Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 229 Ao gì mà có cả rồng sống thế này! (4)

Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 229. Ao gì mà có cả rồng sống thế này! (4)

 

“Này, tên kia!”

Bạch Thiên mặt đỏ bừng bừng bất thình lình hét lên.

“Sao?”

Thế nhưng Thanh Minh lại vô cùng thản nhiên.

Bạch Thiên sôi máu vừa chỉ trỏ vừa lắp ba lắp bắp nói không thành câu.

“Ơ, ơ kìa! Cái tên tiểu tử kia! Giờ, con! Che lại trước đi đã!”

“Che gì?”

“Ta nói con mặc y phục vào! Mặc y phục vào đi!”

“Hửm?”

Thanh Minh cúi xuống nhìn cơ thể mình.

“Có y phục trong đây này. Có vấn đề gì à?”

“Ư ạc!”

Bạch Thiên gãi đầu sột sột.

Chỉ có mỗi một mảnh vải quấn quanh người mà Thanh Minh lại để lộ ra cơ thể của mình một cách trần truồng.

Đương nhiên là đống cơ bắp rắn chắc của hắn ta đủ để khiến người khác phải cảm thán đấy, nhưng chí ít cũng phải mặc quần vào thì mới đỡ xấu hổ hơn chứ.

“Lưu sư thúc của con cũng đang ở đây đấy! Sao con lại!”

Bạch Thiên thì lo lắng rằng Lưu Lê Tuyết sẽ nhìn thấy những thứ không đẹp đẽ gì, trong khi đó nàng ta lại rất bình thản. Nàng không nói lời nào, lặng lẽ quan sát xung quanh rồi nhặt lên thứ gì đó như miếng vải, đến gần Thanh Minh rồi choàng lên người hắn ta.

“Mặc vào.”

“Ồ, không hổ danh là Lưu sư thúc!”

“Trông nhếch nhác lắm.”

“…Cảm ơn sư thúc.”

Cảm động chảy nước mắt luôn ấy.

Thanh Minh lấy tấm vải đó quấn quanh người rồi nhún vai.

“Bây giờ ta có thể bắt được cái con tiểu xà tử khốn kiếp đấy rồi. Nên mọi người hãy mau tìm Tử Mộc Thảo rồi chúng ta quay về thôi.”

Nghe Thanh Minh nói vậy, Nhuận Tông thở một hơi dài.

“Thanh Minh này. Vấn đề bây giờ hình như không phải là con rắn đó đâu.”

“Hửm? Vì sao chứ?”

Ngay lúc đó.

“Chuyện gì thế này!”

“Mấy cái tên điên này!”

“Ớ?”

Các cung đồ của Dã Thú Cung lũ lượt ùa đến cái điện các bị sập cùng với tiếng gào thét lớn.

Sau cùng, khuôn mặt của đám người đó đỏ phừng phừng lên.

“Vì ngươi là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn nên bọn ta đã thành tâm thành ý đối đãi với các ngươi như những vị khách quý! Vậy mà các ngươi lại gây ra chuyện như thế này sao?!”

“Các ngươi muốn chết à?”

Các cung đồ của Dã Thú Cung liên tục phản ứng một cách quá khích. Vì bọn họ bắt đầu lớn giọng quát tháo nên đám đông đã ồ ạt ùa đến.

“Ơ…..”

Đến bây giờ, Thanh Minh mới đưa mắt nhìn những điện các hoàn toàn bị nát vụn và khung cảnh xung quanh tựa như mới xảy ra một trận chiến khủng khiếp, hắn ta cười gượng gạo.

“Hơ hơ. Thiệt tình, ta có cố ý đâu.”

Chuyện ra nông nỗi này rồi, chỉ nói mỗi lời đó mà đòi giải quyết tất cả ư?

Bạch Thiên thở dài rồi định bước ra phía trước.

Tuy đây là việc do tên Thanh Minh hư đốn đó gây ra nhưng người chịu trách nhiệm chuyến đi lần này dù sao cũng là Bạch Thiên. Hắn ta phải bước ra trước tạ tội.

“Trước tiên tại hạ rất xin lỗi……”

Nhưng ngay lúc đó, Thanh Minh đã nắm lấy vai của Bạch Thiên và kéo nhẹ ra sau.

“Sư thúc, để đó ta xử trí……”

“Aaaaaaaaaaa!”

“Ơ?”

Rõ ràng Thanh Minh chỉ kéo nhẹ một cái thôi, vậy mà cơ thể của Bạch Thiên lại văng ra phía sau như đạn pháo.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Bạch Thiên văng trên mặt đất như người ta ném thia lia rồi đập cái rầm vào tường, cơ thể hắn ta run lẩy bẩy.

“……”

“……”

“Ơ…..”

Thanh Minh nhìn vào bàn tay mình với một khuôn mặt khó hiểu. Thế rồi hắn ta gãi gãi sau gáy và cười gượng gạo.

“A, ta xin lỗi nhé. Vì ta vẫn chưa quen nên mới vậy.”

“Hừ.”

Bạch Thiên nhấc mình khỏi mặt đất, mắt hắn ta hằn lên gân máu, hằn học nhìn Thanh Minh.

“Được rồi….Hôm nay ta sẽ liều mạng với cái tên tiểu tử nhà ngươi!”

“Hầy. Làm vậy thì có mỗi sư thúc phải chết thôi. Nào ngoan. Ở yên đó đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này.”

“Ư a a a a a! Cái tên khốn kiếp!”

“Sư thúc, người hãy nhịn đi ạ!”

“Hãy bình tâm đi ạ! Chẳng phải tên tiểu tử đó vốn đã như vậy rồi hay sao ạ!”

“Hừ!”

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông giữ chặt lấy Bạch Thiên – người đang phát điên lên.

Thanh Minh chỉ nhún vai một cái rồi bước lên phía trước. Hắn ta đẩy đám đông sang một bên, đứng trước mặt các hộ pháp của Dã Thú Cung.

Các hộ pháp nhìn Thanh Minh bằng một con mắt lạnh lùng rồi quát lớn.

“Ngươi định giải quyết chuyện này thế nào đây?”

“Hả? Chuyện gì cơ?”

“Chẳng phải các ngươi đã đánh sập điện các này sao?”

“Ầy, đùa hơi quá trớn rồi đấy. Bọn ta sao có thể đánh sập nó được?”

“Ơ kìa? Vậy giờ các ngươi đang phủ nhận chuyện đã làm sập điện các đó à?”

Thanh Minh nghe vậy liền cười nhạt.

“Có ai nhìn thấy bọn ta làm không”

Tuy đấy là một lời biện minh kiểu mẫu nhưng đương nhiên là không có chuyện trót lọt rồi.

“Ta đã nhìn thấy!”

Một cung đồ Dã Thú Cung bước lên và hét lớn.

“Ta đã nhìn rõ mồn một! Một cơn Long Quyển Phong đen ngòm lao ra từ điện các kia, thế rồi tất cả mọi thứ đều bị hất tung hết lên, ta đã thấy tất cả! Cho nên ngươi đừng mơ đến chuyện đem câu đó ra để biện minh nữa!”

“Ô hô?”

Thanh Minh nhìn gã cung đồ Dã Thú Cung đó bằng con mắt ngạc nhiên.

“Long Quyển Phong á?”

“Đúng vậy!”

Khuôn mặt của các hộ pháp cũng đơ cứng lại.

“Ngươi hãy giải thích đi. Nếu không giải thích cho thỏa đáng thì dù có là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đi nữa cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm đâu! Trừ phi Mai Hoa Kiếm Tôn đích thân đến đây!”

Đích thân bổn tôn đến từ lâu rồi, cái lũ này!

Bổn tôn là Mai Hoa Kiếm Tôn đây này!

Thanh Minh thở dài rồi tiếp lời.

“Nói vậy tức là, nếu không giải thích được thì các ngươi sẽ bắt bọn ta đó à?”

“Nếu cần thì sẽ làm vậy!”

“Ơ…Nhưng mà các ngươi không thấy có chút kỳ lạ sao?”

“Hửm?”

Tên hộ pháp đứng phía trước nghiêng đầu sau khi nghe Thanh Minh hỏi vậy.

Kỳ lạ chỗ nào nhỉ.

“Theo như lời tên kia nói thì một cơn hắc sắc Long Quyển Phong khủng khiếp đã thổi bay điện các còn gì.”

“Đúng thế!”

“Các ngươi bảo ta đã tạo ra Long Quyển Phong á?”

“….Hửm?”

“Một con người có thể làm được vậy sao?”

“……”

Đúng không?

Chuyện đó sao có thể chứ….Nói đi?

Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không thể hiểu được tình huống này.

“Xuất hiện hắc sắc Long Quyển Phong khiến cả một điện các tan tành thì chẳng phải so với việc nghĩ rằng ta đã tạo ra cơn hắc sắc Long Quyển Phong đó, các ngươi nên lo lắng cho những người ở bên trong đó mới đúng chứ?”

“…..Chuyện đó…..”

Tên hộ pháp đó ngập ngừng rồi im thin thít.

Nếu nghĩ lại thì đúng phải làm thế thật.

Việc một người có thể tạo ra được Long Quyển Phong quá vô lý. Người chứ có phải rồng đâu.

“Còn thêm một điều kỳ lạ nữa.”

“Điều gì cơ?”

“Cứ xem như ta đã tạo ra cơn Long Quyển Phong đó đi.”

Thanh Minh giả vờ liếc nhìn xung quanh.

“Nói vậy là giờ các ngươi vác cái xác không đến đây đòi bắt một kẻ đã tạo ra Long Quyển Phong, biến xung quanh thành đống đổ nát như này đó hả. Có bắt nổi không?”

“…..”

Tên hộ pháp đó ngậm chặt mồm.

‘Hắn ta nói không sai.’

Nếu cảnh tượng này là do một đệ tử nhỏ tuổi của Hoa Sơn gây ra thì kẻ đó ắt hẳn phải là một cao thủ vô cùng mạnh vượt qua cả thường thức. Không có lý nào lại có thể dễ dàng bắt nhốt được một kẻ như vậy cả.

Nếu muốn làm vậy thì ít ra….

“Có chuyện gì đấy!”

Vừa lúc đó, một giọng nói ầm ầm bao trùm lên tất cả.

“Cung chủ!”

“Bái kiến Cung chủ!”

Thấy Cung chủ Dã Thú Cung đang bước đến từ đằng xa, các cung đồ đều nằm xuống hành lễ tại chỗ. Các môn đồ Hoa Sơn cũng cúi đầu thật thấp hướng về phía ông ta.

Tên hộ pháp đang hồi hộp ban nãy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy Cung chủ Dã Thú Cung, hắn ta hét lên.

“Thưa cung chủ! Đám người này…..”

“Yên lặng nào!”

Cung chủ Dã Thú Cung nhẹ nhàng đưa tay lên ngăn lời nói sắp thốt ra từ miệng hắn ta. Ông ta trợn to mắt rảo bước đi đến chỗ Thanh Minh.

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất rung chuyển bởi những bước chân cương quyết của ông ta. Mỗi khi ông ta chạm chân xuống mặt đất là bọn họ lại cảm thấy như ở đằng sau ông ta có một con hổ khổng lồ đang đi theo vậy.

Ầm!

Cung chủ Dã Thú Cung trong chớp mắt đã đến trước mặt Thanh Minh, ông ta hằn học nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt méo xệch.

“Ngươi!”

“…Hở?”

Khuôn mặt của Cung chủ Dã Thú Cung có chút nóng bừng lên. Một giọng nói nghe như tiếng rên rỉ được thốt ra từ khuôn mặt ấy.

“…Đại công cáo thành rồi sao?”

“Ầy, cỡ này thì chỉ mới là tiểu công cáo thành thôi. Bởi vì nội công của ta mới chỉ tăng lên được chút ít.”

“Tiểu công cáo thành? Ngươi bảo là tiểu công cáo thành á?”

“Vâng. Chỉ được ở mức đó thôi.”

Khuôn mặt của Cung chủ Dã Thú Cung càng méo xệch. Ông ta cười lớn sảng khoái rồi đập tay rầm rầm xuống vai của Thanh Minh như không thể nào nhịn nổi nữa.

“Hahahahahahaha! Tiểu công! Vậy à, thì ra là tiểu công! Đúng rồi, là đấng nam nhi thì phải nghĩ như vậy chứ! Hahahahahaha!”

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi lần bàn tay của Cung chủ Dã Thú Cung đập xuống vai Thanh Minh thì một âm thanh lớn lại vang lên.

‘Cứ đập mãi vậy thì chết con người ta mất?’

‘Ông ta tức giận nên đang đánh cho bõ tức đấy à?’

Cứ mỗi lần ông ta đập xuống thì cơ thể Thanh Minh lại lún sâu xuống đất thêm một tấc. Mãi đến lúc Cung chủ Dã Thú Cung ngừng cười thì cơ thể Thanh Minh đã lún đến tận đầu gối rồi.

Hình như ông ta thấy cả cảnh tượng đó cũng thú vị nữa thì phải, ông ta lại cười khúc khích rồi nắm lấy Thanh Minh kéo vút lên.

“Được rồi. Kỷ niệm ngươi đạt được tiểu công cáo thành, chúng ta phải làm một ly đi chứ!”

Các hộ pháp mặt cắt không còn giọt máu.

“Cung chủ! Bọn chúng là những kẻ tội đồ đã làm sập điện các của Dã Thú Cung đấy ạ!”

“Phải xử phạt bọn chúng ạ.”

“Gì cơ?!”

Cung chủ Dã Thú Cung đột nhiên hét toáng lên.

“Có làm sập mấy tòa nhà không thôi mà đòi xử phạt khách quý sao! Dã Thú Cung từ bao giờ đã trở thành cái động của một lũ lòng dạ hẹp hòi thế! Đúng là thảm hại mà!”

Các cung đồ vội vàng cúi đầu xuống trước tiếng quát ầm ầm kia.

Lúc đó, Thanh Minh lén Cung chủ Dã Thú Cung lè lưỡi ra trêu đám người kia.

Trên trán của các cung đồ hằn lên vệt gân máu xanh thẫm.

‘A, thật là muốn dùng hết sức bình sinh nện cho nó một trận quá.’

‘Cái tên khốn đó mà cũng được gọi là khách quý sao…..’

‘Chỉ cần đấm được vào cái mồm đó thôi thì ta không còn mong ước thêm điều gì nữa.’

‘Mang danh là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn mà sao tính tình lại khác xa với những gì được truyền kể lại về con người của Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại thế cơ chứ?’

Đương nhiên tính cách của Mai Hoa Kiếm Tôn trong quá khứ và tính cách của Thanh Minh bây giờ giống nhau một cách hoàn hảo. Thế nhưng, bọn họ chỉ được nghe kể lại một lịch sử đã được thần tượng hóa thì làm sao mà biết được.

“Khách quý đã đạt được tiểu công cáo thành ở Dã Thú Cung mà không biết chúc mừng! Ở đấy mà lại đòi trừng phạt á? Cái phường tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi! Các ngươi nói ra câu đấy mà còn có thể tự xưng mình là bậc nam nhi đại trượng phu của Dã Thú Cung ta được sao! Cái lũ…..”

“Ầy, xin ngài đừng quá nổi giận. Bọn họ vì quá mực trung thành với Dã Thú Cung nên mới vậy thôi.”

“Hửm? Ưm, ừ. Có lẽ là vậy đấy.”

“Với cả lỗi lầm là do bọn ta gây ra mà.”’

“Lỗi lầm gì ở đây! Cao thủ luyện công thì xảy ra chuyện đó cũng là điều bình thường! Thuở thiếu thời ta cũng đã phá hủy hết mấy cái sân luyện võ!”

“Hề hề. Đúng vậy đấy. Đó là chuyện có thể xảy ra mà.”

Khuôn mặt của các cung đồ Dã Thú Cung nhăn nhúm lại.

Sao ông ta lại có thể tâm đầu ý hợp với một kẻ là người ngoài vừa mới biết nhau được vài ngày hơn là những cung đồ đã kề vai sát cánh cùng ông ta trong suốt mấy chục năm được chứ?

‘Cỡ này thì có khác gì tên tiểu tử đó là con rơi của lão ta đâu?’

‘Nhi tử thì cũng không phải, người nó còi cọc thế kia cơ mà.’

‘Nhìn mỗi cái mặt thôi là cũng đủ biết không cùng dòng máu rồi.’

Các cung đồ của Dã Thú Cung và các môn đồ Hoa Sơn không ai bảo ai, đồng loạt thở dài. Thế rồi ánh mắt bọn họ chạm nhau. Sau khi nhìn thấy vẻ đáng thương ẩn chứa trong ánh mắt của đối phương, cả hai bên lại thở thêm một hơi dài thườn thượt nữa.

“Hahahahaha! Phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn thôi!”

“Không cần đâu. Bây giờ thì không được.”

“Hửm?”

Cung chủ Dã Thú Cung nghiêng đầu sang một bên.

“Bây giờ không được á?”

“Đúng thế.”

“Ư ưm, được rồi. Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy. Vì Mặc Lân Huyết Mãng là linh vật trong các linh vật đấy.”

“Dù sao thì cũng là con tiểu xà tử mà thôi.”

“Hay lắm! Một đấng nam nhi phải nghĩ như vậy chứ!”

“Đương nhiên rồi! Hahahaha!”

“Hahahahahahaha!”

Những người xung quanh đứng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ lại thở dài thêm lần nữa.

* * *

“…Rốt cuộc con đã làm gì thế?”

“Là làm gì?”

“Ta hỏi con đã giở trò gì mà lại xảy ra chuyện đó.”

“À, vụ đó ấy hả?”

Thanh Minh đang men theo Mật Lâm đến Thần Đàm, nghe Bạch Thiên hỏi vậy, hắn ta cười khẩy.

“Ta đã gia tăng nội công của mình lên chút ít ấy mà.”

“…..”

“Nên nó có tăng lên được chút chút. Không nhiều đâu.”

Bạch Thiên ngửa đầu lên nhìn bầu trời đang bị che khuất bởi bụi cây um tùm, hầu như không thể thấy được gì.

‘Hỡi nguyên thủy thiên tôn.’

Người làm ơn hãy làm gì đó đi.

Nội công chứ có phải kẹo mạch nha cứ kéo là dài ra, mà muốn tăng thì nó sẽ tăng chứ?

Giờ ta phải ngạc nhiên vì chuyện tên tiểu tử đó chỉ cần muốn là nội công của nó đã gia tăng lên sao? Hay ta phải ngạc nhiên vì chuyện nó làm sập cả điện các để tăng được nội công đây?

Làm ơn đi mà! Xin người đấy!

“Ừ thì, nó không tăng lên được nhiều như những gì ta nghĩ…..nhưng có thể tăng nội công mà bảo toàn được tính mạng thì hời quá rồi còn gì.”

“Con người ta có thể chết trong lúc gia tăng nội công sao?”

“Riêng lần này thì có chút nguy hiểm.”

“….Giờ ta không thể hiểu con nổi nữa.”

Mặc dù từ đầu cũng đã không hiểu gì sất rồi.

Bạch Thiên thở dài rồi bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Thế nhưng Thanh Minh lại không bận tâm gì đến hắn ta, chỉ hướng thẳng đến Thần Đàm.

‘Thật sự đã quá nguy hiểm.’

Độc lực và nguyên khí của Mỹ Nhân Lệ đã vượt quá những gì Thanh Minh tưởng tượng. Chỉ cần có chút sơ sẩy, hoặc nguyên khí ít tinh thuần hơn thì chắc cơ thể Thanh Minh đã phải chết vì cơ thể bị nổ tung ra rồi.

Nhưng Thanh Minh đã thành công trong việc thanh lọc và hấp thụ được nguyên khí của Mỹ Nhân Lệ.

‘Chậc. Tạp khí khi đó quả thật quá nhiều.’

Lượng nội công đúng là khổng lồ đấy, nhưng nguyên khí thoát ra từ đó còn chưa được một phần.

May ở chỗ vốn dĩ lượng nội công đó khổng lồ nên dù có thoát ra được có một phần đi nữa thì Thanh Minh cũng có thể tạo ra lượng nguyên khí tương đương với số nguyên khí mà hắn đã tích lũy từ trước đến nay.

Nếu so với thời kỳ huy hoàng của Mai Hoa Kiếm Tôn thì vẫn vô cùng thiếu sót, nhưng được chừng này thì chắc là Thanh Minh tạm thời sẽ không còn phải khổ sở vì nội công của bản thân nữa.

“Cho nên trước tiên!”

Thanh Minh gạt phăng bụi cây um tùm sang hai bên.

Cuối cùng thì Thần Đàm – nơi chứa đầy nước trong vắt cũng hiện ra trước mắt họ.

“Một sinh vật nhỏ bé mà dám động đến ta, ta sẽ cho ngươi biết cái giá phải trả cho chuyện đó là gì!”

Thanh Minh này.

Dù trời có sập thì cũng phải nói cho đúng sự thật chứ.

Là ngươi đã động đến nó cơ mà.

Nó đã làm gì đâu.

Tuy có nhiều lời muốn nói, nhưng các môn đồ Hoa Sơn chỉ lặng yên thở dài.

“Ta đến đây! Hây da!”

Thanh Minh ngay lập tức rút kiếm ra rồi bay vút lên hướng đến chỗ Thần Đàm.

“Này! Thanh kiếm đó đã bị gãy rồi còn gì!”

“Không sao hết!”

Thanh Minh vẫy vẫy tay trên không trung rồi đáp xuống.

“Ra đây đi!”

Hắn ta hét bằng một tông giọng cực lớn.

Và rồi.

Một gợn sóng lăn tăn xuất hiện giữa hồ nước đang yên ả, ngay lập tức, Mặc Lân Huyết Mãng để lộ cơ thể khổng lồ của mình lên trên mặt nước.

Vụtttttttt.

Giữa lớp vảy đen ngòm, đôi mắt màu máu tựa như hai dấu chấm nhìn Thanh Minh một cách dữ tợn.

“Hôm nay ngươi tiêu rồi.”

Thanh Minh nhổ nước bọt xuống đất, nắm chặt lấy thanh kiếm rồi chạy trên mặt nước, lao đến chỗ con Mặc Lân Huyết Mãng.

Graooooooooo!

Mặc Lân Huyết Mãng vừa gầm lên một tiếng kinh  hoàng vừa bổ nhào tới Thanh Minh.

 

Vì bận 1 số việc gia đình. Ngày mai 2 chap Ngày kia 3 chap

Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương