Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 310 Quân tử thì không nên vất vả vô ích (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 310 Quân tử thì không nên vất vả vô ích (5)


 

Tại Hải Nguyệt Lâu - tửu lâu tại Đăng Phong - ngôi làng ngay phía trước Tung Sơn nơi Thiếu Lâm Tự tại vị người ra kẻ vào tấp nập.

Rất nhiều người tìm đến Đăng Phong vì nơi này gần với Thiếu Lâm Tự.

Bình thường Thiếu Lâm Tự cũng sẽ cung cấp chỗ ở cho khách của bọn họ. Nhưng một số người muốn đến thăm Thiếu Lâm Tự nhưng lại không thích bị hạn chế bởi các quy định nghiêm khắc nơi chùa chiền sẽ tập trung tại ngôi làng bên dưới Tung Sơn.

Trong tình huống đại hội võ lâm được tổ chức tại nơi này, các tửu lâu dưới Đăng Phong đang lâm vào tình trạng người đông trẩy hội.

“Tiểu nhị, đem cho ta một Lạc Dương Liên Thái, một ba chỉ chua ngọt và một vò Hoa Tửu ấm nóng!! Nhanh lên nhanh lên!!!”

“Cho ta một mỳ bò và một mỳ hải sản!”

“Khách quan xin hãy đợi tiểu nhân một lát ạ!”

Các tiểu nhị chạy đến mức vã mồ hôi chân khi liên tục có người gọi đồ ăn.

1 số người tập trung tại một bàn tròn thao thao bất tuyệt về đại hội võ lâm lần này.

Và đương nhiên, trọng tâm của mọi câu chuyện chính là sự thay đổi của Hoa Sơn.

“Ngay từ đầu ai lại có thể tưởng tượng ra chuyện này kia chứ?”

“Thế mới nói. Vốn dĩ khi đại hội này được mở ra, chúng ta ai mà chẳng nghĩ đại hội lần này chính cuộc đại chiến giữa Võ Đang và Thiếu Lâm. Nếu như phải nhắc đến một cái tên khác thì chỉ có thể là Nam Cung Thế Gia mà thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Tất cả mọi người xung quanh đều gật đầu tán thành.

“Nhưng Thiếu Lâm chỉ còn lại một tiểu hòa thượng, Võ Đang cũng chỉ còn lại một người. Thậm chí đến vòng này Nam Cung Thế Gia không còn nổi một đại diện nào.”

“Haha. Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi”

Những cảm xúc phức tạp hiện rõ trên khuôn mặt của các nhân sĩ võ lâm.

Việc ngọn núi vĩ đại mang tên Cửu Phái Nhất Bang bị lung lay đang khiến cho các võ giả có hai luồng cảm xúc khác nhau.

Khoái cảm phấn khích xen lẫn sự bất an.

Và cả hai luồng cảm xúc đó đều đang tồn tại bên trong tửu lâu này.

“Nếu cứ như thế này Hoa Sơn thực sự sẽ giành chiến thắng hay sao?”

“Ầy. Lý nào lại như vậy được?”

“Không phải là do ta lạc quan đâu. Nhưng đẳng cấp của Hoa Sơn Thần Long lúc này không thể gọi bằng danh xưng hậu khởi chi tú nữa mà phải gọi hắn là một con quái vật mới xứng tầm”

“Cũng phải thôi. Thậm chí ở cấp độ trưởng lão của danh môn chính phái cũng chưa chắc có thể áp đảo Nam Cung Độ Huy như vậy được. Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Ta chắc chắn người thắng cuộc trong đại hội lần này sẽ là Hoa Sơn Thần Long”

Khi tất cả mọi người đang thảo luận đầy phấn khích thì một người nam nhân xen vào.

“Cho dù là vậy thì vẫn không thể thắng được”

Một người nam nhân to béo đang ngồi trên một cái bàn dõng dạc tuyên bố.

“Tại sao nhà ngươi lại nghĩ như vậy?’

“Đơn giản thôi. Bởi vì nơi này là Thiếu Lâm Tự”

“Thì sao chứ?”

Người nam nhân nhún vai trả lời.

“Lẽ nào các người thực sự nghĩ rằng Thiếu Lâm tổ chức ra đại hội này chỉ để các môn phái gặp nhau và siết chặt tình cảm? Thiếu Lâm tuyệt đối sẽ không mở ra đại hội này khi họ không nắm chắc phần thắng trong tay. Các người cứ nghĩ mà xem. Một đại hội được tổ chức ngay trong sân nhà mà Thiếu Lâm lại để thua ư? Chẳng phải là quá mất mặt hay sao?”

“Hừm”

“Nghe cũng có lý đấy”

Người nam nhân to béo liên tục gật đầu.

“Đúng là Hoa Sơn đã có bước phát triển nhảy vọt. Nhưng chiến thắng lại là một vấn đề khác. Người chiến thắng trong đại hội lần này rất có thể là Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm.”

“Không phải là nhà ngươi quá xem thường Hoa Sơn rồi hay sao? Mặc dù không thể đánh giá Hoa Sơn chỉ qua đại hội lần này. Nhưng sự thật là các hậu khởi chi tú của Hoa Sơn lúc này đang rất mạnh.”

“Chậc chậc chậc”

Người nam nhân to béo chép miệng.

“Nhà ngươi không hiểu rồi. Ta chưa bao giờ xem thường Hoa Sơn cả. Chỉ là ta tin rằng Thiếu Lâm không lý nào lại để thua mà thôi.”

“Đương nhiên Hoa Sơn rồi sẽ trở thành một môn phái tuyệt vời. Với những nhân tài hiện có, việc Hoa Sơn sẽ có những thành tích nổi bật chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng dù sao Thiếu Lâm vẫn là Thiếu Lâm. Hoa Sơn bây giờ mới chỉ có thể chạm vào chân của Thiếu Lâm mà thôi. Chẳng phải Thiếu Lâm được mệnh danh là Thiên Niên Thiếu Lâm, Thái Tinh Bắc Đẩu của giang hồ hay sao? Hoa Sơn Thần Long cho dù có tài giỏi như thế nào cũng khó lòng thắng được Thiếu Lâm....”

Ngay lúc đó.

Rầm!

Cảnh cửa tửu lâu bị mở ra một cách thô bạo. Một người nào đó chầm chậm bước vào.

“Cái, cái gì vậy?’

“Kẻ nào dám hành động lỗ mãng...ớ? người đó chẳng phải là?”

Bầu không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ tửu lầu. Tất cả trợn tròn mắt kinh ngạc.

‘Hoa Sơn Thần Long?’

‘Người đó chẳng phải là Hoa Sơn Thần Long của Hoa Sơn hay sao?’

‘Tại sao hắn lại đến một nơi như thế này chứ?’

Tất cả những người tại đây đều đến Thiếu Lâm Tự để xem Thiên Hạ Tỷ Võ Hội. Vì vậy mà họ không lý nào lại không biết đến kẻ đã trở thành tiêu điểm trong đại hội lần này.

Vấn đề là....

‘Tại sao hắn lại nổi giận vậy?’

‘Hình như là hắn đang rất tức giận thì phải?’

‘Lẽ nào hắn đã nghe được cuộc hội thoại ban nãy rồi?’

Khuôn mặt Hoa Sơn Thần Long sau khi đá cửa đi vào rõ ràng là rất không bình thường.

Thanh Minh quét ánh mắt một lượt từ trái qua phải. Những kẻ bắt gặp ánh mắt của hắn ta đều nhanh chóng cúi mặt xuống nhé tránh.

‘Không được nhìn vào hắn ta’

‘Phải giả vờ là đang ngủ mới được!’

Ngay cả những kẻ không quan tâm gì đến Hoa Sơn cũng không thể không biết đến tin đồn đã lan truyền khắp vùng Thiếu Lâm này.

- Tính cách của Hoa Sơn Thần Long Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú vô cùng rác rưởi

- Đến Đức Phật cũng không độ nổi hắn ta và phải rời khỏi vị trí của mình.

- Không có chuyện gì tốt nhất là không nên dính líu đến hắn ta.

Những câu chuyện như thế này thường được vẽ ra nhằm hãm hại các hậu khởi chi tú tài giỏi. Và rất ít người tin vào những tin đồn nhảm nhí đó. Vậy nhưng những tin đồn về Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh lại được đón nhận không chút nghi ngờ.

Lý do ư?

Không phải là vì những người đến xem đại hội tỷ võ cũng có mắt hay sao?

Có rất nhiều người đã chứng kiến những hành động ác ôn của hắn ta cả bên trên và bên dưới đài tỷ võ.

Cuối cùng, tin đồn về nhân cách của Hoa Sơn Thần Long đã được toàn thể nhân sĩ giang hồ kiểm chứng và công nhận.

Vì vậy mà những người bên trong tửu lâu lúc này mới né tránh ánh nhìn của hắn ta một cách vội vàng như vậy.

Thanh Minh nhìn tất cả mọi người bằng đôi mắt xung huyết. Nhìn thấy dáng vẻ đó không một ai là không giật mình thon thót.

“Chỗ ngồi…”

Thanh Minh thi triển khinh công bay đến một vị trí còn trống bên trong tửu lâu.

“Tiểu nhị đâu!”

“Dạaaaaaaaa! Tiểu nhân đến ngay đây ạ!”

“Trước tiên là thịt. Thịt các ngươi tùy ý chế biến. Rượu! ở đây có những loại rượu nào nhỉ?”

“Ở tửu lâu bọn ta có tất cả các loại rượu trên đời này!”

“Vậy trước tiên cho ta 5 vò Bạch Tửu”

“Vâng! Vâng! Khách quan xin hãy đợi một lát. Sẽ có ngay ạ!”

“Mang rượu lên đây trước cho ta”

“Vâng”

Tiểu nhị chạy vội vàng vào bên trong. Thanh Minh ngồi trên ghế thở dài than vãn.

“Tại sao cái làng bé bằng cái mắt kiến thế này mà lại có nhiều người như vậy chứ?”

Ngay lúc đó, cánh cửa tửu lâu lại mở ra mở ra một lần nữa, vài người lần lượt bước vào trong.

“Ta đã bảo bao nhiêu lần là không đá cửa mà phải dùng tay để đẩy rồi kia mà!!!”

“Sư thúc, người hãy từ bỏ chuyện đó đi. Nếu như nó sửa chữa được cái nết đó thì lại không còn là nó nữa rồi”

“Mỳ bò. Mỳ bò. Mỳ bò”

“Sư muội, ta sẽ gọi mỳ bò cho muội nên muội cứ bình tĩnh đã nào.”

“Mỳ bò!!”

Bạch Thiên lấy tay che mặt lại.

‘Không có đứa nào là bình thường hết!!!’

Chiêu Kiệt mỉm cười cay đắng.

“Dù sao thì cũng may là đệ ấy còn biết tìm chỗ ngồi. Tại một ngôi làng nhỏ thế này không hiểu sao lại có nhiều người đến vậy…”

“Phải. May thật đấy. Nếu phải đi thêm 2 nơi nữa thôi, tên tiểu tử đó sẽ gây ra chuyện gì đó cũng không biết chừng.”

Bọn họ đã ghé qua rất nhiều tửu lâu khi Thanh Minh đòi uống rượu nhưng đều hết chỗ. Nhìn thấy ánh mắt xung huyết đói rượu của Thanh Minh, trái tim Bạch Thiên đã bất an không ngừng.

Bạch Thiên đi đến chỗ Thanh Minh đã giữ chỗ, kéo ghế ngồi xuống. Cảm giác vừa yên ổn vừa xấu hổ khiến hắn thở dài.

Các môn đồ Hoa Sơn đi theo hắn ta cũng bắt đầu ngồi xuống vị trí.

Ngay lúc ấy, tiểu nhị hớt hải mang ra một vò rượu lớn. Ngay khi bình rượu được đặt xuống bàn, Thanh Minh vội vội vàng vàng vồ lấy, sau khi mở phăng nắp, hắn bắt đầu cắm miệng vào tu ừng ực.

Ực ực ực ực

Nhìn thấy yết hầu của Thanh Minh chuyển động không ngừng, tất cả mọi người bật cười sảng khoái.

“Ôi trời ơi, sao cái mỏ của nó y như cái mũi ngựa vậy?”

“Trông có khác gì một tên sơn tặc không chứ? Không phải là nó đã chọn nhầm núi à? Lẽ ra nó phải đến lục lâm nhưng lại nhầm sang Hoa Sơn chẳng hạn.”

“Thực ra Hoa Sơn và Lục Lâm cũng chẳng khác nhau là mấy….”

“Chiêu Kiệt”

“Dạ?”

“Nhân sinh vốn ngắn ngủi. Đại Đạo thì vô tình. Có những chuyện không nên nói thẳng ra như vậy.”

“A, là con suy nghĩ chưa thấu đáo rồi.”

Bạch Thiên tỏ vẻ nghiêm khắc rồi lại thở dài bất lực.

“Khàaaaaa “

Thanh Minh đặt vò rượu xuống bàn sau khi đã tu hết trong vòng một hơi.

Đó là một cảnh tượng xứng đáng được vỗ tay vì độ hào sảng của nó. Nhưng đó là trong trường hợp kẻ nốc hết vò rượu đó không phải là một đạo sĩ.

Đúng là hành động đó rất kỳ lạ, nhưng giờ đây các môn đồ Hoa Sơn cũng chẳng bận tâm đến điều đó nữa. Bởi vì lúc này đã có quá nhiều con mắt để ý nhất cử nhất động của Thanh Minh rồi.

Các môn đồ Hoa Sơn vừa ngồi xuống bàn. Đám người xung quanh đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.

“Mấy người kia chẳng phải là đệ tử Hoa Sơn hay sao?”

“Đúng rồi. Người ngồi giữa kia là Hoa Sơn Thần Long. Đối diện với hắn ta là Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên”

“Những người khác cũng đều là những kẻ đạt thành tích cao trong đại hội lần này. Cô nương kia là đệ tử đời hai Lưu Lê Tuyết, bên cạnh là đệ tử đời ba Chiêu Kiệt. Cả hai người này đều đã vào đến vòng Bát Cường trong đại hội lần này.”

“Ồ. Trông họ đều có vẻ ngoài rất ưu tú đấy chứ?”

Nghiêng người.

Nghe ngóng.

Tai của các môn đồ Hoa Sơn không ngừng chuyển động, khóe miệng của họ đang không thể kiểm soát nổi mà cong lên rộng ngoác.

“Khung cảnh tất cả các hậu khởi chi tú dẫn dắt Hoa Sơn tập trung tại một nơi thế này thật là khiến người khác được mở mang tầm mắt.”

“Quả nhiên, uy thế của bọn họ không hề tầm thường.”

Bạch Thiên khẽ ho khan lên một tiếng.

Khuôn mặt hắn ta dần ửng đỏ.

‘Ngượng quá’

Nhưng cũng đúng thôi.

Trên tư cách là một võ giả của Hoa Sơn, đã bao giờ bọn họ nhận được những lời khen từ một ai đó ở một khoảng cách gần như thế này chứ?

Các môn đồ của Cửu Phái Nhất Bang đi đến đâu cũng đều nhận được các ánh nhìn ghen tị và ngưỡng mộ. Còn môn đồ Hoa Sơn thì lại chưa từng có được trải nghiệm ấy.

Dĩ nhiên khi tỉ võ tại Thiếu Lâm Tự, bọn họ cũng đã nhận được không ít lời hoan hô ca tụng. Nhưng cảm giác đó và cảm giác này hoàn toàn khác nhau.

“Hoa Chính Kiếm quả nhiên là tuyệt thế mỹ nam!”

“Chẳng phải kiếm tu Lưu Lê Tuyết cũng quá đỗi xinh đẹp hay sao? Cả đời ta đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như vậy đấy”

“Hoa Sơn Thần Long ở mức độ này cũng rất là tuấn tú rồi.”

Bạch Thiên khẽ cúi đầu xuống vì xấu hổ.

‘Mấy cái lão già này, người ta nghe thấy hết đấy.’

Mặc dù bọn họ chỉ thì thầm to nhỏ với nhau nhưng không lý nào mà môn đồ Hoa Sơn lại không nghe thấy được. Chiêu Kiệt và Nhuận Tông ngượng ngùng đỏ mặt. Lưu Lê Tuyết vẫn duy trì được khí sắc thản nhiên.

Ơ? Thanh Minh?

Thanh Minh lúc này đã bắt đầu tu đến vò rượu thứ hai…Thanh Minh à?

“Ta không biết vị ở bên cạnh kia là ai. Nhưng ta thấy nếu gọi bọn họ là ngũ kiếm thì rất phù hợp đấy”

“Ngũ Kiếm?”

“Là Hoa Sơn Ngũ Kiếm ư? Hay là Mai Hoa Ngũ Kiếm? Dù sao thì đó cũng chỉ là một cái tên ám chỉ đến 5 hậu khởi chi tú tài giỏi nhất Hoa Sơn tại thời điểm này. Dẫn đầu là Hoa Sơn Thần Long, tiếp sau đó là Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt và cả Nhuận Tông.”

“Có cảm giác giống như Võ Đang Tam Kiếm vậy”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Ngũ kiếm?

Bạch Thiên lắng nghe câu chuyện rồi chớp chớp mắt thắc mắc.

‘Cái gì vậy nhỉ? Sao mình chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ cả?’

Có rất nhiều trường hợp bản thân không thể tự cảm nhận được độ nổi tiếng của mình. Nhờ các trận đánh hoành tráng tại đại hội võ lâm lần này, danh tiếng của các môn đồ Hoa Sơn đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

“Nhưng gọi là Ngũ Kiếm không phải là có chút kỳ lạ hay sao?”

“Hả? Tại sao chứ?”

“Chỉ có ba người vào Bát Cường mà lại là Ngũ Kiếm ư?”

“Không phải vậy đâu.  Hoa Chính Kiếm đã rút lui do chấn thương. Nghe nói rằng hắn là một trong những cao thủ đếm trên đầu ngón tay của Hoa Sơn đấy. Còn nữa…Nhuận Tông thì…hừm, hắn đã gặp một đối thủ không thể đối phó.”

“Ta cũng nghe nói là như vậy.”

“Chúng ta đừng tranh luận về vấn đề này nữa. Danh tiếng của họ đã bắt đầu vang xa rồi. Sẽ sớm thôi, từng người sẽ có được những biệt hiệu của riêng họ.”

Khóe miệng của Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bắt đầu méo xệch.

‘Biệt hiệu ư?’

Điều này khiến hai người bọn họ cảm thấy khá bồn chồn,

Khi một người nhận được biệt hiệu, điều đó có nghĩa là bọn họ đã được những người trên giang hồ tán dương. Nói cách khác, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lúc này đã có thể đường đường chính chính tự tin bước ra giang hồ.

“Thích lắm à?”

Hai người khẽ ho khan trước câu hỏi của Thanh Minh.

“Thích, thích chứ”

“Chỉ là cảm thấy vui một chút thôi”

“Chứ không phải là thích chết đi được à?”

“Hahahaah”

Thanh minh khẽ bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

‘Đường vẫn còn xa lắm mấy nhóc à’

Trên thực tế, so với những gì họ đã làm thì việc nổi danh như thế này được xem là khá muộn. Sau khi đại hội lần này kết thúc, có lẽ danh tiếng của bọn họ sẽ được lan rộng đến toàn thể giang hồ.

Ngay lúc đó, tiểu nhị đã mang đồ ăn ra. Thanh Minh gật đầu một cách thèm thuồng nhìn đồng đồ ăn trước mặt.

“Trước tiên cứ lấp đầy cái bụng cái đã. Tiểu nhị, cho ta thêm 5 vò bạch tửu nữa.”

“Uống vừa vừa thôi cái tên tiểu tử này!!!”

“Gọi 5 vò mà một mình nhà ngươi đã nốc hết 3 vò rồi!??”

“Không uống rượu thì sẽ bị quỷ đu bám đấy!”

“Chén. Cho ta một chén với. Chén!!”

Các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu xé thịt, uống rượu ngấu nghiến.

Kétttt

Cảnh cửa tửu lâu mở ra, một đám người bước vào bên trong.

Bạch Thiên khẽ nheo mắt xác nhận.

‘Là Cái Bang sao?’

Cái Bang là môn phái dành cho ăn mày.

Bình thường bọn họ đi xin ăn để giải quyết bữa cơm hàng ngày. Nhưng khi có sự kiện nào đấy, thỉnh thoảng bọn họ vẫn dùng tiền và vào tửu lâu ăn uống.

Dĩ nhiên trên lập trường của tửu lâu thì không vừa lòng cho lắm. Nhưng bọn họ cũng chẳng thể đuổi khách đã trả tiền được.

“Còn chỗ ngồi không vậy…?”

Mấy tên Cái Bang vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi.

Bạch Thiên ngừng sự quan tâm và tiếp tục tập trung vào đồng đồ ăn trước mặt.

“Ớ?”

Trong đám ăn mày đang nhìn ngó xung quanh có một tên bước ra trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Thảo Tam à?”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương