Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 263 Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (3)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 263. Ơ hay, mấy cái thằng khốn kia? (3)

 

 

“……Ta biết sẽ đông, nhưng thế này cũng đông quá rồi đấy?”

 

“Tự dưng ta chóng mặt muốn đi xuống quá.”

 

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn xung quanh bằng một gương mặt ngán ngẩm.

 

Thế nhưng, càng leo lên, họ càng cảm thấy xung quanh có nhiều người hơn.

 

“Đừng tỏ ra mình là người đến từ thôn quê nữa. Im miệng đi!”

 

Các Bạch Tử bối bĩu môi trước lời nói của Bạch Thiên.

 

“Thì chúng ta đến từ vùng quê thật mà. Hoa Âm là vùng quê chứ còn gì nữa. Hừ.”

 

“Hoa Âm có thể gọi là thành thị rồi.”

 

“Nhưng nó hoàn toàn khác với Lạc Dương mà?”

 

“…….Đệ không thể so sánh với Lạc Dương được.”

 

Bạch Thiên lắc đầu.

 

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không hiểu phản ứng của các môn đồ.

 

‘Sẽ rất thần kỳ đây.’

 

Dù là các Bạch Tử hay Thanh Tử, thì phần lớn bọn họ đều nhập môn vào Hoa Sơn từ khi còn rất nhỏ, nên cả cuộc đời của họ chỉ nhìn thấy núi và núi mà thôi. Liệu có sự kiện nào để họ chứng kiến cảnh tượng tấp nập như vậy không?

 

“Ta cứ nghĩ Thiếu Lâm phải là nơi có những ngôi chùa cổ kính. Nhưng mà sao……”

 

Chiêu Kiệt vừa cười khúc khích trước câu hỏi của Bạch Thương, vừa trả lời.

 

“Đây chính là ngôi chùa nổi tiếng nhất thiên hạ. Chỉ với số tiền hương khói mà du khách thập phương phúng viếng cũng đủ để nơi đây xưng bá là môn phái giàu nhất thiên hạ rồi, nên sao nó có thể tĩnh mịch được kia chứ.”

 

“Ừm.”

 

“Một môn phái nổi tiếng cho dù có ở yên không làm gì cũng kiếm được ra tiền. Đó cũng là lý do các môn phái không ngừng chứng minh sức mạnh của mình không chỉ ở võ công.”

 

“Hóa ra là vậy.”

 

Huyền Tông đứng phía trước nghe Chiêu Kiệt nói cũng khẽ gật đầu.

 

Sự thật đúng là như vậy.

 

Đến cả một môn phái như Hoa Sơn còn có thể hoàn toàn thoát khỏi cảnh túng thiếu từ sau khi giành chiến thắng trong Hoa Tông chi hội.

 

Hoa Sơn đã vậy, Thiếu Lâm sẽ đến mức nào chứ?

 

‘Vậy nên họ mới đủ sức tổ chức đại hội lần này.’

 

Dù là thiệp Kim sắc hay thiệp Ngân sắc thì số người có thể tham gia đại hội vẫn bị giới hạn, điều đó chứng tỏ, số lượng các môn phái được gọi là danh môn nhiều đến thế nào.

 

Ngay cả khi đã bị giới hạn, thì số lượng người tham dự sự kiện lần này cũng đã vượt quá một nghìn người.

 

Dù cho có giải quyết được nơi ăn chốn ngủ của khách đến phúng viếng hay thăm quan, thì việc chuẩn bị đó cũng chẳng phải là một chuyện bình thường rồi.

 

Thiếu Lâm đang làm được chuyện mà Hoa Sơn có mơ cũng không dám nghĩ tới.

 

“Bây giờ thì ta đã biết đại hội lần này hoành tráng đến mức nào rồi. Không ngờ lại có nhiều người đến Tung Sơn để xem đại hội này như thế.”

 

“Bởi vì đây là sự kiện chưa từng có trong suốt một trăm năm nay mà.”

 

“Nhưng hôm nay có phải ngày diễn ra đại hội tỉ võ đâu.”

 

“Dù không phải, nhưng ở nơi xa xôi này, ai lên trước thì sẽ có được chỗ ngồi tốt.”

 

“Ừm, quả nhiên.”

 

Đúng như dự đoán.

 

Những người đã leo lên núi nhìn về phía họ rồi xôn xao bàn tán.

 

“Họ từ đâu đến vậy? Ta tưởng chỉ có những môn phái nổi tiếng mới nhận được thiệp mời thôi chứ.”

 

“Hừmm…. Có môn phái nào dùng hoa mai làm biểu tượng à?”

 

“Hoa mai? Đúng rồi. Là Hoa Sơn đấy!”

 

“Hoa Sơn?”

 

“Đúng. Trước đây họ nổi tiếng lắm.”

 

Gương mặt Bạch Thiên nhất thời trở nên đông cứng.

 

‘Trước đây nổi tiếng lắm ư?’

 

Bây giờ bọn ta cũng nổi tiếng mà, cái lũ ngu ngốc này!

 

Mặc dù hắn ta rất muốn nói gì đó, nhưng tranh luận với mấy kẻ đến tham quan này cũng chẳng có gì tốt lành cả.

 

Cũng may là có mấy lời tốt đẹp lọt vào tai hắn.

 

“Nghe nói dạo này uy thế của họ lớn lắm hả? Có cả tin đồn họ thắng cả Võ Đang nữa mà.”

 

“Ầy, lý nào lại thế.”

 

“Đó chỉ là tin đồn, tin đồn thôi. Nhưng từ trước đến nay, tin đồn trong giang hồ có bao giờ tự dưng xuất hiện nếu không có chuyện gì xảy ra đâu.”

 

“Đúng là không phải tin đồn nào trong giang hồ cũng không đáng tin.”

 

“Chuyện của bọn họ cũng vậy đấy.”

 

Bạch Thiên khẽ nhếch khóe môi.

 

“Thôi thì cứ chờ xem đi. Bọn họ sẽ trở thành đối thủ của Cửu Phái Nhất Bang hoặc Ngũ Đại Thế Gia đúng không? Việc này sẽ đặt ra tiêu chuẩn cho những người tham gia thôi.”

 

Tiếng xì xầm dần nhỏ lại, nhưng các môn đồ Hoa Sơn đã sớm nâng cao vị thế võ công của mình nhờ vào sự hành hạ tàn bạo của Thanh Minh trong quá trình tập luyện nên đều nghe rõ mồm một.

 

Các Bạch Tử bối nổi điên quay đầu lại.

 

Đúng lúc ấy.

 

“Còn làm gì thế? Không leo lên nữa à?”

 

Thanh Minh ở phía sau chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng quát.

 

Và hắn phì cười khi nhìn thấy các Bạch Tử bối như muốn nói gì đó.

 

“Các sư thúc định đấu võ mồm với lũ người đó để chứng minh đấy à?”

 

Chỉ một câu nói đó là đủ.

 

Dù sao thì việc đánh giá một môn phái cũng sẽ dựa vào hình ảnh bên ngoài của họ.

 

Vậy nên Hoa Sơn chỉ cần chứng minh mình đã khác xưa thông qua đại hội tỉ võ lần này là đủ rồi.

 

“Nhanh chân lên đi.”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân.”

 

Huyền Tông vội vã bước đi.

 

Họ không cần phải vội. Bởi vì thời gian vẫn còn rất nhiều. Thế nhưng, cứ để các môn đồ bị cuốn vào cái nhìn của những người xung quanh cũng không phải là một chuyện hay.

 

Thay vì phải ở đây để ý tới bọn họ, thì nhanh chóng tới Thiếu Lâm cất hành lý đi còn tốt hơn.

 

Tuy nhiên, sự lựa chọn này của Huyền Tông lại khiến ông ta không hài lòng.

 

Huyền Tông gấp gáp len qua đám đông leo lên núi, nhưng khi nhìn về phía trước, ông ấy chợt cau mày.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

“Hừm.”

 

Ngay cả Huyền Thương cũng phải nói bằng một giọng hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước.

 

Đó là bởi họ đã nhìn thấy những người đang leo núi ở phía trước.

 

“…….Là Tông Nam.”

 

“Vâng.”

 

Huyền Tông dừng bước.

 

Quả nhiên là Tông Nam cũng tham gia đại hội lần này, và Hoa Sơn cũng biết việc trở thành đối thủ của họ là việc không thể tránh khỏi. Dù vậy, họ vẫn muốn tránh mặt Tông Nam cho đến trước khi đại hội diễn ra.

 

Thế nhưng, trên thế gian này làm gì có chuyện gì dễ dàng như thế, làm gì có chuyện nào sẽ diễn ra như đúng ý của ông ta.

 

Các môn đồ đi cuối hàng của Tông Nam ngoảnh đầu về phía sau cũng đã phát hiện ra Hoa Sơn. Bọn họ nhanh chóng truyền tin lên phía trước.

 

“Có vẻ như họ đã thấy chúng ta rồi.”

 

“Hừmm.”

 

Huyền Tông cau mày.

 

Cuối cùng các môn đồ Tông Nam đồng loạt dừng bước.

 

‘Rắc rối rồi đây.’

 

Thật nực cười và vô lý khi môn phái đầu tiên họ đụng độ khi đến Thiếu Lâm lại là Tông Nam ‘đó’.

 

Đương nhiên là họ cảm thấy bất tiện, nhưng dù vậy thì cũng không thể không chào hỏi nhau được.

 

Và có vẻ như bên đó cũng nghĩ thế. Các môn đồ dạt sang hai bên nhường đường cho một người bước xuống.

 

“Thật vui mừng khôn xiết khi được gặp ngài ở vùng đất xa xôi này. Ngài có khỏe không, chưởng môn nhân?”

 

Một lão nhân cường tráng với mái tóc bạc phơ bước lên trước tạo thế bao quyền.

 

Huyền Tông nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.

 

Ông ta biết rất rõ người đang đứng trước mặt mình.

 

Đó là một kẻ có cuộc sống khác hẳn với Huyền Tông. Kẻ đã dẫn dắt Tông Nam đường đường chính chính đứng trong hàng ngũ Cửu Phái Nhất Bang, đè ép Hoa Sơn suốt thời gian qua.

 

Chưởng môn đương nhiệm của Tông Nam, Thiên Hạ Kiếm Chung Ly Cốc.

 

“Chưởng môn nhân.”

 

Huyền Tông giật mình nhận ra mình đã thất lễ sau khi bị Huyền Linh thúc vào eo, vội vàng tạo thế bao quyền đáp lễ.

 

“Hân hạnh được gặp lại ngài, chưởng môn nhân.”

 

Rồi họ cùng nở một nụ cười thân thiện.

 

Đứng trên cương vị của mình thì họ phải cười khi gặp nhau rồi.

 

“Mới đó mà cũng mười năm rồi nhỉ.”

 

“Đúng vậy. Cả hai chúng ta đều bận nên cũng không có thời gian qua thăm hỏi nhau.”

 

Chung Ly Cốc mỉm cười.

 

“Có vẻ như mối quan hệ của Hoa Sơn và Tông Nam không còn như xưa sau một khoảng thời gian chúng ta xa cách. Nếu như chúng ta có thể thông qua cơ hội lần này cùng thúc đẩy mối thân tình thì quả thật chẳng còn gì tốt hơn nữa phải không?”

 

“Ngài nói đúng.”

 

Huyền Tông nhìn Chung Ly Cốc bằng ánh mắt mới lạ.

 

‘Lạ thật.’

 

Tuy cùng là chưởng môn nhân, nhưng địa vị của hai người họ lại rất khác nhau nên Huyền Tông hiếm khi được đối mặt trực tiếp với ông ta như vậy.

 

Tuy vậy nhưng cả hai môn phái đều là đại diện cho các môn phái có tiếng tăm ở Thiểm Tây, nên đôi khi họ cũng sẽ có việc đụng mặt nhau, thế nhưng, mỗi lần như vậy, Huyền Tông luôn cảm thấy trong lòng rộn rạo.

 

Bởi vì địa vị của chưởng môn nhân Hoa Sơn phái đã đánh mất ánh hào quang khi xưa hoàn toàn không thể so sánh được với địa vị của chưởng môn nhân Tông Nam Chung Ly Cốc, người đang dẫn dắt một môn phái ngày càng phát triển.

 

Cứ mỗi lần gặp ông ta rồi quay trở về, Huyền Tông lại lén lút uống rượu để xoa dịu nỗi lòng.

 

Thế nhưng bây giờ trong lòng Huyền Tông đã cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

 

Nếu không thì tại sao một Chung Ly Cốc lúc nào cũng thư thả lại đang nhìn ông ta với vẻ mặt đã đánh mất sự thư thả ấy chứ?

 

“Hình như diện mạo của ngài cũng thay đổi rất nhiều?”

 

“Bởi vì lòng ta đã thanh thản hơn nên mới có chuyện tốt này ấy mà. Hô hô.”

 

Chung Ly Cốc lặng lẽ nhìn Huyền Tông rồi nheo mắt.

 

“Haha. Chuyện tốt. Chuyện tốt sao. Đúng là vậy. Tình cảnh trước đây của Hoa Sơn trong Tông Hoa chi hội cũng đã thay đổi rất nhiều. Ta thật không ngờ Hoa Sơn lại có thể phát triển đến mức đó…. Dù sao thì cũng chúc mừng ngài một lần nữa nhé, chưởng môn nhân.”

 

Huyền Tông mỉm cười.

 

Đó là một lời chúc mừng cho sự phát triển của người trên dành cho người dưới. Điều đó có nghĩa là, mặc dù đã trải qua một thất bại đau đớn, nhưng cái cách Tông Nam luôn ở trên nhìn xuống Hoa Sơn vẫn không thay đổi.

 

“Đều nhờ vận may ấy mà.”

 

“Vận…. Vận may ư.”

 

Chung Ly Cốc nở một nụ cười kỳ quặc.

 

“Nếu vận may cứ liên tục lặp lại như vậy thì ngài có thể gọi may mắn chính là một loại năng lực rồi. Đúng không? Không biết liệu Hoa Sơn có thể giành được thành tích tốt trong đại hội lần này nữa không đây?”

 

Huyền Tông lặng lẽ nhìn ông ta rồi cất lời.

 

“Hmm. Mặc dù ta không rõ…….”

 

Và rồi ông ta nhìn về phía các môn đồ đang đứng ở phía sau.

 

Tông Nam.

 

Đó là cái tên luôn đè nặng trong lòng các môn đồHoa Sơn giống như một tảng đá. Trong quá khứ, cứ mỗi lần nhìn thấy các môn đồ Tông Nam là các môn đồ Hoa Sơn lại chỉ biết thẫn thờ hoặc nổi giận.

 

Còn bây giờ thì sao.

 

Họ đang nhìn Tông Nam bằng ánh mắt lãnh đạm, không có chút cảm xúc nào.

 

‘Điều đó có nghĩa là bây giờ họ không phải là những kẻ mà chúng ta không thể đối phó được nữa.’

 

Vì vậy nên, với tư cách là chưởng môn nhân, ông ta càng không thể để mất tinh thần khi các đệ tử đã suy nghĩ như vậy.

 

“Hoa Sơn sẽ cố gắng hết sức.”

 

Chung Ly Cốc nhếch miệng khi thấy Huyền Tông đáp lời một cách bình thản.

 

“Haha. Quả nhiên là vị thế tạo nên con người, chưởng môn nhân cũng đã khác rất nhiều rồi. Ta cảm thấy rất vui khi thấy ngài đã oai nghiêm hơn rất nhiều so với trước đây đấy.”

 

Nhuận Tông khẽ thì thầm khi đứng từ xa nghe cuộc đối thoại của hai vị chưởng môn nhân.

 

“Thanh Minh.”

 

“Hửm?”

 

“Đệ hãy giải thích đi.”

 

“Trước đây có rất nhiều kẻ thậm chí còn không dám ngẩng đầu trước mặt ta.”

 

“.......Nói vậy với chưởng môn nhân á.”

 

“Đệ giải thích tiếp đi.”

 

“Khừ.”

 

Sau khi nghe Thanh Minh diễn giải, các môn đồ đều đồng loạt nhìn về phía Chung Ly Cốc. Thế nhưng, Huyền Tông chỉ điềm tĩnh đón nhận sự xúc phạm đó.

 

“Hô hô. Sự oai nghiêm của ta có đáng là gì đâu kia chứ? Ta chỉ làm theo sự dẫn dắt của các tiền nhân Hoa Sơn thôi.”

 

“Giải thích đi.”

 

“Theo lịch sử thì từ đời này qua đời khác, ngay cả một tiểu tử quét sân của Hoa Sơn cũng rất khéo miệng.”

 

“......Tài ăn nói của chưởng môn nhân cũng không phải dạng vừa đâu.”

 

Các môn đồ quay sang nhìn Huyền Tông bằng một ánh mắt mới lạ.

 

Ôi trời ơi, không ngờ chưởng môn nhân của chúng ta lại là một người có thể khiến người ta cứng họng như vậy.

 

Quả nhiên Chung Ly Cốc cũng đã nhận ra ẩn ý trong lời nói của Huyền Tông, khẽ trợn mắt.

 

“Đúng là Hoa Sơn có đủ lý do để tự tin. Sự thất bại trong Tông Hoa chi hội chính là một nỗi đau đối với những đứa trẻ của ta. Thế nhưng, cũng nhờ vậy mà những đứa trẻ tự mãn ấy mới có thể tái sinh bằng cách không ngừng tập luyện đến chết đi sống lại. Haha. Lần này Hoa Sơn sẽ không dễ dàng như vậy nữa.”

 

“Đúng là một việc tốt.”

 

Chung Ly Cốc cười lớn.

 

“Vậy nên sẽ không tệ nếu Hoa Sơn cũng có cùng một trải nghiệm giống Tông Nam đâu.”

 

“Chuyện tốt như thế sao bọn ta có thể chiếm luôn được? Phải nhường cho Tông Nam chứ.”

 

Chung Ly Cốc nghĩ mà không thể cười được nữa.

 

‘Cái tên khốn này.’

 

Hắn không thể nói được một lời nào.

 

Đây là một việc không ai dám tưởng tượng trong quá khứ.

 

Nhận thấy mình sắp khó giấu được sự khó chịu đang trào dâng này, Chung Ly Cốc đành vội sắp xếp lại cuộc đối thoại này.

 

“Quả nhiên là vậy. Chưởng môn nhân nói chí phải. Chẳng phải giang hồ là nơi chỉ nhìn vào kết quả thôi sao? Ta cầu nguyện cho trận đấu của Hoa Sơn trong đại hội tỷ võ lần này.”

 

“Ta cũng cầu nguyện cho Tông Nam sẽ nhận được kết quả tốt.”

 

Rồi hai người cùng tạo thế bao quyền.

 

Nhuận Tông lại hỏi.

 

“Ai là người thắng thế?”

 

“Chưởng môn nhân của chúng ta đã đánh bại lão.”

 

“Quả nhiên.”

 

Khóe miệng Nhuận Tông vẽ ra một nụ cười tự hào.

 

Hình ảnh Chung Ly Cốc phất tay quay về phía các môn đồ đã hằn rõ trong mắt hắn.

 

“Đi thôi!”

 

“Vâng!”

 

Cùng với tiếng hô lớn, các môn đồ Tông Nam đang nhìn về bên này cũng đồng loạt quay người lại.

 

Thế nhưng, có ba người vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

 

Một người là Tần Kim Long.

 

Ánh mắt của Tần Kim Long chưa hề rời khỏi Thanh Minh một khắc nào.

 

Thanh Minh chỉ bật cười nhận lấy ánh mắt pha lẫn sự thù địch và xấc láo đó.

 

‘Ôi trời. Nếu cứ như vậy thì ta sẽ đập chết ngươi đấy.’

 

Làm người thì phải biết điều chứ! Biết điều vào!

 

Người thứ hai là Lý Tống Bạch.

 

Mặc dù Lý Tống Bạch cũng nhìn về phía Thanh Minh, nhưng ánh mắt của hắn lại hoàn toàn khác hẳn.

 

Nếu như ánh mắt của Tần Kim Long muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Minh, thì ánh mắt của Lý Tống Bạch lại có chút gì đó tôn sùng.

 

Ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ đó…..

 

‘A, nhột chết đi được.’

 

So ra thì có khi ánh mắt của Tần Kim Long vẫn tốt hơn ấy chứ.

 

Dù sao thì hắn cũng đã quá quen mặt với hai người này rồi.

 

Vấn đề còn lại chính là ánh mắt của người thứ ba.

 

Một người trung niên đang đang lặng lẽ nhìn về phía bên này. Nơi ánh mắt của hắn dừng lại không phải trên người Thanh Minh, mà là người đang đứng bên cạnh hắn, Bạch Thiên.

 

Thanh Minh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạch Thiên hỏi.

 

“Phụ thân của sư thúc à?”

 

“........Ừ.”

 

“Vui thật nhỉ, Đồng Long.”

 

“........Đừng có gọi ta như vậy.”

 

“Khục khục.”

 

Thanh Minh vỗ vai Bạch Thiên.

 

“Sư thúc không cần phải giải thích gì hết. Chỉ cần cho họ thấy kiếm pháp của bản thân là được. Đúng không?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Câu trả lời được thốt ra một cách điềm tĩnh. Thanh Minh quay qua nhìn Bạch Thiên.

 

Biểu cảm của hắn không có một chút gì gọi là dao động.

 

‘Đúng là trưởng thành thật rồi.’

 

Bạch Thiên bây giờ không còn là Bạch Thiên không thể làm chủ cảm xúc của mình khi đứng trước Tần Kim Long nữa. Hắn đã trưởng thành, giống như lưỡi kiếm của hắn cũng đã vững vàng hơn.

 

Thanh Minh tự hào gật đầu.

 

Thấy bước chân của Tông Nam xa dần, Bạch Thiên quay lại nhìn các môn đồ rồi chậm rãi cất lời.

 

“Nghe rõ rồi chứ.”

 

“Vâng, sư huynh.”

 

“Có vẻ như lũ người đó vẫn đang coi thường chúng ta. Chúng ta phải làm gì với những kẻ đã bị đánh mà vẫn chưa tỉnh ngộ đây?”

 

“Phải đập cho đến lúc chúng tỉnh ra ạ.”

 

“Đúng, rất đúng.”

 

Bạch Thiên mỉm cười.

 

‘Xin lỗi nhé, nhưng bây giờ các ngươi không phải là đối thủ của bọn ta đâu.’

 

Kể cả người đại ca được gọi là Tần Kim Long đó cũng vậy.

 

“Đi thôi.”

 

“Rõ.”

 

Các môn đồ Hoa Sơn lại bắt đầu leo lên núi. Chẳng bao lâu sau, đại môn của Thiếu Lâm đã hiện ra trước mắt họ.

 

Phía trước là tấm danh bài to lớn khắc dòng chữ Đại Thiếu Lâm Tự. Họ mạnh mẽ bước chân qua cổng chính của Thiếu Lâm bằng gương mặt cương quyết.

 

Bây giờ chính là lúc để họ chứng minh bản thân mình.


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương