Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 311 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (1)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 311 Cái tên khốn kiếp đó bây giờ đang ở phương nào? (1)

 

Bạch Thiên nhếch mép cười nhạt.

Hắn đang gọi Thảo Tam sao.

Đây là tên của mấy tên ăn mày mà?

Có vẻ như họ đang tìm một người nào đó có tên như vậy……

Hửm?

Nhưng tại sao cái tên đó lại bước về hướng này chứ?

Một tên ăn mày trông mặt vẫn còn nét trẻ con bước về hướng các môn đồ Hoa Sơn. Rồi hắn cất tiếng nói với điệu bộ mừng rỡ.

“Thảo Tam! Thảo Tam đúng không?”

“......Hửm?”

Hắn đang gọi ai ở đây vậy?

Đang gọi ai vậy chứ …….

Hửm?

Thanh Minh?

Nhìn thấy cái tên đó đang hướng ánh mắt về phía Thanh Minh, các môn đồ Hoa Sơn đều nhìn nhau tỏ vẻ nghi hoặc.

Đây lại là cái tình huống gì thế này?

Cạch!

Thanh Minh, kẻ đang đắm chìm trong men rượu nồng, cũng đặt vò rượu xuống rồi dời ánh mắt về tên ăn mày đó. Sau đó chân mày hắn cau lại nhăn nhó.

“Ngươi nói gì thế. Ngươi lại là đứa nào nữa hả?”

“Ngươi không biết ta sao? Là Khẩu Thất đây! Chúng ta đã từng ở cùng nhau mà!”

“Hửm? Khẩu Thất sao?”

Hình như hắn đã nghe cái tên này ở đâu rồi ấy nhỉ?

Nếu là Khẩu Thất thì……

“Ơ?”

Thanh Minh bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Thanh Minh vừa nhìn Khẩu Thất với ánh mắt run rẩy vừa chỉ chỉ ngón tay.

“Ngươi…… là ngươi! Cái tên ăn mày lúc đó!”

Khẩu Thất.

Khi Thanh Minh tỉnh dậy trong cơ thể này, Khẩu Thất là người đầu tiên mà hắn gặp.

Hắn là kẻ đã giúp đỡ Thanh Minh, người từng bối rối vì không thể tin được bản thân đã tìm được một cơ thể mới và trọng sinh trở lại sau hơn một trăm năm.

Hắn cũng là kẻ có mối quan hệ khá thân thiết với chủ nhân của cơ thể này nữa.

“Thảo Tam đúng chứ!”

Khẩu Thất cười rạng rỡ.

“Đã bao lâu rồi chứ! Ngươi nói sẽ đến Hoa Sơn và bây giờ đã thật sự trở thành môn đồ Hoa Sơn rồi sao?”

“Chắc chắn là như vậy rồi.”

Khuôn mặt của Bạch Thiên, người nãy giờ vẫn cố gắng nắm bắt tình hình, bây giờ vẫn đờ đẫn như kẻ mất hồn.

‘Nó xuất thân từ ăn mày thật sao.’

Thỉnh thoảng thì Bạch Thiên cũng hay nói về Thanh Minh như vậy, nhưng hắn chưa từng nghĩ đó lại là sự thật.

Ai cũng sẽ như vậy còn gì, sự kết hợp giữa Thanh Minh và một kẻ ăn mày thật sự vô lý đến nhường nào chứ?

Cũng không phải nó vô lý vì sự nổi tiếng của Thanh Minh.

Mà là với cái bản tính trời đánh đó thì ai lại đi tin tên tiểu tử đó có thể ngoan ngoãn đi xin ăn để kiếm sống chứ.

Cái tên tiểu tử đó đến từ đâu ư? Nếu như nói hắn là tên trộm cướp, đạo tặc hay là tên lừa đảo thì có phải đáng tin hơn không.

Dù sao thì đó cũng phải điều quan trọng lúc này.

Vậy nên, tên nó là……

“...... Thảo Tam?”

“......”

“Tên của con là Thảo Tam sao?”

Các môn đồ Hoa Sơn không hẹn mà đồng loạt dùng tay bịt miệng rồi cả cơ thể cũng run lên. 

Ra là Thảo Tam à.

Cái tên ngớ ngẩn gì thế này?

Bạch Thiên, nãy giờ vẫn bịt miệng còn cơ thể thì không ngừng co giật, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt run rẩy của Thanh Minh.

“Ư ha ha ha ha! Ra là Thảo Tam à!”

“.......”

“Thì ra Thanh Minh của chúng ta tên là Thảo Tam à! Thảo Tam ơi!”

“Đồng Long, im lặng đi nào.”

“Tần Đồng Long so với Thảo Tam vẫn tốt hơn nhiều!”

“Thảo Tam thì sao hả?”

“Được, được rồi. Thảo Tam à.”

“Này!”

Thanh Minh giơ chân đá lên một cú rõ mạnh, nhưng Bạch Thiên đã khẽ nghiêng đầu mà tránh được một đòn đó.

“Thần linh ơi. Cú đá của Thanh Minh thì sắc bén như thể muốn giết người tới nơi, còn cú đá của Thảo Tam thì sao lại không có chút sức thế này?”

“Ư ư. Không ngờ có ngày ta lại bị cái tên Tần Đồng Long đó đùa giỡn bởi cái tên chứ……”

“Nếu là Thảo Tam thì cũng đáng mà !”

Nhìn thấy cảnh tượng hai người vừa chế nhạo vừa chỉ trích lẫn nhau, các môn đồ Hoa Sơn không kìm được mà bật cười khoái chí.

‘Thật ngang tài ngang sức.’

‘Đến mức không phân định được thắng thua.’

Thanh Minh vừa nhún vai vừa bước đến trước mặt Khẩu Thất. Dù sao thì cũng là mối nhân duyên cũ nên không thể tiếp đãi hời hợt được.

“Làm sao ngươi đến được đây?”

“Ta đến để xem đại hội võ lâm đó.”

“Ngươi sao?”

Khẩu Thất gật đầu lia lịa trước câu hỏi của Thanh Minh.

“Ta bây giờ đã trở thành đệ tử hai túi của Cái Bang đấy.”

“Ồ?”

Thanh Minh khẽ cúi đầu nhìn vào nút thắt trên thắt lưng của Khẩu Thất. Quả nhiên là đã có hai cái túi treo ở đó rồi.

“Ra là ngươi đã nhập môn vào Cái Bang?”

“...... Ngươi nói gì ngộ vậy. Vốn dĩ ta đã nhập môn rồi mà. Chỉ là lúc đó là đệ tử không túi thôi.”

“...... À. Thế à.”

Biết cái gì đâu chứ. Hắn còn không có kí ức gì của tên Thảo Tam đó mà.

“Chà, dù sao thì ngươi đến đây cũng thật tốt. Vậy ra Cái Bang phái ngươi đến xem tỉ võ à.’

“May thật.”

Thanh Minh nở nụ cười ý nhị.

Đó không phải là việc cứ có vận may thì sẽ có khả năng.

Trong số những tên ăn mày rải khắp Trung Nguyên, chỉ những tên được phái đến đây là được công nhận về tư cách và đáng để môn phái dành thời gian bồi dưỡng.

Vào lúc đó, hắn không thể xác nhận điều đó vì không thư thả về thời gian, nhưng theo những gì Khẩu Thất nói thì chắc chắn hắn phải là một nhân tài được Cái Bang công nhận.

“Đúng vậy. Ngươi đến thật tốt mà.”

“Vậy là ngươi thật sự đã đi đến tận Thiểm Tây sao. Ta cứ nghĩ ngươi cứ như vậy mà bỏ trốn chứ.”

“...... Bỏ trốn cái gì chứ.”

“Thì vốn dĩ một tên tiểu tử như ngươi đơn thương độc mã đến tận Thiểm Tây đâu phải chuyện dễ dàng gì. Lúc biết tin ngươi biến mất, Tông Bát đã làm loạn đến nhường nào. Haiz”

“Vậy. Vậy sao…… Đợi đã.”

“Hửm?”

“Tông Bát?”

“Ừm, Tông Bát.”

“Vậy đó…… đó là. Cái tên Tông Bát đó à?”

“Ừm, Tông Bát.”

Gương mặt Thanh Minh bắt đầu co giật một cách kì lạ.

Tông Bát. Đúng vậy, Tông Bát……

“Ta chỉ hỏi để phòng hờ thôi.”

“Ừm.”

“Cái tên Tông Bát đó cũng đến đây sao?”

“Ừm. Chúng ta cùng đến với nhau.”

Thanh Minh ngẩng đầu lên, nhìn qua một lượt khuôn mặt của những tên đi cùng hắn để xác nhận.

Không có.

Không có gương mặt đó ở đây.

Khóe miệng của Thanh Minh vốn đang co giật lại nhếch lên nguy hiểm.

“Khẩu Thất à.”

“Hửm?”

“......Ở đâu ấy nhỉ?”

“Sao cơ?”

Giọng nói đáng sợ như vang lên từ địa ngục của Thanh Minh khiến mọi người xung quanh không khỏi run rẩy.

“CÁI TÊN KHỐN KIẾP ĐÓ BÂY GIỜ ĐANG Ở PHƯƠNG NÀO?”

 

* * *

 

Tông Bát đang dồn sức mạnh lên vai.

Có lẽ vì ở đây có rất nhiều người trong giang hồ tập trung nên ánh mắt đổ về phía hắn cũng trở nên bất thường. Hắn nhìn lướt qua thì thấy tất cả họ đều đang nhìn vào bốn cái túi trên hông của hắn.

‘Hừm mmm.’

Cũng đáng để ngạc nhiên đó chứ.

Vì hắn ta còn rất trẻ đã trở thành đệ tử bốn túi còn gì.

Bốn túi trên thắt lưng của hắn không khác gì dấu hiệu chứng minh rằng hắn ta là một trong những hậu khởi chi tú ít ỏi ở Cái Bang.

Nếu đã là một người trong giang hồ thì chắc chắn đều biết ý nghĩa của nút thắt đó, tuy nhiên đối với những người bình thường thì nó lại chả là cái thá gì cả. Chính vì vậy mà những nút thắt này càng tỏa sáng hơn ở những nơi có nhiều nhân sĩ võ lâm giang hồ tụ họp.

“Đệ tử bốn túi sao.”

“Hình như vẫn còn trẻ mà. Vậy mà đã là đệ tử bốn túi rồi ư.”

Nghe được những lời nói từ sau lưng, Tông Bát cũng khẽ nghiêng đầu về phía đó.

‘Thảm đỏ trải rộng đưa đường dẫn lối là đây chứ đâu.’

Việc được công nhận tư cách rồi được khích lệ khi chỉ mới trở thành đệ tử bốn túi chưa được bao lâu thật sự rất có ý nghĩa đối với hắn.

Tuy nhiên điều mà hắn cảm thấy vui hơn là người gọi hắn đến đây chính là Hồng Đại Quang, tiền phân đà chủ phân đà Lạc Dương.

‘Việc được một trong những người sẽ trở thành bang chủ đích thân gọi đến, đối với mình chính là sự công nhận lớn nhất.’

Nói vị trí bang chủ Cái Bang chỉ cần có nhân phẩm hay thực lực thôi sao?

Bang chủ Cái Bang là vị trí thống lĩnh tất cả những tên ăn mày trong thiên hạ này. Trong Cửu Phái Nhất Bang, có không ít môn phái được đánh giá cao hơn so với Cái Bang, nhưng nếu xét riêng về sức ảnh hưởng thì vị trí này phải sánh ngang với Phương Trượng của Thiếu Lâm ấy chứ.

Vì vậy người sẽ trở thành Bang chủ Cái Bang sẽ phải xây dựng và củng cố thế lực của bản thân thật vững chắc.

Việc Hồng Đại Quang lựa chọn Tông Bát, cũng đồng nghĩa với việc hắn đang bắt đầu lựa chọn nhân lực của mình rồi.

‘Và điều đó có nghĩa là mình đã được chọn.’

Tông Bát há hốc miệng.

Nếu Hồng Đại Quang trở thành Bang chủ trong tương lai thì chẳng phải hắn sẽ đạt được vị trí quan trọng trong bang đó sao.

‘Không. Cũng không hẳn.’

Nếu mà suy nghĩ sâu xa hơn về bối phận của hắn và Hồng Đại Quang, thì không thể nào chỉ đơn giản kết thúc ở đó được. Có lẽ bang chủ kế nhiệm của Hồng Đại Quang…….

“Hê hê hê hê hê!”

Tông Bát khoái chí đến muốn chết mà bật cười lớn.

Hiện tại thì nó chỉ là mơ mộng hão huyền, nhưng còn tùy vào những gì hắn làm, thì chưa chắc nó mãi mãi chỉ là ảo tưởng được.

Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh hắn cầm trên tay cây ngọc bích Đả Cẩu Bổng, biểu tượng của bang chủ Cái Bang, rồi ra lệnh cho tất cả lũ ăn mày, là đôi vai hắn lại tràn trề quyết tâm làm trâu làm ngựa cho Hồng Đại Quang. 

‘Để đạt được điều đó, trước tiên mình cần tạo mối quan hệ hoàn hảo với phân đà chủ Hồng Đại Quang.’

Gần đây, Hồng Đại Quang đã từ bỏ vị trí phân đà chủ Lạc Dương mà đến vị trí ở Hoa Âm xa xôi, và không có nhiều người.

Một số kẻ nhẹ dạ bảo Hồng Đại Quang đã tụt dốc, nhưng Tông Bát lại có suy nghĩ khác.

Hồng Đại Quang đi đến Hoa Âm là tự nguyện chứ không phải là chỉ thị từ trên xuống. Điều đó có nghĩa là chắc chắn ngài ấy đã có mục đích rõ ràng.

‘Cũng có thể ngài ấy đang nhắm đến vị trí đứng đầu của vùng Thiểm Tây.’

Không phải cai quản cả một thành vẫn tốt hơn so với một đô thị sao. Nếu có thể leo đến vị trí đó thì sẽ tiến gần đến vị trí bang chủ hơn.

“Vậy thì trước tiên ta cứ trở thành một phân đà chủ đã nhỉ. Hi hi hi!”

Tông Bát, tâm trạng phấn khích đến cực độ rồi bước về phía trước.

“Nhưng mà Hải Nguyệt lâu ở đâu chứ?”

Rõ ràng là đã nói sẽ đến Hải Nguyệt Lâu còn gì?

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhăn mặt rồi tóm lấy một người qua đường.

“Này, đợi một chút…..”

“A! Ta không có tiền!”

“...... Ý ta không phải vậy, muốn đến Hải Nguyệt Lâu thì đi như thế nào vậy?”

“Hửm? Nếu là Hải Nguyệt lâu thì nó ở ngay góc đường bên kia.”

“Đa tạ.”

Tông Bát mỉm cười rồi rảo bước về hướng mà vị đại thúc kia đã chỉ.

“Nếu mình có thể tham dự đại hội, thì chắc chiến thắng đã về tay rồi.”

Chậc.

‘Sao đến Lão Cái cũng không nghĩ ra được điều đó chứ. Tại sao lại không chọn mình làm người đại diện chứ? Mình cứ tưởng rằng chỉ cần đến Thiếu Lâm tự là đều có thể tham gia chứ.’

Dù sao thì cũng không quan trọng lắm.

So với việc giành chiến thắng trong đại hội như thế này thì trước hết cứ phải xác định chắc chắn vị trí của bản thân quan trọng hơn.

Tông Bát với tâm trạng bay bổng trên không, bước tới góc phố rồi dừng lại nhìn xung quanh.

‘Vậy nên Hải Nguyệt Lâu……’

A, thấy rồi!

Hửm?

Nhưng mà…… họ đang làm gì vậy chứ?

Tông Bát nghiêng đầu.

Hắn nhìn thấy một đám đông người đang tụ tập ở phía trước tửu lâu.

Một bên là những kẻ ăn xin từ Hồ Bắc đến Thiếu Lâm Tự cùng hắn.

Còn bên kia?

Tông Bát nheo mắt lại.

‘Võ phục đen tuyền. Họa tiết hoa mai trước ngực.’

Hoa Sơn?

Trong chốc lát, Tông Bát sáng mắt lên.

Cái Bang là một tổ chức xử lý thông tin. Vì vậy những người sống với tư cách là thành viên của Cái Bang thì không thể nào lại không nhạy cảm với thông tin cả.

Mặc dù đến Thiếu Lâm Tự chưa được bao lâu, nhưng Tông Bát cũng nắm được tin tức Hoa Sơn đang áp đảo trong đại hội tỉ võ toàn thiên hạ lần này.

Nhưng sao Hoa Sơn lại ở cùng với Cái Bang chứ?

‘Hình như không phải là tranh cãi gì.’

Dù không thể nói rằng bầu không khí thực sự tốt, nhưng nhìn không giống họ đang gây sự gì đó.

Nếu vậy thì có nghĩa là mấy tên đồng hành cùng hắn đang ở cùng với các môn đồ Hoa Sơn ư?

“Hừm mmm. Nếu muốn mọi việc suôn sẻ thì đây chẳng phải là việc tốt sao.”

Tin tức và nhân mạch!

Đầu tiên là nhận được những tin tức quan trọng, thứ hai là có mối nhân duyên tốt đẹp với những cao thủ.

Đặc biệt nếu là Hoa Sơn thì không phải là những người nhận được sự chú ý trên toàn giang hồ sao? Có được mối nhân duyên với những người như vậy thì dù suy tính thế nào cũng đều có lợi hết sao!

Cứ thế Tông Bát vừa chà sát lòng bàn tay, vừa tiến về phía họ.

“Khẩu Thất!”

“Đến đây, Tông Bát?”

Hắn phát hiện mắt của Khẩu Thất đang run rẩy dữ dội.

Tuy nhiên đáng tiếc thay, Tông Bát lại không mảy may nhận ra được khí sắc thất thường đó của Khẩu Thất.

“Ha ha ha ha! Có vẻ như các ngươi đã tạo nên một nhân duyên tốt trong khi ta vắng mặt nhỉ. Các ngươi không định giới thiệu các anh hùng của Hoa Sơn với ta à?”

“Không, không đâu, Tông Bát. Cái đó……”

Khẩu Thất bối rối dự định nói cái gì đó. Nhưng sau đó đã im bặt lại.

Rốt cuộc phải nói những lời gì trong cái tình huống này chứ?

Trong lúc đó, Tông Bát vừa đi tới vừa lướt nhanh nhìn qua các môn đồ Hoa sơn.

“Rất vinh hạnh được gặp các đạo trưởng. Tại hạ là Tông Bát, đệ tử bốn túi của Cái Bang. Thật xấu hổ nhưng các bằng hữu trên giang hồ còn hay gọi là Tiểu Hỏa Cái.”

Sau đó hắn nhìn thấy Bạch Thiên, người đang đứng ở hàng đầu tiên, đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại.

“Gọi là ngọn lửa nhỏ à ….. không phải một đám cháy rừng đều bắt đầu từ một đốm lửa nhỏ sao.”

“...... Và rồi tự thiêu đốt luôn cả bản thân mình.”

“Rốt cuộc không biết tại hạ đã đắc tội gì, nhưng sao đạo trưởng lại nói những lời như vậy ……”

Tông Bát khẽ nghiêng đầu vì vẫn chưa hiểu đầu đuôi sự tình như thế nào.

“......Hử?”

“Thà rằng cứ vác củi rồi xông vào ngọn lửa còn hơn.”

 “Nếu ta là Tiểu Hoả cái như ngươi thì đã đâm đầu vào nước chết cho rồi.”

“Thật đáng thương mà.”

Đầu của Tông Bát bây giờ đã nghiêng hẳn sang một bên.

‘Nói gì vậy chứ?’

Hắn không thể nào hiểu được những lời của tên đó. Với cái tình huống này thì chắc chắn những lời đó đang nhắm đến hắn còn gì.

Rốt cuộc thì hắn đã gây nên tội lỗi gì phải nghe những lời đó chứ? Lại còn bảo hắn đáng thương ư?

Ngay khoảnh khắc Tông Bát định mở miệng hỏi lại thì

Rẹttttt

Có tiếng xé tà áo từ đâu đó.

Tông Bát quay đầu lại theo phản xạ.

‘Hửm?’

Một môn đồ Hoa Sơn đang ngồi xổm trong góc từ từ đứng dậy.

‘Ai vậy?’

Mớ tóc dài buông xõa vừa được buộc lên một cách qua loa. 

Và võ phục đen tuyền.

Khuôn mặt tuấn tú đó cũng khiến Tông Bát ấn tượng nhưng điều khiến hắn chú ý nhất là …… nụ cười đen tối nặc mùi nguy hiểm đó.

Nó giống nụ cười của mấy tên côn đồ trong mấy con hẻm hơn là nụ cười nên có của một môn đồ danh môn chính phái, cái tên đó……

“Này, Tông Bát.”

Hắn từ từ đứng dậy rồi đủng đỉnh bước về phía Tông Bát.

Tông Bát vô thức lắp bắp.

“Đạo, đạo trưởng biết tại hạ sao?”

“Biết, biết chứ. Biết rõ nữa là đằng khác.”

“...... Tại hạ không nhớ là đã được gặp qua đạo trưởng, người là ai vậy?”

“Thanh Minh Hoa Sơn.”

“A. Thanh Minh đạo …… Thanh Minh?”

Tông Bát vừa giật nảy mình vừa nhìn lại người đó.

‘Thì ra là tên này sao?’

Nếu là Thanh Minh thì chẳng phải là cái tên Hoa Sơn Thần Long đang nổi danh trên toàn thiên hạ hay sao?

Nếu vậy thì người đứng trước mặt hắn bây giờ cũng là Thanh Minh, thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú, đó sao?

‘Rõ ràng ngoại hình thì rất giống với những gì mình đã nghe nói.’

Nhưng mà cái tên Hoa Sơn Thần Long đó biết hắn ư?

“Tại, tại hạ có gặp qua đạo trưởng rồi sao?”

“Đúng vậy. Đâu chỉ có mỗi ‘gặp qua’ chứ?”

Thanh Minh nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nguy hiểm.

“Chúng ta còn từng sống chung mà. Sao lại giả vờ không biết thế kia. Ngươi khiến ta chạnh lòng quá đấy.”

“......Vâng?”

Thanh Minh lại càng cười rạng rỡ. Thật đấy, không thể nào ‘rạng rỡ’ hơn nữa.

“A, Nếu là Thanh Minh thì chắc là ngươi không biết rồi. Vốn dĩ tên của ta, sao nhở……”

“Thảo Tam.”

Nghe Bạch Thiên đang ngồi bên cạnh dám thay hắn nói ra cái tên đó, Thanh Minh giận sôi máu lên.

“...... Đúng vậy. Nếu gọi là Thảo Tam thì ngươi biết rồi chứ?”

Tông Bát hơi nghiêng đầu.

Thảo Tam?

Thảo Tam……

“Ơ? Thảo Tam?”

Tông Bát trợn tròn mắt. Ngoại hình của tên ăn mày trẻ tuổi ngày nào cùng hắn ở chung một căn lều, lại ùa về trong tâm trí hắn.

“Thảo Tam? Ngươi là Thảo Tam sao?”

“Bây giờ thì có vẻ ngươi nhớ ra rồi nhỉ.”

“Ha ha ha ha! Thần linh ơi! Hoa Sơn Thần long nổi danh toàn thiên hạ là Thảo Tam! Đúng vậy, thì ra là ngươi sao! Này! Thật sự ta rất vui đó.”

“A. Ngươi vui sao?”

“Tất nhiên rồi! Đúng rồi, thời gian qua ngươi sống thế ……”

“Vui sao?”

“......”

Tông Bát đang nói chuyện phấn kích thì đột nhiên im bặt khi thấy cảnh tượng Thanh Minh đang bẻ cổ răng rắc.

Hửm?

Bầu không khí sao thế này?

“Đúng chứ. Vui. Phải vui chứ. Nhưng ngươi sẽ không vui bằng ta đâu. Tông Bát.”

Thanh Minh vừa cười phấn khích vừa dang hai cánh tay ra rồi tiến về phía Tông Bát.

Sau đó, Tông Bát cũng dang rộng cánh tay và tính đón nhận Thanh Minh vào lòng.

“Đúng, đúng vậy, rất vui được……”

“Ta đã mong ngóng ngươi từng ngày đó! Tên chó chết kia!”

Ngay lúc đó, Thanh Minh lao ra, thi triển một đòn chấn cước. Gót chân hắn giáng một đòn thật mạnh xuống đỉnh đầu của Tông Bát.

Ầmmmm !

Giống như âm thanh của một tảng đá lớn rơi xuống từ không trung, Tông Bát giống như một khúc gỗ ngã khuỵu xuống tại chỗ.

Ngã phịch xuống.

Co giật. Co giật.

Cơ thể của Tông Bát đang nằm trên sàn vẫn không ngừng co giật.

Và.

“AAAAAAAAAAAA!”

Hắn nắm lấy đầu rồi lăn lộn trên sàn. Nước mắt thì chảy dài trên má bởi nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

“A, không, tại sao! Tại sao chứ?”

Thanh Minh vừa mỉm cười vừa xắn tay áo lên trước tiếng la hét đầy oan ức của hắn.

“Lý do thì cứ để từ từ rồi chúng ta ‘luận bàn’ sau nhé.”

Tông Bát sợ tái mặt rồi đảo mắt lia lịa.

“Trước tiên thì ta cứ phải bắt đầu cho ngươi bài học đã.”

Vừa dứt lời, Thanh Minh lại như kẻ điên mà lao nhanh về phía Tông Bát.

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương