Tát Cách Hán đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm quyến rũ xuất hiện ở trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cười mị mị lại làm cho hắn nhớ lại chuyện thần thoại xưa đã vụng trộm đọc khi còn bé, chính là bức tranh vẽ dáng vẻ của loại hồ ly tinh chuyên dẫn dụ nam nhân, rồi hút sạch tinh khí của nam nhân.

Có lẽ người họa giả (họa sĩ) kia đã gặp qua nữ nhân trước mắt này, có lẽ là bởi vì nàng thật sự là hóa thân của hồ ly tinh......

“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Là linh hồn của Cô Vương? Hay là thuần dương tính khí của Cô Vương?”

Nghe nói tinh khí của nam nhân có thể giúp hồ ly tinh tu luyện, mà tinh khí của Đế Vương càng là thực phẩm dinh dưỡng bổ nhất.

“Cái gì?” Lam Bán Hương vừa mới đưa tay rót cho mình một ly rượu, lại bởi vì lời của hắn mà ngây ngẩn cả người.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, xem ra mới vừa rồi lời nói rất hoang đường kia không phải nói lung tung.

Nàng chống cằm khẽ nhấp một ngụm rượu. Ừ...... Thật sự có một loại hương vị cổ xưa, hương vị cam thuần vô cùng tinh khiết, giống như người nam nhân trước mắt này.

Nếu mà hiện tại lưu hành loại hình hoa mỹ nam mà nói, hắn chính là phiên bản trái ngược.

Vóc người quá mức thô kệch cao lớn, làm cho cả người hắn thoạt nhìn rất khí phái, giống như là trời sinh đã tài trí hơn người, nam nhân ngạo thị thiên hạ (kiêu ngạo nhìn thế giới). Có người sẽ cảm thấy loại nam nhân này tràn đầy uy hiếp, giống như là sắt thép thuần túy, không dễ dàng ứng phó, chinh phục, nhưng mà, nàng lại cố tình thích loại hình này, như vậy mới có cảm giác an toàn!

Hơn nữa nhìn hai má ửng đỏ trên khuôn mặt tuấn lãng (xinh đẹp) kia, không biết là bởi vì uống rượu mà đỏ mặt, nếu như là bởi vì xấu hổ, vậy nàng thật sự sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

Một nam nhân có hậu cung giai lệ (nhiều phi tần xinh đẹp) thế nhưng lại thấy nữ nhân sẽ đỏ mặt, đây là Đế Vương thế nào? Thật là hiếm có!

“Nếu như mà ta nói ta đều muốn thì sao?” Nàng hơi chu miệng lên nói, mị nhãn như tơ, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa làm cho nàng thoạt nhìn giống như một Yêu Cơ họa nước (kẻ mê hoặc vua gây tai họa cho đất nước), xinh đẹp không gì sánh được.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Hiện tại mới nghĩ đến phải điều tra xuất thân của có phải đã quá muộn hay không?” Nàng cũng đã là Hoàng Hậu của hắn rồi!

Hắn biết mình phạm vào một sai lầm to lớn, mà sai lầm này có khả năng sẽ khiến cho từ đây về sau danh tiếng Quân Vương tài đức sáng suốt của hắn dính một vết nhơ (vết bẩn) lớn, nhưng hiện tại hắn có thể làm gì?

Chỉ có thể cảnh cáo nàng ──

“Cô Vương có thể mặc kệ ngươi từ đâu tới đây, muốn cái gì, cũng có thể cho ngươi vinh hoa phú quý, Cô Vương xem ngươi...... Mặc loại y phục kỳ quái đó, lại nhỏ gầy như vậy, nhất định là cuộc sống rất khổ cực, chỉ cần ngươi an phận, Cô Vương sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Chỉ cần ngươi tốt với ta, không khi dễ (bắt nạt) ta, cưng chiều ta thương ta, tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận khi gặp phải ta đâu.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, nếu như ngươi muốn khi dễ ta, đương nhiên ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu (*).”

(*) đèn đã cạn dầu: có tài năng nhất định, không phải tầm thường.

“Ngươi có thể như thế nào? Dùng hàm răng nho nhỏ kia của ngươi cắn ta, hay là dùng cánh tay nhỏ bé gầy yếu đến nỗi ngay cả con gà cũng bắt không được này đánh ta?” Giọng điệu của hắn tràn đầy chê cười, nhưng vừa nghĩ tới cái loại hình ảnh đó thế nhưng lại cảm thấy thân thể một hồi nóng ran. Hắn còn rất muốn để cho nàng cắn cắn xem......

“Ta không biết trái tim của ngươi có thể chịu đựng đến giai đoạn gì, cũng không biết tư tưởng của ngươi có thể khai phóng (cởi mở) đến loại trình độ nào, chỉ có thể nói ta không phải là người ở thời đại này của các ngươi.”

Nàng đi thẳng vào vấn đề, sau khi nói xong, chờ hắn thét lên gọi nàng là yêu nữ, hoặc là té xỉu, mềm chân, nhưng mà, không biết vì sao, nàng lại có loại lòng tin không hiểu nổi với hắn, biết hắn không phải là loại người như vậy.

Bên trong phòng hoàn toàn trầm mặc, Tát Cách Hán lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân không được hắn đồng ý đã giành uống rượu của hắn trước mắt kia.

Đôi má kia hiện lên hai rặng mây hồng, làm cho người ta có loại cảm giác rượu không say, người tự say.

“Ý của ngươi là nói ngươi không phải người của Nhật quốc sao?”

Lam Bán Hương lại uống một ngụm rượu, phát hiện mặc dù mùi vị của rượu này rất thuần phác, nhưng cũng rất ngọt.

“Nếu như ta nói ta đến từ một nơi tên là làm Phúc Nhĩ Ma Sa, người ở đó thiện lương trung hậu, yêu thích hòa bình, hoàn toàn khác với nơi này, ngươi sẽ nghĩ sao?”

“Có thể đào tạo nữ tử kỳ quái như ngươi, chắc hẳn nơi gọi Phúc Nhĩ Ma Sa đó rất đặc biệt.”

“Đúng vậy!”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn trở về sao?”

Chỉ thấy nàng dùng một đôi ánh mắt long lanh như nước nhìn hắn, “Ngươi đối với tất cả mọi người đều quan tâm như vậy sao?”

Đương nhiên không phải, mặc dù hắn coi dân chúng của Nhật quốc như người thân của mình, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là sẽ thân mật quan tâm như người thân của mình.

“Chẳng lẽ chỉ đối đãi đặc biệt với ta?” Tại sao có thể trêu đùa một nam nhân mới gặp mặt không đến mấy lần như vậy? Lam Bán Hương nghĩ, mình, chẳng lẽ là đã say rồi?

Tát Cách Hán trầm mặc không nói, trong không khí tỏa ra mùi rượu trộn lẫn với mùi phấn hương của nữ nhân, mang theo một loại mê say làm cho người ta không thể kháng cự.

Nhìn tiểu nữ nhân một thân Hồng Y (quần áo màu đỏ) trước mắt, nhìn nàng uống một ly lại một ly như vậy, không bao lâu nhất định sẽ say: nhưng, thế nhưng hắn lại không muốn ngăn cản nàng.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì say kia của nàng, trong lúc bất chợt hắn có thể hiểu tại sao các thế hệ Quân Vương luôn rất sợ gặp gỡ hồng nhan họa thủy (người con gái đẹp ẩn chứa tai họa).

Bởi vì bọn họ sẽ bị hồng nhan họa thủy này mê hoặc cả người, từ từ đánh mất lý trí, từ từ trở thành hôn quân chỉ thích mỹ nhân.

Hồng sam (áo màu đỏ) rối loạn, dung mạo như tuyết, chuỗi Phật châu màu tím trên tay cùng da thịt trắng muốt của nàng hợp với nhau càng thêm chói lọi.

Trong đêm yên tĩnh, ánh nến, mỹ nhân uống rượu, hai má hồng hồng, trong cung không phải không có mỹ nhân, nhưng......

Trước mắt, có thể làm cho thân thể của hắn rục rịch ngóc đầu dậy, cũng chỉ có đôi mắt thật to ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng thêm lóng lánh kia của nàng.

“Ngươi là người tốt......”

Hắn đột nhiên mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân vốn đang cười híp mắt giành rượu của hắn uống, chỉ chớp mắt liền bĩu môi, nước mắt lớn chừng hạt đậu đọng ở khóe mắt, giống như một cái chớp mắt tiếp theo sẽ rớt xuống.

“Ngươi......” Hắn thế nhưng lại cảm thấy khó thở, nhìn thấy nước mắt của nàng từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hắn có loại cảm giác như bị biển nước mắt bao phủ.

Khó khăn di chuyển đến gần bên người nàng, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.

“Đừng khóc.” Giọng nói khàn khàn tràn đầy thương tiếc, hắn cũng giật mình, thế nhưng mình lại có loại giọng điệu dịu dàng như vậy.

Mà nơi da thịt hắn đụng chạm vào có chút nóng bỏng, cảm giác thật mềm thật muốn vuốt ve.

Đột nhiên phát hiện mình đường đột, muốn thu tay lại, đột nhiên giữa chừng bị nàng một phát bắt được, sau đó mặt của nàng liền dán lên cánh tay của hắn, như thế nào cũng không gỡ được.

“Hoàng Hậu, ngươi......” Chẳng lẽ nữ nhân này là không thể chạm vào rượu?! Uống sẽ say khướt?

“Thật ra thì ta thật sợ hãi, không hiểu tại sao tự nhiên đi đến nơi này, ta lại không tìm được Thanh Thanh, ba lô của ta lại không thấy đâu, cả người lập tức giống như là mất đi cảm giác an toàn, chưa quen cuộc sống nơi đây, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, nhưng ta phải làm thế nào đây? Ta biết rõ ta đây đòi làm Hoàng Hậu khiến cho ngươi thật khó xử, ta cũng biết rõ không phải là người nào cũng có thể làm Hoàng Hậu, cũng không cho là ta có thể làm Hoàng Hậu, nhưng ta có thể làm thế nào đây?”

Chỉ thấy trên lông mi vừa dày vừa dài của nàng; nhiễm vài giọt nước mắt, dùng tiếng khóc nghẹn ngào tiếp tục nói: “Ta xem trên sách đều là diễn như vậy, nói muốn sinh tồn được mà nói, sẽ phải nghĩ biện pháp đứng ở chỗ cao nhất, cho nên khi ta biết ngươi là Vương, mới có thể đề cập với ngươi loại yêu cầu này, ta vốn cũng không có nghĩ rằng ngươi sẽ đáp ứng, bởi vì ban đầu ta vốn không có ý muốn cứu ngươi, là vô tâm xuyên vào vòng chiến, chỉ cần ta tìm được Thanh Thanh, ta liền trả vị trí Hoàng Hậu lại cho ngươi, ngươi nói có được hay không?”

Hắn có thể nói gì đây? Hắn căn bản cũng không muốn nàng trả lại vị trí Hoàng Hậu!

“Ban đầu Cô Vương đã nói, đây là ngươi yêu cầu, cũng không cần trả lại.”

Nhìn cái đầu nhỏ kia đã theo cánh tay của hắn bò lên ngực của hắn, sau đó ở đó liếm, lẽ ra là đáng thương hề hề xưng tội thế nào nghe lại giống như đẩy trách nhiệm, nói nàng giống như cũng là trăm ngàn lần không muốn.

“Ở nơi này ta cũng chỉ biết ngươi thôi, ngươi là nhất quốc chi quân (vua một nước), nếu như ngươi cũng không thể giúp ta, vậy còn người nào có thể giúp ta đây, đúng không?”

Hắn gật đầu một cái.

“Cho nên chúng ta làm hảo bằng hữu (bạn tốt) có được hay không?”

Chuyện này hắn thật cũng không muốn gật đầu, bởi vì hắn căn bản cũng không muốn làm hảo bằng hữu với nàng, hắn chỉ muốn đụng ngã nàng, để cho nàng danh xứng với thực trở thành Hoàng Hậu của hắn.

Thấy hắn không có mở miệng, cũng không có gật đầu, Lam Bán Hương rất tự động cho là hắn là đồng ý rồi.

“Ngươi quả nhiên là người tốt, ta không có nhìn lầm người.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào bờ vai của hắn, tiểu nhân nhi (cô gái nhỏ) này, hơi thở nóng như lửa nhẹ nhàng phả trên khuôn mặt của hắn, làm cho lòng của hắn nhộn nhạo gợn sóng.

Nàng là đang mượn rượu giả điên, muốn quyến rũ hắn sao? Nàng sẽ là loại nữ nhân tâm cơ nặng như vậy sao?

Hắn có thể thử kiểm tra một chút......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương