Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 344 Bọn chúng điên hết rồi đấy à? (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 344. Bọn chúng điên hết rồi đấy à? (4)

 

Đêm khuya, Thanh Mai Quan.

“Hahahahahaha!”

“Ư hahahahaha!”

Tiếng cười sảng khoái không ngừng vang lên bên ngoài Thanh Mai Quan.

Những người bên trong không ngừng rót rượu vào ly của nhau, bầu không khí vui vẻ tột độ.

“Hahahaha. Không ngờ lại dễ dàng đến vậy!”

“Ta cứ tưởng đáng gờm lắm chứ, vì dạo gần đây danh tiếng cứ như chắp cánh mà bay xa toàn thiên hạ, nhưng nó lại đơn giản đến mức khiến ta ngạc nhiên đấy.”

Hiền Pháp nghe lời đó thì nghiêng ly rượu trong tay rồi cười khẩy.

“Từ xưa, Huyền Tông vốn dĩ đã là một kẻ yếu đuối. Và bây giờ Hoa Sơn sa cơ lại có những hậu khởi chi tú vang danh thiên hạ…… dù thế nào thì bọn chúng cũng chỉ là mấy tên tiểu tử mà thôi.”

“Đúng vậy ạ, thưa phụ thân.”

“Chắc là bọn chúng nổi lên nhờ một chút vận may rơi xuống mà thôi, nhưng vận may nào thì cũng có giới hạn của nó.”

“Nhưng đó không phải là lý do chúng ta đến đây đúng không ạ?”

“Ừm, đúng vậy.”

Hiền Pháp gật đầu.

“Đừng quên rằng lý do mà chúng ta lặn lội tới tận đây là nhắm đến cả Hoa Sơn đó.”

“Con sẽ ghi nhớ ạ.”

“Được rồi. Rót thêm một ly nữa đi nào.”

Ngay lúc đó.

“Những kẻ muốn trở thành Đạo sĩ ở Đạo môn mà lại thản nhiên uống rượu như vậy hả. Các ngươi không thấy hổ thẹn với tổ tiên sao.”

Cánh cửa mở toang, một người bước vào. Ngay lập tức, tất cả đứng phắt dậy, cúi đầu kính cẩn.

“Người đến rồi ạ.”

“Chậc.”

Hiền Đường cau mày. Rồi nhìn sang những bình rượu lăn lóc khắp nơi.

“Mới đó các ngươi đã quên nơi này là nơi nào rồi sao?”

“Xin sư huynh thứ lỗi ạ. Vì mọi người có vẻ căng thẳng quá mức nên ……”

Hiền Pháp cẩn trọng đáp lại với khuôn mặt bối rối.

“Chậc chậc chậc.”

“Cũng đã hoàn tục được 30 năm rồi, nên việc bỏ rượu thịt cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

“Mấy tên ngu ngốc này.”

Hiền Đường không chút do dự mà tiến vào bên trong rồi ngồi vào vị trí trên cùng. Và rồi nghiêm mặt nói.

“Chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng một chút là được. Hoa Sơn này sớm muộn sẽ lại vận hành theo quy luật của chúng ta thôi. Từ giờ cho đến lúc đó, các ngươi phải cẩn thận tai mắt ở xung quanh mà hành xử cho khéo léo vào.”

“Đệ sẽ ghi nhớ. Thưa sư huynh.”

“Hừm.”

Sau khi nói xong, Hiền Đường lại lướt nhìn xung quanh con cháu của lão, Hiền Pháp, rồi lại nhìn qua con cháu của lão một lượt nữa.

‘Lời nói “Chuyển họa thành phúc” chính là được sử dụng vào những lúc như thế này.’

Lão đã không chịu đựng được mà chạy trốn khỏi Hoa Sơn, thế nhưng cuộc sống mới đối với hắn cũng chẳng dễ dàng gì.

Việc một Đạo sĩ suốt ngày chỉ biết chuyên tâm vào võ công và tu luyện đạo tâm trong núi sâu, phải hoàn tục thích ứng với thế gian này không phải là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng, nhờ vượt qua những gian khổ đó mà lão đã xây dựng gia đình, nuôi dạy con cái trưởng thành, và trở thành chỗ dựa vững chắc cho lão.

‘Gian khổ đủ nhiều sẽ tạo nên sức mạnh phi thường.’

Nếu cứ như thế mà thâm nhập vào Hoa Sơn, tất cả những người ở đây sẽ trở thành sức mạnh cho thế lực của lão. Như vậy thì dù lão không cướp đoạt được vị trí Chưởng môn nhân thì đã sao chứ? Chỉ như vậy thôi thì lão cũng không khác gì một Chưởng môn nhân với thế lực của mình không phải sao?

‘Trước mắt, nếu có thể bồi dưỡng nên một kẻ đủ tư cách trở thành Chưởng môn nhân kế nhiệm thì tất cả những thứ này cũng sẽ nằm trong tay ta cả thôi.’

Hiền Đường vô thức bật cười rạng rỡ.

“Vũ Kinh à.”

“Ở đây, hãy gọi đệ là Hiền Pháp ạ.”

“Đúng rồi, đúng rồi nhỉ. Hiền Pháp à. Chuyện ta nhờ đệ tìm hiểu thế nào rồi?”

“Vâng. Trong lúc ở đó, đệ cũng nghe ngóng được một chút, dù sao thì tin đồn Hoa Sơn đang sống ngập trong tiền bạc có vẻ là sự thật ạ. Đến mức cứ tầm hai ngày là tài nguyên lại không ngừng tuôn về lấp đầy ngân khố ạ.”

“Hừm.”

“Ngoài ra, Hoa Sơn còn sở hữu độc quyền giao thương ở Vân Nam nữa. Nếu có thể tận dụng tốt mỗi việc giao thương ở đó thôi thì cũng có thể kiếm về một món tiền khổng lồ. Nhưng có vẻ như mấy tên Hoa Sơn ngây thơ đó vẫn chưa biết được giá trị thật sự của việc này.”

Hiền Pháp cười tươi.

“Nếu như đệ có thể toàn quyền quyết định chuyện làm ăn ở Vân Nam thì cũng đủ để sư huynh ngồi trên đống tiền ấy ạ.”

“Nào, không phải ta mà là Hoa Sơn chứ.”

“Tất nhiên rồi, thưa sư huynh.”

Dù nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng nụ cười đầy toan tính đã nở trên môi Hiền Đường. Dù lão có cố gắng trấn tĩnh thế nào thì khóe miệng vẫn không kìm được mà động đậy.

Hiền Pháp thấy cảnh đó thì cũng đắc ý, vui vẻ mở lời.

“Cũng như sư huynh thấy, bọn chúng không kháng cự chúng ta còn gì, như vậy không phải là bọn chúng cũng đang tự biết giới hạn sao?”

“Ừm.”

Sau đó Hiền Đường khẽ cau mày.

“Nhưng cũng đừng lơ là quá.”

“Vâng?”

“Huyền Tông trong kí ức của ta là kẻ vụng về và thiếu quyết đoán, thế nhưng dù sao thì Huyền Tông của hiện tại là kẻ vẫn luôn duy trì một Hoa Sơn thất thế trong hàng chục năm, rồi đưa danh tiếng của Hoa Sơn trở lại như ban đầu trong khi tất cả mọi người đều nghĩ nó sẽ sớm bị hủy hoại.”

Khuôn mặt của Hiền Pháp thoáng chốc cũng trở nên méo mó. Đây chính là điều hắn không muốn thừa nhận nhất.

“Vậy thì Huyền Tông lấy đâu ra thực lực đó chứ?”

“Theo như lời Huyền Tông thì 10 năm trôi qua,đến giang sơn cũng sẽ thay đổi. Nói chi đến 30 năm thì việc một con người thay đổi cũng không phải chuyện kì lạ gì.”

“Huyền Tông đã nói như vậy sao ạ?”

Rõ ràng có một sự chế giễu trong những lời đó.

“Sư huynh. Dù 10 năm trôi qua giang sơn có thể đổi thay thì con người cũng không thể đến mức đó được. Sư huynh cũng biết làm sao con người có thể dễ dàng thay đổi như vậy chứ?”

“.......Nói thế nào thì điều đó cũng không hoàn toàn sai.”

“Như lời sư huynh, Huyền Tông đã khác rất nhiều so với trước đây thì tại sao hắn vẫn để chúng ta yên ổn chứ? Nếu sư huynh ở vị trí của hắn thì liệu huynh sẽ chịu đựng được đến tận bây giờ sao?”

“......”

Không nghe thấy câu trả lời của Hiền Đường, Hiền Pháp lại nhìn về phía lão rồi cười khẩy.

“Thận trọng là tốt, nhưng nếu quá thận trọng sẽ làm hỏng mọi thứ. Đôi khi chỉ cần mạnh dạn bước về phía trước thì chúng ta mới nhận được nhiều thứ hơn.”

“Được rồi. Lời đó của đệ cũng hợp lý.”

Hiền Đường chậm rãi gật đầu với sắc mặt có chút phức tạp.

Lão biết những lời mà Hiền Pháp nói cũng không sai. Thế nhưng phản ứng như vậy của Hoa Sơn lại khiến lòng hắn không khỏi bất an.

‘Không lý nào bọn chúng lại tầm thường đến vậy được.’

Việc tạo nên danh tiếng trên toàn giang hồ, vốn dĩ không phải là chuyện dễ dàng. Nếu nó dễ ăn như thế thì Hiền Đường đã không rời khỏi Hoa Sơn làm gì.

Nếu bọn chúng đạt được thành tích kinh khủng như thế thì chắc hẳn phải có một lý do thỏa đáng nào đó.

Thế nhưng trong mắt Hiền Đường lại không thể nào nhìn ra được lý do đó. Thực lực của những hậu khởi chi tú quả thực có cao thật, nhưng thực tế thì thực lực của những người dạy dỗ đám Thanh Tử bối và Bạch Tử bối đó dường như vẫn không tốt hơn so với quá khứ là bao……

‘Rõ ràng ta đã bỏ qua điều gì đó.’

Hiền Đường lắc đầu.

Lão không biết bản thân đã bỏ qua điều gì, nhưng bây giờ là lúc ép buộc phải tiến về phía trước như lời Hiền Pháp đã nói. Nếu cho bọn chúng thời gian để suy nghĩ lão sẽ không thể nào lấy lại được vị trí của bản thân.

“Dù sao thì Huyền Tông cũng không phải là bù nhìn, hắn sẽ sớm đưa ra đối sách vào ngày mai thôi.”

“Vâng. Và nếu chúng ta có thể phớt lờ đối sách đó thì Hoa Sơn sớm muộn gì cũng rơi vào tay chúng ta mà thôi.”

“Đúng vậy. Phải như vậy chứ.”

“Sư huynh. Cuối cùng thì sau một thời gian dài, sư huynh cũng khôi phục được vị thế rồi.”

“Hơ hơ. Đệ lại nói lời tà tâm gì vậy chứ. Ta chỉ hy sinh bản thân mình để chịu đựng những khổ cực trong tương lai của Hoa sơn mà thôi.”

“Tất nhiên là như vậy rồi ạ, thưa sư huynh.”

Hai người lại nhìn nhau rồi mỉm cười.

 

* * *

“Các đệ tử thế nào rồi?”

“Bọn trẻ cũng không bất mãn gì nhiều, nhưng……”

“Mấy cái tên tiểu tử này thật là…….”

Huyền Tông thở dài với khuôn mặt đầy ưu phiền.

Thà rằng bọn chúng cứ đuổi theo họ rồi phàn nàn về chuyện đang xảy ra thì ít ra trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Thế nhưng các môn đồ Hoa Sơn lại không hề than phiền một lời nào với hắn cả.

“Đệ vẫn muốn các đệ tử can thiệp vào à?”

“Vâng.”

Nghe câu trả lời của Huyền Thương, Huyền Tông lại chau mày.

Huyền Thương lặng lẽ quan sát Huyền Tông nãy giờ cũng thời dài rồi mở lời.

“Chưởng môn nhân. Đệ biết vì sao huynh lại tỏ ra thận trọng như vậy. Đệ cũng biết vì sư huynh là Chưởng môn nhân nên không thể nào hành động cảm tính như chúng ta. Nhưng nếu sư huynh cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ ảnh hưởng không tốt tới lũ trẻ sao.”

“....... Cái tên Huyền Linh đó thì sao?”

“Đệ ấy ghét việc phải nhìn thấy đám người đó đến mức nhốt bản thân trong phòng, không chịu ra ngoài dù chỉ một bước.”

“....... Chậc chậc. Cũng có còn con nít gì đâu chứ.”

Huyền Tông lại lắc đầu.

Huyền Thương lần này dường như đồng cảm với Huyền Linh nên luôn đứng về phía hắn.

“Sư huynh lẽ ra phải nhìn thấu được lòng dạ của bọn chúng rồi chứ, Chưởng môn nhân.”

“....... Sao ta lại không biết được chứ.”

Huyền Tông nhìn xuống tách trà rồi nói tiếp.

“Đệ nghĩ ta không muốn mặc kệ rồi đuổi bọn chúng đi sao. Không, trái lại ta càng muốn làm như vậy hơn ấy chứ.”

“Nếu vậy thì sao chứ……”

“Vì ta biết ta không được hành động theo ý ta được.”

Huyền Tông nhìn thẳng vào Huyền Thương.

“Nếu ta đuổi bọn chúng đi thì thế nào cũng có kẻ lợi dụng điều này. Nếu như vậy thì không phải chúng ta mà tất cả Hoa Sơn sẽ phải trả giá cho điều đó.”

“......Chưởng môn nhân.”

“Vậy nên không còn lựa chọn nào khác ta phải suy nghĩ thật kĩ. Con đường nào là tối ưu nhất. Ý ta là phải lựa chọn con đường nào để bọn trẻ không bị cuốn vào bóng đen quá khứ lần nữa.”

Huyền Thương lại khẻ thở dài rồi nghiêm túc nói.

“Huyền Thương.”

“Vâng, thưa Chưởng môn nhân.”

“Ta không muốn lũ trẻ bị tổn hại bởi cảm xúc cá nhân của ta.”

Huyền Thương thầm thở dài. Sau khi nghe những suy nghĩ của Huyền Tông thì hắn càng cảm thấy trong lòng bức bối hơn nữa.

Không phải là hắn không đoán được những ý đó, nhưng trực tiếp nghe như vậy, tâm trí càng trở nên rối bời hơn bao giờ hết.

Cũng phải thôi.

Huyền Tông đã bao giờ suy nghĩ cho bản thân đâu chứ? Hành động của hắn lúc nào cũng đặt Hoa Sơn lên trước, đặt an nguy của bọn trẻ lên hàng đầu.

Huyền Thương thường cảm thấy khó chịu bởi mặt này của Huyền Tông. Nhưng cuối cùng hắn vẫn luôn tin tưởng và làm theo vì hắn biết điều đó là đúng đắn.

Và lần này cũng sẽ như vậy……

“Chưởng môn nhân. Đệ hiểu ý của huynh, nhưng điều đó đang dần đem đến ảnh hưởng xấu cho lũ trẻ.”

“......Đúng như vậy.”

Huyền Tông lại khẽ gật đầu.

“Bây giờ phải đưa ra biện pháp thôi. Dù sao chúng ta cũng đã có quyết định rồi còn gì.”

Ánh mắt hắn hướng về phía bầu trời xa xăm.

“... Hãy đưa họ đến đây.”

“Vâng, Chưởng môn nhân.”

Huyền Thương gật đầu dứt khoát rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hai nhóm người ngồi đối diện trong điện các của Chưởng môn nhân.

Một phía là Huyền Tông và các trưởng lão của Hoa Sơn.

Và phía còn lại là Hiền Đường và Hiền Pháp. Là những Huyền Tử bối đã quay lưng và rời bỏ Hoa Sơn trong quá khứ.

Họ đã đối mặt với nhau mới mấy ngày trước thôi, nhưng bầu không khí hôm nay lại trở nên nặng nề đến đáng sợ.

Hiền Đường là kẻ đầu tiên mở lời.

“Được rồi. Có chuyện gì sao?”

Huyền Linh, đang đứng bảo vệ phía bên phải của Huyền Tông, lạnh lùng mở miệng.

“Hãy cẩn thận lời nói.”

“......Hửm?”

“Bây giờ, người mà ngươi đang diện kiến là Chưởng môn nhân của Đại Hoa Sơn Phái. Trước đây ta đã dung thứ cho sự bất kính đó, nhưng nếu ngươi cứ không biết điều mà vô lễ như vậy một lần nữa thì lúc đó ta sẽ cho ngươi nếm mùi luật lệ của Hoa Sơn nghiêm khắc đến chừng nào.”

Hiền Đường liếc nhìn Huyền Linh với ánh mắt tỏ rõ sự bất mãn.

Nhưng ngay lập tức lại bình tĩnh gật đầu như thể chưa có việc gì xảy ra.

“Là ta bất cẩn quá. Được rồi. Không biết Chưởng môn nhân cho gọi có việc gì vậy?”

Dù không phải là sự tôn trọng hoàn toàn, nhưng ít nhất nó vẫn giữ được chút lễ nghĩa.

Khuôn mặt Huyền Linh vẫn thể hiện sự không hài lòng, nhưng hắn cũng ngậm chặt miệng để không gián đoạn cuộc nghị sự thêm nữa.

Huyền Tông khẽ mỉm cười rồi mở miệng.

“Mấy ngày nay mọi người ở Hoa Sơn thế nào rồi?”

Hiền Đường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Huyền Tông như thể muốn dò xét những suy nghĩ của hắn.

Thế nhưng không dễ để nắm bắt được những ẩn ý trong câu hỏi đó. Nếu là Huyền Tông trong quá khứ thì chắc chắn đã lộ ra cả trong giọng nói và sắc mặt rồi. Nhưng bây giờ lại rất khó để nắm bắt được tâm trí của Huyền Tông.

“Rất tuyệt vời, thưa Chưởng môn nhân.”

Hiền Đường đã gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Hơn bất cứ điều gì, Hoa Sơn lại tràn ngập sinh khí như thế là chuyện đáng vui mừng. Hoa Sơn trong quá khứ không thể được như vậy. Dù không tận mắt chứng kiến thì ta cũng đoán được Chưởng môn nhân đã vất vả biết nhường nào.”

Huyền Thương nghe những lời đầy hảo ý ngoài dự đoán đó, thì khẽ nheo mày.

Tuy nhiên, dù may mắn hay bất hạnh, thì những lời của Hiền Đường cũng không đi quá xa với những dự đoán của Huyền Thương.

“Dù vậy……”

Hiền Đường đã bàn luận về vấn đề khác với giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ.

“Dù cho tràn đầy sinh khí đi nữa thì cũng không nên vượt quá hạn. Đặc biệt, ta không khỏi thất vọng khi nhìn thấy cảnh tượng thứ tự trên dưới đảo lộn, rồi hoàn toàn không tiếp thu được những giáo huấn của tổ tiên đó của đám đệ tử.”

“Thật như vậy sao?”

Huyền Tông lại mỉm cười. Trên khuôn mặt đó vẫn không có chút khí sắc khó chịu nào.

Đôi lông mày của Hiền Đường nhíu lại trước phản ứng thản nhiên đó.

“Có vẻ như Chưởng môn nhân không hiểu lời ta nói nhỉ.”

“Không. Ta hoàn toàn hiểu chứ.”

“...... Hiểu sao?”

“Đúng vậy.”

Huyền Tông chậm rãi gật đầu.

“Vậy thì phản ứng như thế là lại có ý gì?”

“Đó không phải việc đương nhiên sao?”

“......Chưởng môn nhân?”

Ánh mắt của Huyền Tông khi nhìn qua Hiền Đường đã trầm xuống trở nên lạnh lùng một cách kỳ lạ. 

“Chưởng môn nhân của một môn phái không nên phớt lờ hoàn toàn những lời bình phẩm của người ngoài, nhưng cũng không nhất thiết phải dao động trước nó. Vậy nên ta không nhất thiết phải tiếp thu tất cả những lời bình phẩm của sư huynh, không phải sao?”

Huyền Tông vừa cười vừa nói.

Ý nghĩa rất rõ ràng. Chưởng môn nhân hiện tại của Hoa Sơn là Huyền Tông, còn Hiền Đường chẳng qua chỉ là kẻ đã bỏ rơi Hoa Sơn mấy chục năm về trước thì không khác gì kẻ ngoại nhân. Vậy nên những lời đó của Hiền Đường cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

‘Tên khốn này……’

Hiền Đường nhận ra những ẩn ý trong câu nói đó, khuôn mặt đang cố gắng thư thả nãy giờ cũng bắt đầu méo mó.

Tuy nhiên ngay cả khi nhìn thấy biểu cảm đó, Huyền Tông vẫn thản nhiên mà nói tiếp.

“Sư huynh.”

“......Mời nói. Chưởng môn nhân.”

“Việc ta cho sư huynh, kẻ đã bỏ rơi môn phái và làm ngơ trước những kẻ muốn phá hoại Hoa Sơn, tá túc lại đây trong thời gian qua là vì ta hiểu thâm tâm của sư huynh khi vứt bỏ Hoa Sơn. Vì Hoa Sơn lúc đó thật sự là nơi khó khăn và thiếu thốn như vậy.”

“Sư đệ……”

“Tuy nhiên.”

Ngay khi Hiền Đường sắp mở miệng thì Huyền Tông đã dứt khoát cắt ngang.

“Ta hiểu sư huynh. Chung quy cũng gọi là đủ hiểu. Dù ở trong tình cảnh gian khổ đó, vẫn có những người tình nguyện bám trụ lấy Hoa Sơn và cống hiến hết tuổi thanh xuân. Thà rằng bỏ trốn rồi sống hạnh phúc, thì lại có những tên giống như kẻ ngốc vẫn lựa chọn sống với tư cách là đệ tử của Hoa Sơn.”

“......”

Không biết từ lúc nào mà ánh mắt của Huyền Tông lại càng lạnh lùng hơn nữa.

“Đúng như lời của sư huynh. Nếu có sự giúp sức của sư huynh thì không biết chừng Hoa Sơn đã tốt hơn bây giờ đôi phần. Thế nhưng, ở thời điểm hiện tại, Hoa Sơn đã không còn là Hoa Sơn trong quá khứ nữa.”

Cả người Hiền Đường run lên.

Huyền Tông nói chuyện nhỏ nhẹ với khuôn mặt cương quyết, xung quanh tỏa ra khí thế khó có thể tiếp cận được.

‘Cái, cái tên này từ lúc nào lại thành ra thế này……?’

Huyền Tông nhìn chằm chằm vào Hiền Đường rồi nói lời cuối.

“Sư huynh. À không, Hà Vũ Lương.”

“...... Ngươi, tên khốn nhà ngươi!”

“Nói như thế là đủ rồi. Bây giờ thì mời rời khỏi Hoa Sơn ngay. Và……”

Ánh mắt lạnh lẽo ngập tràn hàn khí như thể xuyên qua người Hiền Đường.

“Mong ngươi cũng đừng bao giờ bước qua sơn môn của Hoa Sơn nữa. Lúc đó ta sẽ cho ngươi biết luật lệ của Hoa Sơn nghiêm khắc đến nhường nào.”

Hiền Đường đã bị khí thế từ lời nói đó áp đảo nên không thể nói thêm tiếng nào mà vô thức ngậm miệng lại......

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương