Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 259 Họ mở cái gì cơ? (4)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 259. Họ mở cái gì cơ? (4)

 

Đám Thanh Tử và Bạch Tử nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt ảm đạm.

Họ đã phải chịu đựng Thanh Minh đủ lâu để có thể tưởng tượng ra hậu quả của việc để thua môn phái khác sẽ thê thảm đến mức nào.

‘Vấn đề là việc này quá dễ để hình dung ra.’

‘Không khéo chết đi còn dễ chịu hơn nhiều.’

Thanh Minh lè lưỡi khi thấy các môn đồ Hoa Sơn thở dài.

“Không có tự tin đến vậy sao?”

“Không, không phải là không có tự tin!”

“Đúng rồi! Phải vậy chứ?!!”

Khuôn mặt Bạch Thương méo mó.

‘Tên tiểu tử này thực sự sẽ làm như vậy sao?’

Ngay khi hắn đang đắn đo xem phải nói như thế nào thì.

“Nhưng mà Thanh Minh này!”

“Hả?”

Đệ tử đời ba Liêm Tấn vốn im lặng nãy giờ bỗng thỏ thẻ mở lời.

“Không phải là ta nghi ngờ đệ...Nhưng mà...”

“Trời ạ! Làm cái gì mà bẽn lẽn thế hả? Mạnh dạn lên xem nào!! Ta là người hay bắt bẻ người khác nói chuyện lắm sao?”

“Ừm”

“Vậy hả?”

Là vậy thật sao?

Kỳ lạ thật đấy.

“Tóm lại là lần này ta sẽ không bắt bẻ đâu, huynh thử nói xem nào!”

Liêm Tấn đắn đo hồi lâu mới bắt đầu câu chuyện.

“Bọn ta thực sự có thể thắng được các môn đồ của Cửu Phái Nhất Bang ư?”

Thanh Minh cau có.

“Huynh đã nhìn thấy ta nói điêu bao giờ chưa?”

“Rồi.”

“Ô vậy hả?”

Kỳ lạ thật đấy...

Hình như ta chưa bao giờ như vậy mà nhỉ?

“Lần này là thật đấy. Mọi người có thể thắng”

“Hừm”

Liêm Tấn trưng ra biểu cảm nghi hoặc.

“Có gì mà sợ chứ? Chẳng phải các huynh đã đánh cho lũ Tông Nam tơi bời một lần rồi kia mà?”

“Biết là vậy nhưng...”

Ngay khi Liêm Tấn nghe được câu trả lời chắc chắn từ Thanh Minh. Bạch Thương nở nụ cười đắng ngắt do dự phản bác.

“Người chiến thắng là con và đệ tử đời ba. Tất cả đệ từ đời hai đều đã thua.”

“Kết quả cuối cùng là thắng còn gì!!!”

“Đúng là nếu như suy nghĩ như vậy thì sẽ dễ chịu hơn. Nhưng trong thâm tâm bọn ta không thể không có những suy nghĩ khác. Nếu như đệ tử đời ba khi ấy thực sự phải chiến đấu với đám đệ tử đời hai Tông Nam đã được học những kiếm pháp thượng cấp, thì liệu chúng ta có thể giành chiến thắng không?

Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Thanh Minh, Bạch Thương tiếp tục nói.

“Chiến thắng những kẻ chưa thành thục Thiên Hạ Tam Thập Lục Kiếm thì chưa thể gọi là chiến thắng Tông Nam được. Người chiến thắng Tông Nam là con, không phải bọn ta.”

“Vì vậy mà....”

Sau khi nghe Bạch Thương phân trần, Thanh Minh nhanh chóng sắp xếp lại vấn đề.

“Vậy là tất cả không có tự tin để thắng những môn đồ đã tinh thông võ học của Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia chứ gì?”

“Đúng là như vậy.”

Thanh Minh cười khẩy.

“Kỳ lạ thật đấy. Lão già trắng trẻo đằng kia lần trước đã thắng Kiếm Long mà nhỉ? Việc đó vẫn chưa đủ để chứng minh rằng chúng ta mạnh hơn Võ Đang hay sao?”

“Đừng có chỉ trỏ vào sư thúc thế chứ cái tên tiểu tử này!!!”

Và cũng không được phép nói trống không như vậy!!

Bạch Thương khẽ cười khi nhìn thấy khuôn mặt Bạch Thiên dần đỏ lên.

“Là do Bạch Thiên sư huynh là một người đặc biệt.”

“Ha”

Thanh Minh chầm chậm, cực kỳ chậm chậm đánh ánh mắt về phía Bạch Thiên.

Và ngay lập tức, ánh mắt của hắn ta va vào lửa giận đang cháy đùng đùng nơi Bạch Thiên đang ngồi.

Trời ạ! Giãn cái mặt ra! Cái tên khốn này!

“Còn nữa, Lưu sư muội, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt cũng là những người đặc biệt. Bọn họ đều là những người có tài năng thiên bẩm. Còn tư chất của bọn ta lại quá bình thường.”

“Vì vậy mà sư thúc không có tự tin ư?”

Bạch Thương lắc đầu.

“Thanh Minh à, con đừng hiểu nhầm. Trước khi con đến, bọn ta là những người đã thất bại vô số lần. Ta như vậy không phải là sợ thua. Chỉ là ta lo mà thôi.”

“Hả?”

Không sợ thua mà chỉ lo thôi? Là sao?

Bạch Thương chỉ biết cười đắng ngắt trước ánh mắt nghi vấn của Thanh Minh.

“Hoa Sơn sẽ sớm lấy lại hào quang trong quá khứ. Và ta lo rằng bản thân ta sẽ trở thành vật cản của Hoa Sơn. Ta sợ rằng những người ngoài kia sẽ nói rằng Hoa Sơn sẽ chẳng là gì nếu không có con và 4 người kia.”

“Hừm”

Thanh Minh khẽ cau mày.

Một sự tĩnh lặng trôi qua trong chốc lát.

Thấy Thanh Minh im lặng như vậy, Bạch Thiên gấp gáp mở lời.

“Các đệ sợ cái gì? Hoa Sơn đã tìm lại được các bí kíp võ công trong quá khứ. Các đệ còn được uống cả Tử Tiêu Đan nữa còn gì? Nếu như thời gian còn lại các đệ cố gắng vận khí hấp thụ nguyên khí của Tử Tiêu Đan và thành thục Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì có gì phải sợ nữa?”

“Sư huynh. Đối thủ là những tinh anh trong số các hậu khởi chi tú đã được chọn lựa của Cửu Phái Nhất Bang đấy. Cho dù bọn đệ có được uống Tiêu Tử Đan đi chăng nữa thì nội công của bọn chúng vẫn thâm hậu hơn chúng ta.”

“Chuyện đó....!”

“Không những vậy, chúng ta đến bây giờ mới được tiếp xúc với Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Trong khi đó bọn chúng từ nhỏ đã được luyện các môn võ thượng cấp của tông môn rồi.”

Bạch Thiên do dự đôi chút, cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể im lặng không nói thêm được gì.

Bởi vì hắn biết, lời nói của Bạch Thương không sai chút nào.

“Vì vậy mà....”

“A, đủ rồi!!”

Ngay lúc ấy, Thanh Minh ngắt lời của Bạch Thương.

“Ta thực sự rất ghét nghe mấy tiếng khóc lóc rên rỉ!”

Thanh Minh dùng hai tay bịt tai lại và lắc đầu.

“Vậy kết luận lại là mọi người ở đây không đủ tự tin để đánh bại các môn đồ tinh nhuệ của các môn phái khác chứ gì?”

“Không đến mức độ đó. Ta chỉ là lo lắng....”

“Lão già Bạch Thiên thì thắng được còn các sư thúc thì không à?”

“Hừm.”

Mặc kệ Bạch Thương đang loay hoay không biết phải trả lời thế nào, Thanh Minh vỗ tay cái bốp.

“Vậy là mọi việc đã được quyết định xong.”

“Hả?”

Thanh Minh tươi cười chỉ tay về phía Bạch Thiên.

“Trong vòng 6 tháng chỉ cần cố gắng mạnh như lão già kia là được chứ gì? Chỉ những người được như vậy mới được tham gia đại hội tỷ võ”

Bạch Thương trố mắt kinh ngạc.

“Nhưng, nhưng mà...cái tên tiểu tử này...ơ...”

“A, được rồi. Cũng chẳng phải là việc khó khăn gì cho lắm.”

“Hả?”

Không khó ư?

Bạch Thương khẽ quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên. Hắn đang ngửa cổ nhìn lên trời bằng một khuôn mặt nửa tỉnh nửa mơ.

“Thanh Minh à, chuyện này...”

“Ta đã nói là được rồi mà!”

“Không phải.”

“Không sao. Không sao cả!”

“Ý của ta là....”

“Đã bảo là không có gì hết mà lại.”

“Không phải...”

“Được rồi! Được rồi!”

Nghe người ta nói đã cái tên tiểu tử này!!!

Bạch Thương giữ chặt ngực để cơn tức giận không bùng nổ. Mỗi lần nói chuyện với Thanh Minh là hắn lại cảm giác bản thân sắp đắc đạo đến nơi rồi.

Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng đó chỉ cười khúc khích.

“Sư thúc toàn lo mấy chuyện không đâu!”

“Hả?”

“Ta sẽ để sư thúc thua mấy tên khốn đó sao?”

“Ơ?”

Thanh Minh nháy mắt.

“Có giỏi thì thử thua xem nào!”

“Ơ?”

Bạch Thương mặt xanh như tàu lá chuối lắp bắp mở lời.

“Ý...ý của con là.....”

“Đừng lo lắng, sư thúc. Ta hiểu vì sao sư thúc lại lo lắng. Ta hiểu hết, hiểu hết mà!!”

“Hả?” 

Đôi mắt Thanh Minh long sòng sọc.

“Là do các sư thúc quá thiếu nỗ lực! Nếu như ta thực sự nỗ lực đến chết, ta sẽ không bao giờ có cái suy nghĩ như vậy. Ta sẽ chỉ nghĩ đến chuyện đánh vỡ đầu đứa nào dám cản đường ta mà thôi.”

Thanh Minh à.

Làm ơn hãy suy nghĩ lại đi. Đó không phải vấn đề về sự nỗ lực mà là vấn đề về tính cách con người đấy.

Một người bình thường có nỗ lực như thế nào chăng nữa cũng sẽ không suy nghĩ như vậy đâu Thanh Minh à.

“Ta đã muốn lang bạt đâu đó một thời gian nhưng ta sai rồi. Nếu như ta chăm chỉ hơn có lẽ các sư thúc giờ này đã có một sự tự tin nhất định và vẫy cánh bay lên trời cao kia. Là do ta lười biếng! Tất cả là lỗi của ta!”

“Hả?”

Khuôn mặt của các môn đồ Hoa Sơn dần tím tái khi chứng kiến Thanh Minh điên loạn la hét như một kẻ điên với đôi mắt lộ huyết quang.

Và tất cả mọi người đồng loạt hướng ngay cái nhìn về phía Bạch Thương.

‘Sao huynh lại đi nói mấy thứ vô ích đó làm gì chứ?’

‘Huynh không biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này sao? Tự nhiên bới cứt ra ngửi thế?’

‘Hỏng! Hỏng hết rồi!!’

Bạch Thương cảm nhận được những ánh mắt dữ dội ghim trên người mình.

‘Đâu phải mình ta có suy nghĩ như vậy kia chứ?’

Bạch Thiên nhìn bộ dạng hoang mang không biết làm sao của hắn ta thì nở một nụ cười hiền hòa đứng ra phía trước.

“Tất cả không cần phải hoang mang.”

“Sư huynh!”

Bạch Thương ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thiên bằng đôi mắt cảm động như gặp được phật tổ dưới địa ngục.

Phải. Người có thể ngăn cản được tên điên đó chỉ có thể là…

“Ta đồng ý với Thanh Minh. Bởi vì ta cũng đã từng trải qua nên ta biết. Nếu như bản thân thực sự nỗ lực đến chết đi sống lại sẽ chẳng bao giờ sợ bất cứ điều gì cả. Tất cả suy nghĩ của bản thân khi ấy chỉ có thể là đã nỗ lực như vậy thì chẳng lý nào lại thua được cả.”

“Dạ?”

“Vì vậy mà các đệ sẽ làm được thôi! Ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người hết sức có thể!”

“Ha!”

Bạch Thiên nắm chặt nắm đấm thể hiện sự quyết tâm. Còn Bạch Thương chỉ biết nhìn chằm chằm vào người sư huynh thân yêu với khuôn mặt mất hồn.

Hóa ra kẻ mà hắn gặp tại địa ngục không phải phật tổ mà là quỷ dạ xoa.

‘Rốt cuộc lão già này đã làm gì ở Vân Nam vậy chứ?’

Tại sao càng ngày càng nhiều kẻ giống Thanh Minh như vậy?

Nơi này giờ đây không khác gì địa ngục cả!

“Huynh ấy nói không sai!”

Trên tuyết dưới sương, ngay cả Lưu Lê Tuyết cũng đứng ra đồng ý với Bạch Thiên.

“Những thứ bản thân tích lũy được chính là cội nguồn của sự tự tin!”

“Đúng vậy!”

Bạch Thiên gật đầu hài lòng về câu nói vừa rồi.

“Sợ hãi ư? Câu nói đó chỉ dành cho những kẻ đã từng phải lăn lộn dưới địa ngục mà thôi. Các đệ vẫn chưa đủ tư cách để thốt ra lời nói như vậy đâu!”

“Vậy là sư huynh thực sự đã từng trải qua chuyện giống như xuống dưới địa ngục rồi ư?”

“Ta ư?”

Khuôn miệng Bạch Thiên trở nên méo mó đôi chút.

“Ta cũng không biết nữa. Nhưng nếu như các đệ cũng trải qua những chuyện mà ta từng trải qua. Các đệ sẽ không nói như vậy nữa đâu.”

“Ha”

“Không có gì phải lo lắng cả. Ta, Lưu sư muội, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt sẽ giúp đỡ mọi người. Theo cách mà bọn ta đã từng nếm trải!”

Sư huynh.

Tại sao khi nói một câu nói tốt đẹp như vậy mà huynh lại nghiến răng như thế chứ?

Không phải huynh muốn trút giận lên bọn đệ đấy chứ? Sư huynh?

“Vâng! Bọn con cũng sẽ giúp ạ!”

“Xin mọi người đừng lo lắng. Bọn con sẽ cố gắng hết sức mình!”

Trên thế gian này, luôn có một vài người không thể nắm bắt được điềm gở đang đến gần.

Và bất hạnh của Bạch Thương lại chính là do các sư điêtn của hắn mang lại.

Và.

Cái bất hạnh lớn nhất trong số các bất hạnh của hắn lúc này bắt đầu nói bằng một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Các sư thúc và sư huynh cần phải biết điều này!”

“Chuyện gì vậy?”

Thanh Minh lướt qua nhìn tất cả mọi người một lượt rồi cất lời bằng tông giọng trầm thấp.

“Cho dù chúng ta thua vì chúng ta yếu đi chăng nữa, điều đó không có nghĩa là võ công của Hoa Sơn yếu kém. Nếu như các sư huynh có thể thuần thục Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì chẳng cần phải sợ ai cả. Cho dù kẻ đó là Võ Đang hay Thiếu Lâm.”

Và hắn bắt đầu nhấn mạnh bằng một giọng nói đủ nghe, trầm thấp, yên tĩnh và chan chứa chân tình.

“Đừng lo. Hoa Sơn nhất định sẽ giúp các sư thúc mạnh hơn. Và ta xin đảm bảo rằng thiên hạ này sẽ không có kẻ nào dám xem thường các sư thúc nữa !”

Bạch Thương vô thức gật đầu.

Lời nói của Thanh Minh đã có hiệu quả rồi ư?

Bầu không khí kỳ lạ bắt đầu sôi sục giữa các môn đồ.

Đúng là Thanh Minh thường xuyên nói nhảm nhưng hắn không bao giờ nói dối…Mà không, hắn đôi khi cũng có nói dối nhưng những lúc như thế này thì…

Hừm.

Dù sao thì cũng chẳng giống nói dối chút nào.

Bạch Thiên tiếp lời của Thanh Minh.

“Mọi người không được phép quên!”

Bạch Thiên quay lại nhìn tất cả mọi người và mở lời một cách nặng nề.

“Chưởng môn nhân và các trưởng lão dẫn dắt chúng ta, các sư thúc giúp đỡ chúng ta nhưng người tái hiện lại hào quang năm xưa của Hoa Sơn không ai khác chính là chúng ta. Vì vậy mà hãy ưỡn ngực ra. Và đừng quên là, mọi người đường đường chính chính là những kiếm đồ của Hoa Sơn phái”

“Vâng! Sư huynh!”

“Bọn con sẽ ghi nhớ ạ. Sư thúc!”

Rắc. Rắc.

Thanh Minh vặn cổ sang hai bên.

“Vậy là tất cả đã đồng ý….”

“Hả?”

Thanh Minh rút kiếm ra khỏi vỏ đang mang bên hông.

“Chúng ta bắt đầu thôi.”

“Bây giờ luôn á?”

“Đương nhiên rồi. Thời gian là vàng bạc đấy!”

Ngay khi Thanh Minh vểnh cằm lên, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết chạy ra đứng trước các đệ tử đời hai, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đứng trước các đệ tử đời ba.

“Bây giờ chúng ta đã xây dựng được nền tảng rồi. Đã đến lúc tập luyện thực chiến. 3 tháng. Chỉ 3 tháng thôi. Hãy nghĩ là bản thân đã chết trong 3 tháng đó đi. Nếu như các sư huynh và sư thúc có thể sống sót sau đó thì…”

Thanh Minh cười khúc khích.

“Mọi người sẽ có đủ tư cách với cái danh hiệu Mai Hoa Kiếm Đồ”

Mai Hoa Kiếm Đồ.

Ngay khi nghe đến cái tên tưởng chừng không còn một ai nhớ đến đó, tất cả môn đồ Hoa Sơn đều run rẩy.

Đã có một thời gian, Mai Hoa Kiếm Đồ chính là biểu tượng, mục tiêu của các môn đồ Hoa Sơn.

Và cái danh xưng mà đã lâu lắm rồi không ai dám xưng đó lúc này lại được nói ra từ miệng Thanh Minh.

“Thay vào đó”

Ánh mắt Thanh Minh trở nên lạnh lùng.

“Tất cả danh hiệu đều có cái giá của nó. Danh hiệu đi liền với trách nhiệm. Và đừng bao giờ mơ đến bất cứ danh hiệu nào khi chưa từng xuống địa ngục”

Ánh mắt của môn đồ Hoa Sơn tràn ngập sự quyết tâm.

“Dù sao thì nơi này vốn dĩ đã là địa ngục rồi,”

“Bắt đầu nào. Chẳng phải ngươi đã bảo là đừng kéo dài thời gian hay sao?”

“Á à?”

Thanh Minh cười khẩy.

Mới vừa ban nãy còn kêu gào rên rỉ, vậy mà giờ đây lại quyết tâm đến vậy ư?

“Bắt đầu đi!”

“Ta biết rồi!”

Ngay khi Thanh Minh lùi lại, Bạch Thiên hét lên.

“Từng người một hãy bước ra. Đây là một trận đấu võ. Sau khi đấu với ta xong sẽ tiếp tục đấu với Thanh Minh. Di chuyển mau!!!”

“Vâng!”

Các môn đồ đứng phía trước bắt đầu lao vào. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Thanh Minh khẽ nhoẻn miệng cười.

‘Bọn chúng giống hệt như những chú gà con vậy.’

Và bây giờ cũng được xem là có chút lông vũ trên mình.

Thời gian còn lại nếu như truyền thụ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp cho bọn chúng thì sao đây?

‘Có lẽ sẽ ổn thôi!’

Đại hội võ lâm sẽ là nơi tuyên bố sự hồi sinh của Hoa Sơn.

‘Nhân tiện thì đó cũng là dịp để ta đập vỡ đầu lũ Cửu Phái Nhất Bang.’

Thanh Minh mỉm cười nhìn lên bầu trời.

Sư huynh.

Chưởng môn sư huynh.

Huynh hãy đợi thêm một chút nữa thôi!

Đệ sẽ khiến cái tên Hoa Sơn vang danh khắp thiên hạ một lần nữa!

Thanh Minh nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Thời gian đang trôi đi theo dòng chảy.

Và thời gian của Hoa Sơn cũng đang trôi đi một cách công bằng.

Một ngày.

Hai ngày.

​Hôm nay 3 chap!!! ​Hôm nay 3 chap!!! ​Hôm nay 3 chap!!! ​Hôm nay 3 chap!!! ​Hôm nay 3 chap!!! 


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương