Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu
-
Chương 7: Ta cởi y phục của ngươi?
“Ta cởi y phục của ngươi?”
“Hạ Vũ Phong, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi thân thiết với hồ ly tinh, bây giờ lại bày ra dáng vẻ này để lừa gạt ta, ta cái gì cũng đều thấy rồi!”
“Cái gì cùng hồ ly tinh thân thiết, buổi chiều ta ở trong lều xem binh thư, tới giờ cơm chiều………”
Hạ Vũ Phong nhíu mày, đột nhiên hắn không thể nói cái gì.
“Lúc cơm chiều thế nào, ân?”
“Ta, ta không nhớ”
Cửu Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn hắn, tức giận giơ chân đạp lên đùi Hạ Vũ Phong, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra đại trướng. [đại trướng: lều lớn, lều của đại soái]
Hạ Vũ Phong vừa đau vừa gọi, cũng không tức giận, vội vàng mặc y phục sau đó đuổi theo nàng, hỏi ra mới biết, ba binh lính gác đêm đã bị độc xà cắn chết.
Lúc này Cửu Nguyệt đánh trống, triệu tập tướng lĩnh cùng binh lính đi ra.
“Điện hạ, ba tiểu binh trực đêm, đều bị độc xà cắn chết, thuộc hạ cho rằng đây là tử vong ngoài ý muốn, đêm khuya tiểu tướng quân triệu tập mọi người đến đây, quá là hưng sư động chúng.”
Văn Bác nhìn thi thể, vẻ mặt không vui nói.
Nếu đánh trống, tất có ngoại xâm, chúng tướng sĩ nghe tiếng theo nhóm đứng lên, cầm đao tụ tập ngoài doanh trướng đề phòng nghênh chiến.
Nửa đêm canh ba đánh trống tụ họp, thanh thế như vậy, chỉ vì muốn nói cho mọi người biết có ba binh lính gác đêm ngoài ý muốn mà tử vong?
Văn Bác rõ ràng bất mãn với Cửu Nguyệt, một số tướng lãnh cũng có biểu tình không vui.
Hạ Vũ Phong khẽ vuốt cằm, tinh tế xem xét ba thi thể, cũng không có chỗ khả nghi, ánh mắt trách cứ liếc nhìn Cửu Nguyệt, phân phó nói:
“Hậu táng ba người thật tốt, đem ngân lượng trở cấp đến thân nhân của họ, cũng thu xếp ổn thỏa người trong nhà.”
“Chờ một chút!”
Cửu Nguyệt chống lại ánh mắt tức giận của Hạ Vũ Phong, không thèm để ý tới cảnh cáo ngầm của hắn, nghiêm mặt nói:
“Bọn họ chết không đơn giản là bị rắn cắn ngoài ý muốn, là có người cố ý thả rắn cắn, hút luôn máu binh lính, lấy máu dưỡng xà, đây không phải là tập tục Trung Nguyên chúng ta.”
Văn Bác cười nhạo:
“Vớ vẩn, lý do thoái thác này thật là hoang đường, tiểu tướng quân đùa quá trớn rồi, chúng tướng sĩ cũng biết tiểu tướng quân là chủ nhân không an phận, xưa nay càn quấy không kiềm chế, giờ lại còn muốn bịa ra chuyện ma quỷ xưa để dọa người?”
“Câm miệng.”
Cửu Nguyệt trừng mắt liếc Văn Bác:
“Nếu tử vong ngoài ý muốn, vậy làm sao giải thích miệng vết thương đều cùng một chỗ trên cổ? Còn nữa, dấu răng rắn vừa lớn vừa sâu, ở giữa còn có vết hồng, chỉ có Hắc xà Minh tộc nuôi dưỡng mới có thể gây ra vết thương như vậy.”
“Sách cổ ghi lại, rắn Minh tộc nuôi dưỡng có thể dùng làm vũ khí, để công kích địch nhân, tốc độ loại rắn này rất nhanh, có khả năng lấy mạng người trong nháy mắt.”
Mọi người chỉ cảm thấy Cửu Nguyệt càn quấy, nói những lời vô că cứ, nê không ai để ý.
Hạ Vũ Phong nghi ngờ nói:
“Minh tộc đã bị diệt tộc mấy trăm năm, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Cửu Nguyệt nghiêm túc nói:
“Mấy ngày trước chúng ta ở Sâm Lâm gặp nữ sát thủ kia, võ công quỷ dị, có thể sử dụng rất nhiều độc xà, ta nghi nàng ta chính là tộc nhân Minh tộc.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Hạ Vũ Phong nửa tin nửa ngờ, đối với những lời này của Cửu Nguyệt hắn không nhìn ra thật hư thế nào, công phu chọc người của nàng rất cao, có đôi khi hắn cũng mắc mưu.
Văn Bác hoàn toàn không tin Cửu Nguyệt, chúng tướng sĩ đầu óc mơ hồ, Cửu Nguyệt nghiêm túc nhìn Hạ Vũ Phong:
“Ta nói thật!”
Nàng nghiêm túc nói chuyện này với mọi người, chính là sợ người của vu tộc ẩn mình trong đại doanh, chờ thời cơ gây hại cho đại quân, Hạ Vũ Phong lại cho rằng nàng đang hổ nháo, nàng có chút thất vọng, ai cũng có thể không tin nàng, nhưng hắn……….
Hiển nhiên, đoàn người đối với vở kịch hồ nháo này vừa tức giận vừa thất vọng, Cửu Nguyệt có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, mãi đến khi Lí Yến Nhi xuất hiện, ánh mắt mông lung buồn ngủ, tóc đen tùy ý buông xuống, khoác chiếc áo choàng màu đen, vừa nhìn giống như bị trận ồn ào bên ngoài làm thức giấc, nhìn thấy cục diện bên ngoài, hốt hoảng trốn vào trong lồng ngực Hạ Vũ Phong.
“Yến nhi, không sao cả, không phải địch nhân đánh lén, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.”
Nói xong ánh mắt trách cứ hướng về Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt đẫm lệ mê ly của cô gái, trên người nàng ta vẫn còn mặc chiếc áo choàng đó, giống hệt trong giấc mơ, huống chi, nàng còn nhìn thấy chiếc bình nàng ta nuôi hắc xà.
Đi tìm chết, nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt nữ nhân này.
“Mới vừa nghe tiếng đánh trống và đao kiếm bên ngoài, ta lại nhớ về tình cảnh phụ thân và ca ca chết trận, sau đó đại quân Nam Tề quốc tràn vào tàn sát người dân trong thành….”
Lí Yến Nhi ôm chặt Hạ Vũ Phong nức nở khóc, bộ dáng lê hoa đái vũ khiến nam nhân không thể không sinh lòng bảo hộ.
“Chính là nàng, sư huynh, chính là nàng ta!”
Mọi người mạc danh kì diệu nhìn Cửu Nguyệt.
“Chính nàng ta đã thả rắn hại người, nàng còn có một bình màu đen, bên trong nuôi ba con Hắc xà.”
Cửu Nguyệt chỉ Lí Yến Nhi khẳng định nói, khẩu khí lớn không cho ai chen vào. [HN: thì ra là 3 con rắn chứ ko phải rắn 3 đầu, sr mọi người.]
Lúc này Hạ Vũ Phong giận tái mặt:
“A Cửu, hổ nháo, trở về cho ta, chuyện này dừng ở đây.”
Không ngờ Hạ Vũ Phong lại che chở Lí Yến Nhi như vậy.
“Nàng ta thật sự có chiếc bình màu đen, bên trong có ba con Hắc xà, ta không nói sai, sư huynh, huynh tin ta một lần đi, chuyện lần này liên quan đến an nguy chúng tướng sĩ, mặc dù thường ngày ta quậy phá đôi chút, nhưng ta sẽ không mang chuyện này ra nói giỡn, sao huynh có thể tin ngoại nhân mà hoài nghi ta ?”.
Khuôn mặt Cửu Nguyệt bi thương, quật cường nói:
“Ta mới là sư đệ của huynh, nữ nhân này tính là cái gì, chẳng qua nàng mới xuất hiện mấy ngày lại có thể khiến huynh che chở nàng như vậy, lương tâm ngươi bị nàng che mất không nhìn thấy rõ ràng, nàng ta là nữ nhân có tâm cơ, có lẽ nàng chính là gian tế Nam Tề phái tới.”
“Ta không phải gian tế… Không phải…”
Lí Yến Nhi khóc thật thương tâm, bất lực nhìn Hạ Vũ Phong:
“Ta không biết có chuyện gì xảy ra, ta thật sự không phải gian tế, nếu như các người cảm thấy ta có tư tâm khác, ta rời đi là được.”
Lí Yến Nhi dùng dằng rời đi, lại bị Hạ Vũ Phong nắm chặt:
“Ta tin ngươi.”
Một lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, liền đem Lí Yến Nhi đang lê hoa đái vũ trấn an xuống.
“A Cửu, Yến nhi cô nương đã cứu mạng ta, là ân nhân của ta, mấy ngày nay, ngươi cũng biết nàng chỉ ở trong đại doanh, nàng là cô nương đáng thương mất hết thân nhân, không phải loại người có tâm cơ, nếu nàng là gian tế Nam Tề, thì ta đã sớm chết từ lâu!”
Hạ Vũ Phong thấy Lí Yến Nhi chịu ủy khuất khóc không thành tiếng, mà Cửu Nguyệt vẫn không buông tha, một mực nói Lí Yến Nhi dụng tâm bất lương hại tới đại quân, lại nhớ tới chuyện xấu đầy nhà của Cửu Nguyệt, đành phải thấp giọng chỉ trích nói:
“A Cửu, một vừa hai phải thôi.”
Chúng tướng sĩ cũng chịu không nổi, ép khóc một cô gái mất đi thân nhân, còn phải chịu đựng khuất nhục thật lớn, cũng rối rít khuyên can Cửu Nguyệt:
“Tiểu Tướng quân, ba binh lính này là chết ngoài ý muốn, chuyện này không liên quan đến Lí cô nương, Lí cô nương là một nữ tử yếu đuối, làm sao dám nuôi rắn giết người, vừa nghe là biết hoang đường rồi.”
“Nếu nói Lí cô nương nuôi rắn trong bình để hại người, phải lấy ra chứng cớ, chỉ nói bằng miệng chúng ta sẽ không tin, chúng ta đều là những người có chức vị lớn, cũng không thể oan uổng cô nương nhà người ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tướng quân miệng nói không bằng chứng, khó có thể phục chúng.”
“Được, muốn có chứng cớ đúng không, vậy chúng ta vào lục soát một lát thì biết, chiếc bình màu đen ở góc giường nhất định có Hắc xà.”
Cửu Nguyệt muốn dẫn người đi trước, Hạ Vũ Phong lại đè xuống:
“A Cửu, ta nói chuyện này chấm dứt tại đây, ai cũng không được đi!”
Nàng cười lạnh nhìn hắn:
“Huynh sợ? Huynh sợ ta sẽ tìm được hắc xà trong lều của hồ ly tinh kia?”
“Còn nữa, ngươi cho rằng ta đang quấy rối? Người huynh thích là một nữ nhân rắn rết, đừng để nàng che mắt!”
“Để bọn họ lục soát thì làm sao, ta làm việc quang minh lỗi lạc không sợ cường quyền, hình như tiểu tướng quân có chút hiểu lầm với ta, nếu có thể nhân cơ hội này hóa giải, vậy lục soát một chút thì đã sao?”
Lí Yến Nhi kéo Hạ Vũ Phong sắp nổi giận lại, đưa thân thể chắn trước mặt hắn, lau nước mắt, quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười với Cửu Nguyệt.
“Tiểu tướng quân còn trẻ nên ngông cuồng, điện hạ không nên tức giận, lại càng không cần vì Yến nhi mà ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.”
Lí Yến Nhi mềm mại khuyên nhủ Hạ Vũ Phong, thể hiện nàng khoan dung rộng lượng, chúng tướng sĩ không khỏi xì xào bàn tán, khen ngợi Lí cô nương ôn nhu hiền thục thiện lương hào phóng bla bla.
Cửu Nguyệt nhíu mi, nữ nhân này thật giỏi giả vờ, một hồi khóc thật đáng thương, một hồi lại làm bộ dạng chính nghĩa công chính, dễ dàng thắng được lòng toàn quân.
Một hồi, nàng vạch trần bộ mặt nữ nhân này, cho mọi người nhìn bộ mặt thật của nàng ta! Cửu Nguyệt âm thầm suy nghĩ.
Một lát sau, binh lính thật sự lấy một bình màu đen từ trong lều Lí Yến Nhi ra, Hạ Vũ Phong một chút cũng không hiếu kì, ngược lại cắn răng nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt:
“Đây chỉ là chiếc bình bình thường, không có gì đặc biệt.”
Biểu tình Hạ Vũ Phong có chút cổ quái, Cửu Nguyệt đem tất cả biểu hiện đó suy thành hắn yêu mến Lí Yến Nhi, điều này làm lòng nàng càng thêm khó chịu, không để ý tới vẻ mặt Hạ Vũ Phong có chút khác thường, Cửu Nguyệt sai người ôm chiếc bình kì quái kia đi ra.
Lí Yến Nhi khẩn trương nhìn chiếc bình, sắc mặt có chút tái nhợt, Cửu Nguyệt càng thêm chắc chắn bên trong bình cất giấu đồ vật ám muội, cười khẩy nói:
“Hình như Lí cô nương sợ chúng ta thấy đồ bên trong bình?”
“Ta… Ta không có…”
“Ngươi chột dạ!”
Cửu Nguyệt cắt đứt lời của Lí Yến Nhi, ánh mắt lóe lên của đối phương không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của nàng. [HN: tự cao quá, thất bại là phải.]
Cửu Nguyệt cười lạnh, nhưng khi nàng một roi đánh nát chiếc bình cũng ngây ngẩn cả người, nụ cười cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm đồ vật vỡ trên mặt đất.
“Điều này? Làm sao có thể…”
Cửu Nguyệt trợn tròn mắt.
Hạ Vũ Phong thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn Cửu Nguyệt, “Giải thích!” khẩu khí không cho ai can thiệp. [HN: hajz… Thảo nào chỉ xứng làm nam phụ.]
“Nàng ta gạt người!”
Cửu Nguyệt lắc đầu không thể tin, chẳng lẽ trực giác của nàng thật sự có nhầm lẫn?
Bình vỡ nát, mứt táo văng đầy đất.
“Đây là Yến nhi cố ý chuẩn bị, nhét thuốc vào trong mứt táo, nàng biết ta không thích uống thuốc đắng, cho nên mấy ngày nay nàng lo lắng ngâm mứt táo sau đó đem thuốc của ta chế thành viên nhỏ nhét vào bên trong.”
“Đủ rồi A Cửu, ngươi còn cà quấy tới khi nào, ta cứ tưởng ngươi đã rút ra bài học từ chuyện Lang Gia cốc, thật sự trưởng thành, về sau sẽ không tùy hứng như vậy nữa, xem ra ta sai lầm rồi, nếu ngươi không giải thích hành vi của mình và nhận sai, về sau cũng không cần gọi ta là sư huynh nữa!”
Hạ Vũ Phong nghiêm khắc nhìn Cửu Nguyệt.
Lí Yến Nhi đứng sau lôi kéo cánh tay Hạ Vũ Phong, ôn nhu an ủi:
“Điện hạ, tiểu tướng quân có chút hiểu lầm với ta, ngài ấy cũng vô tâm, xin người bớt giận, về sau ngài ấy sẽ thu liễm lại.”
“Nếu muốn trách thì cứ trách Yến nhi, là do Yến nhi đến đây, mới có thể phá hư tình cảm giữa điện hạ với tiểu tướng quân, trời vừa sáng Yến nhi liền rời đi, sẽ không gây khó khăn cho điện hạ.”
“Nàng không thể đi, đều tại ta không quản giáo tốt A Cửu, ta thay mặt A Cửu tạ lỗi với nàng.”
“Hạ Vũ Phong, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi thân thiết với hồ ly tinh, bây giờ lại bày ra dáng vẻ này để lừa gạt ta, ta cái gì cũng đều thấy rồi!”
“Cái gì cùng hồ ly tinh thân thiết, buổi chiều ta ở trong lều xem binh thư, tới giờ cơm chiều………”
Hạ Vũ Phong nhíu mày, đột nhiên hắn không thể nói cái gì.
“Lúc cơm chiều thế nào, ân?”
“Ta, ta không nhớ”
Cửu Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn hắn, tức giận giơ chân đạp lên đùi Hạ Vũ Phong, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra đại trướng. [đại trướng: lều lớn, lều của đại soái]
Hạ Vũ Phong vừa đau vừa gọi, cũng không tức giận, vội vàng mặc y phục sau đó đuổi theo nàng, hỏi ra mới biết, ba binh lính gác đêm đã bị độc xà cắn chết.
Lúc này Cửu Nguyệt đánh trống, triệu tập tướng lĩnh cùng binh lính đi ra.
“Điện hạ, ba tiểu binh trực đêm, đều bị độc xà cắn chết, thuộc hạ cho rằng đây là tử vong ngoài ý muốn, đêm khuya tiểu tướng quân triệu tập mọi người đến đây, quá là hưng sư động chúng.”
Văn Bác nhìn thi thể, vẻ mặt không vui nói.
Nếu đánh trống, tất có ngoại xâm, chúng tướng sĩ nghe tiếng theo nhóm đứng lên, cầm đao tụ tập ngoài doanh trướng đề phòng nghênh chiến.
Nửa đêm canh ba đánh trống tụ họp, thanh thế như vậy, chỉ vì muốn nói cho mọi người biết có ba binh lính gác đêm ngoài ý muốn mà tử vong?
Văn Bác rõ ràng bất mãn với Cửu Nguyệt, một số tướng lãnh cũng có biểu tình không vui.
Hạ Vũ Phong khẽ vuốt cằm, tinh tế xem xét ba thi thể, cũng không có chỗ khả nghi, ánh mắt trách cứ liếc nhìn Cửu Nguyệt, phân phó nói:
“Hậu táng ba người thật tốt, đem ngân lượng trở cấp đến thân nhân của họ, cũng thu xếp ổn thỏa người trong nhà.”
“Chờ một chút!”
Cửu Nguyệt chống lại ánh mắt tức giận của Hạ Vũ Phong, không thèm để ý tới cảnh cáo ngầm của hắn, nghiêm mặt nói:
“Bọn họ chết không đơn giản là bị rắn cắn ngoài ý muốn, là có người cố ý thả rắn cắn, hút luôn máu binh lính, lấy máu dưỡng xà, đây không phải là tập tục Trung Nguyên chúng ta.”
Văn Bác cười nhạo:
“Vớ vẩn, lý do thoái thác này thật là hoang đường, tiểu tướng quân đùa quá trớn rồi, chúng tướng sĩ cũng biết tiểu tướng quân là chủ nhân không an phận, xưa nay càn quấy không kiềm chế, giờ lại còn muốn bịa ra chuyện ma quỷ xưa để dọa người?”
“Câm miệng.”
Cửu Nguyệt trừng mắt liếc Văn Bác:
“Nếu tử vong ngoài ý muốn, vậy làm sao giải thích miệng vết thương đều cùng một chỗ trên cổ? Còn nữa, dấu răng rắn vừa lớn vừa sâu, ở giữa còn có vết hồng, chỉ có Hắc xà Minh tộc nuôi dưỡng mới có thể gây ra vết thương như vậy.”
“Sách cổ ghi lại, rắn Minh tộc nuôi dưỡng có thể dùng làm vũ khí, để công kích địch nhân, tốc độ loại rắn này rất nhanh, có khả năng lấy mạng người trong nháy mắt.”
Mọi người chỉ cảm thấy Cửu Nguyệt càn quấy, nói những lời vô că cứ, nê không ai để ý.
Hạ Vũ Phong nghi ngờ nói:
“Minh tộc đã bị diệt tộc mấy trăm năm, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Cửu Nguyệt nghiêm túc nói:
“Mấy ngày trước chúng ta ở Sâm Lâm gặp nữ sát thủ kia, võ công quỷ dị, có thể sử dụng rất nhiều độc xà, ta nghi nàng ta chính là tộc nhân Minh tộc.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Hạ Vũ Phong nửa tin nửa ngờ, đối với những lời này của Cửu Nguyệt hắn không nhìn ra thật hư thế nào, công phu chọc người của nàng rất cao, có đôi khi hắn cũng mắc mưu.
Văn Bác hoàn toàn không tin Cửu Nguyệt, chúng tướng sĩ đầu óc mơ hồ, Cửu Nguyệt nghiêm túc nhìn Hạ Vũ Phong:
“Ta nói thật!”
Nàng nghiêm túc nói chuyện này với mọi người, chính là sợ người của vu tộc ẩn mình trong đại doanh, chờ thời cơ gây hại cho đại quân, Hạ Vũ Phong lại cho rằng nàng đang hổ nháo, nàng có chút thất vọng, ai cũng có thể không tin nàng, nhưng hắn……….
Hiển nhiên, đoàn người đối với vở kịch hồ nháo này vừa tức giận vừa thất vọng, Cửu Nguyệt có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, mãi đến khi Lí Yến Nhi xuất hiện, ánh mắt mông lung buồn ngủ, tóc đen tùy ý buông xuống, khoác chiếc áo choàng màu đen, vừa nhìn giống như bị trận ồn ào bên ngoài làm thức giấc, nhìn thấy cục diện bên ngoài, hốt hoảng trốn vào trong lồng ngực Hạ Vũ Phong.
“Yến nhi, không sao cả, không phải địch nhân đánh lén, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.”
Nói xong ánh mắt trách cứ hướng về Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt đẫm lệ mê ly của cô gái, trên người nàng ta vẫn còn mặc chiếc áo choàng đó, giống hệt trong giấc mơ, huống chi, nàng còn nhìn thấy chiếc bình nàng ta nuôi hắc xà.
Đi tìm chết, nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt nữ nhân này.
“Mới vừa nghe tiếng đánh trống và đao kiếm bên ngoài, ta lại nhớ về tình cảnh phụ thân và ca ca chết trận, sau đó đại quân Nam Tề quốc tràn vào tàn sát người dân trong thành….”
Lí Yến Nhi ôm chặt Hạ Vũ Phong nức nở khóc, bộ dáng lê hoa đái vũ khiến nam nhân không thể không sinh lòng bảo hộ.
“Chính là nàng, sư huynh, chính là nàng ta!”
Mọi người mạc danh kì diệu nhìn Cửu Nguyệt.
“Chính nàng ta đã thả rắn hại người, nàng còn có một bình màu đen, bên trong nuôi ba con Hắc xà.”
Cửu Nguyệt chỉ Lí Yến Nhi khẳng định nói, khẩu khí lớn không cho ai chen vào. [HN: thì ra là 3 con rắn chứ ko phải rắn 3 đầu, sr mọi người.]
Lúc này Hạ Vũ Phong giận tái mặt:
“A Cửu, hổ nháo, trở về cho ta, chuyện này dừng ở đây.”
Không ngờ Hạ Vũ Phong lại che chở Lí Yến Nhi như vậy.
“Nàng ta thật sự có chiếc bình màu đen, bên trong có ba con Hắc xà, ta không nói sai, sư huynh, huynh tin ta một lần đi, chuyện lần này liên quan đến an nguy chúng tướng sĩ, mặc dù thường ngày ta quậy phá đôi chút, nhưng ta sẽ không mang chuyện này ra nói giỡn, sao huynh có thể tin ngoại nhân mà hoài nghi ta ?”.
Khuôn mặt Cửu Nguyệt bi thương, quật cường nói:
“Ta mới là sư đệ của huynh, nữ nhân này tính là cái gì, chẳng qua nàng mới xuất hiện mấy ngày lại có thể khiến huynh che chở nàng như vậy, lương tâm ngươi bị nàng che mất không nhìn thấy rõ ràng, nàng ta là nữ nhân có tâm cơ, có lẽ nàng chính là gian tế Nam Tề phái tới.”
“Ta không phải gian tế… Không phải…”
Lí Yến Nhi khóc thật thương tâm, bất lực nhìn Hạ Vũ Phong:
“Ta không biết có chuyện gì xảy ra, ta thật sự không phải gian tế, nếu như các người cảm thấy ta có tư tâm khác, ta rời đi là được.”
Lí Yến Nhi dùng dằng rời đi, lại bị Hạ Vũ Phong nắm chặt:
“Ta tin ngươi.”
Một lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, liền đem Lí Yến Nhi đang lê hoa đái vũ trấn an xuống.
“A Cửu, Yến nhi cô nương đã cứu mạng ta, là ân nhân của ta, mấy ngày nay, ngươi cũng biết nàng chỉ ở trong đại doanh, nàng là cô nương đáng thương mất hết thân nhân, không phải loại người có tâm cơ, nếu nàng là gian tế Nam Tề, thì ta đã sớm chết từ lâu!”
Hạ Vũ Phong thấy Lí Yến Nhi chịu ủy khuất khóc không thành tiếng, mà Cửu Nguyệt vẫn không buông tha, một mực nói Lí Yến Nhi dụng tâm bất lương hại tới đại quân, lại nhớ tới chuyện xấu đầy nhà của Cửu Nguyệt, đành phải thấp giọng chỉ trích nói:
“A Cửu, một vừa hai phải thôi.”
Chúng tướng sĩ cũng chịu không nổi, ép khóc một cô gái mất đi thân nhân, còn phải chịu đựng khuất nhục thật lớn, cũng rối rít khuyên can Cửu Nguyệt:
“Tiểu Tướng quân, ba binh lính này là chết ngoài ý muốn, chuyện này không liên quan đến Lí cô nương, Lí cô nương là một nữ tử yếu đuối, làm sao dám nuôi rắn giết người, vừa nghe là biết hoang đường rồi.”
“Nếu nói Lí cô nương nuôi rắn trong bình để hại người, phải lấy ra chứng cớ, chỉ nói bằng miệng chúng ta sẽ không tin, chúng ta đều là những người có chức vị lớn, cũng không thể oan uổng cô nương nhà người ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tướng quân miệng nói không bằng chứng, khó có thể phục chúng.”
“Được, muốn có chứng cớ đúng không, vậy chúng ta vào lục soát một lát thì biết, chiếc bình màu đen ở góc giường nhất định có Hắc xà.”
Cửu Nguyệt muốn dẫn người đi trước, Hạ Vũ Phong lại đè xuống:
“A Cửu, ta nói chuyện này chấm dứt tại đây, ai cũng không được đi!”
Nàng cười lạnh nhìn hắn:
“Huynh sợ? Huynh sợ ta sẽ tìm được hắc xà trong lều của hồ ly tinh kia?”
“Còn nữa, ngươi cho rằng ta đang quấy rối? Người huynh thích là một nữ nhân rắn rết, đừng để nàng che mắt!”
“Để bọn họ lục soát thì làm sao, ta làm việc quang minh lỗi lạc không sợ cường quyền, hình như tiểu tướng quân có chút hiểu lầm với ta, nếu có thể nhân cơ hội này hóa giải, vậy lục soát một chút thì đã sao?”
Lí Yến Nhi kéo Hạ Vũ Phong sắp nổi giận lại, đưa thân thể chắn trước mặt hắn, lau nước mắt, quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười với Cửu Nguyệt.
“Tiểu tướng quân còn trẻ nên ngông cuồng, điện hạ không nên tức giận, lại càng không cần vì Yến nhi mà ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.”
Lí Yến Nhi mềm mại khuyên nhủ Hạ Vũ Phong, thể hiện nàng khoan dung rộng lượng, chúng tướng sĩ không khỏi xì xào bàn tán, khen ngợi Lí cô nương ôn nhu hiền thục thiện lương hào phóng bla bla.
Cửu Nguyệt nhíu mi, nữ nhân này thật giỏi giả vờ, một hồi khóc thật đáng thương, một hồi lại làm bộ dạng chính nghĩa công chính, dễ dàng thắng được lòng toàn quân.
Một hồi, nàng vạch trần bộ mặt nữ nhân này, cho mọi người nhìn bộ mặt thật của nàng ta! Cửu Nguyệt âm thầm suy nghĩ.
Một lát sau, binh lính thật sự lấy một bình màu đen từ trong lều Lí Yến Nhi ra, Hạ Vũ Phong một chút cũng không hiếu kì, ngược lại cắn răng nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt:
“Đây chỉ là chiếc bình bình thường, không có gì đặc biệt.”
Biểu tình Hạ Vũ Phong có chút cổ quái, Cửu Nguyệt đem tất cả biểu hiện đó suy thành hắn yêu mến Lí Yến Nhi, điều này làm lòng nàng càng thêm khó chịu, không để ý tới vẻ mặt Hạ Vũ Phong có chút khác thường, Cửu Nguyệt sai người ôm chiếc bình kì quái kia đi ra.
Lí Yến Nhi khẩn trương nhìn chiếc bình, sắc mặt có chút tái nhợt, Cửu Nguyệt càng thêm chắc chắn bên trong bình cất giấu đồ vật ám muội, cười khẩy nói:
“Hình như Lí cô nương sợ chúng ta thấy đồ bên trong bình?”
“Ta… Ta không có…”
“Ngươi chột dạ!”
Cửu Nguyệt cắt đứt lời của Lí Yến Nhi, ánh mắt lóe lên của đối phương không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của nàng. [HN: tự cao quá, thất bại là phải.]
Cửu Nguyệt cười lạnh, nhưng khi nàng một roi đánh nát chiếc bình cũng ngây ngẩn cả người, nụ cười cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm đồ vật vỡ trên mặt đất.
“Điều này? Làm sao có thể…”
Cửu Nguyệt trợn tròn mắt.
Hạ Vũ Phong thở dài một hơi, lạnh lùng nhìn Cửu Nguyệt, “Giải thích!” khẩu khí không cho ai can thiệp. [HN: hajz… Thảo nào chỉ xứng làm nam phụ.]
“Nàng ta gạt người!”
Cửu Nguyệt lắc đầu không thể tin, chẳng lẽ trực giác của nàng thật sự có nhầm lẫn?
Bình vỡ nát, mứt táo văng đầy đất.
“Đây là Yến nhi cố ý chuẩn bị, nhét thuốc vào trong mứt táo, nàng biết ta không thích uống thuốc đắng, cho nên mấy ngày nay nàng lo lắng ngâm mứt táo sau đó đem thuốc của ta chế thành viên nhỏ nhét vào bên trong.”
“Đủ rồi A Cửu, ngươi còn cà quấy tới khi nào, ta cứ tưởng ngươi đã rút ra bài học từ chuyện Lang Gia cốc, thật sự trưởng thành, về sau sẽ không tùy hứng như vậy nữa, xem ra ta sai lầm rồi, nếu ngươi không giải thích hành vi của mình và nhận sai, về sau cũng không cần gọi ta là sư huynh nữa!”
Hạ Vũ Phong nghiêm khắc nhìn Cửu Nguyệt.
Lí Yến Nhi đứng sau lôi kéo cánh tay Hạ Vũ Phong, ôn nhu an ủi:
“Điện hạ, tiểu tướng quân có chút hiểu lầm với ta, ngài ấy cũng vô tâm, xin người bớt giận, về sau ngài ấy sẽ thu liễm lại.”
“Nếu muốn trách thì cứ trách Yến nhi, là do Yến nhi đến đây, mới có thể phá hư tình cảm giữa điện hạ với tiểu tướng quân, trời vừa sáng Yến nhi liền rời đi, sẽ không gây khó khăn cho điện hạ.”
“Nàng không thể đi, đều tại ta không quản giáo tốt A Cửu, ta thay mặt A Cửu tạ lỗi với nàng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook