Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 327 Hoa Sơn có con đường riêng của Hoa Sơn! (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 327. Hoa Sơn có đường riêng của Hoa Sơn! (2) 

 

‘Không thể nào như thế được.’

Pháp Chỉnh cảm giác như hồn phách của hắn không còn ở đây nữa.

Hoàn hảo.

Tuệ Nhiên thi triển Như Lai Thần Chưởng không một chút sai sót nào. Tất nhiên hỏa hầu kia vẫn không thể gọi là cao thâm được.

Tuy nhiên, một bông hoa nhỏ nở rộ thì cũng là hoa, mặc dù bây giờ chỉ là sơ kì của Như Lai Thần Chưởng nhưng uy lực của nó cũng không thể xem thường được.

Thế nhưng, hắn lại có thể đỡ được?

‘Chuyện gì đang xảy ra thế này?’

Đối với Tuệ Nhiên mà nói, hắn đã thể hiện hết tất cả những tinh hoa mà Thiếu Lâm vất vả hồi phục lại từ sau trận chiến với Ma Giáo năm đó.

Tất cả bao nhiêu công sức, nỗ lực đều dồn lên trên đứa trẻ này.

Để có thể khôi phục lại niềm kiêu hãnh từng bị chà đạp trong cuộc chiến với Ma Giáo, để có thể trở lại vị trí Bắc Đẩu Thái Tinh của giới võ lâm một cách vững vàng, Thiếu Lâm đã đánh cược tất cả vào Tuệ Nhiên.

Nhưng giờ đây, đứa trẻ đó đang bị môn đồ Hoa Sơn dồn ép đến mức tuyệt vọng.

‘Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?’

Thiếu Lâm là thiên hạ đệ nhất môn phái.

Sở dĩ Thiếu Lâm có thể giữ vững ngôi vị đệ nhất môn phái hàng trăm năm nay là vì võ công Thiếu Lâm vượt trội đến mức không thể so sánh với bất kì môn phái nào khác trong giang hồ.

Thế nhưng giờ đây, Tuệ Nhiên, kẻ lĩnh hội toàn vẹn võ công Thiếu Lâm lại bị một môn đồ của môn phái khác dồn ép hay sao?

‘Không thể được! Chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra!’

Hơn nữa, đối phương chẳng phải là Thanh Minh, chỉ là đệ tử đời thứ ba của một Hoa Sơn từng lụi bại hay sao?

Vậy nên, chuyện này chắn chắn không thể được!

Vị trí này là nơi tuyên bố với toàn thiên hạ rằng Thiếu Lâm vẫn là Bắc Đẩu Thái Tinh của võ lâm.

“Tuệ Nhiênnnn!!!!”

Pháp Chỉnh bật dậy khỏi chỗ ngồi, hét lớn.

Nhưng giây phút đó, hắn nhìn thấy.

Kiếm của Thanh Minh vung lên trong không trung những đường cong vô cùng đẹp đẽ mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây.

Pháp Chỉnh gần như đã hy sinh bản thân để gánh vác lấy trọng trách của một Phương trượng Thiếu Lâm Tự. Nhưng đến cùng mà nói, hắn vẫn là một kẻ dành cả cuộc đời cho võ công.

Dù cho hắn có quên hết tất cả võ công đi chăng nữa, hắn cũng không cách nào ngăn bản thân phấn khích trước những đường kiếm đẹp đẽ đó.

‘Đó là….’

Đôi mắt hắn khi nhìn thấy thanh kiếm của Thanh Minh bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bàn tay cầm kiếm vô cùng tự nhiên.

Thanh kiếm được sử dụng trong suốt cả cuộc đời.

Nếu ngươi cầm kiếm quá nhiều, đến một lúc nào đó, bản thân ngươi sẽ quên mất rằng trong tay mình đang cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm lúc này giống như trở thành một bộ phận trên cơ thể ngươi, giống như là tay chân vậy. Lúc này thanh kiếm sẽ trở nên vô cùng tự nhiên, hòa hợp như vốn dĩ nó đã như thế. Cảm giác xa lạ khi làm quen với một thứ mới sẽ biến mất theo thời gian.

Ánh mắt của Thanh Minh dần trở nên trầm lắng.

Thiếu Lâm đã thể hiện tất cả những gì bản thân có.

Những gì mà Thiếu Lâm đã làm, đã gầy dựng trong suốt hơn một trăm năm qua, tất cả đều đã được chứng minh thông qua Tuệ Nhiên của ngày hôm nay.

Nhưng cũng vô ích mà thôi.

‘Chỉ được từng này?’

Các ngươi bỏ mặc kiếm của Hoa Sơn

Chỉ để làm những thứ này thôi sao?

Vậy thì phải cho bọn họ thấy.

Bọn họ đã để vuột mất những gì.

Bọn họ đã vứt bỏ những gì.

Kiếm của Thanh Minh vẽ một đường cong mềm mại từ dưới lên.

Mở đầu là vòng tròn.

Hoàn hảo đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Thanh kiếm của Thanh Minh vẽ một hình bán nguyệt rồi dừng lại, chỉ thẳng lên bầu trời.

Rồi chậm chậm hạ xuống.

Đường cong vô cực kết hợp lại thành một hình tròn được chia hai nửa âm dương, tạo thành biểu tượng thái cực.

Không lâu sau, mũi kiếm của hắn hướng về trung tâm rồi dừng lại

Dương ứng Thiên, Âm ứng Địa.

Kẻ duy nhất ở giữa trời và đất chỉ có thể là con người.

Dù bầu trời có đẹp đến đâu, mặt đất có vững chắc như thế nào, nếu không có người ở giữa thì cũng vô dụng.

Con người được thêm vào giữa trời và đất, Thiên Địa Nhân kết thành tam tài.

Thiên, địa, và nhân.

Kiếm pháp chẳng qua cũng chỉ là một cách để lấy mạng con người.

Tuy nhiên, nếu có thể đưa Đạo vào bên trong thì kiếm pháp không chỉ dừng lại ở kiếm pháp nữa.

Nó đây.

Cái mà Hoa Sơn đã theo đuổi trong suốt một thời gian dài. Bắt đầu từ một người nào đó dần truyền thừa qua từng đời. Kiếm đạo của Hoa Sơn đã phát triển qua từng ngày từng ngày bồi đắp, để rồi sau một trăm năm lần nữa tái hiện dưới bàn tay của Thanh Minh.

Bắt đầu từ Lục Hợp.

Thiên Địa Tứ Phương.

Chứa Thiên Địa Tứ Phương trong kiếm giống như là đang chứa đựng vạn vật trên thế gian.

Nếu có thể chứa đựng cả thế gian trong kiếm, vậy thì bản thân thanh kiếm không phải là một tinh cầu sao?

Vậy thì người cầm kiếm trở thành tiểu vũ trụ rồi.

Đó là con người, đó là kiếm.

Kiếm của Thanh Minh từ từ hướng lên trên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Động tác nhẹ như không.

Chỉ là hạ kiếm từ không trung xuống.

Thế nhưng Tuệ Nhiên cảm giác như bản thân hắn đang bị hút về phía lưỡi kiếm.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Và rồi.

Xoẹtt.

Đôi mắt ngơ ngác của hắn nhìn xuống.

Viền ống tay áo vừa bị chém đứt của hắn bay phấp phới như cánh bướm và rơi xuống sàn đấu.

‘Từ lúc nào?’

Không hề cảm nhận được kiếm khí.

Thậm chí hắn còn không cảm nhận được mình vừa bị chém.

Tuy nhiên, giây phút thanh kiếm đó vung lên thì hắn đã bị chém rồi.

Khuôn mặt hắn trở nên mờ mịt.

‘Tâm kiếm?’

Không, không phải.

Chỉ là hoàn mỹ mà thôi.

Thanh kiếm được rèn dũa đến cực hạn và đạt được sự hoàn hảo đến mức không cho phép lãng phí dù chỉ là một chút.

Không cần phải chia trời rạch biển.

Chỉ cần chém đứt là được. Đạt đúng kết quả mong muốn, tốn ít khí lực nhất có thể.

Đó là cực chí của kiếm ý.

Trái tim Tuệ Nhiên dần đập chậm lại.

Rốt cuộc là bao lâu…. Phải nỗ lực rèn dũa kiếm đạo bao lâu để đạt được cảnh giới đó?

Cơ thể hắn trở nên run rẩy.

Lúc này, Tuệ Nhiên theo bản năng đã nhận ra được.

Võ đạo là gì?

Dùng sức mạnh cường đại hơn để chèn ép đối thủ gọi là võ đạo sao? Truy cầu sức mạnh công phá mạnh mẽ hơn, truy cầu tốc độ phát triển nhanh hơn, đó có phải là võ đạo hay không?

Không phải.

Võ đạo là dùng võ thuật, đưa nhục thể đến một cảnh giới lý tưởng. Những gì được vẽ ra bằng tâm sẽ thông qua bổn thể và biểu hiện ra ngoài.

Nói cách khác, đó là cảnh giới mà Tuệ Nhiên ao ước một ngày nào đó có thể chạm đến. Đó là trạng thái bứt phá bản thân khỏi sức mạnh của nội công, thoát ra khỏi những hình thái chiêu thức và cuối cùng là đạt được ‘Võ’ của chính mình.

Giờ đây, cảnh giới đó đang hiện hữu trước mặt hắn.

Võ đạo mà hắn đã từng nghi ngờ và bắt buộc phải nghi ngờ rằng, liệu bản thân ra sức tu luyện hàng chục năm có thể chạm đến được hay không, giờ đây đang hiện ra trước mặt hắn.

Khoảnh khắc bản thân nhận ra được cách biệt vô cùng xa vời, nơi nào đó tận sâu bên trong Tuệ Nhiên bắt đầu sụp đổ.

“Ta…”

Tuệ Nhiên cắn chặt môi, phát ra thanh âm như thể gào thét rồi như điên dại xông lên.

“Ta là Thiếu Lâm Tuệ Nhiên!!!!!”

Nếu cứ tiếp tục thì có thể đến tay hắn cũng sẽ không thể sử dụng được.

Tâm trí không đủ tỉnh táo khiến hắn phải lựa chọn chiêu thức mà hắn cảm thấy tự tin nhất.

Uỳnh!

Chấn cước của hắn phá hủy võ đài.

Ầm!!!

Bách Bộ Thần Quyền đã từng xuất hiện một lần, giờ đây lại tái hiện.

Một Quyền khí vô cùng cường đại bay về phía Thanh Minh.

Thanh Minh nhìn quyền khí với kim quang vây quanh đang hướng về phía mình bằng nửa con mắt.

Thanh kiếm của hắn hơi nâng lên rồi lại chậm rãi hạ xuống.

Xoẹttttt.

Quyền khí bị trảm làm đôi.

Một cách không thể nào tự nhiên hơn.

Kiếm tồn tại là để chém.

Nếu như đã đạt tới cảnh giới này rồi thì không có bất kì thứ gì trên đời này là không thể chém đứt được.

Đó là thanh kiếm của một Đạo gia đã đạt tới cảnh giới Kiếm tôn.

Chém đứt mọi thứ. Trảm hư không, trảm thiên trảm địa, trảm cả nhuệ khí, thậm chí còn có thể trảm đứt thất tình lục dục và những đạo lý trói buộc con người từ trước đến nay.

Giống như dòng nước chảy xiết trong cơn mưa lớn, kim quang tấn công Thanh Minh bị thanh kiếm của hắn chém thành nhiều mảnh, mất phương hướng bay tán loạn khắp nơi.

Rầm!

Quyền khí bay qua khỏi võ đài và các quan khách phía dưới, nhất kích đánh sập một tòa điện các lớn.

Nội công thâm hậu đến mức đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, dù có mạnh đến đâu nhưng không thể chạm đến đối thủ thì cũng vô nghĩa. Không một quyền khí nào hắn đánh ra từ nãy đến giờ có thể chạm đến được người của Thanh Minh.

“AAAAAAAA!!!!!!!!!!!’

Tuy nhiên, những quyền cước của Tuệ Nhiên như thể không hề biết mệt, vẫn liên tục tỏa ra hoàng kim phật quang.

A La Hán Thần Quyền.

Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ tượng trưng cho Quyền mà các vị A La Hán từng thi triển để tiêu diệt ma quỷ.

Tuyệt kỹ tối thượng có thể khuất phục đối phương chỉ bằng sức mạnh của quyền cước vô cùng mạnh mẽ này, đang được Tuệ Nhiên thể hiện một cách chân thực nhất.

Ầm ầm ầm!

Sức ép đang bao trùm khắp võ đài có thể uốn cong được kim loại, nghiền nát sàn đấu thanh thạch vô cùng cứng rắn.

Ống tay áo dưới sức ép đó cũng dần bị bào mòn.

Từng sợi tóc xõa xuống, bay phấp phới.

Nhưng dưới sức ép như thế. Thanh Minh vẫn giữ được vẻ bình thản.

Đôi mắt hẹp dài của hắn vẫn luôn trầm tĩnh, mũi kiếm vẫn không chút gợn sóng bất chấp sức ép của quyền cước đang bủa vây xung quanh.

Dường như không có thứ gì trên đời này có thể tác động đến tư thế hiện tại của Thanh Minh.

‘Ở Thiếu Lâm có hay không?’

Ở Thiếu Lâm có những lời dạy của Đức Phật rằng phải phổ độ chúng sinh hay không?

Nếu như không có, vậy có vị Đạt Ma nào ở Thiếu Lâm đã từng không màng gian khổ, hy sinh bản thân chỉ để phổ độ chúng sinh Trung Nguyên chưa?

Vậy các ngươi có những lời răn dạy của Nhị Tổ Huệ Khả, vị Thiền sư đã cố gắng chứng minh Giác Tâm của mình bằng cách tự chặt đứt cánh tay hay không?

Thật là hão huyền.

Từ lúc mưu cầu tư lợi, không tuân theo Phật Pháp thì Thiếu Lâm Tự không còn xứng đáng với cái danh tự ấy nữa. Những kẻ ở đó chỉ là những kẻ mù quáng vì cái tôi của mình mà thôi.

Tất cả mọi người trên thế gian này, đến một ngày nào đó rồi sẽ được tận hưởng vinh hoa. Tuy nhiên, nếu vinh hoa cứ tiếp tục mãi thì tới một lúc nào đó, thanh thế cũng sẽ suy tàn và phai nhạt.

Cái gọi là hoa vô thập nhật hồng, chính là vật cùng tắc biến, vật cực tất phản.

Thế nhưng, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Ngay cả khi bông hoa lộng lẫy kia có úa tàn, nhưng đến một lúc nào đó nó lại sẽ nở rộ một cách đẹp đẽ. Đó chẳng phải là quy luật hoa nở rồi tàn, hoa tàn rồi lại nở hay sao?

Vậy nên, hoa đã nở rồi.

Cổ thụ cheo leo trên vách đá, không một ai chăm sóc nhưng rồi cũng sẽ nở hoa sau khi trải qua mùa đông dài đằng đẵng.

“Nở hoa đi thôi.”

Cuối cùng, mũi kiếm của Thanh Minh họa nên một đóa hoa.

Họa chính bản thân hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Họa một Hoa Sơn.

Dù trong màn tuyết đông lạnh giá hay trong nắng xuân ấm áp, hay là trong chưởng khí của một Phật tử đánh mất chính mình.

Một bông hoa cuối cùng đã nở rộ.

Trên thế gian này, có nơi nào mà hoa lại không nở đâu chứ?

‘Đó không phải là sự hy sinh vô nghĩa.’

Chưởng môn sư huynh.

Ở nơi thế gian mà huynh đã dốc lòng bảo vệ, Hoa Sơn sẽ lại lần nữa nở hoa.

Ngay cả khi không ai trên thế gian này biết đến.

Giống như rễ cây vươn mình trong lòng đất thì không ai có thể thấy được, nhưng đến cuối cùng, nó sẽ nảy mầm, đơm hoa, kết trái.

Nó sẽ không vô nghĩa.

Vậy nên, huynh phải dõi theo đấy.

Một bông hoa nhỏ được vẽ lên trong không trung.

Nụ hoa nhỏ bé bắt mắt nhưng lại vô cùng cô độc và trơ trọi.

‘Không phải ta.’

Tuy nhiên, từ mũi kiếm của hắn, những bông hoa mới lần lượt nở rộ.

Chỉ có một mình hoa mai đã nở là trơ trọi ở đó.

Thế nhưng, nếu bên cạnh có vô số loài hoa đang đua nở thì hoa mai lại điểm tô màu đỏ cho ngọn núi và điểm thêm sắc đỏ cho cả nhân gian.

Ánh mắt Thanh Minh lặng lẽ nhìn về một hướng.

Bọn họ đang dõi theo.

Những sư thúc, sư huynh của hắn.

Và cả những lão sư đáng thương của hắn, vị chưởng môn nhân mới của hắn.

Hắn siết chặt nắm tay, cắn chặt môi và nhìn bọn họ.

Giống như đang hậu thuẫn sau lưng hắn.

‘Nở hoa nào.’

Từng cái từng cái đều là hoa mai của Hoa Sơn. Bây giờ chẳng qua chỉ là những nụ hoa nhỏ bé nhưng rồi một ngày nào đó, những nụ hoa này sẽ điểm tô sắc thắm cho Hoa Sơn và nhuộm đỏ thiên hạ.

Một nụ cười nở trên môi Thanh Minh.

Chưởng môn sư huynh có thấy vui không?

Vui vì hoa mai của hắn?

‘Sẽ không.’

Không bao giờ có chuyện đó.

Bởi vì hoa mai của Thanh Minh chẳng khác gì một vong linh cả.

Nó là thứ đã mất và đáng ra phải biến mất đi rồi, chẳng qua chỉ đang tồn tại vất vưởng như một vong linh mà thôi.

Vậy nên huynh ấy không thể vui mừng vì nó được.

Nhưng mà.

Chiêu Kiệt chắc hẳn lại đang siết tay thành nắm đấm khi thấy những hoa mai nở rộ này.

Lưu Lê Tuyết hẳn là sẽ vỗ tay tán thưởng.

Bạch Thiên không biết chừng sẽ rơi nước mắt cho mà xem.

Những bông hoa mai mới sẽ nở rộ đẹp đẽ trên mảnh đất Hoa Sơn khô cằn này. Những nụ hoa mới sẽ dùng chất dinh dưỡng từ những cánh hoa đã tàn, để rồi nở rộ.

Vậy nên, sao có thể nói những cánh hoa kia rơi xuống là vô ích được chứ?

‘Sư huynh.’

Hoa mai đua nhau nở rộ trên mũi kiếm của Thanh Minh.

Từ hoa nhỏ, hoa lớn, vừa hé nở cho đến nở rộ.

Không một cái nào giống cái nào.

Như tập hợp những con người khác nhau tạo thành môn phái, những bông hoa mai không hề giống nhau này cũng tụ lại tạo thành một rừng mai.

Chẳng mấy chốc, những cánh hoa rực rỡ bắt đầu rung rinh như hư như ảo trong làn gió nhẹ thổi qua.

Tuệ Nhiên mở mắt ra.

Cả thế gian như đang tràn ngập trong sắc đỏ của cánh hoa.

Dù hắn có cố gắng mở to mắt và tập trung hết mức cũng không thể thoát khỏi ảo ảnh của rừng mai ấy.

“Không đúng!”

Tuệ Nhiên bỗng nhiên thét lớn lên, bắt đầu niệm kinh Phật và kết thủ ấn. Cùng lúc đó, một đạo kim sắc vô cùng trang nghiêm tỏa ra từ cơ thể hắn.

Như Lai Thần Chưởng- Đệ Lục Thức - Phật Quang Phổ Chiếu.

Phật pháp đẩy lùi tất cả những thứ xấu xa trên đời. Người đã thực sự giác ngộ Phật pháp sẽ không đánh mất chính mình trước bất kì huyễn tưởng nào.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thế nhưng…

‘Sao có thể?’

Hai mắt Tuệ Nhiên trở nên run rẩy.

Không biến mất.

Những cánh hoa chạm vào kim quang nhưng không hề biến mất, trái lại còn nhẹ nhàng bao quanh Phật quang.

‘Sao có thể….’

Ánh mắt Tuệ Nhiên mờ mịt nhìn Thanh Minh.

Giữa những cánh hoa mai đang phủ kín mọi thứ, kiếm của Thanh Minh như đang thêu dệt một cách lưu loát trong không trung. Bộ dạng múa kiếm nhưng lại giống như đang say rượu của hắn trông không khác gì đang vẽ tranh.

 ‘Ảo tưởng là gì, thực tại là gì.’

Chỉ một điều như thế thôi.

Đúng vậy.

Chỉ hiển nhiên như thế thôi.

Những cánh hoa lướt qua người Tuệ Nhiên như ảo ảnh.

Hoa mai tỏa hương không ngớt tràn ngập cả khoang mũi, cánh hoa mai ngẫu nhiên nhuộm đỏ khắp nơi.

Không lâu sau.

Khi những quang cảnh mà hắn không biết được là thật hay giả vừa biết mất.

Một thanh trường kiếm có khắc hoa mai vô cùng bắt mắt chĩa thẳng vào cổ kẻ được cho tuyệt thế thiên tài tiếp nối tinh hoa Thiếu Lâm.

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương