Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 303 Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 303. Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy! (3)

 

“Khực.”

Nam Cung Độ Huy vẫn không ngừng co giật.

Thanh Minh mềm lòng không thể làm ngơ trước cảnh tượng đó nên dùng vỏ kiếm vỗ vỗ vào mông Nam Cung Độ Huy.

Giờ đây, sự thật ai là “thủ phạm” tạo nên một màn ‘hoành tráng’ này không phải là việc quan trọng.

“Vẫn ổn chứ?”

Thanh Minh tặc lưỡi.

“Ai bảo ngươi dám ăn nói với ta như thế hả. A, nhà ngươi là thiên tài mà. Đúng rồi, thiên tài.”

Như vậy là sao chứ?

Thanh Minh vừa nhếch mép cười vừa nhìn hắn.

“Tên tiểu tử nhà ngươi. Nếu tập hợp những kẻ được gọi là thiên tài mà ta gặp qua thì chắc cũng xếp được hai vòng xung quanh bờ tường của Thiếu Lâm Tự đó. À không, chắc còn dư ra ba tên để ta sai đi mua rượu nữa. Thiên tài? Cái đó thì có gì to tát chứ, chỉ được cái mồm.”

Thanh kiếm trong tay Thanh Minh đang vỗ vào mông Nam Cung Độ Huy dần dần có thêm sức mạnh.

“Đã không có gì đặc biệt mà còn dám ngạo mạn coi thường lũ trẻ của chúng ta à….. À không, cũng không phải. Tần Kim Long với Lý Tống Bạch cũng không phải là bọn trẻ nhà ta. Dù sao thì sao ngươi lại có lá gan đó hả? Ngươi nghĩ rằng có thể đánh thắng Đồng Long nhà ta rồi nghĩ bọn ta dễ dãi à? Đến ta còn không nỡ tát Đồng Long nữa là. Vậy nên đừng có mà đụng vào người của ta!”

Bạch Thiên ở dưới đài tỉ võ nghe được những lời đó của Thanh Minh thì nở nụ cười “‘hài lòng”.

‘Ta chưa bị hắn đánh bao giờ hết, tên tiểu tử này!’

Nhưng đâu phải chỉ mỗi hắn nghe được những lời đó! Tất cả các môn đồ đều nghe đó, cái tên khốn này!

“AA, người nghe thấy không? Cái tên đó đang lo nghĩ cho sư thúc đó.”

“Đến đây.”

“Vâng, sư thúc.”

“Ngậm cái miệng của con lại. Không thì ta sẽ tiễn con xuống địa ngục đấyyyyy.”

“......Vâng ạ.”

Bạch Thiên vừa xoa dịu lửa giận đang sôi sùng sục trong người, vừa quan sát Thanh Minh.

‘Nhưng dù sao thì tâm trạng mình cũng khá lên nhiều.’

Thanh Minh đã từng nói Nam Cung Độ Huy là một thiên tài. Thế thì đã sao chứ, nếu đứng ở lập trường của Thanh Minh thì thiên tài cũng không phải là lời khen ngợi to tát gì.

Nếu không phải như vậy thì những lời đó là để kích động Bạch Thiên sao.

‘Bất quá, càng quan sát cái tên đó ta lại càng không tài nào hiểu được.’

Tâm trạng của Bạch Thiên cứ bị Thanh Minh xoay tít liên hồi……

Dù sao thì chứng kiến cảnh tượng Nam Cung Độ Huy đang rên rỉ trên sàn tỉ võ,... ưm sao nhỉ? Cảm giác đó thật sự không tệ chút nào .

“Hự……”

Nam Cung Độ Huy loạng choạng đứng dậy.

Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu vì quá phẫn nộ nhìn về phía Thanh Minh đang bừng bừng sát khí.

“Cái…… cái…… đồ chó chết!”

Cuối cùng thì những lời cay nghiệt đó cũng được thốt ra.

Hắn có thể chịu được nếu bị đánh ngã.

Nếu là so tài thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc phải trúng kiếm chiêu của đối phương, đã là một kiếm tu thì phải chấp nhận điều này. Dù là bị chặt chân tay, thậm chí là chém ngang cổ thì chắc chắn hắn sẽ không hề oán trách đối thủ.

Tuy nhiên, lại khiến một nam tử hán như hắn ở nơi đông người như vậy, giữ chặt đũng quần rồi lăn lộn như vậy thì không thể nào tha thứ được.

Trừ khi hắn có phép thần thông nào đó có thể xóa hết kí ức những kẻ đã chứng kiến cảnh tượng này, không thì sau này trên giang hồ sẽ có nhiều tin đồn kì lạ về hắn, không phải sao.

Đây chắc chắn sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời đối với kẻ sắp trở thành Gia chủ của Nam Cung Thế Gia là hắn.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là phẫn nộ trong người hắn đã không ngừng dâng lên cái cấp độ mà người ta hay gọi là phẫn nộ xung thiên.

“Ta sẽ băm vằm ngươi ra, tên khốn!”

Nam Cung Độ Huy không thể nào kìm nén được lửa giận rồi hét lên, còn Thanh Minh thì vẫn đứng đó… ‘khúc khích’ cười.

“Chắc là giận lắm nhở?”

“Cái… cái đồ chó chết!”

“Khì Khì Khì Khì.”

Thanh Minh vừa cười vừa nâng thanh kiếm trong tay lên.

“Vậy mới nói không nên ‘chơi đùa’ bằng lời nói còn gì.”

“Câm mồm đi!”

“Bởi mới nói dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng phải rèn luyện và mãi giũa nó đúng cách. Ngươi thậm chí còn không thể thắng được Kim Long chứ nói gì đến Đồng Long nhà ta. Chỉ mới vào trận  thôi mà đã dồn lực lên vai nhiều thế thì có lợi ích gì chứ?”

Thanh Minh gõ gõ thanh kiếm.

“Lại đây nào. Ta sẽ giúp ngươi hạ bờ vai xuống sao cho đẹp một chút.”

“Ngươi……”

Nam Cung Độ Hay đang định lao về phía Thanh Minh với đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ.

Bỗng Thanh Minh vung kiếm từ trái sang phải rồi dựng đứng nó lên.

“A. Đợi đã, đợi đã.”

“......”

“Cái đó, ngươi bình tĩnh lại đã rồi hẵng xông vào? Đừng có để ta đánh như đánh chó, thua rồi bảo ta giở trò khiêu khích ngươi đó.”

Nam Cung Độ Huy đã dừng lại, nghiến răng rồi hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn đã tức giận đến mức trán sắp bốc khói, nhưng thật sự thì những lời của Thanh Minh cũng không sai. Việc cứ lao đến đối thủ trong trạng thái kích động như vậy không phải là điều tối kị của kiếm tu sao?

“Phù!”

Nam Cung Độ Huy sau khi đã kiểm soát được lý trí thì nhanh chóng hạ kiếm xuống trong tư thái bình tâm.

“...... Ngươi sẽ phải hối hận vì cho ta thời gian để lấy lại bình tĩnh. Ta sẽ triệt để huỷ diệt tên khốn kiếp nhà ngươi!”

Dù nghe những lời đe dọa đó, Thanh Minh vẫn bật cười.

“Thông thường thì chỉ cần bị đập vào đầu một lần, người ta sẽ tỉnh ngộ ra, nhưng hình như nhiêu đó vẫn không đủ với ngươi rồi. Cũng phải thôi, ngẫm lại mới thấy có vẻ như đó là vấn đề liên quan tới huyết thống của gia tộc ngươi mất rồi.”

Cái tên đó…… hắn đang nói tới cái gì vậy chứ.

A, đúng rồi. Là tên nhãi Kiếm Vương Nam Cung Thiên Minh.

Cái tên đó đúng là cái tính y chang như vậy. Là một kẻ ngạo mạn, luôn đè đầu cưỡi cổ người khác.

“Thật là… sao ta cứ phải khổ sở dạy dỗ từ đời này sang đời khác thế này.”

“Cái gì?”

“Không. Không phải nói với ngươi.”

Mà là nói cái tên Nam Cung Thiên Minh đã thăng thiên kia.

Thanh Minh vừa uể oải vẫy tay thì Nam Cung Độ Huy đã lao về phía hắn với ánh mắt tràn đầy sát khí.

“Rút kiếm ra đi.”

“Ngươi ra lệnh cho ai vậy hả. Phải bẻ gập cái cổ của ngươi lại mới được.”

Thanh Minh cầm kiếm vung vẩy.

“Ta có thể bẻ nó ra xem thử được hông.”

Nam Cung Độ Huy đã quyết tâm không được dao động bởi những lời của Thanh Minh nữa. Hắn nhận ra rằng dù có đấu võ mồm với cái tên đó thì cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ thêm tức đến hộc máu thôi.

“Ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của kiếm pháp Nam Cung Gia”

Kwangggg!

Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy bắt đầu tiếp nhận nguyên khí từ chủ nhân, phát ra những tiếng kiếm minh rền vang. Đồng thời kiếm khí ánh lên bạch sắc trong phút chốc tưởng chừng như đã nuốt chửng thanh kiếm.

Bùm!

Trong lúc hạ thanh kiếm, hắn ta tiến về phía trước một bước.

Một luồng uy áp mạnh mẽ cũng ùa đến ép lên người Thanh Minh.

“Cái, cái đó!”

Những người đang theo dõi trận tỉ võ từ trên bục không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

“Đế Vương Kiếm Hình!” 

“Hắn đã lĩnh ngộ được Đế Vương Kiếm Hình rồi sao?”

Khi nhắc về kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia, thế nhân thường nghĩ tới Thiết Kiếm Thập Nhị Thức và Thương Khung Vô Nhai Kiếm Pháp.

Tuy nhiên nếu nói về kiếm pháp mạnh nhất, bá đạo nhất của Nam Cung Thế Gia thì chắc chắn tất cả mọi người sẽ chọn Đế Vương Kiếm Hình đầu tiên.

Lý do Đế Vương Kiếm Hình lại không được nhắc tới nhiều là vì nó chỉ được truyền lại cho huyết thống trực hệ của gia tộc mà thôi.

Là kiếm pháp khó thi triển, khó tham ngộ và yêu cầu một nguồn nội công khổng lồ.

Nam Cung Độ Huy thậm chí bỏ qua Thiết Kiếm Thập Nhị Thức và Thương Khung Vô Nhai Kiếm Pháp mà thi triển Đế Vương Kiếm Hình.

Cơ thể hắn tỏa ra sát khí cuồn cuộn.

Đế Vương Kiếm Hình đúng như tên gọi của nó, kiếm của Đế vương.

Đó là kiếm pháp có thể quy phục đối thủ bởi khí thế và uy áp mà thanh kiếm kết hợp với kiếm pháp phát ra. Người ta đồn rằng nếu đạt đến cảnh giới Cực Ý thì chỉ với khí thế đó thôi cũng đủ để Ý Hình Sát Nhân, giết người chỉ bằng khí thế.

Như thể muốn chứng minh những lời đó không phải là tin đồn thất thiệt, uy áp của Nam Cung Độ Huy càng ngày càng bùng phát dữ dội.

Những quan khách đang theo dõi trận đấu cũng bị áp lực của uy áp đó đẩy lùi về phía sau, đến các môn đồ của Hoa Sơn cũng phải vận hết công lực mới chống đỡ được.

Bùm!

Nam Cung Độ Huy lại tiến thêm về trước một bước. Uy áp tỏa ra cũng tăng lên gấp đôi rồi đè nén lên cơ thể Thanh Minh.

Thanh Minh vẫn đứng đó, thở dài thườn thượt.

“Haiz, mấy cái tên tiểu tử thời nay!”

Sau đó Thanh Minh cầm lấy thanh kiếm rồi đủng đỉnh bước về phía Nam Cung Độ Huy.

Nam Cung Độ Huy không khỏi kinh ngạc mà mở to mắt.

‘Tên đó đang bước tới đây sao?’

‘Hắn tiếp cận mình dù đang bị cái uy áp này đè ép hay sao? Như vậy có hợp lý không chứ?’

Nam Cung Độ Huy vừa nghiến răng vừa tiến về phía trước. Và sự uy áp hắn phát ra cũng càng ngày càng khủng khiếp. Tuy nhiên Thanh Minh vẫn cứ bình bình an an đủng đỉnh về phía hắn với nụ cười đầy sự chế nhạo.

“Ta sẽ dạy ngươi…… À không, phải nói là ta sẽ thay mặt tổ tiên của ngươi dạy dỗ lại ngươi, vậy nên hãy vui vẻ mà đón nhận đi.”

“Cái, cái gì?”

“Căn bản! Tên tiểu tử này! Căn bản của ngươi bỏ cho chó gặm rồi à!”

Thanh Minh vung kiếm lên rồi giáng xuống một đòn thật mạnh.

Nam Cung Độ Huy vừa mỉm cười vừa đưa kiếm lên.

‘Tên ngốc chỉ biết mỗi một chiêu thức à! Lần này thì đừng hòng lừa được ta!’

Tuy nhiên khác với những gì mà Nam Cung Độ Huy suy tính, Thanh Minh chính là cố tình đánh thẳng vào thanh kiếm trong tay hắn.

Và những gì xảy ra vào thời điểm hai thanh kiếm va vào nhau cũng khác hắn so với những gì mà Nam Cung Độ Huy dự đoán.

Kenggg!

Rắc!

Hai âm thanh đồng loạt vang lên.

Nam Cung Độ Huy chết lặng nhìn thanh kiếm của Thanh Minh đang đè ép lên thanh kiếm của mình, rồi khẽ quay đầu nhìn về phía cổ tay mình.

Cổ tay hắn mất hết sức lực rồi mềm nhũn.

‘....... Tại sao lại như vậy?’

Ơ……

Cái đó,.......

Không thể nào?

Chỉ vì đỡ một chiêu hết sức đơn giản đó mà tay hắn ta bị gãy sao. Cái đó……

“Mấy tên tiểu tử thời nay thật là!”

Bốp!

Thanh Minh bắt đầu vung kiếm đập liên hồi không thương tiếc.

“Chỉ được cái vẻ bề ngoài!”

Bốp!

Lại thêm một đập nữa.

“Cái thời của ta đâu có như thế! Thời của ta!”

Bốp!

“Ở đâu ra cái kiểu đến hạ thể còn đứng không vững mà cũng đòi thi triển Đế Vương Kiếm Hình hả!”

Bốp!

“Hự.”

Nam Cung Đồ Huy cuối cùng cũng rên lên rồi ngã xuống.

Với cổ tay bị gãy, hắn không thể nào chặn được những cú vung kiếm của Thanh Minh. Vậy nên thanh kiếm của Thanh Minh không hề thủ hạ lưu tình mà đập mạnh vào vai hắn liên tục bốn lần.

“Không thả lỏng vai được à? Hay ta kéo giãn ra hộ nhá?!”

Thanh Minh mở to mắt.

Ngay lúc đó, một giọng nói lớn vang lên bên tai họ.

“Độ Huy! Rốt cuộc con đang làm cái gì vậy hả!”

Nam Cung Hoảng cũng đứng ngồi không yên khi chứng kiến cảnh đó, nên đứng bật dậy rồi hét lên.

Nam Cung Độ Huy nghe thấy lời đó thì mở to hai mắt. Rồi lại nhấc thanh kiếm bằng hai tay mà bắt đầu vung vẩy.

Kiếm khí lại cuồn cuộn bao bọc lấy thanh kiếm của hắn. Đồng thời một nguồn uy áp đáng sợ……

Khự!

“......”

Nam Cung Độ Huy ngơ ngác quay đầu lại. Lần này, thanh kiếm của Thanh Minh đã đập vào cổ chân của hắn.

“Tên tiểu tử nhà ngươi dám vung kiếm lên khi trưởng bối đang nói chuyện á?”

Cái đó……

Đang ở trên đài tỉ võ cơ mà?

Ở đây không được vung kiếm thì rốt cuộc vung ở đâu mới được chứ……

“Đây không phải điều cơ bản à, là cơ bản đó!”

Thanh Minh lùi lại một bước rồi nắm chặt lấy thanh kiếm.

“Dù ta có nói, thì đầu óc ngươi cũng không thể hiểu được. Vậy nên cứ đánh cho khôn ra mới được. Rồi sẽ khôn ra thôi!”

Bạch Thiên đứng ở dưới nhìn thấy cảnh đó thì nhắm nghiền mắt.

Hắn cảm thấy choáng váng. Hình như hắn đã từng nghe được những lời tương tự như vậy trong quá khứ thì phải……

Sau khi nghe xong những lời đó thì sao ư?

“Ta đến đây!”

Thanh Minh lao nhanh về phía Nam Cung Độ Huy.

Nam Cung Độ Huy theo phản xạ cũng vung kiếm lên, nhưng Đế Vương Kiếm Hình đã không còn đủ uy áp để áp chế  đối thủ nữa. Hiện tại nó chỉ còn một nửa uy áp so với ban đầu mà thôi.

“Hạ thể!”

AAAA!

Thanh kiếm trong tay Thanh Minh đâm vào đùi hắn.

“Khục!”

Tiếng rên rỉ đau lớn phát ra từ miệng Nam Cung Độ Huy.

“Hạ thể! Hạ thể! Hạ thể! Hạ thể!”

Bốp! Bụp! Bốp pp! Bụp pp!

“Cái tên tiểu tử này! Ta đánh tận bốn lần mà không chặn được một lần nào à? Không động não được à?”

Nam Cung Độ Huy không còn tỉnh táo mà lùi về phía sau với những cơn đau thấu xương.

‘Cái, tốc độ gì thế này……’

Không thể nhìn thấy đường kiếm bằng mắt được. Rốt cuộc thì phải làm thế nào để chặn nó lại chứ?

“Á à, ngươi dám lùi lại à? Ai cho phép hả?”

Thanh Minh vừa gầm gừ vừa dồn ép Nam Cung Độ Huy. Và đập hắn không chút thương tiếc.

“Thắt lưng! Vai! Cổ chân! Sao mà sơ hở nhiều thế này! Lại đến cổ tay này!”

Nam Cung Độ Huy vừa đỡ được thanh kiếm đánh vào vai và thắt lưng thì nhanh chóng lùi về phía sau. Tuy nhiên, Thanh Minh lại nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào cổ tay của hắn.

Kenggg!

Thương Khung Kiếm của Nam Cung Đồ Huy văng lên xoay vòng vòng trên không trung.

Đó là lúc mà cả cơ thể của Nam Cung Độ Huy phơi ra trước mắt Thanh Minh mà không có bất kì lớp phòng thủ nào.

Bật dậy!

Tất cả các môn đồ của Hoa Sơn đồng loạt bật dậy khỏi chỗ ngồi. Những việc sắp xảy ra bắt đầu hiện lên trong tâm trí họ.

Bạch Thiên mở miệng nói nhỏ.

“Cái đầu……”

Tiếng hò reo phấn khích bắt đầu vang lên không ngừng.

“Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu!”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! 

Vỏ kiếm trong tay Thanh Minh đánh liên hồi lên đầu Nam Cung Độ Huy. Vừa nhận đòn tấn công tới tấp đó, mắt hắn giật giật liên hồi rồi dần dần mất ý thức.

“À, đúng rồi!!”

Bốp!

Rồi Thanh Minh lại giáng thêm một đòn nữa vào đầu Nam Cung Độ Huy đã mất đi ý thức.

“Hét 5 lần mà đánh 6 cú thì mới phải đạo chứ.”

‘......Tại sao?’

Nam Cung Độ Huy không thể nào hiểu được những lời lẽ cuối cùng của Thanh Minh, vừa nghi hoặc vừa dần đánh mất thần trí.

Bụp.

Thanh Minh nhìn cảnh Nam Cung Độ Huy ngã lăn ra sàn mà vừa chậc lưỡi vừa tỏ vẻ tiếc nuối.

“A, ta đã nói là sửa vai cho ngươi, vậy mà!”

Hắn phải bỏ cái chứng ám ảnh đánh đầu đi mới được.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương