Hỏa Tịch Hàn Huyết
-
Chương 3
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, từng tia nắng ấm áp đầu tiên của một ngày len lõi xuyên qua cửa, dừng chân tại tấm lưng trần của Thiên Di.
Không hiểu tại sao cơ thể nàng khắp nơi đều đau nhức, Thiên Di ngồi dậy ôm đầu, đầu nàng như muốn nổ tung, không hiểu hôm qua có chuyện gì, hình như kinh khủng lắm.
Ánh mắt nàng đưa đi mọi ngóc ngách trong phòng, dừng lại trên cơ thể trắng nõn đang nằm ngủ trên bàn, nàng đưa chân ra khỏi giường có ý muốn bước sang đó xem sao nhưng.
" A A A A A A A" Thiên Di hốt hoảng khi biết trên người nàng ngoài tấm mền bông ra thì không còn thứ gì khác, chỉ có thể là trần như nhộng.
" Dậy sớm thế sao" Giọng nói nhẹ nhàng còn có ý cười của Hàm Uyễn vang lên, mặt Thiên Di đỏ bừng nhìn người đang nói, trên người nàng ta chỉ mặc một bộ xiêm y xanh lam nhạt vô cùng mỏng nếu không nhìn kỹ cũng có thể nhầm đó là một chiếc váy ngủ.
" Ngươi..... Ngươi đã làm gì ta" Thiên Di đỏ mặt ôm chăn che ngực nói.
" Hửm ta có làm gì ngươi à, sao chẳng nhớ gì cả"Hàm Uyễn gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.
" Thế tại sao trên người ta chẳng còn thứ gì hết", ánh mắt nàng dừng trên lọ thuốc trên bàn, nàng dường như đã hiểu mọi chuyện, ngọn lửa bùng phát.
" Rầm" Chiếc bàn nổ tung, Hàm Uyễn nhanh chóng tránh được," Này bình tĩnh đi chứ, đừng có động thủ". Hàm Uyễn lên tiếng.
Thiên Di trầm mặt vung quyền phóng đến chỗ Hàm Uyễn, khí tức của nàng tuôn trào, Hàm Uyễn thu tay đỡ lại quyền của Thiên Di, vẻ mặt nàng khẻ biến sắc, bất giác ho ra một ngụm máu, máu bắn vào người Thiên Di, nàng liền lùi lại quan sát tình hình.
Hàm Uyễn Khụy xuống ôm ngực, cả người nàng xuất hiện rất nhiều ấn chú màu đen, Thiên Di bàng hoàng lên tiếng: " Này ngươi không sao chứ, rõ ràng đòn lúc nãy đâu có trúng".
Thiên Di bước đến quan sát dường như là nội thương, nhưng nàng đâu làm gì chứ. Mi tâm của Hàm Uyễn khẻ động, nàng lên tiếng: " Thật sự đêm hôm qua muội không nhớ gì cả sao".
Vẻ mặt tức giận của Thiên Di vẫn không tan biến, nàng gắt gỏng:" Nhớ cái gì chứ, đêm hôm qua ta chẳng làm gì cả". Hàm Uyễn gượng dậy bám vào chiếc tủ phía sau, đôi môi nhợt nhạt lên tiếng:" Đêm qua ta đã xâm nhập vào tâm thức của muội, muội có biết ta thấy gì không".
Cả cơ thể Thiên Di cứng đờ, giọng nói run run thật sự vô cùng khác với con người lúc nãy của nàng:" Ngươi biết hết mọi thứ rồi sao", nàng ngước mặt lên nhìn Hàm Uyễn, có một chút gì chua xót đang nghẹn ở cổ họng " thế ta cũng không giấu diếm gì nữa, đúng đấy Ân Gia Phái là do ta tiêu diệt, bàn tay ta đã lấy đi rất nhiều máu của người vô tội rồi".
Hàm Uyễn cau mày hỏi lại: " Vậy muội đến đây để làm gì, nơi này hoàn toàn không có quan hệ gì với Ân Gia Phái hết".
" Ta đến đây để tìm một người tên Hàm Uyễn nghe nói cô ta có thể sữ dụng được Huyết Hàn Thuật".
Lần này Hàm Uyễn đã hiểu ra mọi chuyện, nàng đứng lên rút chùy thủ tự cứa vào động mạch ở tay, vết thương mở miệng, một thứ tuyệt đẹp màu đỏ đậm nhô ra, không phải máu. Cũng không đúng đó là máu nhưng đã hoàn toàn bị đông lại tạo thành một khối băng có màu đỏ đậm.
" Không lẽ ngươi là Hàm Uyễn" Thiên Di nói.
" Đúng ta là Hàm Uyễn trưởng môn của Tiêu Thương Phái, muội tìm ta để xin Hàn Huyết thể đúng không".
Thiên Di cúi mặt không nói.
" Hàn Huyết Thể đối với người thường thì chỉ là một khối huyết bị đóng băng hoàn toàn vô hại, nhưng đối với những người mang nội đan hỏa hệ như Thiên Di thì thứ đó chính là vật khắc tinh, chỉ cần một chút cũng đủ dập tắt ngọn lửa sinh mạng của nàng ".
Lần nữa không gian trầm mặc lại buông xuống, từng tia nắng trông như ấm áp kia vẫn vui vẻ xuyên qua lớp giấy mỏng nhảy nhót trên làn da trắng của hai người.
Khí tức thoáng giao động, ánh lửa từ lúc nào đã bùng cháy trên tay Thiên Di, sắc mặt của nàng thay đổi hiện rõ hai chữ sát tâm, nàng lao thẳng đến phía Hàm Uyễn. " Mau đưa nó cho ta".
Khóe môi Hàm Uyễn khẽ động, nàng nhắm mắt lùi lại tránh quyền của Thiên Di.
" Tại sao phải cố chấp đến thế, muội đâu phải lựa chọn cái chết mới có thể giải quyết mọi truyện".
" Ngươi nghĩ một con quái vật như ta còn sự lựa chọn sao, ta không muốn hại nữa, ta căm ghét chính bản thân ta, chính cái sức mạnh này, thà không có còn hơn, cái chết là thứ duy nhất có thể giải thoát cho ta". Thiên Di gào to.
Hàm Uyễn lùi về phía sau tránh các đòn của Thiên Di, sắc mặt nàng tối lại, mi tâm khẻ động hàn khí lan tỏa khắp nơi, tất cả mọi thứ trong căn phòng đã bị đóng băng lúc nào.
" Xoẹt", Thiên Di ôm bụng lùi lại, hàn khí từ ngoài tràn vào trong cơ thể nàng, từ giọt máu chảy ra từ vết đâm lan ra trên nhà à không phải nói là mặt băng mới đúng, toàn bộ mọi thứ nơi đây đều đã bị đóng băng.
Hàm Uyễn đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang bị thương. " Trong người của ngươi không chỉ có tâm ma hay hỏa khí, bên trong hiện giờ còn có bảo khí thượng cổ, thứ đó gần như đã dung hòa với ngươi nên đã có linh tính". Hàm Uyễn ngồi xuống chiếc ghế băng cả người tỏa ra một loại sát ý quỷ dị " Nếu ta giết ngươi lúc này thì, tâm ma lẫn bảo khí kia sẽ ra ngoài làm loạn, nên tốt nhất bây giờ ngươi cứ ngoan ngoãn, ở đây ta sẽ giúp ngươi lấy chúng ra".
" Lấy ra, ngươi nghĩ nói muốn lấy thì lấy được à, nếu lấy ra được thì ta đã không phải khổ như vậy rồi" Thiên Di nói.
Đúng thật là việc lấy cái thứ nửa ma nửa thần kia ra khỏi cơ thể nàng là một chuyện khó như lên trời, nhưng đã là chuyện thì luôn luôn có cách giải quyết.
" Thôi được ta cam đoan với ngươi trong vòng ba năm, nếu ta không thể tách thứ đó ra khỏi người ngươi ta sẽ phế toàn bộ tu vi trở thành đọa tiên, cùng ngươi tuyệt diệt".
Cơ thể nàng đúng thật là chỉ có thể chịu được ba năm nữa, đến lúc đó tâm ma kia sẽ hoàn toàn làm chủ cơ thể nàng, biết nàng thành đọa tiên.
Khúc Nhi lưỡng lự, dù sao cũng sẽ chết thôi cứ đặt cược hết vào lần này, vì bây giờ chỉ có ả ta mới có thể cho nàng một cái chết êm đẹp.
Thiên Di đưa tay xuống rút tảng băng đang cắm sâu ở bụng ra, " Thôi được ta đồng ý sẽ theo ngươi nhưng làm sao ta có thể tin ngươi?".
Lại lần nữa ánh mắt Hàm Uyễn mang ý cười, " Chẳng phải đêm qua ta và ngươi đã trở thành người một nhà rồi hả muội muội".
Ngọn lửa lại một lần nữa bùng phát dữ dội " Vậy những chuyện đêm qua không phải là mơ à". Thiên Di trầm mặt hỏi.
" Tất nhiên là thật rồi ha ha ha" Hàm Uyễn cười to.
" Ầm " lần này trưởng môn kia đã ăn trọn một quyền của Thiên Di.
Hết chương 3
Xin lỗi mọi người nhiều vì thời gian qua, gia chủ có việc nên không đăng chuyện, xin tha lỗi hứa sẽ đăng chuyện thường xuyên hơn, xin hãy cho cmt, chê khen cũng được mục đích để tạo động lực viết và làm truyện hay hơn trân thành cảm ơn ạ!
Không hiểu tại sao cơ thể nàng khắp nơi đều đau nhức, Thiên Di ngồi dậy ôm đầu, đầu nàng như muốn nổ tung, không hiểu hôm qua có chuyện gì, hình như kinh khủng lắm.
Ánh mắt nàng đưa đi mọi ngóc ngách trong phòng, dừng lại trên cơ thể trắng nõn đang nằm ngủ trên bàn, nàng đưa chân ra khỏi giường có ý muốn bước sang đó xem sao nhưng.
" A A A A A A A" Thiên Di hốt hoảng khi biết trên người nàng ngoài tấm mền bông ra thì không còn thứ gì khác, chỉ có thể là trần như nhộng.
" Dậy sớm thế sao" Giọng nói nhẹ nhàng còn có ý cười của Hàm Uyễn vang lên, mặt Thiên Di đỏ bừng nhìn người đang nói, trên người nàng ta chỉ mặc một bộ xiêm y xanh lam nhạt vô cùng mỏng nếu không nhìn kỹ cũng có thể nhầm đó là một chiếc váy ngủ.
" Ngươi..... Ngươi đã làm gì ta" Thiên Di đỏ mặt ôm chăn che ngực nói.
" Hửm ta có làm gì ngươi à, sao chẳng nhớ gì cả"Hàm Uyễn gãi đầu tỏ vẻ không hiểu.
" Thế tại sao trên người ta chẳng còn thứ gì hết", ánh mắt nàng dừng trên lọ thuốc trên bàn, nàng dường như đã hiểu mọi chuyện, ngọn lửa bùng phát.
" Rầm" Chiếc bàn nổ tung, Hàm Uyễn nhanh chóng tránh được," Này bình tĩnh đi chứ, đừng có động thủ". Hàm Uyễn lên tiếng.
Thiên Di trầm mặt vung quyền phóng đến chỗ Hàm Uyễn, khí tức của nàng tuôn trào, Hàm Uyễn thu tay đỡ lại quyền của Thiên Di, vẻ mặt nàng khẻ biến sắc, bất giác ho ra một ngụm máu, máu bắn vào người Thiên Di, nàng liền lùi lại quan sát tình hình.
Hàm Uyễn Khụy xuống ôm ngực, cả người nàng xuất hiện rất nhiều ấn chú màu đen, Thiên Di bàng hoàng lên tiếng: " Này ngươi không sao chứ, rõ ràng đòn lúc nãy đâu có trúng".
Thiên Di bước đến quan sát dường như là nội thương, nhưng nàng đâu làm gì chứ. Mi tâm của Hàm Uyễn khẻ động, nàng lên tiếng: " Thật sự đêm hôm qua muội không nhớ gì cả sao".
Vẻ mặt tức giận của Thiên Di vẫn không tan biến, nàng gắt gỏng:" Nhớ cái gì chứ, đêm hôm qua ta chẳng làm gì cả". Hàm Uyễn gượng dậy bám vào chiếc tủ phía sau, đôi môi nhợt nhạt lên tiếng:" Đêm qua ta đã xâm nhập vào tâm thức của muội, muội có biết ta thấy gì không".
Cả cơ thể Thiên Di cứng đờ, giọng nói run run thật sự vô cùng khác với con người lúc nãy của nàng:" Ngươi biết hết mọi thứ rồi sao", nàng ngước mặt lên nhìn Hàm Uyễn, có một chút gì chua xót đang nghẹn ở cổ họng " thế ta cũng không giấu diếm gì nữa, đúng đấy Ân Gia Phái là do ta tiêu diệt, bàn tay ta đã lấy đi rất nhiều máu của người vô tội rồi".
Hàm Uyễn cau mày hỏi lại: " Vậy muội đến đây để làm gì, nơi này hoàn toàn không có quan hệ gì với Ân Gia Phái hết".
" Ta đến đây để tìm một người tên Hàm Uyễn nghe nói cô ta có thể sữ dụng được Huyết Hàn Thuật".
Lần này Hàm Uyễn đã hiểu ra mọi chuyện, nàng đứng lên rút chùy thủ tự cứa vào động mạch ở tay, vết thương mở miệng, một thứ tuyệt đẹp màu đỏ đậm nhô ra, không phải máu. Cũng không đúng đó là máu nhưng đã hoàn toàn bị đông lại tạo thành một khối băng có màu đỏ đậm.
" Không lẽ ngươi là Hàm Uyễn" Thiên Di nói.
" Đúng ta là Hàm Uyễn trưởng môn của Tiêu Thương Phái, muội tìm ta để xin Hàn Huyết thể đúng không".
Thiên Di cúi mặt không nói.
" Hàn Huyết Thể đối với người thường thì chỉ là một khối huyết bị đóng băng hoàn toàn vô hại, nhưng đối với những người mang nội đan hỏa hệ như Thiên Di thì thứ đó chính là vật khắc tinh, chỉ cần một chút cũng đủ dập tắt ngọn lửa sinh mạng của nàng ".
Lần nữa không gian trầm mặc lại buông xuống, từng tia nắng trông như ấm áp kia vẫn vui vẻ xuyên qua lớp giấy mỏng nhảy nhót trên làn da trắng của hai người.
Khí tức thoáng giao động, ánh lửa từ lúc nào đã bùng cháy trên tay Thiên Di, sắc mặt của nàng thay đổi hiện rõ hai chữ sát tâm, nàng lao thẳng đến phía Hàm Uyễn. " Mau đưa nó cho ta".
Khóe môi Hàm Uyễn khẽ động, nàng nhắm mắt lùi lại tránh quyền của Thiên Di.
" Tại sao phải cố chấp đến thế, muội đâu phải lựa chọn cái chết mới có thể giải quyết mọi truyện".
" Ngươi nghĩ một con quái vật như ta còn sự lựa chọn sao, ta không muốn hại nữa, ta căm ghét chính bản thân ta, chính cái sức mạnh này, thà không có còn hơn, cái chết là thứ duy nhất có thể giải thoát cho ta". Thiên Di gào to.
Hàm Uyễn lùi về phía sau tránh các đòn của Thiên Di, sắc mặt nàng tối lại, mi tâm khẻ động hàn khí lan tỏa khắp nơi, tất cả mọi thứ trong căn phòng đã bị đóng băng lúc nào.
" Xoẹt", Thiên Di ôm bụng lùi lại, hàn khí từ ngoài tràn vào trong cơ thể nàng, từ giọt máu chảy ra từ vết đâm lan ra trên nhà à không phải nói là mặt băng mới đúng, toàn bộ mọi thứ nơi đây đều đã bị đóng băng.
Hàm Uyễn đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang bị thương. " Trong người của ngươi không chỉ có tâm ma hay hỏa khí, bên trong hiện giờ còn có bảo khí thượng cổ, thứ đó gần như đã dung hòa với ngươi nên đã có linh tính". Hàm Uyễn ngồi xuống chiếc ghế băng cả người tỏa ra một loại sát ý quỷ dị " Nếu ta giết ngươi lúc này thì, tâm ma lẫn bảo khí kia sẽ ra ngoài làm loạn, nên tốt nhất bây giờ ngươi cứ ngoan ngoãn, ở đây ta sẽ giúp ngươi lấy chúng ra".
" Lấy ra, ngươi nghĩ nói muốn lấy thì lấy được à, nếu lấy ra được thì ta đã không phải khổ như vậy rồi" Thiên Di nói.
Đúng thật là việc lấy cái thứ nửa ma nửa thần kia ra khỏi cơ thể nàng là một chuyện khó như lên trời, nhưng đã là chuyện thì luôn luôn có cách giải quyết.
" Thôi được ta cam đoan với ngươi trong vòng ba năm, nếu ta không thể tách thứ đó ra khỏi người ngươi ta sẽ phế toàn bộ tu vi trở thành đọa tiên, cùng ngươi tuyệt diệt".
Cơ thể nàng đúng thật là chỉ có thể chịu được ba năm nữa, đến lúc đó tâm ma kia sẽ hoàn toàn làm chủ cơ thể nàng, biết nàng thành đọa tiên.
Khúc Nhi lưỡng lự, dù sao cũng sẽ chết thôi cứ đặt cược hết vào lần này, vì bây giờ chỉ có ả ta mới có thể cho nàng một cái chết êm đẹp.
Thiên Di đưa tay xuống rút tảng băng đang cắm sâu ở bụng ra, " Thôi được ta đồng ý sẽ theo ngươi nhưng làm sao ta có thể tin ngươi?".
Lại lần nữa ánh mắt Hàm Uyễn mang ý cười, " Chẳng phải đêm qua ta và ngươi đã trở thành người một nhà rồi hả muội muội".
Ngọn lửa lại một lần nữa bùng phát dữ dội " Vậy những chuyện đêm qua không phải là mơ à". Thiên Di trầm mặt hỏi.
" Tất nhiên là thật rồi ha ha ha" Hàm Uyễn cười to.
" Ầm " lần này trưởng môn kia đã ăn trọn một quyền của Thiên Di.
Hết chương 3
Xin lỗi mọi người nhiều vì thời gian qua, gia chủ có việc nên không đăng chuyện, xin tha lỗi hứa sẽ đăng chuyện thường xuyên hơn, xin hãy cho cmt, chê khen cũng được mục đích để tạo động lực viết và làm truyện hay hơn trân thành cảm ơn ạ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook