Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 295 Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (5)

Chapter 295. Ta vốn dĩ vẫn là bức tường của ngươi (5)


 

“Sư thúc!”

“Sư, sư huynh!”

“Chết tiệt!”

Tiếng la hét phát ra từ phía của các môn đồ Hoa Sơn.

Trên đài tỉ võ bây giờ, máu tươi vương vãi khắp nơi.

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông, thậm chí đến cả Lưu Lê Tuyết cũng bật dậy khỏi ghế, đôi mắt không thể giấu được sự thất kinh.

Duy chỉ có một người vẫn ngồi yên bất động, đó chính là Thanh Minh.

Hắn vẫn ngồi đó, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng quan sát đài tỉ võ.

‘Bị kích động sao.’

Thứ gọi là kiếm pháp cần phải được thi triển đúng nơi đúng lúc thì mới phát huy được sức mạnh.

Nếu như có thể thắng đối thủ chỉ với những chiêu thức mạnh hơn thì cần gì phải tỉ võ chứ.

Việc sử dụng một chiêu thức vào đúng lúc, đúng thời điểm mới là thước đo của năng lực.

Hiện tại, Bạch Thiên chính là mắc phải sai lầm như vậy.

Mai Hoa Kiếm Pháp rất hoa lệ và hào nhoáng.

Nhưng để khiến hoa mai nở thì cần phải có cơ hội vào thời điểm thích hợp. Nếu từng thời từng khắc cứ cố gắng biến đổi khoái kiếm thanh thoát để tạo nên sự hoa lệ đó thì thế nào cái cổ cũng sẽ bị chém đứt trước cả khi cái tay buông kiếm.

“Rõ ràng sư thúc cũng biết điều đó mà.”

Thanh Minh khẽ nghiến răng.

Không lý nào Bạch Thiên lại không biết điều cơ bản này được. Vì Thanh Minh đã giải thích những điều cốt lõi về kiếm pháp không biết bao nhiêu lần rồi. Khách quan mà nói, một người có thể gọi là kỳ tài như Bạch Thiên thì không thể nào lại không biết điều đó.

Nhưng sự kích động có thể biến con người ta thành kẻ mù quáng. Nó khiến chúng ta quên đi những thứ đã biết và đưa ra những phán đoán sai lầm.

Nếu đối thủ không phải là Tần Kim Long, mà là đệ tử tinh anh của một danh môn nào đó có thực lực tương tự hắn, thì Bạch Thiên sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Bởi chỉ có Tần Kim Long mới có thể làm Bạch Thiên kích động và phá vỡ sự bình tĩnh của hắn.

“Cái tên ngốc đó.”

Thanh Minh nắm chặt tay. Ánh mắt lạnh lùng vẫn ghim chặt trên đài tỉ võ.

Ngay lúc đó, Chiêu Kiệt theo thói quen mà gọi tên Thanh Minh.

“Cái đó, Thanh Minh à!”

“Đừng có làm gì quá đáng đấy!”

Thanh Minh vẫn ngồi yên lặng.

“Sư thúc bình thường vốn hay ngốc nghếch như vậy, vì muốn giữ lòng tự trọng nên hay nói mấy lời vô nghĩa, bày vẽ gây sự, hay làm mấy hành động hãm tài thôi!”

“......Thà rằng đệ cứ chửi tục đi, cái tên ác quỷ này.”

“Nếu đã gọi là một kiếm tu thì vết thương chừng đó vẫn có thể chịu đựng được.”

Ánh mắt của Thanh Minh trở nên trầm tĩnh và lạnh lùng khác với thường ngày.

“Nếu vẫn có thể cầm kiếm trên tay thì sẽ không thua. Tên ngốc đó chắc chắn biết điều này.”

Nghe lời đó, Chiêu Kiệt vừa nuốt nước bọt vừa quay đầu lại. Cảnh tượng Bạch Thiên cầm chặt cổ tay đang không ngừng rỉ máu đập vào mắt Chiêu Kiệt.

‘Sư thúc.’

Chiêu Kiệt vừa căng thẳng vừa quan sát Bạch Thiên.

Nhói lên.

Cổ tay của Chiêu Kiệt cũng truyền lên cảm giác nhói đau kinh khủng.

Bạch Thiên đang dùng cánh tay còn lại ấn mạnh vào vết thương để cầm máu.

‘Ta bị phân tâm ư?’

Không, không phải là phân tâm.

Mà là sự kiêu ngạo thì đúng hơn. Đúng vậy, hắn đã kiêu ngạo.

‘Dù biết đối thủ mạnh hơn.’

Cường giả thật sự là những người chiến thắng mà không giở bất cứ thủ đoạn nào. Và khi đối mặt với những kẻ đó, mỗi lần dụng kiếm đều phải suy nghĩ đối chiêu liên tục.

Tuy nhiên Bạch Thiên vì mải mê với kiếm pháp của bản thân mà nhất thời quên đi những suy nghĩ đó. Vết thương ở cổ tay chính là cái giá cho sự kiêu ngạo của bản thân.

Khi Bạch Thiên bỏ bàn tay đang cầm máu ra, để lộ vết thương bị cắt sâu đến mức gần như lộ cả xương.

Tần Kim Long vừa nhìn vết thương vừa mở miệng nói.

“Những đóa hoa của Hoa Sơn đẹp thật đấy.”

Giọng nói rất trầm tĩnh.

Giọng của Tần Kim Long ko cao không thấp như thể xem việc đả thương Bạch Thiên là chuyện hiển nhiên vậy.

“Tuy nhiên nếu cắt bỏ những cành cây trước khi hoa nở thì nó cũng trở nên vô dụng mà thôi. Giống như ngươi của hiện tại vậy.”

Bạch Thiên cắn nhẹ môi dưới.

Những lời đó của Tần Kim Long như những nhát dao đâm vào người hắn vậy. Tần Kim Long lại lạnh nhạt mở lời.

“Không ai nói cho ngươi biết sao? Tên ngạo mạn chết tiệt.”

“......”

“Có vẻ như ngươi nghĩ rằng bản thân có thể sánh ngang với tiểu tử Thanh Minh. Nhưng nói sao nhỉ, có vẻ câu ‘Cáo giả oai hùm’ rất hợp với ngươi của hiện tại. Nếu không có sự bảo hộ của Hoa Sơn Thần Long thì nhà ngươi chả là cái thá gì cả.”

Những lời đó như đâm vào trái tim Bạch Thiên.

Không biết là vì vết thương hay vì những lời nói đó mà tim Bạch Thiên bắt đầu đập loạn nhịp. Khuôn mặt thì nóng lên vì lửa giận, còn lưng thì lại ướt đẫm mồ hôi.

Bạch Thiên đã thử dùng sức nhè nhẹ vào cánh tay đang cầm thanh kiếm.

‘Cử động đi nào.’

Dù cơn đau khủng khiếp truyền đến khắp cơ thể nhưng thật may cánh tay đó đã cử động. Có vẻ như vẫn chưa tổn thương các đường gân và tĩnh mạch.

Cỡ này thì việc vung kiếm cũng không phải là quá sức.

‘Ta vẫn có thể làm được.’

Tần Kim Long nheo mắt khi lại nhìn thấy chiến ý trong đôi mắt của Bạch Thiên.

“Ngươi tính tiếp tục à?”

“......Tất nhiên rồi.”

“Sẽ không có gì thay đổi cả. Ngươi không biết sao?”

“Cũng có thể sẽ như vậy.”

Bạch Thiên vừa nghiến răng vừa gầm gừ.

“Nhưng ta biết điều gì là kinh tởm. Nếu ta cứ như vậy mà rời khỏi đây thì chẳng phải sẽ trở thành một tên rác rưởi ngu ngốc sao.”

“......Rác rưởi sao.”

Tần Kim Long bật cười.

“Có vẻ như ngươi đã nhận ra được biệt danh của mình rồi đấy. May thật. Ta đã nghĩ rằng ngươi quên mất điều đó rồi.”

Nụ cười giễu cợt nhàn nhạt đó của hắn như đâm xuyên vào tai của Bạch Thiên.

“Vậy thì thử tấn công xem nào. Tên rác rưởi.”

Bạch Thiên nghiến răng nhìn Tần Kim Long.

‘Ta vẫn có thể làm được.’

Chưa thua. Vẫn…… vẫn chưa đâu.

Ít nhất thì bản thân phải cố gắng hết sức thì mới có thể thừa nhận thất bại chứ. Nhưng nếu không làm bất cứ điều gì mà để thua thế này thì cả phần đời còn lại hắn cũng không thể vượt qua được Tần Kim Long.

Vì vậy bây giờ, hắn phải cố gắng hết sức mình.

Nhói! Nhói lên!

Khi tay hắn vừa nắm lấy thanh kiếm, một cơn đau kinh khủng tựa như địa ngục từ cổ tay truyền đến, không ngừng lan ra khắp toàn bộ cơ thể. Tay hắn như thể sắp đứt lìa ra vậy!

Có phải vì máu chảy quá nhiều không? Bạch Thiên cảm thấy như mắt mờ dần đi. Thế giới cũng dần trở nên mờ nhạt.

‘Tập trung!’

Phải tập trung. Đến mức quên đi cảm giác đau nhói ở vết thương.

Tuy nhiên……

Thật sự có thể lật ngược tình thế không?

Tim Bạch Thiên bắt đầu đập thình thịch.

Ngay cả khi ở trạng thái sung mãn, hắn cũng không áp đảo được Tần Kim Long. Không, nếu thẳng thắn mà nói thì là không đánh ngang tay được tên khốn đó chứ đừng nói tới áp đảo hắn.

Liệu hắn có thể chiến thắng Tần Kim Long với cánh tay bị thương như vậy không?

‘Chết tiệt.’

Đột nhiên hình bóng Tần Kim Long trở nên to lớn hơn.

Bạch Thiên bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của Tần Kim Long trong quá khứ, lúc nào cũng nhìn xuống hắn với ánh mắt kiêu ngạo.

‘Gương mặt đó vẫn luôn như vậy.’

  • Ngươi không thể thắng được ta.

Đó là những gì mà Bạch Thiên vẫn thường hay nghe.

Lần nào cũng vậy.

Mỗi lần đối chiến, kết quả vẫn luôn như vậy. Lần nào Bạch Thiên cũng tin là mình sẽ thắng, nhưng vẫn luôn bị đánh bại.

Lần này cũng vậy sao?

‘Lại thua nữa sao…..’

Mặc dù nãy giờ Bạch Thiên vẫn rất mạnh miệng, nhưng bản thân hắn biết rõ, cơ hội chiến thắng lần này rất mong manh. Chiến thắng không phải là thứ có thể đạt được chỉ đơn thuần bằng sức mạnh ý chí.

Rất khó để đối phó Tần Kim Long với cơ thể đầy thương tích này.

Rốt cuộc thì phải làm……

“Yaaaaaaa! Cái tên ngốc này!”

Bạch Thiên giật mình quay đầu về phía sau.

Thanh Minh ngồi bật dậy trợn mắt hét lên.

“Ơ…..”

Thanh Minh vừa nhăn mặt vừa hét lớn.

“Sư thúc đang cúi đầu nhìn cái gì thế! Hay để ta đập vỡ cái đầu đó đi cho khỏi phải cúi nháaa!”

“......”

“Sư thúc là đại đệ tử trong số các môn đồ của Hoa Sơn tại đây cơ mà!”

Thậm chí sau đó, cảm thấy vẫn chưa đủ, Thanh Minh bắt đầu lao về phía đài tỉ võ, miệng vẫn không ngừng gào lên đến mức văng cả nước bọt.

Thấy cảnh đó, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đứng bên cạnh ngay lập tức chạy đến, người lôi chân, người giữ tay, kéo cái tên quái gở ấy lại.

Nhưng việc này đâu có dễ đến vậy. Như thể phải trấn áp một con hung thú thượng cổ đang say máu vậy, khuôn mặt Nhuận Tông tái đi rồi hét lớn, gọi những môn đồ đang đứng ở phía sau.

“ĐÈ NÓ XUỐNG! NHANH LÊN!”

Các môn đồ không thèm quay đầu nhìn lại mà nhanh chóng lao về phía Thanh Minh.

“CẢN LẠI! CẢN NÓ LẠI! NHANH!”

“Thanh Minh à! Có rất nhiều người đang nhìn chằm chắm đấy! Chưa kể đó còn là sư thúc nữa!”

“BỊT CÁI MIỆNG LẠI! BỊT CÁI MIỆNG TRƯỚC!”

Tất cả các môn đồ đồng loạt xông vào đè lên người Thanh MInh. Bây giờ nhìn Thanh Minh như một hòn núi nhỏ vậy, mọi người không ngừng trèo lên để giữ cái tên quái vật đó lại.

Tuy nhiên Thanh Minh ở dưới lớp người vẫn đảo mắt rồi hét lên giận dữ.

“Ngươi lấy đâu ra cái khuôn mặt khúm núm kinh tởm đấy hả! Dù cái đầu có bị đập vỡ thì cái cổ cũng phải kiên định chứ! Cái tên sư thúc chết tiệt này!”

Các quan khách ai cũng trưng ra bộ mặt hoảng hốt nhìn Thanh Minh.

Thậm chí đến Tần Kim Long đang đứng trên đài tỉ võ cũng không thể giấu được nét hoang mang.

Duy chỉ có một người.

Chỉ có Bạch Thiên là nhìn Thanh Minh rồi cười ngặt nghẽo.

“Cái tên sư điệt chết tiệt này.”

Ngay sau đó, eo của Bạch Thiên cũng được thả lỏng.

Thanh Minh nói đúng.

Thắng hay thua không quan trọng. Nếu như bây giờ hắn vẫn cảm thấy Tần Kim Long là bức tường mà hắn không thể vượt qua, thì sau này thứ còn lại chỉ là sự tuyệt vọng thôi.

“Ta đã lĩnh ngộ được điều đó!”

“......”

“Không được quên! Không được quên những điều đó!”

Sự bình tĩnh bắt đầu quay trở lại trên nét mặt của Bạch Thiên.

‘Ta đã lĩnh ngộ được điều gì ư?’

Bạch Thiên khẽ nhếch miệng.

“Đó là cách để chiến thắng.”

Xoạtttt!

Bạch Thiên xé y phục rồi buộc bàn tay bị thương vào cán kiếm. Buộc chặt đến mức mà máu không thể tuôn ra được nữa, rồi cứ như thế mà chĩa mũi kiếm về phía Tần Kim Long.

Nét mặt đã thư thái trở lại.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, hai mắt của Thanh Minh cũng sáng lên.

“Ôi trờiiiii!”

“AAAA!”

“U WAOOO!”

Các  môn đồ Hoa Sơn đang đè trên người Thanh Minh bị đánh văng ra tứ hướng. Thanh Minh bật dậy, nhếch mép cười rồi nói.

“Phải vậy chứ. Ta vốn thích tên hãm tài như sư thúc mà.”

Thay vì cứ sợ hãi thì như vậy tốt hơn gấp trăm lần!

Sau đó, Chiêu Kiệt lại đến gần Thanh Minh vừa lo lắng vừa nói.

“Thanh Minh à, sư thúc……”

“Sẽ không sao đâu.”

Thanh Minh dứt khoát cắt ngang lời nói của Chiêu Kiệt rồi quay người rời đi.

“Vì sư thúc mạnh hơn những gì mà các sư huynh nghĩ.”

Giọng nói đó chứa cả niềm tin chắc chắn của hắn.

Lắng dịu..

Thâm tâm lại từ từ lắng dịu, không còn căng thẳng nữa.

‘Ngốc thật.’

Bị kích động sao?

Tất nhiên đó là một sai lầm.

Nhưng sai lầm lớn nhất là hắn đã quên những lời giáo huấn khi còn ở Hoa Sơn.

  • Điềm tĩnh? Làm thế nào để giữ điềm tĩnh trên chiến trường đầy máu đó? Đó chỉ là lời nhảm nhí của mấy tên ngốc thôi. Con người ai cũng sẽ kích động. Điều quan trọng là không được đánh mất thanh kiếm trong tay ngay cả khi bị kích động.

Nghe thì có vẻ buồn cười.

Nhưng trong suốt khoảng thời gian tu luyện, Thanh Minh đã không ngừng lải nhải điều đó bên tai hắn không biết bao nhiêu lần. Đôi khi hắn lại có suy nghĩ muốn nhét bao kiếm vào miệng của tên tiểu tử đó vì suốt ngày cứ bám theo rồi lảm nhảm như vậy.

Nhưng bây giờ chính những lời càu nhàu đó lại đang mở đường dẫn lối cho hắn.

‘Hãy nhớ lấy.’

Lời giáo huấn của Hoa Sơn.

Những lời cằn nhằn của tên tiểu tử chết tiệt đó.

  • Ai lại sử dụng kiếm chỉ bằng tay chứ! Liệu một kẻ không có cổ chân không thể đứng vững trên sàn có thể dùng kiếm không? Hay là tính vừa bay lên không trung vừa múa kiếm? Kiếm pháp mà không được chống đỡ từ đôi chân thì chỉ là công cụ để chém giết thôi! Tất cả kiếm pháp đều bắt nguồn từ đôi chân! Cũng giống như hoa mai không có gốc rễ thì không thể nở được!

‘Đúng vậy.’

Bắt đầu là chân. Rồi đến hạ thể.

Tất cả kiếm pháp đều bắt đầu từ hạ thể. Đến điều cơ bản đó mà hắn cũng quên mất.

  • Không được theo đuổi sự hào nhoáng bên ngoài! Nếu bị mê hoặc bởi bề ngoài hào nhoáng của kiếm pháp do chính mình thi triển thì sớm muộn cũng sẽ bị dao động. Nền tảng của Hoa Sơn không phải là Mai Hoa Kiếm Pháp! Mà là Lục Hợp Kiếm! Động trung tĩnh! Điều cơ bản của kiếm pháp Hoa Sơn chính là trong tĩnh có động, trong động lại chứa tĩnh. Nếu trong lúc chuyển động thanh thoát hào nhoáng mà không giữ được sự tĩnh lặng trong tâm hồn thì dù hoa mai có nở rộ đến đâu, cũng chỉ trở thành trò hề mà thôi!

‘Đúng vậy. Ta đã quên điều đó.’

Bạch Thiên vô thức bật cười.

Hắn đã quên tất cả những lời dạy đó mà vẫn mong có được chiến thắng sao. Làm gì có tên nào lại hành động ngu ngốc như vậy chứ?

Tần Kim Long nheo mắt khi thấy nụ cười nhạt của Bạch Thiên.

“Có gì đáng cười sao?”

“A…… đừng hiểu lầm. Cũng đừng lo lắng. Vì ta không có cười huynh. Chỉ là đang cười nhạo bản thân thôi.”

“Ngươi bị mất trí à.”

“Có lẽ là vậy.”

Bạch Thiên vung mạnh kiếm.

Rồi nhìn Tần Kim Long với ánh mắt kiên định.

“Trong giây lát ta đã quên mất một điều. Điều ta cần phải chứng minh, không phải là ta đã mạnh hơn huynh.”

“......”

“Điều ta muốn chứng minh đó là kiếm pháp của Hoa Sơn. Tiếp tục đi. Vì ta sẽ chứng minh sự thật rằng kiếm pháp của Tông Nam không bao giờ với tới được cảnh giới kiếm pháp của Hoa Sơn.”

“Với cánh tay bị thương đó?”

“Đã tốt hơn rồi.”

Bạch Thiên cười toe toét.

“Nhờ có huynh mà điều đó sẽ được xác thực rõ ràng hơn.”

Tần Kim Long cười nhếch mép.

“Không có gì đáng xấu hổ hơn một kẻ chỉ biết huênh hoang mà không có thực lực.”

“Ta cũng nghĩ vậy. Thế nên……”

Bạch Thiên khẽ nâng cằm, nhìn Tần Kim Long cười và nói.

“Đừng có huênh hoang nữa mà hãy tiếp tục đi.”

Đồng thời, đôi mắt của Tần Kim Long cũng trở nên lạnh lẽo.

“Đến đây.”

Cơ thể hắn ta lao nhanh về phía Bạch Thiên.

“Thử luyên thuyên tiếp đi nào!”

Kenggg!

Thanh kiếm trong tay Tần Kim Long nhanh như tia chớp chém đến trước cổ Bạch Thiên.

‘Cái gì?’

Trong giây lát, Tần Kim Long không thể giấu nổi sự bối rối.

Hắn cũng không ngạc nhiên lắm khi Bạch Thiên chặn được đường kiếm của hắn. Nhưng so với lúc trước, nó đã khác hẳn. Chuyển động của Bạch Thiên rất tự nhiên và thoải mái.

‘Cái gì vậy?’

Rõ ràng có gì đó rất khác.

Tần Kim Long nghiến răng rồi lại tiếp tục vung kiếm. Trong tích tắc hàng chục tia kiếm khí đổ dồn về hướng của Bạch Thiên.

Khoái kiếm nhanh đến bất ngờ, tưởng chừng như không thể đuổi theo bằng mắt thường.

Tuy nhiên Bạch Thiên vẫn lặng lẽ đáp trả tất cả các đường kiếm một cách thoải mái và nhẹ nhàng.

Âm thanh va chạm giữa những đường kiếm nhanh chóng vang lên.

‘Phải giữ cái đầu lạnh’

Thâm tâm càng phải lạnh hơn.

Hạ thể thì đạp mạnh xuống sàn đấu, và đứng thẳng lưng để nâng đỡ cơ thể.

Những kẻ không xây dựng được trọng tâm cơ thể thì đến kiếm pháp cũng không thể thi triển được.

‘Hãy nghĩ về nó.’

Những lời giáo huấn ở Hoa Sơn.

Những lời đó như được khắc sâu vào cơ thể hắn. Nếu ghi nhớ những lời dạy bảo đó rồi thực hiện đúng như vậy thì không có lý nào lại thua cả.

Trong khi đáp trả những đường kiếm của đối thủ, ánh mắt của Bạch Thiên lướt qua Tần Kim Long và hướng về phía các môn đồ Hoa Sơn.

‘Đừng nhìn ta với ánh mắt đó.’

Tôn sùng hắn sao? Hay là đang tin tưởng hắn?

Mấy tên ngốc này.

Cho đến ngày hôm nay thì hắn chỉ thua thôi.

Hắn chưa bao giờ vượt qua Tần Kim Long cả, và cũng chưa từng dẫn dắt bọn trẻ theo đúng nghĩa.

Thất bại rồi lại thất bại.

Dù vậy.

‘Sao lại nhìn ta với ánh mắt tin tưởng như vậy chứ.’

Mấy tên ngốc này.

Bạch Thiên cắn chặt răng.

Kengggg!

Bạch Thiên mắt sáng lên, chém bay đường kiếm đang lao tới bằng một sức mạnh khủng khiếp.

Không bỏ lỡ cơ hội được tạo ra bởi lớp phòng ngự hoàn hảo đó, Bạch Thiên nhanh chóng chuyển từ phòng thủ sang tấn công.

Tần Kim Long giật mình khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Bạch Thiên đang nhanh như chớp hướng về cổ mình, hắn vô thức lùi về phía sau.

“Cái tên này!”

“Câm miệng!”

Bạch Thiên quát một cách thô bạo.

Ở nơi đó có những người luôn tin tưởng hắn.

Có những tên ngốc vẫn tin tưởng hắn, dù hắn thất bại, hay thua hết lần này đến lần khác.

Nhưng hắn…..!

“Ta không thể thua huynh nữa rồi!”

Thanh kiếm của Bạch Thiên tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Ánh sáng đó nhanh chóng phân tán bao phủ xung quanh người của Tần Kim Long.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó, hạ giọng nói.

“Hãy nhìn cho rõ vào.”

“......”

“Bởi vì sắp KHAI HOA rồi.”

Chồng lên nhau rồi lại xếp chồng lên nhau.

Những đóa hoa khô héo nhưng vẫn trường tồn và chịu đựng suốt thời gian dài.

Cuối cùng cũng đợi được mùa xuân tới rồi.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương