Hoa Sơn Tái Khởi
Chapter 223 Tại sao các ngươi lại không biết chuyện đó được chứ? (2)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 223. Tại sao các ngươi lại không biết chuyện đó chứ? (2)

 

Gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn đỏ bừng.

‘Là Mai Hoa Kiếm Tôn.’

‘Ngài ấy vĩ đại đến mức đó sao……!’

Đương nhiên rồi, bởi vì Mai Hoa Kiếm Tôn là lòng tự tôn của Hoa Sơn mà.

Thế nhưng, chỉ dừng lại ở Hoa Sơn thôi, còn ở những nơi khác, danh tiếng của Mai Hoa Kiếm Tôn không lừng lẫy đến mức đó. Chẳng phải khi đụng độ với Võ Đang trước đây, họ đã nghe nói rằng Mai Hoa Kiếm Tôn không thể vượt qua được Thái Cực Kiếm Đế của Võ Đang sao?

Ngài ấy là sự tự tôn của riêng Hoa Sơn mà thôi.

Ấy thế mà bây giờ sự tự tôn ấy lại được công nhận ở nơi Vân Nam xa xôi này.

Bạch Thiên đưa tay uống cạn ly rượu Đào Nguyên Hương.

“Ha!”

Hắn chợt bừng tỉnh sau khi tửu hương thơm ngát lan tỏa khắp miệng.

Thật khó để hắn ngừng gật gù khi lồng ngực đang cảm thấy sung sướng vì hãnh diện. Đã bao giờ bọn họ được công nhận đến mức này chưa?

Bạch Thiên là đệ tử Hoa Sơn.

Tại sao hắn lại cảm thấy sung sướng khi nghe chuyện tổ tiên của Hoa Sơn vĩ đại đến thế nào kia chứ?

Thế nhưng.

‘Mau tỉnh táo lại nào.’

Nếu tâm trạng cứ phơi phới thế này thì rất có thể hắn sẽ phạm phải sai lầm. Nơi đây là Nam Man Dã Thú Cung. Dù cung chủ Dã Thú Cung có thân thiện đến mức nào đi chăng nữa, thì ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra chuyện chứ.

“Vậy…….”

Đúng lúc Bạch Thiên quay đầu định nói gì đó.

Ọc ọc ọc ọc ọc.

"……."

“Khàaaaaaaaa! Hôm nay ta sẽ uống hơi nhiều đây!”

Thanh Minh phả ra hơi của Đào Nguyên Hương.

Bạch Thiên ngơ ngác.

‘Đang ở trước mặt cung chủ Dã Thú Cung đấy.’

Sao hắn có thể làm vậy trước mặt cung chủ chứ?

“Khà! Đồ nhắm cũng ngon nữa. Chắc hôm nay ta say mất thôi!”

“Hahahaha! Tiểu đạo trưởng đúng là hào sảng thật! Ta rất hài lòng về ngươi đấy! Hôm nay ngươi cứ uống đến bí tỉ đi! Lại đây! Đào Nguyên Hương! Mang thêm Đào Nguyên Hương ra đây!”

“Cung, cung chủ.”

Gã cung đồ đứng bên cạnh cất lời bằng một giọng khó khăn.

“Thuộc hạ đã mang tất cả Đào Nguyên Hương có trong kho ra rồi ạ.”

“Vậy ư? Thế thì ngươi hãy lấy Đào Nguyên Hương trong bảo kho ra đây! Trong đó vẫn còn hai rương Đào Nguyên Hương mà!”

“Nhưng chẳng phải ngài đã nói rượu đó để dành cho hôn sự của cháu trai ngài sao…..”

“Cái đồ ngu này!”

Rầm!

Cung chủ Dã Thú Cung đập bàn.

Mọi thứ trên bàn bay lên không trung rồi rơi xuống vị trí cũ.

Thanh Minh vội ôm chặt lấy vò rượu như thể sợ vò rượu quý này sẽ bị đổ.

Bạch Thiên nhìn thấy cảnh ấy thì nhắm chặt mắt.

Hắn không biết nên ngưỡng mộ ông ta khi chẳng cần dùng đến nội công mà chỉ đập một phát, toàn bộ mọi thứ trên bàn đã bay lên không như thế này, hay ngưỡng mộ cái bàn có thể chịu được cú đập đó nữa.

À không, hắn nên ngưỡng mộ cái tên chết tiệt vẫn còn giữ được bình rượu trong hoàn cảnh đó mới phải.

“Bây giờ các hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đang ở đây đấy, hôn sự quan trọng đến thế cơ à?”

“Nhưng!”

“Ngươi?”

Ánh mắt của cung chủ Dã Thú Cung hằn gân máu.

“Đồ ngu! Chẳng phải năm nào ngươi cũng thay ta đến từ đường của Mai Hoa Kiếm Tôn làm lễ cúng bái sao?”

“Thuộc hạ biết ngài ấy là một vị anh hùng, cũng là thánh nhân của Vân Nam!”

“Vậy nếu ta không thật tâm tiếp đãi bọn họ thì ngài ấy sẽ nói gì với ta ở thế giới bên kia hả? Ta vẫn còn phải gặp ngài ấy vì có lời muốn nói cơ mà!”

“Oáp.”

Thanh Minh liên tục gật gù.

Không phải vì ông ta đã đối đãi với hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn rất tử tế, mà vì ông ta thực sự coi trọng Mai Hoa Kiếm Tôn.

Mặc dù tình hình bây giờ hơi trật nhịp một chút, nhưng như vậy thì sao chứ? Chẳng phải bản thân mình được đối xử tốt vẫn hơn ư. Nếu như cung chủ Dã Thú Cung đi qua thế giới bên kia và biết được chuyện này thì chắc ông ta sẽ hãnh diện lắm.

“Mang lên đây! Ngay lập tức!”

“Vâng, thưa cung chủ!”

Thấy cuối cùng tên cung đồ đó cũng không thể thắng được mình đành phải hậm hực bước ra, cung chủ bật cười.

“Đã để các vị thấy cảnh không hay rồi.”

“Ầy. Có gì đâu. Ngài thoải mái đến vậy cơ mà.”

“Hô? Vậy sao? Hô hô hô hô hô! Càng lúc ta càng thích ngươi đấy.”

“Ta cũng thích cung chủ rồi đấy. Nào, ngài cũng cạn một ly với ta đi.”

Thanh Minh đẩy vò rượu Đào Nguyên Hương trên tay sang cho cung chủ Dã Thú Cung. Còn hắn thì mở vò rượu mới ở tay còn lại ra.

“Ồ hô? Uống bằng vò luôn sao? Được lắm, phải thế chứ! Nam tử hán đại trượng phu sao có thể uống bằng mấy cái ly bé tí tẹo được! Hóa ra ngươi cũng biết tửu đạo này sao.”

“Khừ. Ta là đạo sĩ cơ mà, vậy nên ta phải tinh thông hết mọi loại đạo chứ.”

“Hả? Hahahahahaha! Hay! Đúng là rất hay! Vậy mời vị đạo sĩ đây cùng ta uống một ngụm nhé?”

Thanh Minh và cung chủ Dã Thú Cung cùng nâng vò rượu lên miệng.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cảnh tượng ấy mà không biết nên khóc hay nên cười.

‘Sao bọn họ thân thiết thế nhỉ.’

‘Giống hệt một cặp phu thê chia xa đã lâu vừa mới được gặp lại.’

‘Đáng lý cái tên chết dẫm đó phải được sinh ra ở Vân Nam mới phải.”

“Thưa cung chủ.”

“Hửm?”

Cung chủ Dã Thú Cung quay đầu lại nhìn.

Bạch Thiên khẽ rùng mình trước ánh mắt trợn trừng và cơ thể vạm vỡ đó, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Những gì ngài vừa nói đều là thật sao ạ?”

“Lời nào? Chuyện về Mai Hoa Kiếm Tôn á hả?”

“Vâng. Đúng là vậy.”

“Đệ tử Hoa Sơn lại đang hỏi ta chuyện đó sao?”

“Ấy. Ngài đang nổi giận ư?”

“Hửm? À! Hahahaha.”

Cung chủ Dã Thú Cung sảng khoái cười.

“Tất nhiên là ta không được tận mắt chứng kiến. Nhưng thực ra, không chỉ Dã Thú Cung, mà toàn bộ Vân Nam đều biết chuyện đó.”

Bạch Thiên nghiêng đầu.

“Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn ngài ấy thực sự vĩ đại giống như lời của cung chủ nói, vậy thì tại sao ngài ấy lại không được tán dương ở Trung Nguyên vậy?”

Rầm!

Cung chủ đặt vò rượu xuống bàn cái rầm.

Bạch Thiên cùng các môn đồ Hoa Sơn giật mình ngả người về phía sau.

Không biết vì cơ thể to lớn của cung chủ, hay vì địa vị tối cao của ông ấy, mà mỗi lần ông ấy làm bất cứ việc gì, tim họ cũng đập liên hồi.

Cung chủ Dã Thú Cung trợn mắt, nói như hét. Giọng nói đinh tai nhức óc vang khắp tứ phương.

“Đó là vì lũ chết tiệt ấy đã ngấm ngầm biến việc này trở thành một chuyện không hề tồn tại!”

Cung chủ Dã Thú Cung đập vào ngực bồm bộp như thể đang cực kỳ căm phẫn.

“Lịch sử phải được nhắc đến thì mới là lịch sử! Lịch sử không phải là những chuyện đã xảy ra! Mà những chuyện đã xảy ra phải được ghi chép lại thì mới trở thành lịch sử!”

Cung chủ bộc lộ ra những cảm xúc hoàn toàn không phù hợp với gương mặt to lớn của mình chút nào. Ông ta nhìn Bạch Thiên bằng một ánh mắt ngập tràn sự áy náy.

“Ta nghe nói tình hình của Hoa Sơn không được tốt cho lắm.”

"……."

“Vốn dĩ Hoa Sơn phải có người truyền lại lịch sử. Đó là việc mà tổ tiên của chúng ta đã làm. Thế nhưng, Hoa Sơn đã mất người truyền lại lịch sử, cũng mất luôn cả sức mạnh của những thông tin đó.”

Cung chủ Dã Cung chủ cầm vò rượu lên uống ừng ực như thể ruột gan ông đang nóng như lửa đốt.

“Vì vậy nên ngài ấy mới không được nhắc đến. Lịch sử thuộc về kẻ chiến thắng. Nếu người thắng không nói ra sự thật thì nó sẽ bị lũ chó săn giành mất công lao đó. Nếu như Vân Nam không cắt đứt quan hệ với Trung Nguyên thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra! Tất cả là tại lũ Trung Nguyên khốn khiếp. Cái lũ không bao giờ biết đủ đó!”

Này….

Xin lỗi nhưng bọn ta cũng là người Trung Nguyên đấy.

Ngài không thể cả giận mất khôn mà nói như vậy đâu. Cung chủ.

Trong lúc cung chủ Dã Thú Cung đang thay Hoa Sơn nổi giận, thì Thanh Minh lại chỉ uống rượu ừng ực như thể chuyện đó chẳng quan trọng lắm. Và hắn nghĩ.

‘Không phải chỉ vì mỗi lý do đó đâu.’

Nói đúng ra thì là do cảm giác mắc nợ.

Nếu như sự thật Thanh Minh đã lập được công lớn khi dùng hết sức và hạ gục được Thiên Ma được truyền ra, thì Trung Nguyên sẽ không thể bỏ mặc Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ.

Bởi vì các danh môn thế gia không thể quay lưng lại với một môn phái mà họ chịu ơn được.

Một môn phái vừa mới kết thúc cuộc chiến không thể dư giả tiền bạc. Vậy nên các môn phái thà ngầm quy ước rằng họ không chịu ơn của Hoa Sơn để xóa bỏ đi ân huệ đó còn hơn.

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy.

Nếu có ai đó, dù chỉ là một người thôi lên tiếng rằng

‘Chẳng phải chúng ta nợ ân tình của Hoa Sơn sao?’

Thì có lẽ bọn họ đã trả nợ ân huệ đó rồi. Thế nhưng, chẳng có một ai nói như vậy cả.

Thanh Minh bật cười.

Hắn còn trông đợi điều gì chứ. Giang hồ vốn lạnh lẽo vô tình là thế. Vậy nên vẫn còn những người còn nhớ đến sự thật đó và xây dựng từ đường để tạ ơn hắn đã là một điều quá đặc biệt rồi.

Cung chủ Dã Thú Cung cay đắng nói.

“Cuộc chiến đó đã lấy đi quá nhiều thứ. Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn không thăng thiên trong trận chiến ấy, thì Hoa Sơn đã trở thành phần trọng điểm trong lịch sử giang hồ rồi…. Nhưng vì ngài ấy đã ra đi, nên Hoa Sơn mới phải nhận những điều họ không đáng nhận.”

Bạch Thiên nhắm mắt.

Dường như bây giờ hắn đã biết Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại đến mức nào. Vậy mà từ trước đến nay, thân là đệ tử Hoa Sơn mà bọn họ lại chẳng biết gì về sự vĩ đại ấy của tổ tiên.

Và bọn họ được tưởng nhớ lại đoạn lịch sử đã bị lãng quên ấy ở vùng đất Vân Nam xa xôi này.

“Cả Dã Thú Cung. Cả Hoa Sơn. Chúng ta đều đã đánh mất quá nhiều thứ trong cuộc chiến đó. Thậm chí, vết thương ấy vẫn còn đang âm ỉ.”

Cung chủ đưa vò rượu ra đổ đầy vào ly của các môn đồ Hoa Sơn.

“Nhận lấy đi. Ly này ta mời các ngươi với tư cách là những người đồng cảnh ngộ. Đây không phải là rượu của cung chủ Nam Man Dã Thú Cung mời, mà đó là rượu của một người cùng chịu nỗi đau lịch sử giống như các ngươi.”

Các môn đồ Hoa Sơn nhận lấy ly rượu từ tay cung chủ.

Và họ uống cạn mà không nói bất cứ lời nào.

Rồi họ nhìn cung chủ Dã Thú Cung bằng một gương mặt đỏ bừng.

“Thế gian này vốn vô tình vô nghĩa như vậy đấy. Chắc hẳn các ngươi phải đau khổ lắm.”

“Không phải đâu, cũng chẳng có gì to tát cả.”

“Hửm?”

Thanh Minh vừa nói bằng một thái độ thản nhiên vừa đưa vò rượu lên tu ừng ực.

“Khàaaaaa.”

"Thật kỳ lạ khi ngài lại nghĩ rằng ngài phải nhận lại được tất cả những gì ngài đã làm.”

"……."

“Mấy gã đó làm vậy có phải vì muốn nhận lại được gì đó đâu.”

“Không phải mấy cái gã đó! Họ là tổ tiên của chúng ta đấy!”

“Cái tên tiểu tử kia!”

“Cái thằng ranh này!”

“À phải rồi.”

Thanh Minh gãi gãi đầu như thể đang ngượng ngùng.

‘Mình không thể gọi các sư huynh là mấy cái gã đó được sao.’

Ơ, hóa ra vốn dĩ không được gọi như vậy à?

Vậy thì phải gọi họ là gì chứ. Thanh Minh vừa cười vừa nói tiếp.

“Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Dù chúng ta có ấm ức đến mức nằm xuống giãy đành đạch rồi hét lên rằng oan quá thì có thay đổi được gì chứ. Chẳng phải mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi sao.”

“Hừm.”

“Hiện tại mới là điều quan trọng. Bọn ta sẽ đưa Hoa Sơn lên tới đỉnh cao. Đến khi đó, cả giang hồ sẽ phải thừa nhận Hoa Sơn. Bởi vì lịch sử thuộc về kẻ chiến thắng mà!”

Cung chủ Dã Thú Cung lặng lẽ nhìn Thanh Minh. Rồi khóe miệng ông ta bắt đầu nhếch lên.

“Phải. Phải vậy chứ. Phải vậy mới được chứ.”

Cung chủ Dã Thú Cung nói bằng một giọng mềm mỏng không giống ông ta chút nào, rồi đưa tay vỗ bồm bộp vào lưng Thanh Minh.

“Hahahahahaha! Đúng là càng nói chuyện với ngươi ta lại càng thích ngươi hơn! Quả không hổ danh là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn!”

“Khừ.”

Cung chủ Dã Thú Cung cười như nắc nẻ mà không hề hay biết rằng người ông ta vỗ lưng nãy giờ không phải hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn, mà chính là bổn tôn Mai Hoa Kiếm Tôn đã quay về từ thế giới bên kia.

Nhưng Thanh Minh cũng phải thừa nhận, cơ bắp rắn chắc này được sinh ra là để dành riêng cho bàn tay của ông ta.

“À phải rồi.”

Cung chủ Dã Thú Cung quay đầu nhìn Thanh Minh.

“Mải nói làm ta quên mất hỏi ngươi chuyện này. Các ngươi đến Vân Nam để làm gì vậy? Từ Thiểm Tây tới đây cũng đâu phải là một quãng đường ngắn.”

“À, phải. Ngài không hỏi ta cũng định nói luôn đây.”

“Hửm?”

“Không biết ta có thể hái Tử Mộc Thảo ở đây được không?”

“Tử Mộc Thảo?”

Cung chủ Dã Thú Cung lắc đầu.

“Tử Mộc Thảo. Tử Mộc Thảo ư….. Hình như đây là đầu tiên ta nghe thấy cái tên này.”

“Ngài không biết sao?”

Thanh Minh chay mày.

Nếu như cung chủ không biết thì chuyện này phức tạp rồi đây.

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Dù ta có là cung chủ Dã Thú Cung đi chăng nữa, thì ta cũng đâu thể biết tất cả mọi chuyện ở Vân Nam. Ta càng không phải là người để tâm đến những chuyện nhỏ bé đó.”

À, đúng là như vậy thật.

Làm gì có chuyện mấy kẻ cơ bắp ở đây lại quan tâm đến thứ cỏ nhỏ bé đó chứ.

“Nhưng ngươi không cần lo! Ngày mai ta sẽ đi hỏi các thuộc hạ về loại cỏ Tử Mộc Thảo ấy ngay!”

“Khừ! Đến mức đó luôn cơ à?”

“Hahahahaha! Hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đã đến tận đây rồi, làm sao ta có thể không lo liệu được chuyện ấy chứ! Các ngươi không cần lo đâu, cứ thoải mái ăn uống đi! Hôm nay là ngày lành mà! Hahahahahahaha! Nào, nhận lấy!”

Thanh Minh quay đầu lại đưa cho cung chủ một vò rượu.

Bạch Thiên thấy bộ dạng ấy của hắn thì thở dài.

‘Sao lại giống như vậy cơ chứ.’

Mặc dù không giống hoàn toàn, nhưng hắn không thể tượng tượng được sẽ có người giống với Thanh Minh như vậy.

Hừ, mặc dù nhờ hắn mà mọi chuyện mới có thể giải quyết êm xuôi.

“Khừ! Tiểu đạo sĩ mà đã uống rượu rồi sao?”

“Cung chủ cũng biết uống đấy thôi?”

“Cái gì? Hô hô?”

Cung chủ Dã Thú Cung siết chặt vò rượu.

“Được rồi! Hôm nay ta sẽ chơi tới bến với ngươi luôn.”

“Ầy. Nếu vậy thì ngài sẽ bị mất mặt trước các thuộc hạ của mình đấy.”

“Đời ta chưa bao giờ biết thua cược rượu là gì."

“Ta cũng thế đấy.”

“Uống!”

“Được!”

Họ cũng bắt đầu uống cạn rượu.

Các môn đồ Hoa Sơn cũng giũ bỏ lo lắng, bắt đầu uống. Bởi vì làm khách mà từ chối ly rượu mời của chủ nhà là cực kỳ thất lễ.

“Vì Mai Hoa Kiếm Tôn!”

“Khàaaaaaa!”

Thế nhưng……

Các môn đồ Hoa Sơn biết rằng họ sẽ không thể tham gia vào cuộc trò chuyện đó.

 

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương