Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 315 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 315 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (5)

 

Huyền Tông vô thức há hốc miệng nhìn về phía đài tỉ võ.

“Chẳng lẽ nào……”

Chiêu thức đó.

Huyền Tông có cảm giác trong đầu rối bù cả lên. Hắn cứ cố nghĩ về một thứ gì đó, nhưng nó lại không xuất hiện rõ ràng, mà cứ mập mờ vô hình, vô dạng.

Đường Quân Nhạc mở lời, hóa giải một mớ bùi nhùi phức tạp đang không ngừng nhen nhóm trong đầu Huyền Tông.

“Phương trượng. Liệu kia có phải là A La Hán Thần Quyền không?” 

Pháp Chỉnh nở nụ cười tươi khi nghe thấy câu hỏi của Đường Quân Nhạc.

“Đường môn chủ quả nhiên là kiến thức uyên thâm. Đúng là như vậy.”

Ngay lập tức, Đường Quân Nhạc không khỏi kinh ngạc nhìn lại đài tỉ võ.

“Là Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ sao.”

Trước đây Tuệ Nhiên cũng từng thi triển Bách Bộ Thần Quyền, một trong những tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ. Vậy là Tuệ Nhiên đã thi triển hai trong số 72 tuyệt kỹ được cho là dù có dành cả cuộc đời để tu luyện cũng khó mà lĩnh ngộ được một đó sao.

Không chỉ mình Đường Quân Nhạc thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng đó.

“A La Hán Thần Quyền sao.”

Đến các chưởng môn nhân khác cũng trố mắt ra mà nhìn chằm chằm về phía Tuệ Nhiên.

Ở độ tuổi đó mà có thể thi triển được 2 loại tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ thì không thể nào chỉ đơn thuần là do thiên phú được.

Không ai có thể phủ nhận được cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Môn phái của Thiếu Lâm.

Vì vậy những bậc kì tài trên khắp thiên hạ này cũng không ngừng tìm đến gõ cửa sơn môn để trở thành đệ tử của Thiếu Lâm.

Đến cả những bậc kì tài trong thiên hạ đó cũng phải dành cả cuộc đời mình mới có thể lĩnh ngộ được một tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ. Vì đó vốn là võ học khó tu luyện và vô cùng thâm thúy.

Nhưng mà ở độ tuổi đó tiểu sư phụ đã tu luyện được 2 loại sao? Như vậy có hợp lý không chứ?

Hư Đạo Chân Nhân, chưởng môn nhân của Võ Đang, sắc mặt đăm chiêu mà quay sang hỏi Pháp Chỉnh.

“Phương Trượng. Thật thất lễ nhưng có thể cho ta hỏi Tuệ Nhiên đã luyện được bao nhiêu tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ rồi không?”

Pháp Chỉnh mỉm cười rồi đáp lại.

“Cái gì mà thất lễ chứ. Có lẽ đến hiện tại cũng được chừng Thập Nhị Nghệ rồi.”

“......”

Trong phút chốc, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm xung quanh họ.

Ngay cả những kẻ dẫn dắt cả thiên hạ như chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế gia cũng không thể nào thốt nên lời trước câu trả lời của pháp Chỉnh.

‘12 ttuyệt kỹ ư?’

‘Ôi thánh thần ơi……’

Trong bầu không khí rùng mình đến lạnh cả sống lưng đó, Hư Đạo Chân Nhân vô thức cắn chặt môi.

‘Lão hòa thượng chết tiệt.’

Nếu là người ngồi ở vị trí tầm cỡ như phương trượng của Thiếu Lâm Tự thì thế nào cũng phải có chút hiểm độc như rắn. Nhưng với cái tình hình hiện tại thì rõ ràng không phải rắn nữa, mà phải tầm cỡ mãng xà mới đúng.

12 tuyệt kỹ ư.

Chẳng phải thiên hạ đều đồn rằng đến kẻ được xem là Thiếu Lâm đệ nhất nhân cũng không thể lĩnh ngộ được 15 tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ sao.

Tất nhiên sẽ có sự cách biệt về độ thuần thục và cảnh giới, nhưng ngay từ đầu Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ đã được xem là bộ tuyệt học khó tham ngộ nhất trong thiên hạ.

Dù có tu luyện và lĩnh ngộ được 12 tuyệt kỹ đó chỉ với trình độ cưỡi ngựa xem hoa thì ở cái độ tuổi đó không phải vẫn quá sức vô lý sao.

Quái vật.

Rõ ràng là giống với quái vật hơn là cái danh thiên tài.

‘Thì ra hắn đã có tự tin rằng bản thân tuyệt đối không thể bị đánh bại.’

Nhưng đến bây giờ trong thâm tâm Hư Đạo Chân Nhân vẫn còn một chuyện không thể nào hiểu được.

Pháp Chỉnh không phải đã để Hoa Sơn tự tung tự tác quá sao.

Theo tình hình này thì việc đại hội võ lâm toàn thiên hạ năm nay được tổ chức là vì Thiếu Lâm, không phải rõ ràng quá sao. Theo suy tính của phương trượng, các môn phái khác chẳng qua chỉ là bàn đạp để Thiếu Lâm thể hiện.

Tuy nhiên, khi đại hội vừa được tổ chức thì ánh mắt ngưỡng mộ đáng ra phải thuộc về Thiếu Lâm đều đã bị Hoa Sơn độc chiếm.

Nhưng dù có vậy thì Pháp Chỉnh vẫn không có bất kì động thái nào mà còn tiếp tay cho bọn chúng. Hắn cũng không hiểu được sư thư thả đó của Pháp Chỉnh, nhưng……

'Thì ra là lão đã suy tính tới đó rồi ư.'

Và không chỉ mỗi Hư Đạo Chân Nhân mới nhận ra ý đồ đó.

Đường Quân Nhạc điềm tĩnh, mắt lạnh nhạt nhìn Pháp Chỉnh.

‘Khi Hoa Sơn vừa lên được đỉnh cao danh thế, thì lão sẽ đạp đổ nó rồi giành hết tất cả ư?’

Giả sử như đại hội này kết thúc với chiến thắng hiển nhiên thuộc về Thiếu Lâm mà không có Hoa Sơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Tuệ Nhiên đánh bại Thanh Minh, người bước vào trận chung kết và mang theo rất nhiều sự kì vọng của các võ giả.

Mọi người sẽ lại cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của Thiếu Lâm, và một lần nữa họ sẽ phải thừa nhận tư cách dẫn đầu thiên hạ của bọn họ.

Vì theo lẽ thường sự xuất hiện của anh hùng vốn dĩ cần một nhân vật phản diện còn gì.

Pháp Chỉnh vẫn giữ nụ cười nhân từ trên môi.

Nghĩ về những thủ đoạn ẩn sau nụ cười đó mà Đường Quân Nhạc lại cảm thấy nổi hết da gà.

Trong khi đó, Pháp Chỉnh đã nhận thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình rồi khẽ nhếch miệng.

‘Chắc là sống lưng sẽ lạnh lắm đây.’

Chắc sẽ như vậy thôi.

Bởi vì chính lão cũng cảm thấy như vậy khi nhận ra thiên phú trác tuyệt của Tuệ Nhiên.

Trong thiên hạ này, có vô số người được gọi là kì tài, cũng có vô số người được gọi là thiên tài, nhưng trong số đó, chỉ có duy nhất Tuệ Nhiên mới là thiên tài thật sự.

Thiên tài thực sự là sự tồn tại vượt ra ngoài tầm hiểu biết của một người phàm bình thường. Nếu nghĩ rằng đã hiểu và tiến về trước một bước, rồi thử phân tích tiếp thì sẽ chỉ rơi vào một đống hỗn độn, đó chính là sự tồn tại như vậy.

Pháp Chỉnh nghĩ rằng trong cả thiên hạ này, không ai có thể xứng với cái danh ‘thiên tài’ đó hơn Tuệ Nhiên. Nếu là Tuệ Nhiên thì cũng đủ để chấn hưng lại Thiên Niên Thiếu Lâm.

Tuy nhiên lại có một điều.

Pháp Chỉnh nhìn Tuệ Nhiên với ánh mắt mang vẻ tiếc nuối.

Theo quan điểm của lão thì Tuệ Nhiên là một Phật tử quá mức đơn thuần.

Không biết làm tổn thương hay đàn áp người khác. Bản tính rụt rè thiên bẩm tưởng chừng như bất biến, dù có tu luyện võ công hay mạnh mẽ đến mức nào.

Vì vậy Pháp Chỉnh đã nhắm đến một mục tiêu khác trong đại hội lần này.

‘Nếu đứa trẻ đó hiếu thắng hơn một chút thì không biết chừng đã có thể thay đổi lịch sử của Thiếu Lâm Tự rồi.’

Nghĩ tới đó, đôi mắt đang theo dõi Tuệ Nhiên của Pháp Chỉnh cũng trở nên nghiêm túc, bầu không khí xung quanh lão cũng trở nên nặng nề hơn.

Chiêu Kiệt hết nhìn điện các đã vỡ vụn rồi lại quay qua nhìn Tuệ Nhiên.

Còn Tuệ Nhiên thì đang đỏ mặt bừng bừng vì bàng hoàng trước thực tế bản thân đã phá vỡ điện các của bổn tự.

Không chỉ khuôn mặt mà cả đỉnh đầu của hắn cũng từ từ đỏ ửng lên, cảm giác buồn bã cũng đang dâng trào.

‘Đừng có dùng tuyệt kỹ mạnh như vậy với cái bộ mặt đơn thuần đó chứ, tên tiểu tử này!’

Hắn tưởng tượng nếu Thanh Minh cũng trưng ra bộ mặt đó, thì chắc chắn sắp có kẻ phải đi gặp Diêm Vương rồi không chừng.

Thanh Minh thì chắc chắn sẽ vừa mỉm cười mà rút thanh kiếm ra, còn Tuệ Nhiên sau khi thi triển tuyệt kỹ đánh sập điện các thì lại trưng ra bộ mặt ngây thơ như vậy. Rõ ràng cả hai tên này đều không phải con người mà.

Tuy nhiên có cảm giác gì đó hơi sai sai với lẽ thường.

Chiêu Kiệt bất giác quay đầu nhìn ra sau.

Các môn đồ Hoa Sơn vừa nhìn hắn vừa bật cười.

“Chắc sẽ chết thôi nhỉ?”

“Phải chết đi chứ.”

“Ây ya. Làm sao mà sống nổi chứ.”

“Nhuận Tông à. Mau thắp hương đi!”

Chiêu Kiệt vô thức nhắm chặt mắt lại.

‘Mấy cái tên chết tiệt này.’

Sư đệ thì đang lâm nguy như thế lại không mảy may lo lắng mà bầu không khí lại vui vẻ như sắp mở hội này là thế nào chứ. Thế này thì làm sao mà gọi là đạo sĩ được chứ?

Thêm vào đó…..

“Khì khì khì khì.”

Trong số những sư huynh đệ đang bật cười vui vẻ đó, có một người còn vui mừng hơn bất kì ai.

‘Nhuận Tông sư huynh……’

Khoảnh khắc bắt gặp nụ cười đó, cả người Chiêu Kiệt run cả lên.

‘...... Thà chết còn hơn bỏ cuộc sao.’

Nếu biết việc này sớm hơn thì chắc hắn đã chọc ghẹo Chiêu Kiệt từ lâu rồi……

‘Đệ tử của Hoa Sơn mà lại bỏ cuộc nhục nhã như vậy ư?’, Chiêu Kiệt đã chọc ghẹo hắn mấy ngày nay như vậy, nên nếu bây giờ buông kiếm bỏ cuộc thì chắc hắn phải đào lỗ xuống địa ngục mất.

“Thà chết vinh còn hơn sống nhục. Chết tiệt.”

Chiêu Kiệt, kẻ vừa bị chặn hết tất cả đường lui, lại cầm kiếm lên mà hướng về phía Tuệ Nhiên.

“A, A di đà Phật. Thí chủ, không sao chứ ạ?”

“......”

Mặc dù thanh kiếm đang chĩa về phía mình, nhưng Tuệ Nhiên lại không lo lắng cho bản thân mà lại quan tâm đến Chiêu Kiệt.

“Xin, xin thứ lỗi. Phương trượng đã bảo từ vòng này trở đi phải cố gắng hết sức, nên ta đã điều chỉnh sức mạnh một chút……”

Trước lời lẩm bẩm rụt rè đó, Chiêu Kiệt lại ngẩn người ra.

“Từ vòng này trở đi?”

Tuệ Nhiên từ từ gật đầu.

“Mỗi, mỗi đệ tử của Hoa Sơn đều không thể xem thường được, vì vậy không được lơ là mà phải cố gắng hết sức mình.”

Chiêu Kiệt nở nụ cười mãn nguyện.

‘Phương trượng hẳn là đang cố tình muốn giết quách mình đi đây mà.’

Tên tiểu tử này mà không lơ đễnh rồi cứ thế mà đánh thì không đến gặp Diêm Vương sớm mới lạ.

Nhưng Chiêu Kiệt cũng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn.

Nếu suy ngẫm lại thì không phải phương trượng của Thiếu Lâm đang ngầm thừa nhận Hoa Sơn là một đối thủ đáng gờm sao.

Chiêu Kiệt ngẩng đầu thở dài.

Liệu ta có tự có tự tin chiến thắng không?

Để xem nào.

Nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì cả.

Chiêu Kiệt dồn sức mạnh vào cánh tay cầm kiếm. Dù đối thủ có mạnh thế nào cũng không thể bỏ cuộc mà chưa cố hết sức được.

Ít nhất cũng phải xem thử tên tiểu tử này mạnh đến nhường nào chứ.

Ánh mắt của Chiêu Kiệt cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh, Tuệ Nhiên cũng vậy.

Một lúc sau, Tuệ Nhiên buông thõng một tay, tay còn lại đặt thẳng trước ngực.

Bán Chưởng.

Trong Phật giáo, việc chắp hai tay trước ngực là lễ nghi cơ bản, nhưng trong Thiếu Lâm thì chỉ cần dùng một tay để thể hiện sự tôn trọng. Điều này là để tưởng nhớ Nhị tổ Huệ Khả, người đã chặt một cánh tay của mình để thỉnh được Phật pháp.

Tuy nhiên, tư thế mà Tuệ Nhiên đang đứng không phải để thể hiện điều đó.

Khởi thủ thức của La Hán Quyền, nền tảng của tất cả võ công Thiếu Lâm, chính là đều bắt đầu bằng Bán Chưởng.

Chiêu Kiệt vừa nhìn thấy cảnh đó, mắt đã lóe sáng.

‘Hãy bắt đầu từ những thứ căn bản dù võ công của ngươi có thể khiến cả thiên hạ rung chuyển.’

Càng nhìn càng thấy giống Thanh Minh.

Chẳng phải Thanh Minh cũng luôn lảm nhảm với tất cả bọn họ Lục Hợp mới là võ công nền tảng của Hoa Sơn sao?

Chiêu Kiệt lại ngao ngán thở dài.

Và ngay lập tức, hắn đổ dồn ánh mắt về phía Tuệ Nhiên.

‘Tiên thủ tất thắng!’

Thực tế thì kiếm pháp của hắn so với các môn đồ Hoa Sơn cũng hơi khác biệt.

Người khác đều cố gắng tạo nên hoa mai của riêng họ, nhưng kiếm pháp như vậy lại không phù hợp với Chiêu Kiệt.

Khoái, và Cường.

Kiếm pháp thực chiến nhắm vào đối thủ một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

Xẹt ttt!

Thanh kiếm trong tay Chiêu Kiệt lao đến cổ Tuệ Nhiên nhanh như tia chớp.

Tuy nhiên ánh mắt của Tuệ Nhiên vẫn không dao động dù nhìn thấy tốc độ kinh hoàng của thanh kiếm.

Ngay lúc đó, Tuệ Nhiên mở rộng hai bàn tay rồi di chuyển nhẹ nhàng về phía trước, sau đó vỗ mạnh vào hai bên báng kiếm của Chiêu Kiệt.

Bangggg!

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt rung lên rồi văng ra cùng với âm thanh trong trẻo như tiếng chuông.

“Khực.”

Chiêu Kiệt lùi lại rồi vô thức rên lên.

‘Gì vậy, đây là?’

Hắn chỉ dùng tay vỗ nhẹ nhàng vào thanh kiếm. Nhưng ngay lúc đó cổ tay của Chiêu Kiệt lại truyền đến cảm giác như vạn cân cự nham đè lên vậy.

Không chỉ cổ tay mà đến cánh tay, và vai cũng có cảm giác bị áp lực đè ép.

Chiêu Kiệt vừa cố gắng trấn tĩnh bản thân khỏi sự kinh ngạc đó, vừa lùi về sau và cố gắng giữ nguyên tư thế của mình.

Tuy nhiên, Tuệ Nhiên đã không cho hắn có bất kì thời gian nghỉ nào.

Vụt!

Tuệ Nhiên bước chân về phía trước.

Bước chân rất thoải mái nhưng lại mang theo uy áp kinh người.

Hắn nhẹ nhàng lách qua khe hở trong đường kiếm của Chiêu Kiệt, đưa tay nhẹ nhàng làm chệch hướng đi của thanh kiếm đang được vung theo phản xạ đó bằng khuỷu tay. Rồi xoay người một vòng, tay phải chưởng mạnh vào ngực của Chiêu Kiệt.

Uỳnhhhh!

Âm thanh như thể một chiếc xe ngựa lớn va vào thành môn. Ngay lúc đó, cả cơ thể Chiêu Kiệt văng lên không trung rồi rớt xuống như hòn đá mà mấy đứa trẻ hay chơi đùa.

"Ôi trời!"

"Cái này, cái tên điên này!"

Các môn đồ Hoa Sơn không khỏi thất kinh mà hét lên.

Ai đó đã lao đến đè lên vai của Bạch Thiên, bây giờ đang hừng hừng khí thế muốn phóng nhanh lên võ đài theo phản xạ.

"Thanh Minh?"

" Cứ đợi mà xem."

Thanh Minh vừa uể oải vừa nói.

"Tên sư huynh đó có thể thất thế về thực lực chứ không thể nào thua về sự kiên nhẫn đâu."

"......."

Như thể chứng minh những lời đó, Chiêu Kiệti xoay người trên không trung. Và từ từ hạ xuống như một chú chim.

Bụp!

Chiêu Kiệt vừa suýt soát đáp xuống đài tỉ võ thì cũng thổ huyết. Hai mắt đỏ ngầu nhuốm màu máu.

'Gì vậy, tên tiểu tử đó.'

Lông toàn thân dựng đứng cả lên.

Hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Tuệ Nhiên. Tuy nhiên vấn đề ở đây lại không đơn giản như vậy.

Nếu là bị áp đảo về nội công và sức mạnh kinh người thì hắn vẫn chấp nhận được. Nhưng bây giờ Chiêu Kiệt lại đang bị áp đảo bởi sự tinh thuần của một chiêu thức căn bản.

Đây không phải là cảm giác mà tất cả những nỗ lực không ngừng nghỉ suốt thời gian qua đều bị phủ nhận sao?

"Phụt!"

Chiêu Kiệt khạc một vũng máu ra sàn.

"Thì ra thiên tài là như thế này sao."

Chiêu Kiệt nghiến răng, rồi trong mắt lại tràn đầy sát khí.

Khiến đối thủ có thể biết được sự áp đảo về thực lực chỉ với một  chiêu thức đơn giản. Nếu là một võ giả tầm trung, thì có lẽ chỉ với một đòn đó thôi cũng đủ khiến hắn ta từ bỏ hết ý chí tu luyện. Vì hắn đã được chứng kiến một bức tường mà dù có dành cả cuộc đời cũng không thể nào qua vượt qua được.

Tuy nhiên, càng rơi vào tình huống như vậy, khí thế của Chiêu Kiệt lại càng nâng lên.

“Ta biết ngươi rất mạnh. Tuy nhiên……”

Sau đó hắn nghiến răng rồi lao nhanh về hướng Tuệ Nhiên.

“Ta đã quen với việc phải chiến đấu với những kẻ như ngươi rồi!”

Pangggg!

Âm thanh như tiếng vung roi vang lên từ mũi kiếm. Thanh kiếm trong tay Chiêu Kiệt vừa chém ngang không khí vừa tạo nên âm thanh hết sức chói tai.

Bùm!

Nắm đấm mang theo quyền khí của Tuệ Nhiên cũng không chút do dự mà vung ra chặn được một đòn đó.

Tuy nhiên, Chiêu Kiệt lại lợi dụng lực đẩy đó mà xoay người, vung kiếm trở lại về phía Tuệ Nhiên.

Xẹt tttt!

Tức khắc, thanh kiếm trong tay Chiêu Kiệt phát ra 15 đạo kiếm khí, cùng nhau đổ dồn rồi chém tứ tung lên toàn cơ thể của Tuệ Nhiên.

Thật kì quái!

Kiếm đang nhắm vào đầu lại rẽ hướng chém xuống vai, còn kiếm nhắm vào thắt lưng thì lại xoay một vòng rồi đâm vào bụng.

Từng thanh kiếm đều chứa đầy sát khí đều như những đòn chí mạng mà nhắm vào đối thủ. Phải nói nó giống với tà phái hơn là chính phái.

Kiếm pháp của Hoa Sơn được đánh giá là hoa lệ và thực chiến nhất trong tất cả các loại võ công trong thiên hạ. Và trong các môn đồ của Hoa Sơn thì Chiêu Kiệt chính là người thể hiện rõ nhất đặc tính đó.

Tuy nhiên.

Bùm!

Tuệ Nhiên vẫn tiến về phía trước ngay cả khi chứng kiến màn kiếm kích như vũ bão đó.

Bàn tay phải của Tuệ Nhiên nhuộm một màu trắng tinh rồi bắt đầu chuyển động liên tục.

Bàn tay này xuất hiện trên bàn tay kia. Rồi lại thêm một cái ở trên.

Trong chớp mắt đã xuất hiện hàng chục cái. À không, phải là hàng trăm chưởng linh đã tạo nên một bức tường kiên cố.

“Thiên Phật Thủ……” 

Giọng nói thầm thì phát ra từ miệng Thanh Minh.

Kang! Kanggg! Kang!

Các đạo kiếm khí của Chiêu Kiệt đã bị chặn bởi vô số chưởng thủ đó.

Chiêu Kiệt không khỏi thất kinh.

‘Gì, gì vậy……?’

Ngay lúc đó.

Bụp!

Lúc đó, có một bàn chân từ trong chưởng bích vươn ra đá thẳng vào bụng dưới của Chiêu Kiệt.

“Hự!”

Mặc dù hắn đã kịp thời dùng kiếm để đỡ, nhưng lại không thể nào chịu được sức lực khủng khiếp đó.

Cả cơ thể Chiêu Kiệt bị đẩy lùi về phía sau.

Hắn cắn môi bởi cơn đau từ bụng dưới truyền lên, và ngẩng đầu lên vì cảm nhận được thứ gì đó đang tiến tới theo bản năng.

Và hắn đã nhìn thấy.

Tư thế căn bản của Thiếu Lâm.

Tuệ Nhiên mở rộng hai chân, thẳng lưng, một tay giữ bên hông, một tay đặt thẳng trước ngực, tạo thành thế bán chưởng như ban nãy.

“YAAA!”

Ngay sau đó, bàn tay ở hông vươn thẳng ra nhanh và mạnh như tia sét, xuất một quyền vào không trung.

Kim Quang nổ tung cả bầu trời.

Nhất thời trông giống như mưa ánh sáng đang rơi xuống Chiêu Kiệt vậy. 

‘Chết, chết tiệt……’

Cuối cùng Bách Bộ Thần Quyền được tái hiện lại trong tay Tuệ Nhiên, rồi quét ngang qua người Chiêu Kiệt, kẻ vẫn chưa lấy lại được tư thế vững vàng.

Và rồi cả cơ thể Chiêu Kiệt như bị cuốn đi bởi cơn bão quyền khí mà văng lên không trung.

“Khực!”

“Cái đó!”

Khoảnh khắc đó khiến tất cả các quan khách đều bàng hoàng, thất kinh.

Phịch hhh!

Có ai đó đã bay lên không trung, đỡ lấy cơ thể của Chiêu Kiệt rồi từ từ đáp xuống sàn.

Kẻ đang giữ Chiêu Kiệt đã mất đi ý thức trong tay.

Thanh Minh lạnh lẽo nhìn xuống hắn, rồi ngẩng đầu lên.

Và nhìn Tuệ Nhiên, kẻ đang ở thế khó xử trên đài tỉ võ.

“......”

Tuệ Nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó của Thanh Minh thì chỉ biết cúi đầu, tỏ vẻ bối rối.

Tuy nhiên ánh mắt của Thanh Minh vẫn không dao động mà nhìn về phía hắn.

Một lúc sau, Thanh Minh khẽ dời ánh mắt nhìn về phía bục và thấy nụ cười của Pháp Chỉnh.

“......Cười sao?”

Ánh mắt Thanh Minh tràn đầy sự phẫn nộ.

“Đúng vậy. Dù có sư huynh ta có chết thì cũng thay đổi được sự thật là Thiếu Lâm đã chiến thắng nhỉ?”

Đừng lo lắng.

Vì ta sẽ sớm đập vỡ cái đầu nhẵn bóng đó thôi.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương