Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 324 Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 324. Vậy thì ông cứ đợi đó mà xem! (4)

Vị trí trung tâm của thượng đài, nơi tập hợp chưởng môn nhân của các môn phái hiện giờ đang là Hư Đạo Chân Nhân.

Vốn dĩ vị trí này là của Pháp Chỉnh nhưng hôm nay cả Pháp Chỉnh và Huyền Tông đều không ở trên thượng đài mà đang ở cùng các môn đồ của mình.

“Hừm.”

Ánh mắt của Hư Đạo Chân Nhân trầm tĩnh nhìn về phía võ đài.

“Hô hô, cuối cùng cũng đã đến trận chung kết.”

“Tất cả đều là những kỳ tài thật sự xuất chúng không phải sao? Là ai chiến thắng thì cũng là chuyện tốt cả.”

Đôi mắt Hư Đạo Chân Nhân nheo lại như thể không hài lòng với những lời tán gẫu xung quanh mình.

‘Chuyện tốt sao?’

Nghe thật buồn cười.

Bất kể là kẻ nào chiến thắng thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì với Cửu Phái Nhất Bang cả.

Nếu Thiếu Lâm Tuệ Nhiên chiến thắng thì phạm vi ảnh hưởng của Thiếu Lâm sẽ được củng cố. Còn nếu chiến thắng thuộc về Hoa Sơn Thanh Minh thì danh tiếng Cửu Phái Nhất Bang sẽ bị ảnh hưởng bởi một Hoa Sơn đang từ cửa dưới đi lên.

‘Thắng bại của trận đấu này sẽ định đoạt thế cục của võ lâm giang hồ vài chục năm về sau.’

Hầu hết những chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và gia chủ Ngũ Đại Thế Gia không có tinh anh đệ tử lọt vào chung kết đều cố gắng hạ thấp ý nghĩa của trận đấu này, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một đại hội tỉ võ của đám hậu khởi chi tú mà thôi.

Nhưng Hư Đạo Chân Nhân thì không nghĩ như vậy.

‘Không thể như thế được.’

Cả Thiếu Lâm Tuệ Nhiên và Hoa Sơn Thanh Minh tuyệt đối không phải là những hậu khởi chi tú bình thường.

Tuệ Nhiên được đánh giá là thiên tài phải vài trăm năm mới xuất hiện một lần ở Thiếu Lâm Tự, Thanh Minh cũng tương tự thế.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Thành thật mà nói, cái ngày mà hai tiểu tử này thống trị và làm giang hồ rung chuyển cũng chẳng còn xa nữa.

Vậy cho nên, lần tỉ võ này sẽ quyết định thế cục của toàn thể giang hồ về sau, đồng thời cũng là cơ hội để xác định xem ai trong số những ứng viên sẽ là kẻ gần hơn với vị trí thiên hạ đệ nhất trong tương lai.

Sao có thể đánh giá thấp ý nghĩa của trận đấu này được chứ?

Hư Đạo Chân Nhân thoáng nhìn xung quanh. Tuy rằng miệng thì bình tĩnh nói như thế nhưng ánh mắt của các chưởng môn nhân hướng về phía võ đài lại vô cùng sắc bén.

Ánh mắt mang ý nghĩa, kết quả của trận đấu này sẽ quyết định mối quan hệ xã giao nên đặt ở đâu.

Hư Đạo Chân Nhân hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, nở một nụ cười tinh tế nhìn về phía Pháp Chỉnh đang ngồi trước võ đài.

‘Chắc hẳn ngươi đã rất thất vọng vì mọi chuyện không diễn ra như những gì ngươi nghĩ nhỉ, Phương trượng.’

Loại hết tất cả Cửu Phái Nhất Bang, Thiếu Lâm giành chiến thắng một cách trọn vẹn.

Có lẽ đó là kế hoạch mà Tuệ Nhiên đã chuẩn bị từ trước khi diễn ra đại hội tỉ võ này. Tất nhiên có thể nói việc loại Cửu Phái Nhất Bang đã thành công, bởi vì không có một môn đồ nào của Cửu Phái Nhất Bang ngoại trừ Thiếu Lâm có thể lọt vào Tứ Cường.

Nhưng, một chiến thắng trọn vẹn ư?

‘Mọi chuyện sẽ thay đổi tùy thuộc vào kết quả của trận tỉ võ này.’

Nếu Tuệ Nhiên chiến thắng, kế hoạch của Pháp Chỉnh sẽ trở nên hoàn hảo không một chút tì vết. À không, phải là đại công cáo thành, kết quả còn tuyệt vời hơn so với kế hoạch ban đầu.

Nhưng nếu hắn bại trận thì sao?

‘Có khi hắn sẽ ước rằng bản thân đừng làm những việc tạo ra thế cục của ngày hôm nay.’

Thua một tinh anh đệ tử trong Cửu Phái Nhất Bang thì còn giữ được thể diện cho chính mình.

Tuy nhiên nếu để một Hoa Sơn đã bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang đánh bại thì sẽ nảy sinh ra cái gọi là trách nhiệm đối với Thiếu Lâm.

Vì đây là nguồn cơn thu hút mọi sự chú ý nên Thiếu Lâm sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó. Nếu để thua trong trận chung kết, Thiếu Lâm sẽ phải hi sinh rất nhiều nhưng chẳng nhận lại được gì.

Vậy thì sao lại thế kia?

Sao biểu cảm của Pháp Chỉnh lại không có chút vui vẻ nào?

Ánh mắt của Hư Đạo Chân Nhân hướng về phía võ đài.

Thanh Minh và Tuệ Nhiên.

Hai người đang đứng đối mặt với nhau.

‘Thú vị rồi đây.’

Không biết ai trong hai tiểu tử này sẽ đại diện cho giang hồ về sau, nhưng dù có là ai đi chăng nữa, khi các thế hệ sau này bàn luận về thành tựu của bọn họ trong giang hồ thì mở đầu sẽ chính là cuộc tỉ võ này.

Kẻ thua cuộc ở nơi đây tất nhiên sẽ trở thành tấm đá lót đường làm nền cho đối phương tỏa sáng.

“Cái gọi là lịch sử chính là như vậy.”

Vậy thì ai trong hai người bọn họ sẽ là kẻ chạm đến hào quang đây?

Tâm tình Hư Đạo Chân Nhân đã vui vẻ hơn một chút, ngả lưng tựa vào ghế.

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Ban đầu, tiếng hò reo cổ vũ vang lên đinh tai nhức óc, nhưng khi trận đấu mắt giữa hai người càng kéo dài, tiếng động xung quanh cũng dần lắng xuống, và nhanh chóng yên tĩnh đến mức không thể tin được rằng nơi đây đang có rất nhiều người tụ tập.

Trong sự im lặng đó, Thanh Minh không nói một lời, chăm chăm nhìn Tuệ Nhiên.

Đôi mắt Tuệ Nhiên nặng nề chùng xuống.

Trên võ đài giờ đây chẳng còn sự dè dặt nhút nhát nào nữa. Chỉ có ánh mắt tràn đầy chiến ý đến mức có vẻ hơi không thích hợp với thân phận tăng nhân Thiếu Lâm của hắn.

‘Đây là ánh mắt khi nhìn ác nhân sao?’

Hẳn là vậy rồi.

Ở lập trường của người khác thì tất nhiên là như vậy rồi.

Phương trượng Thiếu Lâm danh chấn thiên hạ đã chủ động đưa tay ra chào hỏi đối thủ. Đã như vậy rồi thì dù có muốn cự tuyệt, tối thiểu ngươi cũng phải bắt tay trả lễ chứ. Hắn sẽ không thể chấp nhận vị Phương trượng mà hắn luôn xem như là cả bầu trời bị một tên đệ tử đời thứ ba trẻ người non dạ làm cho bẽ mặt.

Nếu Thanh Minh đứng ở vị trí của hắn, nhìn thấy chưởng môn sư huynh hay Huyền Tông bị một tên đệ tử đời thứ ba của môn phái khác đánh cho bầm dập thì sẽ cảm giác thế nào?

Ngày đó mà có thật thì chắc chắn môn phái đó sẽ bị diệt môn bởi một Thanh Minh nổi khùng như chó điên sùi bọt mép vậy.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Vậy nên Thanh Minh có thể hiểu được lập trường của Tuệ Nhiên lúc này.

Nhưng…

‘Ta sẽ không thoả hiệp.’

Dù biết đại sự giang hồ quan trọng, nhưng hắn vẫn muốn giữ gìn nghĩa khí và đại nghĩa mà chưởng môn sư huynh đã tâm niệm cả đời. Hắn không thể chấp nhận việc đặt thiên hạ và giang hồ lên trước Hoa Sơn được.

Vậy nên hình ảnh của Tuệ Nhiên ở hiện tại gợi lên cho Thanh Minh những hoài niệm khi ấy.

‘Hắn không hề sai.’

Nếu không đứng ở chỗ này, hẳn là hắn sẽ khen ngợi Tuệ Nhiên xuất chúng nhường nào.

Nhưng.

Ánh mắt Thanh Minh xuyên qua Tuệ Nhiên, nhìn về phía Pháp Chỉnh đang ngồi ở sau võ đài.

Khuôn mặt cứng nhắc.

Không còn giống như mọi khi, khuôn mặt hắn không thể giấu được vẻ khó chịu. Nhìn biểu cảm đó của Pháp Chỉnh, Thanh Minh cảm thấy cái bụng đang quặn thắt của hắn cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.

‘Đừng có nhìn ta với vẻ mặt phẫn nộ như vậy chứ.’

Bởi vì người cần tức giận là ta đây mới phải.

Lúc này, Tuệ Nhiên lên tiếng trước.

“Thí chủ đã đi quá giới hạn rồi.”

Thanh Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt lãnh đạm.

“Nói gì vậy đầu trọc?”

Hắn thoáng gật gù, nói với giọng không chút cảm xúc.

“Kẻ đi quá giới hạn là phía các ngươi mới phải.”

“Thí chủ!”

Trước thái độ thờ ơ không biến sắc của Thanh Minh, cuối cùng, khuôn mặt non choẹt của Tuệ Nhiên cũng bừng bừng lửa giận.

Hắn đã cố gắng lựa lời nhưng tên này lại cố tình không hiểu. Hắn không nghĩ ra được tên này sao có thể là môn đồ Hoa Sơn phái, một danh môn kiếm phái từng thống trị võ lâm giang hồ.

“Sao thí chủ lại có thể hành xử lỗ mãng…”

“Cái tên lừa trọc ngu ngốc này, im mồm.”

“…….”

Tuệ Nhiên trợn tròn mắt.

Thanh Minh rút kiếm vẫn còn nguyên vỏ đang đeo ở thắt lưng ra.

“Có vẻ như tiểu tử nhà ngươi muốn khuyên răn điều gì to lớn vĩ đại lắm, nhưng mà ta lại không muốn nghe mấy lời giáo huấn từ tiểu tử lớn lên trong một Thiếu Lâm luôn ra vẻ ta đây và được nuông chiều như nhà ngươi.”

“Đồ xấc xược này…!”

“Ngươi nghĩ mấy lời huyên thuyên này của ngươi là từ đâu ra?”

“……”

Hai mắt Tuệ Nhiên tràn đầy sự ngờ vực.

Từ đâu?

Rốt cuộc là hắn muốn nói cái gì?

Ánh mắt Thanh Minh nhìn Tuệ Nhiên vô cùng lạnh lẽo.

“Nếu ngươi không phải là đệ tử Thiếu Lâm thì chưa chắc đã đứng đây ngẩng mặt nhìn ta được đâu.”

Lý do mà ngươi có thể ngạo mạn cũng đơn giản thôi.

Vì ngươi là đệ tử Thiếu Lâm.

Thiên hạ đệ nhất môn phái, Thiếu Lâm.

Nhưng mà.

Kẻ đã để Thiếu Lâm có thể huênh hoang kiêu ngạo cho đến tận bây giờ không ai khác chính là Hoa Sơn.

Mặc dù có thể chính tiểu tử đó cũng không biết.

Dù cho lời khuyên đó có đúng đắn hay vô nghĩa thì điều đó cũng chẳng quan trọng.

Chỉ có một điều chắc chắn rằng.

“Ngươi không đủ tư cách giáo huấn ta.”

Một kẻ dưới danh nghĩa của Cửu Phái Nhất Bang hẳn là không nên nói xằng nói bậy trước mặt Thanh Minh.

À không, phải là không được múa võ mồm trước mặt Hoa Sơn.

“Bản thân ngươi không biết nhỉ?”

Không biết.

Tuyệt đối không thể biết được.

Lý do vì sao Thanh Minh lại phẫn nộ đến như vậy.

Chỉ cần một người mà thôi.

Chỉ cần một người nào đó trong Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia đang tụ hội ở Thiếu Lâm Tự đến chào hỏi trước và thể hiện sự tôn trọng với Hoa Sơn, có thể hắn đã không tức giận đến vậy.

Chỉ cần một.

Chỉ cần một môn phái nào đó thôi.

Nhưng đến cả một người cũng không có.

Ánh mắt Thanh Minh hướng về phía thượng đài.

Ngay khi ánh mắt chạm đến những chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang vừa ngạo nghễ vừa nhìn xuống phía võ đài, sát ý bên trong hắn lại sục sôi.

‘Chẳng qua là chuyện của trăm năm về trước mà thôi.’

Thời gian quá ngắn để mọi chuyện bị lãng quên. Ít nhất những chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang đó không thể không biết được Hoa Sơn đã hy sinh những gì và họ đã phạm phải những sai lầm gì.

Tuy nhiên không một ai sẵn sàng mở miệng xin lỗi dù chỉ là lấy lệ với một Hoa Sơn vừa tái khởi.

Hoàn toàn phớt lờ và ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ khi Hoa Sơn đạt được quá nhiều thành tựu tốt, họ mới cho người mang lễ vật đến, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và cố gắng lấp liếm cái quá khứ dơ bẩn đó.

Đó là điều khiến Thanh Minh thật sự không thể nhẫn nhịn được.

Bọn họ đã hy sinh vì cái gì?

Những sư huynh, sư đệ của hắn đã hy sinh bản thân như thế, để được cái gì đây?

Chỉ là những con chó hy sinh mạng sống của mình để toàn thể giang hồ tươi đẹp hơn phải không?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Thanh Minh đã chờ đợi.

Trong suốt đại hội tỉ võ này.

Trong một thời gian dài như vậy, hắn buộc bản thân phải cười, phải nói, phải la lối.

Ầm ĩ đến nỗi tất cả nhân sĩ giang hồ đang có mặt cũng đều có thể cảm nhận được có một Hoa Sơn đang ở đây.

Thật là một hành động vô nghĩa.

Trong khi những câu chuyện về Hoa Sơn đang ngày càng lan rộng, môn đồ Hoa Sơn có được thành tích vô cùng ấn tượng, khôi phục lại được những võ công đã thất truyền trong quá khứ và chứng minh thực lực của bản thân thì bọn họ cũng chỉ xem Hoa Sơn như một môn phái xưa cũ đang dần tái sinh mà thôi.

Không một ai.

Không một môn phái nào cho hắn thấy được cái chết của những sư huynh, sư đệ hắn là có ý nghĩa. Không một ai cho hắn cảm giác sự hy sinh của Hoa Sơn là hoàn toàn đáng giá.

Chỉ cần một câu thôi là đủ rồi.

Nói rằng nhờ có Hoa Sơn mà giang hồ mới có được ngày hôm nay.

Không cần phải hết lời khen ngợi.

Cũng không cần một màn van nài khóc thương đẫm lệ.

Chỉ cần một câu thôi là được.

Nhưng bọn chúng, một lời cũng không nói ra được. Tất cả đều ăn cháo đá bát, phủi tay như thể những gì Hoa Sơn đã làm chưa từng tồn tại, ở trên đó nhìn xuống Hoa Sơn như thể cái gì đó thật kỳ lạ.

Cái tình cảnh chó má này khiến Thanh Minh không thể chịu đựng được.

Sự im lặng đó.

Việc im lặng đối với chúng chỉ là một hành động nhỏ nhặt mà thôi. Nhưng sự im lặng đó đã khiến sự hy sinh vô cùng cao cả của các sư huynh, sư đệ của hắn trở thành những cái chết vô nghĩa.

Cái chết vô nghĩa…

“Ha… được thôi.”

Phậppp!

Thanh Minh dùng thanh kiếm vẫn còn nguyên vỏ cắm sâu xuống võ đài. Sàn đấu ngọc thạch vô cùng cứng rắn giờ đây đang nứt ra từng mảnh,

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước hành động kỳ quái của hắn.

‘Hắn đang định làm gì thế?’

Những hành động tiếp theo của Thanh Minh đơn giản đến mức vượt ra khỏi thường thức và dự đoán của mọi người.

Hắn để thanh kiếm cắm trên sàn, bước một bước về phía trước.

Như thể sẽ tay không đối đầu với Tuệ Nhiên vậy.

“Thí chủ?”

Trước giọng nói đầy sự ngờ vực của Tuệ Nhiên, Thanh Minh lạnh lùng mở miệng.

“Giờ ta không cần các ngươi phải biết nữa. Dù sao thì kết quả cũng giống nhau thôi.”

Nếu các ngươi đã không có thiện ý cúi đầu, vậy thì bổn tôn sẽ đánh cho tới khi các ngươi phải cúi đầu.

“Dùng thực lực đánh bại ngươi rồi đè đầu xuống sàn cũng có vẻ không tệ. Tất nhiên chưởng môn sư huynh sẽ không bằng lòng với hành động này, nhưng dù sao từ xưa đến giờ ta cũng chẳng nghe lời lão đầu đó.”

Sắc mặt Tuệ Nhiên gần như hóa đá.

“Không biết thí chủ đang nói gì nhưng việc đối đầu với ta mà không dùng kiếm thì quả là một sự liều lĩnh.”

“Liều lĩnh?”

Khóe miệng Thanh Minh nhếch lên.

“Xin thí chủ hãy cầm kiếm lên. Và tỉ thí một cách….”

Ngay vào giây phút đó.

Cơ thể Thanh Minh biến mất ngay tại chỗ như thể tan biến thành từng mảnh. Trong giây lát đã bị mất dấu của Thanh Minh, Tuệ Nhiên vô cùng sợ hãi và nâng cao cảnh giác hết mức có thể.

‘Tìm thấy rồi…!’

Hắn đã phát hiện được Thanh Minh, nhưng hắn lại không hề vui vì điều đó. Thanh Minh xuất hiện ngay trước mũi hắn trước cả khi những giác quan, thậm chí là khả năng cảm nhận khí của hắn kịp nhận ra điều đó.

Nắm đấm của Thanh Minh theo phản xạ vung ra, nhắm thẳng vào cằm của Tuệ Nhiên.

Bốppp!

Tuệ Nhiên bị một cú đấm không lường trước được đấm ngã ra sàn, lăn vài vòng trên sàn đấu. Phải lăn mấy vòng thì hắn mới có thể giữ lấy mép cuối võ đài để trụ lại.

Tuệ Nhiên kinh ngạc nhìn Thanh Minh. Vẻ mặt của sự bàng hoàng không lý giải được.

Thanh Minh chỉ lạnh lùng nói.

“Đứng dậy.”

Tuệ Nhiên là thiên tài mà Thiếu Lâm Tự dồn hết mọi tâm huyết.

Nói cách khác, hắn là lòng tự tôn của Thiếu Lâm và là sự tồn tại đại diện cho tự tôn của Cửu Phái Nhất Bang cao cao tại thượng.

Vậy nên, đây mới chỉ là khởi đầu.

“TA BẢO ĐỨNG DẬY.”

Đôi mắt đang dần trở nên mơ hồ của Tuệ Nhiên giao với đôi mắt lạnh lùng của Thanh Minh trong không trung.

Tuệ Nhiên không phải là người duy nhất mà Thanh Minh đang hướng đến. Phía sau hắn không chỉ có mỗi Pháp Chỉnh đang vô cùng bàng hoàng giống như Tuệ Nhiên mà tất cả những đệ tử Thiếu Lâm đang bảo vệ lão ta đó cũng đều nằm trong tầm mắt hắn.

Thanh Minh nói như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Đứng dậy. Để ta có thể giẫm đạp một cách đường đường chính chính lên cái lòng tự tôn chó má đó của các ngươi.”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương