Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 239 Nơi đây đúng là địa ngục mà. (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 239. Nơi đây đúng là địa ngục mà. (4)

 

“Đi rồi sao?”

“…Vâng.”

“Mới đó mà đi rồi hả?”

“Dạ đúng vậy.”

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Trản bằng gương mặt ngơ ngác.

“Từ lúc nghe tin các môn đồ Hoa Sơn từ Vân Nam quay trở về Tứ Hải Thương hội bất quá chắc cũng chỉ mới một canh giờ. Vậy mà mới đó họ đã lên đường trở về Thiểm Tây rồi sao?”

“…Con cũng rất bất ngờ, nhưng quả thật là họ đã đi rồi ạ.”

“Hừm.”

Đường Quân Nhạc thở dài ra vẻ khó hiểu. Gương mặt của ông ta tràn ngập vẻ thất vọng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì gấp gáp đến nỗi không kịp uống một tách trà.”

Cứ tưởng dù có bận đến mấy bọn họ cũng sẽ ghé qua Đường môn một chút, nhưng không ngờ còn chưa kịp thấy mặt mũi thì họ đã trở về Thiểm Tây rồi.

‘Đúng là mấy tên vô tâm.’

Đường Quân Nhạc khẽ thở dài.

Nghĩ lại thì bọn họ cũng không có lý do gì để nhất định phải ghé qua Đường môn. Giữa hai bên là quan hệ bằng hữu ngang hàng, không phải là quan hệ người trên kẻ dưới làm gì cũng phải báo cáo cho nhau.

‘Dù vậy, mình vẫn cảm thấy thất vọng như thế này tức là mình đã xem họ là những người rất đặc biệt.’

Một nụ cười chua chát xuất hiện trên gương mặt của Đường Quân Nhạc.

Nói sao nhỉ?

Cảm giác giống như người bạn thanh mai trúc mã đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau nhưng cuối cùng người bạn đó lại không đến chỗ hẹn vậy.

“Với lại, có tin này vẫn chưa được xác nhận chắc chắn nhưng mà……”

“Hửm?”

“Có vẻ như các môn đồ Hoa Sơn cuối cùng cũng đã được độc quyền giao thương trà của Vân Nam rồi ạ.”

“…Độc quyền giao thương?”

“Vâng. Nhưng vẫn cần xác nhận lại một chút.”

“Không cần phải xác nhận nữa.”

Đường Trản mở to mắt.

Nhìn thấy phản ứng đó, Đường Quân Nhạc lạnh nhạt tiếp lời.

“Nếu là tên tiểu tử đó thì có khi hắn đã khoắng hết bảo bối của Dã Thú cung luôn rồi chứ không phải chỉ là quyền giao thương thôi đâu. Đến cả những thứ được giẫu kỹ càng trong Đường môn còn bị khua sạch không còn thứ gì, Dã Thú cung có cách nào tránh được?”

“Cũng đúng.”

Đường Trản chợt nghĩ đến gương mặt của Thanh Minh, gật gù như thể đã hiểu ra.

“Dù vậy thì ta cũng hơi tiếc. Mới đó mà họ đã đi rồi.”

Trong khoảnh khắc, Đường Quân Nhạc lộ ra vẻ tiếc nuối. Bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

“Môn chủ!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Thương hội chủ của Tứ Hải Thương hội xin được diện kiến.”

“Hả?”

Đường Quân Nhạc chau mày.

‘Tứ Hải Thương hội sao?’

“Mời ông ấy vào trong đi.”

“Vâng!”

Không bao lâu, cánh cửa mở ra, thương hội chủ Tứ Hải Thương hội, Chiêu Bình bước vào.

“Xin diện kiến Đường môn chủ.”

“Lâu ngày không gặp. Có chuyện gì sao?”

“Tại hạ đến đây để chuyển cho ngài một bức thư thôi.”

“Thư?”

Đường Quân Nhạc nghiêng đầu.

Nếu là thư của một người xứng đáng để thương hội chủ trực tiếp đem tới thì……

“Là của Hoa Sơn Thần Long sao?”

“Đúng vậy.”

Đường Quân Nhạc cười nhạt.

Chiêu Bình nhìn thấy nụ cười đó thì nét mặt có chút cứng đờ, cúi đầu xuống.

“Hình như tại hạ đã làm điều gì vô lễ rồi.”

“Không phải vậy. Nghĩ lại thì ta thấy hơi buồn cười thôi.”

“Tại hạ có thể hỏi chuyện buồn cười đó là gì không?”

“Thử nghĩ xem. Thương hội chủ hay ta thì cũng là người có danh tiếng ở đất Tứ Xuyên này. Vậy mà thương hội chủ lại phải đi chuyển thư cho tên tiểu tử đó, còn ta thì lại vui vẻ nhận lá thư ấy, nghe có hợp lý không cơ chứ?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 

Chiêu Bình cũng bật cười.

“Đúng là tuổi tác không quan trọng nhỉ!”

“Giờ ta mới nhận ra điều đó. Vậy lá thư thì?”

“Lá thư đây.”

Đường Quân Nhạc nhận lá thư từ Chiêu Bình liền mở lấy thư ra ra đọc. Lão bắt đầu đọc thư với một vẻ mặt hào hứng.

Sau khi đọc thư một cách tỉ mỉ, nét mặt của lão đột nhiên trở nên vô cảm, lão đặt lá thư xuống. Chiêu Bình chăm chú quan sát lão ta.

“Thương hội chủ có biết nội dung của lá thư này không?”

“Tại hạ chỉ được nhờ đến chuyển giúp lá thư đó thôi. Rồi sau đó môn chủ sẽ cho tại hạ biết việc mình cần phải làm.”

“Đúng là khôn khéo.”

Một nụ cười hài lòng khẽ thoáng trên môi Đường Quân Nhạc.

“Theo nội dung của lá thư thì sau này, việc giao thương trà với Vân Nam sẽ do Tứ Hải Thương hội độc quyền.”

“Chính xác thì là do Hoa Sơn độc quyền, còn chúng tôi chỉ đại diện Hoa Sơn làm việc đó và lấy một khoản phí nhỏ thôi.”

“Một khoản nhỏ đó cũng có thể trở thành một món lời lớn chứ.”

Đường Quân Nhạc từ tốn vuốt nhẹ bộ râu.

“Hoa Sơn Thần Long muốn Đường môn bọn ta cũng tham gia vào việc giao thương trà. Hắn bảo nếu ta giúp hắn giải quyết đám mã tặc đang hoành hành ở biên ngoại Tứ Xuyên và Vân Nam, bảo vệ cho các chuyến thương hành đi đến Vân Nam và trở về thì hắn sẽ báo đáp cho ta một cái giá hợp lý.”

Chiêu Bình không hề đoán được nội dung lá thư là như thế này, lão cắn chặt môi. Ánh mắt của lão liên tục dò xét biểu cảm của Đường Quân Nhạc.

‘Người gì chẳng để lại một tí ấn tượng tốt.’

Lời này không phải nói Đường Quân Nhạc mà là nói Thanh Minh.

Thật ra vốn dĩ lời đề nghị này không có gì xấu cả. Đường môn chẳng cần bỏ ra quá nhiều công sức mà vẫn có thể đạt được lợi ích.

Vấn đề là hiện giờ, Thanh Minh không chọn ai khác mà lại chọn Đường môn để đưa ra đề nghị này.

Giao phó công việc bảo tiêu cho một trong Ngũ Đại Thế Gia  đầy kiêu hãnh như Đường môn, nếu không phải Thanh Minh mà là người khác thì người đó thậm chí còn không dám nghĩ tới rồi.

“Hừm.”

Đường Quân Nhạc gãi gãi cằm, dường như lão ta cũng thấy lấn cấn ở điểm nào đó.

“Con nghĩ thế nào?”

Đường Quân Nhạc hỏi Đường Trản.

Ngay lúc đó, Đường Trản hình như cũng chẳng có suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu trả lời.

“Môn chủ, ngài hãy đồng ý đi ạ.”

“Lý do?”

Đường Trản điều chỉnh lại hơi thở, trả lời câu hỏi của Đường Quân Nhạc.

“Dĩ nhiên đây không phải là việc dễ quyết định. Nhưng nó cũng chẳng phải là việc gì khó khăn cả. Vả lại, nếu là chuyện có lợi cho chúng ta thì lại càng không nên từ chối.”

“Nhận mấy đồng bạc lẻ đó sao?”

“Không phải lợi ích vật chất ạ.”

“Ồ?”

Đường Trản nhìn Đường Quân Nhạc bằng ánh mắt kiên quyết. Ánh mắt ngập tràn niềm tin.

“Lợi ích về vật chất không có ý nghĩa gì cả. Điều quan trọng là chúng ta có thể qua lại với Vân Nam dưới danh nghĩa bảo vệ cho các chuyến thương hành.”

“…Chuyện đó có thể sao?”

Đường Quân Nhạc bán tín bán nghi hỏi lại. Vừa lúc đó, Đường Trản quay sang nhìn Chiêu Bình. Chiêu Bình từ nãy đến giờ chỉ đứng im lặng quan sát động thái giờ nhanh nhẹn mở miệng.

“Hoa Sơn và Dã Thú Cung đã có duyên làm bằng hữu, nghe nói dù các môn đồ Hoa Sơn có ở đâu thì họ cũng sẽ nhận được sự đối đãi không khác gì người Vân Nam. Đường Môn đã kết giao đồng minh với Hoa Sơn rồi, nên dù không được đến mức đó thì vẫn sẽ có thể được đối đãi tương tự như vậy.”

“Hừm.”

Được đối đãi như người Vân Nam.

Đầu óc Đường Quân Nhạc bắt đầu sắp xếp.

Đường Trản lại mở miệng.

“Nếu đến được Vân Nam thì chẳng phải chúng ta cũng có thể kết giao với Dã Thú Cung sao ạ? Không thể bỏ qua cơ hội này được.”

“……Vô lý.”

Đường Quân Nhạc lắc đầu một cách lạnh lùng. Nhưng trông biểu cảm của lão ta thì không có vẻ gì là quá tệ.

Ngược lại, khóe môi của lão ta liên tục nhếch lên như thể chuyện này thú vị lắm vậy.

“Thương hội chủ.”

“Vâng, thưa môn chủ.”

“Kể từ giờ phút này các chuyến thương hành đến Vân Nam sẽ được bảo vệ dưới danh nghĩa của Tứ Xuyên Đường Môn ta. Kẻ nào cản trở các đoàn thương hành cũng chính là đang gây hấn với Tứ Xuyên Đường Môn.”

“Xin đa tạ môn chủ!”

Chiêu Bình cúi gập người.

Tất cả các mảnh ghép đã được hoàn thành. Bất kể thương đoàn nào có ý bất mãn về việc Tứ Hải Thương Hội làm đại diện tổ chức thương hành độc quyền, hay cả những tên đạo tặc nào có ý lăm le hám lợi từ giờ cũng sẽ không thể manh động được nữa.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)


 

Dù chỉ có sức ảnh hưởng không lớn, nhưng tại Tứ Xuyên, Đường môn không khác gì với Đế Vương cả.

Giao thương giữa Tứ Xuyên và Vân Nam được hậu thuẫn bởi Tứ Xuyên Đường Môn và Nam Man Dã Thú Cung. Ai dám nghĩ đến chuyện nhúng tay vào cản trở chứ?

“Vậy thì… Thương hội chủ uống một tách trà chứ?”

“Không cần đâu, thưa môn chủ. Hiện giờ tại hạ còn rất nhiều việc cần phải làm. Khi nào sắp xếp xong cho chuyến thương hành đầu tiên, tại hạ sẽ lại đến gặp môn chủ.”

“Thương hội chủ có vẻ bận rộn, không việc gì phải trực tiếp đến tận đây đâu. Cứ cho người đến báo là được rồi.”

“Đa tạ môn chủ đã quan tâm. Vậy tại hạ xin phép cáo từ.”

Chiêu Bình cúi chào rồi vội vàng đi ra ngoài, Đường Quân Nhạc dùng ngón tay gõ lộc cộc lên mặt bàn.

Lão ta đăm chiêu như vậy một lúc lâu rồi đột nhiên lại ngẩng lên nhìn Đường Trản.

“Con nghĩ như thế nào?”

“Con đã nghĩ thông rồi ạ.”

“Thế nào?”

Đường Trản gật gật đầu.

“Một người tầm cỡ như Hoa Sơn Thần Long không chỉ đơn giản muốn chúng ta làm bảo tiêu đâu ạ. Có khi thông qua chuyện này, chúng ta có thể dùng danh nghĩa đồng minh của Hoa Sơn để kết giao với Dã Thú Cung cũng được.”

“Đúng vậy nhỉ.”

“Nếu Dã Thú Cung, Đường Môn và Hoa Sơn có duyên kết bằng hữu với nhau, thì sợi dây liên kết giữa Thiểm Tây, Tứ Xuyên và Vân Nam sẽ lại được nối tiếp. Chỉ cần được như vậy thì ở phía Tây Trung Nguyên ba thế lực này sẽ có thể tạo ra được sức ảnh hưởng rất to lớn.”

“Trước là Cửu Phái Nhất Bang, sau là Ngũ Đại Thế Gia, từng nơi từng nơi tề tựu lại tạo thành một thế lực đồng minh mới tại Thế Ngoại Tứ Cung……”

Trong đầu Đường Quân Nhạc bắt đầu hiện lên hình ảnh hoa mai nở rộ khắp phía Tây Trung Nguyên.

“Hắn muốn vẽ lại các thế lực giang hồ đã bị bỏ dở bao lâu nay sao?”

“Không biết hắn ta đã suy tính đến đâu mà hành động như vậy. Nhưng hắn cũng đã làm được nhiều việc như thế này chỉ trong một chuyến đi đến Vân Nam.”

“Tuyệt lắm…… Phải, đúng là rất tuyệt.”

Đường Quân Nhạc suy nghĩ biết bao nhiêu giả thuyết, rồi đột nhiên khóe môi ông ta dần dần cong lên.

‘Quả thật là tâm kế như quỷ thần vậy.’

Việc mà Tứ Xuyên Đường Môn đã suy tính suốt mấy chục năm nay lại được giải quyết chỉ trong hai tháng.

‘Đây vẫn chưa phải là kết thúc đúng không, Hoa Sơn Thần Long?’

Cuối cùng, Đường Quân Nhạc vẫn chỉ có thể tiếp tục tò mò về những việc mà sau này tên tiểu tử đó sẽ làm.

“Có lẽ Đường Môn sẽ thu được rất nhiều lợi ích thông qua giao dịch này. Nếu biết thế này thì ta đã tặng một món đại lễ lớn hơn cho chưởng môn nhân của Hoa Sơn rồi.”

“Vẫn chưa trễ đâu ạ. Giờ con sẽ chuẩn bị tạ lễ để gửi đi.”

“Nhất định phải vậy sao?”

“Nếu món quà tạ lễ tới nơi sau khi Hoa Sơn Thần Long về đến Hoa Sơn, thì hắn cũng có thể nở mày nở mặt hơn một chút, chúng ta đương nhiên cũng thể hiện được thành ý của mình.”

“Chậc chậc. Cách làm chính trị như vậy không tiếp cận được họ đâu. Con vẫn còn ngây thơ lắm.”

“……Xin lỗi môn chủ. Vậy việc quà tạ lễ cứ xem như không……”

“Chuẩn bị một đại lễ thật lớn rồi gửi đi dưới tên của ta.”

“……”

“……”

“Sao thế?”

“…À không ạ.”

Đường Trản cúi đầu. Đường Quân Nhạc cuối cùng cũng rời mắt khỏi nhi tử của mình, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

‘Trung Nguyên vậy mà lại trở thành trò đùa trong tay tên tiểu tử đó.’

Nhưng kỳ lạ là lão không kiềm được sự vui sướng.

“Hoa Sơn, Hoa Sơn. Ta phải dõi theo xem Hoa Sơn sẽ bay xa được tới đâu. À không… Ta rất sẵn lòng trở thành một bên cánh đắc lực cho các người.”

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc rực lên sự nhiệt huyết.

***

“Hộc! Hộc! Hộc hộc! Thanh Minh à! Cứ như này thì chết mất!”

“Không chết, không chết đâu! Ta chưa từng nghe ai nói ta chết khi đang chạy cả.”

“Ê, cái thằng điên này! Nói đi cũng phải nói lại chứ. Chạy từ Tứ Xuyên về Thiểm Tây mà nghe được hả? Ít nhất cũng phải đi ngựa chứ!”

“Chúng ta còn nhanh hơn cả ngựa ấy chứ.”

“……Nhưng, nhưng mà!”

Trước sự phản đối tuôn ra từ tứ phía, gương mặt của Thanh Minh bỗng trở nên méo mó.

“Thay vì càu nhàu thì hãy để thời gian đó bước thêm một bước đi! Trước khi chân của chúng ta rụng rời thì cổ của chưởng môn nhân đã rụng trước rồi! Về tới nơi rồi nghỉ ngơi. Về tới Hoa Sơn rồi muốn nghỉ lúc nào cũng được!”

“Ưưưưưư.”

Rất lâu rồi mới được về nhà, còn chưa kịp ăn miếng cơm uống chén rượu đã phải chạy đi như kẻ đào tẩu, Chiêu Kiệt kêu lên một tiếng đau khổ.

Có chạy thì cũng chạy vừa vừa thôi chứ. Mới đó mà bọn họ đã chạy với tốc độ này được bốn ngày rồi. Thậm chí bây giờ bọn họ còn nghe mùi khét tỏa ra từ trong miệng mình nữa.

Chiêu Kiệt vừa ôm lấy đôi chân đang run lẩy bẩy của mình vừa kéo hồn vía của Nhuận Tông trở lại.

“Sư huynh! Huynh tỉnh táo lại đi!”

“Đám mã…”

“Hả?”

“…Ta sẽ đối xử tốt với đám mã tặc. Ai mà biết là mệt thế này chứ.”

“……”

Ô hay, cái người này tính đối xử tốt với tất cả mọi người trên thế gian luôn đó hả? Tỉnh táo lại cái đi!

Bạch Thiên thở dài một hơi, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thanh Minh.

“Nhưng mà, Thanh Minh này.”

“Hả? Sao thế, sư thúc?”

“Sao con lại lôi kéo Đường Môn vào? Nghĩ đi nghĩ lại thì con đâu phải loại người sẽ chia tiền cho người khác?”

“À chuyện đó hả?”

Thanh Minh cười tủm tỉm.

“Họ không lấy tiền đâu.”

“……Hả?”

“Ta đã để số tiền đó cho Tứ Hải Thương Hội rồi.”

“……”

“Dĩ nhiên là sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng làm gì có chuyện dùng tiền mà sai khiến được các cao thủ Đường Môn chứ?”

“Cũng, cũng đúng nhỉ.”

Ơ mà, đợi đã.

Có thật là vậy không?

“Không thế thì đám mã tặc cũng sẽ bu lại rồi, chỉ cần nghe buôn bán ngũ cốc và trà thì thế nào mắt bọn chúng cũng sáng rực lên rồi lao đến như đám chó đói. Nhưng chỉ cần cho bọn chúng vài cây châm độc thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“…Lý do hợp lý phết nhỉ!”

Chiêu Kiệt nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại bỗng dưng trố mắt chạy đến gần Thanh Minh.

“Này! Đệ nói vậy là sao? Vậy tức là đệ đang lợi dụng nhà ta đó hả?”

Nhìn thấy Chiêu Kiệt quên hết mọi sự mệt mỏi mà chạy xông lên, Thanh Minh tặc lưỡi. Rồi hắn đá vào mông Chiêu Kiệt một cái như trời giáng.

“Không phải chứ, sao một gia tộc thương gia lại sinh ra được một tên ngốc như thế này nhỉ? Chuyện này vừa đảm bảo cho sự an toàn của Tứ Hải Thương Hội, vừa giúp Đường Môn kiếm tiền, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn, như vậy sao lại gọi là lừa đảo hả?”

Chưa có ai nói là lừa đảo luôn đấy, Thanh Minh à.

Ra là trong đầu hắn nghĩ như vậy……

Thanh Minh lại bắt đầu vừa chạy vừa hò hét hào hứng.

“Từ giờ chắc sẽ không có việc gì phải đến Tứ Xuyên và Vân Nam trong một thời gian, dù chúng ta không đi thì cũng phải làm cách nào để không có vấn đề gì phát sinh mới được. Tiền! Hahahaha! Tiền sẽ chảy vào như nước! Chúng ta không cần phải làm gì cả, bọn họ cứ việc đi đi về về rồi thu tiền về cho chúng ta thôi! Còn kế hoạch nào hoàn hảo hơn thế này nữa? Ahahaha!”

Bạch Thiên liếc mắt nhìn Thanh Minh rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Trong vài khoảnh khắc, ánh mắt của Thanh Minh cứ như đã biến thành hình đồng xu vậy.

‘Kỳ lạ là, mình lại thấy có lỗi với Vân Nam và Tứ Xuyên.’

Thành thật xin lỗi.

Nhưng không phải chỉ có mỗi các vị phải chịu đựng nó đâu, mong các vị thông cảm. Hoa Sơn cũng chịu đủ mọi sự mệt mỏi rồi……

Và ngay khoảnh khắc đó.

“Đằng kia.”

“Hả?”

Lưu Lê Tuyết nãy giờ im lặng chạy bên cạnh đột nhiên chỉ về phía đằng xa, ánh mắt hơi ngơ ngác.

“Hoa Sơn.”

“À……”

Cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.

Ở đằng xa kia.

Vách đá thẳng đứng được bao quanh bởi những áng mây.

Đỉnh núi vĩ đại nhô lên, quang cảnh không thể hùng tráng hơn.

“…Sắp tới nơi rồi.”

“Là Hoa Sơn!”

Chuyến đi dài đằng đẵng đã kết thúc, cuối cùng cũng về tới Hoa Sơn rồi.

“Đi thôi!”

“Vâng, sư thúc!”

“Vâng!”

Các môn đồ Hoa Sơn không chần chừ thêm nữa, chạy thẳng về phía Hoa Sơn.

Bằng những bước chân không thể nào nhẹ nhàng hơn.

 

 (Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương