Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 257 Họ mở cái gì cơ? (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Chapter 257. Họ mở cái gì cơ? (2)


 

“Hộc! Hộc! Ngươi bỏ ra coi!”

 

“Ở đâu?”

 

“Ta bảo ngươi bỏ ra cơ mà, cái tên khốn này! Ta chết mất thôi!”

 

“Ầyyy!”

 

Thanh Minh miễn cưỡng bỏ bàn tay đang nắm cổ áo Hồng Đại Quang ra. Hồng Đại Quang ngồi phịch xuống đất ho khù khụ, rồi lão ta trừng mắt chỉ trỏ.

 

“Cái tên này! Ngươi không biết trên dưới là gì à? Dù sao thì ta cũng ăn cơm xin được nhiều hơn ngươi ăn muối cả chục năm đấy!”

 

“Ta không muốn đi xin ăn lúc về già đâu.”

 

“Hừ ừ!”

 

Thấy Hồng Đại Quang thở phì phò vì không cãi thắng được, Thanh Minh tặc lưỡi.

 

‘Không lẽ mấy cái tên ngu ngốc này đang đối xử với mình như một đứa trẻ đấy à.’ 

 

Đúng là hiện thực đau lòng.

 

Nếu tính đúng thì hắn đã ở độ tuổi mà đương nhiệm bang chủ Cái Bang phải gọi hắn bằng ông nội…… Khụ. 

 

“Rồi thiệp mời đâu? Không lẽ lũ khốn ấy định loại Hoa Sơn ra sao?”

 

“Đây là tin sốt dẻo đấy! Thiệp mời có cánh đâu mà bay đến đây ngay được. Phải mất mấy ngày mới tới được chứ!”

 

“Vậy ư?”

 

Các ngươi cứ thử loại Hoa Sơn ra đi.

 

Ta sẽ bôi đầy mực lên cái đầu trọc lóc bóng loáng của tên tiểu tử phương trượng Thiếu Lâm đương nhiệm đấy.

 

“Bây giờ làm gì có chuyện không còn ai biết đến uy danh của Hoa Sơn nữa? Đặc biệt là phía Tây của Trung Nguyên…….”

 

Hồng Đại Quang đang liến thoắng thì bỗng im bặt. Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu hỏi.

 

“Sao thế?”

 

“……….Ta vừa mới chợt nhớ ra.”

 

“Hử?”

 

Biểu cảm của Hồng Đại Quang trở nên thận trọng hơn là tiếc nuối.

 

“Chuyện đó….. Thiếu Lâm vốn là một môn phái không quan tâm đến thế sự…. Mà, Thiếu Lâm ở phía Đông đúng không?”

 

“Đúng rồi?”

 

“Vậy, vậy chắc là họ không thể biết chuyện uy danh của Hoa Sơn đã khác xưa đâu nhỉ?”

 

“……..Ngươi nói vậy có nghĩa là sao hả?”

 

“Thì, thì, thì là như vậy đấy….. Nếu như Thiếu Lâm vẫn cho rằng Hoa Sơn là một môn phái đang lụi bại, thì có thể họ sẽ không gửi thiệp mời……..”

 

Đầu của Thanh Minh nghiêng hẳn về một bên.

 

Hồng Đại Quang nhìn thấy khí thế muốn giết người của hắn thì run cầm cập.

 

Miệng Thanh Minh hét ra lửa.

 

“Cái lũ đầu trọc đó….. dám coi thường Hoa Sơn sao?”

 

“Ngươi, ngươi bình tĩnh lại đi, Hoa Sơn Thần Long!”

 

“Không đúng, từ bao giờ mà lũ khốn đó lại có tiếng tăm như vậy chứ?!”

 

Hoa Sơn Thần Long ơi.

 

Vốn dĩ Thiếu Lâm đã là một nơi có tiếng tăm rồi mà. Ngươi phải nghĩ cho thấu đi chứ.

 

“Thiệp mời? Bây giờ chúng còn dám nói đến từ thiệp mời cơ đấy!”

 

“Ng, ngươi định làm gì thế?”

 

Thanh Minh vừa đảo mắt vừa lăn qua lăn lại.

 

“Ta đang suy nghĩ.”

 

Ủa nhưng trên mặt ngươi có vẻ gì là suy nghĩ đâu? Hình như ngươi đã có sẵn câu trả lời rồi mà?

 

“Ngươi nghĩ gì thế?”

 

“Cũng không có gì đặc biệt cả. Ta chỉ cần xông vào Thiếu Lâm đập cho bọn chúng một trận…… hoặc là tìm đến một môn phái nào đó nhận được thiệp mời rồi lễ phép thương lượng với họ là xong.”

 

"……."

 

Hình như suy nghĩ nào của ngươi cũng không được đúng đắn lắm nhỉ?

 

‘Đây là chuyện mà một đạo sĩ có thể nghĩ ra à?’

 

Mỗi ngày trôi qua, cứ mỗi lần gặp Thanh Minh là Hồng Đại Quang lại nhận ra một cảnh giới mới trong bản tính của con người.

 

“......Thiếu Lâm thì xa quá. Được rồi, Tông Nam. Mấy cái tên Tông Nam đó được đấy. Nếu ta nói chuyện tử tế với chúng thì kiểu gì chúng cũng đưa thiệp mời cho ta thôi!”

 

Ngươi bảo nói chuyện tử tế mà sao nắm đấm của ngươi lại siết chặt thế kia hả…..

 

Bây giờ thì sự lo lắng của Hồng Đại Quang lại đặt về chỗ khác.

 

‘Việc Hoa Sơn tìm lại được vinh quang năm xưa của mình có đúng là một chuyện tốt không nhỉ?’

 

Bởi vì tên khốn này là trung tâm của việc đó mà?

 

So với việc hắn lên làm chưởng môn nhân dẫn dắt Hoa Sơn, thì hình như để Ma Giáo thống trị giang hồ vẫn sẽ tốt hơn thì phải?

 

Hồng Đại Quang đang chìm đắm trong suy nghĩ lại giật mình khi phát hiện Thanh Minh đã quay đầu lại nhìn mình. 

 

“Thiệp mời đang trên đường tới Tông Nam đúng không?”

 

“Ngươi hãy bình tĩnh đi, Hoa Sơn Thần Long! Dục tốc bất đạt!”

 

“Không được! Phải làm ngay bây giờ!”

 

“Đại hội võ lâm cũng có tổ chức ngay đâu. Họ đang trong thời gian chuẩn bị, nên ít nhất cũng phải ba tháng nữa mới diễn ra! Còn thiệp mời thì chỉ cần đợi thêm một tuần thôi!”

 

“Hừmm.”

 

Thanh Minh cau mày như thể hắn vẫn chưa hài lòng lắm.

 

Cuối cùng Hồng Đại Quang đành phải nói với thái độ hòa hoãn nhất có thể.

 

“Nếu Hoa Sơn không nhận được thiệp mời thì ta nhất định sẽ đề xuất với họ phải gửi thiệp mời đến!”

 

Thế nhưng Thanh Minh lại híp mắt nhìn hắn như thể đang nghi ngờ những gì hắn nói.

 

“Ngươi á?”

 

“.......Rốt cuộc ngươi coi ta là gì vậy hả?”

 

“Ăn mày?”

 

"……."

 

Ờ…. thì đúng là ăn mày thật. Tuy đúng là ăn mày nhưng…..

 

“Ta là phân đà chủ một phân đà của Cái Bang đấy! Ta hoàn toàn có đủ quyền lực để kiến nghị điều đó đấy!”

 

“Hừm. Khó tin quá.”

 

“Khừ ừ ừ.”

 

Khóe mắt Hồng Đại Quang ầng ậc nước.

 

‘Tại sao mình phải đến Hoa Âm chứ.’

 

Nếu như hắn cứ ở lại làm phân đà chủ của phân đà Lạc Dương thì đã không phải chịu cảnh tủi nhục thế này rồi. Rốt cuộc hắn đã mơ có được vinh hoa phú quý gì mà lại đến tận Thiểm Tây xa xôi này để rồi bị đối xử như một tên ăn mày ham mấy bát cơm ăn xin được cơ chứ?

 

Trông có khác gì một tên vô dụng không!

 

“Dù sao thì ngươi cứ đợi thêm vài ngày nữa đi. Chắc thiệp mời đang trên đường đến thôi.”

 

“Ta biết rồi.”

 

Thanh Minh gật đầu.

 

“Vậy là được chứ gì?”

 

Hồng Đại Quang thở dài.

 

Người ta thường nói trong 1 bức tường rào, những cây cọc nào nhô lên sẽ bị đóng xuống, nhưng chính cái tên này mới là người cầm búa để đóng cọc xuống đấy. (Ý câu này có nghĩa là trong xã hội, những người tài năng vượt trội thì sẽ bị đì, chèn ép..)

 

Trước tiên hắn phải nhanh chóng tránh xa cái tên ma quỷ này…..

 

“À, đúng rồi!”

 

“Hả?”

 

Thanh Minh nghiêng đầu về hướng Trần Đại Quang như thể đang suy nghĩ gì đó.

 

“Giờ ta mới nhớ, chuyện ta nhờ ngươi bắt một tên ăn mày về đây thế nào rồi? Ngươi đã bắt hắn đến đây chưa?”

 

"……."

 

Mắt của Hồng Đại Quang giật giật.

 

‘Woah, ngươi vẫn còn nhớ chuyện đó cơ à?’

 

Không phải là ngươi đã bị ám ảnh chuyện này đến mức bệnh hoạn rồi đấy chứ?

 

“Bắt, bắt rồi. Nhưng mà ngươi đi vắng lâu quá nên hắn đã được cho quay về trước rồi.”

 

“Cái gì? Kẻ nào dám cho hắn quay về hả.”

 

“Chuyện đó đâu có quan trọng. Hơn nữa chắc bây giờ hắn cũng đang đến Thiếu Lâm rồi, nên nếu ngươi có việc gì thì cứ giải quyết ở đấy luôn đi.”

 

“Tên ăn mày khốn khiếp đó, số ngươi cũng hên đấy!”

 

Thanh Minh quắc mắt giận dữ.

 

Hồng Đại Quang nhìn thấy ánh mắt đó của hắn thì bắt đầu lo lắng không thôi.

 

‘Có khi nào sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Thiếu Lâm và Tông Nam không?’

 

Hiện tại thì hắn đang lo lắng cho Tông Nam nhiều hơn…… ai bảo cái lũ đáng thương đó lại đối địch với tên này làm gì cơ chứ…..

 

Nhưng Tông Nam cũng rất may mắn (?), khi ba ngày sau đã có một người tìm đến Hoa Sơn.


 

* * *

 

“Ngươi nói ngươi đến từ Thiếu Lâm sao?”

 

“Vâng, thưa chưởng môn nhân. Bần tăng là Tuệ Phỏng của Thiếu Lâm.”

 

“Hoan nghênh ngươi đến với Hoa Sơn.”

 

Sau khi chào hỏi nhẹ nhàng, Huyền Tông nhìn vị khách trước mặt bằng ánh mắt nặng nề.

 

Một mái tóc đã bị cạo trọc và một biểu cảm điềm đạm.

 

Cho đến cả áo cà sa đỏ quấn quanh người.

 

Tất cả đều tạo ra một không khí uy nghiêm.

 

‘Quả nhiên là Thiếu Lâm.’

 

Một đệ tử mà đã như thế này, vậy thì Thiếu Lâm phải có bao nhiêu cao thủ chứ?

 

Quả không hổ danh là Thiếu Lâm. Rất xứng đáng được gọi là Thái Tinh Bắc Đẩu trong giang hồ.

 

“Vậy. Không biết Thiếu Lâm tìm đến Hoa Sơn có chuyện gì không?”

 

Tuệ Phỏng lôi từ trong ngực ra một phong thư.

 

“Phương trượng yêu cầu bần tăng chuyển tấm thiệp mời này đến chưởng môn nhân ạ.”

 

“Thiệp mời ư……”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Huyền Tông nhận lấy phong thư rồi mở thiệp mời ra ngay tại chỗ.

 

[Đại Hội Võ Lâm Toàn Thiên Hạ]

 

Một cái dòng bố cáo đơn giản.

 

Thế nhưng, nếu bố cáo này xuất phát từ Thiếu Lâm thì nó không còn đơn giản như vậy nữa.

 

Huyền Tông khẽ nheo mắt mở bức thư được đính kèm ra.

 

Ông ta yên lặng một lúc rồi gập lá thư lại.

 

Mặc dù lời lẽ trong thư rất lịch sự, nhưng chắc hẳn họ đã viết những bức thư giống hệt nhau rồi gửi đi đến các nơi khác.

 

‘Có lẽ thư dành cho Võ Đang và Tông Nam sẽ hơi khác một chút.’

 

Chỉ với một lá thư như vậy cũng có thể biết được hiện tại Thiếu Lâm đang coi Hoa Sơn ở mức nào.

 

Thực ra việc nhận được thư mời nên là một chuyện vui mới phải. Thế nhưng Huyền Tông lại rất khó khăn để kìm nén biểu cảm kỳ lạ của mình.

 

“Thế nào là đại hội võ lâm?”

 

“Tại hạ nghe nói các bậc trưởng bối muốn tạo ra một nơi để chưởng môn nhân của các môn phái cùng quy tụ về một chỗ. Đồng thời, tổ chức đại hội tỷ võ để các môn phái thắt chặt thâm tình và cùng nhau phát triển.”

 

“Giữa các chưởng môn nhân sao?”

 

“Sao lại có thể như vậy được chứ? Những người tham gia đại hội tỷ võ sẽ bị giới hạn từ đời thứ hai trở xuống thôi ạ.”

 

‘Tầm ba mươi tuổi sao…….’

 

Huyền Tông nhìn Tuệ Phỏng rồi nở một nụ cười kỳ quái.

 

“Đây đúng là một việc tốt. Nhưng….. Hoa Sơn đã bị gạt ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang rồi mà vẫn có tư cách đến tham dự đại hội sao?” 

 

“A Di Đà Phật. Sao ngài lại nói như vậy chứ? Đại hội võ lâm không chỉ dành cho Cửu Phái Nhất Bang, mà còn cả Ngũ Đại Thế Gia và các môn phái chủ chốt đều có thể tham dự. Vậy nên xin ngài đừng quá lo lắng.”

 

“Ha!”

 

Tuệ Phỏng vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng cười nhạt ở phía sau.

 

Tuệ Phỏng quay đầu lại nhìn, trong số những người ngồi phía sau, có một kẻ đang nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.

 

‘Hắn nhìn có vẻ còn rất trẻ’

 

Thế nhưng, hắn có thể hiểu được ánh mắt thù địch ấy. Bởi vì hắn không thể phủ nhận việc Hoa Sơn đã bị khai trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang, và Thiếu Lâm cũng chính là một trong số các môn phái đã thực hiện việc đó.

 

Tuy nhiên, đây lại là điện các của chưởng môn nhân Hoa Sơn.

 

Việc một đệ tử trẻ tuổi được ngồi ở vị trí quan trọng cùng đón tiếp khách từ Thiếu Lâm đến đã là một chuyện lạ rồi, vậy mà tên đệ tử ấy còn thể hiện thái độ rõ như ban ngày nữa chứ.

 

Còn một điều kỳ lạ hơn nữa là, chẳng có trưởng lão nào ngồi ở đây thèm để ý đứng ra kiềm chế hành động ấy của hắn. Ngay cả chưởng môn nhân Huyền Tông cũng không.

 

‘Thật tiếc cho cái gọi là danh môn.’

 

Huyền Tông nhanh chóng mở miệng trước khi hai hàng lông mày của Tuệ Phỏng sắp dính vào nhau.

 

“Phải rồi. Ngươi vừa nói là đại hội tỷ võ đúng không?”

 

“Đúng vậy ạ.”

 

“Hình thức thế nào? Bởi vì tất cả đệ tử của nhiều môn phái như vậy thì không thể cùng tham gia một lúc được.”

 

“Nếu được vậy thì tốt quá, nhưng trên thực tế thì chuyện đó không dễ chút nào. Vậy nên Thiếu Lâm không còn cách nào khác mới phải tạo ra một chút khác biệt.” 

 

“Khác biệt?”

 

“Ngài hãy xem màu sắc trên tấm thiệp đi ạ.”

 

Huyền Tông nhanh chóng di dời ánh mắt.

 

“.......Là Ngân sắc.”

 

“Thiệp mời được chia ra làm bốn loại. Đầu tiên là thiệp mời Bạch Kim sắc. Các môn phái nhận được thiệp mời Bạch Kim sắc có thể đưa tổng cộng 50 người đi, trong số đó sẽ có 20 đệ tử có thể tham gia tỉ võ.”

 

Huyền Tông cau mày.

 

“Cứ tính theo cách như vậy thì thiệp mời Kim sắc sẽ là 40 người và 15 đệ tử tham gia tỉ võ. Thiệp mời Ngân sắc là 30 và 10. Thiệp mời Đồng sắc là 20 và 5……”

 

“Tên khốn này ngươi đang đùa ta đấy à?”

 

“Thanh Minh!”

 

“Aigu, cái thằng này! Nhịn đi! Con phải nhịn!”

 

Khi Thanh Minh quay đầu lại thì những Vân Tử Bối đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra vội nhấn đầu hắn xuống.

 

Thế nhưng dù họ có nhấn xuống thì hắn vẫn phát ra những tiếng gầm gừ như một con chó điên đang chuẩn bị cắn xé con mồi.

 

“Thiệp Ngân sắc? Thiệp Ngân sắc áaaaa? Không phải Kim sắc mà là Ngân sắc á? Cái tên khốn này, dù các ngươi có coi thường Hoa Sơn đi chăng nữa thì cũng phải có giới hạn chứ!”

 

Tuệ Phỏng bất giác giật thót tim trước uy thế áp đảo đó.

 

‘Ơ, mà khoan đã.’

 

Mọi người vừa gọi hắn là Thanh Minh đúng không?

 

Vậy hắn là Hoa Sơn Thần Long à?

 

‘Sao có thể là hắn được chứ……?’

 

Đáng lý ra hắn phải là một tên côn đồ không có phép tắc, lễ độ, không biết mình đang đứng ở đâu mới đúng chứ?

 

Vậy mà hắn lại được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú cơ đấy.

 

‘Bảo sao người ta nói mấy lời đồn đại trên giang hồ không thể tin được.’

 

“Ây! Này!”

 

"……."

 

“Đầu….. à không, sư thầy!”

 

Tuệ Phỏng vừa cố gắng đoán từ hắn định nói là gì, vừa ho khan.

 

“Các hạ vừa gọi ta sao?”

 

“Tông Nam nhận được gì?”

 

“......Dạ?”

 

“Ta hỏi Tông Nam nhận được thiệp mời màu gì.”

 

“.......Thiệp mời Bạch Kim sắc ạ.”

 

“Ash, các ngươi đúng thật là!”

 

Thấy Thanh Minh lại bắt đầu gồng lên, Vân Nham lại nhăn mặt nhấn hắn xuống.

 

“Nào nào. Con bình tĩnh đi. Bình tĩnh đi.”

 

“Bánh! Mang bánh ra đây!”

 

Thanh Minh bị ấn xuống đất thì nghiến răng nói.

 

“Này, sư thầy!”

 

"……."

 

Mặc dù nơi này chẳng có ai được gọi là sư thầy ngoài Tuệ Phỏng, thế nhưng hắn lại chẳng thể chỉ trích cách gọi ấy, đành gật đầu.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

“Không lẽ các ngươi chưa từng nghe chuyện lũ hậu khởi chi tú của Tông Nam đã bại trận dưới tay Hoa Sơn sao?”

 

“Đúng là….. ta đã nghe chuyện Hoa Sơn đã giành chiến thắng trong Tông Hoa Chi hội….”

 

“Tông Hoa Chi hội?”

 

“À, à không. Hoa Tông. Là Hoa Tông Chi hội.”

 

“Vậy thì tại sao?”

 

“.......Ý các hạ là sao?”

 

Thanh Minh tặc lưỡi như thể hắn đang cảm thấy rất khó chịu.

 

“Đó là minh chứng rõ ràng cho việc hậu khởi chi tú của Hoa Sơn đã vượt qua hậu khởi chi tú của Tông Nam, vậy mà bọn chúng lại nhận được thiệp Bạch Kim sắc và có đến 20 người tham gia tỉ võ. Trong khi bọn ta chỉ nhận được thiệp Ngân sắc và có 10 người tham gia? Ngươi không thấy quá nực cười sao?”

 

"……."

 

Tuệ Phỏng nhất thời cứng miệng.

 

Nghĩ lại thì hắn nói cũng đúng. Mặc dù thái độ của hắn có hơi hỗn láo, nhưng lý luận của hắn thì không có chút sơ hở nào.

 

“Ngươi hãy nghĩ rồi đổi lại thiệp mời đi, nghĩ cho kỹ đi! Cái tên đầu….. Ưm! Ưm ưm! Ưmmm……”

 

Huyền Linh thuần thục nhét bánh vào miệng Thanh Minh. Thanh Minh chỉ biết trợn trừng mắt khi miệng đã bị nhét đến chật cứng. Rồi hắn bắt đầu nhai bánh mà không nói một lời nào.

 

“Có trà đấy.”

 

Huyền Linh đẩy ấm trà ra trước mặt Thanh Minh rồi quay lại nhìn Huyền Tông.

 

Huyền Tông nhận được cái nháy mắt của lão thì gật đầu rồi cất lời.

 

“Mặc dù nó nói hơi thẳng thắn nhưng quả thực là đứa trẻ này nói không sai. Nếu đại hội thiên hạ võ lâm chỉ là một cuộc họp mặt thì ta không rõ, nhưng nếu đó là đại hội để các hậu khởi chi tú cùng tỉ võ thì đáng ra, Hoa Sơn cũng phải có tư cách nhận được lời mời ngang hàng với Tông Nam chứ. Không phải vậy sao?”

 

“Thiện tai. Thiện tai. Chuyện đó…..”

 

Huyền Tông mỉm cười.

 

“Thiếu Lâm vốn nổi tiếng là một nơi quang minh chính đại. Vậy nên mong các vị hãy hiểu bọn ta cũng cần phải giữ thể diện.”

 

Thanh Minh cũng đã nhai xong đống bánh lại bắt đầu càu nhàu.

 

“Nếu như bọn ta đi bắt hết lũ Tông Nam đó thì mắt của các ngươi sẽ lồi hết ra như mắt ếch đấy! Mau đổi lại thiệp……” 

 

“Nào, ăn thêm một miếng đi.”

 

“Ưm!”

 

Huyền Linh lại nhét bánh vào miệng Thanh Minh.

 

Tuệ Phỏng nhìn thấy cảnh ấy thì gật đầu với gương mặt cứng nhắc như thể đang khổ tâm lắm.

 

“Chưởng môn nhân nói không sai.”

 

“Cảm ơn vì đã hiểu cho ta.”

 

“Tuy nhiên, số lượng thiệp mời Bạch Kim sắc đã được định sẵn. Vậy nên tại hạ chỉ có thể gửi cho quý môn phái thiệp mời Kim sắc. Rất mong chưởng môn nhân thông cảm cho sơ suất này của tại hạ và Thiếu Lâm Tự.”

 

Rồi hắn lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp Kim sắc đưa về phía Huyền Tông.

 

Huyền Tông lặng lẽ nhìn tấm thiệp Kim sắc rồi gật đầu nhận lấy.

 

“Cảm ơn ngươi.”

 

“A Di Đà Phật. Không có gì đâu ạ.”

 

Tuệ Phỏng nghỉ một hơi rồi nói tiếp.

 

“Nửa năm sau, đại hội sẽ được tiến hành.”

 

“Sao lại lâu như thế?”

 

“Thiếu Lâm đã lùi thời gian để các môn phái ở xa có thể tham dự đầy đủ. Và Thiếu Lâm cũng cần thời gian để chuẩn bị.”

 

“Ừm. Dù sao thì số người tham dự cũng không phải là ít.”

 

“A Di Đà Phật. Vậy tại hạ xin phép.”

 

Tuệ Phỏng đứng dậy. Huyền Tông nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên.

 

“Mới đó mà ngươi đã đi rồi sao?”

 

“Tại hạ vẫn còn rất nhiều thiệp mời phải gửi. Mong chưởng môn nhân lượng thứ cho sự vô lễ này của tại hạ.”

 

“Huyền Thương.”

 

“Vâng. Chưởng môn nhân.”

 

“Thay ta tiễn khách.”

 

“Vâng!”

 

Huyền Thương đứng dậy hướng về phía Tuệ Phỏng nở một nụ cười nhã nhặn rồi bước ra ngoài.

 

Sau khi Huyền Thương và Tuệ Phỏng đã ra ngoài, tất cả mọi người còn ở lại trong phòng của chưởng môn nhân đều nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời trên bàn.

 

“Là đại hội võ lâm toàn thiên hạ.”

 

Huyền Tông hướng ánh mắt về phía Thanh Minh.

 

“Thanh Minh? Con thấy sao?”

 

“........Vấn đề không phải ở Tông Nam.”

 

“Hả?”

 

Đúng lúc ấy Huyền Tông đã nhìn thấy.

 

Hình ảnh hai mắt Thanh Minh phừng phừng lửa giận.

 

“Cái lũ đầu trọc đó dám coi thường Hoa Sơn sao? Để ta xem đầu các ngươi có còn nguyên vẹn không nhé!”

 

Thấy Thanh Minh vừa nói vừa hét ra lửa, Huyền Tông bật cười.

 

‘Đưa nó đi có được không đây?’

 

Lo quá.

 

…….Đúng là đáng lo thật.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)





 

[Chưởng môn nhân Hoa Sơn đáng kính.

 

Cuộc chiến tranh giành trên giang hồ không bao giờ kết thúc, sự ganh ghét tràn ngập, thế gian hỗn loạn. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Thiếu Lâm đã đưa ra kết luận rằng việc đó xảy ra là do tất cả chúng ta đã thiếu sự đoàn kết. 

 

Trong quá khứ, trước khi Ma Giáo làm loạn, giang hồ đã có một Đại Hội Võ Lâm để hầu hết các môn phái có thể cùng tham dự, và cùng phát triển thông qua việc thúc đẩy mối thâm tình cũng như cạnh tranh.

 

Bởi vì Võ Lâm Minh đã trở nên hữu danh vô thực, nên mặc dù còn nhiều thiếu sót, nhưng Thiếu Lâm vẫn muốn đứng ra đảm nhận vai trò tổ chức Đại Hội Võ Lâm.

 

Kính mong chưởng môn nhân không khước từ tình cảm của Thiếu Lâm, cùng các đệ tử tham gia và tỏa sáng trong Đại Hội Võ Lâm lần này.

 

Ta ở Tung Sơn đợi chưởng môn nhân.]





Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương