Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 349 Ta là Thanh Minh, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. (3)

 

Chapter 349. Ta là Thanh Minh, đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn. (3)

 

“Ọcccc……”

 

Hiền Pháp vùng vẫy một hồi, thở ra bong bóng nước rồi bất tỉnh nhân sự.

 

“Chậc.”

 

Sau khi xử Hiền Pháp một cách gọn gàng (?), Thanh Minh quay đầu nhìn Hiền Đường.

 

Giật mình.

 

Hiền Đường tái mặt lùi về phía sau.

 

“Ngươi, ngươi cũng quá vô nhân đạo rồi đấy.”

 

“Vô nhân đạo?”

 

“Đúng đó!”

 

Hiền Đường hoảng hốt đảo mắt tìm điểm tựa. Thế nhưng, lão vẫn cứng miệng hét lên.

 

“Cho dù bọn ta có quá đáng thật, nhưng ngươi làm vậy cũng quá vô nhân đạo rồi đấy? Một Đạo sĩ sao có thể làm một việc vô nhân đạo như vậy chứ? Ngươi không cảm thấy nhục nhã khi đối diện với các tiền nhân của Hoa Sơn sao?”

 

Thanh Minh bật cười.

 

Hiền Đường càng cao giọng khi nhìn thấy phản ứng đó của hắn.

 

“Đây chính là đại tội khi sư diệt tổ. Hoa Sơn……”

 

“Hình như ngươi chẳng biết gì về Hoa Sơn đâu nhỉ?”

 

“.........Cái gì?”

 

“Chắc ngươi không biết. Chứ Hoa Sơn vốn dĩ làm gì tồn tại cái gọi là tôn ti trật tự có trên có dưới.”

 

“........Tên, tên khốn này, ngươi vẫn…!”

 

“Ngươi nên cảm thấy may mắn khi được gặp ta đi.”

 

Gương mặt Hiền Đường méo xệch trước câu nói đó.

 

Thật đáng tiếc, lời đó của Thanh Minh lại hoàn toàn là thật.

 

‘Một khi ngươi dám động tới Chưởng môn nhân, thì bây giờ ngươi sẽ không thể đứng bằng hai chân nữa đâu.’

 

Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn.

 

Đó là một người nổi tiếng khắp thiên hạ với sự hiền lương và quang minh lỗi lạc của mình, là người đã đưa Hoa Sơn trở thành một đệ nhất đại môn phái đương thời.

 

“Tại sao từ nãy tới giờ ngươi cứ luôn miệng nhắc tới tổ tiên, tổ tiên mãi thế. Nếu như tổ tiên vẫn còn sống, thì ngươi đã sớm bị họ chặt đứt tứ chi gân mạch rồi nhốt vào động sám hối rồi.”

 

“.......”

 

“Ngươi hỏi ta không thấy xấu hổ khi gặp tổ tiên ư?”

 

Làm gì có chuyện đó chứ.

 

Bây giờ ta vẫn còn đang nghe thấy những âm thanh phẫn nộ của bọn họ ở trên tiên giới kia kìa.

 

“Hừ, được thôi. Cũng đúng. Cũng có thể như vậy chứ. Đã là người thì cũng có thể có tham vọng, đố kỵ. Con người vốn là như vậy mà. Nhưng…..”

 

Sắc mặt của Thanh Minh dần trở nên lạnh lùng đáng sợ.

 

“Những chuyện khác ta đều có thể bỏ qua được. Sao ngươi dám coi thường Chưởng môn nhân của ta chứ?”

 

Huyền Tông là người như thế nào.

 

Ông ấy chính là người đã gồng mình dẫn dắt, che chở Hoa Sơn khi bọn chúng bỏ đi. Nếu như không có Huyền Tông, thì khi Thanh Minh đến Hoa Sơn, nơi này đến một viên đá lát nền cũng chẳng còn.

 

Vậy mà bọn chúng dám chèn ép Huyền Tông ư?

 

Đây là chuyện không thể tha thứ được.

 

“Đến đây. Ta phải đánh chết ngươi mới được.”

 

Hiền Đường cắn chặt môi.

 

Nếu lời nói không thể giải quyết.

 

Thì chắc chắn lão phải tránh chuyện này bằng mọi giá.

 

‘Dù hắn có là kỳ tài ngàn năm có một……..’

 

Xoẹttttt.

 

Hiền Đường chầm chậm rút kiếm ra.

 

Đồng thời, một khí thế sắc bén bắt đầu tỏa ra bao quanh cơ thể lão. Điều đó chứng tỏ cái danh kỳ tài Hoa Sơn trong quá khứ của lão không phải là hư danh.

 

“Ồ hô?”

 

Thanh Minh nhìn lão với gương mặt phấn khích.

 

Hiền Đường nghiến răng.

 

‘Đến tận bây giờ, hắn là một kẻ chỉ biết tu luyện và tỉ võ. Chắc hẳn hắn chưa bao giờ chiến đấu một trận thực sự uy hiếp đến tính mạng.’ (À thế à =)))). Hẳn là thế)

 

Dù khí thế của hắn oai phong đến đâu đi chăng nữa, thì cơ thể của hắn cũng không thể không đông cứng trước một trận thực chiến uy hiếp trực tiếp đến tính mạng.

 

Nếu nhắm đến cơ hội đó thì Hiền Đường hoàn toàn có khả năng giành chiến thắng.

 

“Ngươi có vẻ coi thường ta quá nhỉ. Trong lúc các ngươi còn đang thoải mái tu luyện ở trong chốn thâm sơn cùng cốc, thì ta đã phải trải qua biết bao thời khắc sinh tử trên thế gian cay nghiệt này.”

 

“À. Vậy hả?”

 

Thanh Minh bật cười vung vẩy thanh kiếm.

 

“Thế thì lão phải chứng minh điều đó chứ nhỉ.”

 

“Tên khốn nàyyyyyyy!”

 

Hiền Đường vung kiếm về phía Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp.

 

Đúng lúc thanh kiếm của lão sắp chạm tới ngực Thanh Minh.

 

‘Đồ ngốc! Ngươi đã bất cẩn…….’

 

Thế nhưng.

 

Tủm tỉm cười.

 

Thanh Minh khẽ xoay người né thanh kiếm đang lao tới.

 

‘Hả?’

 

Chỉ một bước chân.

 

Hắn chỉ dịch chân một bước mà thanh kiếm của Hiền Đường đã hoàn toàn lệch hướng.

 

Hiền Đường không thể thu lại thanh kiếm vì đã phát ra một uy lực quá lớn, lão hoảng hốt quay lại nhìn.

 

Và lão đã thấy.

 

Thanh Minh đang đứng cười sảng khoái.

 

Thanh Minh quay đầu về sau. Hắn ưỡn eo rồi bắt đầu lao lên. Toàn bộ quá trình đó được được thu vào tầm mắt của Hiền Đường.

 

Và.

 

Thanh Minh xoay người, tung ra cú đấm xé toạc không khí, bay thẳng đến mặt Hiền Đường.

 

‘Không, không thể nào…..’

 

Bốppppppppp!

 

Nắm đấm của Thanh Minh giáng thẳng vào mặt của Hiền Đường.

 

Răng của lão gãy ra, văng khắp tứ phương, cổ lão ngoặt hẳn sang một bên như đã gãy.

 

“Hộccccccc……”

 

Rầm.

 

Cơ thể Hiền Đường rớt cái rầm xuống sàn như một bó rơm khô. Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì bật cười rồi nhấc vỏ kiếm lên tra kiếm vào.

 

“Một kẻ đến kiếm còn không biết cầm cho đúng cách, vậy mà cái gì cơ? Thời khắc sinh tử? Vượt qua thời khắc sinh tử á?”

 

Tên nhãi ranh khốn kiếp này, ngươi có biết mình đang đứng trước mặt ai không hả?

 

Ngươi có biết gì về Ma Giáo không?

 

Thanh Minh quắc mắt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Đến đây! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thời khắc sinh tử thực sự! Tên khốn khiếp! Chết đi!”

 

Bốp! Bốppp! Bốp! Bốppppp!

 

Kiếm của Thanh Minh không ngừng giã vào cơ thể của Hiền Đường. Mặc dù Hiền Đường đã hét lên một cách thảm thiết và xoay người né đi, nhưng kiếm của Thanh Minh vẫn không ngừng giáng xuống.

 

“Áaaaaaaaa! Á á! Áaaaaaaaaaaa!”

 

“Sao ngươi dám la hét trong Đạo môn linh thiêng này vậy hả! Còn không mau ngậm miệng vào à? Được rồi! Hôm nay ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là lễ nghĩa!”

 

Ơ kìa.

 

Đằng ấy đang đánh người ở trong Đạo môn linh thiêng đấy?

 

Tuy rằng rất nhiều người đang có mặt ở đây, thế nhưng, chẳng có ai đứng ra ngăn không cho Thanh Minh đánh Hiền Đường cả.

 

“........Sư thúc.”

 

“Hửmmm?”

 

“......Không phải chúng ta nên ngăn nó lại sao ạ?”

 

“Ờ…….”

 

Lần này chúng ta nên làm như vậy thật nhỉ?

 

Đúng lúc Bạch Thiên thở dài định bước lên phía trước.

 

Thì ai đó đứng trước mặt hắn đã thò đầu lại nhìn về phía Thanh Mai Quan.

 

“Hình như có ai đó xuất hiện…… trưởng lão?”

 

Bạch Thiên giật mình nhận ra người được nhắc đến là Huyền Linh, vội vàng đứng nép sang một bên.

 

Huyền Linh nhăn mặt lè lưỡi như thể ông ta không hài lòng lắm.

 

“Chậc chậc chậc. Chuyện gì đang xảy ra ở trong Đạo môn linh thiêng thế này.”

 

“.........Để con cản nó lại nhé?”

 

“Chậc chậc chậc.”

 

Huyền Linh vừa lắc đầu vừa xoay người.

 

“Trưởng….. trưởng lão?”

 

“Chậc chậc. Đành vậy thôi. Chậc chậc chậc.”

 

Rồi ông ta lại ngúng nguẩy bước về hướng rời khỏi Thanh Mai Quan như thể chưa có chuyện gì. Có khi nào bước chân sảng khoái của trưởng lão ở phía xa kia chỉ là do Bạch Thiên tưởng tượng ra không?

 

“Sư thúc?”

 

“.........”

 

Bạch Thiên âm thầm nhận được chỉ thị, hắn suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười.

 

“Ta cũng không biết nữa.”

 

“.......Vâng.”

 

Chắc lão ta sẽ không chết được đâu.

 

Không chết được đâu.

 

Bồm bộp.

 

Thanh Minh phủi tay, quay lại nhìn bọn họ như thể tâm trạng của hắn vẫn chưa được giải tỏa.

 

“Ầyy. Ta hiền quá mà. Nếu là trước đây thì ngươi đã chết lâu rồi.”

 

Bởi vì khi ấy, kiểu gì thì hắn cũng đã chặt nát tay lão đầu tiên.

 

Chắc là do dạo này chỉ dạy mấy đứa trẻ con nên tâm tính ta cũng trở nên hiền lành tử tế thế này đây. Chậc chậc.

 

‘Chưởng môn sư huynh mà thấy cảnh này chắc phải cảm động rớt nước mắt mất thôi.’

 

À không. Liệu lần này huynh ấy có nổi giận vì mình còn nhẹ tay quá không nhỉ.

 

Chậc.

 

Thanh Minh lững thững bước đi hất cằm về phía sau.

 

“Dọn dẹp đi.”

 

“.......Như thế nào?”

 

“Còn như thế nào nữa? Quẳng chúng đi.”

 

“Ở trước sơn môn à?”

 

“Đằng nào cũng vậy rồi, cứ ném xuống vách núi đi.”

 

“.......Được rồi. Ta hiểu rồi, ta sẽ dọn.”

 

“Chậc.”

 

Thanh Minh đẩy các môn đồ ra rồi rời bước khỏi Thanh Mai Quan.

 

Bạch Thiên nhìn Hiền Đường đã trở thành một đống bầy nhầy (?) rồi gật đầu.

 

“Lũ man di mọi rợ có kéo đến cũng không bị đánh đến mức này.”

 

“......So với Thanh Minh thì lũ mọi rợ đó vẫn còn tử tế chán.”

 

“Ta không ngờ lại được nghe những lời này ở trong Đạo môn đấy.”

 

Mặc dù thật đáng buồn khi lời nói đó không sai.

 

“Dù sao thì cứ đem bọn họ ném ra ngoài sơn môn……”

 

Đúng lúc ấy.

 

“Không được! Càng nghĩ ta càng tức! Lũ khốn kiếp đó, hừ? Chúng dám hỏi ai mới là Chưởng môn nhân thực sự của Hoa Sơn sao? Cái lũ đã bỏ rơi sư môn mà chạy đó!”

 

“Ngăn lại!”

 

“Giữ nó lại!”

 

Thấy Thanh Minh hừng hực chạy đến, các Bạch Tử bối và Thanh Tử bối vội vàng chặn hắn lại. Mỗi người túm lấy một mảnh quần của Thanh Minh giữ chặt hắn.

 

“Thanh Minh! Nhịn đi!”

 

“Nếu đệ mà đánh thêm nữa thì bọn họ sẽ chết thật đấy! Bình tĩnh đi, bình tĩnh!”

 

“Không được, tại sao ta phải tha cho chúng chứ!”

 

“Bánh đâu! Mang bánh ra đây!”

 

Bạch Thiên túm chặt lấy eo Thanh Minh, thất thanh hét lên.

 

“Này! Mau ném bọn họ đi! Cứ nghĩ là chúng ta đang cứu nhân độ thế đi! Nhanh lên!”

 

“Vâng, sư huynh!”

 

Các môn đồ khác vội vàng cõng những kẻ đang nằm sõng soài dưới đất, vắt chân lên cổ mà chạy về phía ngoài sơn môn.

 

Mặc dù nhìn qua thì đó là một hành động rất nhẫn tâm, nhưng suy xét kỹ thì đó lại là Đạo lý của hoạt nhân. Nếu như nguyên thủy thiên tôn mà nhìn thấy cảnh này thì hẳn sẽ phải nở một nụ cười khen ngợi mất.

 

Tất nhiên là không nhìn hắn rồi.

 

“Thôi nào, Thanh Minh! Đệ hãy bình tĩnh đi.”

 

“Bọn ta đã vứt đi hết rồi. Hết sạch rồi.”

 

Thế nhưng, Thanh Minh lại yên lặng cau mày như thể hắn vẫn chưa hài lòng lắm.

 

“Đáng lý các ngươi phải ném chúng xuống vách núi chứ.”

 

“......Con hãy sống cho ra hình dạng một con người đi. Nhé? Như một con người ấy.”

 

“Hừ.”

 

Thanh Minh quắc mắt nhìn Bạch Thiên.

 

“Các sư thúc cũng chẳng được tích sự gì. Sao các sư thúc có thể trơ mắt đứng nhìn lũ rác rưởi đó ở trong Hoa Sơn! Để Chưởng môn nhân bị chúng khinh miệt chứ!”

 

“.........Ta xin lỗi.”

 

“Nếu lần sau mà còn xảy ra chuyện này nữa thì các ngươi đừng có nghĩ nhiều nữa mà phải đập chúng ngay. Biết chưa hả?”

 

“Ta, ta biết rồi.”

 

“Hừ. Đói thế nhỉ. Không biết trong bếp còn gì ăn không?”

 

Thanh Minh phẩy tay, bắt đầu lững thững bước về phía nhà bếp.

 

Các huynh đệ nhìn thấy cảnh ấy thì thở dài.

 

“.......Vậy là đã giải quyết ổn thỏa rồi nhỉ.”

 

Nếu chỉ vào kết quả thì đúng là có thể gọi là đã giải quyết ổn thỏa thật, bởi vì chuyện đó đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Bạch Thiên.

 

“Dù sao thì đệ cũng cảm thấy rất thoải mái.”

 

“Đồng cảm.”

 

Bạch Thiên lắc đầu trước lời nói của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

 

“Đúng là trong lòng ta cảm thấy rất thoải mái….. à không, phải nói là rất thoải mái. Nhưng……”

 

Đúng lúc ấy.

 

“Đi rồi à?”

 

“A, giật cả mình!”

 

Huyền Linh từ đâu xuất hiện khiến Bạch Thiên giật nảy mình lùi về sau.

 

“Tr, trưởng lão!”

 

“Bọn chúng đâu?”

 

“.........Bọn con đã đem vứt ra ngoài sơn môn sau khi họ bị Thanh Minh đánh rồi ạ.”

 

“Vậy à?”

 

Huyền Linh tặc lưỡi.

 

“Dù sao bọn họ cũng đã từng có tên trong danh bộ của Hoa Sơn, sao có thể để họ đi như vậy được chứ?”

 

“Ý của người là?”

 

“Rắc muối tiễn vong.”

 

“.........”

 

“Nhớ rắc hết đấy.”

 

“.......Vâng.”

 

“Thanh Minh của ta đâu?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Nó đi về phía nhà bếp rồi ạ.”

 

Huyền Linh gật đầu rồi cũng lững thững đi về phía nhà bếp.

 

Các môn đồ nhìn theo bóng lưng của ông ta, ngán ngẩm lắc đầu.

 

‘Ở lâu mới thấy, ngài ấy mới là người đáng sợ nhất.’

 

‘Thực ra cho dù Thanh Minh không ra mặt, thì chẳng phải cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ thành như vậy sao?’

 

Bạch Thiên càu nhàu với một giọng mệt mỏi.

 

“Rốt cuộc nơi đây là Đạo môn, hay là cái sơn trại vậy.”

 

Không ai đáp lời hắn.

 

Sáng hôm sau.

 

“Thanh Minh đâu rồi?”

 

“Hả? Nó vẫn ở trong phòng từ qua giờ mà?”

 

“Chứ không phải nó ra ngoài tu luyện từ sáng sớm rồi à?”

 

“Dạ? Nó không có ở trong phòng sao?”

 

Nỗi bất an bắt đầu hiện lên trên mặt của các môn đồ.

 

Thanh Minh hầu như không bao giờ bỏ bê việc tu luyện. Chẳng phải hắn chính là người nếu lỡ có quên tu luyện, hắn sẽ tự mắng mình là đồ lười biếng rồi tu luyện đến mức lăn ra ngủ ở sân luôn sao?

 

Vậy mà từ sáng sớm bọn họ đã không thấy Thanh Minh đâu. Đúng là một chuyện lạ.

 

‘Rốt cuộc nó đi…….”

 

“Sư thúc! Thanh Minh kia đúng không ạ?”

 

“Hả?”

 

Bạch Thiên nhìn theo hướng Chiêu Kiệt chỉ.

 

“Ơ?”

 

Rồi hắn nghiêng đầu.

 

Thanh Minh xuất hiện ở Hoa Sơn cũng có phải chuyện gì kỳ lạ đâu? Thế nhưng việc hắn mới về từ hôm qua mà giờ lại bước vào từ sơn môn thì đúng là chuyện lạ.

 

Quan trọng hơn là trên tay hắn vẫn đang vung vẩy bình rượu.

 

Nhìn bình rượu trên tay và dáng vẻ đó, thì chắc chắn, hôm qua hắn đã xuống núi mua rượu rồi.

 

Bạch Thiên không thể giấu nổi nghi hoặc, nhanh chóng bước về phía Thanh Minh.

 

“Con đi đâu về đấy?”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh nhún vai trả lời.

 

“À. Ta có việc nên xuống núi chút ấy mà.”

 

Bạch Thiên cau mày.

 

“Thanh Minh. Không lẽ con?”

 

“Ta độc ác đến thế ư? Sư thúc nghĩ ta lại đánh chúng à?”

 

“.......Vậy hả? Không phải như thế sao?”

 

Bạch Thiên an tâm thở hắt ra.

 

Nếu là Thanh Minh thì cũng có thể hắn sẽ không kìm được mà chạy đến đánh họ mất.

 

Bạch Thiên vừa cảm thấy an tâm nhưng cũng không thể giấu được nỗi bất an khi nhận ra Thanh Minh không đến nơi đó.

 

“Sẽ không sao thật đấy chứ?”

 

“Chuyện gì?”

 

“.......Dù sao thì bọn họ cũng từng có tên trong danh bộ Hoa Sơn. Tất nhiên là ta cảm thấy không có vấn đề gì khi sư môn kết tội những kẻ đã bỏ rơi sư môn, nhưng cách đó……”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Bọn họ đã bị đệ tử đời thứ ba đánh.

 

Nếu suy tính kỹ thì điều này có thể sẽ trở thành một chuyện ảnh hưởng đến danh dự của Hoa Sơn. Không chỉ Hoa Sơn mà cả danh tiếng của Thanh Minh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

“À, chuyện đó à?”

 

“Phải. Ta……”

 

“À, sư thúc không cần bận tâm đến chuyện đó đâu.”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh bật cười.

 

“Dù sư thúc không nói thì mấy kẻ chuyên nghiệp cũng đã đến dạy dỗ chúng rồi. Bây giờ sư thúc không cần quan tâm đến chuyện đó nữa đâu.”

 

“.........”

 

“Đi thôi.”

 

“.......Ờ.”

 

Thấy Thanh Minh thong thả đi về phía sân luyện võ, Bạch Thiên nghiêng đầu rồi đi theo hắn.

 

‘Mấy kẻ chuyên nghiệp?’

 

Nó đang nói đến ai thế nhỉ?

 

Bạch Thiên trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của Thanh Minh, nhưng dù có nghĩ thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra.

 

Bạch Thiên lắc đầu nhìn về sơn môn.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương