Hoa Thiên Cốt 2
-
Chương 4: Cuộc sống ẩn cư
Editor: Hoàng Thảo
Bạch Tử Họa bắt mạch cho Thiên Tầm, phát hiện nó từ nhỏ suy nhược, sức khỏe thường thường không tốt. Đừng nói tập võ luyện kiếm, dù là cuộc sống hằng ngày thôi cũng rất mệt nhọc. Hắn thầm cân nhắc, vì căn cơ của Thiên Tầm quá yếu, phải làm cho thân thể khỏe mạnh lên. Hắn lại thấy trong cơ thể nó có một luồng tà khí, chạy loạn chung quanh, đây là nguyên nhân làm hao tổn tinh lực.
Hắn vốn là người tu tiên, biết ngay tà khí này có hại. Liền chỉ dạy Thiên Tầm ngồi thiền mỗi ngày, học tâm pháp thanh tĩnh, hấp thu khí trời đất, dạy nó dùng cơ thể cảm nhận cái thiện của vạn vật căn nguyên, áp chế lệ khí.
Thiên Tầm ngày ngày ngồi thiền luyện khí, hơn nữa Bạch Tử Họa đưa các loại linh đan tiên thảo để điều trị dần dần, thân thể cũng là từ từ khỏe mạnh lên.
Đứa trẻ thiên tính hiếu động, khỏe lên một cái là quấn quít lấy Bạch Tử Họa muốn tập kiếm pháp, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ đành phải đáp ứng. Chỉ là nó người yếu lực nhỏ, kiếm tiên thì nó không cưỡi nổi, liền nung một khối hiên kim, làm cho nó một thanh kiếm ngắn, đặt tên là Kim Lai cho nó luyện tập.
Thiên hiên kim là khối kim loại được ngưng tụ từ mảnh mặt trời mà Hậu Nghệ bắn rơi, đến từ thiên ngoại chi giới, rất nhẹ lại không gì địch nổi.
Thiên Tầm ngày ngày ở bên trong Vân Sơn, nó bước vào thế giới này cũng chỉ gặp một mình Bạch Tử Họa, hoàn toàn không hiểu chuyện đời, ngây thơ hồn nhiên, nhưng vẫn có thể phát hiện Bạch Tử Họa đau thương che giấu dưới sự đạm mạc, nó dĩ nhiên không thể hiểu được, chỉ cảm thấy đau lòng.
Vân Sơn bị ngăn cách, nhìn như tiên cảnh, núi cao trời xanh, mây khói bay nhẹ, chim hót hoa thơm, Bạch Tử Họa rất ít nói chuyện, nhưng so với U Minh Hà thì bình yên tường hoà, không như khung cảnh tĩnh mịch ấy.
Thiên Tầm đối với mọi chuyện trên đời hoàn toàn không biết gì cả, Bạch Tử Họa dùng một ít bộ sách vỡ lòng dạy nó đọc sách vết chữ, lại dạy nó đánh đàn vẽ tranh, phát hiện nó lại học cực kỳ nhanh, tiến bộ nhanh chóng, càng cố ý chỉ dẫn, khí chất trên người Tiểu Thiên càng ngày càng siêu phàm thoát tục, tâm tính lại đơn thuần tốt đẹp.
Đối với Thiên Tầm nhỏ tuổi mà nói, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh và tốt đẹp. Nếu trời nắng, nó ở dưới tàng cây hoa đào múa kiếm, chọc hoa rơi , sư phụ hoặc là ở một bên lẳng lặng xem nó, hoặc là dù không nhìn nó, nó cũng biết hắn ngay tại bên cạnh, hẳn đang ngồi thiền. Nếu đổ mưa, nó liền cùng sư phụ ở trong phòng đọc sách tập viết dâng hương vẽ tranh, trong phòng khói thuốc lượn lờ, ngoài mái hiên tiếng mưa rơi tí tách, làm cho người ta thập phần an tâm.
Thiên Tầm chỉ thấy Bạch Tử Họa thường vẽ một tỷ tỷ có kiểu tóc bánh bao, tuổi tác lớn hơn nó một chút, thường cười xán lạn, lúc thì dưới tàng hoa đào múa kiếm, lúc thì bắt bươn bướm, lúc thì lại nấu cơm. Thiên Tầm hỏi sư phụ vẽ ai vậy, sư phụ không trả lời.
Bạch Tử Họa có mái tóc dài đen nhánh, hắn lại không muốn dùng pháp thuật, mỗi lần chải tóc có chút vất vả. Một ngày tiểu Thiên Tầm ngồi trước mặt hắn nhìn hắn cột tóc, nhìn một hồi nói: “Sư phụ, con đến giúp người được không?” Bạch Tử Họa nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhớ tới Tiểu Cốt trước kia cũng ngày ngày chải tóc cho hắn, gật nhẹ đầu đồng ý, Thiên Tầm vui mừng cầm lấy lược, giúp Bạch Tử Họa chải tóc.
Tóc sư phụ vừa đen vừa dài, xứng với y phục thần tiên bào trắng noãn, vẻ mặt đạm mạc, khí chất lạnh nhạt siêu phàm thoát tục, chính là Thiên Tầm là một đứa trẻ cũng ngây ngốc nhìn. Tóc xõa xuống qua kẽ bàn tay, cột tóc thật sự không dễ dàng, vạn sự khởi đầu nan, kỹ thuật sao, luyện ra là được!
Những ngày bình tĩnh rốt cục vẫn có gợn sóng nho nhỏ nổi lên.
Một hôm, Ma Nghiêm cùng Sênh Tiêu Mặc đến thăm Bạch Tử Họa, thuyết phục hắn trở về Trường Lưu, nhận lại chức vị chưởng môn, trăm năm nay chức chưởng môn luôn luôn từ Ma Nghiêm làm.
Hai người vừa vào tiền viện, chỉ nhìn thấy Thiên Tầm đang lấy một cành liễu ngồi nghịch kiến trên đất, Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, lại thấy Bạch Tử Họa đang ở dưới tàng cây hoa đào đọc sách, liền không dám nói cái gì.
Hắn bước lên nói chuyện với Bạch Tử Họa: “Sư đệ, đã hơn trăm năm đệ không về Trường Lưu, việc đã qua lâu như vậy, đệ vẫn không quên được. Trước kia vốn là thượng tiên Trường Lưu lòng mang thiên hạ, hiện tại lại vì tư tình nữ nhi mà sa sút đến tận bây giờ, trách nhiệm đạo nghĩa hoàn toàn không quan tâm sao!”
Bạch Tử Họa mắt cũng không nâng, từ từ nói: “Sư huynh và tam sư đệ quản lý tốt lắm, thiếu ta cũng không ảnh hưởng gì.”
Ma Nghiêm chán nản không nói gì, đành phải rời đi, ra ngoài cửa liền nói với Sênh Tiêu Mặc: “Tử Họa lại nhặt nghiệp chướng từ nơi nào thế, xem ánh mắt kia của nó là biết điềm xấu rồi!”
Sênh Tiêu Mặc than nhẹ một tiếng nói: “Nhị sư huynh vẫn khổ trong lòng. Mà đứa trẻ này kỳ lạ thật, không phải tiên không phải ma lại không phải là quỷ, thật không biết là có lai lịch gì.”
“Sư phụ, bọn họ là ai vậy?”
Thiên Tầm lần đầu tiên thấy người ngoài, không biết vì sao có chút sợ hãi.
“Là sư bá và sư thúc con “, Bạch Tử Họa thản nhiên nói.
Thấy Bạch Tử Họa có vẻ mất hứng, Thiên Tầm không dám hỏi nhiều, tiếp tục ngồi trên đất nghịch kiếm.
Bạch Tử Họa bắt mạch cho Thiên Tầm, phát hiện nó từ nhỏ suy nhược, sức khỏe thường thường không tốt. Đừng nói tập võ luyện kiếm, dù là cuộc sống hằng ngày thôi cũng rất mệt nhọc. Hắn thầm cân nhắc, vì căn cơ của Thiên Tầm quá yếu, phải làm cho thân thể khỏe mạnh lên. Hắn lại thấy trong cơ thể nó có một luồng tà khí, chạy loạn chung quanh, đây là nguyên nhân làm hao tổn tinh lực.
Hắn vốn là người tu tiên, biết ngay tà khí này có hại. Liền chỉ dạy Thiên Tầm ngồi thiền mỗi ngày, học tâm pháp thanh tĩnh, hấp thu khí trời đất, dạy nó dùng cơ thể cảm nhận cái thiện của vạn vật căn nguyên, áp chế lệ khí.
Thiên Tầm ngày ngày ngồi thiền luyện khí, hơn nữa Bạch Tử Họa đưa các loại linh đan tiên thảo để điều trị dần dần, thân thể cũng là từ từ khỏe mạnh lên.
Đứa trẻ thiên tính hiếu động, khỏe lên một cái là quấn quít lấy Bạch Tử Họa muốn tập kiếm pháp, Bạch Tử Họa bất đắc dĩ đành phải đáp ứng. Chỉ là nó người yếu lực nhỏ, kiếm tiên thì nó không cưỡi nổi, liền nung một khối hiên kim, làm cho nó một thanh kiếm ngắn, đặt tên là Kim Lai cho nó luyện tập.
Thiên hiên kim là khối kim loại được ngưng tụ từ mảnh mặt trời mà Hậu Nghệ bắn rơi, đến từ thiên ngoại chi giới, rất nhẹ lại không gì địch nổi.
Thiên Tầm ngày ngày ở bên trong Vân Sơn, nó bước vào thế giới này cũng chỉ gặp một mình Bạch Tử Họa, hoàn toàn không hiểu chuyện đời, ngây thơ hồn nhiên, nhưng vẫn có thể phát hiện Bạch Tử Họa đau thương che giấu dưới sự đạm mạc, nó dĩ nhiên không thể hiểu được, chỉ cảm thấy đau lòng.
Vân Sơn bị ngăn cách, nhìn như tiên cảnh, núi cao trời xanh, mây khói bay nhẹ, chim hót hoa thơm, Bạch Tử Họa rất ít nói chuyện, nhưng so với U Minh Hà thì bình yên tường hoà, không như khung cảnh tĩnh mịch ấy.
Thiên Tầm đối với mọi chuyện trên đời hoàn toàn không biết gì cả, Bạch Tử Họa dùng một ít bộ sách vỡ lòng dạy nó đọc sách vết chữ, lại dạy nó đánh đàn vẽ tranh, phát hiện nó lại học cực kỳ nhanh, tiến bộ nhanh chóng, càng cố ý chỉ dẫn, khí chất trên người Tiểu Thiên càng ngày càng siêu phàm thoát tục, tâm tính lại đơn thuần tốt đẹp.
Đối với Thiên Tầm nhỏ tuổi mà nói, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh và tốt đẹp. Nếu trời nắng, nó ở dưới tàng cây hoa đào múa kiếm, chọc hoa rơi , sư phụ hoặc là ở một bên lẳng lặng xem nó, hoặc là dù không nhìn nó, nó cũng biết hắn ngay tại bên cạnh, hẳn đang ngồi thiền. Nếu đổ mưa, nó liền cùng sư phụ ở trong phòng đọc sách tập viết dâng hương vẽ tranh, trong phòng khói thuốc lượn lờ, ngoài mái hiên tiếng mưa rơi tí tách, làm cho người ta thập phần an tâm.
Thiên Tầm chỉ thấy Bạch Tử Họa thường vẽ một tỷ tỷ có kiểu tóc bánh bao, tuổi tác lớn hơn nó một chút, thường cười xán lạn, lúc thì dưới tàng hoa đào múa kiếm, lúc thì bắt bươn bướm, lúc thì lại nấu cơm. Thiên Tầm hỏi sư phụ vẽ ai vậy, sư phụ không trả lời.
Bạch Tử Họa có mái tóc dài đen nhánh, hắn lại không muốn dùng pháp thuật, mỗi lần chải tóc có chút vất vả. Một ngày tiểu Thiên Tầm ngồi trước mặt hắn nhìn hắn cột tóc, nhìn một hồi nói: “Sư phụ, con đến giúp người được không?” Bạch Tử Họa nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhớ tới Tiểu Cốt trước kia cũng ngày ngày chải tóc cho hắn, gật nhẹ đầu đồng ý, Thiên Tầm vui mừng cầm lấy lược, giúp Bạch Tử Họa chải tóc.
Tóc sư phụ vừa đen vừa dài, xứng với y phục thần tiên bào trắng noãn, vẻ mặt đạm mạc, khí chất lạnh nhạt siêu phàm thoát tục, chính là Thiên Tầm là một đứa trẻ cũng ngây ngốc nhìn. Tóc xõa xuống qua kẽ bàn tay, cột tóc thật sự không dễ dàng, vạn sự khởi đầu nan, kỹ thuật sao, luyện ra là được!
Những ngày bình tĩnh rốt cục vẫn có gợn sóng nho nhỏ nổi lên.
Một hôm, Ma Nghiêm cùng Sênh Tiêu Mặc đến thăm Bạch Tử Họa, thuyết phục hắn trở về Trường Lưu, nhận lại chức vị chưởng môn, trăm năm nay chức chưởng môn luôn luôn từ Ma Nghiêm làm.
Hai người vừa vào tiền viện, chỉ nhìn thấy Thiên Tầm đang lấy một cành liễu ngồi nghịch kiến trên đất, Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, lại thấy Bạch Tử Họa đang ở dưới tàng cây hoa đào đọc sách, liền không dám nói cái gì.
Hắn bước lên nói chuyện với Bạch Tử Họa: “Sư đệ, đã hơn trăm năm đệ không về Trường Lưu, việc đã qua lâu như vậy, đệ vẫn không quên được. Trước kia vốn là thượng tiên Trường Lưu lòng mang thiên hạ, hiện tại lại vì tư tình nữ nhi mà sa sút đến tận bây giờ, trách nhiệm đạo nghĩa hoàn toàn không quan tâm sao!”
Bạch Tử Họa mắt cũng không nâng, từ từ nói: “Sư huynh và tam sư đệ quản lý tốt lắm, thiếu ta cũng không ảnh hưởng gì.”
Ma Nghiêm chán nản không nói gì, đành phải rời đi, ra ngoài cửa liền nói với Sênh Tiêu Mặc: “Tử Họa lại nhặt nghiệp chướng từ nơi nào thế, xem ánh mắt kia của nó là biết điềm xấu rồi!”
Sênh Tiêu Mặc than nhẹ một tiếng nói: “Nhị sư huynh vẫn khổ trong lòng. Mà đứa trẻ này kỳ lạ thật, không phải tiên không phải ma lại không phải là quỷ, thật không biết là có lai lịch gì.”
“Sư phụ, bọn họ là ai vậy?”
Thiên Tầm lần đầu tiên thấy người ngoài, không biết vì sao có chút sợ hãi.
“Là sư bá và sư thúc con “, Bạch Tử Họa thản nhiên nói.
Thấy Bạch Tử Họa có vẻ mất hứng, Thiên Tầm không dám hỏi nhiều, tiếp tục ngồi trên đất nghịch kiếm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook