Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 281 Nhân sinh vốn dĩ không công bằng (1)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 281 Cuộc đời này vốn dĩ không công bằng mà! (1)

 

“Cái đầuuuuuuuu!”

Khí thế của Hoa Sơn vẫn không ngừng tăng lên.

Tất nhiên, việc đánh bay đối thủ ra khỏi đài tỉ võ chỉ với một đòn như ngày đầu tiên của vòng loại thì hầu như không xảy ra.

Về cơ bản thì cũng vì các đối thủ bây giờ cũng bắt đầu cảnh giác với các môn đồ Hoa Sơn, và đây cũng là thời điểm mà chỉ những kẻ mạnh mới có thể tồn tại.

Tuy nhiên, các môn đồ Hoa Sơn cho đến ngày cuối cùng của vòng loại vẫn chưa thua trận nào, họ vẫn khí thế tằng tằng mà hạ gục các đối thủ.

Thật sảng khoái.

Cảm giác trong lòng thật thoải mái và thanh thản.

Ngụy Lập Sơn nhìn thấy cảnh tượng đó mà vui vẻ vô cùng, cảm giác như những vướng bận trong lòng đều được cởi bỏ. 

‘Tốt quá rồi.’

Thật sự tốt quá rồi.

Tại sao…..

“Ngươi gọi cái đó là kiếm pháp sao? Nhà ngươi cũng nên đến Hoa Sơn rồi tập trèo vách đá đi!”

“Mang cái đầu của nhà ngươi đến đây nào!”

“Hông! Hông! Hông! Rồi tới mắt cá chân!”

“Á à! Ngươi né à? Né sao? Tới đây, nhà ngươi hôm nay tới số rồi!”

“......”

Tại sao……

Tại sao bọn họ lại mạnh đến như vậy? Làm thế nào mà họ lại đạt đến cảnh giới đó?

Ngụy Lập Sơn nhớ lại một Hoa Sơn mà ông ta từng ghé thăm trong quá khứ.

Mặc dù hơn một nửa điện các đã trở nên cũ kỹ và đổ nát, lộ rõ sự lụi tàn của môn phái, nhưng những người sống bên trong điện các đó lại mang phong phạm rõ rệt của một đạo sĩ.

Nghĩ lại thì không biết lúc đó ông ấy đã ngưỡng mộ cái phong phạm thuần khiết đó đến nhường nào?

Việc ông ấy vẫn tiếp tục trở thành đệ tử tục gia của Hoa Sơn cũng không hẳn chỉ đơn thuần là để tiếp nối truyền thống của tổ tiên. Mà là vì hình bóng Hoa Sơn mà ông thấy lúc còn trẻ vẫn còn quá sống động và đầy ấn tượng.

Nhưng mà bây giờ……

“Giỏi lắm! Đầu! Cái đầu kìa!”

“......”

Lại như những đứa trẻ…… Không, vẫn chưa trưởng thành đến mức đó. Tiểu hài tử mới đúng!

Dù sao thì, khi ông ấy nhìn thấy Ngụy Tiểu Hành cũng vui sướng như vậy, có cái gì đó……

‘Đây rốt cuộc lại là thứ cảm giác gì, đến ta cũng không rõ nữa.’

Mặc dù đầu thì cứ lo lắng nhưng trong lòng thì lại thấy sôi sục và hồi hộp không ngừng.

Khi chứng kiến cảnh các môn đồ Hoa Sơn đơn phương áp đảo các hậu khởi chi tú của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia mà họ từng lo sợ, ông ấy lại cứ ngỡ đây là một giấc mơ.

‘Hoa Sơn từ khi nào đã trở nên mạnh như vậy?’

Tất nhiên, Ngụy Lập Sơn trước đó đã được chứng kiến sự ưu tú của Thanh Minh và những đồng môn đồng hành cùng hắn.

Nhưng đây lại là vấn đề khác.

Bất kể địa vị như thế nào, thì vẫn có thể xuất hiện những tinh anh đệ tử có tài năng thiên phú tồn tại ở các môn phái. Và những kẻ đó sẽ tạo nên vị thế của môn phái, rồi tạo nền tảng để đưa môn phái đó trở thành một danh môn trong thiên hạ.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là bất cứ nơi nào cũng có thể xuất hiện những người như Thanh Minh hay Bạch Thiên dù không cần nỗ lực nhiều hay trải qua quá trình dài tu luyện vẫn đạt được cảnh giới cao của võ học.

Rõ ràng đó là một chuyện tốt, nhưng chỉ điều đó thôi thì cũng không thể chứng minh được năng lực của môn phái đó.

Nhưng mà……

‘Sao đứa nào cũng mạnh đến vậy?’

Không thua trận nào sao?

Là Đại Hội Võ Lâm đó?

Ngụy Lập Sơn chớp mắt.

Đó không phải là “Đại Hội” tùy tiện của mấy tên thường dân trong thôn hay tụ tập rồi chật vật giành giật từng giọt rượu đâu. Mà là Đại Hội Võ Lâm, nơi mà các hậu khởi chi tú của các danh môn thế gia trên khắp thiên hạ tụ họp rồi tỉ thí với nhau đó.

Dù cho vòng loại có thi đấu tốt đến đâu thì liệu có môn phái nào có khả năng không thua trận nào như vậy chứ?

Ngụy Lập Sơn ngơ ngác nhìn xung quanh.

Có điều còn khó hiểu hơn nữa. Chỉ có các môn đồ Hoa Ảnh Môn đang phấn khởi với cái kết quả vô lý này.

Còn các môn đồ Hoa Sơn chỉ lãnh đạm ngồi xem trận tỉ võ như thể không bận tâm mấy, và chiến thắng cũng là việc đương nhiên vậy. 

AAAAA!

Nhuận Tông dùng kiếm quất vào cổ đối thủ, rồi nhìn hắn gục ngã, hạ giọng nói.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Cũng không tệ, nhưng cần nỗ lực nhiều hơn.”

Tất nhiên là phải nỗ lực “vừa đủ” như các môn đồ Hoa Sơn vậy.

Nhuận Tông bước xuống đài tỉ vỏ trong tiếng hoan hô của mọi người.

“Thật sự…. Ngầu quá điii!”

Đôi mắt của Ngụy Tiểu Hành mê man nhìn về phía Nhuận Tông.

Thật là một cảnh tượng đáng mong đợi.

Cảnh tượng mà các môn đồ Hoa Sơn liên tục áp đảo môn đồ các danh môn, và làm rạng danh tên tuổi của họ trên giang hồ.

Ngụy Tiểu Hành vừa vui mừng vừa ngơ ngác hoang mang khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Phải nói là hắn có cảm giác không chân thực mới đúng?

‘Làm sao mà họ có thể mạnh đến như vậy?’

Thanh Minh và những đồng môn đồng hành cùng khi trước vốn rất mạnh mẽ.  Nhưng hắn lại không nghĩ rằng những môn đồ khác của Hoa Sơn cũng mạnh đến như vậy.

Hơn thế nữa……

‘Người này cũng thắng?’

Ngụy Tiểu Hành dời ánh mắt nhìn qua Đường Tiểu Tiểu đang ngồi bên cạnh.

Rõ ràng hắn nghe nói Đường Tiểu Tiểu nhập môn chưa được bao lâu nhưng lại có võ công cao cường đến vậy sao.

Sự thật đó bất giác khiến Ngụy Tiểu Hành mang hy vọng.

‘Mình có thể không?’

Hắn chăm chú nhìn Đường Tiểu Tiểu.

Đường Tiểu Tiểu vừa xé xong miếng khô bò thì cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình nên quay đầu lại.

“Gì hả?”

“À, Không….. không có gì……”

Ngụy Tiểu Hành vừa lúng túng vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

Sau đó Đường Tiểu Tiểu lôi chiếc giỏ đựng đầy khô bò bên phía Ngụy Tiểu Hành về phía mình, rồi nói.

“Đừng có nhắm vào khô bò của người khác. Mất tay đấy.”

“......”

Lúc đó Lưu Lê Tuyết đã trở lại sau khi kết thúc trận tỉ võ. Đường Tiểu Tiểu cũng bật dậy ngay lập tức, vớ lấy chiếc khăn ướt và vò nước đã chuẩn bị từ trước rồi lao nhanh về phía đó.

“Sư thúc! Sư thúc!”

“Cảm ơn con.”

“Hê Hê. Không có gì ạ.”

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiểu Tiểu khác hoàn toàn so với khi nhìn hắn, Ngụy Tiểu Hành bất giác mỉm cười.

‘A, đúng thật là môn hạ Hoa Sơn mà.’

Dù ai nhìn vào cũng biết đó là môn hạ Hoa Sơn. Dù là bất kỳ ai!

Ngay lúc đó, Thanh Minh đang ngồi cũng đứng dậy, vươn vai rồi ngáp dài.

“A, chán quá. Còn bao lâu nữa?”

“Vẫn còn một trận nữa.”

“Ai vậy?”

“Bạch Thương.”

Thanh Minh gật đầu.

“Nếu là Bạch Thương sư thúc thì chắc là sẽ thắng nhẹ nhàng thôi.”

“Đúng vậy. Trong các Bạch Tử thì sư thúc là người mạnh nhất.”

Còn Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông hay là Chiêu Kiệt thì vốn dĩ đã bước tới một cảnh giới khác so với các môn đồ Hoa Sơn khác rồi.

Ngoại trừ năm người này, bao gồm cả Thanh Minh, thì người nổi trội nhất trong đám đệ tử đời thứ hai chính là Bạch Thương.

Những người khác đã chiến thắng rất nhẹ nhàng, vậy nên mọi người cũng không tưởng tượng nổi cảnh Bạch Thương sẽ thua.

“Nhanh chóng kết thúc dùm đi. Trận tỉ võ của mấy tên này chán quá.”

“......”

Khóe miệng Bạch Thiên giật giật.

Cảm thấy chán khi xem trận tỉ võ bảo vệ danh dự của các tinh anh đệ tử đến từ các môn phái, nếu lời này mà cũng tuôn ra được, thì trong đầu tên này rõ ràng là thiếu khuyết thứ gì đó rồi mà. 

“Kết thúc nhanh thôi. Vì trận kia sẽ nhanh chóng kết thúc rồi đến lượt Bạch Thương.”

“Trận kia?”

Ánh mắt của Thanh Minh hướng về đài tỉ võ mà Bạch Thiên chỉ.

“Hừm.”

Thanh Minh mỉm cười khi nhìn thấy một nam tử vác một thanh đao trên đài tỉ võ.

“Nam Cung gì ấy nhỉ?”

“Đúng vậy. Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Đồ Huy.”

Bạch Thiên nhỏ giọng đáp lại. Thanh Minh cảm nhận được chiến ý qua cách nói chuyện đó nên nhìn Đoạn Nhạc Kiếm với ánh mắt mới mẻ.

‘Có vẻ mạnh nhỉ.’

Trong thiên hạ này nhất định có những tồn tại như vậy.

Những nhân vật kiệt xuất sinh ra đã có thiên phú luôn nhắm tới vị trí có một không hai trong thiên hạ. 

Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Đồ Huy chính là kẻ đó.

Nếu như không có Thanh Minh, cái tên đó chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm tranh cãi về cái danh xưng thiên hạ đệ nhất.

“Thế nào?”

“Chuyện gì?”

“Sư thúc thắng được không?”

Bạch Thiên nhếch môi.

“Tất nhiên phải đấu một trận thì mới biết được chứ, nhưng……”

“Nhưng?”

“...... Không có gì.”

Thanh Minh nghiêng đầu.

Không có cái gì là cái gì chứ?

“Ta không có chút tự tin là sẽ thua. Cái tên chết bầm này.”

“Ồ hô? Đồng Long của chúng ta……”

Bạch Thiên rút kiếm.

“À không, Bạch Thiên sư thúc có dư tự tin mà.”

Thanh Minh nhanh chóng đổi thay đổi lời nói rồi cười hihi.

“Nhưng mà sư thúc. Ta thật sự có một chuyện rất tò mò.”

“Hửm?”

“Ta hỏi nhé?”

Bạch Thiên lúng túng nhìn Thanh Minh. Không biết có phải do những gì đã trải qua hay không mà Bạch Thiên lại bất giác cảm thấy bất an khi cái tên này đột ngột lễ phép như vậy.

“...... Cái gì cơ?”

“Sư thúc là Tần Đồng Long còn gì?”

“Ta là Bạch Thiên!”

“Đại ca của sư thúc là Tần Kim Long còn gì.”

“......Vậy nên?”

Thanh Minh cười rồi hỏi lại.

“Vậy thì chắc là có Ngân Long chứ nhỉ?”

“......Có. Là nhị ca của ta.”

“Thật á?’

“Vì không có tài năng thiên phú về võ học nên huynh ấy không được chọn làm người đại diện.”

Thiên địa ơi, thật sự có Ngân Long nè.

Thanh Minh tròn mắt nhìn về phía Tông Nam.

“Ta không biết phụ thân sư thúc là người như thế nào, nhưng ta biết rõ một điều.Cảnh giới đặt tên của ông ấy chắc cũng ngang cảnh giới của A Tu La trồi lên từ địa ngục vậy!”

“...... Đáng ra ta nên đồng cảm nhưng mà sao cứ thấy đau khổ thế này.”

Tần Đồng Long…… À không, Bạch Thiên nhắm chặt mắt.

“Dù sao thì sư thúc cũng đừng mất cảnh giác.”

“Hửm?”

“Tên khốn đó rất mạnh.”

Thanh Minh nghiêm túc nói rồi nhìn Đoạn Nhạc Kiếm.

“Với những kẻ được gọi là thiên tài mà ta từng gặp qua, tồn tại rất nhiều thứ mà chúng ta không thể hiểu được. Họ không bao giờ xem thường những kiến thức cơ bản, dù là cường độ luyện tập, minh ngộ về kiếm pháp, và kinh nghiệm thực chiến, và hơn hết họ đạt được những thành tựu mà ta cũng không thể hiểu nổi.”

“Tên đó có được gọi là thiên tài không?”

“Có lẽ.”

Bạch Thiên dõi theo Đoạn Nhạc Kiếm trên đài tỉ võ.

‘Nam Cung Đồ Huy.’

Đó là lần đầu tiên Thanh Minh đánh giá cao một người khác như vậy.

Ngay cả Tần Kim Long, người mà Bạch Thiên xem là bức tường mà cả đời cũng không thể vượt qua được, không phải cũng bị Thanh Minh xem như một con giun đất sao?

Nhưng mà gọi là Thiên tài……

‘Bực thật.’

Đôi mắt của Bạch Thiên lạnh nhạt.

‘Ta sẽ đánh bại hắn.’

Ngay lúc Bạch Thiên đang có suy nghĩ kiên quyết đó, Thanh Minh lại dí sát mặt vào.

“Sư thúc vẫn đang suy nghĩ đó à?”

“Ta không được suy nghĩ sao?”

“Ồ hô? Vẫn còn Kim Long mà, suy nghĩ về Nam Cung gì đó làm gì?”


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Đại ca không phải là vấn đề lớn đối với ta.”

Thanh Minh dễ gì tha cho lời đó, hắn mỉm cười rồi đáp lại.

“Ồ hô. Bạch Thiên sư thúc của chúng ta bây giờ cũng biết ngạo mạn rồi nè. Tần Kim Long là cái thá gì.”

“Hửm? Ta nói vậy khi nào?”

Bạch Thiên gãi đầu tỏ vẻ bối rối.

“Không. Ý ta không phải như vậy……”

“Sư thúc.”

“Sao?”

“Đừng ngạo mạn.”

“......”

Bạch Thiên giật nảy mình. Đột nhiên ánh mắt của Thanh Minh trở nên lạnh lùng.

“Việc con ếch không nhớ mình là nòng nọc rất đỗi thường tình. Kẻ mạnh thì không bao giờ nhớ tới mình cũng từng là kẻ yếu. Vì vậy họ cũng không quan tâm những kẻ yếu hơn họ.”

“......”

“Nhưng trong số những con ếch đó, những con có thể trở thành Kim Oa thật sự sẽ nhớ chúng từng là nòng nọc.”

Nói xong, Thanh Minh thả lỏng cơ mặt rồi nhún vai.

“Ta biết trở nên mạnh mẽ là việc đáng vui mừng. Nhưng nếu không nhìn xuống dưới chân thì không biết đến một lúc nào đó kẻ khác đã túm lấy cổ chân. Lúc đó cổ chân cũng không còn.”

Bạch Thiên khẽ cắn môi.

Bây giờ uy áp mà Thanh Minh tỏa ra cũng đã dịu dần. Mỗi lần Thanh Minh nghiêm mặt như vậy, Bạch Thiên lại cảm thấy áp lực đến nỗi trái tim bị ai đó thắt chặt vậy.

‘Cái tên này, mình có thật sự hiểu hết nó không, mình cũng không rõ nữa.’

Đây không chỉ đơn thuần là khí thế mạnh mẽ. Mà còn tỏa ra cả sự nguy hiểm và uy nghiêm.

“Ta nhớ rồi.”

“Phải vậy, phải vậy chứ. Vậy thì Đồng Long của chúng ta ……. Ây ya! Sao lại rút kiếm nữa vậy, ya!”

Bạch Thiên cười khẩy rồi bỏ tay ra khỏi thanh kiếm. Và hỏi lại.

“Vì vậy nên con là con ếch luôn nhớ mình là nòng nọc à, rồi con sẽ biến thành Kim Oa sao?”

“Hả? Ayy, Sư thúc nói gì vậy. Ta không phải.”

“Hửm?”

Bạch Thiên nghiêng đầu trước sự khiêm tốn đột ngột của hắn.

Nó bảo không sao?

Sau đó Thanh Minh vừa chỉ vào bản thân vừa chìa bụng ra.

“Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì ta cũng chỉ có thể là thần long hoặc phượng hoàng thôi. Rồng con thì cũng là rồng mà.”

“......”

“Sư thúc mới là ếch. Sư thúc hiểu chưa hả?”

“....... Cái tên nhãi này?”

Bạch Thiên vừa định lao vào siết cổ Thanh Minh thì.

Bốppp!

Bụi đất bay tứ tung xung quanh đài tỉ võ cùng với tiếng động lớn.

Phải một lúc sau, khi bụi đất bắt đầu lắng xuống, thì mọi người đã thấy Nam Cung Đồ Huy đứng kiêu hãnh ở giữa đài. 

“Người chiến thắng Nam Cung Đồ Huy của Nam Cung Thế Gia!”

Nam Cung Đồ Huy bước xuống với vẻ mặt vô cảm, như thể chiến thắng này quá nhạt nhẽo vậy.

“Thật xui xẻo.”

“Ừm. Hắn giống như một người nào đó trong quá khứ.”

“Ngươi nói ai?”

“Không thể tin được, chân của ta sợ đến mức tê cứng luôn rồi.”

“Hừmm.”

Bạch Thiên không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ.

Không thể phủ nhận được. Nếu là Bạch Thiên trước đây thì cũng sẽ giành chiến thắng rồi bước xuống đài tỉ võ như vậy.

“Nếu tên đó bị đập đầu thì liệu có tỉnh ra không nhỉ.”

“Hô ô? Sư thúc có tự tin không đấy?”

“Phải tự tin chứ!”

Bạch Thiên nghiến răng.

Mục tiêu cuối cùng của hắn là Thanh Minh. Vì thế nên không thể bị túm cổ chân ở đây được.

“Đó là câu trả lời hay. Nhưng không phải chỉ có mỗi Nam Cung Đồ huy đâu. Có mấy tên thật sự rất mạnh.”

“...... Vậy sao?”

Thanh Minh gật đầu.

“Có thể trận chung kết sẽ thay đổi tùy vào việc chúng ta sẽ gặp tên nào. Nhưng càng thắng nhiều thì càng tốt. Hừm.”

Thanh Minh gãi má.

“Nhưng mấy tên Thiếu Lâm sẽ không để việc đó xảy ra đâu. Dù sao thì chúng cũng sẽ giở trò gì đó cho xem.”

“Giở trò? Con nói Thiếu Lâm giở trò sao?”

“Sư thúc đang nói ngây thơ cái gì vậy? Sư thúc nghĩ bọn chúng sẽ không dưng mà miễn phí cho chúng ta cơm ăn rồi cho chỗ ngủ à? Chắc chắn là phải nhận lại được gì chứ.”

Nghe những lời của Thanh Minh, Bạch Thiên nheo mắt lại.

‘Đúng là vậy nhưng mà.’

Không hiểu sao Bạch Thiên lại mơ hồ kì vọng rằng Thiếu Lâm sẽ không phải loại người đó. Nhưng từ lúc này, những hy vọng đó đã vỡ tan tành.

“Dù sao thì kết thúc vòng loại xong rồi tính. Bạch Thương sư thúc là người cuối đúng không?”

“Đúng vây, đệ ấy đang đi lên kìa.”

Bạch Thiên và Thanh Minh hướng về đài tỉ võ. Bạch Thương đang đối mặt với một đệ tử mặc hoàng y của Thiếu Lâm.

‘Kết thúc luôn nhỉ?’

Bạch Thương thoải mái rút kiếm ra.

‘Tất cả đều thắng vì vậy mình không thể thua được. Thắng tên này rồi kết thúc vòng loại mỹ mãn thôi.’

Kết quả này sẽ tạo nên tên tuổi của Hoa Sơn, thành tích này cũng sẽ được mọi người trong thiên hạ nhớ mãi.

Hỏa Long Điểm Tinh.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bạch Thương đã nghĩ kẻ cuối cùng sẽ là kẻ mạnh nhất.

‘Nhưng hình như không mạnh lắm.’

Cơ thể trông yếu ớt và khuôn mặt vẫn còn non trẻ. Nhưng mà so với thực lực thì hắn đến đây để tích lũy kinh nghiệm thực chiến còn gì.

‘Nhưng dù sao thì đó cũng là Thiếu Lâm.’

Bạch Thương biết rất rõ điều đó.

Có rất nhiều kẻ trong giang hồ đã bị hạ gục thê thảm vì xem thường đối thủ chỉ vì vẻ bề ngoài.

Không phải trông Thanh Minh cũng như thế sao? Nếu như đối mặt với Thanh Minh ở nơi khác thì chắc chắn hắn ta sẽ không bao giờ tưởng tượng được Thanh Minh mạnh đến nhường nào.

Và chắc chắn hắn sẽ bị đánh vỡ đầu vì chiến đấu mà thiếu suy nghĩ.

‘Không được lơ là. Nhất định phải cố hết mình.’

“Khai đấu!”

Ngay khi tiếng hô vang lên, Bạch Thương đã bắt đầu chuẩn bị triển khai Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

“Tới đi!”

Đầu tiên thì thăm dò đối thủ bằng Mai Hoa Phân Phân, sau đó sẽ tới Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp……

‘Ơ?’

Ngay lúc đó, Bạch Thương đã thấy.

Cảnh tượng đối thủ đang hướng về phía mình với nắm đấm mang sắc vàng rực rỡ.

‘Ơ ơ?’

Và đó cũng trở thành cảnh tượng cuối cùng mà Bạch Thương nhìn thấy được.

Bốp!

Cùng với tiếng động lớn đó, quyền khí do đệ tử Thiếu Lâm phát ra đã hất tung Bạch Thương ra khỏi đài tỉ võ.

“AAAAAAAAAAAAA!”

Bạch Thương hét lên một tiếng đầy đau đớn rồi văng ra tận bờ tường của Thiếu Lâm Tự.

“Cái, cái gì vậy!”

“Tên điên này!”

Không chỉ quan khách mà tất cả các môn đồ Hoa Sơn cũng kinh ngạc mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Thậm chí cả Thanh Minh cũng giật mình, đứng bật dậy.

“Bách Bộ Thần Quyền? Rốt cuộc là sao, cái tên khốn này?”

Thanh Minh tức giận nhìn tên đệ tử Thiếu Lâm đang đứng trên đài tỉ võ.

 


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương