gia tới cứu ngươi đây!

Nhẹ nhàng tiến về phía đại lao u ám.

Một mùi hương kỳ quái xộc vào mũi Bạch Ngọc Đường. Cái mùi này, Bạch Ngọc Đường ngực trầm xuống, là mùi máu tanh, lẽ nào —- Mèo Con đã bị bọn họ —– không, không có khả năng.

Mèo Con, ngươi nhất định phải cố gắng trụ vững a! Trên vầng trán Bạch Ngọc Đường đã tràn đày mồ hôi lạnh.

Trong không khí u ám truyền đến một tiếng rên nhẹ trầm nặng.

Lại một lần nữa vắng vẻ.

Thanh âm này …

Thanh âm này có phải của Mèo Con không?

Vốn dĩ thanh âm của Triển Chiêu rất quen thuộc với Bạch Ngọc Đường, bất quá, lúc này hắn hết lần này đến lần khác không dám khẳng định. Có chút giống, lại hình như không phải, rốt cuộc có đúng hay không? Bạch Ngọc Đường đứng ở trong góc, tim như muốn nhảy mạnh ra ngoài.

“Nhìn không ra a, nhìn giống như một đại cô nương, không ngờ, thật đúng là gắng gượng rồi. Lão tử thật ra rất kính ngươi, một nam hiệp Triển Chiêu hảo hán, chỉ là — có trách chăng người thời vận không tốt, lại đi trở thành địch nhân với Vương gia chúng ta.”

Có tiếng một vật gì đó vứt trên mặt đất.

Tiếng xèo xèo trầm thấp.

Thanh âm này là …

Lồng ngực Bạch Ngọc Đường đập mạnh kịch liệt.

Thanh âm này, rất quen thuộc, không thể sai được.

“Triển đại hiệp, xin lỗi.”

Bạch Ngọc Đường từ trong góc hé người đi ra.

Đập vào mắt hắn là hình ảnh một người bị xích chặt người trên giá gỗ.

Trên người người kia đã không còn nhìn rõ được khuôn mặt. Nhưng thần tình vẫn hiện rõ nét quật cường ngưỡng kính, những lọn tóc rối bết trên trán thấm đẫm máu mồ hôi, nhưng đặc biệt hơn cả là cặp mắt kia, đôi mắt đặc biệt của Triển Chiêu, con ngươi đen thẳm ôn nhuận như ngọc huyền, hai hàng mày dài ẩn nhẫn hơi nhăn lại, quả đúng là đôi mắt của Mèo Con!

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn về phía bên kia, một tên cao to vạm vỡ giơ lê một bản lạc thiết [3] đỏ rực, cười nhe hàm răng vàng ố.

Vương bát đản! Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy máu toàn thần như dồn hết lên não.

[1]Đá Thái Hồ: loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ

[2]Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: Đây là một thành ngữ, ý nói cái mà bản thân đang tốn biết bao khí lực thì tìm không thấy, thì lúc vô ý lại tìm được.

Trong trường hợp này muốn nói việc tìm chứng cứ ngoại phạm cho Thử ca khi xảy ra vụ việc thật khó tìm được, nên Miêu Miêu mới bị bắt, không ngờ là lúc Thử ca chỉ vì muốn tìm người hỏi đường mà lại bắt được nhân chứng quan trọng.

[3] Lạc thiết: Bàn ủi sắt, hay còn gọi là dụng cụ đóng dấu sắt nhân, dùng để tra tấn tù nhân, đồng thời cũng hay dùng để đóng dấu ấn lên người, đặc biệt là đóng dấu ấn nô lệ, một trong những loại hình tra tấn dã man nhất. Cái này coi phim là thấy rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương